Kiêu Phong

quyển 1 chương 14: chuyện nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lục Thất vừa đi, Chu Nguyệt Nhi bước vào phòng ngủ, thấy Ninh Nhi vừa mới mặc áo lót vào, nhìn gương mặt xinh đẹp của Ninh Nhi ửng đỏ mê người trong lòng của Chu Nguyệt Nhi bỗng dưng không hiểu sao lại thấy có chút đố kị.

- Nô tì thỉnh an Trưởng thiếu phu nhân. Ninh Nhi còn chưa mặc xong quần áo đã quỳ xuống cung kính nói, ngày trước Chu Nguyệt Nhi còn vấn an nàng, hiện tại thì ngược lại rồi.

Ninh Nhi quỳ thăm hỏi khiến cho tâm tình của Chu Nguyệt Nhi bình tĩnh trở lại, chút ghen tị vừa rồi bỗng dưng biến mất, trong lòng vui vẻ mỉm cười nói: - Tỷ tỷ về sau gặp ta không cần hành đại lễ như vậy, mau đứng lên đi.

Ninh Nhi đứng lên, cung kính nói: - Ninh Nhi bây giờ là nô tì của Lục gia, không thể không biết tôn ti, về sau Trưởng thiếu phu nhân có chuyện gì cứ việc sai bảo Ninh Nhi.

Chu Nguyệt Nhi thản nhiên mỉm cười, quay đầu quét mắt liếc nhìn một cái về phía phòng ngủ, không chút để ý nói: - Ninh Nhi, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi có được hay không?

Hỏi Ninh Nhi như vậy rõ ràng biểu lộ cấp bậc giữa chủ và tớ, Ninh Nhi cung kính nói: - Trưởng thiếu phu nhân muốn hỏi chuyện gì? Ninh Nhi biết nhất định sẽ trả lời.

Chu Nguyệt Nhi cười nhạt nói: - Ta vì chuyện cầu hôn của Thất đệ, Thất đệ đã biết rồi chứ, Thất đệ có đồng ý hay không?

Ninh Nhi nói: - Thưa Trưởng thiếu phu nhân, Thất thiếu chủ vẫn chưa biết chuyện cầu hôn, đêm qua Thất thiếu chủ uống rượu say ngủ thật lâu, lúc tỉnh lại nói muốn uống nước, uống nước xong liền ôm lấy nô tì, sau đó lại tiếp tục ngủ nữa, mãi cho đến khi Trưởng thiếu phu nhân gọi cửa mới tỉnh, đêm qua Thất thiếu chủ chỉ gọi nô tì vài tiếng tỷ tỷ, không có cơ hội nói những lời khác.

Trên mặt Chu Nguyệt Nhi không ngờ hiện chút sững sờ, ngẫm nghĩ một chút liền tin ngay, nam nhân uống rượu say ngoại trừ mất lý trí thì là ngủ say, nàng khẽ “ồ” một tiếng. Ninh Nhi lại vội nói: - Người mà Trưởng thiếu phu nhân muốn cầu thân nhất định là biết lễ nghĩa hiền lương, nô tì sẽ nói những lời tốt đẹp như thế với Thất thiếu chủ.

Đôi mắt đẹp của Chu Nguyệt Nhi chuyển một cái, cười nhạt nói: - Ngươi tán thành Thất đệ cưới vợ?

Ninh Nhi nói: - Thất thiếu chủ cưới vợ là chuyện đương nhiên, nô tì tán thành, do đích thân Trưởng thiếu phu nhân tác hợp, Lục gia sẽ luôn hòa thuận giống như bây giờ vậy.

Chu Nguyệt Nhi nghe xong tươi cười khoe lúm đồng tiền, có thể thấy nàng rất để ý đối với chuyện này, ôn hòa nói với Ninh Nhi: - Cảm ơn ngươi.

Ninh Nhi nói: - Đây là bổn phận của nô tì.

Chu Nguyệt Nhi dịu dàng nhìn nàng một cái, ôn hòa nói: - Hôm nay đại nương muốn đi đến nhà của mẹ ta để bàn tính việc mua điền trang, nhân đó cũng muốn nói chuyện cưới hỏi, ngươi cũng cùng đi chứ.

Ninh Nhi nói: - Nô tì có thể đi hay không, còn phải nhờ Trưởng thiếu phu nhân nói với phu nhân một chút mới được.

Chu Nguyệt Nhi mỉm cười nói: - Ta sẽ nói cho.

Ninh Nhi thấy tâm tình của Chu Nguyệt Nhi rất tốt, vội nói: - Trưởng thiếu phu nhân, từ nhỏ thất thiếu chủ là do nô tì chăm sóc, cho nên mới lựa chọn là người của Thất thiếu chủ, nô tì cảm thấy bản thân rất có lỗi với Trưởng thiếu phu nhân, xin Trưởng thiếu phu nhân tha thứ cho nô tì.

Chu Nguyệt Nhi sửng sốt, mỉm cười nói: - Chuyện này ta cũng biết, trong lòng của ta cũng không trách cứ ngươi, ngươi không cần để ở trong lòng đâu.

Ninh Nhi cung kính nói: - Nô tì tạ ơn Trưởng thiếu phu nhân khoan dung.

Chu Nguyệt Nhi nhìn nàng một cái, gương mặt đẹp ảm đạm nói: - Nguyên nhân ta muốn ngươi nhập phòng ngươi cũng biết đấy, nếu ta có thể sinh con nối dòng cho Lục gia thì sẽ không chủ động để ngươi chia sẻ trượng phu đâu, tự mình không hăng hái tranh giành, không thể không vì phu quân tìm cưới nữ nhân nối dòng.

Ninh Nhi nói: - Sinh con nối dòng đúng là đại sự, chờ mấy ngày nữa Lục gia ổn định, nô tì khuyên bảo Thất thiếu chủ đứng ra mua thêm tỳ thiếp cho Nhị thiếu chủ nối dõi tông đường, nô tì cho rằng muốn mua tỳ thiếp tốt nhất là nữ nhân đã sinh con.

Chu Nguyệt Nhi nghe xong trong lòng vui mừng, do Thất đệ ra mặt dĩ nhiên đối với nàng có lợi, hiện tại nàng bởi vì phu quân mắc nợ mà thẹn với Lục gia, chuyện dính đến tiền bạc khó mà mở miệng, lập tức biểu lộ lòng biết ơn với Ninh Nhi.

Lục mẫu ở nhà giữa trong phòng khách, Lục Thất đi thẳng vào bên trong bái kiến mẫu thân. Lục mẫu thấy con mình trở về nên sức khỏe trở nên rất tốt, nhìn con mình đã trưởng thành trong lòng vui sướng tràn đầy trên khuôn mặt.

- Tiểu Thất, tối hôm qua ngủ có ngon không? Lục mẫu nhìn con từ ái hỏi.

Mặt Lục Thất nóng lên, cảm nhận được sự ấm áp mà mẫu thân quan tâm nói: - Tối hôm qua con ngủ rất ngon.

- Các con đã viên phòng chưa? Lục mẫu mỉm cười hỏi, Lục Thất nóng mặt im lặng gật đầu.

Lục mẫu mỉm cười gật đầu, nói: - Tiểu Thất, con cũng không còn nhỏ nữa, Lục gia chúng ta đến nay ít con cháu, tuy rằng mẹ thu xếp Ninh Nhi cho con, nhưng theo quy củ Ninh Nhi vẫn không thể làm vợ, bởi vậy mẹ muốn cưới vợ cho con, chị dâu con giới thiệu một tiểu thư của nhà kia, nói là xinh đẹp, dịu dàng lại hiểu lễ nghĩa, hôm nay mẹ và chị dâu con đi tới Vọng Giang Pha để mua điền trang, nhân đó tính chuyện cưới hỏi cho con.

Lục Thất làm bộ sửng sốt, nói: - Mẹ, chị dâu đề cập đến chuyện cầu hôn khi nào vậy?

- Tối hôm qua, Ninh Nhi không nói với con sao? Lục mẫu ôn tồn nói.

- Tối hôm qua con say rượu, không có nói gì với tỷ tỷ, sáng sớm là chị dâu đến gọi chúng con. Lục Thất ôn tồn giải thích, đây là những lời Ninh Nhi dặn dò, xin Lục Thất tuyệt đối đừng nói là nàng nhắc đến chuyện cưới vợ, nếu như liên lụy nàng, có thể sẽ khiến cho Lục mẫu và Chu Nguyệt Nhi phản cảm.

Lục mẫu khẽ ồ một tiếng, nói: - Vậy thì lúc này mẹ nói với con, nếu như thấy thích hợp thì coi như xong.

Lục Thất nói: - Mẹ, theo tuổi của con đúng là nên lấy vợ, tuy nhiên khi con xuất ngũ, có một vị chiến hữu khuyên con khi trở về nhà không cần vội cưới vợ, nói tuổi con vẫn còn trẻ, tương lai có thể sẽ lại nhập ngũ, sau khi nhập ngũ vị chiến hữu kia sẽ tìm cơ hội giới thiệu cho con cưới một cô con gái của một tướng quân có thực quyền, vị chiến hữu ấy nói cưới con gái của tướng quân có thực quyền là cơ hội tốt nhất trên con đường thăng quan tiến chức.

Lục mẫu nghe vậy sửng sốt, sầu lo nói: - Sau này con còn muốn nhập ngũ nữa hay sao?

Lục Thất nói: - Mẹ, trong lòng con không phải muốn nhập ngũ lần nữa, muốn ở nhà buôn bán làm một thương nhân bình thường, chỉ có điều thời cuộc rối ren, biên nguy rất nhiều, nếu như quân lệnh đến đây, con cũng không thể chống lại lệnh được.

Lục mẫu bất đắc dĩ gật đầu, thật ra bản thân Lục mẫu chính là thiên kim nhà tướng, Lục phụ cưới bà mới từng bước thăng chức làm tướng lĩnh cao cấp trong quân. Trong quan trường mối quan hệ thông gia vô cùng trọng yếu, đó là quan hệ ràng buộc qua lại lẫn nhau, một đại quan muốn đề bạt cấp dưới làm thân tín, thông thường sẽ chọn cưới một cô gái trong thân tộc để lung lạc, mà quan viên phía dưới muốn thăng chức, chỉ dựa vào việc bỏ tiền ra là không đủ, chỉ có cách là dâng con gái trong thân tộc của mình lên làm thiếp của đại quan mới là biểu hiện lớn nhất cho sự trung thành. Một tập đoàn quan liêu lớn như vậy đều tồn tại mối quan hệ thông gia trên dưới lẫn nhau, tập quán của quan trường này Lục mẫu biết rất rõ, Ninh Nhi đúng là biết điểm này mới dạy Lục Thất dùng chiêu này để kéo dài việc cưới vợ.

Con của mình tất nhiên không thể không nhập ngũ nữa, sự việc liên quan đến tiền đồ của con đương nhiên Lục mẫu không thể kiên trì không thay đổi, nhưng việc bế con cháu nối dõi tông đường ở trong lòng của Lục mẫu cũng là chuyện đại sự rất cấp thiết, đồng ý không cưới chính thê, nhưng cũng phải cưới mới được, nếu cô tiểu thư Chu Nguyệt Nhi giới thiệu Lục mẫu nhìn vừa ý, cũng đồng ý làm bình thê, Lục mẫu cũng sẽ tác thành cho Lục Thất.

Lục Thất nghe xong không tiện phản đối, địa vị của bình thê cao hơn so với thiếp thất, trên danh nghĩa thì địa vị ngang hàng với chính thê, nhưng về quyền lực so với chính thê thì kém hơn rất nhiều, chính thê có quyền quyết định vận mệnh của thiếp thất và con cái của họ, có quyền nắm giữ tài vật thu chi trong gia đình, bình thê hữu danh vô thực tương đương với phó nữ chủ, chính thê mới là nữ chủ chân chính.

Hai mẹ con đã nhất trí với nhau, Lục Thất nói cần hai trăm mười ba lượng bạc, nói là đi trả quan trái, nhân đó mướn một chiếc xe về, lần này ra khỏi thành mua đất hắn phải đi theo, lý do là bên ngoài loạn dân rất nhiều sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Lục mẫu cũng định cho hắn đi, lấy bạc giao cho Lục Thất.

Lục Thất chân trước rời nhà, sau lưng Chu Nguyệt Nhi vào phòng, nghe Lục mẫu tính toán giống như nước lạnh tạt vào lòng, có thể nói là vô cùng thất vọng, nàng giới thiệu cô tiểu thư này dòng dõi cũng là quan lại, và cũng có họ hàng xa với nàng, là nhà giàu có nhất ở Vọng Giang Pha, gia chủ là bô lão chủ quản ở Vọng Giang Pha.

Mặc dù Lục Thất thân là Võ tán quan thất phẩm, nhưng người của hiện tại rất nặng thực tế, tình hình nếu như Lục gia cầu hôn chính thê còn có một nửa hy vọng, cầu hôn làm bình thê sẽ khó khăn, nàng muốn mai mối cũng khó mà mở miệng, việc này nếu nói ra ít nhiều gì cũng là coi rẻ người trong tộc của mình, không khéo sẽ kết thù kết oán với người trong họ nữa.

Lục mẫu thấy vẻ mặt của Chu Nguyệt Nhi xấu hổ, lập tức hiểu được nguyên nhân trong đó, mỉm cười nói: - Nguyệt nhi, việc này con không cần khó xử, hôm nay chúng ta đi nhà mẹ con chủ yếu là coi việc mua điền trang, chuyện xem mắt không cần nói công khai, con âm thầm hỏi một chút là được. Nếu như chúng ta muốn mua điền trang ở Vọng Giang Pha, đến lúc đó mẹ còn phải chuẩn bị lễ đi Chu phủ bái vọng bô lão nữa đấy.

Chu Nguyệt Nhi vừa nghe thở phào nhẹ nhõm, vội dịu dàng nói: - Cảm ơn mẹ thông cảm cho Nguyệt nhi, Nguyệt nhi sẽ hết sức nói vun vào.

Lục mẫu mỉm cười nói: - Việc này con hết sức là được, không nên gượng ép, hiện tại mẹ có một số việc nói một chút với con.

Chu Nguyệt Nhi dịu dàng nói: - Xin mẹ cứ nói.

Lục mẫu nghiêm mặt nói: - Nguyệt nhi, nếu chúng ta định mua điền trang ở Vọng Giang Pha, vấn đề lớn nhất chính là quản lý và khán hộ, huynh đệ chúng nó thì không thể nào đích thân trông coi được, mẹ muốn để con thuê người quản lý có thể tin được, trong lòng con có chọn được người thích hợp hay chưa?

Truyện Chữ Hay