Editor: Trà Xanh
Ngày tháng chạp, Triệu Yến Bình thuê ba chiếc xe ngựa, dẫn theo Quách Hưng đến bến tàu Thông Châu đón Liễu thị và Thẩm Anh.
“Sao đại ca gầy vậy?”
Cả nhà đoàn tụ, nhìn thấy huynh trưởng gầy như thư sinh, Thẩm Anh vừa hắt hơi vừa đau lòng hỏi han.
Liễu thị nhìn nhi tử lo lắng, nhi tử như vậy nhìn càng tuấn tú nhưng gầy đi có nghĩa đã chịu nhiều cực khổ.
Triệu Yến Bình chỉ cười, nhìn muội muội nói: “Không sao, không quen thức ăn ở đây mà thôi, nhìn mũi của muội đỏ ửng kìa, cảm lạnh rồi à?”
Thẩm Anh muốn lắc đầu, chưa kịp mở miệng lại hắt hơi lần nữa.
Triệu Yến Bình thắt chặt dây áo choàng cho muội muội, đỡ mẫu thân và muội muội lên xe trước.
Bốn nha hoàn Thúy Nương, Thu Nguyệt, Bảo Bình và Như Ý ngồi chiếc xe thứ hai, Lý quản sự và Quách Hưng chuyển tất cả hành lý lên chiếc xe thứ ba, bọn họ cũng ngồi chiếc xe đó. Sau khi xác nhận không sót kiện hành lý nào và không thiếu ai, Triệu Yến Bình quay lại chiếc xe ngựa thứ nhất, nhảy lên nói chuyện với mẫu thân và muội muội.
Liễu thị và Thẩm Anh lúc này mới biết rằng Triệu Yến Bình đã lên chức quan thất phẩm.
Huynh trưởng thật lợi hại, còn bái Lư thái công làm thầy, Thẩm Anh cảm giác vô cùng tự hào, đương nhiên muốn hỏi thăm quá trình thăng chức của huynh trưởng.
Triệu Yến Bình tự biết việc này khó giấu, A Kiều cũng nói rằng nàng không ngại kết thân với muội muội, Triệu Yến Bình giải thích một cách đơn giản cho họ biết.
Thẩm Anh nheo mắt, chất vấn huynh trưởng: “Chu tú tài nhờ huynh đưa Bích Loa Xuân khi nào?”
Triệu Yến Bình nói: “Trước khi rời đi, ông lén đưa cho ta, không muốn Kim thị biết. Tóm lại muội nhớ kỹ, không ai ở kinh thành biết chuyện của nàng và ta, bao gồm nha hoàn và tiểu nhị bên cạnh nàng, nếu muội gặp nàng, coi như đồng hương thăm hỏi nhau, nói chuyện đừng để lộ dấu vết…”
Thẩm Anh bĩu môi: “Được rồi, ta đảm bảo sẽ không gây phiền phức cho A Kiều tỷ tỷ, được rồi chứ? Thiệt tình, rõ ràng quan tâm người ta còn cãi bướng không chịu thừa nhận.”
Triệu Yến Bình nhíu mày.
Liễu thị nhẹ giọng la nữ nhi: “Sao con nói chuyện với đại ca như vậy? Kinh thành khác với huyện thành, sau này con phải có quy củ một chút, sắp sửa tuổi rồi, coi chừng gả không được.”
Thẩm Anh hừ: “Gả không được cũng không sao, tại sao nhất định phải gả chồng, nếu A Kiều tỷ tỷ có thể mở cửa hàng, con cũng có thể.”
Liễu thị càng đau đầu hơn, nhi tử không muốn cưới vợ, nữ nhi không muốn gả chồng, đây là chuyện gì?
Hai canh giờ sau, ba chiếc xe ngựa lần lượt quẹo vào ngõ Sư Tử.
Thẩm Anh nhảy xuống xe ngựa, nhìn tòa nhà tam tiến trước mặt, Thẩm Anh kinh ngạc: “Tòa nhà này giống như mới sửa lại, đại ca mới thuê hả?”
Quách Hưng vừa đi xuống dọn hành lý vừa cười ha hả: “Không phải quan gia thuê, năm ngoái chúng ta đến đây, Tạ tam gia đã chuẩn bị rồi, bên trong có đầy đủ đồ dùng, trong phòng cô nương và thái thái còn trưng bày bình hoa và treo thư pháp rất chu đáo. Hai ngày trước, Tam gia còn tới hỏi thăm khi nào thái thái vào kinh, nói rằng muốn đến thăm.”
Mọi người đều biết Tạ Dĩnh và Triệu Yến Bình thân nhau, chẳng có gì kỳ lạ.
Nhóm xa phu hoàn thành nhiệm vụ rồi đánh xe rời đi, mọi người Triệu gia tươi cười đi vào, Quách Hưng lén nhìn Thu Nguyệt, phát hiện muội muội Thúy Nương đang cười, Quách Hưng đỏ mặt, cúi đầu lo dọn đồ.
Bận rộn đến hoàng hôn, mọi người mới ổn định, hôm sau dọn dẹp tòa nhà thêm lần nữa, dán câu đối xuân và chờ ăn tết.
Tạ Dĩnh đã mở lời muốn đến thăm, cũng đến nhà đúng hẹn, còn đem theo một xe đồ đến.
Thấy Thuận nhi đem đồ vào, Liễu thị kinh ngạc: “Tam gia khách khí quá, khi còn ở huyện thành ngài thường xuyên quan tâm Yến Bình, hắn vào kinh cũng được ngài chăm sóc, bây giờ ngài còn đem nhiều đồ đến đây, sao chúng ta nhận được?”
Tạ Dĩnh mặc áo gấm màu ngọc bích, nhẹ nhàng cười lễ phép: “Bá mẫu nói vậy khách khí rồi, nếu không có Triệu huynh, ta đã sớm mất mạng, chút quà này đâu có chi?”
Liễu thị đành phải kêu nha hoàn đem đồ vào.
Triệu Yến Bình cùng mẫu thân đón khách, để ý Tạ Dĩnh liên tục nhìn ngoài cửa nhưng không giống như có chuyện phải đi, bỗng nhiên nổi nghi ngờ trong lòng.
Trong nhà ít người, chỉ có muội muội Thẩm Anh không lộ diện, chẳng lẽ Tạ Dĩnh mong muội muội ra đây?
Triệu Yến Bình lại nghĩ đến những đồ trưng bày mà Tạ Dĩnh đã thêm vào phòng mẫu thân và muội muội.
Trước kia Triệu Yến Bình thấy Tạ Dĩnh quá quan tâm đến hắn, hiện tại xem ra, hôm nay Tạ Dĩnh đến thăm là có mục đích khác.
Không bao lâu sau, ngay cả Liễu thị cũng nhận ra sự khác thường của Tạ Dĩnh.
Liễu thị không suy nghĩ sâu xa như nhi tử, nhưng bà là mẫu thân, là một mẫu thân muốn tìm hôn sự cho nữ nhi lớn tuổi càng sớm càng tốt, nhìn thấy hành vi của Tạ Dĩnh, Liễu thị đương nhiên nghĩ đến điều đó.
“À này, Tam gia còn trẻ, tương lai đầy triển vọng, gia đình hiển hách, hiện giờ chắc đã cưới thê tử rồi phải không?” Liễu thị cười hỏi.
Tạ Dĩnh nhìn Triệu Yến Bình, cười nói: “Không dám gạt bá mẫu, ta giống Triệu huynh, đều bận quá, chưa nghĩ đến hôn sự.”
Triệu Yến Bình nghe vậy, nghĩ thầm nếu lão thái thái ở trên trời nghe được, nhất định lại suy nghĩ lung tung.
Liễu thị không biết hai người trẻ tuổi này có hiểu lầm như vậy, tận tình nói chuyện với Tạ Dĩnh: “Các ngươi trẻ tuổi bận rộn công việc, có cha mẹ trong nhà sắp xếp, Tam gia chắc cũng - rồi ha. Hầu gia và phu nhân không thu xếp cho ngài sao?”
Tạ Dĩnh nắm chặt tay.
Từ lúc hắn về kinh, phụ thân, phu nhân và di nương đều đề cập việc này, Tạ Dĩnh có người trong lòng, tự mình báo cho phụ thân biết. Trước kia phụ thân không đồng ý, nhưng sau khi Lư thái công nhận Triệu Yến Bình làm đồ đệ, phụ thân cuối cùng buông tay. Hiện giờ điều hắn cần làm là giành được sự cho phép của Thẩm Anh và Liễu thị.
Hôm nay Tạ Dĩnh đến đây là có ý muốn thử.
Hắn quả thật không còn nhỏ, nếu Thẩm Anh và Liễu thị đều đồng ý, năm sau hầu phủ sẽ nhờ bà mối tới cầu hôn.
Khuôn mặt ửng đỏ, Tạ Dĩnh rũ mắt: “Gia phụ biết ta có người trong lòng nên chưa thúc giục, chỉ chờ ta được nhà gái cho phép sẽ làm chủ cho ta.”
Triệu Yến Bình không nghe nổi nữa.
Liễu thị lại rất căng thẳng, bà tỏ vẻ thoải mái hỏi han: “Tam gia có tài như vậy, không biết cô nương nhà ai được Tam gia ưu ái?”
Tạ Dĩnh nuốt nước miếng, đang định trả lời, Thẩm Anh dẫn theo Thúy Nương vòng qua bức tường trang trí đi đến bên này.
Liễu thị ám chỉ nữ nhi trở về không đúng lúc, Tạ Dĩnh đã đứng lên, chắp tay hành lễ với Thẩm Anh: “Đã lâu không gặp, Thẩm cô nương có khỏe không?”
Đương nhiên Thẩm Anh nhận ra Bá Nhạc đã tiến cử huynh trưởng, cười vui vẻ nói: “Hóa ra là Tam gia tới chơi, ta thắc mắc tại sao có chiếc xe ngựa trước cửa.”
Tạ Dĩnh đứng dậy, ánh mắt rơi trên mặt Thẩm Anh, cảm thấy nàng cười rạng rỡ và xinh đẹp như hoa xuân.
Thẩm Anh không để ý ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng hít mũi, giọng nói hơi nghẹt vì lạnh, tiếc nuối nói với mẫu thân: “Nương, A Kiều tỷ tỷ đến tướng quân phủ ở rồi, phải đợi sang năm mới về, con và Thúy Nương coi như công dã tràng.”
Liễu thị nào có tâm tư nghĩ đến A Kiều, trách nàng: “Cảm lạnh còn chạy lung tung, con không sợ lây bệnh cho người khác à, mau về phòng nghỉ ngơi.”
Thẩm Anh “dạ” nhưng không ngồi xuống, chỉ gật đầu với Tạ Dĩnh rồi xoay người đi.
Tạ Dĩnh cảm giác buồn bã mất mát.
Liễu thị càng khẳng định suy đoán của mình, chỉ đợi Tạ Dĩnh tự mình nói rõ.
Tạ Dĩnh hoàn hồn, thấy mẫu thân của người trong lòng nhìn mình cười, Tạ Dĩnh đột nhiên lấy hết can đảm, hành lễ với Liễu thị: “Không dám gạt bá mẫu, khi vãn bối còn ở huyện Võ An đã động lòng với Thẩm cô nương, vì Thẩm lão qua đời nên chưa từng nói rõ. Hiện giờ Thẩm cô nương đã xong đạo hiếu, vãn bối không muốn kéo dài, đã báo với gia phụ, gia phụ cũng đồng ý. Hôm nay lại đây muốn hỏi ý của bá mẫu, nếu ngài vừa ý vãn bối, đồng ý cho Thẩm cô nương đính hôn với ta, vãn bối về phủ sẽ thỉnh trưởng bối sắp xếp bà mối đến nhà.”
Liễu thị đè nén sự ngạc nhiên, xác nhận: “Hai nhà chúng ta cách quá xa, Hầu gia thật sự đồng ý?”
Tạ Dĩnh tự giễu: “Triệu huynh đã bái Lư thái công làm thầy, tương lai vô hạn, gia thế của Tạ gia đúng là danh vọng, tuy nhiên vãn bối chỉ là con vợ lẽ của hầu phủ, đến cầu hôn Thẩm cô nương là vãn bối trèo cao.”
Liễu thị vội nói: “Tam gia đừng nói như vậy, tiểu Anh không hiểu quy củ, Tam gia thích nàng là vinh dự của nàng, nhưng tiểu Anh chỉ muốn mở cửa hàng son phấn, đợi ta hỏi ý nàng, năm sau sẽ trả lời Tam gia, được không?”
Tạ Dĩnh cười: “Được, bá mẫu không cần thúc giục Thẩm cô nương nhận lời, chỉ cần nàng chịu gả cho ta, ta có thể chờ nàng mở cửa hàng rồi đến cầu hôn sau.”
Vừa thâm tình vừa dịu dàng, Liễu thị đã đồng ý thay nữ nhi một trăm lần.
Triệu Yến Bình đưa Tạ Dĩnh ra cửa.
Vòng qua bức tường trang trí, Triệu Yến Bình dừng chân, nhíu mày hỏi Tạ Dĩnh: “Ngươi coi trọng tiểu Anh từ khi nào?” Trong ấn tượng, số lần hai người gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ở Giang Nam, Tạ Dĩnh chỉ gặp Thẩm Anh ba lần. Lần đầu tiên là đi thuyền đêm Thất Tịch, Thẩm Anh mặc trang phục nam xuất hiện trước mặt hắn. Lần thứ hai là Thẩm Anh trong bộ đồ tang đến huyện nha tố cáo huynh trưởng ruột bất hiếu, nước mắt lưng tròng nhưng vẻ mặt kiên quyết. Lần thứ ba là khi hắn đến Thẩm Gia Câu phúng viếng Thẩm viên ngoại, Thẩm Anh mặc bộ áo tang màu trắng, quỳ gối trước quan tài Thẩm viên ngoại, vẻ mặt rất đau buồn.
Nhưng ba vẻ mặt đó khiến hắn nhớ mãi Thẩm Anh, nảy sinh ý định hôn sự với nàng.
Là con của vợ lẽ, Tạ Dĩnh chưa từng để ý dòng dõi gia tộc, hắn chỉ muốn cưới một nữ tử mà hắn có cảm tình.
“Không rõ nữa, dù sao cũng là thích, Triệu huynh sẽ không phản đối chứ?” Tạ Dĩnh nhìn Triệu Yến Bình hỏi.
Triệu Yến Bình biết Tạ Dĩnh là người thế nào, hắn chỉ lo muội muội xuất thân từ gia đình nhỏ có thích nghi được với đại trạch của hầu phủ hay không.
Tạ Dĩnh cười: “Ngươi không cần lo chuyện này, mẹ cả của ta muốn có mặt mũi, nếu ta cưới quý nữ nhà quyền quý, có lẽ bà sẽ làm khó dễ nàng, hai nhà chúng ta liên hôn, ngươi là nhà nghèo trong sạch, bà sẽ không nhằm vào Tiểu Anh.”
Triệu Yến Bình trầm giọng nhắc nhở hắn: “Tiểu Anh chưa chắc đồng ý, ngươi sửa miệng quá sớm.”
Tạ Dĩnh bật cười, lắc đầu cáo từ.
Triệu Yến Bình đứng ở cửa tiễn hắn, khi hắn quay lại thính đường, Liễu thị đã đi hậu viện tìm nữ nhi.
“Tạ tam gia muốn cưới con?”
Liễu thị vừa lên tiếng, Thẩm Anh cảm thấy khó tin, Tạ Dĩnh muốn cưới nàng làm gì? Điều này làm Thẩm Anh khiếp sợ hơn là nghe nói A Kiều đột nhiên cầu hôn huynh trưởng.
Liễu thị cười: “Thích hay không thích đôi khi chỉ cần một ánh mắt, con chỉ cần nói con đồng ý hay không, Tam gia còn nói, hắn không phản đối chuyện con mở cửa hàng, thậm chí sẵn sàng chờ con mở cửa hàng xong mới đến cầu hôn.”
Thẩm Anh cắn môi.
Tuy nàng nói không gả chồng cũng không sao, nhưng huynh trưởng đã tuyên bố nếu không tìm thấy tỷ tỷ sẽ không cưới vợ, nàng lại không gả chồng sẽ làm mẫu thân lo lắng. Nếu sớm muộn gì phải gả, Tạ Dĩnh có dáng vẻ đàng hoàng, nhân phẩm chính trực, gia thế cũng tốt, là một lựa chọn không tệ.
Hai mẹ con đang thảo luận, Triệu Yến Bình đến nhắc muội muội đừng nghĩ đến Tạ Dĩnh, phải tìm hiểu mọi người của hầu phủ mới đưa ra quyết định.
Thẩm Anh cười: “Đại ca nói rất đúng, muội vừa chuẩn bị cho cửa hàng vừa tìm hiểu tin tức về hầu phủ, suy nghĩ kỹ mới trả lời hắn.”
—