Kiêu Thần

quyển 1 chương 21: định sách xuống biển. (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau một lúc lâu, Tô My cùng Tiểu Man đi theo Tứ nương tử Phùng Bội Bội đi trong khoang thuyền, đám người Tần Thừa Tổ, Tào Tử Ngang, Chu Phổ, Ngô Tề bọn người đứng lên chắp tay thi lễ: “Thừa Tổ cùng các huynh đệ trong này nhận ân viện thủ của Tô cô nương, trước chậm trễ, thật sự là vạn lần xin lỗi”.

Tô My cười duyên nói: “Là ta gạt không nói cho Tần tiên sinh cùng mọi người iết, muốn nói xin lỗi, cũng là Tô My xin lỗi mọi người!”

Tiểu Man thẹn thùng đáng yêu ngáp một cái, hướng Lâm Phược bên người đi tới hỏi: “Lâm đại ca, các người đang nói sự tình gì, đã trễ như vậy rồi”.

Lâm Phược hướng sang bên cạnh dịch qua; Tiểu Man ở trong lòng đối với Lâm Phược ý lại, tuổi cũng nhỏ, cùng Lâm Phược cùng một chỗ cũng không có nhiều ít tâm tư nam nữ hữu biệt, có lẽ vô ý thức nghĩ cùng hắn thân cận, đã ngồi xuống bên cạnh hắn, hiếu kỳ đánh giá mọi người trong khoang thuyền, trong khoảng thời gian này, nàng cũng đã kinh nghiệm quá nhiều ngạc nhiên hung hiểm.

“Tô cô nương cũng ngồi xuống đi” Lâm Phược nói, “Cũng cùng nhau tính toán cho tương lai”.

Tô My liền cùng Tứ nương tử Phùng Bội Bội ngồi lên trên một cái ghế dài, mọi người vây quanh bàn tiếp tục thương nghị sự tình.

Vừa rồi Lâm Phược rất ít nói chuyện, là lưu lại chút ít chừng mực, lúc này cùng đám người Tần Thừa Tổ đối đãi thẳng thắn, cũng đem hy vọng an trí các thiếu niên ký thác lên trên người đám người Tần Thừa Tổ, nói chuyện sẽ không có gì giữ lại nữa, liền nói: “Tần tiên sinh các người đều là hán tử không chịu khom lưng, ta cũng không khuyên các người những lời khác, xuống biển tuy gian nan, nhưng luôn có cơ hội nghỉ ngơi lấy lại sức. Chờ sau khi Ninh Hải trấn phát hiện con tin từ trên đảo mất tích, ta nghĩ Ninh Hải trấn Phó Kỵ Đô úy Tiêu Đào Viễn chỉ sợ lo lắng sự tình sẽ bại lộ, cũng sẽ không lập tức bí quá hóa liều rời bến làm giặc, nhưng hắn nhất định sẽ phái thám tử gắt gao theo dõi Sùng Châu. Lúc này không thể lộ ra chút sơ hở nào, cho nên đám người Ân Trạch tuyệt không thể vào lúc này cùng người nhà liên lạc, qua chút ít thời gian, không chừng Tiêu Đào Viễn không bao lâu sẽ bị điều khỏi Ninh Hải trấn, hoặc nhiều hoặc ít, Tần tiên sinh các người tại hải đảo có thể từ Sùng Châu tìm được chút ít trợ giúp... Đương nhiên, ta tuy vì xuất thân, nhưng cũng mong Tần tiên sinh tin tưởng, có thể tương viện, ta tuyệt sẽ không lùi bước”.

“Thời gian vừa qua sinh tử gắn bó, Tô My cũng không thể không đếm xỉa đến, muốn có chỗ nào cần Tô My tận chút sức ít ỏi, Tần tiên sinh cứ việc phân phó” Tô My nhẹ giọng nói.

Tần Thừa Tổ nhìn nhìn Tào Tử Ngang, muốn nghe ý kiến của hắn. Chu Phổ tính tình thẳng nói: “Có Lâm gia cùng Tô cô nương tương trợ, ta xem xuống biển có thể làm,” Lại hỏi Lâm Phược, “Tòa đảo nhỏ ở ngoài Dương Tử giang ngươi nói tên là gì? Ta xem chúng ta có thể đặt chân ở nơi đó”.

“Ngư dân Sùng Châu đều gọi nơi đó là đảo Trường Sơn” Lâm Phược nói.

“Có thể cách Ninh Hải trấn quá gần hay không?” Tần Thừa Tổ lúc này đã bị Lâm Phược nói tâm động, đã Tô My cùng Lâm Phược đều mở miệng cho thấy lập trường sẽ không thể không đếm xỉa đến, Tần Thừa Tổ cảm thấy sẽ không có tất yếu tiếp tục lắc lư bất định tại vấn đề ra biển hay không nữa, nhưng mà sau khi rời bến lựa chọn đặt chân ở nơi nào, thì vẫn phải lo lắng.

Tô My sau này phải về Giang Ninh, Lâm Phược cho dù trở lại huyện Thạch Lương phủ Đông Dương, thì vẫn là ở phía bắc Giang Ninh một ít, Tần Thừa Tổ nghĩ thầm sau này ở trên hải đảo thì chỗ dựa sinh sống đều phải được bọn họ viện thủ, đảo Trường Sơn nằm ở phía bắc cửa biển Dương Tử Giang thật ra cũng là nơi phù hợp. Từ Giang Ninh đi thuyền xuôi dòng xuống dưới, một ngày một đêm là có thể đến cửa biển, từ cửa biển đi thêm hơn trăm dặm đường biển là có thể đến đảo Trường Sơn. Cho dù bọn họ đi ngược dòng trên xuống đi Giang Ninh, cũng bất quá thời gian năm ba ngày. Đảo Trường Sơn là đảo nền đá, lân cận Sa Châu, sa đảo cũng rất nhiều, dễ dàng dời đi ẩn nấp, vấn đề lớn nhất là nơi đó cách Ninh Hải trấn quá gần, chỉ cách có hơn hai trăm dặm.

“Tin tưởng Ninh Hải trấn rất nhanh sẽ phái người đi đâo Trường Sơn xem xét, bọn họ sẽ phát hiện nơi đó là tòa đảo không, Tần tiên sinh các người sau đó lại lên đảo, ta nghĩ Ninh Hải trấn có biết cũng đem Tần tiên sinh các người trở thành một cỗ hải tặc mới đặt chân lên đảo Trường Sơn...” Nói đến đây, Lâm Phược dừng lại một chút, rồi hỏi: “Tần tiên sinh có biết thủy sư Ninh Hải trấn mấy năm qua số lần chủ động rời bến truy kích và tiêu diệt hải tặc là bao nhiêu không?”

“Bao nhiêu lần?” Tần Thừa Tổ hỏi.

“Hai năm qua một lần cũng đều không có” Lâm Phược nói.

“A! Tại sao có thể như vậy?” Tần Thừa Tổ đối với hải cương Giang Hoài không quen thuộc, chỉ biết là mấy năm này thế lực Đông hải đạo hung hăng ngang ngược, thường xuyên xuôi theo Dương Tử Giang, Hoài Hà xâm nhập nội địa, nhưng mà cũng không có nghĩ đến thủy doanh Ninh Hải trấn phụ trách an toàn hạ du Dương Tử Giang cùng với Đông hải vực hai phủ Bình Giang, Hải Lăng lại tệ hại như vậy, hai năm qua lại một lần rời bến chinh chiến kỷ lục đều không có.

“Tổng đốc Đông Mân Lý Trác khi tiến vào Đông Mân bình định, Giang Đông, Lưỡng Chiết to như vậy số lượng trấn quân tinh nhuệ không nhiều lắm đều bị hắn điều đi tổ kiến Đông Mân hành doanh tân quân đối phó Xa gia. Mặt khác, những năm gần đây, quân phí các vùng đông nam không sai biệt lắm đều dùng tại bình định Xa gia phản loạn, tất cả lương bổng Đề đốc phủ, Cảnh Vệ trấn đều không đủ chi, binh lính được lĩnh lương càng ít đến thương cảm, sĩ quan tướng lãnh lại muốn tham ô. Rất nhiều nguyên nhân, khiến cho thủy sư Ninh Hải trấn không chịu nổi cũng không nguyện rời bến chinh chiến” Phó Thanh Hà đối với những cái này rất quen thuộc, giải thích cho Tần Thừa Tổ nghe.

Tần Thừa Tổ tin tưởng Phó Thanh Hà nói chuyện, trên thực tế, các phủ Hoài Thượng cũng có cảnh vệ trấn quân, nhưng mà nhiều đạo mã khấu tung hoành Hoài Thượng nhiều năm, cũng không có cảm nhận được uy hiếp bao nhiêu đến từ cảnh vệ trấn quân, hoàn toàn là sau khi triều đình quyểt định tại thành Giang Ninh lập nha môn Tập đạo ti, các phủ Hoài Thượng cùng với các phủ Hồng Trạch Phổ tây bắc Giang Đông thành lập tân quân địa phương thành Tập đạo doanh, mã khấu mới dần dần tại Hoài Thượng mất đi không gian sinh tồn.

Tần Thừa Tổ cùng Tào Tử Ngang, Ngô Tề, Tứ nương tử Phùng Bội Bội trao ánh mắt đổi thoáng cái, hạ quyết tâm nói: “Tốt, chúng ta đi đảo Trường Sơn!”

Nói định chuyện đi đảo Trường Sơn đặt chân, còn có rất nhiều sự tình cần cẩn thận thương nghị. Tào Tử Ngang thân thể không tốt, đi nghỉ ngơi trước, đám người Lâm Phược cũng đi ra buồng nhỏ trên tàu đến boong thuyền hoạt động tay chân thoáng cái.

Chẳng biết lúc nào, bầu trời đêm u ám, đem trăng tròn sáng tỏ dấu đi, xung quanh đen kịt không ánh sáng, nước sông phản xạ lân quang yếu ớt, lờ mờ có thể phân biệt ra bóng dáng vài con thuyền lân cận. Trong khoang thuyền bên này cũng chỉ điểm một ánh nến như hạt đậu, các thuyền khác đều cấm hỏa, tránh cho có ánh lửa khiển cho thuyền đi đên chú ý, có chút tiếng nói chuyện khe khẽ truyền đến.

Gió lạnh như là từ trong tầng mây trầm trọng rõ rỉ ra, từ trong cỏ lau mà cuốn tới, quấn ra tiếng vang ào ào.

“Lại là muốn mưa to?” Chu Phổ đi đến bên người Lâm Phược ngang đầu nhìn trời, cái gì cũng nhìn không ra.

“Chỉ sợ sẽ như vậy” Lâm Phược nói, mây đen trên bầu trời dày đặc, lại đột nhiên nổi lên gió, quay đầu lại trông thay Tần Thừa Tổ đứng ở cửa thuyền cùng Phó Thanh Hà nói về kinh nghiệm bọn họ làm mã khấu những năm gần đây.

Chiến dịch Giang Lĩnh khiển cho đám người Tần Thừa Tổ nguyên khí đại thương, hơn hai trăm huynh đệ cuối cùng chỉ có không đến bốn mươi người lao ra khỏi vòng vây, tay chân hoàn hảo đều đứng ở chỗ này, chỉ có hai mươi hai người. Trại của bọn họ tại Dĩnh Xuyên tiếp đó cũng bị Trần Hàn Tam dẫn quân Tập đạo doanh công phá, nhưng mà tại cuộc chiến Giang Lĩnh đột phá vòng vây, Tần Thừa Tổ liền lập tức cho người quay lại sơn trại đưa ba trăm người đa số là người già phụ nữ và trẻ em đi trước một bước rút khỏi trại mà ẩn nấp.

Muốn đem nhiều người như vậy tới bờ biển rồi ra biển, thật đúng là không phải một chuyện dễ dàng.

Lâm Phược trong lòng đối với đám mã khấu Tần Thừa Tổ này thật đúng là kỳ quái, so với đám giặc mà hắn hiểu biết, mã tặc có khác nhau rất lớn. Đám người Phó Thanh Hà, Tần Thừa Tổ, Tào Tứ Ngang, Chu Phổ là xuẩt thân quân ngũ quen biết cũ, cũng không biết trong cuộc sống đã gặp biến cố ra sao, làm cho bọn họ trên đường đời đi ngã rẽ, vào rừng làm cướp.

“Những năm này, ta ở trong thành Giang Ninh định cư, thay đổi thân phận, mở qua võ quán, thu vài cái đồ đệ, võ quán lụi bại, kinh doanh không được, phía bên Tô cô nương thiểu nhân thủ, ta liền dẫn hai đồ đệ đi qua kiểm miếng cơm, ài, không nghĩ tới ở huyện Bạch Sa lại gặp phải tai họa như vậy!” Phó Thanh Hà cũng nói về kinh nghiệm của hắn những năm gần đây.

Lâm Phược có cảm giác Phó Thanh Hà có chút tránh nặng tìm nhẹ, nhìn thái độ của đám người Tần Thừa Tổ, Tào Tử Ngang, Chu Phổ đối với Phó Thanh Hà, có thể suy đoán năm đó bọn họ đối với Phó Thanh Hà đều mười phần dựa vào, dựa vào càng nhiều thì càng thất vọng càng đau khổ! Mười năm trước, Phó Thanh Hà chính trực tráng niên, hắn không chào mà đi chẳng lẽ chỉ là đến Giang Ninh lập võ quán sống cuộc sống bình thản sao?

Tần Thừa Tổ cũng không phải nhân vật có thể để người lừa gạt, nào đâu chịu dễ tin Phó Thanh Hà lí do thoái thác, chỉ thấy hắn trầm mặc không hồi đáp lời nói của Phó Thanh Hà, từ cửa thuyền chỉ có ánh nến yếu ớt lộ ra, Lâm Phược đứng xa chút ít, cũng thấy không rõ vẻ mặt của hắn.

“A...” Tiểu Man ngồi xổm bên canh thuyền ngắt cỏ lau chơi, mệt mỏi nhịn không được ngáp một cái. Tô My nói với nàng: “Ngươi trở lại trong khoang thuyền ngủ trước đi...”

“Trời đã muốn sáng rồi, ta muốn chờ xem mặt trời mọc” Tiểu Man nói, đứng lên đưa tay ra duồi lưng mỏi, muốn đem buồn ngủ trong thân thể khu trừ đi, đi đến bên người Lâm Phược, quay đầu lại nói cùng Tô My, “Lâm đại ca nói khi mặt trời mọc, bầy chim ở trong cỏ lau bay lên trời đen đặc giống như mây vậy, mười phần xinh đẹp. Ta cũng không muốn vì tham ngủ mà bỏ lỡ... ”

Lâm Phược cười cười, bầu trời mây đen rậm rạp, lại nổi lên gió lớn, còn có mặt trời mọc tốt để chờ mong sao? Nhìn thấy Tô My đứng ở bên canh, người đang ở trong bóng tối, thân ảnh đình đình ngọc lập, cũng mười phần tươi đẹp, trong lòng suy nghĩ: Phó Thanh Hà cùng Tô My quan hệ đương nhiên không chỉ là võ sư thuê về đơn giản như vậy, Tô My cùng đám người Tần Thừa Tổ lại là có quan hệ gì? Nhìn qua thì đám người Tần Thừa Tổ không nhận biết Tô My, nhưng mà Lâm Phược cảm thấy Tô My cùng đám người Tần Thừa Tổ hẳn là có sâu xa. Nghĩ lại, mười năm trước Phó Thanh Hà cùng đám người Tần Thừa Tổ mỗi người đi một ngã, Tô My còn nhỏ tuổi, Tô My cho dù là cổ nhân, đám người Tần Thừa Tổ không nhận biết cũng rất bình thường.

Tiểu Man có chút chờ mong ngang đầu nhìn bầu trời, hỏi Lâm Phược: “Lâm đại ca, hừng đông thì mây trên bầu trời sẽ tan chứ?”

Tô My ở bên kia cười nói: “Cả ngày Lâm đại ca, Lâm đại ca, ngươi liền nhận thức hắn làm ca ca là được”.

“Tốt, tốt...” Tiểu Man hân hoan tung tăng như chim sẻ kêu lên, nàng thanh âm thanh thúy mềm mại, cực phú có sức cuốn hút, Lâm Phược nghe xong cũng không kìm lòng được trên mặt xuất hiện nụ cười vui vẻ, hắn còn muốn chờ Tiểu Man lại ngây thơ hô lên mấy tiếng thì sẽ thuận thế đáp ứng, nhưng không ngờ Tiểu Man phút chốc còn hân hoan tung tăng như chim sẻ, không biết nàng đột nhiên nhớ tới sự tình gì, sau một khắc bỗng nhiên lâm vào trong trầm mặc.

Bóng đêm trước khi tảng sáng là vô cùng hôn ám nhất, Tiểu Man quay lưng về phía ánh nến yếu ớt, Lâm Phược thấy không rõ mặt cô gái nhỏ, thấy nàng đột nhiên trầm mặc, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tiêu Man làm sao mà có tư cách làm muội muội Lâm đại ca” Tiểu Man hổi hận nói, “Sẽ làm hại tiền đồ Lâm đại ca”.

Lâm Phược đưa tay qua, nhẹ nhàng đặt lên đầu vai mềm mại gầy yếu của Tiểu Man, vừa cười vừa nói: “Ta nhận muội là muội muội là được rồi”.

Đây là một thời đại mà quý tiện có khác biệt rõ ràng.

Tiểu Man vẫn còn tuổi ngây thơ, nhưng lại hiểu chuyện so với những cô gái nhỏ mười ba mười bốn tuổi ở trong ký ức của Lâm Phược thì hơn nhiều lắm, nàng cũng quên không được thân ở tại xướng tịch của mình.

Thời đại này nạp kỳ làm thiếp là chuyện phong lưu, nhưng nếu là lấy kỳ làm vợ hoặc công nhiên kết bái huynh muội thì đó chính là phong hoá có ngại, như bị người bẩm báo quan phủ, Lâm Phược công danh cử nhân khẳng định sẽ bị tước đoạt đi.

Truyện Chữ Hay