Tôn Giai Oánh chán chết mà nằm ở trên giường nghịch điện thoại.
Hôm nay không được đi ra ngoài chơi khiến cả người cô khó chịu vô cùng, người hầu trong nhà cũng không dám tự ý đẩy xe lăn đưa cô đi hóng mát như trước kia nữa.
Lần đó chỉ vì một vết xước nhỏ ở cánh tay trắng nõn của cô mà khiến biệt thự bị thay đổi hết người, gà chó không yên, vậy nên bây giờ chỉ có chờ đợi Lạc Tử Khanh về thì cô mới đi ra ngoài được.
Đừng nghĩ vì sao lại đáng sợ đến như thế, tiền lương hàng tháng đều bằng cả năm đi làm công sở, ai lại muốn vì một điều bất cẩn mà mất việc cơ chứ?
Không tính đến là khi công ty đó biết được bọn họ bởi vì chức trách không vẹn toàn ở Tôn gia nên bị đuổi, bởi vì sau đó bọn họ sẽ phải đối mặt với việc không có bất cứ công ty nào dám nhận bọn họ nữa, triệt để thành dân thất nghiệp lang thang.
Tất cả đều bởi vì không kẻ nào muốn đắc tội với Lạc Tử Khanh, cho dù đó chỉ là một người hầu vào để làm công nhân mà thôi.
"Cạch"
Cửa phòng bị mở ra.
Tôn Giai Oánh nhíu mày, cô đưa mắt nhìn ra phía cửa.
Người hầu trong nhà làm sao dám không gõ cửa mà tự tiện bước vào trong phòng? Hơn nữa...!cô chăm chăm nhìn người phụ nữ không thấy rõ mặt trước mắt này, cô cam đoan đây không phải là người hầu của Tôn gia.
Vậy, người này là ai? Tiến vào có mục đích gì?
Tiểu thư, quản gia đang có việc ở bên ngoài, ông ấy sai tôi đưa đồ ăn lên cho cô!
Đặt mâm nhỏ lên bàn, người phụ nữ kia đẩy bàn đến trước mặt cô, đưa đũa cho cô, chậm rãi nói:
Tiểu thư, dùng bữa!
Tôn Giai Oánh cảm nhận được sự run rẩy trong giọng nói của người này, không phải là vì sợ hãi mà là hưng phấn và chờ mong, ẩn trong đó là ác ý không che dấu được hết.
Cô chống hai tay lên giường, lui người về phía sau, cười nhẹ mà nói:
Sao mà vào trong nhà rồi vẫn còn đội mũ vậy? Cởi mũ ra và bật điện lên đã, hơn nữa trước khi để cho tôi ăn thì người đưa đồ đến phải nếm trước mới được!
Cô nghiêng đầu, không chút cố kị mà nói:
Cô là ai vậy? Người ở Tôn gia ai cũng biết những điều này, thế nhưng riêng cô là không biết.
Bàn tay đang cầm đũa của cô ta run lên, khóe miệng xuất hiện nụ cười khẩy khinh thường pha theo sự vui vẻ và đắc ý:
Mày cũng có chút đầu óc đấy, tao tưởng đứa liệt như mày sẽ đợi đứa khác đút cho mà không quan tâm là đớp cái gì chứ?!!
Giọng nói the thé khó nghe vang lên, khác hẳn với vừa nãy, lúc này sự khàn đặc rít lên có lẽ mới là giọng điệu thật của cô ta
Tôn Giai Oánh nhếch môi, học lại bộ dáng của cô ta lúc này rồi nói:
Tao lại không phải mày! Nhìn thấy một kẻ điên đội mũ che mặt ở trong nhà mà không nghi ngờ!!!
"Tạch"
Đèn bị bật lên, mũ đen cũng bị vứt xuống đất.
Tôn Giai Oánh cảm thấy khuôn mặt này quen quen, giống như cô đã gặp ở đâu rồi.
Nhìn cô như thế này ả ta sao lại không biết cô không còn nhớ mình, khuôn mặt tím lỉm bầm dập không còn nguyên vẹn của ả nhăn nhúm lại.
Mày đúng là quý nhân hay quên mà!
Tôn Giai Oánh thấy ả rút vỏ của con dao ra, lưỡi dao sáng bóng sắc bén như ánh lên dưới ánh đèn, phản chiếu gương mặt vẹn vẹo khó nhìn kia.
Vậy để tao khắc tên tao lên khuôn mặt xinh đẹp này của mày được không? Đừng lo, tao sẽ làm thật nhẹ nhàng!
Chầm chậm đi đến bên giường, đôi mắt xấu xí tràn ngập sự ghen ghét, phẫn hận và căm thù, ả không bao giờ quên được đêm tối địa ngục ấy, thân thể như một con búp bê vải bị ông già kinh tởm lăng nhục, phát tiết đến chết đi sống lại.
Hàng trăm quan khách đột ngột xông vào chiêm ngưỡng hết cảnh tượng người không ra người, quỷ không ra quỷ của ả, tôn nghiêm cùng mặt mũi của cô ta mất hết không còn chút nào!
Những đôi mắt khinh thường cùng ghê tởm đó cả đời này cô ta cũng không thể quên nổi!
Đúng vậy, người phụ nữ này chính là Liễu Lam của Liễu gia!
Ả vung tay lên, lưỡi dao sắc nhọn chém thủng cái chăn Tôn Giai Oánh đang đắp.
Ả khì khì cười, sau đó như điên dại mà cười rung rung trời.
Âhahhahha đáng lẽ ra lúc đó Lạc Tử Khanh không nên làm như thế với tao, bọn tao phải là của nhau, chính mày, con nhãi này, mày dám lấy đi sự chú ý của anh ấy, mày nên ch....!aaaaaaaaaaaaaaa
Tiếng thét chói tai như lợn cắt tiết vang lên.
Chiếc roi đầy gai nhọn quật thẳng lên người ả ta, Tôn Giai Oánh vung tay liên tiếp, mỗi phát đều không nhầm mà đánh tới tấp khắp người ả.
Liễu Lam hoảng sợ mà ngã nhoài ra đất, dao cũng bị văng ra xa, khuôn mặt lạnh lẽo tràn ngập lệ khí và tức giận của Tôn Giai Oánh giống như trùng điệp với Lạc Tử Khanh, nó khiến ả không khỏi sợ hãi mà tránh đi.
Đau nhức lan ra khắp người, chiếc váy dành cho người hầu cũng bị rách toang, máu tươi chảy xuống thấm đẫm da thịt trắng nõn của ả.
Tôn Giai Oánh rất khó chịu, tối qua Lạc Tử Khanh đã ai oán với cô về việc bị người chuốc thuốc, suýt nữa là bị tính kế khiến quan khách xem quang việc giường chiếu khiếm nhã của hắn với ả đó, bây giờ nhìn những vết thương trên cơ thể Liễu Lam cùng với lời nói của ả, cô liền biết đây là ai!
Nhiều kẻ làm việc gì cũng chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, thế nhưng mỗi khi mở miệng đều giống như bị người bắt nạt, mình là kẻ chịu tội hoặc là tất cả đều là tốt cho đối phương.
Rõ ràng là ích kỉ nhưng lại không chịu thừa nhận!
Chiếc roi này Tôn Giai Oánh cô có thể tàn nhẫn quất Lạc Tử Khanh thì cũng có thể quất chết những kẻ khác!
Liễu Lam tránh ra phía xa, thân thể bủn rủn, miệng vết thương đau xót đến nỗi cả người không đứng thẳng nổi, đầu váng mắt hoa muốn ngất ngay lập tức.
Thế nhưng ả cắn chặt môi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Tôn Giai Oánh, môi đỏ nhoẻn ra.
Tay vói vào trong túi váy, một chai nước được thiết kế cầu kì được lấy ra.
Mày có biết đây là gì không? Là axit đó!
Tôn Giai Oánh trắng bệch mặt.
Đây là khu đất ở Kim Loan, cô không biết Liễu Lam tại sao có thể đột nhập vào đây một cách vô thanh vô thức như thế, nhưng sự im ắng ở bên ngoài khiến cho cô hiểu rằng trong nhà không còn bất kì người hầu nào nữa, họ là bị đánh ngất hay bị dụ đi ra ngoài thì cô không biết.
Chỉ là...!híp mắt nhìn cái chai đựng axit mà không bị xói mòn kia, bây giờ làm gì để tránh được kiếp nạn này mới là điều quan trọng!
Liễu Lam đeo gang tay bảo vệ vào, ác ý mà hất mạnh chai axit trong tay về phía Tôn Giai Oánh.
Ngay lúc này Tôn Giai Oánh liền nhấc bổng hai chiếc chăn bông lên cao, tiếng xèo vang lên, lỗ thủng dần xuất hiện.
Cô nhìn thấy khuôn mặt ác độc của Liễu Lam qua lỗ hổng của chăn.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa.
Lạc Tử Khanh, nhanh cút vào đây cho tôi!!!!!!!
Vừa dứt lời Liễu Lam phản xạ mà xông về phía cửa muốn chạy đi.
"Bốp"
Nghênh đón ả ta là phát đá thật mạnh của Lạc Tử Khanh, thân thể mảnh mai đập thẳng vào tường.
Một ngụm máu đỏ phun thẳng ra ngoài, Liễu Lam không thể nhịn nổi mà ngất lịm đi..