Edit: anhpa
Beta: Nguyễnnn
Nguyên Sân liên hệ viện điều dưỡng cho bố, mỗi tháng vạn.
Tuy rằng viện điều dưỡng này không bằng những viện điều dưỡng khác nhưng Nguyên Sân chọn là gói dịch vụ đồ ăn dinh dưỡng cao cấp nhất. Ngoài ba bữa mỗi ngày cùng chăm sóc sinh hoạt hàng ngày thì viện điều dưỡng này còn hợp tác với một bệnh viện công trong thành phố, có thể liên hệ thuốc men và các bác sĩ, vì vậy vô cùng phù hợp với cha Nguyên Sân.
Sắp xếp xong, hai vợ chồng già dọn qua xong thì đã đến chiều.
Bởi vì còn việc quan trọng phải làm, Nguyên Sân vội vàng chào tạm biệt mẹ.
Tối hôm qua cô đã liên hệ với văn phòng luật sư trước kia Nguyên gia thường hợp tác. Chiều nay cô sẽ ký hợp đồng và chính thức ủy thác cho họ phụ trách vụ kiện với Điện Tử Hướng Viễn.
Nguyên Sân vốn định sẽ đánh một trận lâu dài, đòi lợi ích tối đa từ phía Lục gia nhưng sau khi nhìn thấy bố mẹ phải chịu nhục ở viện điều dưỡng như thế, cô lập tức quyết định đem tất cả những khuất nhục trả lại cho bọn chúng.
Vì thế hôm sau weibo của đại thần truyện tranh Nguyên Tử công bố đơn kiện của luật sư đã lập tức gây lên một trận sóng gió.
Lời nói, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Cộng đồng mạng tỏ thái độ khinh bỉ và hết sức nhục mạ đối với Điện Tử Hướng Viễn, trên trang chủ của tràn ngập những bình luận căm phẫn, ngay cả cổ phiếu của tập đoàn Lục thị cũng bị sự cố dư luận lần này ảnh hưởng, tụt xuống %.
“Thằng vô dụng, chuyện này nếu không thể giải quyết, tao thấy cái công ty của mày nên đóng cửa đi là vừa.”
Lục Hướng Viễn đang ngồi sau chiếc Rolls-Royce, điện thoại truyền đến tiếng gầm giận dữ của ông bố già, anh không kiên nhẫn kéo lỏng cà vạt, hạ giọng nói: “Bố cứ yên tâm đi, chuyện này con sẽ xử lí tốt.”
“Mày xử lí như thế nào cũng sẽ có ảnh hưởng đến Lục thị, mày nói mày định xử lí thế nào, định đến trước cửa nhà con bé Nguyên Sân đó xin tha sao?” Lục Quốc Đống tức muốn hộc máu quát lên trong điện thoại, giọng nói này so với mở loa ngoài cũng không khác nhau lắm.
“Nếu mày sớm xử lí Nguyên gia sạch sẽ thì sẽ không có lắm chuyện như vậy!”
Trong xe vô cùng yên tĩnh, tài xế phía trước chắc chắn nghe được rõ ràng. Lục Hướng Viễn vội vàng điều chỉnh âm lượng nhỏ lại, có chút khẩn trương nhìn Cố Dư Xuyên đang lái xe.
Kính chiếu hậu hiện rõ gương mặt bình tĩnh của Cố Dư Xuyên. anh giống như không nghe được điều gì hết, tay vẫn nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng.
Lục Hướng Viễn nhẹ nhàng thở ra.
Cũng đúng, Cố Dư Xuyên vô cùng chuyên nghiệp. Dù anh ta và Nguyên Sân đã kết hôn thì sao chứ. Đối với anh ta mà nói, một người phụ nữ sao có thể so sánh với công việc ổn định lương cao ở Lục gia chứ.
Lục Hướng Viên cúp điện thoại, Tiêu Nhã ở bên cạnh lập tức tiến tới nắm lấy tay anh khẽ khóc: “thật sự xin lỗi, Hướng Viễn, đều là em không đúng..... Nếu lúc trước chúng ta không sử dụng thiết kế của cô ta thì tốt rồi...”
“không thể trách em được, ai có thể nghĩ tới cô ta lại là người phụ nữ độc ác như thế.”
Trong mắt Lục Hướng Viễn hiện lên tia âm ngoan: “cô ta muốn kiện chúng ta liền theo, một mình cô ta có thể chống lại toàn bộ tập đoàn Lục thị sao.”
Tiêu Nhã chớp chớp mắt, khẽ liếc Cố Dư Xuyên đang lái xe, khẽ mỉm cười nói thầm vào tai Lục Hướng Viễn: “anh yêu, em có một chủ ý hay.”
cô ta nghĩ sẽ lấy Cố Dư Xuyên để uy hiếp Nguyên Sân.
Tuy rằng từ khi Nguyên gia xảy ra chuyện, Nguyên Sân liền trở nên điên cuồng nhưng trong lòng Lục Hướng Viễn rõ ràng bản chất của cô đơn thuần lại thiện lương, nói nghiêm túc thì chính là thánh mẫu.
Trước kia nhìn thấy con mèo hoang ở ven đường cô ta đều sẽ cho ăn, còn thường xuyên tham gia các hoạt động từ thiện, rồi đưa đồ uống lạnh cho nhân viên vệ sinh.
Lục Hướng Viễn đối với những hành vi đó của cô ta đều khịt mũi coi thường, cảm thấy đúng là lòng dạ đàn bà. Chẳng qua lúc đấy đang cùng cô ta yêu đương cũng chỉ có thể tùy cô ta.
Đối với người như Nguyên Sân, cho dù cô ta và Cố Dư Xuyên không có tình cảm gì nhưng chắc chắn không muốn nhìn thấy anh ta bị đuổi việc.
“Dư Xuyên, gần đây cuộc sống sau khi kết hôn chắc là rất tốt.”
cô Dư Xuyên vẫn nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh nói; “Rất tốt, cảm ơn Lục tổng đã quan tâm.”
“đã bảo không cần gọi tôi là Lục tổng, chúng ta là bạn học nhiều năm, cứ gọi tôi là Hướng Viễn là được rồi!” Lục Hướng Viễn cười nói: “Nếu tình cảm của chúng ta tốt như thế, tôi có một việc cần cậu giúp một tay, chắc cậu sẽ không từ chối chứ.”
Cố Dư Xuyên không nói chuyện.
Lục Hướng Viễn tiếp tục nói: “Cậu hẳn cũng biết, gần đây Nguyên Sân có chút cố chấp, bởi vì cô ấy mà công ty gặp không ít khó khăn. Cho nên, tôi hi vọng cậu về nhà giúp tôi khuyên nhủ cô ấy. Trong thời gian này tôi cho cậu nghỉ, chờ đến khi cô ấy đồng ý rút đơn kiện, khi nào công khai làm sáng tỏ mọi chuyện... Cậu lại trở lại làm việc.”
Cố Dư Xuyên lúc này mới nhìn anh ta qua kính chiếu hậu.
“Được.”
không được thì anh ta có thể cự tuyệt sao, Lục Hướng Viễn cười lạnh trong lòng.
Xe chạy rất nhanh đã đến nơi, Cố Dư Xuyên cung kính mở cửa xe từ biệt Lục Hướng Viễn, không hề có chút cảm giác gấp gáp vì bị thất nghiệp chút nào.
Tiêu Nhã nhìn theo bóng anh, chân mày không khỏi nhíu lại, kéo tay áo Lục Hướng Viễn hỏi: “anh yêu, anh và Cố Dư Xuyên trước đây là bạn học sao?”
“Đúng vậy.” Lục Hướng Viễn cười một tiếng, “Chỉ là rác rưởi mà thôi, không cần nhắc đến.”
Lông mày của Tiêu Nhã càng nhíu chặt hơn.
Cốt truyện gốc..... hình như không hề nhắc đến tầng quan hệ này.
.......
Lúc Cố Dư Xuyên về đến nhà, Nguyên Sân đang nằm bắt chéo chân trên sô pha chơi game.
Nghe được tiếng cửa mở lập tức ngồi dậy, cười tủm tỉm chạy đến bên anh: “anh đã tan làm rồi.”
Lục gia bị đơn kiện của cô làm cho gà bay chó sủa thế mà cô lại mặc đồ ngủ chơi game, trông thảnh thơi như nghỉ Tết.
Nhưng rất nhanh, vẻ tươi cười của cô sau khi nhìn thấy hai tay anh trống trơn dần biến mất không thấy: “anh... ăn cơm rồi ư?”
Ý cô chính là tại sao hôm nay lại không mang cơm về.
Cố Dư Xuyên trong lòng thấy buồn cười: “anh đã ăn rồi, em còn chưa ăn sao?”
Nguyên Sân đáng thương liếc anh ra vẻ giải thích: “À, anh ăn rồi à... Em vốn định mời anh ra ngoài ăn, xem ra em chỉ có thể ăn cơm hộp thôi...”
“Quên đi.”
Cố Dư Xuyên cởi áo khoác tùy ý đưa cho cô, sau đó mở tủ lạnh tìm kiếm: “Mì thịt bằm nấm hương, được chứ?”
Nguyên Sân:??? A?
Cố Dư Xuyên lại lấy ra một quả trứng gà, ngẩng đầu nhìn cô: “Muốn thêm trứng chiên không?”
Nguyên Sân cuối cùng cũng phải ứng lại, cô Dư Xuyên đây là muốn.... Làm! Cơm! Cho! cô! Ăn!
Nếu có cái đuôi, Nguyên Sân chắc chắn đã lắc lư, ngoáy loạn như muốn bay lên trời.
cô cảm động rơi nước mắt, hướng Cố Dư Xuyên cúi lạy: “Cảm ơn! Đừng cho hành thái và rau thơm!”
Cốt truyện gốc chắc chắn viết sai rồi! Đây là vai ác ở đâu, đây chính là ân nhân trời cao phái xuống cứu vớt cô mà!
Cố Dư Xuyên xắn tay áo lên, để lộ ra một đoạn cánh tay thon dài rắn chắc cầm đồ ăn đến phòng bếp.
Nguyên Sân liền ghé vào cửa phòng bếp nhìn anh chằm chằm.
Chà chà, kỹ thuật thái rau này, động tác này, thái độ nghiêm túc, thật không nghĩ tới anh nấu ăn chuyên nghiệp như vậy!
So với cô chỉ biết làm trứng xào cà chua, thì đây chính là cao hơn nhiều level...
đang lúc Nguyên Sân say mê thưởng thức mỹ nam xuống bếp thì tiếng đập cửa làm gián đoạn cô chảy đầy nước miếng.
Nguyên Sân còn tưởng là chuyển phát nhanh lại không nghĩ rằng có một mỹ nữ ăn mặc gợi cảm đứng ở cửa.
cô nàng tóc dài ngang vai, trang điểm thật đậm, mặc một cái váy liền áo lộ vai lộ ngực. Nhìn thấy Nguyên Sân liền lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Xin hỏi... Cố tiên sinh có nhà không?”
“anh ấy đang nấu cơm.”
Ánh mắt Nguyên Sân đảo một vòng trên người cô nàng, cuối cùng dừng trên hộp đồ ăn cô nàng cầm trên tay.
Cái nắp trong suốt của hộp giữ nhiệt cũng không che được mùi thơm của sủi cảo chiên.
Đôi mắt Nguyên Sân nhìn chằm chằm vào sủi cảo chiên, nghiêng người mời: “cô vào đi ...”
cô nàng cười quyến rũ, cầm hộp đồ ăn tiến vào, lập tức đi vào phòng bếp giọng nói õng ẹo: “Cố tiên sinh, chắc là anh còn chưa ăn cơm phải không, đúng lúc em làm một ít sủi cảo chiên mang đến cho anh nếm thử...”
Cố Dư Xuyên từ trong khói dầu quay đầu lại nhìn chằm chằm cô nàng hai giây.
Dường như đang cố nhớ xem người kia là ai.
cô nàng chớp mắt, dỗi nói: “anh quên em rồi sao, em là A Phân ở tầng dưới.”
Cố Dư Xuyên xa cách gật đầu: “Cảm ơn ý tốt của cô, tôi đã ăn rồi.”
“đã ăn rồi thì anh đang làm gì vậy nha?”
Tầm mắt Cố Dư Xuyên lướt qua A Phân rồi dừng lại trên người Nguyên Sân: “Tôi nấu cơm cho vợ tôi.”
“Vợ!” A Phân kinh ngạc quay đầu lại.
Nguyên Sân cười nhạo, chạy chậm đến đem sủi cảo chiên trong lòng A Phân cướp đi: “Cảm ơn nha, anh ấy không ăn thì tôi ăn!”
A Phân:...
Mì thịt bằm nấm hương rất nhanh đã xong, một quả trứng chiên vàng óng đặt lên trên, chọc đũa vào lòng đỏ trứng sẽ ào ạt chảy ra.
Nguyên Sân ăn một miếng, kinh ngạc cảm thán: “Ăn ngon quá!”
nói xong lại mở hộp đồ ăn ra gắp một cái sủi cảo chiên bỏ vào miệng, giơ ngón tay cái lên với A Phân: “Sủi cảo chiên ăn cũng rất ngon!”
A Phân khinh thường nhìn cô: “Trước kia chưa bao giờ gặp Nguyên Sân tiểu thư, ta vẫn nghĩ Cố tiên sinh sống một mình chứ.”
“À, tôi không đi làm nên ngày thường rất ít khi ra ngoài.”
“không đi làm còn chờ chồng về nấu cơm ư...” A Phân cười một tiếng, sau đó liếc mắt đưa tình với Cố Dư Xuyên: “Phụ nữ ấy mà, đầu tiên phải hiền huệ, nắm được dạ dày đàn ông mới có thể nắm được trái tim. Cố tiên sinh, sao anh không nếm thử sủi cảo em làm, xem em có thể nắm lấy dạ dày của anh không.”
Cố Dư Xuyên đang muốn cự tuyệt thì nhìn thấy Nguyên Sân tay mắt lanh lẹ nhét cái sủi cảo cuối cùng vào miệng, phồng mang trợn mắt nói với A Phân: “cô có thể nắm được dạ dày của tôi!”
A Phân:...
“nói thật này A Phân, hay cô đến nhà tôi làm bảo mẫu đi, đúng lúc nhà tôi đang thiếu người nấu cơm. Tay nghề của cô so với tiệm cơm bên ngoài tốt hơn nhiều!”
Khuôn mặt A Phân tái mét.
Cố Dư Xuyên cũng không định nói giúp cô nàng, A Phân cũng không thể mặt dày ở lại nữa, đành phải cầm lấy hộp đồ ăn trên bàn, sầm mặt bỏ đi.
Nguyên Sân vui vẻ, thoải mái cúi đầu ăn sạch bát mì.
Phát hiện Cố Dư Xuyên đang nhìn mình chằm chằm, Nguyên Sân rút giấy ăn lau miệng, nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cố Dư Xuyên nhếch môi, khóe miệng giơ lên một vòng cung tuyệt đẹp.
Đây là lần đầu tiên Nguyên Sân nhìn thấy anh cười.
cô cuối cùng cũng biết tâm trạng của Chu U Vương, mỹ nhân cười có thể làm người ta quên đi mất phiền não. cô suýt nữa quên người trước mắt trong nguyên tác chính là kẻ giết người không chớp mắt.
Nhưng nhân vật phản diện mỉm cười so với giết người còn có lực sát thương lớn hơn: “Em có thể ăn thật.”
Nguyên Sân:....
Ngày thứ hai kể từ khi xuyên trở lại đã hoàn thành vài việc quan trọng, điều này làm cho Nguyên Sân vô cùng hài lòng. Giấc ngủ đầu tiên sau năm rất ngon, một đêm không mơ mộng.
Buổi sáng cô bị mùi thơm của bữa sáng đánh thức.
cô mơ mơ màng màng đi đến phòng bếp liền nhìn thấy Cố Dư Xuyên đang làm bữa sáng.
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
Cố Dư Xuyên đập hai quả trứng: “anh thất nghiệp.”
Nguyên Sân lập tức tỉnh táo.
Tin tốt từ trên trời rơi xuống!
Chẳng qua Nguyên Sân vẫn làm bộ làm tịch quan tâm nói: “Sao lại thế? Vì sao lại thất nghiệp?”
Cố Dư Xuyên quay đầu lại: “Bởi vì người nào đó đang thiếu bảo mẫu.”
Nguyên Sân:
Tác giả có lời muốn nói: Bảo mẫu Tiểu Cố (chỉ Cố Dư Xuyên) vì ngài phục vụ.