Một đêm ân ái ngọt ngào trôi qua, đến sáng hôm sau Lạc Tử Khanh mặt mày sáng láng mà rời giường trước.
Hôn hôn khuôn miệng thơm mềm của cô gái nhỏ, hắn cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Hôm qua Lạc Tử Khanh đã dọn dẹp chiến trường, ôm Tôn Giai Oánh đi tắm rửa sạch thân thể rồi, vậy nên bây giờ cô nằm ngủ ngon lành mà không cảm thấy dính dính khó chịu.
Bữa sáng luôn phải làm đầy đủ và dinh dưỡng nhất, Lạc Tử Khanh chuẩn bị hết nguyên liệu để ở trên bàn, sau đó liền hì hục làm việc.
Khói bếp bốc ra, Tôn Giai Oánh bị mùi thơm làm tỉnh giấc, cô dụi dụi mắt, ngáp một cái thật lớn, cả người vẫn nằm nhoài ra giường, không có sức lực với xe lăn.
Bị dày vò đến hơn nửa đêm mới được buông tha, thân thể mềm yếu hằng năm đều ngồi một chỗ của Tôn Giai Oánh không chịu nổi sức bền này, may mắn Lạc Tử Khanh mới khai trai thế nhưng vẫn không quên săn sóc người yêu nhỏ, thấy cô không thể tiếp tục nữa liền đi tắm nước lạnh dập nốt hỏa trong người.
"Cạch"
Lạc Tử Khanh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào phòng, thấy cô tỉnh rồi thì nhoẻn miệng cười, ôn nhu nói:
Oánh Oánh, ăn cơm thôi, hôm nay anh có làm tôm bóc vỏ và canh trứng cho em ăn nè.
Để mâm lên bàn nhỏ, Lạc Tử Khanh chỉnh lại váy cho cô, sau đó liền ôm cô ngồi lên đùi mình.
Tôn Giai Oánh nhíu mày, cô khó chịu mà nói:
Đi đánh răng đã, hơn nữa, em muốn ngồi ghế ăn!
Cảm giác cọ cọ trên đùi rất kì quặc, cho dù có mềm có thoải mái như thế nào thì cô cũng sợ mình lại châm hỏa, sau đấy tên lưu manh này sẽ triền lấy cô mà đòi làm những việc xấu xa.
Lạc Tử Khanh giật mình, hắn quên mất việc này, hắn xấu hổ cười cười:
Vậy chúng ta đi đánh răng đã, thế nhưng bây giờ ra lấy ghế thì hơi tốn thời gian, chúng ta ăn nhanh xong nhanh, nhé?!
Tôn Giai Oánh không nói gì nữa, nhận mệnh mà bị hắn ôm đi đánh răng, sau đó thì ngồi trên đùi mà ăn hết bữa cơm sáng.
Bởi vì một mình xử lí cả hai tập đoàn, vậy nên Lạc Tử Khanh bận không hết việc, hắn đành phải lau miệng rửa bát xong liền đặt cô lên sofa để cô xem phim, còn bản thân thì đi vào phòng làm việc của bản thân.
"Ting! ting! ting"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn hơi tức giận vì có người làm phiền hắn khi làm việc, thế nhưng có lẽ có chuyện quan trọng xảy ra thì mới dám gọi cho hắn vào giờ này.
Là Diệc An.
Diệc An, có chuyện gì vậy?
Lạc tổng, chúng ta đã tung hết bằng chứng phạm pháp của An phu nhân và chồng của bà ta ra rồi, thế nhưng bà ta lại cố tình trốn thoát sự truy đuổi của cảnh sát, cố tình tham gia phỏng vấn của một show thực tế chuyên đào bới riêng tư của người nổi tiếng, và bà ta đã nói rằng những vết thương trên người mình là do ngài sai người đánh đập! Mọi thứ đều do ngài tìm đến gây phiền phức trước!
Trần Diệc An đẩy kính mắt, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng.
Bởi vì Lạc Tử Khanh không làm họ tung quá khứ về việc bà ta bỏ rơi đứa trẻ tháng tuổi vào túi rồi vứt vào thùng rác, đành ra bà ta ăn nói lí lẽ hùng hồn đẩy hết trách nhiệm và việc phạm pháp lên người hắn, bà ta gán cho hắn cái danh "bạch nhãn lang", "ham tiền tài" thích hưởng vinh hoa phú quý và đẩy ba mẹ ruột vào đường cùng!
Lạc Tử Khanh cười khẽ, hắn không ngờ được lần đầu tiên bản thân cố ý tha thứ cho một người, vậy mà kẻ đó lại không biết điều!
Sự việc không phải chỉ có thế đúng không?
Anh ta đưa mắt nhìn những người đang lần lượt đi vào phòng họp, giọng nói khinh thường:
Đúng vậy, lũ anh em không an phận của Tôn gia muốn nhân việc này để khiến ngài rời khỏi vị trí tổng tài của tập đoàn.
Chẳng lẽ bọn chúng không biết rằng Tôn thị có được cái quy mô toàn cầu như hôm nay là một tay Tử Khanh làm nên à? Không có hắn thì Tôn thị sớm muộn gì cũng sụp.
Nhất là khi tập đoàn rơi vào tay bọn họ!
Không có gì, chúng ta cũng nhân việc này mà khiến chúng cút khỏi tập đoàn luôn!
Khi Tôn thị vẫn chỉ là tập đoàn có tiếng tăm, những anh em khác của ba Tôn đã có rất nhiều phần trăm hoa hồng cho bản thân, dùng tiền của ba Tôn mà ăn chơi, gây ra họa lại khiến ông bối nồi.
Ông làm việc như trâu như chó còn bọn chúng lại thảnh thơi hưởng lạc.
Đến khi Lạc Tử Khanh lên nắm quyền, quy mô tập đoàn trải dài khắp nơi thì bắt đầu ngo ngoe muốn chiếm lấy cái ghế tổng tài này, nếu đã như thế, hắn liền đoạt lại hết mọi thứ của chúng, khiến những kẻ mơ mộng đó biết rằng, cho dù có mang hộ Tôn, Lạc Tử Khanh này cũng không quan tâm mà xử lí hết tất cả!
Một lúc sau tôi sẽ đến, cậu cứ an bài trước đi!
Sự tàn nhẫn và đầu óc thiên tài thương trường của Lạc Tử Khanh cũng không phải chỉ để trưng, kẻ thông minh thì sẽ biết nên ủng hộ bên nào!
Vậy nên Lạc Tử Khanh cúp máy xong thì vẫn ngồi lại trên bàn làm việc, an tĩnh mà cảm nhận sự an bình quý giá này.
Tiếng cười vui vẻ của Tôn Giai Oánh vang vọng ở bên tai, Lạc Tử Khanh không tự chủ được mà cong lên khóe môi, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh sao sáng!.