Sau khi kiểm tra, biết mình mang thai, Tĩnh Vân lại càng đứng ngồi không yên.
Nàng nhặt que thử thai, bản hướng dẫn cùng với hộp giấy lại, mang tới gần phòng mình, giấu ở nơi kín đáo nhất, không dám lưu lại một chút dấu vết nào trong phòng tắm.
Trời ạ, mang thai! Nàng thế mà lại mang thai !
Hoá ra không muốn ăn, với thân thể không khoẻ không phải do suy nghĩ quá nhiều, mà là do trong thân thể nàng, đã xuất hiện thêm một sinh linh nhỏ nữa.
Nàng đương nhiên biết rõ, phụ nữ không phải dựa vào một cái dấu chân lớn để có tiểu bảo bảo mà là do không phòng tránh khi làm chuyện đó nên mới mang thai. Nhưng nàng không thể lường được là mình vừa mới nếm thử trái cấm một lần đã ‘trúng thưởng’ ngay.
Tay chân Tĩnh Vân hoàn toàn hoảng loạn.
Nàng không dám tưởng tượng, nếu để cho ba mẹ biết, cho em trai mình biết, cho chị cả biết thì……
Nhớ tới chị cả, Tĩnh Vân nhịn không được rùng mình một cái.
Mẹ thân thể gầy yếu, thường xuyên vào bệnh viện, mấy chục năm cũng chỉ như một ngày ba luôn cẩn thận che chở cho mẹ nên từ việc lớn tới việc nhỏ trong nhà, bao gồm cả việc quan tâm tới em trai em gái đều là một mình chị cả ôm lấy hết.
Từ nhỏ đến lớn, chị cả luôn chăm sóc tỉ mỉ cho nàng, chỉ cần có ai dám khi dễ nàng, chị cả sẽ vì nàng đi lấy lại công đạo, đánh cho kẻ đó đến mặt mũi bầm dập.
Lúc này mà chị ý biết, nàng sớm đã bị Giang Chấn ‘ ăn’ , khẳng định sẽ nổi trận lôi đình, giận hắn mãi mất thôi.
Sau cả một đêm suy nghĩ, Tĩnh Vân quyết định, tạm thời bảo vệ bí mật này, đi tới bệnh viện phụ sản cẩn thận kiểm tra trước đã.
Sáng sớm mùa đông, ngoài cửa sổ gió lạnh thổi vù vù, phủ lên người cái áo khoác nhung dương, lại đeo thêm một cái khăn quàng cổ, từ đầu đến chân bao ấm áp nàng mới cầm túi vải lên, thay đôi giày vải đi cho thoải mái.
Trong phòng khách không có một bóng người, ba mẹ hẳn là còn trong phòng ngủ, nàng âm thầm thấy may mắn, bàn tay nhỏ bé cầm cái chốt cửa, đẩy cửa chính ra, nhanh chóng chuẩn bị rời đi –
Nhưng ngoài cửa lớn, lại gặp một người.
Một người đàn ông.
Người mà nàng luôn nhớ, luôn mong nhưng hiện tại lại không muốn gặp nhất, là người đàn ông này.
Giang Chấn!
Tĩnh Vân toàn thân cứng ngắc, hai mắt mở to ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đã cắt không còn một giọt máu.
Vài giây tiếp theo, nàng kinh hoảng muốn thoái lui không thích chạm mặt Giang Chấn, đóng phịch một tiếng cái cửa lại.
Làm sao có thể là hắn được?
Hắn tới làm cái gì chứ?
Hắn tìm đến nàng sao?
Hay hắn biết nàng mang thai ? Không không không, hắn không có khả năng biết. Thế, hắn tới làm gì? Tới hỏi nàng có nhớ hắn không à, hay là đến hôn nàng?
Tĩnh Vân dựa lưng vào cửa, ôm chặt lấy cái túi vải, kinh hoảng không nghĩ được gì.
Cốc!
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, mạnh đến nỗi làm nàng sợ nhảy tưng lên, xoay người nhìn vào cái cửa.
Cốc, cốc!
Giang Chấn gõ cửa.
Nhà nàng rõ ràng có chuông mà hắn lại không ấn, cố ý muốn gõ cửa. Tiếng gõ cửa cực kì có quy luật, không nhanh cũng không chậm, lực gõ có nặng có nhẹ, một tiếng tiếp nối một tiếng, cứ như nếu nàng không chịu mở cửa thì hắn cũng sẽ vĩnh viễn đứng đó mà gõ vậy.
Cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc, cốc!
Tiếng đập cửa vang lên, gõ vào đầu nàng làm nàng run run, dạ dày siết chặt lại. Cái tiếng đó cứ quanh quẩn trong phòng khách, nếu nàng không mở cửa thì chỉ một lát sau, khẳng định ba mẹ đi ra xem mất.
Không thể làm gì được nữa, nàng đành vươn bàn tay nhỏ bé lạnh như băng ra nắm lấy chốt cửa, chậm rãi mở ra.
Giang Chấn vẫn đứng ở ngoài, cuối cùng cũng buông tay, không gõ cửa nữa. Cặp mắt đen nhìn nàng, trên khuôn mặt tuấn tú có mấy phần giận dỗi.
“ Làm sao mà em vừa thấy tôi tới liền đóng cửa lại vậy?” hắn mở miệng trước, chất vấn nàng với vẻ bất mãn.
Sau khi bắt được Công tước, tổ đặc vụ lại mất một chút thời gian nữa để cùng FBI thảo luận, thẩm vấn quá trình đã xảy ra. Lần này cuối cùng FBI cũng nhận lỗi, không cam tâm tình nguyện giao lại quyền ưu tiên thẩm vấn.
Hắn cố gắng nhanh chóng xử lý xong công việc để đến tìm nàng. Ai ngờ, người phụ nữ nhỏ bé này vừa thấy hắn đến, cứ làm như nhìn thấy quỷ vậy, sợ tới mức mặt trắng bệch ra còn đóng cửa mạnh vào, làm cho hắn cảm tưởng bị một cái bát úp chặt không nhấc ra được.
Tĩnh Vân thấp thỏm không yên, cái đầu nhỏ cúi thấp xuống, hai tay ôm chặt cái túi vải, mười ngón tay mềm mại bám vào lớp vải dệt. ‘Ách…… Ách…… Em……’ nàng ấp a ấp úng, vì chứng cứ rành rành ra đó nên nói không được nửa lời giải biện.
Giang Chấn nheo mắt lại, nhìn vào cái áo khoác ngoài cùng với cái túi vải trong tay nàng.
‘ Em muốn ra ngoài à?’ hắn hỏi.
Cái đầu nhỏ gật gật, rồi đột nhiên nàng tỉnh lại, mặt trắng bệch, lại bắt đầu ra sức lắc lắc. ‘Không có, không có, em không muốn đi ra ngoài!’ nàng vừa nói, vừa lui về một bên.
Lời nói dối tồi như vậy tất nhiên không thể gạt được Giang Chấn, đôi mày rậm của hắn chau lại, bàn tay to vươn ra, bá đạo cầm tay nàng, không phân trần thêm mà đi ra ngoài.
‘ Tôi đưa em đi.’
Sức lực người đàn ông bao lấy nàng, không những thế hắn còn là một người cường tráng nữa nên Tĩnh Vân căn bản không thể phản kháng, chỉ có thể như một chú gà con đáng thương bị con diều hâu quắp một lèo ra phía trước nhà, ngồi trên xe hắn.
Một bước của Giang Chấn rất dài, hắn bước một bước thì nàng phải bước vài bước mới theo được. Hơn nữa hắn lại bá đạo quá mức, không cho nàng cơ hội bỏ chạy, đi nhanh hơn bình thường nên chỉ có đoạn đường ngắn ngủn tới xe mà nàng vấp ngã đến mấy lần.
Lên xe xong, nàng chỉ cảm thấy dạ dày khó chịu, không thoải mái. Một tay để trước ngực, nàng cố gắng hít sâu nhưng sắc mặt vẫn càng lúc càng tái nhợt.
Giang Chấn ngồi vào chỗ lái, theo thói quen lấy thuốc cùng với cái bật lửa ra. Mùi hương của thuốc tràn ngập trong xe, xộc vào mũi nàng.
‘ Muốn đi đâu?’ Hắn khởi động xe, thong dong hít một hơi vào rồi phun ra một đám khói thuốc.
Tĩnh Vân trả lời bằng một tiếng khó chịu buồn nôn.
Mùi hương của thuốc với tình trạng sức khoẻ của nàng giống như đổ thêm dầu vào lửa. Dạ dày của nàng đột nhiên xoắn lại, bên trong như có cái gì trào dâng, lại giống như đang có người đào núi lấp biển, xao động mạnh làm nàng giữ lấy ngực, khó chịu không ngừng nôn oẹ ra.
Vài phút trôi qua, cơn nôn đã tạm ngưng, nàng xụi lơ trong chỗ ngồi. Mồ hôi lạnh ướt hết trán nàng, cảm giác khó chịu cũng dịu đi nhưng vẫn chưa biến mất hẳn.
‘ Em khó chịu à?’
Giọng nói trầm đã gần hơn so với lúc trước, tờ khăn giấy cũng bị nhét vào trong tay nàng. Nàng nhắm mắt lại yếu ớt gật đầu, dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán.
Dưới ghế ngồi truyền đến chút rung động, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại liên tục không ngừng. Nàng mơ hồ biết Giang Chấn bắt đầu cho xe chạy lại không biết hắn muốn đưa mình đi nơi nào.
Một lát sau, nàng cuối cùng cũng vượt qua được cơn cảm giác khó chịu kia, dạ dày cũng không quặn lại nữa, nàng mới mở hai mắt ra, phát hiện ở ngoài cửa sổ xe, nhà cao tầng cứ lui nhanh về phía sau, xe đã đi vào nội thành.
‘ Anh muốn dẫn em đi đâu?’ nàng đột nhiên cảnh giác đứng dựng lên.
‘ Bệnh viện.’
Bệnh viện?!
Đúng là hôm nay nàng ra ngoài để chuẩn bị tới nơi đó. Nhưng nàng không nghĩ sẽ đi cùng hắn a!
Tĩnh Vân khôi phục được một chút thể lực mới đứng lên lắc đầu, vội vàng nói: ‘Không cần không cần, không cần đi bệnh viện, em, em em em — em muốn về nhà……’
Giang Chấn bất di bất dịch, đôi mắt đen liếc nàng một cái, nhìn vẻ mặt như có người âm theo đuổi của nàng, hắn vẫn cho xe đi như cũ, căn bản không có ý quay đầu.
Lòng nàng nóng như lửa đốt, hoảng không biết nên làm sao bây giờ, hơn nữa mùi thuốc vẫn chưa bay hết, điếu thuốc trên tay hắn còn chưa tắt làm nàng cảm thấy dạ dày co rút nhanh, cái cảm giác khó chịu đó tựa hồ lại rục rịch bên trong nàng.
Thật vất vả lắm đèn đỏ của ngã rẽ phía trước sáng lên, xe cuối cùng cũng ngừng lại.
Một ý tưởng táo bạo hiện lên trong đầu Tĩnh Vân. Nàng chớp đôi mi dài, trộm ngắm Giang Chấn bên cạnh, bàn tay nhỏ bé đã đụng tới chốt cửa xe, thừa dịp đèn đỏ sáng muốn đẩy cửa xe ra.
Nàng sớm hay muộn cũng phải nói cho hắn, nhưng — nhưng — nhưng mà hiện tại, nàng còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt!
Chỉ có một kế sách duy nhất này thôi, thừa dịp đèn đỏ còn sáng phải mau mau xuống xe đào tẩu.
Nhưng mà nàng vừa mới có động tác thôi Giang Chấn đã mở miệng.
‘ Em dám.’
Hắn không hề cao giọng, nhưng cái giọng trầm thấp đó đã có thể làm cho người ta sợ hãi uy nghiêm. Hai tay của nàng, phục tùng còn nhanh hơn cả đầu óc, nhanh chóng rời khỏi cái chốt, bị giọng nói cảnh cáo của hắn doạ tới mức co rúm lại, ngồi yên, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Ô ô, hắn đều dựa vào giọng nói đáng sợ vậy để dọa chết tội phạm, rồi mới bắt bọn họ sao?
‘ Em, em, em em không cần đi bệnh viện……’ mưu kế không thành Tĩnh Vân chỉ cảm thấy ủy khuất cực kỳ. Nàng cúi khuôn mặt nhỏ nhắn xuống, cắn cắn môi hồng, hai tay cứ xoắn lấy cái túi vải.
Đôi mắt đen liếc tới nàng, bên trong nó tiềm tàng một tia sáng khó có thể nhận ra đó là ý cười.
‘ Lớn như vậy mà còn sợ gặp bác sĩ.’
Đôi môi nhỏ bĩu lại, cảm thấy mình đang bị hắn vu oan. ‘Em không phải sợ nhìn thấy bác sĩ.’ nàng cường điệu.
‘ Thế vì sao không đi bệnh viện?’ hắn hỏi.
‘ Em biết chuyện gì đang xảy ra với mình.’
‘ Thật không?’
Hắn không đếm xỉa tới câu nói của nàng, rõ ràng không tin. Nàng nhất thời nhịn không được thốt ra.
‘ Em không ốm, chỉ là em nghi –’
Mới nói được một nửa lời vừa phát ra, còn chưa toát được hết ý, nàng đột nhiên tỉnh ngủ, kích động ngậm cái miệng nhỏ nhắn lại, không dám mở miệng lên tiếng.
Xe đang lăn đều về phía trước, chợt đổi phương hướng, lái sang lối đi bộ bên đường, phía đằng sau lắc lư rồi đột nhiên ngừng lại.
Ngoài cửa sổ âm thanh chói tai vang lên, chiếc xe đi phía sau mạo hiểm né tránh, đi qua còn hạ cửa kính xe xuống, bỏ lại vài câu mắng tức giận.
Giang Chấn mắt điếc tai ngơ dừng xe lại, quay đầu dùng đôi mắt đen sáng quắc nhìn thẳng vào nàng, gằn từng tiếng hỏi: ‘Em nói gì cơ?’
‘ Ách — em nói, em nói — em sợ gặp bác sĩ……’ nàng cúi tầm mắt xuống, vội vàng sửa lại lời đáp, trong lòng cầu nguyện hắn không nghe ra câu mình chưa nói hết và ý tứ che dấu đằng sau nó.
Chỉ tiếc, Giang Chấn là cảnh sát, trực giác vốn nhạy bén hơn người bình thường, hắn vừa mới chỉ nát nàng, nàng đã tự nhận tội, tuy lời không được nói hết nhưng hắn vẫn coi đó như là thừa nhận tám phần rồi, còn hai phần kia, khẳng định là hắn đoán ra được.
Ngồi trên xe chưa đến mười lăm phút, nàng đã ngoan ngoãn đem bí mật kia nói cho Giang Chấn. Nghĩ đến bản thân mình ngu xuẩn, bỗng dưng hốc mắt nàng đỏ lên, cảm xúc chuyển biến cực nhanh, ngay cả nàng cũng trở tay không kịp.
‘Em muốn trở về.’ Tĩnh Vân nhỏ giọng nói, trong mắt đã ngập nước.
‘ Không được.’
Hắn trả lời giọng như chém đinh chặt sắt.
Nước mắt lăn xuống má, như là những hạt trân châu rơi không ngớt, cứ một viên lại một viên. Nàng đau lòng khóc, ai oán nhìn hắn.
‘ Vì sao không được?’ nàng nức nở hỏi.
‘ Bởi vì đây là trách nhiệm của tôi.’ Giang Chấn nhướn mày rậm, dùng khẩu khí thô lỗ quá mức trả lời.
Hắn nhớ rõ tất cả trong đêm đó, nhớ rõ nàng thẹn thùng cùng với thiếu kinh nghiệm thế nào, trước khi hắn có nàng, nàng chưa từng có người đàn ông nào khác. Nàng là một xử nữ, mà hắn lại là người đã có kinh nghiệm thành thục, chuyện dự phòng đáng nhẽ phải là việc hắn làm.
Nhưng mà đêm đó là lần đầu tiên hắn mất đi lý trí, đánh mất tự chế vốn có của mình. Khi ôm nàng vào lòng, hắn cảm giác được ngọn lửa của khát vọng đang thiêu đốt, ngoại trừ muốn chôn sâu vào trong cơ thể nàng, cảm thụ sự mềm mại ngọt ngào của nàng ra thì trong đầu hắn rốt cuộc không thể nghĩ được gì khác……
Tiếng khóc nức nở uỷ khuất, thỉnh thoảng lại vang vào trong tai hắn.
Xem nàng khóc thật đáng thương, trên đôi má phấn tràn đầy nước mắt, dáng vẻ làm cho người khác phải đau lòng. Hắn âm thầm mắng một tiếng, đôi mày rậm không nhướn lên nữa, hắn nghiêng thân mình, dùng động tác nhẹ nhàng nhất, lau giọt lệ ở khóe mắt nàng.
Hàng mi đẫm lệ chớp chớp, nàng ngước khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến hoa cả mặt lên, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ, hoang mang nhìn vào điều khó có thể tin được, khuôn mặt nghiêm khắc tuấn tú của hắn ở gần nàng, bàn tay to thô ráp đang vì nàng mà lau đi từng giọt nước mắt.
Từ lúc gặp nhau đến giờ, thời gian hai người ở bên nhau ngắn ngủi, hắn lúc thì lạnh lùng, lúc thì bá đạo, nhưng hành động đơn giản chỉ là lau nước mắt cho nàng lần này đã lộ ra vẻ dịu hiền.
Kỳ thật, ở lòng sâu trong lòng, nàng lo lắng nhất là phản ứng của Giang Chấn. Ngay cả mộng đẹp xa xỉ nhất, nàng cũng không dám cầu xa, không nghĩ hắn sẽ ôn nhu như vậy, bưng lấy mặt của nàng, kiên nhẫn vì nàng lau nước mắt.
Sầu lo nhất của nàng cuối cùng vì hành động Giang Chấn mà tiêu tan hết, Tĩnh Vân thở dài nhẹ nhõm, ngừng khóc rồi nhưng không ngờ nó vẫn còn chảy ra nữa.
Giang Chấn rút ra mấy cái khăn giấy, nhẹ nhàng đặt trên mặt hắn, rồi khởi động xe một lần nữa.
‘ Đừng khóc.’ hắn nói, hai mắt nhìn thẳng phía trước. ‘Tôi cùng em đi tới khoa phụ sản kiểm tra.’
Nàng không hề phản kháng, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, nhưng mà nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi xuống. Hắn cũng không mở miệng nữa, chuyên tâm lái xe, trong xe lại rơi vào yên lặng.
Nước mắt trong suốt lặng lẽ thấm ướt mặt giấy. Tuy rằng nàng khóc không ngừng, nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác ấm áp ngọt ngào, cảm thấy thật cao hứng, cao hứng……
Giang Chấn mang nàng đi, không phải bệnh viện lớn, mà là một phòng khám của khoa phụ sản cũng khá nổi danh.
Phòng khám từ trong ra ngoài được trang hoàng xa hoa, sàn nhà làm bằng gỗ thô, còn bài trí mọi thứ bằng màu phấn hồng. Màu phấn hồng của hoa hồng toả hương, màu phấn hồng của cái sô pha mềm mại thoải mái, trên bàn nhỏ còn bày ra tạp chí cho phụ nữ có thai số mới nhất, lại còn có vài con búp bê vải tinh xảo nữa.
Thời gian còn sớm, không có nhiều người đến chẩn đoán, hộ sĩ thân thiết hướng dẫn nàng điền vào tờ chẩn đoán. Lúc điền vào phần tình trạng hôn nhân, mặt nàng nóng hồng, cứ như là làm chuyện xấu vậy, chột dạ khoanh vào từ ‘chưa kết hôn’ mới đặt đó đi ra ngoài.
Hộ sĩ thay công việc đăng ký của nàng, lập tức mời nàng vào khám bệnh.
Tĩnh Vân đứng dậy quay đầu, nhìn Giang Chấn bên cạnh, phát hiện ra hắn cũng đứng lên theo. ‘Ách, cái kia – em tự đi vào được rồi……’ nàng mặt đỏ bừng, nhanh chóng ngăn cản hắn.
‘ Tôi cùng em vào.’ hắn lời ít mà ý nhiều, bàn tay to lớn cầm tay nàng dắt đi, cất bước vào trong phòng. Lúc này, hắn không còn cứng rắn kéo nàng nữa mà ngược lại cố ý thả chậm, phối hợp với bước đi của nàng.
Nàng cắn môi, nhận mệnh lệnh đi theo hắn, hiểu được người đàn ông này có ý chí cứng như sắt thép, một khi đã quyết định, thì không người nào có thể cự tuyệt.
Trong phòng khám cũng là màu phấn hồng, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng, nhã nhặn nho nhã ngồi cạnh máy tính, kiểm tra tư liệu vừa điền, còn có một hộ sĩ nữ nữa đứng bên cạnh.
‘ Lâm tiểu thư sớm an, mời ngồi.’ bác sĩ nói, thái độ thân mật. ‘Cô cảm thấy không thoải mái sao?’ ông nhẹ giọng hỏi.
Nàng xiết chặt túi vải, xấu hổ đến mức không dám ngước đầu lên.
‘ Tôi…… Giống như mang thai……’ nàng trả lời bằng giọng thật nhỏ.
Bác sĩ giọng điệu vẫn không thay đổi, ôn hòa thân mật. ‘Lần nguyệt sự trước là hôm nào?’
‘ Ngày mùng tháng trước.’
‘ Bình thường vẫn đúng ngày chứ?’
‘ Vâng.’
Vấn đề này tư mật quá mức, làm cho nàng xấu hổ cực kỳ. Mà đứng phía sau nàng, Giang Chấn thuỷ chung không nói gì, lại càng làm nàng khẩn trương, tay đổ mồ hôi.
‘ Cô có dùng qua que thử thai rồi à?’
Nàng đỏ bừng mặt, gật gật đầu.
‘ Kết quả thế nào?’
Bên trong không khí yên lặng, cả ba người đều đồng thời nhìn vào nàng, chờ nàng trả lời. Nàng cố lấy dũng khí, sợ hãi mở miệng.
‘ Dương tính.’ nàng dùng từ ngữ ít nhất để trả lời.
Bác sĩ gõ bàn phím, ghi lại tình trạng thân thể của nàng, dùng giọng nói ôn hòa thân mật kia một lần nữa để đưa ra vấn đề. ‘Đây là lần đầu tiên cô mang thai sao?’
Khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, như lửa đốt vậy. Nàng xấu hổ đến mức không thể trả lời, mười đầu ngón tay ghì chặt vào cái túi, một lúc lâu sau cổ họng vẫn không phát ra tiếng gì.
Giang Chấn từ phía sau, chủ động mở miệng thay nàng trả lời.
‘ Vâng.’
Bác sĩ gật gật đầu, thong dong tiếp tục ghi lại, mỉm cười hỏi: ‘Không tránh thai à?’
‘Không có.’
Người trả lời vẫn là Giang Chấn.
Tĩnh Vân đã thẹn đến mức muốn chui xuống đất, tưởng chừng sắp tông cửa xông ra đến nơi rồi.
Bác sĩ cười cười. ‘Lại là lần bất trắc, tốt lắm.’ ông quay đầu sang cô hộ sĩ nói: ‘Cô Lí, cô dẫn Lâm tiểu thư đi làm kiểm nghiệm đi.’
‘ Xin theo tôi.’ hộ sĩ thân thiết nói, thay Tĩnh Vân dẫn đường, tới phòng thay đồ.
Nàng nắm chặt túi, theo cô hộ sĩ tới phòng thay quần áo phía trước, nhận que thử thai của cô ấy đưa cho.
‘ Cô có biết sử dụng thế nào không?’ hộ sĩ cẩn thận hỏi.
‘ Biết.’ nàng gật gật đầu, bước vào phòng thay đồ, trong lòng thầm may mắn, nàng có thể tạm thời tránh được đôi mắt sắc nhọn như mắt chim ưng của Giang Chấn, một dự cảm xấu đột nhiên nảy lên trong lòng nàng. Nàng dừng cước bộ, tâm tình không ngừng bất an, chậm rãi quay đầu –
Quả nhiên!
Giang Chấn cũng đang đi theo, lúc này đã đứng ngay phía sau nàng, hay tay khoanh trước ngực, trong mắt còn che giấu ý nghĩ, khó có thể thấy đáy.
Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên. ‘Cái kia — này — anh, anh anh anh anh anh, anh trở về đi, không cần đi theo chờ em đâu !’ Hai tay nàng vung loạn, nhanh chóng muốn đuổi người.
‘Mau vào đi, không cần lãng phí thời gian.’ Hắn không hề lui đi mà còn tiến tới, tiến lên vài bước, dùng thân hình cao lớn bức nàng tiến vào phòng thay đồ, rồi mới đứng yên một chỗ, không nhúc nhích, chờ xem quá trình kiểm tra trực tiếp cùng với kết quả.
Tĩnh Vân mặt đỏ tai hồng đóng cửa lại, rồi ngồi xổm xuống, đem mặt vùi vào trong lòng bàn tay, ngâm nga kêu khổ.
A, nàng có phải may mắn hay không, Giang Chấn không kiên trì muốn theo nàng vào đây để xem toàn bộ quá trình sử dụng que thử thai?
Nàng ngồi xổm ở chỗ cũ, chờ cơn sóng triều đi qua xong, mới chậm rãi đứng lên, làm theo cách lúc trước, thực hiện các bước làm. Tuy đây là lần thứ hai thử thai, nhưng tâm tình của nàng vẫn khẩn trương như trước, nhất là khi nghĩ đến, Giang Chấn đang chờ ở ngoài cửa, nàng càng khẩn trương đến mức bàn tay nhỏ phát run.
Kiểm tra, kết quả giống lúc trước.
Tĩnh Vân cắn môi, xiết chặt que thử, hai chân nàng run rẩy, chậm rãi đến trước cửa. Mở cửa phía trước ra, nàng quay đầu nhìn xung quanh, mong chờ phòng thay đồ có cửa sổ, để nàng có thể ‘cùng cái que lẩn trốn’, không cần đi ra ngoài đối mặt với Giang Chấn.
Thực đáng tiếc, phòng thay đồ không có cửa sổ. Nàng thất vọng thở dài một hơi, trong lòng kỳ thật cũng hiểu được, đuổi bắt là nghề của Giang Chấn, cho dù hôm nay nàng thoát được nhưng dù là đuổi tới chân trời góc biển đi chăng nữa hắn vẫn sẽ bắt được nàng trở về.
Vạn bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng đi ra cửa, đập vào ánh mắt nàng là khuôn mặt tuấn tú ngăm đen. Nàng còn chưa kịp phản ứng, bàn tay to đã tham lam cướp đến, dễ dàng lấy đi que thử thai trong tay nàng.
Giang Chấn cầm que thử thai, mắt nghiêm túc nhìn, sắc mặt Tĩnh Vân không phải đỏ bừng, mà là trắng bệch. Nàng bắt đầu hoài nghi, có người nào vì xấu hổ cực độ quẫn đến mức mà chết đi không.
Trời ạ, hắn cầm que thử thai của nàng! Trên đó còn dính … của nàng — của nàng — của nàng –
‘Thế này là thế nào?” Giang Chấn hỏi, khuôn mặt nghiêm túc nhìn que thử, như kiểu nó là vật chứng mấu chốt của một vụ án quan trọng vậy.
Hộ sĩ đi tới, nhẹ nhàng giải thích.
‘ Xuất hiện hai vạch thể hiện đang mang thai.’ hộ sĩ mỉm cười. ‘Làm ơn đưa que thử cho tôi, mời hai vị quay lại phòng khám.’
Giang Chấn giao ‘vật chứng’ ra , Tĩnh Vân xấu hổ đến mức không muốn sống nữa, quay trở về phòng khám. Vừa mới bước vào phòng khám, tầm mắt bác sĩ rời khỏi màn hình máy tính, nhã nhặn cười.
‘ Lâm tiểu thư, cô được xác định là đã mang thai.’ Bác sĩ lại nhìn nhìn màn hình, bổ sung một câu. ‘Theo dự đoán, trước mắt cô đã mang thai tám tuần rồi.’
Hai chữ cuối cùng, làm cho nàng phục hồi tinh thần, đôi mắt đen láy tràn đầy nghi hoặc.
‘ Tám tuần á?’ Nhưng bọn họ ước chừng mới chỉ khoảng sáu tuần trước thôi mà……
‘ Tuần mang thai được tính từ khi nguyệt sự của cô chấm dứt.’ Bác sĩ nhìn ra sự hoang mang của nàng, chủ động giải thích, lại ngẩng đầu nhìn hộ sĩ vừa đi vào miệng phân phó. ‘Cô Lí, làm ơn mang Lâm tiểu thư sang phòng sát vách để chuẩn bị siêu âm.’
Cái gọi là phòng sát vách, chính là gian phòng kế đó được ngăn cách bởi một tấm rèm hồng. Bên trong có hé ra một cái giường đơn, cạnh đó có một màn hình cùng với dụng cụ siêu âm.
Chẳng nghi ngờ gì là Giang Chấn cũng sẽ theo vào. Nàng không hề có ý đuổi hắn đi, biết là kháng nghị nhiều cũng chỉ tổn phí công sức thôi.
‘ Mời nằm lên giường, rồi kéo quần ngoài và đồ lót xuống.’ hộ sĩ đi tới, nhẹ giọng hướng dẫn.
Nàng cắn răng, nằm trên giường, kéo quần xì líp, cả quần phía ngoài xuống nữa. Ngay cả khi đã chuẩn bị tâm lý, nàng nằm trên đó vẫn xấu hổ đến mức ngoảnh đầu sang một bên, không dám nhìn biểu hiện của Giang Chấn.
‘ Như vậy vẫn còn cao, dụng cụ không chiếu được tới tử cung.’ hộ sĩ nói thêm. ‘Làm ơn kéo xuống một chút nữa.’
Màu đỏ lan sang hai bên má, nàng cứng cỏi tụt quần xuống thêm một chút nữa.
‘ Làm ơn kéo thêm một chút nữa.’ ”
Nàng lại dùng hai tay kéo quần xuống thêm, vì xấu hổ quá mà tay hơi run run.
Trời ạ! Giang Chấn đang nhìn! Hắn nhất định đang nhìn, hắn nhất định đang nhìn, nhìn nàng…… Nhìn nàng……
Trời ạ!
Thấy nàng luôn không ngừng vặn vẹo, hộ sĩ liếc mắt nhìn người đàn ông đang im lặng bên cạnh, nhịn không được lời nói mang ý cười, trực tiếp làm rõ. ‘ Cô có thể kéo khoảng mười phân xuống dưới nữa không.’
Quên đi, sao lại cảm thấy thẹn chuyện này được, nàng đã từng trải qua truyện này rồi mà! Nàng hít sâu một hơi, vững tâm, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nàng kéo quần xuống để lộ ra phần bụng trắng nõn.
Hộ sĩ cuối cùng cũng vừa lòng, cầm một miếng vải nhỏ, phủ lên bụng dưới của nàng, sắp xong hết mới mời bác sĩ vào.
Bác sĩ đi đến bên giường, cầm lấy một dụng cụ như để xoẹt mã vạch, xoa loại chất lỏng trong suốt lên nàng. ‘ Cái này sẽ có chút lạnh.’ ông cẩn thận nói, đem dụng cụ nhẹ nhàng đặt lên bụng nàng. ‘Mời nhìn lên màn hình.’
Tĩnh Vân theo lời quay đầu, tầm mắt dừng ở trên màn hình, trong nháy mắt, nàng khẩn trương đến mức quên cả thở.
Trên màn hình ảnh đen trắng không ngừng hiện ra. Thầy thuốc hoạt động tay, lướt máy trên bụng nàng, cuối cùng dừng lại một chỗ vùng bụng dưới. Trên màn hình, xuất hiện một vật thể tương đối rõ ràng, bên quanh nửa trong suốt bao lấy đốm đen nhỏ đó, cứ như là bánh đậu xanh có nhân vậy.
‘ Đây là thai nhi.’ thầy thuốc nói, kế tiếp ấn cái nút. ‘Tôi sẽ chụp lại ảnh, cho hai người lưu làm kỷ niệm.’
Nàng chỉ cảm thấy choáng váng, nhìn chằm chằm vào màn hình, hoàn toàn không thể dời đi, cảm giác chân thật sắp được làm mẹ hiện lên trong nàng, thật mạnh mẽ.
‘ Con gái hay con trai vậy?’ nàng xúc động hỏi, muốn biết giới tính của đứa nhỏ.
Bác sĩ mỉm cười. ‘Bây giờ vẫn chưa nhận ra được.’
‘ Vâng.’ nàng có chút thất vọng, hai mắt vẫn chăm chú nhìn màn hình.
Dụng cụ được mang đi, hộ sĩ mang khăn tay tới, lau thuốc trên bụng nàng. Nàng tự sửa lại quần áo, đang định đứng dậy thì Giang Chấn đã tới đỡ lấy vai cùng eo của nàng, lực đạo ổn định mà nhẹ nhàng, giúp nàng ngồi dậy mà không phải tốn chút sức nào.
‘Cám ơn.’ nàng nhỏ giọng nói lời cảm tạ.
Hắn gật đầu, coi như đã đáp lại, ngoài miệng tuy không trả lời nhưng hai tay vẫn chưa buông ra, nâng nàng như là nâng bảo vật vậy, dìu nàng về phòng khám.
Một dòng nước ngọt ngào len lỏi vào tim nàng. Hắn đối xử nhẹ nhàng với nàng vậy, nàng đã cảm động tới muốn khóc.
Bác sĩ chìa ra một quyển sổ tay cho phụ nữ có thai. ‘ Sau hai tuần thì tới khám lại, khi đó hẳn đã có thể nghe thấy nhịp tim đập của thai nhi. Nhớ mỗi lần đi kiểm tra thì mang theo quyển sổ này nhé.’ Nói xong, ông đưa tấm ảnh đen trắng, cùng sổ tay giao cho nàng. ‘Đây là ảnh chụp siêu âm.’
Tĩnh Vân tay có chút run run, nhận lấy sổ tay và tấm ảnh. Nàng vươn bàn tay nhỏ bé ra, dùng đầu ngón tay chạm vào tấm ảnh, không kìm lòng được môi cong lên.
‘Thời kì mới mang thai, phụ nữ thường có cảm xúc không ổn định, cố gắng quan tâm cô ấy nhiều hơn.’ Bác sĩ nhìn Giang Chấn, qua cử chỉ và lời nói đã sớm đoán ra hắn chính là cha đứa bé.
‘ Trước khi tới bệnh viện cô ấy từng buồn nôn rất nhiều.’ Giang Chấn vặn môi mở miệng, vẻ nghiêm túc như là đang thẩm vấn nhân chứng. ‘Nó có sao không?’
‘ Đó là hiện tượng nôn oẹ, không tổn thương tới phụ nữ có thai và cục cưng đâu.’ Bác sĩ bình tĩnh trả lời, còn ân cần dặn dò. ‘Về vấn đề ẩm thực, cố gắng tránh những đồ ăn có chất kích thích, tốt nhất là ăn đồ nhiều vi-ta-min B ý, ăn nhiều rau có màu xanh đậm, rau dưa, nó sẽ giúp thai nhi phát triển não bộ ở thời kì mới mang thai.’
Tĩnh Vân như một học trò ngoan, nghe chăm chú, liên tục gật đầu, đem từng câu từng chữ của bác sĩ nhớ kỹ trong lòng.
‘ Mặt khác, còn có chuyện này rất quan trọng.’
Nàng mở cái miệng nhỏ nhắn, đang muốn đặt câu hỏi, không nghĩ tới Giang Chấn bên cạnh đã mở miệng nhanh hơn.
‘Chuyện gì?’
Bác sĩ vẫn tươi cười, nhìn Giang Chấn. ‘Anh hút thuốc à?’
Khuôn mặt tuấn tú cứng đờ, một lúc lâu sau đó hắn mới gật gật đầu.
‘ Thuốc lá rất độc hại với thai nhi và phụ nữ có thai.’ Bác sĩ cười ôn hòa và thân mật hơn. ‘Anh hãy cai thuốc đi.’
Rời khỏi phòng khám, Tĩnh Vân lại ngồi lên xe Giang Chấn.
Bên trong xe một mực im lặng, hắn thủy chung không nói một lời. Nàng cũng không dám nói lời nào, cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cái ảnh trong tay, rồi nàng mở túi ra, đặt tấm ảnh vào đó thật cẩn thận.
Vừa mới mở túi ra, nàng may mắn thế nào lại thấy trong đáy túi có dây đeo con thỏ nhỏ.
Nàng vươn tay, bỏ nó ra, gắt gao nắm ở trong tay. Dây móc hình con thỏ nhỏ này là thứ Giang Chấn tự tay thay nàng mang về hôm ở công ty bách hoá. Từ đó trở đi, nàng luôn đem nó theo người, như là bảo vật trân quý nhất.
Động tác hắn nhặt dây móc hình con thỏ cho nàng, đưa nàng về nhà, vẻ mặt hắn khi hắn gẩy tàn thuốc, hiện lên mồn một trong đầu nàng. Đôi mắt trong trẻo sợ hãi vòng quét qua người đàn ông bên cạnh.
Lần đầu gặp hắn nàng đã cảm thấy yêu, hơn nữa mỗi lần gặp lại, tình yêu đó càng lúc càng mạnh mẽ. Bây giờ, thậm chí nàng đang mang thai đứa nhỏ của hắn nhưng ngay cả ý nghĩ và cảm xúc của hắn đều không rõ ràng một chút nào.
Hắn suy nghĩ gì vậy?
Vì sao hắn không nói lời nào?
Nghi vấn ở trong đầu nàng nhiễu loạn, nàng khẩn trương vuốt ve dây móc con thỏ, trong lòng càng lúc càng bất an.
Giang Chấn nhìn thẳng phía trước, đôi mày rậm nhíu chặt, không biết đang suy nghĩ cái gì. Theo thói quen hắn bỏ thuốc ra, châm thuốc, hít được một ngụm, đột nhiên như nhớ ra được cái gì, dập mạnh xuống.
Thấy điếu thuốc bị dập tắt, nàng rụt cổ, nhớ tới lời bác sĩ nói trong bệnh viện, yêu cầu hắn cai thuốc.
Có phải vì chuyện này mà Giang Chấn tức giận không?
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn, không ngừng xoa xoa con thỏ, tiếp tục im lặng, không khí thắt chặt làm cho nàng trở nên khó chịu.
Cuối cùng, nàng rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lấy tất cả dũng khí mở cái miệng nhỏ nhắn ra, hỏi cho rõ ràng, có phải hắn đang tức giận không ..
‘ Anh –’
Nàng vừa mới nói một chữ, Giang Chấn đã quay đầu lại ngay lập tức, nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng trầm xuống: ‘Chúng ta lập tức kết hôn đi.’