Tô Di bước vào trung tâm chỉ huy tác chiến, đã nhìn thấy các sỹ quan ngồi thẳng nghiêm chỉnh, vẻ mặt mọi người tập trung hết sức bận rộn.
Mạnh Hi Tông đứng ở trước đài chỉ huy trung ương, cúi đầu nói chuyện với sỹ quan kỹ thuật bên cạnh. Bóng lưng của anh cao lớn thẳng đứng lại làm trong lòng Tô Di hơi đau nhói.
Nếu như lại xảy ra chiến tranh, trên vai người đàn ông này lại phải gánh nặng tương lai của tất cả mọi người.
Tô Di dựa theo an bài của Mộ Tây Đình, ngồi xuống trong góc. Mộ Tây Đình bước đến bên cạnh Mạnh Hi Tông, chờ người sỹ quan kỹ thuật rời đi, mới rỉ tai nói gì với anh. Mạnh Hi Tông nhanh chóng quay đầu lại, nhìn cô từ phía xa xa.
Cái nhìn này làm lòng Tô Di run lên.
Cô không khỏi nhớ tới một năm trước, khi những ánh sáng của cuộc chiến tương lai được bọn họ tận mắt nhìn thấy, Mạnh Hi Tông gần như ép buộc đưa cô đến thành Dong Binh ngay lập tức. Lần đó cô giận đến phát điên -- sau một tháng bị nhốt cô độc tại thành Dong Binh, Mạnh Hi Tông không chịu được chiến tranh lạnh của cô, mới chịu thả cô ra, đưa cô về lại.
Lần đó, hai người đã nói, cho dù có như thế nào cũng sẽ không bao giờ xa cách nhau nữa. Giờ nguy hiểm đã tới, ý niệm đầu tiên trong đầu của Mạnh Hi Tông chính là bảo vệ vợ của mình. Nhưng Tô Di nói cho anh biết, phân ly càng khiến người khác sợ hãi hơn cả nguy hiểm. Huống chi nếu như người máy đã đến tinh hệ Vĩnh Hằng, ai có thể đảm bảo được những nơi khác sẽ không có chứ? Ở bên cạnh anh, mới là an toàn nhất.
Chẳng qua hiện tại.... Tô Di đưa tay vỗ về bụng mình, nếu như Mạnh Hi Tông muốn mình đi vì sự an toàn của con thì sao... Cô dứt khoát kiên định nhìn lại anh, yên lặng tự nhủ với mình phải kiên trì --- Nếu như anh xảy ra chuyện gì, nếu phải làm mẹ góa con côi chạy trốn trong vũ trụ, vậy thì thà cả nhà ở chung với nhau cùng đối mặt với tương lai mù mịt này.
Cũng may, ánh mắt của Mạnh Hi Tông chỉ thản nhiên nhìn cô trong phút chốc, lại nhìn về bản kế hoạch tác chiến của tinh hệ trước mặt. Tô Di thở phào nhẹ nhõm.
"Phu nhân, tôi đi hỗ trợ pháo đài phòng ngự" Mộ Tây Đình đi tới nói. Tô Di gật đầu, lại hỏi "Tình huống bây giờ như thế nào?"
Mộ Tây Đình nhấc một tai nghe của máy vi tính bên cạnh đưa cho Tô Di, lại nói "Đối phương đã phát tuyên bố chính thức -- yêu cầu chúng ta đầu hàng vô điều kiện. Chúng ta lập tức sẽ phát động tổng tiến công."
Hắn lấy một tờ fax của một sỹ quan truyền tin đưa cho Tô Di, rồi đi về phía đài điều khiển.
Trên tờ giấy trắng tinh lạnh băng, những dòng chữ màu đen làm người khác rùng mình:
"Tôi là Hình Nghị - Kar Dior - sỹ quan chỉ huy cao nhất của nền văn minh máy móc đầu tiên - Ngay lập tức tuyên bố quyền chiếm lĩnh đối với khu vực có chu vi hai nghìn năm ánh sáng của tinh hệ Vĩnh Hằng. Quyền chiếm lĩnh bao gồm tất cả lĩnh vực bên trong tinh thể, tài nguyên cùng với sinh mệnh của vật thể trí tuệ hoặc không có trí tuệ.
Tất cả đều phải tự nguyện đầu hàng, thực hiện quyền lợi và nghĩa vụ kèm theo của "Điều khoản thực dân". Bất kỳ kẻ nào chống cự, sẽ được coi là kẻ địch phải tiêu diệt. Các người có phút suy nghĩ có đầu hàng hay không."
Ký tên "Hình Nghị - Kaz Dior"
Cách hành văn vô cùng cứng ngắc, tiết lộ ra một tên mang bản tính cao ngạo máu lạnh. Tô Di nghĩ, bất luận ai thấy tuyên bố ngạo mạn như vậy, chỉ sợ cũng cảm thấy vừa nổi giận vừa kinh hãi.
Vậy anh thì sao?
Cô ngẩng đầu quan sát anh. Chỉ thấy ánh mắt vô cùng chú tâm nghe những báo cáo ngắn gọn của sỹ quan kỹ thuật, gương mặt nghiêng nghiêng trầm tĩnh lạnh lùng như pho tượng.
Có lẽ bất cứ chuyện gì, bất luận kẻ nào, cũng không thể làm anh sợ hãi.
Không cần chờ mười phút nữa.
Hai phút sau, hai mươi chiếc chiến hạm vũ trụ của Lính đánh thuê và Liên Minh, nhảy siêu quang tốc trong cự ly ngắn vây tròn quanh hai chiếc chiến hạm khổng lồ của người máy. Có vô số báo săn, huyết phong và mèo hoang, như đại hồng thủy đổ ra từ bụng của chiến hạm. Những vòng đạn hạt nhân bắn ra như pháo hoa nở rộ, vẽ nên những đường vòng cung màu sáng ngọc, tập kích về phía chiến hạm kia.
Lửa đạn như sao băng, đánh vào thân thể cao lớn của chiến hạm. Thông qua hình ảnh ống kính trên không của máy vi tính, Tô Di gần như có thể thấy được chiến hạm kia chấn động lắc lư dữ dội.
Thật tốt! Cô nhìn Mạnh Hi Tông một cái, lại thấy lông mày anh chau lại, không hề có vẻ mừng rỡ.
"Báo cáo -- tất cả ba mươi viên đạn hạt nhân đã bắn trúng chiến hạm của quân địch" Sỹ quan kỹ thuật đứng lên nói lớn, trong giọng nói cũng có mấy phần vui sướng khó kiềm nén.
Lúc này Mạnh Hi Tông cũng trầm giọng hạ lệnh "Tạm dừng bắn -- hai bên trái phải xếp thành hình xòe ô để tấn công, chiến hạm cỡ trung lui về bảo vệ pháo đài; các đội phi hành đề cao cảnh giới"
Tô Di không hiểu tại sao Mạnh Hi Tông lại dừng bắn, nhưng sau khi khói của đạn hạt nhân tản đi, cô thấy hình ảnh trên màn hình vẫn không nhúc nhích, bề ngoài chiến hạm của người máy có vài vết nứt nhỏ, lòng cũng không khỏi thất kinh...
Chiến hạm của người máy rốt cuộc là dùng nguyên liệu gì chế tạo chứ? viên đạn hạt nhân, pháo đài bình thường không vỡ cũng sẽ mất đi lực chiến đấu. Nhưng chúng vẫn lơ lửng vững vàng, dường như sự thụ động chịu đòn vừa rồi hoàn toàn nhỏ bé không đáng kể.
Khó trách bọn họ cho loài người mười phút -- Chỉ sợ bọn họ căn bản cho rằng sự tấn công của loài người chẳng có gì gọi là uy hiếp cả.
Tô Di nhìn chằm chằm chiến hạm người máy trên màn ảnh, đột nhiên cảm thấy hoa mắt. Định thần nhìn lại -- không phải là hoa mắt -- những đường lượn sóng của chiến hạm kia từ từ mở ra. Từng dãy khẩu pháo màu bạc, đi ra khỏi khe hở.
Cùng lúc đó, hàng trăm chiếc máy bay chiến đấu Huyết Ưng màu bạc hầu như mới tinh nối đuôi nhau bay ra khỏi bụng chiến hạm. Chiến hạm và Huyết ưng bắn ra lửa đạn cùng một lúc, đan vào nhau thành một tấm lưới dày dặc, đánh vào máy bay chiến đấu và chiến hạm của loài người.
Kẻ địch đã đánh trả.
Đây là một trận chiến cực kỳ kịch liệt vừa phải phòng thủ, vừa phải tấn công.
Mặc dù đã chuẩn bị chiến tranh bất cứ lúc nào, song kẻ địch đột nhiên xuất hiện, loài người khó tránh khỏi việc phải chiến đấu ở không gian bên ngoài tinh hệ. Tô Di nghĩ, thậm chí loài người đã không có cách nào định được kế sách tác chiến, bởi vì họ không hề biết gì về kẻ địch cả.
Mà hỏa lực của người máy rõ ràng mạnh hơn loài người. Đạn hạt nhân của con người chẳng qua làm cho chiến hạm người máy hơi run lên. Nhưng đạn pháo của người máy lại làm chiến hạm loài người bị thương nặng. Mà tốc độ tấn công của máy bay người máy, thoạt nhìn rõ ràng có lẽ nhanh hơn gấp đôi của con người.
Dưới tình huống cách xa về hỏa lực, mười phút sau, ở vòng tấn công đầu tiên của người máy, loài người đã bị đánh tan tác hết sức thê thảm.
Báo Săn bay tứ tán như chó mất chủ. Năm chiếc chiến hạm quay đầu bay về tinh hệ. Chiến tuyến của loài người như không chịu nỗi một cú tấn công, không ít sỹ quan kỹ thuật mang vẻ mặt lo lắng.
Tô Di sợ mất cả hồn vía, ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Mạnh Hi Tông trầm tĩnh cương nghị, nhìn chằm chằm vào ra đa tinh hệ, gần như cách mỗi giây lại ra những chỉ lệnh ngắn gọn. Trong nội tâm cô an tĩnh, ngược lại còn sinh ra hi vọng.
Mạnh Hi Tông vội vã nhanh chóng hạ lệnh, quá trình duy trì được ', nhưng làm cho mỗi người trên trung tâm tác chiến loay hoay đến mù trời mịt đất. Khi Tô Di nhìn về ra đa tinh hệ, cô cũng sợ ngây người --
Sau khi loài người chạy tán loạn trong vòng phản công đầu tiên, máy bay chiến đấu người máy đã phân tán truy kích, đội ngũ nghiêm chỉnh của bọn họ cũng bị đánh tan tác. Mà ' triền đấu trước, hẳn là Mạnh Hi Tông đã không để lộ chiến lược. Bây giờ có thể thấy rõ kết quả -- anh đã thành công chia cắt chiến trường ra từng mảnh nhỏ. Lúc này, binh lực loài người mới biểu thị được ưu thế -- Mỗi chiếc máy bay chiên đấu của người máy cũng bị ít nhất năm chiếc máy bay chiến đấu của loài người vây quanh. Hỏa lực của bọn họ mạnh thế nào đi nữa, cũng không thể nào lấy ít địch nhiều được.
Máy bay chiến đầu của loài người bỗng bay vòng vòng, triển khai tấn công sắc bén gấp mấy lần.
Nhìn từng chiếc Huyết Ưng bị bắn nát bấy, Tô Di âm thầm trầm trồ khen ngợi trong lòng -- Cảnh chạy tán loạn ban nãy căn bản là kế dụ địch của Mạnh Hi Tông. Nhưng kế sách tinh vi này của ngài chỉ huy, không thể nào được chuẩn bị từ trước -- Bởi vì trước đó, căn bản không biết được thực lực của đối thủ là như thế nào. Cho nên, tất cả những việc này cũng là thành quả chỉ huy tại hiện trường của anh ư?
Tô Di quan sát bóng lưng cao lớn như núi kia, anh không nhìn cô. Thậm chí cô tin tưởng, vào lúc này, trong lòng anh chỉ có sự vô cùng lo lắng cho chiến cuộc. Anh cũng ngẩng đầu, quan sát ra đa tinh hệ, tín hiệu phi cơ địch biến mất từng chiếc từng chiếc. Mặc dù trên mặt anh vẫn không có nụ cười, nhưng Tô Di lại cảm thấy tự hào vô cùng.
Trong tần số truyền tin vang lên tiếng hưng phấn kiêu ngạo của đội trưởng không quân -- Bọn họ đã phá hủy được hơn hai phần ba máy bay chiến đấu của người máy.
Lúc này số máy bay người máy còn sót lại như nhận được lệnh rút lui, chúng như thủy triều chạy về bụng của chiến hạm. Mà trong quá trình chạy tán loạn, lại có hơn chục chiếc máy bay chiến đấu của người máy bị loại người phá hủy.
Tất cả chiến hạm và máy bay, lại vây chặt chiến hạm người máy một lần nữa. Trải qua trận ác chiến lúc nãy, cho dù chiến hạm người máy rắn chắc hơn chiến hạm bình thường gấp mấy lần, cũng rõ ràng đã có nhiều vết nứt.
Hỏa lực song phương mãnh liệt tấn công nhau. Chẳng qua lần này, Huyết Ưng của đối phương hao tổn hơn phân nửa, loài người chiếm cứ thế thượng phong.
Lúc này để coi mày làm sao? Lòng Tô Di mừng thầm, chỉ sợ cho tới nay người máy đã tiêu diệt nhiều nền văn minh, vẫn chưa gặp được đối thủ cứng rắn mạnh mẽ như thế bao giờ.
Đúng lúc ấy, Mạnh Hi Tông lại bỗng nhiên quay đầu lại, liếc nhìn Tô Di. Trong cả quá trình tác chiến, anh không hề nhìn cô một cái, thế mà lúc này, ánh mắt sáng quắc của anh lại lướt qua người Tô Di. Vào lúc thế cục thắng bại đã đặt được trên cơ bản, anh mới liếc nhìn người vợ mới vừa thoát hiểm của mình. Tô Di hiểu ánh mắt anh, anh đang nói cho cô biết, anh nói là làm, chắc chắn sẽ bảo vệ cho cô bằng mọi cách.
Lòng Tô Di ấm áp. Tay cô đặt lên bụng mình theo thói quen, cô thầm nói với con mình "Con cưng, đây là cha của con. Trước kia là người cầm đầu Lính đánh thuê đầy rẫy tiếng xấu, nhưng bây giờ là anh hùng của nhân loại"
Một năm trước, khi biết được cuộc chiến trong tương lai, không phải không có người nói nên vứt bỏ tinh hệ Vĩnh Hằng, toàn thể lính đánh thuê rút lui. Nhưng Mạnh Hi Tông suy tư thật lâu, sau đó quyết định ở lại. Anh nói với Tô Di "Trận đánh của Lính đánh thuê và người máy không thể tránh né, cho dù rời khỏi tinh hệ Vĩnh Hằng, cũng sẽ có một ngày gặp nhau. Hơn nữa rất nhiều Lính đánh thuê cũng giống như chúng ta, đều ở tinh hệ kết hôn sinh con. Bọn họ cũng như anh, chấp nhận chiến đấu để bảo vệ tinh hệ."
Mà cuộc chiến hôm nay, càng nghiệm chứng chính xác lời nói của anh -- Chủng tộc người máy chiếm lĩnh phạm vi hai ngàn năm ánh sáng, tất cả những tinh cầu tài nguyên của lính đánh thuê khổ tâm kinh doanh nhiều năm cũng ở trong phạm vi này. Cho dù không phải gọi là chánh nghĩa tự do gì, nhưng làm sao có thể nhường cho chúng được -- Trước đây chỉ có Lính đánh thuê ức hiếp người khác, giờ muốn bọn họ như con rùa rút cổ dâng tặng hai tay, còn không bằng để họ chết trận đi.
Nghĩ tới đây, lòng Tô Di sinh ra một cảm giác tự hào. Cô nghĩ, thì ra ngay cả vẻ tàn nhẫn lớn lối ăn sâu vào xương của anh, cô cũng yêu vô cùng. Chỉ sợ có lúc anh không kiềm chế được sẽ giống như kẻ điên mà thôi.
"Ngài chỉ huy! Lại có máy bay chiến đấu lao ra." Sỹ quan tham mưu tác chiến hô lên hoảng sợ.
Tầm mắt mọi người đều nhìn vào ra đa tinh hệ, chỉ thấy trên màn ảnh xuất hiện chi chít tín hiệu phi cơ địch. Tô Di vừa nhìn về hình ảnh phía trước, trong lòng cả kinh.
Máy bay chiến đấu màu đen, thậm chí còn nhỏ hơn cả thể tích Huyết Ưng lúc nãy. Từng chiếc toàn thân đen nhánh, đường nét sắc bén, nối đuôi nhau rời khỏi bụng chiến hạm. Trong nháy mắt, đội ngũ nghiêm chỉnh tới gần đàn máy bay chiến đấu của loài người, nhưng chúng không nổ súng.
Bọn họ muốn làm gì? Tô Di vô cớ cảm giác được hơi thở xơ xác tiêu điều trên người của đám máy bay chiến đấu màu đen kia, trong lòng dâng lên dự cảm bất thường.
"Phân tán đội ngũ. Bắn tự do" Mạnh Hi Tông quát lên.
Hai quân tiên phong nhanh chóng giao nhau, những chiếc máy bay màu đen vẫn yên lặng đan chéo vào không gian như trước. Lúc này, nhóm phi công ưu tú của Liên Minh và Lính đánh thuê không cần giấu diếm bất kỳ thực lực gì nữa. Bọn họ lái máy bay chiến đấu vẽ những dấu vết phi hành nhanh như chớp trong không gian, không hề sợ hãi, dùng lửa đạn mạnh mẽ để tấn công – Dù cho kẻ địch chỉ là một đống máy móc.
Đúng lúc này lại phát sinh biến cố.
Sỹ quan chịu trách nhiệm kiểm tra đo lường ra đa tinh hệ la lên ngạc nhiên, hắn nhìn tín hiệu máy bay địch bỗng bắt đầu lóe lên những di chuyển gián đoạn đi đến gần quân ta. Tô Di đang quan sát hình ảnh trên không bỗng thấy hoa mắt. Những máy bay địch màu đen kia vốn đang ở vị trí rất xa, thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã nhảy đến ngay giữa màn hình.
Sau đó, kinh hãi nhất là, các phi công đang lái máy bay chiến đấu giao chiến với người máy. Bọn họ nhắm ngay máy bay địch, khóa máy bay địch, đang lúc thu ngắn khoảng cách giữa bọn họ và máy bay địch, hệ thống hướng dẫn đã làm được tính toán chính xác, hoặc là đang chuẩn bị nổ súng hốt hết cả mẻ lưới.
Thì mục tiêu đột nhiên biến mất chỉ trong nháy mắt.
Song, bọn họ rõ ràng thấy từng ảo ảnh màu đen, dùng tốc độ không thể tưởng tượng nỗi nhảy đến phía bọn họ.
Đúng vậy, là nhảy đến, bọn họ chẳng bao giờ thấy được cú nhảy nào như vậy. Những máy bay chiến đấu kia liên tục để lại quang ảnh trong không gian, bóng dáng màu đen nhanh chóng xuất hiện thoáng qua rồi biến mất ở mấy tọa độ, nhanh đến mức không cách nào đoán được chứ đừng nói là khóa được bọn chúng.
Cả quá trình nhanh đến khó tin, chờ khi các phi công chăm chú nhìn lại lần nữa, rõ ràng là một đám máy bay chiến đấu màu đen đang thực hiện cú nhảy trong khoảng cách gần trong gang tấc. Đồng thời với sự xuất hiện đột ngột của máy bay địch, là lửa đạn mạnh mẽ của chúng. Khoảng cách gần như thế, đánh trả hoặc bỏ chạy cũng không còn ý nghĩa gì nữa -- rất nhiều phi công, thậm chí còn không phát hiện ra máy bay địch đã nhảy đến sau lưng bọn họ.
Lửa đạn lóe lên như ánh sao, từng chiếc báo săn, huyết phong, mèo hoang chính là tấm bi kịch trong những ngôi sao, bắt đầu quá trình tan tác rơi xuống trong vòng vây dày đặc.
"Thuyền cứu viện" Phó chỉ huy hô lớn lên, mặc dù cơ hội sống sót của những phi công kia cực kỳ nhỏ bé.
Quả thật Tô Di không thể nào tin được những gì mình nhìn thấy -- Đây là kỹ thuật xuất hiện lần đầu tiên trong nhân loại. Máy bay chiến đấu tiên tiến nhất của con người, chuẩn bị cú nhảy cũng phải cần giây khởi động động cơ, đó là còn chưa tính thời gian lập chi tiết tọa độ giữa hai lần nhảy. Nhưng....
Người máy lại thực hiện được cú nhảy siêu nhanh trong cự ly ngắn. Điều này không hề hữu dụng trong việc đi du lịch ở tinh hệ, nhưng trong hai quân giao chiến, quả thật làm cho bọn chúng kinh khủng như ma quỷ vậy.
Cô khiếp sợ dời mắt chuyển qua người Mạnh Hi Tông -- Anh vẫn còn đứng ở đó, đứng nghiêm chỉnh, chẳng qua sắc mặt đã giống như trời u ám, trong nháy mắt cơn thịnh nộ tàn nhẫn nhấp nhoáng hiện lên.
Chỉ trong thời điểm ngắn ngủi vài phút đồng hồ, hơn một phần ba máy bay chiến đấu đã rơi xuống như mưa sao băng. Mà tốc độ tổn thất máy bay càng tăng nhanh hơn.
Đúng lúc ấy, mặt của thượng úy Lăng Yến - sỹ quan kỹ thuật cao cấp - lại biến sắc, đứng lên nói "Ngài chỉ huy, hệ thống phòng ngự mặt đất.... bị xâm nhập"
Tô Di hiểu được ý của hệ thống phòng ngự mặt đất bị xâm nhập là như thế nào. Bây giờ đạn pháo của người máy không hề còn sự trở ngại nào nữa, có thể tập kích hành tinh bất cứ lúc nào. Thậm chí có lẽ còn có thể khống chế hỏa tiễn ở mặt đất nhắm ngay bầu trời của nhân loại. Thậm chí có thể thông qua hệ thống phòng ngự mặt đất tiến thêm một bước xâm nhập hệ thống chỉ huy tác chiến trên chiến hạm. Bọn họ sắp bị bao vây tứ phía.
Sắc mặt Mạnh Hi Tông càng lạnh như băng tuyết, trong nhất thời, tất cả mọi người trong trung tâm chỉ huy tác chiến đều nhìn anh. Anh ngẩng đầu, ánh mắt lẳng lặng nhìn quanh một vòng.
"Tất cả máy bay chiến đấu, lập tức quay về" Anh trầm giọng nói "Tất cả pháo đài và chiến hạm, cắt đứt kết nối internet, dùng hệ thống truyền tin vô tuyến liên lạc. giây sau, nhảy đến tọa độ khẩn cấp."
Tất cả mọi người đều không lên tiếng.
"Lập tức thi hành" Mạnh Hi Tông gầm nhẹ. Bọn họ mới như thức tỉnh lại.
"Mạnh Hi Tông, các cậu muốn đi ư?" Trong tần số truyền tin vang lên âm thanh khiếp sợ của nguyên soái Lương Đồng
Mạnh Hi Tông nhắc máy truyền tin, hạ giọng nói "Trận chiến này tất bại."
Lương Đồng không kiềm được giận dữ "Cậu muốn ném năm hành tinh không hề có năng lực phòng ngự cho người máy sao?"
Sắc mặt Mạnh Hi Tông cũng không hề thay đổi chút nào "Ở lại chẳng qua là chịu chết. Bảo tồn thực lực, chúng ta mới còn có cơ hội lật lại ván cờ, mới có thể cứu được nhiều người hơn."
Nguyên soái Lương Đồng yên lặng trong chốc lát, tựa như đã bình tĩnh trở lại "Cậu nói rất đúng"
Tô Di nhìn nghiên một bên mặt Mạnh Hi Tông đang cúi xuống, nhìn hai tay anh yên lặng nắm thành quả đấm ở trên bàn. Chỉ cảm thấy đau lòng nói không nên lời. Anh ra lệnh rút lui hoàn toàn chính xác -- Chiến đấu tiếp nữa cũng chỉ có một con đường chết. Nhưng muốn anh hạ lệnh chạy trốn, muốn anh thừa nhận chiến bại, chỉ sợ là sỉ nhục chưa từng có với anh. Huống chi bằng chiến thuật chỉ huy của anh, loài người vốn chiếm thế thượng phong, nhưng bởi vì kỹ thuật nhảy thần bí của người máy, mà thảm bại trong nháy mắt.
Cô cúi đầu, nhìn lên màn ảnh một lần nữa, mấy chiếc máy bay chiến đấu màu đen ập đến chớp nhoáng như thủy triều. Sau đó, ánh sáng bạc hiện lên, cô cảm giác được chiến hạm rung lên kịch liệt. Mọi người lảo đảo nghiêng bên trái lệch bên phải, cô cũng có phòng bị từ sớm, nắm chặt lấy chiếc ghế, một tay bảo vệ bụng mình, khó chịu không tả nên lời.