Song Tử ngồi trên xe ngựa đến thành Thượng Nguyệt, cô cứ luyện thử cách gọi Thủy Hoàng Kiếm nhưng không đọc thần chú, rồi suy nghĩ về lí do tại sao mọi người lại tránh mặt mình.
- Trong truyện chẳng đề cập đến thành Thượng Nguyệt, không biết nơi đó như thế nào.
Đường đi đến thành đúng là xấu kinh khủng, đi được một khúc xe ngựa lại nảy lên, Song Tử đập đầu không biết bao nhiêu lần, thế mà Thiên Bình vẫn bình thản đọc sách, Lệnh Hồ Như lại tựa vào vai hắn ngủ ngon lành.
- Quốc Sư, chúng ta còn mất bao lâu nữa mới tới nơi?
Song Tử cũng bắt chước Lệnh Hồ Như, cô đặt cằm lên vai Thiên Bình, liền bị hắn dùng tay đẩy ra, cô vẫn cố chấp bám lấy hắn.
- Còn khoảng ngày mới đến thành, đến nhà ta thì mất nữa ngày đường.
- Sao lại lâu như thế chứ?~
Song Tử vươn vai, chả có việc gì làm nên chán muốn chết, cô thử lấy đại một cuốn sách trong giỏ sách của Thiên Bình xem thử, vừa mới mở ra thấy một đống chữ, cô liền gấp lại rồi quăng đi luôn.
- Có phải chữ hán nào bố mày cũng biết đâu... khó đọc muốn chết.
Song Tử thở dài, cô ngáp ngủ một cái, thấy Lệnh Hồ Như tựa vào vai Thiên Bình ngủ, cô cũng muốn thử a.
Song Tử đầu vào vai Thiên Bình, hắn liền thuận tay đẩy ra, tựa vai hắn không được, cô liền ngã đầu xuống đùi hắn. Thiên Bình nhíu mày, hắn dùng cuốn sách cầm trên tay đập vào mặt cô, Song Tử vẫn không ngồi dậy, đến lần đập thứ hai, cô liền chụp được cuốn sách, hắn dùng sức giật cuốn sách khỏi tay cô, cô sống chết không thèm buông.
- Công Chúa, ngài làm loạn chưa đủ à?
- Loạn chỗ nào? Sao ta không thấy nhỉ?
Vì hai người giằng co, Lệnh Hồ Như mới mơ hồ tỉnh dậy, nàng ta dụi mắt ngáp ngủ, Song Tử với Thiên Bình mới dừng lại một chút.
- A Như, xin lỗi vì ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngươi nha.
Lệnh Hồ Như mở to mắt, nàng thấy Song Tử ngước đầu ngược nhìn mình nên có chút hoảng, cô vì thế mà không phòng bị, Thiên Bình liền đập cuốn sách vào mặt cô.
- Còn không mau ngồi dậy?
- Không dậy không dậy!
Thiên Bình bắt đầu sôi máu lên, Lệnh Hồ Như liền níu lấy tay hắn, nàng lắc đầu, hắn hừ một tiếng, còn Song Tử thì vẫn ăn vạ a.
- Công Chúa, nếu ngài muốn nằm thì có thể nằm lên đùi ta.
Mắt Song Tử liền sáng rực lên, rồi tối lại nhìn Thiên Bình, cô nở nụ cười mỉm hết sức không tốt, hắn giật giật mắt, lúc cô ngóc đầu dậy, hắn liền ghì đầu cô xuống.
- Không cần, muội sẽ bị tê chân mất.
- Quốc Sư khai ân... bỏ ra đê...
Lệnh Hồ Như thấy thế liền vươn tay lấy cài hoa bách hợp của Song Tử, một đóa sớm đã bị hư vì lúc Thiên Bình ghì cô xuống, may mà còn một đóa còn tươi.
- Công Chúa, nhà ta cũng có trồng bách hợp, đến đó ta đền cho ngài hoa mới nhé?
- Thật sao !?
Song Tử vui vẻ ngồi dậy, lại bị Thiên Bình dùng tay ghì đầu xuống, cô chưa kịp nói thêm lời nào thì mặt đã úp hẳn vào người hắn rồi.
- Kệ đi, mùa này bách hợp không nở, mua cài trâm khác trả nàng là được rồi.
- Quốc! Sư!
--------------------------------------------------------
Kim Ngưu chạy được một đoạn xa, cô đương nhiên không biết đường, Diệp Kim trong cô đã chỉ dẫn cho cô, con đường trước mắt trông rất quen thuộc, dường như đã đi một lần rồi, nhưng cô lại không nhớ.
- Diệp Kim, sao âm hồn ngươi vẫn chưa tan biến vậy?
Kim Ngưu dừng ngựa, trước mặt cô là một con suối, cô để ngựa uống nước, đường đi còn dài, chỉ sợ đến không kịp thôi. Cô dùng nước suối rửa mặt cho tỉnh táo, nhìn xuống cái bóng phản chiếu dưới nước, cô thấy Diệp Kim đang nhìn mình, Diệp Kim lúc bấy giờ vẫn trong hình hài một cô bé chín tuổi, đôi mắt vẫn vô hồn như trước.
- Ta ở lại tìm một người bạn, ta có cảm giác, nàng đang về thành Thượng Nguyệt.
- Ta cũng tìm một người bạn, nàng cũng đi thành Thượng Nguyệt, mà, chẳng phải ngươi nói thành Thượng Nguyệt đã không còn nữa sao?
Kim Ngưu ngồi phịch xuống đất, cô nhìn trời xanh phản chiếu trên mặt nước, bỗng một chiếc lá từ đâu bay xuống chạm vào mặt nước phản chiếu Diệp Kim, cô đưa tay ra nhặt lấy chiếc lá, chiếc lá bỗng tan biến.
- Ngươi nói đúng, thành Thượng Nguyệt sớm đã không còn, cái sự phồn hoa mà ngươi sắp được thấy đó, nó không phải của thành nữa.
- Ý ngươi là..?
Kim Ngưu chưa kịp nghe hết lời của Diệp Kim, cái bóng phản chiếu liền biến mất, quay trở lại là hình ảnh của cô đang nhìn chính cô. Kim Ngưu nghe sau lưng có tiếng vó ngựa, quay lại thì thấy Nhân Mã phi ngựa tới, anh thấy cô thì vội dừng ngựa nhảy xuống, chạy đến ôm chầm lấy cô. Kim Ngưu không biết phải nói gì, cô biết anh lo lắng cho sự đường đột này cô, cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng rồi lại thôi.
- Diệp Nương, ta xin ngươi, đừng đi thành Thượng Nguyệt.
Nhân Mã vừa dứt lời, Kim Ngưu liền đẩy mạnh anh ra.
- Tướng Quân, xin ngài đừng xen vào chuyện của ta.
Nhân Mã không hiểu tại sao Kim Ngưu lại làm như vậy, cô liền nhảy lên ngựa, quất ngựa chạy đi, không kịp để anh nói một tiếng, anh đưa tay như muốn níu lấy cô, rồi cũng chỉ chạm vào hư không, bóng cô dần khuất khỏi mắt anh, khuất sau những tán cây theo lối mòn.
- Diệp Nương...
.......
Đến khi trời chập tối, Song Tử thế mà ngủ quên mấy giờ ăn trưa, cô chật vật ngồi dậy thì trời chẳng còn sáng nữa, đến bữa tối luôn rồi.
- Công Chúa, xuống xe thôi, bọn ta tìm được một quán trọ, chúng ta tạm thời nghỉ chân a.
Song Tử còn mơ mơ màng màng thì phát hiện bản thân nãy giờ nằm trên đùi Lệnh Hồ Như, không biết Thiên Bình đã xuống xe khi nào, phía sau đầu cô có chút đau, chắc là hắn đi giải quyết mà không gọi được cô dậy mới đánh cô một trận, may mà còn nàng đỡ cô lại.
- A Như, chúng ta sắp tới chưa..?
- Chúng ta còn hai ngày đường nữa.
- Hả !?
Song Tử chán nản, cô nhảy xuống xe đi ra ngoài hít thở không khí, xe ngựa dừng ở trước một quán trọ khá cũ kĩ, tuy ở đây không được coi là rừng, mà là ven đường, con đường này là một lối mòn không ai qua lại, quán trọ này chắc khó khăn lắm mới duy trì được.
Song Tử không dám đi vào, chợt Lệnh Hồ Như nắm lấy tay cô kéo đi, cô bị nàng kéo không đi không được.
- A Như a, người ta sợ mà...
- Ngài cái gì cũng làm được, sao lại sợ chứ.
Bị kéo đi vào trong, Song Tử bám chặt lấy tay Lệnh Hồ Như, dù hiện tại cô có mạnh thì hồi còn sống vẫn sợ nhất là ma quỷ, cái quán trọ này tựa nhà ma vậy, đặt chân vào là lạnh hết người, cô không dám bước tiếp miếng nào.
Lệnh Hồ Như dẫn Song Tử lại chỗ Thiên Bình đang nói chuyện với chủ quán trọ, ông chủ quay đầu nhìn cô, Song Tử giật cả mình, mặt ông lão ấy hốc hác, hai con mắt thâm quần, dáng người cong cong vẹo vẹo, mặc một bộ đồ cũ đã sờn, nhìn thoáng qua lại tưởng người chết đội mồ sống dậy.
- Hai vị cô nương đây là đi cùng ngài?
Ông lão cất giọng khàn khàn khó nghe, Song Tử núp sau lưng Lệnh Hồ Như, Thiên Bình quay lại nhìn bọn họ rồi khẽ gật đầu với ông lão.
- Được rồi, công tử, chỗ lão nô không còn gì đặt biệt, chỉ có cơm canh đạm bạc, ba người cao quý như vậy, không biết có đồng ý dùng bữa tạm bợ không?
- Không sao, làm phiền ông rồi.
Ông lão quay người đi vào trong, Song Tử mới thở phào, cô bỏ Lệnh Hồ Như ra, phòng khi Thiên Bình quay lại thì lại lườm cô.
- Quốc Sư, còn phòng nghỉ thì sao?
Thiên Bình không nói lời nào mà chỉ tay lên lầu, Song Tử ngước nhìn theo hướng chỉ tay của hắn, cô lại bất ngờ rùng mình, ở dưới trông đổ nát như vậy, bên trên còn đáng sợ hơn, lỡ như đang ngủ thì sụp đổ một cái, ai cứu cô đây.
- Ba người chúng ta...
- Mỗi người một phòng.
- Hả !?
Song Tử nghe như sét đánh ngang tai, cô lùi lại thì giẫm phải chân Lệnh Hồ Như, cả hai ngã nhào xuống nền đất. Thiên Bình vội kéo Song Tử ra trước rồi đỡ Lệnh Hồ Như dậy, vì cô ngã đè lên nàng, thế là hắn kéo mạnh làm cô ngã thêm một cái nữa.
- Cái đồ cuồng em gái nhà ngươi..!
- Ca.. chân ta không sao, ta sợ Công chúa...
Lệnh Hồ Như vừa cất tiếng, Song Tử vội đứng dậy phủi y phục phẳng phiu, Thiên Bình liếc nhìn cô rồi bế nàng ta lên.
- Nàng không sao.
Song Tử hừ một tiếng, không quan tâm thì không quan tâm, ai thèm quan tâm chứ.
- Không sao không sao, ta ra ngoài hít thở không khí, trong đây ngộp chết mất.
---------------------------------------------Còn Tiếp---------------------------------------
Tới giờ thì ngay cả con au ngu ngục này cũng không biết Lệnh Hồ Như tốt hay xấu nữa (◑.◑)