Editor: Trà Xanh
Xác định nhi tử thật sự thích Sơ Cẩm, nàng vô cùng hài lòng với người con dâu được chọn, Mai thị rất vui, nhưng khi nhi tử hỏi nàng muốn thu xếp hôn sự này thế nào, Mai thị đột nhiên cau mày.
Lư Tuấn nhìn thấy, lo lắng hỏi: “Sao vậy, người không bằng lòng con cưới Sơ Cẩm hả?”
Mai thị trừng nhi tử: “Không phải ta không muốn, khi còn nhỏ con thường xuyên bắt nạt Sơ Cẩm, ta sợ Sơ Cẩm không thích con!”
Lư Tuấn chột dạ khi bị mẫu thân trừng mắt, chột dạ xong thì bắt đầu uất ức, nói thầm: “Con đâu có bắt nạt nàng, toàn là nhị đệ bắt nạt nàng, con còn làm chỗ dựa cho nàng.”
Mai thị cười lạnh: “Con mới tuổi, trí nhớ đã bắt đầu kém rồi? Trước đây ai chỉ muốn đi chơi với Chiêu nhi, Sơ Cẩm đi theo thì ghét bỏ người ta? Bởi vì con chọc Sơ Cẩm khóc, Chiêu nhi đã giận con bao nhiêu lần, con còn giả vờ trước mặt ta, rốt cuộc có muốn cưới vợ không?”
Lư Tuấn muốn!
Hắn chịu thua: “Trước đây do con không hiểu chuyện, bây giờ con hiểu chuyện rồi, nương giúp con đi.”
Đương nhiên Mai thị muốn giúp nhi tử, tối hôm qua nàng đã suy nghĩ làm sao ghép nhi tử với Sơ Cẩm. Về phía A Kiều, với quan hệ giữa hai người và hai gia đình, Mai thị không lo lắng A Kiều và Triệu Yến Bình sẽ phản đối, mấu chốt nằm ở thái độ của Sơ Cẩm. Hai vợ chồng A Kiều đều thương nữ nhi, chỉ cần Sơ Cẩm gật đầu, hôn sự này tám phần là ổn thỏa!
Tại sao Sơ Cẩm phải thích nhi tử của mình?
Ánh mắt Mai thị dừng lại trên người nhi tử, đánh giá từ trên xuống dưới, càng nhìn càng ngứa mắt.
Lư Tuấn không được tự nhiên khi bị mẫu thân nhìn cả người, ngồi phía dưới mẫu thân hỏi: “Người đang nhìn gì?”
Mai thị thở dài: “Ta đang nghĩ con có điểm gì có thể khiến Sơ Cẩm nhìn con bằng ánh mắt khác, thôi đừng nhắc tới tính tình, Sơ Cẩm không ghét con vì nàng rộng lượng, con không biết ngâm thơ hay làm thơ, duy nhất có thể lấy ra khoe là võ nghệ cao cường.” Còn thừa hưởng được ngoại hình bắt mắt của tướng công, tuy nhiên nàng không nói điều này, kẻo nhi tử sẽ tự mãn.
Võ nghệ?
Lư Tuấn cảm giác tuyệt vọng, Sơ Cẩm ở trong nhà cả ngày, làm sao hắn có cơ hội thể hiện võ nghệ trước mặt Sơ Cẩm?
Bộ vòng đêm đó coi như là chuyện nhỏ, thần sắc Sơ Cẩm nhàn nhạt, không thấy lạ.
Mai thị nghĩ đến một kế, nói với nhi tử: “Xuân về hoa nở, các thiếu gia đều thích đi đá cầu, chẳng phải con giỏi đá cầu nhất hay sao, sắp xếp hai đội thi đấu với nhau, đến lúc đó ta mời Mạnh bá mẫu và Sơ Cẩm cùng đi xem, con thể hiện cho tốt vào, có lẽ Sơ Cẩm sẽ nhìn con vừa mắt chút.”
Lư Tuấn nhíu mày: “Đá cầu mồ hôi nhễ nhại, sao nàng thích được?”
Mai thị nói: “Con ngốc quá, con đổ mồ hôi nhiều, Sơ Cẩm cách khá xa, nàng có thấy được đâu, nhưng nếu con chơi giỏi, thể hiện sự phong lưu phóng khoáng thanh cao hơn người, Sơ Cẩm có thể động lòng.”
Mai thị đã từng trải qua những rung động đầu đời, biết rõ tiểu cô nương thích gì, gương mặt của nhi tử là một lợi thế bẩm sinh.
Đối với kế hoạch của mẫu thân, Lư Tuấn nửa tin nửa ngờ.
Tới giữa tháng ba, thời tiết ấm áp, những công tử đã nhịn cả một mùa đông rộn ràng đến sân đá cầu để giãn gân giãn cốt.
Đá cầu bắt đầu phổ biến từ triều đại trước. Bởi vì tốt cho thân thể, triều đại khuyến khích nam nhi chơi môn này, con cháu nhà nghèo tự mình dọn dẹp một bãi đất trống là có thể đá hai chân, triều đình cũng tìm một nơi xây thành sân đá cầu, tất cả các cuộc thi do triều đình tổ chức đều ở đây, thời điểm không có thi đấu, ai muốn tới chơi chỉ cần trả tiền là được, vừa tốt cho sức khỏe, vừa tăng thu nhập cho triều đình.
Lư Tuấn là cao thủ đá cầu, không cần hắn hỏi đã có đội mời hắn.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Lư Tuấn vui vẻ đồng ý, về nhà lập tức báo ngày cho mẫu thân, vào ngày hai mươi của tháng này.
Mai thị nói: “Ừ, sáng mai ta đến hỏi bá mẫu của con.”
Hai mươi là ngày nghỉ hiếm hoi, A Kiều vốn muốn cùng Triệu Yến Bình dẫn bọn nhỏ ra ngoại ô chơi, đột nhiên Mai thị tới mời nàng đi xem đá cầu, A Kiều thích thú vì chưa từng xem đá cầu, biết được một nhóm công tử thiếu niên thi đấu, A Kiều thầm tính toán, nàng muốn tìm hôn phu tương lai cho nữ nhi, sân đá cầu là một nơi tốt.
“Chúng ta đi được à?” A Kiều hơi lo điều này.
Mai thị cười nói: “Đương nhiên, xung quanh sân có khán đài, khách nam và khách nữ được ngăn cách, thiếu niên lang thi đấu sẽ sẽ mời trưởng bối và tỷ muội trong nhà đến cổ vũ. Giống như trong rạp hát, càng nhiều người cổ vũ, diễn viên hát trên sân khấu càng hăng hái.”
A Kiều đã hiểu, nàng hứa: “Ta sẽ dẫn Chiêu nhi, Sơ Cẩm, Phưởng nhi đến xem.”
Mai thị trêu nàng: “Chỉ dẫn bọn nhỏ, không cần quan gia nhà các ngươi?”
A Kiều giận nàng: “Bọn nhỏ sắp lập gia đình rồi, ngươi còn không đứng đắn, chút nữa ta sẽ hỏi hắn, hắn muốn đi thì đi cùng, không đi thì tự hắn tìm chuyện làm.”
Mai thị nói: “Ừ, ta cũng hỏi cha của Tuấn nhi và lão thái công.”
A Kiều kinh ngạc: “Lão thái công còn thích xem môn này?”
Mai thị cười nói: “Trước kia không thích, lớn tuổi không có việc gì làm, nơi nào có náo nhiệt thì lão nhân gia thích đến đó.”
A Kiều rất hâm mộ, khi nàng già mà vẫn còn tinh thần như vậy thì tốt quá.
Chạng vạng, A Kiều thông báo chuyện này tại bàn ăn.
Ánh mắt Sơ Cẩm khẽ đảo, không vui lắm nhưng không nói không đi.
Mạnh Chiêu, Triệu Phưởng đều sẵn sàng, chỉ có Triệu Yến Bình không bày tỏ thái độ.
A Kiều nhìn hắn.
Triệu Yến Bình không thích náo nhiệt, hắn muốn cả gia đình lặng lẽ đi chơi, nhưng A Kiều và bọn nhỏ đều mong chờ xem đá cầu, hắn đành phải gật đầu: “Chúng ta cùng đi.”
Ban đêm, A Kiều dựa vào Triệu Yến Bình, hỏi hắn trước đây có xem đá cầu chưa.
Triệu Yến Bình chưa từng xem, sinh ra ở nông thôn, từ rất nhỏ hắn đã bắt đầu làm việc tay chân, sau khi lớn lên có đủ loại trách nhiệm, nào có rãnh rỗi để đá cầu. Đến kinh thành, có thể tiếp xúc những món đồ chơi của một số gia đình giàu có nhưng Đại Lý Tự bận rộn chính sự, việc lớn việc nhỏ trong cung cũng liên quan đến nhà mình, Triệu Yến Bình không rảnh đi xem náo nhiệt.
A Kiều xoa bóp cánh tay rắn chắc của hắn, nàng đoán: “Chàng cao lớn khỏe mạnh như vậy, nếu được luyện tập, chắc sẽ đá rất khá.”
Nàng chưa nói gì, Triệu Yến Bình lại như bị nhóm lửa, nghiêng người, dùng sức lực vô hạn của mình lên người thê tử.
A Kiều thở đứt quãng mắng hắn “Không đứng đắn” và ôm chầm hắn.
—
Ngày tháng , cả nhà ngồi lên hai chiếc xe ngựa đi tới sân đá cầu.
Bao hết sân đá cầu phải trả bạc, đi vào xem cũng tốn tiền, ghế còn bị phân loại tốt xấu, Triệu Yến Bình và hai nhi tử không quan trọng, chuẩn bị thay hai mẹ con A Kiều mua chỗ ngồi cho nữ quyến nhà quan.
Hắn chưa trả tiền, mọi người của Lý Quốc Công phủ đã tới, theo thứ tự là Lư thái công, Lư thị lang, Mai thị và huynh đệ Lư Tuấn.
Bởi vì tâm sự đã bị cha mẹ phát hiện, nhìn thấy Sơ Cẩm, Lư Tuấn bắt đầu đỏ mặt, cố ý tránh phía sau phụ thân, không dám để người Triệu gia nhìn thấy sự khác thường của hắn.
Sơ Cẩm vốn định lén nhìn hắn, lần này ngược lại, có nhìn cũng không thấy, không cần lén lút.
“Ngươi có nhã hứng nhỉ.” Lư thái công châm chọc đồ đệ trước, “Đại Lý Tự rãnh rỗi vậy à?”
Triệu Yến Bình xấu hổ rũ mắt.
Trước mặt lão thái công, A Kiều không dám nói thay trượng phu, Sơ Cẩm đau lòng cho cha ruột, nhẹ nhàng nói với Lư thái công: “Ngài đừng trách cha ta, là ta thỉnh cầu cha tới, mỗi ngày cha bận rộn với các vụ án, hiếm khi rảnh rỗi một ngày.”
Lư thái công nghe vậy, răn dạy Triệu Yến Bình chỉ lo bận rộn với công việc và bỏ bê con cái, không phải là người cha tốt.
Tóm lại là nhất định phải gây khó dễ cho đồ đệ.
Đây cũng là thái độ nhất quán của Lư thái công đối với con cháu tằng tôn trong nhà. Lúc vừa mới bái sư, tình cảm thầy trò chưa sâu đậm nên Triệu Yến Bình không được đối xử như vậy, mấy năm nay Lư thái công càng ngày càng coi hắn như con cháu trong nhà.
Triệu Yến Bình chỉ có thể chịu đựng.
Lư thị lang đi trả bạc, Triệu Yến Bình vội đi dành, hai người đều muốn trả tiền, Lư thái công nhìn thấy khó chịu, mấy lượng bạc mà làm gì vậy?
Cuối cùng Triệu Yến Bình trả bạc, bởi vì Lư thị lang không mạnh bằng hắn, không cạnh tranh nổi.
A Kiều và Mai thị đều cố nén cười, Sơ Cẩm cũng cười, bỗng nhiên phát hiện một ánh mắt, nàng quay qua nhìn.
Đang núp sau lưng mẫu thân, Lư Tuấn lập tức rụt đầu lại, nhưng hắn cao hơn Mai thị, thiếu niên lang cao lớn phải co đầu rút cổ, ngược lại càng giấu đầu lòi đuôi.
Sơ Cẩm không đoán được hắn đang trốn cái gì, lẳng lặng đi theo các trưởng bối vào trong.
Triệu Yến Bình đi qua bên khách nam. A Kiều, Mai thị, Sơ Cẩm và nha hoàn ngồi bên khán đài dành cho khách nữ, bởi vì hôm nay không có phu nhân nhà quan có địa vị cao hơn họ, họ ngồi ở vị trí tốt nhất.
Có hơn hai mươi công tử trẻ tuổi đứng giữa sân, một đội mặc đồ đỏ, một đội mặc đồ trắng, trên trán cũng đeo dây cùng màu.
Sơ Cẩm ngồi bên cạnh mẫu thân, nghe Mai thị giới thiệu rằng Lư Tuấn là đội màu trắng, nàng lập tức nhìn những công tử mặc đồ trắng, đang tìm thì có người bên trong hô to “Lư Tuấn”, còn vẫy tay ra hiệu. Sơ Cẩm nhìn theo, thấy xa xa có một thiếu niên áo trắng chạy tới, mày kiếm mắt sáng, thần thái đầy sức sống, hắn chạy ngược gió, vạt áo màu trắng bay theo vóc dáng mạnh mẽ của hắn, cả người giống như đang tỏa sáng.
Sơ Cẩm nhìn thất thần.
Sao lúc còn nhỏ mình không phát hiện người này đẹp như vậy?
Mai thị thường xuyên nhìn thấy nhi tử, sẽ không thất thần vì sự rạng rỡ của nhi tử, nàng hơi nghiêng người về phía trước, lặng lẽ nhìn Sơ Cẩm, thấy tiểu cô nương nhìn nhi tử không chớp mắt, Mai thị vừa cười vừa ngồi thẳng lại. Nhi tử còn chưa bộc lộ tài nghệ, nhưng chiêu “mỹ nam kế” này đã có hiệu quả.
Lư Tuấn gia nhập đội đá cầu của mình, chào hỏi các bạn, vờ như lơ đãng nhìn về phía khán đài.
Trong mắt hắn, Sơ Cẩm mặc áo khoác màu hồng nhạt, dưới vạt áo lộ ra váy dài màu trắng, giống như một đóa hoa anh đào màu hồng nở trên khán đài, cho dù nàng mang khăn che nửa khuôn mặt, Lư Tuấn vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ đẹp của nàng.
Ỷ vào khoảng cách xa xôi, Sơ Cẩm đoán hắn không nhìn thấy mình nên không trốn tránh.
Trận đá cầu sắp bắt đầu.
Ánh mắt Sơ Cẩm chưa từng rời khỏi Lư Tuấn.
Tuy Lư Tuấn không phát hiện, nhưng hắn biết người trong lòng đang ở đây, vì kế hoạch cưới vợ, Lư Tuấn dốc toàn bộ bản lĩnh, khi thì nhảy lên cao, khi thì nhanh nhẹn đưa cầu vượt qua sự bao vây của đội khác, bóng dáng màu trắng giống như một con rồng bay lượn, hắn là người bắt mắt nhất cả trận.
A Kiều không khỏi tán thưởng với Mai thị: “Thường nghe Chiêu nhi kể võ nghệ tuyệt vời của Tuấn nhi, hôm nay nhìn thấy mới biết được Tuấn nhi xuất sắc biết bao, ngươi nhìn các công tử khác kìa, tất cả đều bị Tuấn nhi làm lu mờ.”
Mai thị khiêm tốn: “Đá cầu thì có bản lĩnh gì, ta thích Chiêu nhi nhà các ngươi hơn, hiền lành lịch sự lại có tài Trạng Nguyên, biết bao cô nương thích. Kiểu như Tuấn nhi của chúng ta à, tiểu cô nương nhìn hắn là thấy phiền, phải không Sơ Cẩm?”
Sơ Cẩm nóng mặt, nhất thời không biết nên gật đầu hay lắc đầu.
Nàng đúng là từng thấy Lư Tuấn rất phiền, ước rằng hắn đừng tới nhà tìm ca ca, nhưng sau đêm hội Thượng Nguyên, Sơ Cẩm thầm mong Lư Tuấn tới nhà, nhưng hai tháng trôi qua, Lư Tuấn chưa tới lần nào.
A Kiều hiểu nhầm sự lưỡng lự của nữ nhi là thừa nhận nàng thấy Lư Tuấn phiền, cười nói với Mai thị: “Tuấn nhi chỉ chưa thông suốt thôi, đợi hắn lớn hơn hai tuổi, thông suốt rồi sẽ biết lấy lòng cô nương mà mình thích.”
Mai thị cố ý thở dài: “Hy vọng sẽ có ngày đó.”
Sơ Cẩm ở bên cạnh nghe thấy, trong lòng trở nên rối rắm. Lư Tuấn sẽ thích cô nương thế nào? Khi còn nhỏ hắn thích bắt nạt nàng, bây giờ tuy rằng tốt hơn, nhưng chắc là tình cảm huynh muội, chăm sóc nàng như muội muội mà thôi. Khi hắn gặp được cô nương mà hắn thật sự thích, hắn sẽ giống như cha đối với mẫu thân không, không nỡ để người ta bị uất ức?
Tưởng tượng cảnh Lư Tuấn sẽ hoàn toàn thay đổi vì cô nương nào đó, Sơ Cẩm không còn hào hứng xem nữa.
Kết thúc trận đấu, đội trắng của Lư Tuấn dành chiến thắng.
Mai thị vẫy tay với nhi tử.
Lư Tuấn do dự một chút rồi chạy nhanh tới.
Trải qua một trận vận động mạnh, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên lang đỏ bừng, sợ bị Sơ Cẩm nhìn thấy mồ hôi trên mặt, Lư Tuấn cố ý đứng bên cạnh mẫu thân.
“Nương kêu con có chuyện gì?” Lư Tuấn thở gấp.
Mai thị chỉ muốn quan sát phản ứng của Sơ Cẩm, giả vờ ngụy trang, nàng hỏi nhi tử thắng trận thì có tiền không.
Lư Tuấn cười nói: “Có hai mươi lượng bạc, chút nữa bọn họ lấy tiền ra tiệm ăn uống, con không đi.”
A Kiều nghi ngờ: “Sao con không đi?”
Lư Tuấn lén nhìn Sơ Cẩm, xoa đầu: “Say rượu có hại cho cơ thể, liều thắng cũng không có ý nghĩa, không bằng chơi cờ với tổ phụ.”
Mai thị hừ nói: “Coi như con hiểu chuyện, được rồi, đi thay quần áo đi.”
Lư Tuấn lại nhìn Sơ Cẩm, tiếc nuối chạy đi.
A Kiều dù sao cũng là phu nhân của Đại Lý Tự Khanh, ánh mắt Lư Tuấn lén ngắm nữ nhi quá rõ ràng, A Kiều muốn tự lừa dối là mình hiểu lầm, nhận ra Lư Tuấn ái mộ nữ nhi, A Kiều nhìn Mai thị để xác nhận.
Mai thị hiểu ánh mắt của nàng, mỉm cười gật đầu, ghé vào tai A Kiều nói nhỏ: “Ta cũng mới biết, hôm nay không tiện, ngày khác sẽ nói tỉ mỉ với ngươi.”
A Kiều hoàn toàn choáng váng, tiểu tử Lư Tuấn này thông suốt khi nào vậy?