Kiều Nương Xuân Khuê

chương 186

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Trà Xanh

Tháng đầu tiên Hương Vân vào phủ, Tuyên Vương không đến chỗ nàng thì ngủ một mình ở tiền viện, hắn không sủng hạnh các thiếp thất ở hậu trạch.

Ban ngày Tuyên Vương vừa ra khỏi phủ, Trương trắc phi dẫn ba thiếp thất tới thăm Lãm Vân Đường, nụ cười của mỗi người đều giấu dao, muốn nghe những lời khách sáo từ miệng Hương Vân, hoặc dò hỏi nàng dùng thủ đoạn gì để thu phục Vương gia, hoặc hỏi thăm chuyện trước đây của nàng, tóm lại nói nhiều sẽ bị hớ, chỉ cần Hương Vân nói, có thể lộ ra khuyết điểm.

Hương Vân tiếp tục giả làm đầu gỗ, Trương trắc phi lải nhải hỏi nàng một tràng thật dài, Hương Vân lắc đầu hoặc nói “Không biết”, vô cùng đơn giản đã đối phó được. Hôm nàng kính trà, Trương trắc phi đã cười nàng là đầu gỗ, có thể thấy được thanh danh “đầu gỗ” của nàng đã lan truyền từ lâu, cho nên hiện tại giả vờ làm đầu gỗ cũng bình thường, nếu nàng không làm đầu gỗ mới bất thường.

Trương trắc phi không moi được lời nào từ miệng nàng nên sai nha hoàn của mình đi kết giao với nha hoàn của Lãm Vân Đường, đáng tiếc nha hoàn của Lãm Vân đường đã đổi một nhóm người, tất cả đều do Lưu công công tự mình chọn, ngoài việc nguyện trung thành với Vương gia thì nguyện trung thành với Từ chủ tử, Trương trắc phi muốn đến moi tin tức là tính toán uổng phí.

Tuyên Vương cũng biết ít nhiều những chuyện xảy ra ở hậu trạch, Hương Vân chưa từng than thở với hắn, trong phủ cũng không xảy ra việc gì nên Tuyên Vương không quản. Mỗi ngày hắn làm việc, đối phó với triều thần của phụ hoàng đã đủ mệt, trong phủ chỉ cần không phạm sai lầm, Tuyên Vương không muốn bận tâm quá nhiều, có thời gian thì ở bên Hương Vân làm chút chuyện vui mà hắn thích.

Gần đây hắn đang dạy Hương Vân chơi cờ.

Sau khi ở chung một tháng, Tuyên Vương phát hiện Lỗ thị là mẹ kế khắc nghiệt, Lỗ thị hầu như không dạy Hương Vân những thứ tiểu thư khuê các nên học như cầm kỳ thư họa, Hương Vân chỉ biết đọc và viết, hầu như không biết gì khác. Hai người có chút thời gian rãnh sau bữa cơm và trước khi ngủ, Tuyên Vương dùng thời gian này để dạy Hương Vân.

Hương Vân thích học với hắn, cuộc sống những năm trước quá buồn tẻ, có thể học một số điều mới đối với nàng là niềm vui thú. Khi Tuyên Vương đi vắng, Hương Vân chơi cờ với bọn nha hoàn, Tuyên Vương trở lại, hai người ngồi đối mặt, Tuyên Vương sẽ nhường Hương Vân theo thói quen, Hương Vân cố gắng đuổi kịp nhịp độ của hắn.

Sau hai ván cờ thì trời tối, buông rèm xuống, Hương Vân thả lỏng cơ thể và tinh thần giao mình cho người nam nhân này, nàng có thể cảm nhận được sự say mê của Vương gia đối với nàng, sự mê hoặc này biến thành dịu dàng và lưu luyến khiến nàng càng chìm sâu trong đó, dần dần quen thuộc ngủ trong vòng tay hắn, cũng quen thỉnh thoảng tỉnh dậy vì gặp cơn ác mộng, lập tức có người ôm nàng, vỗ vai hoặc rờ đầu.

Hương Vân rất rõ trong lòng, nàng được yêu thương quá nhiều là không hợp quy củ, nhưng Vương gia thích nên nàng không hỏi gì, cũng không khuyên.

Người nam nhân này là bầu trời của nàng, để nàng có một cuộc sống yên ổn mà nàng không dám mơ tới, không còn ai tùy tiện lấy kim đâm nàng, không còn ai đe dọa nàng phải giữ bí mật, ngay cả đồ ăn mà trong phòng bếp nấu cũng thay đổi đa dạng dựa theo khẩu vị của nàng, bọn nha hoàn bên cạnh cũng coi nàng như con người, không kẹp dao giấu kiếm hay trừng mắt lạnh lùng.

Hương Vân biết ơn Tuyên Vương từ tận đáy lòng, cho dù bị người ta nói là hồ ly tinh mê hoặc chủ, chỉ cần Vương gia sẵn lòng tới Lãm Vân Đường, Hương Vân sẽ tận tâm hầu hạ hắn.

Tháng thứ ba sau khi Hương Vân vào phủ, trong kinh thành đột nhiên có tin đồn rằng đại cô nương Từ gia đã làm chuyện độc ác năm tám tuổi. Người ta nói rằng năm ấy nhị cô nương năm tuổi vô tình đụng nàng rơi xuống hồ, hạ nhân cứu kịp thời, đại cô nương Từ gia sợ bóng sợ gió một hồi, không có thương tích gì nhưng trong lòng có oán hận, còn nhỏ tuổi đã nghĩ ra cách phóng hỏa để thiêu chết nhị cô nương, xuýt nữa gây ra sai lầm lớn, cuối cùng tổ phụ và tổ mẫu quyết định gửi nàng vào am ni cô để đi tu.

Không nói đến tiểu thư khuê các, dù là nữ nhi của gia đình bình thường đều coi dịu dàng, nhân hậu, hiếu thảo với cha mẹ và anh em là đức hạnh, làm tỷ tỷ không biết chăm sóc muội muội thì thôi, thế nhưng bởi vì muội muội vô tâm mà nghĩ đến chuyện phóng hỏa giết người, đại cô nương Từ gia này quá độc ác, nghe nói nàng còn biết thuật quyến rũ, vào vương phủ đã dỗ được Tuyên Vương điện hạ đặc biệt ưu ái!

Tin đồn thất thiệt, các bá tánh có thể nói đôi câu, từ chuyện này nói thành chuyện khác, truyền rằng đại cô nương Từ gia là hóa thân của hồ ly tinh, Tuyên Vương điện hạ bị hồ ly tinh mê hoặc nên kịp thời làm phép để tỉnh táo lại.

Tin đồn dữ dội đến nỗi ngay cả Thuần Khánh Đế và Tạ Hoàng Hậu cũng nghe nói về nó.

Thuần Khánh Đế gọi Tuyên Vương tới, hỏi hắn: “Nghe nói con chuyên sủng nữ nhi của Từ gia?”

Vẻ mặt của Tuyên Vương nghiêm túc nhưng bình tĩnh: “Bẩm phụ hoàng, nhi thần gần đây đúng là chuyên sủng Từ thị, nhưng mỗi tháng chỉ ngủ chỗ nàng mười đêm, thời gian còn lại thì nhi thần ngủ một mình, tu thân dưỡng tính, tuyệt đối không đam mê nữ sắc.”

Thuần Khánh Đế gật đầu, ham muốn quá độ có hại cho cơ thể, chỉ cần thân thể của nhi tử không sao là được rồi, về phần mười đêm hành phòng kia, nhi tử muốn chiều chuộng ai thì chọn người đó, đây là việc riêng của hậu trạch Vương gia, chẳng lẽ để người ngoài quyết định?

“Không có lửa làm sao có khói, con mau chóng giải quyết chuyện trong phủ.” Thuần Khánh Đế nhắc nhở nhi tử.

Tuyên Vương hiểu ý, đi ra khỏi Ngự Thư Phòng, sắc mặt của hắn sa sầm.

Tạ Hoàng Hậu cũng gọi hắn đến hỏi, khác với Thuần Khánh Đế, Tạ Hoàng Hậu khuyên Tuyên Vương mưa móc cho đều, xử lý mọi việc công bằng thì hậu trạch mới bình yên.

Tuyên Vương chắp tay: “Nhi thần ghi nhớ lời dạy của mẫu hậu.”

Hứa một cách sảng khoái, sửa hay không là một chuyện khác.

Khi Tuyên Vương trở về vương phủ, người dưới quyền hắn đã điều tra xong sự việc.

Trong đợt tuyển tú năm nay, Tạ Hoàng Hậu chọn hai mỹ nhân cho Tuyên Vương, một người là Từ thị, một người là Cao thị. Cao thị cũng là con gái nhà quan, vào cửa trước Hương Vân, không được bao nhiêu ưu ái đã bị Từ thị vào sau cướp đi sự sủng ái của Vương gia. Trương trắc phi muốn đối phó với Hương Vân, nàng không tự mình ra tay, sai người chỉ vẽ bên tai Cao thị, Cao thị dù sao cũng còn trẻ, bỏ tiền chuẩn bị một số việc, thuê người tung tin những chuyện Từ thị làm lúc tám tuổi.

Biết rõ nội tình, Tuyên Vương chỉ cười.

Hiện tại cả kinh thành đang xem chuyện cười của Tuyên Vương, điểm mấu chốt này, nếu hắn công khai trừng phạt Trương trắc phi hoặc Cao thị sẽ khiến người ta càng vui vẻ bàn tán việc riêng của nội trạch vương phủ, vương phủ gió êm sóng lặng bề ngoài sẽ chặt đứt những lời đàm tiếu, qua một thời gian sẽ ngừng những lời bàn luận đó.

Tuyên Vương bảo Lưu công công tự mình đi làm một chuyện.

Vì thế, thời điểm Tuyên Vương đang ăn tối với Hương Vân, Lưu công công phụng mệnh của Vương gia, thỉnh Trương trắc phi tới chỗ Cao di nương. Trước mặt Trương trắc phi và Cao di nương, bảo thị vệ đút thuốc câm cho ma ma nhũ mẫu và hai đại nha hoàn bên cạnh Cao di nương. Thuốc kia không gây tử vong nhưng cũng là loại độc dược mạnh, ba người trúng độc, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất, khóe miệng và lỗ tai đều chảy máu.

Cho dù nhắm mắt, Trương trắc phi và Cao di nương cũng nghe được tiếng than khóc của ba người, một người nằm co quắp trên ghế run lẩy bẩy, một người trực tiếp nôn.

Lưu công công dứt khoát cảnh cáo hai người: “Vương gia nói, nếu hai vị chủ tử không quản được nô tỳ xung quanh, sau này đừng dùng người hầu, kẻo lại phạm sai lầm, làm hỏng danh tiếng của Vương gia.”

Cao di nương bị dọa quá kinh hoảng, không dám có chút tranh sủng nào nữa, Trương trắc phi cũng không dám lòng dạ hẹp hòi, nàng còn sợ hãi hơn Cao di nương, thất sủng thì thất sủng, nhưng tuyệt đối đừng liên lụy đến nhi tử của mình, nếu Vương gia lơ là lão nhị vì ghét bỏ nàng, vậy cả đời này của nàng hoàn toàn không có hy vọng.

Trương trắc phi nơm nớp lo sợ quan sát một thời gian, phát hiện Vương gia vẫn thường xuyên gọi thế tử và lão nhị đến hỏi han theo định kỳ, Trương trắc phi mới yên tâm, nhưng từ đây không dám đụng vào Hương Vân nữa.

Tuyên Vương trừng phạt gia nô, không ai trong vương phủ dám nhắc đến Lãm Vân Đường. Nha hoàn của Lãm Vân Đường được Vương gia dặn dò không nói cho Hương Vân, Hương Vân hoàn toàn không biết gì cả, cho đến một ngày, Tuyên Vương phi đột nhiên phái người tới thỉnh nàng đến, nói rằng mẫu thân của nàng, tức là phu nhân Lỗ thị của Từ thượng thư, đã tới.

Hương Vân để nha hoàn của Vương phi rời đi mới hỏi Ngọc Lan đang hầu hạ nàng: “Người nhà mẹ ruột của thiếp thất tới vương phủ thăm là chuyện thường phải không?”

Ngọc Lan có thể đoán được ý đồ của Lỗ thị, lắc đầu nói: “Sao vậy được, người nhà mẹ ruột của Vương phi đến đây phải đưa bái thiếp trước, người nhà mẹ ruột của trắc phi và thiếp thất đường đột tới là không hiểu chuyện, truyền ra ngoài sẽ bị chê cười. Chủ tử, Từ phu nhân làm như vậy là không nể mặt ngài, ngài mượn cớ thân thể khó chịu, không gặp bà được.”

Hương Vân và Lỗ thị là quan hệ hạn chế lẫn nhau, trước khi nàng vào vương phủ, Lỗ thị hoàn toàn có thể chèn ép nàng, hiện tại nàng là người của Vương gia, thân phận của nàng bị vạch trần thì Lỗ thị cũng gặp nạn, cho nên Hương Vân không cần sợ Lỗ thị nhảy ra vạch trần thân phận của nàng, nhưng, Lỗ thị tới phủ chắc có chuyện quan trọng.

Hương Vân tò mò ý đồ của Lỗ thị nên vẫn đến.

Tuyên Vương phi đối với Lỗ thị khách khí, Hương Vân tới, Tuyên Vương phi không cần chiêu đãi Lỗ thị nữa, vẫn mượn cớ thân mình không khoẻ, bảo Hương Vân đưa Lỗ thị đến Lãm Vân Đường nói chuyện.

Hương Vân hành lễ với Vương phi, dẫn Lỗ thị cáo lui.

Trên đường đi, Lỗ thị lặng lẽ đánh giá Hương Vân, phát hiện thần thái và cử chỉ của Hương Vân không khác trước lúc xuất giá, chỉ khác là cô nương đã trở thành cô dâu, trên người có thêm chút quyến rũ duyên dáng, tuy cũng đẹp, nhưng sao Tuyên Vương mê đắm như vậy?

Lỗ thị không lường được, hiện giờ chuyện cũ của nhà mình ồn ào khắp kinh thành, còn ảnh hưởng đến thanh danh của Vương gia, Tạ Hoàng Hậu trong cung sai người nhắn với bà, bảo bà tới vương phủ dạy dỗ nữ nhi quy củ làm thiếp. Đương nhiên, Tạ Hoàng Hậu dùng từ uyển chuyển, nhưng Lỗ thị hiểu ý Tạ Hoàng Hậu, đơn giản là Hương Vân chuyên sủng, tổn hại đến lợi ích của Tuyên Vương phi.

Thật lòng mà nói, Lỗ thị cũng không muốn nhìn cảnh Hương Vân được sủng ái, Hương Vân càng được chú ý thì càng dễ bị bại lộ, bà ước gì Hương Vân giống cỏ đuôi chó, từ đầu đến cuối không lọt vào mắt Tuyên Vương điện hạ.

Đến Lãm Vân Đường, Lỗ thị giả vờ khách sáo với Hương Vân, đưa ra đề nghị muốn nói chuyện riêng với Hương Vân trong nội thất.

Hương Vân kêu bọn nha hoàn lui ra, đưa Lỗ thị vào nội thất.

Lỗ thị vừa bước vào, lén nhìn khắp nơi trước, thấy trong phòng Hương Vân đều là đồ bình thường, đúng quy cách của một lương thiếp của vương phủ, nhìn không thấy được Vương gia chuyên sủng, Lỗ thị vừa ngạc nhiên vừa ngồi xuống ghế, đánh giá Hương Vân từ trên xuống dưới, đột nhiên nghiêm mặt, thấp giọng quát: “Ngươi có bản lĩnh nhỉ, khiến Vương gia mê mẩn vây quanh ngươi cả ngày!”

Hương Vân không bị ai răn dạy bao lâu nay, trực tiếp bị Lỗ thị nạt run rẩy, cái gọi là thua trận.

“Ngài, làm sao ngài biết?” Hương Vân thấp thỏm hỏi sau khi hết hồi hộp.

Lỗ thị cười lạnh, trước tiên nói cho nàng những lời đồn bên ngoài: “Nếu không phải do ngươi không hiểu quy củ, cướp sự sủng ái của người khác, làm sao người ta bới móc những chuyện cũ thối nát tới lừa ngươi? Ngươi cũng thật to gan, không nhớ thân phận của mình, ngươi cho rằng Vương gia thích ngươi một hai năm, khi chuyện đó lộ ra, Vương gia sẽ không phạt ngươi chắc? Cho dù Vương gia không phạt, phía trên Vương gia còn có Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương và các quý nhân, ngươi tính là cái thá gì!”

Mặt Hương Vân tái mét, ngồi sững sờ.

Lỗ thị thấy nàng biết sợ, đi đến bên cạnh Hương Vân, nói nhỏ hơn: “Ngươi có biết vì sao Hoàng Hậu nương nương ghi tên Vương gia dưới danh nghĩa của bà không? Đó là vì trông cậy vào Vương gia kế thừa đại thống trong tương lai, để Tạ gia có thêm một hoàng hậu nữa. Ngươi thì giỏi rồi, vào phủ đã xúc phạm Vương phi quá mức, ta nói cho ngươi biết, Vương phi không quan tâm Vương gia thích ai, nhưng hoàng hậu trong cung quan tâm! Lần này hoàng hậu sai ta tới dạy dỗ ngươi, ngươi đủ thông minh thì giấu kín bí mật này tận đáy lòng, đừng nói cho Vương gia, nếu không Hoàng Hậu nương nương sẽ là người đầu tiên xử lý ngươi. Người ta có thể đưa ngươi cho Vương gia thì cũng có thể làm ngươi biến mất dễ như trở bàn tay!”

Hương Vân lạnh cả người, nàng cho rằng hầu hạ Vương gia thật tốt là đủ rồi, không ngờ còn liên lụy nhiều như vậy.

Cần đe dọa đã đe dọa, Lỗ thị dạy nàng: “Làm cho người ta thích thì khó, làm người ta ghét thì đơn giản, ngươi thật sự hiểu chuyện thì nghĩ cách khiến Vương gia sủng hạnh người khác, một ngày làm vợ chồng trăm ngày ơn nghĩa, ngươi đẩy Vương gia ra ngoài, Vương gia cùng lắm là bực ngươi không biết điều, nếu tiếp tục chuyên sủng sẽ làm hỏng thanh danh của Vương gia, hỏng kế hoạch lớn của Hoàng Hậu nương nương, đó là tự tìm đến cái chết!”

Nói xong, Lỗ thị uống một ngụm trà, thay đổi sắc mặt thành bình thường rồi cáo từ.

Hương Vân ngồi ở trên giường mất hồn mất vía, quên đi ra ngoài tiễn bà.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Hai nha hoàn Ngọc Lan và Tuyết Lan đi vào, thấy sắc mặt nàng không ổn, lo lắng hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Hương Vân không nói gì, ở trong phòng một mình khó chịu nửa ngày.

Chạng vạng Tuyên Vương hồi phủ, biết Lỗ thị đã tới từ lúc vào tiền viện, nữ nhân khắc nghiệt đó dám tới phủ đệ của hắn, Tuyên Vương trực tiếp dặn dò quản sự của vương phủ, về sau Lỗ thị đến nữa thì không cần thông báo cho Vương phi, trực tiếp đuổi đi.

Sau lưng quản sự của Vương phủ toát một lớp mồ hôi, hóa ra Vương gia không thích Lỗ thị như vậy, may mắn Vương gia không giận chó đánh mèo hắn vì đã đi thông báo.

Tuyên Vương thay đổi thường phục, lập tức tới Lãm Vân Đường.

Hương Vân nhìn thấy hắn, nghĩ đến những lời đàm tiếu đang lưu truyền trong kinh thành, mắng nàng là hồ ly tinh và châm biếm Vương gia thích hồ ly tinh, nghĩ đến vị Hoàng Hậu nương nương trong cung luôn lưu ý chuyện lớn chuyện nhỏ trong vương phủ, Hương Vân mất đi vẻ mềm mại như trước, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn hắn, Tuyên Vương muốn nắm tay nàng, Hương Vân cũng tránh.

Sắc mặt Tuyên Vương khó coi, đuổi nha hoàn ra, một mình thẩm vấn nàng: “Lỗ thị nói với nàng những lời đồn bên ngoài?”

Nữ nhi gả đi có thanh danh không tốt thì nhà mẹ ruột cũng bị liên lụy, Lỗ thị nhất định không dám bị mang tiếng không dạy dỗ nữ nhi, vội vàng chạy tới yêu cầu đích nữ đừng chiếm sự sủng ái của hắn.

Tuyên Vương không quan tâm miệng lưỡi của Lỗ thị, điều hắn để ý là nữ nhân của mình đã quên lời hắn nói, thà nghe theo kỷ luật của mẹ cả khắc nghiệt.

Không phải Hương Vân muốn nghe lời Lỗ thị, nàng chỉ quá sợ hãi, sợ Tạ Hoàng Hậu rượt theo nàng, sợ nàng tiếp tục được yêu thích, Tạ Hoàng Hậu sẽ phái người đến Từ Châu phủ điều tra gốc gác của nàng, sợ Hoàng Thượng trị nàng tội khi quân, sợ mình liên luỵ đến ca ca ruột duy nhất mà nàng còn nhớ tên.

Cho nên, nàng thà thất sủng, thà bị Vương gia ghét bỏ, thậm chí đuổi nàng ra phủ, cũng không muốn được yêu thương rồi trở thành mục tiêu của Tạ Hoàng Hậu.

Hương Vân quỳ xuống, khóc lóc: “Vương gia, ta không dám mang tiếng là hồ ly tinh, càng không muốn liên lụy Vương gia bị người ta bàn tán là ham mê sắc, cầu xin Vương gia theo quy củ sủng hạnh thê thiếp hậu trạch ban đầu, đối với ta và ngài đều tốt hơn.”

Nhìn nữ nhân đang quỳ, Tuyên Vương buông một tiếng cười lạnh: “Rất tốt đối với ta? Sao nào, bổn vương không thể tự quyết định mình sẽ sủng hạnh nữ nhân nào à, còn phải nghe lời nàng, nghe lời mẹ cả của nàng, nghe bá tánh bên ngoài sắp xếp?”

Trước kia hắn chưa gặp được thứ mà mình đặc biệt thích, dù sao cũng có nhu cầu, cứ luân phiên cũng được. Hiện tại hắn chỉ muốn ngủ với người này, nàng lại nghe vài câu linh tinh vớ vẩn rồi đẩy hắn ra ngoài?

“Nàng không muốn làm hồ ly tinh đúng không, được, bổn vương sẽ cho nàng được như mong muốn.”

Không nhìn nữ nhân đang khóc sướt mướt, Tuyên Vương giận dữ rời đi.

Từ ngày đó, Tuyên Vương không đặt chân đến Lãm Vân Đường suốt ba tháng liền.

Những lời đồn đãi vớ vẩn về Tuyên Vương phủ đã sớm tan thành mây khói ở kinh thành, nhưng Tuyên Vương vẫn không tới sủng hạnh Hương Vân, người từng bị đồn là hồ ly tinh. Hắn cũng không đến viện của Tuyên Vương phi, Trương trắc phi hay các thiếp thất khác, dường như sau khi bị các bá tánh chê cười, Vương gia điện hạ đột nhiên trốn sau cửa, không có hứng thú đối với nữ sắc.

Ngọc Lan và Tuyết Lan đã khuyên chủ tử rất nhiều lần, hy vọng nàng có thể chịu thua Vương gia, Vương gia không tới Lãm Vân Đường cũng không sủng hạnh người khác, chứng tỏ trong lòng vẫn còn chủ tử.

Hương Vân không đi.

Ngày đó nàng xúc phạm Vương gia là vì cầu được thất sủng, hiện tại thật sự thất sủng, nàng lại đi cầu được sủng ái, chẳng phải nàng đã xúc phạm Vương gia một cách vô ích hay sao?

Ở trong lòng Hương Vân, sự bình an của nàng và ca ca quan trọng hơn được sủng ái.

Vương gia không tới, Hương Vân ngược lại sống yên ổn, nàng sớm đã quen với cuộc sống đầu gỗ, tiếp tục làm đầu gỗ cũng không sao.

Mùa thu lại đến.

Đây là mùa thu thứ hai mà Hương Vân trải qua sau khi vào kinh, nàng vẫn chưa thích ứng được với cái lạnh và khô của kinh thành, ban ngày không cảm thấy gì, ban đêm tỉnh dậy vì khó chịu. Cổ họng khó chịu, Hương Vân tự xuống giường rót nước uống, chỉ mười bước ngắn, nàng không phủ thêm áo ngoài, uống xong nước lại chạy vào chăn, bọc chăn run rẩy rồi ngủ lại.

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Lan và Tuyết Lan vào hầu hạ, gọi nàng không được, vén rèm ra thì thấy khuôn mặt nhỏ của chủ tử đỏ bừng, trán nóng kinh khủng.

Ngọc Lan vội vàng đi thông báo cho Vương gia.

Hôm nay không lên triều, Tuyên Vương không cần dậy quá sớm, uống trà đang chờ bữa sáng, chợt nghe trong viện có tiếng của nha hoàn, một lúc sau Lưu công công khom lưng tiến vào, nói rằng Từ chủ tử của Lãm Vân Đường bị nghi là cảm lạnh, trán nóng, hôn mê bất tỉnh.

Lưu công công bẩm báo xong, ngước mắt nhìn Vương gia.

Thần sắc Tuyên Vương nhàn nhạt: “Mọi việc ở hậu trạch do Vương phi xử lý, bảo nàng đi tìm Vương phi.”

Lưu công công thở dài, đi ra ngoài đuổi Ngọc Lan đến bẩm báo Vương phi.

Ngọc Lan vốn tưởng rằng Vương gia đối xử với chủ tử nhà mình sẽ khác, lúc này nghe ý tứ của Lưu công công, lòng Ngọc Lan lập tức lạnh đi.

Đã từng liên tiếp muốn chủ tử hầu hạ Vương gia, nói không quan tâm liền không quan tâm.

Trách ai đây, do chủ tử quá ngốc, bị mẹ cả hù dọa hai câu cũng không dám nhận sủng.

Khi gặp Vương phi, vành mắt Ngọc Lan đỏ hoe.

Tuyên Vương phi nói: “Ngươi đừng lo, trở về hầu hạ chủ tử các ngươi thật tốt, lang trung sẽ đến ngay thôi.”

Ngọc Lan rời đi với lòng biết ơn.

Nàng đi rồi, ma ma bên cạnh Tuyên Vương phi mỉa mai: “Cầu xin Vương gia không được mới đến cầu xin ngài, Vương gia sủng Từ thị một thời gian khiến nha hoàn bên kia cũng to gan hơn.”

Tuyên Vương phi nói: “Bọn họ do Vương gia phái tới, có việc nên tìm Vương gia trước là chuyện đương nhiên, được rồi, ngươi sai người đi thỉnh lang trung, người ta đã ngất xỉu, đừng trì hoãn.”

Ma ma đi thu xếp, lúc trở về không khỏi thầm thì với chủ tử: “Vương gia thật sự không quan tâm bên kia?”

Tuyên Vương phi mỉm cười, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

Nếu Vương gia thật sự lạnh lòng, tại sao nhiều tháng liền không đặt chân vào hậu trạch?

Đó là đang giận dỗi.

Giống như nàng và Thái Tử biểu ca trước đây. Có vài lần Thái Tử biểu ca chọc nàng giận, nàng không thèm phản ứng Thái Tử biểu ca, nhưng thật ra trong lòng lại mong Thái Tử biểu ca mau đến nhận lỗi. Thái Tử biểu ca tới, nàng giả vờ nói hắn đôi câu rồi hòa lại, Thái Tử biểu ca không tới, nàng sẽ càng giận nhiều hơn, nhưng dù giận đến đâu, chỉ cần hắn tới, nàng chắc chắn sẽ vui lại.

—-

Tuyên Vương ăn cơm xong rồi đi làm, mặt trời sắp lặn mới trở về.

Lưu công công hầu hạ chủ tử chu đáo, Tuyên Vương phi có thể nhìn thấy, Lưu công công hầu hạ Vương gia mười mấy năm nên càng hiểu rõ, đợi Vương gia đổi thường phục xong, Lưu công công dường như thản nhiên đề cập một câu: “Từ chủ tử bị bệnh, buổi sáng lang trung đến khám, nói rằng bị cảm lạnh do thời tiết thay đổi, đã kê đơn thuốc, điều trị mấy ngày là khỏi bệnh.”

Tuyên Vương ừ một tiếng, đi đến thư phòng.

Ba ngày sau, ngày mười lăm tháng tám là Tết Trung Thu, vương phủ cũng tổ chức tiệc ngắm trăng, Tuyên Vương còn đặc biệt sai quản sự mời một gánh hát, dựng rạp trong hoa viên của vương phủ.

Tuyên Vương phi bảo nha hoàn đi thông báo cho thiếp thất các phòng, đêm nay có tiệc gia đình, mọi người phải đến.

Đây là ngày thứ tư Hương Vân bị bệnh, mỗi ngày nàng đều thành thật uống thuốc, đã hết sốt, không ho nhiều nữa. Các thiếp thất khác vẫn ôm chút hy vọng được sủng ái, tỉ mỉ trang điểm trước khi đến bữa tiệc, Hương Vân sợ lạnh, mặc quần áo thật dày, có vẻ béo rất nhiều.

Nàng chỉ muốn giữ ấm, Ngọc Lan và Tuyết Lan muốn trang điểm kỹ cho nàng, Hương Vân phản ứng lại, lắc đầu, tháo toàn bộ trang sức châu báu trên đầu xuống, chỉ chừa lại một cây trâm.

Thu xếp xong, Hương Vân dẫn Ngọc Lan đến chính viện dự tiệc.

Vương phi, Trương trắc phi và mọi người đã tới, Thế tử gia bảy tuổi, Nhị gia ba tuổi cũng có mặt, đều là hài tử thật xinh đẹp tuấn tú, chỉ có nam chủ nhân Tuyên Vương còn chưa tới.

Hương Vân hành lễ với Vương phi và Trương trắc phi rồi ngồi vào cuối bàn.

Trương trắc phi liếc nàng, thấy nàng tuy tiều tụy nhưng tiều tụy với vẻ nhu nhược đáng thương, nên đoán rằng hồ ly tinh cố ý giả vờ như vậy, muốn cho Vương gia thương tiếc.

Trước lúc tiệc sắp bắt đầu, Tuyên Vương cuối cùng cũng tới.

Hương Vân và những người khác rời khỏi bàn, cúi đầu hành lễ.

Tuyên Vương đi ngang bàn của nàng với gương mặt vô cảm, ngồi vào bên cạnh Tuyên Vương phi, nói đôi câu với Tuyên Vương phi, nói chuyện với hai nhi tử, không hề nhìn người khác.

Bữa tiệc bắt đầu, Hương Vân lặng lẽ ăn cơm, khi nào sắp ho thì uống một ngụm trà để nén xuống.

Cuối cùng cơm nước xong, biết được còn phải đi vào hoa viên nghe kịch, đêm nay gió rất lớn, Hương Vân sợ mình bệnh nặng thêm, cũng sợ cơn ho sẽ làm hỏng hứng thú của Vương gia và Vương phi nên phái Ngọc Lan đi xin phép Vương phi, xem thử có cho phép nàng đi về trước hay không. Nàng không tự mình đến đó vì sợ lây bệnh cho Vương phi.

Tuyên Vương phi chuẩn.

Hương Vân dẫn Ngọc Lan trở về Lãm Vân Đường, trên đường đi gió đêm thổi vèo vèo vào mặt nàng, Hương Vân hối hận đã không mặc thêm một chiếc áo choàng nữa, Ngọc Lan thương xót cho chủ tử, nửa ôm nàng cùng đi.

“Chủ tử thật mảnh mai, lúc này mới vào thu, đến mùa đông ngài làm sao bây giờ.”

Hương Vân cười khổ, biết làm sao được, trốn ở trong phòng không ra ngoài, chắc sẽ không sao.

Trước khi rời bữa tiệc, Tuyên Vương không biết chuyện gì xảy ra phía sau, hai mắt hắn cứ nhìn phía trước, mãi đến khi ngồi xuống trong rạp, vô tình liếc nhìn phía sau, hắn mới phát hiện người nọ không có mặt.

Đột nhiên không có hứng thú coi kịch.

Truyện Chữ Hay