Một trăm năm mươi nghìn quân bộ của Liêu quân đều đóng ở phía tây Khai Phong phủ. Trong thành Khai Phong phủ còn có năm mươi nghìn cấm quân, Trương Vĩnh Đức đương nhiên là thống soái cao nhất thủ thành. Tào Vương trước khi Liêu quân tới cuối cùng cũng chạy trở về Khai Phong phủ.
Tào Vương vào hoàng cung, đương nhiên là đi thỉnh gặp Chu Hoàng đế. Chu Hoàng đế lại ở Noãn Đình phía sau với Triệu Phổ. Khí sắc của Chu Hoàng đế rất không tốt, chuyện Tấn Quốc Công đã cấu kết với Liêu quân tạo phản, trước đây ông đã đoán được, chỉ là chuyện Liêu quân mượn đường của Hạ quốc quả thực đã nằm ngoài dự đoán của Chu Hoàng đế.
Tào Vương xin gặp ở ngoài Noãn Đình khiến Chu Hoàng đế kinh ngạc, cho Tào Vương vào. Tào Vương vào bái kiến Chu Hoàng đế, sau đó liền nói:
- Phụ hoàng, Liêu quân có hai trăm năm mươi nghìn quân hiện đang áp sát Lạc Dương. Lục Thiên Phong bị quân Liêu đánh bại ở núi Vương Ốc, rút lui về thành Lạc Dương. Nhi thần đặc biệt đến bẩm báo, xin phụ hoàng phát binh đi cứu viện Lạc Dương.
Chu Hoàng đế giật mình nhìn Tào Vương chăm chú. Tào Vương bị nhìn đến hết hồn, liền nói:
- Phụ hoàng, Lạc Dương chỉ có năm nghìn quân. Lục Thiên Phong thống lĩnh tàn quân rút về trấn thủ Lạc Dương, cho nên nhi thần đích thân tới cầu viện.
- Ngươi giao Lạc Dương lại cho Lục Thiên Phong?
Chu Hoàng đế đáp lại.
- Đúng vậy, bởi vì quân lực lui thủ Lạc Dương đều là sở hữu của Lục Thiên Phong. Nhi thần chỉ có năm nghìn quân, còn Lục Thiên Phong có năm mươi nghìn quân.
Tào Vương e sợ nói.
Chu Hoàng đế im lặng cúi xuống, lát sau bình thản nói:
- Ngươi đi đi.
- Vâng.
Tào Vương sợ hãi đáp, liền nói:
- Không biết khi nào phụ hoàng khởi binh? Nhi thần lĩnh quân trở về Lạc Dương.
- Ngươi đi chờ tin đi.
Chu Hoàng đế nói.
- Vâng, nhi thần cáo lui.
Tào Vương cung kính từ biệt rời đi.
Chu Hoàng đế dựa người ra sau ghế im lặng nhắm mắt, lát sau mới mở mắt ra cười nói:
- Trẫm, sao có thể có người con ngu ngốc vô năng đến vậy. Lạc Dương chính là Tây Đô Đại Chu, là trung tâm quân chính, có quyền triệu tập quân lực của châu. Nó không ngờ lại nhát gan mà đưa Lạc Dương cho Lục Thiên Phong.
- Bệ hạ không nên hao tổn tinh thần. Tào Vương điện hạ cũng là băn khoăn quân Liêu thế mạnh.
Triệu Phổ khuyên giải nói.
Chu Hoàng đế thất vọng lắc đầu:
- Trẫm là thất vọng sự ngu xuẩn của nó. Ngay cả khả năng phán đoán cơ bản nhất cũng không có. Quân Liêu cứ xem như thế mạnh, nhưng cô quân đi sâu vào Đại Chu căn bản không thể ở lâu. Hơn nữa thành Lạc Dương kiên cố, hơn hai trăm ngàn quân Liêu sao có thể công phá được. Không ngờ nó lại thiếu dũng khí đến thế.
Triệu Phổ im lặng, lát sau mới nói:
- Bệ hạ, Lục Thiên Phong lui quân về Lạc Dương, dụng tâm có lẽ không tốt.
- Cứ xem như không tốt, cách làm của hắn cũng hợp với sách lược quân sự dụ địch đi sâu vào.
Chu Hoàng đế nói.
- Nhưng hắn có thể đi về tây.
Triệu Phổ nói.
- Đi về tây, quân Liêu sẽ không thể đuổi theo, mà sẽ đi hợp binh với chủ lực phản quân. Nếu là tình hình đó, Hàn Thông sẽ bị tiêu diệt toàn quân. Có thể nói dụ địch của Lục Thiên Phong khiến cho phản quân hoàn toàn mất đi ý nghĩa chiến lược cấu kết với quân Liêu. Trẫm lại không hiểu, hơn hai trăm nghìn quân Liêu vì sao không đi hợp binh với phản quân? Nếu quân Liêu hợp binh với phản quân, Khai Phong phủ giờ đã nguy rồi.
Chu Hoàng đế nói.
Triệu Phổ im lặng, Chu Hoàng đế lại nói:
- Lục Thiên Phong lui về trấn thủ Lạc Dương, có lẽ là khống chế quân Liêu không được bao lâu. Quân Liêu sẽ nhanh chóng chuyển sang tấn công Khai Phong phủ, hoặc sẽ tấn công quân lực Hàn Thông của Lộ Châu. Nên nhớ quân lực Hàn Thông sẵn sàng cố thủ Tương Châu, chỉ cần kéo dài được ngày, quân lực các nơi sẽ có thể tập kết được năm trăm nghìn.
Triệu Phổ gật đầu, nói:
- Nếu quân Liêu là từ hướng đông tới, Lục Thiên Phong có lẽ có thể xuất binh kiềm chế rồi.
Chu Hoàng đế lắc đầu nói:
- Lục Thiên Phong sẽ không xuất quân bộ kiềm chế được, chỉ có thể dùng kỵ quân tập kích. Chiến thuật của Lục Thiên Phong không muốn dùng yếu đánh mạnh. Nếu hắn không đánh lại được quân Liêu, chỉ có thể xem chừng.
Triệu Phổ gật đầu, nói:
- Tiếc là Yến quốc cũng đã xuất hai trăm nghìn quân lực xâm lược biên giới, bằng không Định Quốc Công sẽ có thể tây đánh Lộ Châu rồi.
- Nếu phản tặc cấu kết với quân Liêu, vậy quân Yến quốc xâm phạm biên giới cũng tám phần là cấu kết với phản tặc rồi. Vì dã tâm mà không tiếc thủ đoạn cấu kết với dị tộc, đúng là điên rồi.
Chu Hoàng đế lạnh nhạt nói.
Triệu Phổ gật đầu, lát sau Chu Hoàng đế lại nói:
- Trẫm mệt rồi, khanh cũng đi nghỉ đi.
- Thần cáo lui.
Triệu Phổ đứng dậy từ biệt.
Sau khi Triệu Phổ đi rồi, tinh thần Chu Hoàng đế cũng có vẻ ưu tư, mắt nhìn ra ngoài đình, lâu sau mới lẩm bẩm:
- Triệu Khuông Dẫn.
Tấn Quốc Công đã cấu kết quân Liêu tạo phản rồi. Hai trăm nghìn đại quân Yến quốc đang xâm phạm biên giới phía bắc, tin tức của hai đại quân nhanh chóng bay tới Giang Ninh. Triệu Khuông Dẫn và huynh đệ Triệu Khuông Nghĩa có ý kiến bất đồng tranh luận với nhau.
- Nhị ca, đây là cơ hội để giả danh cần vương, khởi binh trở về Giang Bắc.
Triệu Khuông Nghĩa đã thấy được quân tình liền đề nghị khởi binh.
Triệu Khuông Dẫn lại lắc đầu, nói:
- Hai quân tình này, đối với Đại Chu không hề hấn gì. Nếu chúng ta khởi binh trở về Giang Bắc, rất có thể vừa mới sang sông, phản loạn Tấn Quốc Công đã bình ổn rồi. Khi đó chúng ta sẽ tiến thoái lưỡng nan.
- Nhị ca, nếu tiếp tục chờ, chỉ có thể càng ngày càng bị động. Thế lực của chúng ta ở Giang Bắc sẽ ngày càng bị xơi tái. Nhị ca nên nhớ, lần này Tấn Quốc Công phản loạn đã để Hoàng đế mượn cơ hội điều chỉnh quân lực. Hoàng đế chắc chắn từ các nơi điều động các quân lực sát nhập. Chúng ta phải chủ động xuất kích mới có thể kêu gọi quân lực thân cận tập trung lại.
Triệu Khuông Nghĩa phản bác.
- Không được, nếu Hoàng đế còn, chúng ta tạo phản chỉ mang đến kết quả là may áo cưới cho người mà thôi, cũng có thể sẽ khiến Trung Nguyên rơi vào cảnh chiến loạn chia năm xẻ bảy. Hậu quả sẽ tương tự như Tấn Quốc Công.
Triệu Khuông Dẫn băn khoăn.
- Nhị ca, nhân lúc loạn mới có thể châm ngòi được. Chúng ta không thể chờ sau khi Hoàng đế chết rồi mới hành động. Nếu tiếp tục kéo dài chỉ có thể ngồi chờ chết, chúng ta phải thể hiện thế mạnh của mình, mới có thể kịp thời giành được sự quy thuận của quân lực.
Triệu Khuông Nghĩa nhướn mày khuyên giải.
Triệu Khuông Dẫn im lặng, Triệu Khuông Nghĩa liền nói:
- Nhị ca, lần này Hoàng đế triệu tập quân lực địa phương trên quy mô lớn. Chúng ta phải cùng với Hoàng đế cướp lấy quân địa phương. Đệ đề nghị, sau khi qua sông, chiếm lấy Giang Hoài, trước tiên không tạo phản.
Triệu Khuông Dẫn đứng lên, im lặng hồi lâu mới nói:
- Để hai trăm nghìn mộ lính Giang Nam và một trăm nghìn quân của đệ qua sông cần vương, tùy cơ mà làm.
- Được, nhị ca không qua sông sao?
Triệu Khuông Nghĩa nói.
- Ta phải trấn thủ Nhuận Châu. Nhuận Châu hiện giờ là căn bản của chúng ta. Ngoài ra, ta không qua sông, thì có thể từ chối tuyên triệu của Hoàng đế. Nếu ở Giang Bắc, kháng chỉ không ổn.
Triệu Khuông Dẫn nói.
Triệu Khuông Nghĩa gật đầu, Triệu Khuông Dẫn suy nghĩ một hồi, nói:
- Lục Thiên Phong ở Thọ Châu có thân tộc. Đệ nhớ không được giam giữ ép buộc, những thân tộc đó không uy hiếp được Lục Thiên Phong, chi bằng đối đãi thiện ý.
- Nhị ca yên tâm, đệ hiểu rồi. Nếu Lục Thiên Phong xem chừng, chúng ta và hắn đương nhiên là yên ổn rồi.
Triệu Khuông Nghĩa nói.
Triệu Khuông Dẫn gật đầu, nói:
- Bây giờ thì khởi binh, đi.
Lục Thất trên đường xuất phát đến thành Thái Nguyên phủ. Huynh đệ Triệu Thị ở Giang Nam cuối cùng đã viện cớ cần vương, do Triệu Khuông Nghĩa thống lĩnh ba trăm nghìn quân vượt sông Đại Giang. Sau khi Triệu Khuông Nghĩa vượt sông Đại Giang, nhanh chóng chia quân tiếp quản châu huyện Giang Hoài, lấy danh nghĩa cần vương trưng thu võ dũng địa phương.
Thành Thái Nguyên, sau hai ngày Lục Thất đóng quân ở ngoài thành, đã phát lệnh tấn công phủ thành Thái Nguyên. Phủ thành Thái Nguyên còn gọi là thành Tấn Dương. Vào thời Đường là Bắc Đô Long Hưng, vốn là một tòa thành cổ kéo dài qua Phần hà. Sau đó Đường Thái Tông Lý Thế Dân đã xây dựng thêm hai thành đông tây, khiến cho phủ thành Thái Nguyên càng nguy nga rộng lớn, dễ thủ khó công.
Nhưng Tấn Quốc Công tạo phản lại khiến cho tòa thành cổ nguy nga này xuất hiện sự yếu kém về phòng ngự. Lục Thất triệu tập quân lực đã tấn công thành trì phía tây, dựng hàng trăm chiếc thang mây lên tường thành, hàng ngàn tướng sỹ như kiến bò lên thành tấn công.
Quân thủ thành Thái Nguyên dù lão ấu chiếm đa số, nhưng người già cũng có nhiều đàn ông có khí lực. Tấn Quốc Công thống trị Thái Nguyên nhiều năm, ảnh hưởng sâu nặng. Hơn nữa, đối với người dân của thành Thái Nguyên cũng rất tốt, cho nên không xuất hiện hiện tượng tan vỡ, thủ quân dũng cảm, bán sức ném xuống cây lăn, đá tảng, thoáng chốc đã khiến cho cuộc chiến công thành rơi vào cảnh tàn khốc ác liệt.
Lục Thất nhíu mày nhìn tường thành, ý chí chiến đấu của thủ quân thành Tấn Dương nằm ngoài dự liệu của hắn. Vốn nghĩ rằng công thành là được, nhưng lượng lớn tướng sỹ công thành thương vong, đã cho hắn đòn cảnh cáo.
- Đại nhân, để các thuộc hạ đi.
Lý Bảo bên cạnh xin chiến nói.
Lục Thất gật đầu, dặn dò:
- Tất cả cung tiễn thủ phụ giúp.
Lý Bảo và một đám mãnh tướng dẫn quân đi công thành. Lúc trước công thành đều là quân Chu, Lục Thất là có ý để quân Chu đi theo lập công, để thu được sự quy thuận của bọn họ. Nhưng, bây giờ lại không thể để quân Chu thương vong quá nhiều.
Lý Bảo và đám mãnh tướng vừa đi, cộng thêm Lục Thất đích thân cùng cung tiễn thủ thiện xạ phụ giúp, lập tức tìm được lỗ hổng trên tường thành. Con trai thứ hai của Tấn Quốc Công vốn không tự tin thủ thành, thấy thế không ổn lập tức bỏ chạy. Chủ soái bỏ chạy rồi, quân thủ thành Tấn Dương liền tan vỡ, thành cổ Thái Nguyên phủ nguy nga đã thuộc về Lục Thất.