Editor: Trà Xanh
Triệu Yến Bình ở trong nhà Vương gia một canh giờ, giải thích cho Vương Ngộ An từng chi tiết về chuyện này, Vương Ngộ An cũng thề sẽ hợp tác. Sau khi nghe hắn nói suy nghĩ rõ ràng, thậm chí có thể bù đắp cho những gì hắn đã không cân nhắc, hẳn là thật lòng muốn đền bù cho Chiêu nhi, Triệu Yến Bình yên tâm, quay về ngõ Cát Tường trước giờ giới nghiêm.
Hắn trở về quá muộn, A Kiều và bọn nhỏ đã ăn cơm xong từ sớm, nàng để tiểu nhi tử đi ngủ trước, cùng Mạnh Chiêu và Sơ Cẩm chờ trượng phu trở về.
Sáng sớm Trâu thị đến trước hoàng thành chặn đường để nhận người thân, việc này đã lan truyền khắp các hộ gia đình. Sơ Cẩm thân với ca ca, xin phép Lư thái công và các trưởng bối, đêm nay muốn ở nhà mẹ ruột, Lư Tuấn vốn cũng muốn đi theo nàng, Sơ Cẩm sợ trượng phu ở đây sẽ khiến ca ca thêm lo lắng nên đã đuổi về.
Khi Mạnh Chiêu ở Hàn Lâm Viện đã nhận được thư của phụ thân, trong thư phụ thân bảo hắn trực tiếp về nhà an ủi mẫu thân sau khi tan làm, phụ thân sẽ điều tra rõ ràng chuyện về Vương gia. Không thể cãi lời phụ thân, Mạnh Chiêu trở về nhà với tâm trạng phức tạp, kể đúng sự thật cho mẫu thân.
Ban ngày A Kiều đã nghe phong phanh tin tức.
Là một dưỡng mẫu, A Kiều đương nhiên lo lắng không biết nhi tử có vứt bỏ nàng để trở lại bên cạnh cha mẹ ruột hay không. Lúc A Kiều mới nhận nuôi Mạnh Chiêu, hài tử chưa đầy một tuổi, động cơ ban đầu của nàng là muốn có một hài tử để chăm sóc mình khi về già, đồng thời thừa kế hương khói của Mạnh gia. Nhưng mười tám năm trôi qua, A Kiều đã quên những động cơ đó từ lâu, trong lòng nàng, Mạnh Chiêu giống hệt Sơ Cẩm và Triệu Phưởng, đều là máu thịt trên người nàng, cho dù Mạnh Chiêu không giỏi văn, cũng chẳng giỏi võ, cho dù Mạnh Chiêu cả ngày gây rắc rối cho nàng, A Kiều vẫn quản hắn, dạy hắn, cố gắng kéo nhi tử trở lại con đường đúng đắn.
Nàng không cần Mạnh Chiêu trả lại cho nàng bất cứ thứ gì, chỉ cần nhi tử khỏe mạnh và bình an.
Nếu Vương gia là một nơi tốt, nếu Vương gia đối xử tốt với Mạnh Chiêu, nếu Mạnh Chiêu tự nguyện trở về, dù A Kiều không nỡ cũng sẽ thả nhi tử nhận tổ tiên.
Với tâm trạng này, A Kiều kêu Quách Hưng đi ra ngoài hỏi thăm tình hình của Vương gia.
Khi Quách Hưng thở hồng hộc quay lại, nói cho nàng biết cha ruột của Chiêu nhi là thương nhân bán ngọc nghèo túng, bởi vì thiếu một ngàn lượng bạc nên bị chủ nợ bắt. Mẹ cả Trâu thị là người đàn bà đanh đá, trong phủ có thông phòng mang thai đều bị nàng làm hại. Mẹ ruột của Chiêu nhi sợ Trâu thị nên lén sinh hài tử rồi đưa cho người khác nuôi nấng. A Kiều chỉ còn một suy nghĩ, nàng tuyệt đối không để Chiêu nhi trở lại bên cạnh cha ruột và mẹ cả như vậy!
Một Thám Hoa lang tốt đẹp, tại sao lại bị kéo xuống hố như vậy?
“Chiêu nhi, cho dù bên ngoài xảy ra chuyện gì, trừ khi chính con thật sự không muốn nhận ta là nương, không muốn nhận cha con, nếu không ai cũng đừng hòng cướp con ra khỏi nương, cho dù toàn bộ người trong kinh thành lấy hiếu đạo về huyết thống ra trấn áp nương, nương cũng không nghe bọn hắn!”
Sau khi Mạnh Chiêu trở về, đây là câu đầu tiên A Kiều nói với trưởng tử.
Mạnh Chiêu quỳ trước mặt mẫu thân, nói với đôi mắt đỏ hoe “Từ khi bắt đầu hiểu biết, nhi tử chỉ có một người nương, trừ khi nương không cần con trước, nhi tử tuyệt đối không rời bỏ nương.”
A Kiều ôm nhi tử khóc, kể từ lúc nuôi Mạnh Chiêu, nàng chưa từng nghĩ tới ngày mình sẽ vứt hắn!
Triệu Yến Bình về nhà, bị A Kiều và Sơ Cẩm vây quanh, Mạnh Chiêu lặng lẽ đứng bên cạnh ghế, chăm chú nhìn phụ thân với đôi mắt trong veo như mực.
Triệu Yến Bình đóng cửa thính đường, một tay nắm bàn tay run rẩy vì lo lắng của A Kiều, liếc nhìn vẻ mặt nôn nóng của nữ nhi, sau đó nhìn trưởng tử nói “Ta đã thẩm vấn, Chiêu nhi thật sự là máu mủ của Vương Ngộ An.”
Mạnh Chiêu nghe vậy, rũ mi mắt, một bàn tay nắm chặt.
Khi lần đầu tiên hắn hiểu con nuôi là gì, Mạnh Chiêu đã nghĩ cha mẹ ruột là ai. Trên đời này có nhiều người đã vứt bỏ con gái, nhưng vứt bỏ một đứa bé trai khỏe mạnh, Mạnh Chiêu không khỏi suy đoán, có lẽ cha mẹ ruột có kẻ thù nào đó, vì không muốn hắn bị liên lụy nên mới đưa hắn đến chùa Linh Sơn.
Đây là ảo tưởng nho nhỏ Mạnh Chiêu đã tưởng tượng để hắn dễ chịu hơn.
Nhưng hôm nay, mẹ cả của hắn đột nhiên xuất hiện, nói cho hắn rằng hắn chỉ là một đứa con vợ lẽ bị vứt bỏ vì tranh đấu trong nội trạch.
Triệu Yến Bình nhanh chóng giải thích thân thế cụ thể của trưởng tử, cha ruột là Vương Ngộ An, mẹ ruột năm đó là một tiểu nha hoàn của Vương gia, bởi vì không biết Mạnh Chiêu có muốn nhận mẹ ruột đã không tự nguyện sinh ra hắn hay không, Triệu Yến Bình tạm thời chỉ nói nha hoàn, không đề cập tên họ của mẹ ruột Mạnh Chiêu.
Xưa nay Mạnh Chiêu luôn có nét dịu dàng ôn hòa trên mặt, cuối cùng một chút máu cũng không có.
Hắn vậy mà không bằng một đứa con vợ lẽ bình thường, chỉ là một hài tử được sinh ra bởi một nam nhân cầm thú bắt nạt tỳ nữ sau khi say rượu, mẹ ruột cũng không muốn hắn, là bị ông ngoại, bà ngoại hám lợi ép buộc mẹ ruột sinh, vừa sinh ra đã bị đưa đến Vương gia đòi tiền.
Sắc mặt hắn kém như vậy, A Kiều đau lòng rớt nước mắt, ôm Mạnh Chiêu nói “Chiêu nhi đừng để ý bọn họ, một tay nương nuôi con khôn lớn, những người đó không có quan hệ gì với con!”
Sơ Cẩm cũng ôm ca ca từ phía bên kia.
Triệu Yến Bình thấy nhi tử còn bình tĩnh, tiếp tục nói biện pháp làm dịu sự việc của hắn.
Để khiến nhi tử cảm thấy dễ chịu hơn, Triệu Yến Bình nói một số điều tốt về Vương Ngộ An, đó cũng là sự thật, Vương Ngộ An từ đầu đến cuối không biết sự tồn tại của Mạnh Chiêu, chuyện hôm nay đều do Trâu thị gây ra, Vương Ngộ An bằng lòng hợp tác với kế hoạch của Triệu Yến Bình, chứng tỏ Vương Ngộ An có chút tình phụ tử đối với đứa con chưa từng gặp mặt, hy vọng Mạnh Chiêu sẽ sống tốt hơn.
Mạnh Chiêu hiểu ý phụ thân, vẻ mặt thoáng giãn ra, nhưng trong lòng không khá hơn chút nào.
Vương Ngộ An có cố gắng khắc phục thế nào cũng không thay đổi được việc năm đó hắn cưỡng ép một tỳ nữ đáng thương.
Nhưng cho dù Vương Ngộ An nghĩ thế nào, Mạnh Chiêu sẽ không nhận người cha ruột này, sẽ không nhận tình cảm của hắn, nếu phụ thân không vạch trần lời nói dối của Vương Ngộ An và Trâu thị, nếu phụ thân không sẵn sàng bỏ ra lượng bạc giải quyết hậu quả thay hắn, Vương Ngộ An vẫn nghĩ hắn là kẻ ngốc dễ lừa, còn muốn nhét một người mẹ ruột giả cho hắn.
Đỡ mẫu thân và muội muội đứng yên, Mạnh Chiêu quỳ trước mặt cha mẹ, ánh mắt kiên quyết “Phụ thân, mẫu thân, người đã nuôi nấng nhi tử thành tài không hề dễ dàng, hiện giờ nhi tử có thể đứng một mình, không mặt mũi nào dùng tiền tiết kiệm mà người đã cực khổ dành dụm. Nhi tử đã nghĩ kỹ rồi, nhi tử sẽ không nhận hắn, cũng sẽ không gặp hắn, nhưng họ đã sinh ra nhi tử, nhi tử sẽ đi tìm chủ nợ thương lượng, nhi tử sẽ trả nợ thay Vương gia, coi như trả ơn sinh mạng, trả xong nợ, nhi tử không có bất cứ quan hệ gì với Vương gia.”
A Kiều vừa khóc vừa mắng “Con nói gì vậy, con là nhi tử của ta và cha con, chúng ta thay con trả nợ thì sao? Có phải đem bạc cho không đâu, là cho hắn mượn. Ba năm sau hắn không trả thì còn có tòa nhà và cửa hàng của Vương gia, khu vực tốt như vậy, sớm muộn gì cũng kiếm bạc về lại, con đi trả nợ mới là đem bạc cho không cho hắn!”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Mạnh Chiêu còn muốn nói thêm, Triệu Yến Bình đỡ nhi tử dậy và nói “Ta biết con đã trưởng thành, nhưng trong mắt cha mẹ, hài tử vĩnh viễn là hài tử. Chiêu nhi, con thật sự coi nơi này là nhà thì phải nghe phụ thân, ngày mai ta đem ngân phiếu đến Vương gia để ký khế thư, ký xong thì việc này coi như kết thúc, con tiếp tục làm việc ở Hàn Lâm Viện, đừng để những lời đàm tiếu của người khác trong lòng, chỉ cần con vượt qua rào cản này, không ai làm gì được con.”
Hắn đặt tay lên vai Mạnh Chiêu, bàn tay to rộng nổi bật trên bờ vai gầy gò của Thám Hoa lang mười chín tuổi.
Triệu Yến Bình không dùng nhiều sức, nhưng tình thương như núi và sự quan tâm của cha khiến ánh mắt Mạnh Chiêu mơ hồ.
Hắn cắn răng chịu đựng, không nói được lời nào, nếu nói thì nước mắt sẽ lập tức tràn mi.
Đã là người lớn, Mạnh Chiêu không muốn khóc trước mặt cha mẹ.
Triệu Yến Bình hiểu tâm tình của nhi tử, nắm vai hắn nói “Ngày mai còn phải đến Hàn Lâm Viện, đi nghỉ ngơi trước đi.”
Mạnh Chiêu xoay người rời đi.
Sơ Cẩm muốn đuổi theo, bị ánh mắt của Triệu Yến Bình ngăn lại.
“Sơ Cẩm cũng đi ngủ đi, ta trò chuyện với nương con, chút nữa để nương đi an ủi đại ca.” Triệu Yến Bình nhìn nữ nhi nói, nhi tử chắc chắn cần được an ủi nhiều hơn, nhưng người đó chỉ có thể là A Kiều, làm nhi tử, đặc biệt là nhi tử sắp trưởng thành, chỉ có thể khóc thoải mái ở trước mặt mẫu thân.
Sơ Cẩm hiểu ý phụ thân, lau mắt rồi lui xuống.
“Chàng còn muốn nói gì với ta?” A Kiều đang lo lắng cho trưởng tử, nếu Triệu Yến Bình không có chuyện quan trọng, nàng sẽ đuổi theo nhi tử.
Triệu Yến Bình đi đến bên cạnh nàng, nắm tay nàng nói “Ta mượn năm trăm lượng đưa cho Vương gia, nàng sẽ không trách ta chứ?”
A Kiều trừng hắn “Sao chàng còn lo chuyện này? Đó là nhi tử của ta, đừng nói năm trăm lượng, …… Năm trăm lượng? Vừa nãy không phải chàng nói muốn cho bọn họ mượn lượng hay sao?”
Trọng điểm vừa rồi là làm sáng tỏ thân thế của hài tử và nói ra biện pháp giải quyết, không thích hợp đề cập đến số bạc của Tuyên Hoà đế đưa, lúc này Triệu Yến Bình mới nói cho A Kiều.
A Kiều cảm kích sự ban ơn của Tuyên Hoà đế đối với nhà mình, nhưng lúc này không có tâm trạng vui mừng, hỏi Triệu Yến Bình “Còn có chuyện gì khác nữa không?”
Triệu Yến Bình gật đầu, đưa cho A Kiều một phong thơ, nói về tình hình gia đình hiện tại và địa chỉ của mẹ ruột Mạnh Chiêu, Hứa Bình Nhi.
“Năm đó Hứa thị cũng là người chịu khổ, mang thai, sinh con đều không tự nguyện, nàng thậm chí cũng không biết hài tử bị Trâu thị vứt đi. Dù sao cũng là mẹ ruột, Chiêu nhi có quyền biết sự thật, nàng đưa thư cho hắn, hắn có muốn gặp Hứa thị thì tự quyết định.” Triệu Yến Bình nói nhỏ. Hắn đã bàn bạc với Vương Ngộ An, đối với người ngoài chỉ nói Chiêu nhi là do một lương thiếp đã chết của Vương Ngộ An sinh ra, sẽ không tiết lộ danh tính của Hứa thị.
A Kiều nhìn bức thư trong tay, tâm trạng trở nên phức tạp.
Vương Ngộ An không xứng đáng để Chiêu nhi gọi là cha, Hứa thị vô tội, nếu Hứa thị biết nàng sinh một nhi tử là Thám Hoa, nàng có đi nhận Chiêu nhi hay không?
Triệu Yến Bình đoán “Nàng hiện tại đang sống yên ổn, chắc không muốn có thêm chuyện gì phức tạp. Chiêu nhi đi gặp nàng, nếu nàng nghĩ cho Chiêu nhi sẽ không công khai việc này, nếu nàng muốn hưởng lợi từ Chiêu nhi, Vương gia có thể xác nhận rằng nàng ăn nói bừa bãi, Hứa thị không có chứng cứ để chứng minh Chiêu nhi là do nàng sinh ra.”
Hắn đã nghĩ tới mọi chuyện, A Kiều yên tâm.
Triệu Yến Bình tự mình cầm đèn lồng, đưa nàng đến trước cửa Mạnh Chiêu, sau khi A Kiều đi vào, Triệu Yến Bình đứng chờ trong viện.
Những lời dịu dàng của mẫu thân có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng con cái, cũng có thể dễ dàng xuyên thủng hàng rào bảo vệ mà con cái dựng lên, khiến mọi cảm xúc bị kìm nén được bộc phát.
Mạnh Chiêu quỳ trước mặt mẫu thân, vùi mặt vào chân mẫu thân lặng lẽ khóc.
A Kiều ôm đầu nhi tử, nước mắt nhi tử thấm ướt vạt áo nàng, nước mắt của nàng chảy trên tóc hắn.
“Khóc đi, khóc đi, khóc được là tốt rồi.”
“Chiêu nhi, con đừng quá coi trọng chuyện này, hãy nghĩ đến nỗi khổ của cha, nỗi khổ của Quý Phi nương nương, còn nương nữa, năm xưa đi ra ngoài giặt quần áo cũng bị các phụ nhân châm chọc mỉa mai bên bờ sông. Không giấu con, nương đã nghĩ tới chuyện nhảy sông tự sát, hơn nửa đêm đi ra bờ sông, nương lại nghĩ thông suốt. Dựa vào cái gì? Ta không làm điều gì sai, vì sao phải tìm đến cái chết bởi vì người khác châm chọc mỉa mai? Đêm đó là trở ngại lớn nhất mà nương gặp phải, nương cắn răng bước tới, sau đó gặp cha con, gặp con, cuộc sống ngày càng tốt, những người cười nhạo ta năm đó giành giật thỉnh an cho ta, thời gian chúng ta ở Giang Nam, con đã thấy, đúng không?”
Bờ vai run rẩy của Mạnh Chiêu từ từ bình tĩnh lại.
A Kiều ngừng khóc, gỡ trâm cài của nhi tử, nàng dìu hắn ngồi xuống mép giường, nàng ngồi quỳ ở phía sau, lấy ngón tay chải tóc từng chút một cho nhi tử, không có ý nhìn mặt nhi tử “Chiêu nhi, xuất thân của con đúng là không vẻ vang, nhưng thay vì cả đời không biết gốc gác của mình, hiện tại đã biết, ngược lại là chuyện may mắn và đáng tiếc.”
Mạnh Chiêu gật đầu.
Có đáp án, sẽ không bao giờ ảo tưởng điều gì.
A Kiều tiếp tục nói “Thời điểm cha con vừa nạp ta làm thiếp, ta không dám ngẩng đầu nhìn người khác khi đi ra ngoài cùng hắn, hắn kéo ta vào một ngõ tối âm u, chỉ vào một cây non để nói một đạo lý lớn cho ta …… Chiêu nhi, ở trong mắt nương con là cây non, năm đó nương đào từ chùa Linh Sơn về nhà, mỗi ngày tưới nước và tắm nắng, con mới lớn lên thành cây cao lớn như hôm nay. Vấn đề của ngày hôm nay đối với ta, đơn giản là để ta biết lúc ban đầu con là cây mầm mọc ra từ một nơi khác, bị người ta dời đến chùa Linh Sơn, nhưng có liên quan gì đâu, con đã trưởng thành bên cạnh nương, nương vất vả mười tám năm, nên tới tuổi ở dưới bóng cây của con hóng mát. Vì nương, con phải xé lớp mây đen này, nhìn thấy mặt trời, càng phát triển mạnh mẽ hơn, đúng không?”
Lời nói nhẹ nhàng mềm mỏng và không phổ biến, đôi mắt Mạnh Chiêu dần dần hiện lên ý cười tận đáy lòng.
Lúc trước phụ thân giảng đạo lý cho mẫu thân rất đúng, đêm nay mẫu thân giảng đạo lý cho hắn cũng đúng.
Phải nếm trải khổ đau mới thành công.
Phụ thân và mẫu thân trải qua nhiều trắc trở hơn hắn, từng bước một đi tới ngày hôm nay, bản thân hắn là quan thất phẩm ở kinh thành, lộ ra xuất thân thì có là gì đâu?
“Nương, nhi tử đã nghĩ thông suốt, người và phụ thân yên tâm, nhi tử biết nên làm thế nào.”