Tôn Giai Oánh xụi lơ từ lúc nào, đến khi lấy lại tinh thần thì cả người cô đã được hầu hạ thơm tho sạch sẽ đặt lên giường.
Lạc Tử Khanh ôm cô vào lòng, dịu dàng mà sấy khô tóc cho cô, bên môi vẫn nở nụ cười vui vẻ.
Cô nhắm mặt lại, phía dưới vẫn chưa hết tê ngứa, cô khó chịu giật giật tay, giọng nói lạnh lẽo.
- Cầm roi lại đây!
Bàn tay đang cầm máy sấy của Lạc Tử Khanh khựng lại, sau đó hắn hôn hôn má cô, giọng nói ôn nhu:
Đọc FULL bộ truyện.
- Oánh Oánh, đợi một chút nhé, sắp xong rồi.
Tôn Giai Oánh không nói gì.
Cô giống như phế nhân vậy, muốn cái gì cũng phải nhờ người khác làm cho, đừng nói là đi lại, bây giờ tất cả sinh hoạt cá nhân cũng phải có Lạc Tử Khanh mới làm được.
Ánh hào quang sân khấu cũng không còn, riêng tư cá nhân cũng biến mất, mọi uất ức phẫn hận tích tụ trong lòng ngay khi nhìn thấy đôi chân linh hoạt đi qua lấy đồ của Lạc Tử Khanh thì hoàn toàn bùng nổ.
Đôi mắt cô đỏ bừng lên, cả người giống như bị kích thích mà cầm roi quật lia lịa vào tấm lưng trần sáng bóng của người đàn ông.
Cứ như thế cho đến khi từng vết roi dài ngoẵng dày đặc đan chéo nhau, máu đỏ từ vết thương chảy dài xuống phía dưới rồi biến mất trong khăn tắm quanh hông hắn.
Tay cầm roi của Tôn Giai Oánh run lên, cô hoảng hốt nhìn tấm lưng không nguyên vẹn trước mắt.
Từ bao giờ mà cô bị cảm xúc sai khiến như vậy? Có lẽ là quen tay phát tiết mọi thứ lên hắn năm rồi nên vậy chăng?
Tôn Giai Oánh vứt đồ trong tay xuống, cô bụm mặt, những giọt nước mắt lăn xuống.
Đột nhiên không cảm nhận được đau đớn khiến Lạc Tử Khanh hoảng hốt quay đầu lại, hắn nhìn cô gái đang cúi đầu khóc mà lòng đau nhói.
Lạc Tử Khanh đứng lên, hắn cẩn thận mà ôm cô vào lòng, giọng nói ôn nhu mà trấn an:
- Oánh Oánh, anh không đau chút nào hết, em quật từ giờ đến đêm khuya cũng được.
Cô gái nhỏ của hắn luôn như thế, ngoan ngoãn tốt bụng vô cùng, rõ ràng mọi thứ là lỗi của hắn thế nhưng cô lại luôn vì những vết thương nhỏ đấy mà áy náy.
Vì hắn mà cô không đứng lên được, đây chính là tâm ma của hắn.
- Cút ra ngoài! Cút ngay!!!
Tôn Giai Oánh gầm lên, cô đẩy hắn ra rồi nằm xuống giường, lấy chăn che kín người lại.
Lạc Tử Khanh ngoan ngoãn mà giữ lấy không cho cô giãy giụa, nhẹ nhàng ôm cô đặt vào giữa giường.
- Oánh Oánh ngoan, anh ra ngoài mang đồ ăn tối vào nhé.
Nói xong liền chậm rãi mà đi về phía cửa.
Tiếng đóng cửa vang lên, Tôn Giai Oánh nhắm chặt mắt.
Ở ngoài cửa Lam quản gia đã chuẩn bị sẵn hộp chữa thương đứng đợi Lạc Tử Khanh.
Hắn bước ra, áo tắm lỏng lẻo treo ở trên người, đôi mắt liếc nhìn ông rồi đi về phía trước.
Lam quản gia hiểu ý theo sau.
Ở Tôn gia đây chính là cảnh tượng hết sức bình thường.
Lạc Tử Khanh ngồi xuống ghế, anh cởi áo ngoài ra, thân thể chi chít vết thương đỏ sẫm lộ ra ngoài không khí.
Lam quản gia hít sâu một hơi, hôm nay phu nhân giống như ra tay còn nặng hơn lần trước.
Cẩn thận xử lí sạch miệng vết thương xung quanh cho Lạc Tử Khanh, ông nhẹ giọng nói:
- Tiên sinh, vừa nãy mẹ ngài có gọi điện thoại đến!
Lạc Tử Khanh nhíu mày, anh đứng dậy đi đến chỗ để điện thoại, ấn số gọi lại cho mẹ Tôn.
- Alo, Tiểu Khanh đấy à?
Tôn phu nhân đang đắp mặt nạ, hơi liếc nhìn thì thấy có điện thoại gọi đến.
Nghĩ đến ngay lúc này người liên lạc chỉ có Lạc Tử Khanh.
- Vâng ạ, mẹ, có chuyện gì không ạ?
Mẹ Tôn hắng giọng, bà chậm rãi nói:
- Tiểu Khanh, mẹ biết con bé vẫn đang rất hận con, thế nhưng đã năm rồi, mẹ nghĩ đã đến lúc con nên cho con bé được bước ra khỏi biệt thự.
Tâm tính của con bé con cũng biết đấy, sáng nắng chiều mưa trưa giông bão, thất thường vô cùng thế nhưng trái tim lại rất dễ mềm lòng.
Đưa con bé đi hưởng thụ cuộc sống xung quanh, tiện thể bồi dưỡng tình cảm luôn, con nói có phải không?
Tay cầm điện thoại của Lạc Tử Khanh run lên.
Hắn biết chứ, biết rằng có rất nhiều cách khác để làm cho Tôn Giai Oánh vơi đi sự phẫn hận đối với hắn, thế nhưng hắn cũng sợ, sợ cô đi ra ngoài liền rời bỏ hắn, chạy trốn khỏi hắn, để hắn bơ vơ một mình giữa thế giới rộng lớn mà nhàm chán này.
Vậy nhưng hắn cũng hiểu, năm đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ba Tôn mẹ Tôn rồi, hắn không có tư cách giam cầm cô lại.
Giọng nói Lạc Tử Khanh khàn khàn, giống như dùng hết sức lực mà lên tiếng:
- Vâng, con biết ạ!
Mẹ Tôn nghe thấy thế liền chảy nước mắt.
Lạc Tử Khanh không phải con của bà, thế nhưng thật sự là người mà bà và chồng tận tâm nuôi lớn và dạy dỗ, tình cảm đối với hắn tất nhiên là không kém với Tôn Giai Oánh.
Thế nhưng bà liền nói:
- Tiểu Khanh, con phải biết rằng Oánh nhi, con bé đã rất thích con rồi, cho dù có xảy ra vụ tai nạn kia hay không thì sự rung động từ trái tim cũng không thể mất đi được.
Con phải tin vào bản thân mình, vào đôi mắt tinh tường của mẹ chứ.
Lạc Tử Khanh hiểu.
Lúc hơn tuổi khi biết được thân sinh cha mẹ của hắn là ai, chính mẹ Tôn là người ngỏ lời nói với hắn về việc thay đổi họ, cả hai người muốn cho Lạc Tử Khanh trở thành con rể của nhà họ Tôn, chồng của Tôn Giai Oánh.
- Mẹ, con biết rồi, con sẽ không làm mẹ thất vọng đâu!
Hắn chính là truyền kì của giới thượng lưu, chỉ cần hắn muốn, tất nhiên có thể khiến Oánh Oảnh ỷ lại vào hắn, tình nguyện ở bên cạnh hắn, trở thành phu nhân nhà họ Lạc!.