Đi mấy vòng quanh sân đua dài, bởi vì nắng quá gắt nên Lạc Tử Khanh rất đau lòng cô gái nhỏ của mình.
- Oánh Oánh, chúng ta vào trong ăn hoa quả nghỉ ngơi trong chốc lát đã nhá.
Tôn Giai Oánh ngẩng đầu, trái tim loạn nhịp mà nhìn người đàn ông đang bị nóng cháy đến phát điên nhưng vẫn nghiêng người che nắng cho cô.
Từng giọt mồ hôi chảy xuống cần cổ xinh đẹp của hắn, qua xương quai xanh tinh xảo rồi nhỏ xuống mặt nước đang tĩnh lặng trong lòng cô.
Tôn Giai Oánh hơi đỏ mặt mà quay đầu đi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Được sự đồng ý của cô, Lạc Tử Khanh liền ôm lấy cô, thân thể nóng bỏng tì vào nhau.
Đột nhiên Tôn Giai Oánh hối hận vì không đồng ý việc mặc áo giáp đua ngựa, tình cảnh thân mật như thế này cô không muốn để lộ ở bên ngoài đâu!
- Oánh Oánh, anh đi lấy khăn với nước cho em nhé!
Lạc Tử Khanh tự mang đồ ở trong nhà đi.
Đồ dùng ở bên ngoài hắn không an tâm, hắn dùng thì còn được chứ của cô thì nhất định phải bảo đảm là sạch sẽ và tốt nhất.
Lần này hắn không dám sơ ý để cô ở lại một mình nữa, hai bảo tiêu cao to lực lưỡng mà hắn mang theo đều để lại để bảo vệ cho cô.
Bây giờ đã là buổi trưa rồi, nếu như không muốn cưỡi ngựa tiếp, có thể hai người họ sẽ trở về.
Một ngày tự do thoải mái là Tôn Giai Oánh đã mãn nguyện lắm rồi.
Chỉ cần có một lần liền sẽ có lần hai, lần ba, nhất định cô sẽ không phải trở lại nhà giam lỏng khó chịu đấy nữa!
- Giai Oánh, em là Giai Oánh có đúng không?
Một giọng nam vang lên ở phía trước.
Tôn Giai Oánh nhíu mày, hôm nay đúng là đi ra ngoài không xem lịch hoàng đạo rồi, toàn những người không đâu tiến đến.
Lục Viễn Siêu không tin vào mắt mình, Tôn Giai Oánh đã biến mất hơn bốn năm rồi, lần này gặp được cô ở đây, vậy chứng tỏ cô có gia thế rất cao, hoặc có thể là...!bị phú ông bao dưỡng.
Nghĩ đến đây hắn ta liền trầm mặt xuống, nếu sự thật là như vậy thì người này đúng là không có tư cách đứng dưới ánh đèn sân khấu, hưởng thụ mọi sự ca ngợi của hàng ngàn người.
Tôn Giai Oánh ngẩng đầu lên nhìn anh ta, lâu rồi không gặp thế nhưng có vẻ anh ta sống vẫn rất tốt.
Cũng đúng thôi, người có tiềm năng múa ba lê ở chỗ ấy đâu chỉ có mỗi mình cô cơ chứ.
- Chào
Lục Viễn Siêu cứng họng.
Anh ta xấu hổ mà sờ sờ mũi, trong lòng lại thầm mắng người phụ nữ này không biết điều.
Lúc còn theo đuổi ước mơ múa ba lê thì luôn xoay quanh lấy lòng anh ta, đến bây giờ bị què rồi thì lại giả bộ thanh cao.
Đúng là có hậu trường phía sau có khác.
Sự tự luyến của một kẻ tự coi mình là cao sang luôn lệch khỏi quỹ đạo bình thường của một con người.
Ngoại trừ hắn ta ra thì khi đó ai có mắt cũng sẽ biết người cố ý lấy lòng là ai, Tôn Giai Oánh là cô gái múa ba lê tốt nhất khi ấy, thân thể mềm mại cử chỉ điêu luyện.
Lục Viễn Siêu khi đó tin tưởng rằng cô sẽ mang về một danh hiệu cao quý cho lớp học của hắn, chỉ là ông trời trớ trêu, bây giờ cô gái ấy lại không thể đứng lên được nữa.
Bởi vì lâu lắm không ra ngoài, sức khỏe cũng yếu đi nên nhìn Tôn Giai Oánh trở nên mảnh mai xinh đẹp hơn bao giờ hết, chỉ cần nhìn thôi cũng khơi dậy ham muốn chinh phục của đàn ông.
Lục Viễn Siêu không chớp mắt nhìn chằm chằm Tôn Giai Oánh, ngay khi hắn ta định tiến lên thì bị hai người đàn ông ngăn cản.
Hắn ta chỉ có m mà hai người này mỗi người đều hơn một m, sự cao to đồ sộ của họ khiến hắn ta chùn bước.
Giờ lại còn có kẻ bảo vệ nữa cơ đấy!
- Nơi này kể cả ruồi muỗi cũng được tiến vào à? Lâu lắm không đến, có vẻ như Tống tổng đây càng sống càng lùi lại rồi!
Giọng nói lạnh lẽo giễu cợt vang lên.
Tôn Giai Oánh ngẩng đầu, cô thấy Lạc Tử Khanh đang đi về phía này, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên cao lớn, lúc này hắn ta đang tức giận mà nhìn Lục Viễn Siêu.
- Lục Viễn Siêu, anh phải nhớ lấy thân phận của mình.
Nếu không hoàn thành được nhiệm vụ mà lại đắc tội với Lạc tổng, vậy thì chúng tôi sẽ mời đội của Minh Lạc đến để biểu diễn lần này.
Thân thể Lục Viễn Siêu run lên, hắn ta hoảng loạn mà nhìn người đàn ông trung niên.
Hai tay đặt ở bên cạnh cũng nắm chặt lại.
Hắn ta không ngờ tới Tôn Giai Oánh lại là thiên kim tiểu thư của Tôn thị, nhất định là cô ta biết hai người này đang đến, cố tình khiến bản thân hắn nam kham.
Đúng là người đàn bà rắn rết!
Lục Viễn Siêu mới đến đây được vài phút trước, vậy nên mọi việc diễn ra giữa Lạc Tử Khanh và hai ả kia hắn ta đều không biết.
Lần này đoàn đội của hắn ta được mời đến đây múa ba lê chiêu đãi các vị khách tai to mặt lớn.
Nếu như bị mất đi cơ hội lần này, ngược lại đối thủ của hắn ta, Minh Lạc đoàn đội thay thế mà đến, vậy thì hắn ta sẽ hối hận chết mất.
Lạc Tử Khanh ôm lấy Tôn Giai Oánh.
- Theo như trên phim thì người xen vào tình cảm của người khác gọi là tiểu tam đúng không?
Bây giờ không chỉ nữ mà còn có cả nam muốn làm tiểu tam để cạy góc tường nhà hắn à
- Mau xin lỗi Lạc tổng và phu nhân của ngài ấy!
Lục Viễn Siêu cắn chặt môi, hắn ta khuất nhục thật sự, thế nhưng bây giờ còn cách nào khác nữa đâu.
Nếu muốn sống sót để có mối quan hệ rộng với giới thượng lưu thì làm sao có thể đắc tội vị Tống tổng và Lạc tổng này cơ chứ?
- Xin lỗi rất nhiều, Lạc tổng!
Nói xong hắn ta liền không nhịn được mà quay người đi mất.
Tống tổng thổi râu trừng mắt nhìn thân ảnh ngày càng đi xa của hắn.
- Tống tổng, vị này gia giáo giống như không tốt lắm, ông có thấy bản thân nên thay đổi người không?
Tống tổng nghe thấy hắn nói như thế này thì còn gì mà không hiểu nữa.
Ông liên tục gật đầu.
- Tốt tốt, tôi nhất định sẽ đổi anh ta đi!
Trời ơi, Lạc tổng vậy mà lại nói với ông nhiều câu dài như vậy! Ra ngoài mà thổi phồng một đợt thì nhất định sẽ được vô số người hâm mộ và ghen tị!.