Lạc tổng, mọi thứ đã làm xong!
Nhận được điện thoại của Trần thư ký, Lạc Tử Khanh liền đứng lên đi vào phòng rồi đóng cửa lại.
Bây giờ Oánh Oánh đã ngủ rồi, nếu không cẩn thận mà nói quá to làm bảo bối thức dậy thì chắc chắn cô sẽ rất khó đi vào giấc ngủ một lần nữa, và thời hạn nằm sofa của hắn sẽ dài hơn!
Vậy sao? Thế Liễu thị và Lạc thị sao rồi?
Trần thư ký đẩy mắt kính, anh ta nhẹ giọng nói:
Liễu thị muốn mời ngài tham gia một bữa tiệc của bọn họ.
Tất cả các công ty tập đoàn lớn nhỏ đều bị sự trả thù của Lạc Tử Khanh mà rung chuyển, hắn không thật sự làm bọn họ phá sản, chỉ là ở nơi này chọc một cái, ở chỗ khác chọc một cái, giống như là để thỏa mãn thú vui tàn ác của hắn vậy.
Có lẽ bây giờ những lời nói khó nghe nhất của họ đều đang dùng để mắng Lạc Tử Khanh, mắng hắn ác độc, làm càn và chuyện bé xé ra to, thế nhưng qua lần này, sâu trong trái tim mỗi người đều nhận định rõ được sự cường đại của hắn, chỉ cần hắn vẫn còn sống thì bọn họ cũng chỉ là chú hề nhảy nhót, con kiến bé tí mà hắn ấn tay là bẹp.
Tức giận, oán hận nhưng nhiều hơn là sợ hãi và kinh hoàng!
Tiệc? Lại nằm mơ nữa à?
Lạc Tử Khanh nhếch môi, hắn dựa lưng vào ghế, chân dài gác lên nhau.
Thản nhiên tự tại mà nghe điện thoại.
Liễu thị và Lạc thị bị cả thương giới xa lánh, bất kể là ai, chỉ cần nghe thấy bọn chúng đắc tội Lạc Tổng, tất cả đều lắc đầu từ chối.
Ác ma Lạc Tử Khanh, chỉ có thể tránh chứ không thể đắc tội! Chỉ có kẻ muốn tìm đường chết thì mới vươn tay ra giúp bọn chúng.
Gần bờ vực của sự phá sản, Liễu thị liền có ý định muốn cứu vãn bằng cách mời Lạc Tử Khanh đến bữa tiệc mà mình mở ra.
Hắn đến, đồng nghĩa với việc mọi chuyện được xóa bỏ, tin tức đắc tội với hắn cũng trở nên vô căn cứ và còn tỏ ra được là bản thân có mặt mũi, có thể làm vị tôn đại phật này đại giá quang lâm!
Hắn rung chân, giọng nói nhẹ bâng:
Điều kiện là gì?
Dám mở miệng mời hắn thì làm sao lại tay không mà nói, bọn chúng chắc chắn thành ý của mình sẽ đả động được hắn?
Chúng nói nếu ngài đến, vùng đất hình trái tim sẽ thuộc về ngài, còn nếu không thì bọn chúng sẽ phá hủy nó.
Trần thư ký không biết chỗ đấy có cái gì đặc biệt, Lạc tổng của bọn họ thiếu tiền thiếu đất chắc? Thế nhưng thật sự là khi nhắc đến việc này thì giọng nói của chúng rất tự tin, giống như nắm chắc được hắn trong tay rồi vậy!
Lạc Tử Khanh gõ nhẹ lên bàn, mắt đào hoa hơi híp lại, lưỡi liếm quanh đôi môi mỏng hồng nhạt:
Có vẻ như ở đằng sau có người đây.
Biết được bảo bối của hắn ưng ý mảnh đất đấy, giờ lấy nó làm mồi để nhử hắn, nếu như nói đây là trùng hợp thì ai tin tưởng? Liễu thị không có khả năng biết được điều này, ngay cả ba mẹ Tôn còn không biết thì người ngoài sao lại dám chắc chắn!
Thời gian?
Trần thư ký giật mình, nghe giọng điệu này của hắn anh ta liền biết là Lạc tổng đồng ý, chẳng lẽ việc này có liên quan đến Tôn tiểu thư? Nếu không phải cô ấy, ai có thể khiến hắn chấp nhận việc vớ vẩn này, một mảnh đất ngoại trừ có hình trái tim thì không còn gì đặc sắc sao đáng giá để hắn quan tâm như thế!
h tối ngày kìa ạ!
Đột nhiên phòng bên cạnh vang lên tiếng động lớn, Lạc Tử Khanh hoảng hốt đứng lên, hắn không dám gây ra động tĩnh, nhẹ đặt tai lên tường, cẩn thận nghe.
Làm một kẻ đã trải qua đào tạo chuyên sâu về các giác quan và cách sử dụng súng ống đạn dược, có lẽ Tôn Giai Oánh cũng không thể tưởng tượng được bản thân còn bị rình qua tường được.
Sự nhạy bén này của hắn kể cả cún cũng phải chịu thua!
Không có gì thì dừng ở đây đi!
Nói với Trần thư ký xong, Lạc Tử Khanh liền tắt điện thoại đi.
Hắn không thể phát ra âm thanh nữa, giấc ngủ của Oánh Oánh rất nông, bình thường đều là hắn ôm cô vào lòng rồi vỗ về mỗi khi cô bị quấy nhiễu trong mộng, lần này ngủ một mình bảo bối tất nhiên sẽ nhớ hắn rồi!
Chậm rãi mở cửa sổ ra, gió đêm thổi tung mái tóc ngắn mềm của hắn, chân dài sải qua rồi dẫm lên bệ đỡ, một tay bám vào chỗ nhô ra của tường, một tay cạy then chốt cửa hơi hở ra chỗ phòng cô, sau đó liền nhanh chóng dạng chân bước vào phòng.
Bởi vì đột nhiên bị lạnh, Tôn Giai Oánh rên nhẹ một tiếng, cô úp mặt vào gối, cả người co lại.
Lạc Tử Khanh đau lòng vuốt nhẹ mái tóc cô, hắn cởi áo ngoài ra, đến khi cảm thấy cả người đã ấm lại rồi thì mới chui vào trong chăn, quen tay mà ôm cô vào lòng, thơm lên đôi môi mềm mại ấy rồi thủ thỉ bên tai cô:
Oánh Oánh, ngoan, ngủ nào, anh ở đây!
Kết hợp với việc vỗ nhẹ phần lưng phía sau cô.
Tôn Giai Oánh ngửi thấy mùi hương bạc hà sạch sẽ quen thuộc của hắn liền an tâm mà thả lỏng người, mặt úp lên ngực hắn, hơi thở đều đều phát ra.
Lạc Tử Khanh cười nhẹ, giọng nói trầm thấp ôn nhu:
Đúng là kiếp trước thiếu nợ em mà, cô gái nhỏ của tôi!
Ngủ ngon nhé, mong em có một giấc mơ đẹp về chúng ta!
Được ôm lấy cơ thể mềm mại, cảm nhận được sự ỷ lại của cô đối với bản thân mình, hắn nghĩ, hắn chính là người đàn ông may mắn nhất trên đời, yêu thương và bỏ ra mọi thứ cho đúng người!
Tôn Giai Oánh, bảo bối của hắn, người mà Lạc Tử Khanh sẽ dùng cả sinh mệnh để níu giữ và bảo vệ, đang ngủ say trong lòng hắn!.