Kiều Nương Xuân Khuê

chương 168

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Trà Xanh

Trong những ngày tết, thời tiết ở kinh thành rất tốt, nắng ấm áp, gió không lớn, đến tết Thượng Nguyên, các bá tánh nô nức đi ngắm đèn.

A Kiều và Triệu Yến Bình đã qua tuổi ham náo nhiệt, bảo Mạnh Chiêu dẫn đệ đệ và muội muội đi, sắp xếp Quách Hưng và nha hoàn Song Đào của Sơ Cẩm đi theo, với sự an toàn của kinh thành, như vậy đã đủ.

“Đừng đi đến chỗ có quá nhiều người.” Trước khi bọn nhỏ xuất phát, Triệu Yến Bình dặn dò.

Mạnh Chiêu và Sơ Cẩm đều gật đầu, đôi mắt to của Triệu Phưởng chớp nhanh, tám phần là không nghe lọt tai.

Triệu Yến Bình đau đầu tiểu nhi tử nhất, rõ ràng ngoại hình giống hắn nhưng tính tình chẳng giống chút nào. Trước kia hắn không hiểu, ân sư Lư thái công thông minh trầm tĩnh, Lư đại nhân khiêm tốn khoan dung, Lư thị lang học rộng hiểu nhiều, vì sao ba đời tổ tôn dưỡng ra một Lư Tuấn chỉ mê học võ, cho đến khi con út nhà mình càng lớn càng chạy thoát, Triệu Yến Bình cuối cùng hiểu ra, hài tử trầm tính hay bướng bỉnh không liên quan gì đến cha mẹ và gia đình.

Triệu Yến Bình nhìn trưởng tử ra hiệu.

Mạnh Chiêu đã hiểu, đêm nay ngắm đèn là phụ, chăm sóc tốt cho đệ đệ và muội muội mới là điều quan trọng nhất.

Bọn nhỏ xuất phát, A Kiều và Triệu Yến Bình hiếm khi được rãnh rỗi, hai vợ chồng đi sát nhau vào trong viện ngắm cảnh đêm mà không kêu hạ nhân đi theo.

Ngày lễ thượng nguyên, chợ đêm đương nhiên phồn hoa.

Sơ Cẩm thích đèn lồng rực rỡ hai bên đường phố, Triệu Phưởng lại thích chạy đến các quán bán đồ ăn vặt để mua ăn, không quan tâm có sạch sẽ hay không, toàn là những món trong nhà rất ít khi làm, nào là thịt dê xiên nướng, thịt heo xiên nướng, đậu hủ thúi v.v… Cậu nhỏ nhất, Sơ Cẩm và Mạnh Chiêu đành phải chăm sóc đệ đệ trước.

Ba huynh muội xếp hàng trước quán bán đồ xiên nướng, gần đến lượt họ, từ xa bỗng vang lên một giọng nói kinh ngạc: “Thủ Chính?”

Thủ Chính là tên tự của Mạnh Chiêu do Triệu Yến Bình đặt.

Lư thái công luôn cảm thấy đồ đệ bắt chước ông, nếu không vì sao ông đặt tên tự cho tằng trưởng tôn Lư Tuấn là Thủ Thận, hy vọng tiểu tử đó phải suy nghĩ kỹ trước khi làm chuyện gì, không thể nóng nảy xúc động, Triệu Yến Bình ngay lập tức đặt cho Mạnh Chiêu là “Thủ Chính”?

Một dẫn chứng rõ ràng như vậy, Lư thái công chắc chắn muốn dạy dỗ một trận, tại sao không tự động não nghĩ ra một tên? Nhưng xét thấy trong bụng Triệu Yến Bình không nhiều chữ nghĩa lắm, Lư thái công không so đo với đồ đệ, đồ đệ không chạy tới xin ông hỗ trợ đặt tên tự là Lư thái công đã hài lòng rồi.

Mạnh Chiêu quá quen thuộc với giọng nói của Lư Tuấn, không cần nhìn cũng biết là hắn.

Sơ Cẩm không quen lắm, quay đầu thì thấy hai anh em Lư Tuấn và Lư Nghi đang đứng cách đó hơn hai mươi bước, các bá tánh đi qua đi lại bên cạnh hai anh em càng làm nổi bật khí độ không tầm thường của huynh đệ Lư gia cẩm y đai ngọc, đặc biệt là Lư Tuấn, đừng thấy hắn nói chuyện và làm việc không chu toàn, khuôn mặt lại cực kỳ xuất chúng, hàng mày kiếm thẳng đứng, đôi mắt đen như sao lạnh, vóc dáng lại cao, nổi bật trong đám đông.

Phát hiện Lư Tuấn đang nhìn mình, Sơ Cẩm thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn người chủ của quán xiên nướng.

Lư Tuấn và Lư Nghi tự nhiên đi tới.

“Các ngươi cũng tới ngắm đèn?” Mạnh Chiêu chủ động bắt chuyện với Lư Tuấn.

Lư Tuấn vỗ vai Lư Nghi, tỏ vẻ ghét bỏ: “Hắn muốn đi, nương ta không yên tâm, kêu ta đi theo.”

Lư Nghi lập tức vạch trần hắn: “Nói bậy, rõ ràng là ca ……”

Hắn chưa kịp nói xong, Lư Tuấn trừng mắt nhìn hắn, chỉ vào quầy xiên nướng hỏi: “Muốn ăn không?”

Xiên nướng thật thơm, không thấy thì thôi, nếu thấy, Lư Nghi đương nhiên muốn ăn.

Lư Tuấn kêu đệ đệ suy nghĩ ăn món gì trước, chút nữa sẽ trực tiếp gọi.

“Các ngươi mới từ Giang Nam trở về, để ta mời bữa này, xem như bày tiệc mời khách.” Lư Tuấn cười tươi, nói xong lại lướt mắt trên mặt Sơ Cẩm một vòng.

Đêm nay Sơ Cẩm mặc áo choàng lông cáo màu anh đào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn được tô điểm bởi một vòng lông cáo trên cổ, mềm mại đến mức khiến người ta muốn chạm vào và cắn một miếng.

Khi hình ảnh thất lễ này đột ngột xuất hiện trong đầu, Lư Tuấn nhanh chóng quay mặt chỗ khác. Trúng tà rồi, trúng tà rồi, ngày thường hắn coi thường những thiếu gia ăn chơi trác táng không giỏi văn võ, chỉ chuyên nói lời thô tục và khoác lác trong trường học, tại sao vừa thấy Sơ Cẩm, đầu óc hắn cũng toàn là suy nghĩ ăn chơi?

Trong lúc nhất thời, Lư Tuấn không dám nhìn Sơ Cẩm nữa.

Đây là Sơ Cẩm, muội muội của Mạnh Chiêu, con gái cưng của Triệu đại nhân, vậy mà hắn coi nhẹ Sơ Cẩm, quả là cầm thú, Lư Tuấn tự coi thường chính mình.

Không muốn làm cầm thú, cách tốt nhất là rời khỏi đây, nhưng xiên nướng đã cầm trên tay, Lư Tuấn lại không nỡ rời đi.

Liếc nhìn Mạnh Chiêu nho nhã yếu đuối, Lư Tuấn bỗng nhiên tìm được lý do cho mình, Sơ Cẩm quá xinh đẹp, có thể sẽ gặp những thiếu gia ăn chơi, chỉ dựa vào Mạnh Chiêu thì làm sao bảo vệ được cho nàng, cần hắn trông coi mới được.

Vì vậy, Lư Tuấn yên tâm thoải mái dẫn đệ đệ đi theo ba huynh muội Triệu gia ngắm đèn.

“Sơ Cẩm không thích ăn xiên nướng à?”

Nhân lúc Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm Triệu Phưởng, Lư Tuấn cầm một nắm que xiên bên tay phải, tay trái rờ mũi, lén tới gần Sơ Cẩm hai bước, lo lắng hỏi.

Sơ Cẩm nhìn xiên thịt trong tay hắn, theo quán tính tránh sang bên cạnh hai bước, lo lắng áo choàng màu hồng sạch sẽ của mình sẽ bị dính dầu mỡ của xiên nướng.

Sau khi né ra, Sơ Cẩm mới nói: “Thích ăn, nhưng đây là ở ngoài đường, cô nương sao lại thất lễ được.”

Lư Tuấn vừa nghe, lập tức dừng chân, nhìn trái nhìn phải, hắn chỉ vào ngõ nhỏ phía trước và nói: “Chúng ta qua bên kia, ta canh bên ngoài, ngươi ăn xong rồi đi ra.” Nói xong, hắn đưa toàn bộ xiên nướng trong tay cho Sơ Cẩm.

Từng cây xiên nướng phát sáng quyến rũ dưới ánh đèn, Sơ Cẩm thật sự muốn ăn. Nếu Lư Tuấn là ngoại nam lần đầu gặp mặt, Sơ Cẩm sẽ không chấp nhận đề nghị này, nhưng hắn là Lư Tuấn, mọi người biết tận gốc rễ, bản thân Lư Tuấn lại không đặt nặng quy củ lễ pháp, nàng hơi thất lễ một chút, Lư Tuấn cũng không để ý, sẽ không nói với người ngoài.

Nhưng Sơ Cẩm vẫn dè dặt một chút.

Song Đào nhìn thấu tâm tư của cô nương, mỉm cười chỉ vào cửa hàng đèn bên cạnh lối vào ngõ nhỏ: “Cô nương, cửa hàng đó treo đèn lồng rất độc đáo, chúng ta tới xem thử.”

Sơ Cẩm mỉm cười, gật đầu.

Lư Tuấn không ngốc, dặn dò đệ đệ nói một tiếng với Mạnh Chiêu, hắn đi chung với chủ tớ Sơ Cẩm đến cửa hàng đèn.

Quách Hưng đi theo luôn giữ khoảng cách mười bước chân.

Quan hệ hai nhà Triệu, Lư rất tốt, Quách Hưng không cảm thấy có gì không ổn khi Lư Tuấn chăm sóc cô nương nhà mình.

Tới cửa hàng đèn, Lư Tuấn đưa mắt ra hiệu Sơ Cẩm đi vào ngõ nhỏ.

Sơ Cẩm nhích vào góc tường từng chút một, nơi này ánh sáng mờ ảo, nàng có thể thấy rõ người trên đường nhưng người trên đường chắc không thấy rõ nàng. Lư Tuấn cũng muốn theo vào, Sơ Cẩm lắc đầu, kêu hắn đứng bên ngoài, dùng vóc dáng cao lớn của hắn che cho nàng, sau đó nàng cầm xiên nướng mà Lư Tuấn đưa, quay lưng về phía Lư Tuấn và bắt đầu ăn.

Lư Tuấn đứng nghiêng, thấy hai tay nàng cầm hai đầu que xiên, bóng dáng giống một con mèo tham ăn.

Lư Tuấn nhớ lại lúc nàng còn bé chạy đến non bộ chơi đùa, không phải lúc nào cũng tuân theo quy củ.

Lư Tuấn càng thích hơn.

Mạnh Chiêu không rời muội muội quá lâu, dẫn Triệu Phưởng tới tìm, thấy Lư Tuấn đang đứng dưới ánh đèn bên ngoài, muội muội, nhìn động tác hẳn là đang ăn xiên nướng, Mạnh Chiêu mỉm cười, không quấy rầy muội muội, đi đến trước cửa hàng bán đèn, chọn mua một chiếc đèn lồng.

Sơ Cẩm ăn năm xiên rất vui vẻ, nàng lấy khăn lau miệng.

Đây là một chiếc khăn bình thường, không có thêu tên của nàng, bởi vì lau dầu mỡ trên môi nên dơ và có mùi dầu mỡ, Sơ Cẩm không muốn nữa, lén vo khăn thành một cục, ném sâu vào trong ngõ nhỏ, sau đó thản nhiên đi tới nơi có ánh sáng.

Thấy Lư Tuấn nhìn chằm chằm nàng, ăn của người ta thì phải nói chuyện với người ta mềm mỏng hơn, lần đầu tiên Sơ Cẩm lộ ra khuôn mặt tươi cười với hắn, nhẹ nhàng nói: “Đa tạ Lư đại ca.”

Nàng cười tươi như hoa, Lư Tuấn nhìn ngây người, miệng mồm vụng về còn đang rầu rĩ không biết nên nói gì, Sơ Cẩm đã đến bên cạnh Mạnh Chiêu.

“Thích không?” Mạnh Chiêu cầm đèn hoa sen hỏi.

Sơ Cẩm cười: “Thích, ca ca tốt quá.”

Nàng cầm đèn lồng, đi về phía giữa đường.

Mạnh Chiêu và Lư Tuấn đưa mắt nhìn, dắt Triệu Phưởng đi theo.

Lư Tuấn ngẫm nghĩ, nói với đệ đệ Lư Nghi: “Đệ hãy đi trước, ta đi tiểu tiện một chút.”

Lư Nghi liếc hắn đầy vẻ ghét bỏ, quyết định tránh ra.

Mạnh Chiêu không nhìn thấy Lư Tuấn, nghi ngờ hỏi cậu.

Lư Nghi ghé vào lỗ tai hắn, nói thầm nho nhỏ.

Mạnh Chiêu đã hiểu.

Trong ngõ nhỏ, Lư Tuấn cúi xuống tìm một vòng trên mặt đất nhưng không thấy khăn của Sơ Cẩm, trong lúc hắn nghi ngờ không lẽ Sơ Cẩm có siêu năng lực nên đã ném khăn quá xa, hắn bỗng nhiên chú ý đám cỏ khô cao bằng nửa người phía dưới chân tường, nhìn kỹ trên dưới thì phát hiện một chiếc khăn bị kẹt giữa một nhánh cỏ.

Không nhìn được màu sắc, nhưng chắc chắn là của Sơ Cẩm.

Lư Tuấn mỉm cười, gỡ khăn ra và nhét vào ngực, cảm thấy mãn nguyện chạy ra ngoài.

“Các ngươi đi chậm vậy?” Quay lại bên cạnh Mạnh Chiêu, Lư Tuấn vỗ vai hắn theo thói quen.

Mạnh Chiêu liếc nhìn tay hắn, lặng lẽ tránh ra.

Lư Tuấn làm sao đoán được bạn thân ghét bỏ hắn, bởi vì lấy được khăn của Sơ Cẩm, tâm trạng hắn rất tốt, cho dù không nhìn Sơ Cẩm, khóe miệng hắn vẫn luôn tươi cười. Đi ngang qua một quầy hàng quăng vòng, Lư Nghi và Triệu Phưởng đòi chơi, Lư Tuấn bỏ tiền ra lần nữa, mua cho mỗi đứa hai mươi cái vòng, ngay cả nha hoàn Song Đào của Sơ Cẩm cũng có.

Mọi người xếp theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, Triệu Phưởng đứng đầu.

Cậu quăng trúng một con ngựa gỗ nên rất đắc ý.

Lư Nghi cùng tuổi với Sơ Cẩm, Lư Nghi làm quân tử, nhường Sơ Cẩm chọn trước.

Đều là người quen, Sơ Cẩm không khách khí, cẩn thận xem xét những thứ đặt trên mặt đất, Sơ Cẩm chọn một chiếc vòng bằng ngọc được đặt ở góc trái hàng thứ hai tính từ cuối.

A Kiều và Triệu Yến Bình sống tiết kiệm, không quá khắt khe với nữ nhi, càng không cần đề cập đến Mạnh thị của Trấn Bắc Hầu phủ, Mai thị của Lý Quốc Công phủ, Thẩm Anh của Vĩnh Bình Hầu phủ, Quý Phi nương nương trong cung đều tặng Sơ Cẩm nhiều thứ tốt. Những món hàng trên vỉa hè có gì tốt, Sơ Cẩm thích vòng ngọc đó là vì không thích những thứ khác.

Nàng muốn chơi nên chọn vòng tay này.

Đáng tiếc vòng tay vừa nhỏ vừa bằng phẳng, nàng ném hai mươi vòng nhưng không thể rơi trúng chiếc vòng ngọc.

Ném xong, Sơ Cẩm không giấu được sự thất vọng.

Nàng là cô nương duy nhất trong đoàn người, tuy Lư Nghi còn nhỏ tuổi cũng biết chăm sóc nữ tử, đi đến vị trí của Sơ Cẩm muốn giúp nàng ném.

Kết quả Lư Nghi cũng trắng tay.

Chủ quán không nhịn cười được.

Đến phiên Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu đương nhiên cũng muốn giúp muội muội, vóc dáng hắn cao ráo, ánh mắt cũng chuẩn, ném vòng vài lần đều đụng trúng vòng ngọc rồi lại bật lên.

Lư Tuấn cứ nhắc mãi đầy nuối tiếc, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, may mắn Mạnh Chiêu không ném trúng, nếu không hắn làm sao có cơ hội biểu diễn?

Cuối cùng đến lúc hắn ra tay, Lư Tuấn nhìn Sơ Cẩm, ném vòng đầu tiên nhẹ nhàng dừng lại vững chắc ở trên vòng ngọc, không hề nhúc nhích, nằm giữa vòng ngọc.

Chủ quán mở to mắt nhìn như đang thấy quỷ.

Bá tánh đứng xem sôi nổi cổ vũ và trầm trồ khen ngợi, Lư Tuấn mỉm cười, nhìn Sơ Cẩm bên cạnh.

Lúc đó trăng sáng trong, ánh đèn chuyển động, thần thái của thiếu niên lang phấn chấn lọt vào mắt Sơ Cẩm giống vầng trăng sáng trên bầu trời, khiến cho các vì sao mất đi ánh sáng.

Tim bỗng loạn nhịp, đôi gò má trắng như tuyết cảm thấy nóng lên.

Nàng rũ mi trước.

Lư Tuấn nhìn thấy, kêu chủ quán lấy vòng ngọc tới.

Tuy chủ quán luyến tiếc, nhưng đám đông đang nhìn chăm chú nên miễn cưỡng cười tươi dâng lên vòng ngọc.

Lư Tuấn nhận rồi đưa cho Sơ Cẩm.

Sơ Cẩm quay đầu nói: “Ngươi ném trúng, ta không cần.”

Lư Tuấn nghĩ nàng khách khí, cười nói: “Ta vốn ném cho ngươi, nếu không ta muốn đồ của cô nương làm gì?”

Hắn vô tư, Sơ Cẩm lại có tâm sự, tránh ra phía sau ca ca, không nhận.

Mạnh Chiêu cho rằng muội muội kiêng kỵ nam nữ thụ thụ bất thân, giúp muội muội ngăn lại, bảo Lư Tuấn cất đi.

Bị hắn chặn lại, Lư Tuấn chỉ nhìn thấy trâm cài của Sơ Cẩm, có lòng tặng nàng nhưng nàng lại không muốn, tâm trạng tốt của Lư Tuấn lập tức biến mất, ngực cũng khó chịu.

Nàng cũng coi hắn là ngoại nam hay sao, từ đây mọi chuyện đều phải xa cách hắn?

Đêm đó, Lư Tuấn lén giấu khăn thêu của cô nương bị mất ngủ.

Truyện Chữ Hay