Bốn năm sau --
Trong phòng sinh truyền đến từng trận tiếng thét thảm thiết, khiến cho Quan Quý Minh luôn luôn bình tĩnh trở nên hoảng loạn, anh biết việc phụ nữ sinh con là nguy hiểm, nhưng anh tin tưởng y học phát triển, có thể đạt đến độ an toàn tuyệt đối, mà khi anh chứng kiến toàn bộ quá trình sinh nở, dù anh là người sắt đá, cũng sẽ luống cuống tay chân, anh hoàn toàn ném y học phát triển ra khỏi suy nghĩ, chỉ hận không thể quay ngược thời gian, anh nhất định sẽ không làm cô mang thai.
"Hít sâu, lại hít sâu, em bé rất khỏe mạnh, tất cả đều thuận lợi." Y tá động viên cô cố gắng lên, đồng thời an ủi cô. "Nào, chúng ta thử lại một lần. Hít sâu rồi sau đó dùng sức."
Sinh nở đau nhức khiến Cận Tiểu Đình cắn chặt răng, liên tục hít sâu vài cái, cũng phối hợp với hướng dẫn của y tá, dốc hết sức lực.
"Hít sâu, nào, lại dùng sức một chút!" Cận Tiểu Đình nắm chặt song sắt hai bên giường, hít sâu rồi dùng sức.
"Đã thấy đầu em bé rồi, cố lên! Lại dùng sức một chút." Y tá kêu lớn.
Cận Tiểu Đình cắn răng một cái, dồn hết sức lực toàn thân, ngay tại thời điểm cô sắp ngất xỉu, cô nghe thấy y tá vui sướng gọi mình, tiếp theo là tiếng em bé khóc lớn, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Chúc mừng, là một bé trai khỏe mạnh." Quan Quý Minh bị một màn vừa rồi làm cho sợ hãi quá mức, cả người choáng váng, nếu y tá không gọi hồn anh về, anh e rằng vẫn còn tiếp tục ngây ngốc.
"Quan tiên sinh, chúc mừng anh." Y tá ôm đứa trẻ sơ sinh đưa vào tay Quan Quý Minh, dặn thêm: "Trẻ sơ sinh rất yếu ớt, anh nhớ phải cẩn thận."
Quan Quý Minh hơi run thật cẩn thận nhận lấy em bé, nhìn đứa trẻ nhỏ bé mềm mại trong lồng ngực mình, anh hoàn toàn chìm vào cảm giác xúc động của người được làm cha.
Lúc này y ta lại ôm đứa bé sơ sinh trong tay Quan Quý Minh đi, nhìn anh cười nói: "Lát nữa anh có thể đến phòng trẻ mới sinh thăm."
"Cảm, cảm ơn." Anh vậy mà cà lăm.
"Bác sĩ, mau tới đây! Còn một đứa nữa, là song sinh." Một y tá khác lớn tiếng kêu lên.
Không khí khẩn trương vừa rồi đã trở lại, Quan Quý Minh vừa nghe đến là song sinh, trong lòng vừa xúc động vui mừng, vừa lo lắng không biết cơ thể của cô có thể lại gánh vác hay không, người ta nói sinh con giống như đi dạo một vòng đến âm phủ, anh thực sự đã hiểu được rồi.
Đứa trẻ thứ hai được sinh ra cực kỳ suôn sẻ, là một bé gái, mà Cận Tiểu Đình đã mệt đến không mở nổi mắt, ngay cả sức để nhìn em bé cũng không còn, liền hôn mê.
Sinh nở làm Cận Tiểu Đình hoàn toàn kiệt sức, nhưng sau khi ngủ mấy giờ, cô đã tỉnh lại, tinh thần cũng tốt hơn, vừa mở mắt liền thấy Quan Quý Minh ở một bên trông chừng mình, nhìn vẻ mặt lo âu của anh, cô biết anh vẫn chưa hề thả lỏng, từ khi theo cô vào phòng sinh, thần kinh anh liền căng thẳng, thiếu điều xém bị y tá đuổi ra! Chỉ sợ anh làm vướng chân vướng tay.
"Em có cảm thấy không khỏe ở đâu không?" Thấy cô tỉnh lại, Quan Quý Minh lập tức đến ngồi cạnh cô, bây giờ anh còn căng thẳng hơn so với lúc cô vào phòng sinh.
"Em rất khỏe, anh đừng lo lắng." Cô bị bộ dạng lo âu của anh làm cho nở nụ cười, đây là lần đầu tiên cô thấy anh căng thẳng luống cuống như thế.
Sau nhiều lần xác định cô không sao, Quan Quý Minh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, tiến tới ôm cô vào lòng, giống như sợ mất đi cô, hôn cái miệng nhỏ nhắn của cô, nói lời cảm ơn từ đáy lòng: "Cảm ơn em vì chúng mình sinh một cặp song sinh."
"Không có gì." Cô cũng hôn đáp lại anh. "Đúng rồi, đặt tên bọn trẻ như thế nào giờ?"
"Cha mẹ đã chọn tên rất hay cho con chúng ta, nam thì tên Quan Nhật Đồng, nữ thì gọi là Quan Nhật Khiết."
Cận Tiểu Đình hơi nhíu mày, "Tên gì kì vậy."
"Đó là tên cha mẹ mời thầy bói về nhà mới chọn được, nói như vậy sau này bọn trẻ sẽ phát triển tốt."
Cận Tiểu Đình kinh ngạc: "Anh nói..."
"Đúng vậy, cha mẹ anh với cha mẹ em." Anh lại nhẹ hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô. "Nếu không như vậy, họ mỗi người đều khăng khăng ý mình, tranh cãi đến đỏ mặt, đành phải mời thầy bói tới quyết định."
"Dạ!"
Lúc này y tá chuyên phụ trách trẻ sơ sinh đi tới, nhắc nhở Cận Tiểu Đình. "Quan phu nhân, em bé muốn bú sữa."
Cận Tiểu Đình nhận lấy đứa bé được y tá ôm tới, sau đó cởi áo, để lộ bầu ngực trắng, chậm rãi dẫn dắt em bé bú sữa của mình, cho đứa này bú xong, lại đổi tới lượt đứa kia, nhìn miệng nhỏ đang mút đầu v mình, trong lòng cô cảm thấy vô cùng thỏa mãn, cô ngẩng đầu, nhìn nhau cười với anh.
Sau khi cho bú xong, y tá liền đem hai đứa bé về phòng trẻ sơ sinh, Quan Quý Minh thì giúp cô cài lại áo, nhưng cài một nửa, anh lại ngừng, mắt nhìn chằm chằm vào nghiên cứu bầu ngực cô.
"Sao vậy?"
"Ngực em trở nên thật lớn." Anh trực tiếp đem bàn tay to bao phủ lên bộ ngực cô, quả thật là lớn hơn, vốn có thể một tay ôm vừa, giờ đã sắp to hơn lòng bàn tay của anh. "Anh nghĩ ít nhất tăng hai size." Theo anh đoán thì là vậy.
Cận Tiểu Đình đỏ mặt, cô cũng không biết vì sao lại trở nên to như vậy, trước khi mang thai, ngực của cô thực sự nhỏ, sau khi mang thai lại khác một trời một vực, size áo lót phải đổi bốn lần liền, vậy nên bây giờ cô cũng không mặc áo lót.
"Có thể là bởi vì em sinh đôi, nếu không to lên thì sẽ không đủ sữa." Anh nghĩ vậy. "Nhưng mà sờ vào thật mềm, thận đàn hồi." Biểu tình nghiêm túc bỗng nhiên chuyển sang mờ ám.
"Quý Minh!" Cô giận dỗi kêu lên.
Anh cười to mấy tiếng, sau đó buông tay ra, "Em nghỉ ngơi chút nữa đi, anh ở đây với em."
"Dạ."
Ở lại bệnh viện vài ngày, cô cuối cùng có thể về nhà, nhưng việc chăm sóc trẻ sơ sinh khiến cô lúng túng như thợ vụng mất kim, Quan Quý Minh lại làm khá tốt, dù là giúp hai bé tắm rửa hoặc bú sữa, anh đều làm trôi chảy. Trái lại, cô việc gì cũng không cần làm, chỉ cần ở cữ cho tốt là được.
Mấy lần nửa đêm cô tỉnh lại, không nhìn thấy Quan Quý Minh nằm trên giường, cô cũng không cảm thấy lạ, bởi vì cô biết anh nhất định là dậy trông nom bọn trẻ, mối khi thấy thái độ chuyên tâm này của anh, cô liền không nhịn được mỉm cười ngọt ngào, lần này cũng thế.
"Tỉnh rồi sao?" Anh trở lại giường, ôm cô vào trong lòng mình. "Gần đây em thường hay tỉnh giấc giữa đêm, có phải ngủ không được ngon hay không?"
"Không phải đâu! Ngoại trừ ngủ cả ngày, em không làm gì khác cả, nên nửa đêm tỉnh lại cũng là bình thường thôi!" Cô thật cẩn thận không kề sát vào anh, bởi vì căng sữa làm cho đầu v cô trở nên rất nhạy cảm, chỉ cần ma sát một chút, cả người liền giống như bị điện giật.
"Rất khó chịu sao?" Anh biết cô gặp vấn đề căng sữa, dù cho đem sữa còn dư hút bớt ra, cô vẫn cảm thấy căng to khó chịu, khiến anh ngay cả chạm vào cô cũng phải giữ một khoảng cách nhất định.
"Dạ." Trước kia ngực cô nhỏ, thật hâm mộ những cô nàng ngực to, nhưng bây giờ cô lại không nghĩ vậy, bộ ngực quá lớn ngược lại là sự giày vò. "Trong tủ lạnh còn sữa không anh?"
"Còn mười bình, đủ bọn nhỏ uống rồi." Mỗi ngày anh đều giúp cô lấy bớt lượng sữa còn thừa ra, giảm bớt khó chịu của cô.
"Còn mười bình lận sao..." Cô lẩm bẩm, vốn gương mặt còn mong đợi, tức khắc tối sầm đi, cô muốn... đem sữa thừa hút ra, bởi vì căng như vậy thật sự rất khó chịu.
Nhìn cô nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, anh biết cô bối rối việc gì, vì thế anh xung phong đảm nhận, trực tiếp đón lấy đầu v cô, nói thêm: "Để anh giúp em."
"Gì chứ? Anh..." Cận Tiểu Đình giật mình kêu lên kinh ngạc, anh cúi đầu ngậm lấy đầu v cô giống như trẻ con, bú sữa của cô, sau khi cô mang thai, anh không chạm vào cô nữa, sợ sẽ làm bị thương cô và đứa nhỏ trong bụng, sau khi sinh cô lại không thể lập tức sinh hoạt vợ chồng, nhiều lần anh muốn cô đến sắp phát điển, may là có bọn nhỏ phân tán sự chú ý của anh, nhưng giờ anh muốn được thỏa mãn một chút.
"Đừng vậy mà!" Anh mút làm toàn thân cô như bị điện giật, ngực căng sữa khiến đầu v thật nhạy cảm, mà anh lại mút như vậy, khiến cô không thể không giữ lấy đầu anh, muốn ngăn anh lại.
"Quý Minh!" Vốn muốn ngăn cản anh, lại bị mút lấy cùng dùng lưỡi tấn công, biến thành ôm chặt đầu anh, nóng lòng muốn anh mút mạnh hơn nữa, bàn tay to cũng tăng thêm sức.
"Giúp anh." Anh nắm tay cô, đưa xuống dưới dục vọng của mình, nếu không thể sinh hoạt vợ chồng, cũng có thể dùng tay.
"Dạ." Cô không chút do dự cầm lấy cực đại của anh, chuyển động lên xuống.
Có thể do quá lâu không quan hệ, Quan Quý Minh rất nhanh bắn ra trên tay cô, mà Cận Tiểu Đình đã bị anh đưa đến cao trào, nhưng Quan Quý Minh vẫn dán trước ngực cô, không chịu rời đi.
"Có phải vẫn chưa đủ hay không?" Cô biết anh là người đàn ông có nhu cầu rất lớn, chỉ dùng tay làm anh xuất ra một lần sợ là chưa đủ, cũng không thể để anh chịu đựng như vậy. "Muốn em dùng miệng làm sao?"
"Không cần, anh chỉ không muốn lãng phí sữa của em thôi." Tay anh vừa bóp khiến toàn bộ sữa của cô phun ra, anh đang dùng đầu lưỡi, giống như chó con, liếm sạch ngực cô.
Không còn sức nặng của sữa, cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhưng dưới sự công kích của lưỡi anh, ngoài nhỏ giọng rên khẽ, tiếp theo là nồng nhiệt hôn sâu, mãi đến khi hai người đều thỏa mãn nhu cầu, mới ôm nhau ngủ.
Cuối cùng cũng đợi đến lúc cô chấm dứt ở cữ, bác sĩ bảo đảm đã có thể sinh hoạt vợ chồng, còn nói thể trạng Cận Tiểu Đình rất tốt, so với người phụ nữ bình thường ở cữ khôi phục rất tốt, ngay lập tức, Quan Quý Minh liền không đợi được đưa cô về, muốn cùng cô cá nước thân mật một phen.
Xe vừa vào gara, anh liền nhận được điện thoại của cha mẹ, nói hai người họ hiện đang ở Quan gia, hai đứa nhỏ cũng bị ẵm theo, vậy là anh không cần ra khỏi xe, trực tiếp bắt đầu làm việc trong gara nhà mình.
"Anh sao lại luôn..." Cô muốn chạy trốn xuống xe, lại bị anh kéo lại về chỗ, cô nhìn anh hạ lưng ghế phía sau người mình xuống nằm ngang, sau đó đè thân hình cao lớn lên trên, cô thật xấu hổ.
"Đã bao lâu anh không được chạm vào em, anh sắp phát điên rồi." Anh dễ dàng cởi quần cô ra, quần lót bên trong cũng kéo xuống, sau đó xoa hạt châu mềm mại non nớt lộ ra, nhưng lại sợ cô không đủ ẩm ướt, anh dứt khoát dùng miệng thay tay. Sau khi chắc chắn cô đã ướt át, anh lập tức kéo khóa quần xuống, đỡ lấy cực đại không ngừng sưng to, để tại tiểu huyệt của cô, đang định tiến vào thì tay cô đưa ra giữa chặn lại.
"Quý Minh, đừng, đừng ở chỗ này." Cô khó nén ngại ngùng. "Anh không biết là bên trong xe không gian không đủ rộng sao?"
"Chỉ có hai người chúng ta, không gian dư xài." Anh rút tay ra, hạ người đâm xuống, mới tiến vào có một phần ba, liền gặp trở ngại, cảm giác này thật giống với lần đầu tiên của cô, khiến anh không thể hiểu được. "Vì sao càng lúc càng chặt, chặt đến mức làm anh không thể nào vào được."
"Chậm một chút, anh chậm một chút mới có thể tiến vào." Cô nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh, mềm giọng cầu xin, đã rất lâu không hoan ái, cho dù có nước bọt của anh làm ướt, cảm giác cứng rắn chen vào vẫn khiến cô khó chịu.
"Được rồi!" Anh nghĩ mình âu yếm cô chưa đủ, khó tiến vào được cũng là tất nhiên, nên anh chậm rãi tiến vào từng tấc một, cho đến lúc cực đại của anh hoàn toàn ở trong cơ thể cô, anh nhẹ giọng thở dài, đầu đầy mồ hôi.
Cảm giác bị lấp đầy đã lâu không được cảm nhận khiến cô rung động, cảm giác đau đớn khi thân thể bị nhét đến căng đầy vẫn chưa làm cô sợ hãi lùi lại, trái lại cô càng chủ động chờ anh di chuyển, nhưng đã qua một lúc lâu, anh vẫn duy trì tư thế đó, làm cô không hiểu. "Quý Minh?"
Quan Quý Minh ngẩng đầu, mặt căng thẳng nhìn cô, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn. "Anh không cách nào chuyển động, nơi đó của em thật chặt." Anh sợ rằng giờ di động, anh sẽ bắn vào trong cơ thể cô, anh cần một chút thời gian để thích ứng với sự chặt chẽ của cô.
"Thật sự rất chặt sao?" Cô có chút thất vọng.
"Ừ." Anh thử rút khỏi lại tiến vào, nhưng nguồn khoái cảm to lớn đánh úp lại làm toàn thân anh cứng ngắc, bởi vì vách tường thịt kẹp chặt, làm cho anh không dám chuyển động nữa.
Thấy anh khó chịu như vậy, cô đột nhiên nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, em sợ sau khi sinh con sẽ lỏng lẻo, nên dặn bác sĩ may chặt hơn chút, nhưng em không ngờ sẽ làm anh đến chuyển động cũng không thể, em..."
Nghe xong lời cô nói, Quan Quý Minh không nhịn được gầm nhẹ, không để cô nói hết, lập tức ngang ngược đâm vào, trong đầu anh vẫn vang vọng lời của cô, cô vậy mà lại muốn bác sĩ may chặt hơn chút, cố tình muốn làm anh phát điên.
"A! Quý Minh!" Cô chưa chuẩn bị tâm lý gì cả, anh cứ đâm vào như vậy, xâm nhập một lần lại một lần, làm hai chân cô tự động vòng quanh ôm lấy thắt lưng anh, cái miệng nhỏ nhắn cũng không nhịn được cầu xin. "Quý Minh, nhanh hơn, nhanh hơn nữa!"
Như cô mong muốn, anh điên cuồng chuyển động nửa người dưới, mỗi một lần đâm vào lút cán, anh đều phát ra tiếng gầm nhẹ, mà hai vú do chuyển động của anh mà đong đưa trước ngực cô cũng bị bàn tay to của anh nắm lấy mạnh mẽ nhào nặn, rất nhanh, anh lại bắn ra trong cơ thể cô, chẳng qua, anh tinh lực dồi dào rất nhanh cứng trở lại, tiếp tục luật động trong cơ thể cô.
Cận Tiểu Đình yêu cầu bác sĩ may chặt hơn một chút cho cô là đúng hay không, nhưng anh dốc sức trên người cô làm cho cô cảm thấy thõa mãn chưa từng có, cho dù bị thân hình cường tráng ép tới không thở nổi, cô cũng vui vẻ chịu đựng.
Bên trong xe đều là tiếng va chạm khi hai thân thể kết hợp, còn có tiếng rên khẽ cùng tiếng thở hổn hển, cũng không biết trải qua bao lâu, vô số lần xuất ra, vô số lần đạt tới cao trào, cuối cùng hai người thở hồng hộc, ướt đẫm mồ hôi ôm nhau, anh không muốn rời đi cơ thể cô, mà cô cũng cùng ý nghĩ, muốn anh ở lại trong đó.
Quan Quý Minh ở lại trong cơ thể cô rất lâu, mới vô cùng lưu luyến rút ra khỏi người cô, anh thấy chất lỏng trắng đục không ngừng từ tiểu huyệt của cô chảy ra, vật nên anh lại ích kỷ đâm vào, ngăn cản chất lỏng trắng đục tiếp tục chảy ra.
"Ư, Quý Minh!" Sự xâm nhập của anh làm cô kẹp chặt lấy anh, cái miệng nhỏ nhắn cũng phát ra tiếng rên khẽ.
"Em mệt rồi, chúng ta ở trong xe nghỉ ngơi một lúc."
"Không được, cha mẹ trở về sẽ phát hiện." Cô nhớ ra, nhưng lại luyến tiếc để cực đại của anh trong cơ thể mình rời đi, cảm giác bị lấp đầy thật sự là quá tuyệt diệu.
"Yên tâm đi! Cha mẹ đưa hai đứa bé đến thăm ông ngoại bà ngoại chúng, sẽ không về sớm như vậy."
"Dạ." Thế này cô mới yên tâm.
"Nghỉ ngơi một chút đi."
"Dạ."
Nhìn cô nhắm mắt lại với nụ cười ngọt ngào trên mặt, anh cười đắc ý, bởi vì anh biết không lâu sau nữa, trong nhà sẽ tăng thêm một thành viên mới.
_Toàn Văn Hoàn_
_aef_df_L