Thời gian Mạnh Hi Tông thổ lộ là hai ba giờ sáng, cách lúc hai người đi ngủ đã mười mấy tiếng, lúc này hai người không hề buồn ngủ chút nào.
Tô Di nằm ở trong ngực anh, nói sơ sơ với anh về phỏng đoán và kinh nghiệm khống chế cự thạch trận của cô. Anh thể hiện sự đồng ý với phỏng đoán rằng cự thạch trận thật ra là một loài sinh vật khác trong vũ trụ.
"Trước lúc rời khỏi đây, em muốn tạm biệt nó." Cô nói.
"Ừ." Tay anh vuốt ve trên eo cô, "Không được đi lại nữa, anh ôm em đi."
Lời tỏ tình thân mật vừa nãy của anh, mặc dù khiến cô cảm xúc dâng trào, nhưng cũng có chút không quá tự tại. Nhưng cô biết trải qua chuyện lần này, anh nhất định sẽ trông coi cô càng thêm chặt. Những thứ khác, đành nói vào ngày khác thôi.
"Anh không cần phải làm việc sao?" Cô hỏi. Sau chiến tranh còn rất nhiều chuyện nan giả khẩn cấp chứ?
"Bọn họ đang lo liệu." Anh trầm giọng nói, "Ngay buổi tối hôm nay." Trời mới biết anh không chợp mắt bao tiếng rồi, hồi trước Mộ Tây Đình đều nói rằng anh là người duy nhất trên chiếm hạm không cần nghỉ ngơi.
"Nói cho anh biết." Anh nói, "Những điều em đã trải qua trong mấy ngày nay." Cô đã làm thế nào vậy? Cướp một chiếc phi thuyền Trùng tộc, cứu Chu thiếu, còn đoạt lại hai chiếc Báo Săn?
Lòng Tô Di khẽ đau xót, liền nói từ cái ngày Báo Săn cô lái bị rơi.
Mạnh Hi Tông vốn dĩ vẫn nghe nghiêm túc, nhưng nhìn thấy đôi môi đỏ mọng hơi tái nhợt của cô, hé ra ngậm lại không ngừng dưới đèn ngủ nhu hòa, liền yên lặng hôn một lần rồi lại một lần. Hôn cho đến lúc môi cô sưng đỏ, anh mới vẫn chưa thỏa mãn mà bảo cô nói tiếp.
Cô cũng nói chậm rãi, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều muốn trầm mê trong vòng ôm và nụ hôn của anh. Chẳng biết từ lúc nào, anh cởi áo ba lỗ và áo ngực của cô, còn xé toang quần lót, khiến cô toàn thân trên dưới chỉ còn lớp băng quấn trên bắp chân phải.
Đôi mắt của anh tối sẫm giống như dòng sông trong bóng đêm, ôm lấy mặt cô, bả vai của cô, ngực và eo cô, hôn xuống từng chút một. Cô được hôn đến mức cả người mềm nhũn, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng anh nằm trên người mình, thế nhưng anh lại mơ hồ ra lệnh: "Nói tiếp đi, sau khi chiếm lĩnh doanh trại lao công, xảy ra chuyện gì?"
Thứ cứng nóng giữa hai chân anh để trên da cô, chỉ khiến cô cảm nhận được nóng bỏng. Nhưng đợi cô kể hết toàn bộ những chuyện đã xảy ra, anh gần như hôn khắp người cô, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tiến vào.
Nhìn anh vẫn chưa thỏa mãn nghiêng người trở lại, khóa cô vào trong lòng. Cô thì thảo hỏi: "Anh. . . . . . phải làm sao?"
Anh liếc nhìn cô với màu mắt cực thẫm: "Sau khi vết thương liền."
Cô "Ừ" một tiếng, trong lòng cảm động một hồi. Là tình yêu đích thức, mới có thể kiềm chế . Nói như vậy, ngay từ lúc ở thành Tự Do, một tháng dưỡng thương đó. . . . . .
Anh có vẻ cũng nghĩ đến cùng một vấn đề, đột nhiên hỏi: "Lúc ở thành Tự Do, tại sao mỗi lần làm đều không tình không nguyện?"
Cô lặng lẽ: "Anh chạm vào công chúa người máy —— Em thấy được, trong khoang nghỉ ngơi của Liên Đạc."
"Sao em lại ở đó?" Tia sáng rực rỡ trong mắt hắn chợt lóe lên, không đợi cô giải thích đã hiểu được, ". . . . . . Liên Đạc?"
"Em đã buồn bã một khoảng thời gian." Cô cười khan mấy tiếng.
Anh nắm tay cô rồi hôn lên: "Giao cho anh."
"Giao cho anh cái gì cơ?"
Anh không trả lời, ngược lại nhìn cô chằm chằm mấy giây, nắm tay cô xuống phía dưới từ từ, cho đến chạm được thứ cứng nóng của anh.
Mặt cô nóng bỏng.
Ánh mắt và giọng nói của anh đều khàn khàn: "Giúp anh."
Tô Di được anh kéo vào trong lòng, ngực kề ngực, tay nắm tay, chỉ có ôm lấy bàn tay kia của anh, có thể di chuyển dưới eo anh.
Cô làm những thứ này vốn là không lưu loát, cũng chỉ trải qua với anh, chỉ có thể lên xuống liên tiếp từng lượt có chút cứng nhắc.
Nhưng khi hô hấp của anh dần dần trở nên nặng nề, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô có màu càng lúc càng đậm; khi đôi chân dài rắn chắc của anh hơi run rẩy, quấn quanh chặt chẽ hơn với thân thể của cô, Tô Di cảm thấy rõ ràng trong thân thể mình nhanh chóng dâng lên. này khiến cô xấu hổ với việc lên tiếng; đồng thời, cô còn phát hiện mình lại có thể muốn nhìn thấy Mạnh Hi Tông. . . . . . phản ứng kịch liệt hơn.
Vì vậy tay của cô di chuyển càng nhanh, mắt càng thêm sáng trong nhìn biểu hiện trên mặt anh. Mà anh rõ ràng nhận thấy mánh khóe và ý đồ của cô, cúi đầu, hôn cô tới tấp, thân thể cao lớn cường tráng bắt đầu theo tần suất của cô, tấn công chủ động mà mãnh liệt.
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc anh cũng kêu rên một tiếng thật thấp, thân thể chợt căng lên, sức lực ôm lấy Tô Di chợt gia tăng, khiến Tô Di có chút không động đậy nổi.
Cứ duy trì như vậy mấy giây, anh mới ngẩng đầu lên từ hõm vai cô, màu mắt tối thẫm hơn bất kỳ lúc nào trước kia.
"Dưỡng thân thể cho tốt." Anh nói với giọng khàn, "Đừng để cho anh đợi lâu quá."
Tô Di cảm thấy tình cảnh này, quả thật cảm giác còn kích thích hơn lần đầu tiên lên đỉnh của mình. Cô đỏ mặt gật đầu, hai tay và bụng đều ướt nhẹp. Anh đứng dậy cầm khăn lông tới, dưới ánh đèn lau sạch sẽ cẩn thận từng chút một cho cô.
Đến lúc sáng sớm, hai người ước chừng đã dây dưa với nhau trên giường mấy tiếng. Lúc này Mạnh Hi Tông mới thay quân trang đi đến trung tâm chỉ huy tác chiến. Lính cần vụ nữ đi vào ngay sau đó, giúp đỡ Tô Di bắt đầu cuộc sống ăn uống hàng ngày.
Đến lúc xế chiều, Rebecca và mấy trước thanh niên hồi trước đi theo Tô Di tới đây thăm cô. Sau khi Rebecca biết được quan hệ của cô và ngài sĩ quan chỉ huy, hết sức vui mừng vì cô. Mấy người trẻ tuổi càng thêm hăng hái định gia nhập lính đánh thuê.
Sau khi họ rời đi, Tô Di thiếp đi một lát. Lúc chạng vạng, cũng là lúc Chu thiếu đến thăm cô.
So với vẻ nghèo túng ở hành tng trùng tộc, lúc này hắn ta như thể người khác vậy. Thay áo sơ mi sạch sẽ, râu ria cũng được cạo sạch sẽ. Mặc dù trên mặt vẫn còn sưng tấy, nhưng dung nhan vẻ mặt phóng khoáng tự đắc rõ ràng.
"Quả nhiên phụ nữ cần đàn ông làm dịu." Chu thiếu ngồi trên ghế sô pha đối diện, nhìn chằm chằm vào cô rồi cười, "Một đêm không gặp, nét mặt rạng rỡ."
Lính cần vụ nữ trẻ tuổi bên cạnh che miệng cười, Tô Di có chút không biết nói gì. Hai người dù gì cũng coi như cùng chung hoạn nạn, cô hỏi: "Lúc đó sao anh lại bị Trùng tộc bắt vậy?"
"Xui xẻo chứ sao." Ý cười trong đôi mắt xanh của hắn không ngớt, "Chuyên cơ của tôi vừa mới bay lên không rời khỏi thành Mơ Ước, quân tiên phong của Trùng tộc đã tới rồi. Đi sớm năm phút, thì đã không đụng trúng rồi."
Hai người lại rãnh rỗi nói mấy câu, hắn đã muốn cáo từ. Tô Di liếc mắt nhìn mấy người đàn ông mặc đồ Tây đợi hắn ở cửa, viện cớ đẩy lính cần vụ nữ đi, hỏi: "Carlo. . . . . . Những tin đồn kia là thật sao?"
Vốn dĩ hắn đã đứng lên, nghe vậy xoay người nhìn cô, màu mắt hơi lạnh: "Thật. Đều ở trong phòng làm việc của tôi, muốn xem không?"
". . . . . . Không cần." Cô nhìn thẳng vào hắn, "Tại sao? Tại sao phải làm như vậy?"
Hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh cửa cô, chợt cười.
"Bởi vì tôi là người tốt, người tốt biến thái." Hắn đáp, "Nếu làm như vậy, có thể ngăn cản tôi làm việc ác hơn nữa. Cô có hiểu không?"
". . . . . . Không hiểu." Cô trả lời thành thực. Mặc dù đã loáng thoáng đoán ra hàm nghĩa sau lời của hắn.
Hắn chỉnh lại cổ áo sơ mi của mình, nói chậm rãi: "Tô Di, hai năm trước, Mạnh Hi Tông đưa ảnh của cô cho tôi. Lúc ấy vì nghênh đón cô đến, tôi còn dốc sức chuẩn bị rất lâu. Tôi đã chuẩn bị công cụ và địa điểm tốt nhất cho cô. Đáng tiếc sau này Mạnh Hi Tông lại luyến tiếc.
Cô có biết cô hấp dẫn đàn ông ở chỗ nào không? Rõ ràng rất yếu ớt, nhưng lại không bao giờ khuất phục. Chinh phục cô chiếm giữ cô, quá trình dùng hết thảy tất cả thủ đoạn làm nhục cô, nhất định sẽ rất thú vị. Chỉ tiếc tôi không có cơ hội này. Nhưng nếu như cô đã từng là một trong số những đàn bà của tôi, sẽ biết ngay tôi thích máu tươi như vậy, tựa như một loại bản năng. Và quá trình giải phẫu chậm rãi mà chính xác, có thể áp chế thần kinh sắp cáu tiết của tôi. Giải thích như vậy, cô hiểu chưa? A, nếu như không phải là bởi Mạnh Hi Tông phải gọi cô một tiếng chị dâu, tôi thật sự không cần phải lảm nhảm với cô nhiều như vậy."
Sau khi Chu đi, Tô Di có chút không hiểu lắm.
Tô Di vẫn cực kỳ không ủng hộ hành động máu me kinh khủng kia. Nhưng hôm nay sau khi hắn nói những lời đó, cô lại cảm thấy bất kể là Chu thiếu tàn nhẫn khát máu trong lời đồn, hay là Carlo bất cần đời chung hoạn nạn cả quãng đường với bọn họ này, có phải đều không phải con người thật của hắn.
Cô cảm thấy trên người hắn rõ ràng có một loại bi thương và tuyệt vọng khó tả. Cô không biết vì sao lại như vậy, nhưng cô cảm thấy mơ hồ.
Cô lại nghĩ tới Ly Tử và Nhị Cầu, và cả đại thiếu tá Y Đại. Điều này khiến lòng cô buồn bã một hồi.
Lúc Mạnh Hi Tông trở về, liền nhìn thấy cô ngồi trên giường, nhìn trần nhà yên lặng mất hồn, hốc mắt đỏ hoe. Vốn dĩ định nói cho cô biết tin Lăng Tranh đã chết, không biết sao lại không muốn đề cập tới ngay lập tức lắm.
Anh vừa cởi áo khoác vừa hỏi: "Tại sao lại khóc?"
"Nhớ lại những người đã chết." Cô đáp, "Và cả Chu thiếu."
"Cậu ta?" Mạnh Hi Tông đi tới, giọng nói trầm thấp, "Tại sao lại nhớ tới cậu ta?"
"Luôn cảm thấy anh ta có chuyện đau lòng không muốn cho người khác biết." Cô nói, "Có thể là em nghĩ nhiều."
Mạnh Hi Tông nắm lấy mặt cô, nặng nề hôn xuống, sau đó nói: "Cha giết mẹ sau đó phát điên, em gái duy nhất tự sát, có tính là chuyện đau lòng hay không?"
". . . . . ." Tô Di không đáp lời nào.
"Chuyện Trùng tộc đầu hàng tiến hành thế nào rồi?" Cô hỏi.
"Bọn chúng cam kết lập tức cứu chữa tất cả những người mắc trùng dịch của Liên Minh. Sau đó rút quân, cắt đất, bồi thường. . . . . . Không có gì khác ngoài những thứ này." Anh nói hờ hững, "Lý Tích Trung và Giản Mộ An phụ trách công việc cụ thể."
"Các anh đã từng nghĩ tới, hoàn cảnh sinh tồn của hành tng trùng tộc đã rất kém." Cô nói, "Cho dù lần này chiến bại, tài nguyên sinh tồn trong tương thiếu hụt nghiêm trọng, chúng lại đành phải phát động chiến tranh."
Mạnh Hi Tông liếc mắt nhìn cô rồi nói: "Chúng bằng lòng trả giá cao thuê một hành tinh nhỏ ngoài khu vực năm ánh sáng trên tay anh."
Tô Di hờ hững, cho nên người cuối cùng kiếm được một món hời đều là anh sao? Mặc dù khách quan mà nói đối với Trùng tộc là chuyện tốt, nhưng anh quả nhiên là "Không bao giờ giúp đỡ người khác chỉ trao đổi ích lợi" .
"Nhưng cũng phải phòng ngừa sau khi chúng khôi phục lại thực lực sẽ phản công." Tô Di nói.
"Đúng vậy, suy tính chu toàn." Anh ôm lấy hông cô, "Cho nên nữ vương Trùng tộc bằng lòng làm con tin, bị nhốt ở thành Tự Do mãi mãi."
Tô Di hỏi: "Lăng Tranh đâu? Em tưởng hôm nay được gặp anh ấy."
Mạnh Hi Tông nhìn chằm chằm vào hốc mắt còn có chút ướt át đỏ hoe của cô: "Hắn tự sát rồi."
Trái tim Tô Di chợt siết chặt, Lăng Tranh! Lăng Tranh cởi mở phong lưu đó, Lăng Tranh tiều tụy tái nhợt đó. Thế mà hắn lại lựa chọn tự sát. Nước mắt lập tức tràn đầy hai mắt của cô, Mạnh Hi Tông nhìn thấy vậy, chỉ cảm thấy trái tim khẽ ngừng lại. Cũng không có lời an ủi, nắm lấy mặt cô, nặng nề hôn lên nước mắt cô.
Năm ngày sau, đại cục chiến tranh đã đến hồi kết thúc. Mạnh Hi Tông để lại một nửa số quân khắc phục hậu quả, liền muốn đưa Tô Di trở về tinh cầu Tự Do.
Nghe nói tổng thống Du Lân Cử đã đệ đơn từ chức, trước khi lựa chọn tổng thống kế nhiệm, Phó Tổng Thống tạm thay thế chức vụ của Tổng Thống. Lương Đồng thân thiết với Mạnh Hi Tông, hai tinh cầu lạnh băng của Trùng tộc cho Mạnh Hi Tông thuê sử dụng với giá thấp. Nhất thời, thế lực của Mạnh Hi Tông ở tinh hệ Vĩnh Hằng không người nào có thể địch nổi.
Trên đường trở về ngày đó, Mộ Tây Đình lái Báo Săn, Mạnh Hi Tông ôm Tô Di đi tới cự thạch trận lần nữa. Thật ra thì sau mấy ngày nghỉ ngơi, Tô Di tự cảm thấy đi đứng đã dễ dàng hơn nhiều rồi. Nhưng Mạnh Hi Tông ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, hơn nữa cũng yêu thích cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, cả đường đều khóa cô trong lòng. Thỉnh thoảng hôn thân mật. Mộ Tây Đình ở một bên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nụ cười trên mặt từ đầu đến cuối.
Cự thạch trận đã khôi phục hình dạng từng có, nhìn sơ qua hết sức rối loạn. Nhưng Tô Di đã biết, từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng là một người khổng lồ đang cuộn tròn ngủ say. Cô chỉ dẫn Báo Săn đi tới vị trí đầu của cự thạch nhân, Mạnh Hi Tông cũng hết sức tò mò, ôm cô, buộc dây thừng an toàn, "đi" lên đỉnh đầu người đá.
Môi trường vũ trụ là chân không, nhưng nơi này lại có đá vụn và một vài tinh thể không rõ bồng bềnh như mây trôi. Tô Di la lớn: "Cự thạch nhân, tôi đi đây. Anh bảo trọng."
Cự thạch trận không có phản ứng gì cả. Nếu như không phải là ngày đó thấy nó "thức tỉnh" cứu mọi người, hoàn toàn không thể nào tưởng tượng ra nó thật sự có thể nghe thấy cô nói.
Tô Di suy nghĩ một chút, lại nói: "Anh ấy là. . . . . ." Cô dừng lại một chút, "Người đàn ông của tôi, cảm ơn anh vì ngày đó giúp tôi cứu anh ấy."
Sau mặt nạ, khóe miệng Mạnh Hi Tông hiện lên nụ cười thản nhiên.
Lúc này, hai người chợt cảm thấy cự thạch dưới chân có chút lay động. Mạnh Hi Tông cau mày, ra dấu tay với Mộ Tây Đình, lập tức kéo hai người trở về Báo Săn.
Sau đó, nơi xa chợt dâng lên một hàng cự thạch, tạo thành cánh tay đá tráng kiện hẹp dài, dâng lên chậm rãi, tới trước mặt hai người. Cánh tay cự thạch to gần bằng một chiếc chiến hạm vũ trụ, từ từ, vẫy vẫy trước mặt hai người mấy phát. Chấn động kịch liệt, chỉ làm Báo Săn xiêu vẹo, suýt nữa không đụng trúng cự thạch xung quanh.
Sau đó cánh tay cự thạch mới từ từ trở về chỗ cũ, giống như trở về với giấc mộng ngàn vạn năm nay của nó, không nhúc nhích chút nào nữa.
"Nó tạm biệt chúng ta đấy." Tô Di thì thào nói.
Mạnh Hi Tông lại hình như có chút mất hồn, sau chốc lát yên lặng, nói thẳng với Mộ Tây Đình: "Ngày mai sẽ cử hành hôn lễ, anh đi sắp xếp."
Tô Di ngẩn tò te, Mộ Tây Đình há miệng: "Ngài chỉ huy, thật sự là không kịp. Hôn lễ của ngài và phu nhân, không thể khó coi vội vàng được."
"Đợi chút. . . . . . Sao lại là ngày mai?" Tô Di cố ngắt lời.
Mạnh Hi Tông không hề trả lời, lại hỏi Mộ Tây Đình: "Vậy anh cần bao nhiêu thời gian?"
Mộ Tây Đình cắn răng tính toán: "Chuyện chiến tranh quá bận rộn, ít nhất phải một tháng sau."
"Được, nhiều nhất là một tháng." Anh gật đầu, "Lúc đó vết thương trên chân cô ấy cũng gần khỏi rồi."
Mộ Tây Đình mỉm cười khởi động Báo Săn trở về chiến hạm. Tô Di ở trong lòng anh trừng anh, nhỏ giọng kháng nghị: "Em đồng ý gả cho anh sao? Anh cũng chưa có cầu hôn!"
"Anh cầu hôn rồi." Sắc mặt anh không thay đổi, "Đêm hôm đó, anh muốn em sinh con dưỡng cái cho anh, trung thành với một mình anh. Em không từ chối."
". . . . . . Anh nói đó là thông báo!" Cô tức giận đẩy lồng ngực anh. Lại bị anh ép chặt hơn. Mặc dù hai người mới thể hiện tấm lòng chưa được mấy ngày, nhưng tình yêu của cô đối với anh, dường như đã từ rất lâu về trước đã bắt đầu nảy sinh yên lặng không tiếng động. Nhưng mà . . . . . . Mới vừa yêu đã kết hôn, không phải nhanh quá rồi sao? Người đàn ông này làm cái gì cũng như sấm rền gió cuốn, một khi nhận định sẽ phải cưỡng ép chiếm đoạt sao?
Thế nhưng anh lại giống như hoàn toàn không nghe thấy kháng nghị của cô, ngược lại giống như bởi vì đưa ra quyết định này mà cảm thấy hạnh phúc, nhìn cô chăm chú rồi nói, "Tô Di, kéo dài không có ý nghĩa gì cả. Cứ quyết định như vậy đi." Kịch bản trong lòng Tiểu Mạnh:
Cự thạch vẫn vẫy cánh tay mai mốt nhớ ghé lại đây chơi nha...
Tô Di lưu luyến không thôi "Nó đang tạm biệt chúng ta đó."
Tiểu Mạnh thầm nghĩ: Mẹ nó, cáo biệt ở đâu chứ? Rõ ràng là đang khiêu khích. Đừng hỏi tại sao, tính khí của đàn ông, phụ nữ như em không hiểu đâu. Nó bảnh bảo làm anh hùng cái thế trước mặt ba quân, nếu như nó có hình dạng con người, nhất định sẽ theo đuổi em. Ông đây bị tác giả thiết kế, chỉ có thể lặp đi lặp lại đưa em vào chết. Nghĩ đến Lăng Tranh, Du Mặc Niên, Chu thiếu, Cự thạch nhân... Thôi, lập tức cưới về là tương đối ổn thỏa. Người phụ nữ này bảo thủ sâu tận xương, một khi có danh nghĩa hợp pháp, chắc chắn sẽ nhất mực theo mình. Cứ quyết định như vậy đi."
Tác giả: Tiểu Mạnh, cậu thật suy nghĩ nhiều quá rồi. Cự thạch nhân thích Tô Di, chỉ là tựa như con chó ngoan ngoãn thích chủ nhân thôi. Người ta chỉ cảnh cáo, không phải khiêu khích, chỉ cảnh cáo cậu đừng đối với Tiểu Tô không tốt, nếu không, sẽ tiêu diệt cả tinh hệ của cậu, có hiểu hay không. Hơn nữa, kết thôn chóng vánh, cũng không hỏi ý nguyện của con gái người ta sao? Không phải là trực tiếp hạ lệnh ra tối hậu thư à? Cậu còn có thể bạo tàn cỡ nào nữa chứ?
Loyal: Ủng hộ, Tiểu Mạnh. Phải tiên hạ thủ di cường, vậy mới hoàn toàn thuộc về mình, danh chính ngôn thuận, ai nhảy vào là hốt nó kekeke.