Kiều Nương Xuân Khuê

chương 152

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Trà Xanh

Hoàng hôn buông xuống, Triệu Yến Bình bước ra khỏi Đại Lý Tự, trời đã nhá nhem tối, gió lạnh gào thét khiến da mặt căng cứng.

Bên ngoài hoàng thành có một nơi chuyên giữ xe ngựa và ngựa cho các quan viên. Cuộc sống Triệu gia ngày càng sung túc, A Kiều thương Triệu Yến Bình làm việc vất vả bèn nuôi thêm một con ngựa trong chuồng, một con giữ trong nhà dùng để kéo xe, một con để cho Triệu Yến Bình dùng khi đi làm ở Đại Lý Tự. A Kiều còn muốn Triệu Yến Bình ngồi xe ngựa, Triệu Yến Bình không chịu, ngoại trừ lúc trời mưa, hắn đều tự mình cưỡi ngựa đi tới đi lui.

Tiểu lại dắt ngựa có đầu óc linh hoạt và trí nhớ tốt, nhận ra Triệu Yến Bình, hắn mau chóng chạy vào trong dắt ngựa cho Triệu Yến Bình.

Triệu Yến Bình có tâm trạng tốt, thưởng hắn hai đồng tiền.

Tiểu lại dắt ngựa sững sờ, chuyện vui gì khiến Triệu đại nhân keo kiệt sẵn sàng thưởng cho hắn đồng tiền?

Triệu Yến Bình không để ý tiểu lại dắt ngựa, gió lạnh, lồng ngực hắn nóng ran, cưỡi ngựa chạy thẳng về nhà. Không được phép phóng ngựa chạy nhanh trong kinh thành, đến ngõ nhỏ ít người, Triệu Yến Bình giục ngựa đi nhanh, chỗ nào nhiều người, hắn giảm tốc độ để không đụng người qua đường, cố gắng tăng tốc nhưng về đến ngõ Sư Tử thì trời đã tối đen.

Mùa đông là vậy, ngày đặc biệt ngắn.

“Quan gia đã về!”

Quách Hưng đã đợi trước cửa từ sớm, nghe tiếng vó ngựa, hắn lập tức hét to.

A Kiều, Liễu thị, Mạnh Chiêu và Sơ Cẩm đều ở trong sảnh đường chờ hắn, Liễu thị không cảm thấy đói lắm, chỉ sợ con dâu đang có mang và hai hài tử đang tuổi lớn bị đói bụng, đang khuyên mẹ con A Kiều ăn trước. Nghe tiếng hét của Quách Hưng, cả nhà bật cười, A Kiều nháy mắt với Thúy Nương, Thúy Nương đi vào bếp chuẩn bị.

Triệu Yến Bình có khả năng che giấu lời nói, sau bữa cơm tối bọn nhỏ rút lui, hắn mới nói riêng với mẫu thân và thê tử về chuyện Hoàng Thượng ban thưởng nhà.

A Kiều chỉ nghe “một ngàn lượng”!

A Kiều đã tính toán cẩn thận nên mua tòa nhà lớn cỡ nào, tòa nhà tứ tiến đã đủ cho gia đình, mua tòa nhà ngũ tiến là quá xa xỉ. Cùng địa điểm tốt như ngõ Sư Tử, năm trăm lượng có thể mua được một tòa nhà tứ tiến rất vừa ý, thêm một hoặc hai trăm lượng thì có thể mua được tòa nhà ngũ tiến.

Mức giá cao nhất mà A Kiều đặt cho mình là lượng.

Cho dù trong tay nàng có hơn một ngàn lượng bạc, nhưng số bạc này là do hai vợ chồng tiết kiệm trong tám năm, tám năm lận đó, Triệu Yến Bình muốn tiêu một lần hết sạch?

Đây không phải là phấn mặt năm đồng bạc, lá trà hai lượng bạc hay là cái yếm tám lượng bạc, đó là một ngàn lượng!

A Kiều không biết nên nói gì, chỉ nhìn Triệu Yến Bình như người xa lạ, vì sao nàng không biết nam nhân của mình có tham vọng sống trong tòa nhà cao cấp giá một ngàn lượng?

Thái độ A Kiều coi như ổn định, Liễu thị trực tiếp vịn tay ghế, nhìn nhi tử đầy nghi ngờ.

Một ngàn lượng, nhà mình có một ngàn lượng à?

Liễu thị không quản gia, bà không biết tiệm thêu của con dâu và đồng ruộng đã dành dụm được bao nhiêu trong mấy năm nay, hoàn toàn bị hào khí của nhi tử làm choáng ngợp. Chưa nói đến chuyện nhà mình phất lên nửa đường, trượng phu thứ hai của bà, tức là Thẩm viên ngoại, sinh ra đã được hưởng phú quý, ông cũng không dám mua tòa nhà giá một ngàn lượng, người ta sống trong đại viện ở nông thôn rất thỏa mãn.

“Yến Bình à, nhà chúng ta có một ngàn lượng ư, sao con dám mua tòa nhà của Hoàng Thượng?” Thấy con dâu ngơ ngác, lòng bàn tay Liễu thị ướt đẫm mồ hôi, hay là ngân khố của Hoàng Thượng đang thiếu thốn nên cố ý bán tòa nhà giá cao cho nhi tử, tuy nhi tử không muốn mua nhưng không dám vi phạm thánh ý?

Triệu Yến Bình liếc nhìn mẹ chồng và nàng dâu, cười nói: “Hoàng Thượng đã duyệt sổ con thỉnh phong cáo mệnh tứ phẩm của ta xin cho hai người, mỗi người phu nhân cáo mệnh mới được phong đều được nhận một năm bổng lộc của quan viên cùng phẩm hạng, như vậy mỗi người sẽ lãnh lượng, gộp lại là gần lượng.”

Nghe được điều này, A Kiều mới thu lại ánh mắt giết người.

Cũng may Triệu Yến Bình bổ sung cho nàng gần lượng, nếu bảo nàng móc hết của cải ra, nàng, nàng sẽ liều mạng với hắn!

“Cả nhà chúng ta ở tòa nhà ngũ tiến quá thoải mái, nhưng tòa nhà ngũ tiến bình thường không đến một ngàn lượng, Hoàng Thượng bán tòa nhà ở đâu?”

Sau khi tỉnh táo lại, A Kiều bắt đầu hỏi thăm.

Triệu Yến Bình nói: “Hoàng Thượng không nhắc tới, ta cũng không biết, nhưng chắc chắn Hoàng Thượng đã nói với Hộ Bộ, khi nào ta cầm bạc đi giao, nhận khế nhà và chìa khóa, chúng ta đến đó xem.”

Liễu thị hỏi nhỏ: “Chắc Hoàng Thượng không lừa chúng ta đâu nhỉ?”

Triệu Yến Bình bật cười: “Nương lo lắng nhiều rồi, tuy rằng ba năm trước triều đình luôn đánh giặc nhưng chưa nghe nói quốc khố thiếu hụt, Hoàng Thượng sẽ không lừa bạc của chúng ta. Theo ta thấy, Hoàng Thượng đại khái nghe nói chúng ta không chọn được tòa nhà thích hợp, cố ý muốn lo cho chúng ta, Hoàng Thượng không phải là người keo kiệt, tuy ngài nói nhà trị giá một ngàn lượng, nhưng thật ra có thể đáng giá hơn.”

Nếu Hoàng Thượng muốn chăm lo cho thần tử, tại sao lại giấu giấu diếm diếm?

Liễu thị khó hiểu: “Có nhiều quan không mua nổi nhà, chúng ta có tiền để đổi tòa nhà lớn hơn, vì sao Hoàng Thượng đột nhiên quan tâm con?”

Trước kia nhi tử thuê nhà để ở, đâu thấy Hoàng Thượng lo lắng giùm.

A Kiều đoán được một chút, nàng cười nói: “Nương, Hoàng Thượng đối xử với thần tử giống như ta đối xử với tiểu nhị của tiệm thêu, tiểu nhị nào làm tốt, ta sẵn sàng cho nàng tiền công nhiều hơn, làm kém hoặc biểu hiện bình thường, ta sẽ trả đúng mức và không thưởng thêm. Mấy năm nay quan gia giải quyết nhiều vụ án công bằng và nghiêm khắc, Hoàng Thượng chứng kiến tất cả nên đặc biệt thưởng cho hắn.”

Liễu thị nhìn nhi tử.

Triệu Yến Bình gật đầu, cũng gần như vậy.

Tòa nhà đã được quyết định, bất kể là lợi dụng Hoàng Thượng hay là bị hoàng đế lừa gạt, cả nhà đều mong sớm được nhìn thấy tòa nhà này. Đêm đó A Kiều lấy ra ngân lượng mà hai vợ chồng cực khổ dành dụm trong tám năm, cộng với ngân phiếu và bạc, đếm đủ một ngàn lượng rồi bỏ vào một cái hộp.

A Kiều nghĩ thầm, nếu một Đại Lý Tự thiếu khanh như Triệu Yến Bình làm mất bạc của mình, đó sẽ là một trò cười lớn.

“Cầm cẩn thận!”

Ngày hôm sau, khi đưa Triệu Yến Bình ra cửa, A Kiều gần như nghiến răng dặn dò hắn.

Triệu Yến Bình muốn bật cười khi thấy nàng như vậy.

Hắn đem cái hộp đến Đại Lý Tự, cất vào trong ngăn bàn của mình và khóa lại. Tới buổi trưa, Triệu Yến Bình mới ôm cái hộp đến Hộ Bộ để giao.

Hộ Bộ có vị Bao đại nhân chuyên phụ trách những tòa nhà và khế nhà bị triều đình tịch thu. Hôm qua Hoàng Thượng đã nhắn tin, bây giờ nhìn thấy Triệu Yến Bình, đôi mắt Bao đại nhân đỏ lên vì hâm mộ và ghen tị. Triệu Yến Bình vừa nhìn ánh mắt Bao đại nhân đã biết tòa nhà mà Thuần Khánh Đế bán cho hắn chắc chắn không tệ, trong lòng hắn mừng rỡ nhưng trên mặt lại thản nhiên.

Hắn rất nghiêm túc, không hỏi thăm bất cứ điều gì, Bao đại nhân cũng không dám lộn xộn, chỉ giải quyết theo việc công, nói cho Triệu Yến Bình tòa nhà ở nơi nào, nhân tiện nói với Triệu Yến Bình: “Hoàng Thượng nói, tất cả đồ đạc trong nhà cũng thưởng cho đại nhân, kêu đại nhân lo luyện chữ, đừng bôi nhọ sự phong nhã của chủ nhân cũ.”

Triệu Yến Bình nghĩ thầm, nếu chủ nhân cũ của tòa nhà phong nhã như vậy, chữ đẹp như vậy, tại sao bị tịch thu nhà?

“Thần cẩn tuân thánh chỉ.” Triệu Yến Bình cung kính hướng về phía Ngự Thư Phòng hành lễ.

Sau khi bàn giao, Triệu Yến Bình cất kỹ công văn bán nhà có đóng dấu ngọc tỷ của Thuần Khánh Đế, khế nhà và chìa khóa vào trong hộp rồi trở về Đại Lý Tự.

Trở về nhà lúc chạng vạng, hắn mới biết sách phong cáo mệnh mới cho A Kiều và Liễu thị đã được ban xuống, giống như lần trước, mẹ chồng và nàng dâu nhận được triều phục dành cho cáo mệnh phu nhân tứ phẩm, và tổng cộng lượng bạc thưởng. Mua nhà mới khiến A Kiều móc hết của cải, Liễu thị vui vẻ giao bạc thưởng của mình cho con dâu, A Kiều ngượng ngùng hai lần rồi đỏ mặt nhận lấy.

Ngày mai có thể đi xem nhà, ban đêm A Kiều cao hứng không ngủ được, quấy rầy Triệu Yến Bình nói chuyện với nàng.

Triệu Yến Bình giới thiệu chủ cũ của tòa nhà với nàng, hắn đã hỏi thăm các đồng liêu thân quen về chuyện đó.

Chủ nhân cũ của tòa nhà là một hàn lâm lớn tuổi họ Phương, đã từng giảng sách cho Thuần Khánh Đế. Phương lão Hàn lâm xuất thân từ Giang Nam, có tài văn chương, có hai niềm yêu thích lớn trong đời: đọc sách và sửa nhà. Phương lão Hàn lâm có của cải do tổ tiên để lại, sau khi vào kinh làm quan, Phương lão Hàn lâm đã mua hai tòa nhà ngũ tiến rất lớn liền kề ở phía bắc của hoàng thành, một tòa nhà ngũ tiến để người nhà ở, một tòa khác bị Phương lão Hàn lâm kêu người san bằng, tự ông thiết kế, sửa chữa hết mười năm, cuối cùng xây một hoa viên khiến ông hài lòng, đặt tên là Nam Viên.

Đúng như tên gọi, Nam Viên được xây theo bố cục của khu vườn Giang Nam, đình đài, lầu các, núi giả, nước chảy, rừng trúc, hoa cỏ, những gì cần đều có, tuy vườn nhỏ nhưng hội tụ những gì tinh túy nhất của khu vườn Giang Nam, yên tĩnh, lịch sự và thanh lịch. Tất cả khách khứa đến Nam Viên đều hâm mộ, đã bước vào thì không muốn đi ra.

Phương lão Hàn lâm vừa viết sách và giảng kinh ở Hàn Lâm Viện, vừa hưởng thụ khu vườn của mình, ông không muốn làm quan lớn, chỉ thích bộ sưu tập sách của Hàn Lâm Viện, thích các khách khứa yêu thích và ngưỡng mộ ông. Lúc đó ở kinh thành, người có quyền có tiền hơn ông thì không có khu vườn tinh xảo như ông, quan viên muốn học hỏi sự phong nhã như vậy thì không có tiền!

Thuần Khánh Đế cũng từng đến Nam Viên của Phương lão Hàn lâm, rất thích, cho nên, khi Phương lão Hàn lâm tiết lộ đề thi của kỳ thi mùa xuân cho một con em thế gia vì ông thèm muốn một bức tranh nổi tiếng, tuy Thuần Khánh Đế chém đầu Phương lão Hàn lâm và tịch thu tài sản của Phương lão Hàn lâm, nhưng vẫn không ban thưởng tòa nhà Phương gia cho người khác, còn giữ lại hai thợ thủ công chăm sóc Nam Viên để họ tận tâm giữ gìn Nam Viên, đừng để Nam Viên hoang vu.

A Kiều càng nghe càng phấn khích, ngồi dậy nói: “Đừng nói đến khu vườn đẹp thế nào, ngõ Cát Tường gần hoàng thành, khu vực xung quanh đều là quan lớn và quý nhân, một tòa nhà ngũ tiến trong ngõ bình thường được bán với giá một ngàn lượng trở lên, tòa nhà Phương gia tương đương với hai tòa ngũ tiến, Hoàng Thượng chỉ lấy giá của một tòa nhà, vậy là quá hào phóng nhỉ?”

Còn có đồ đạc bên trong nhà, Phương lão Hàn lâm có tiền như vậy, đồ đạc bên trong nhất định đều là đồ tốt, nếu thật sự đều để lại trong nhà, toàn bộ tổng cộng đâu chỉ hai ngàn lượng?

A Kiều bị cái bánh có nhân khổng lồ này đập cho choáng váng.

Lúc mới biết, Triệu Yến Bình cũng choáng váng, sau đó nghĩ kỹ: “Phương lão Hàn lâm không tham quyền, không tham tiền, bởi vì tham một bức thư pháp mà bị rơi đầu. Hoàng Thượng coi trọng Đại Lý Tự, năm xưa ân sư từ quan, Hoàng Thượng vẫn mời ân sư trở về vì ân sư công bằng và chính trực. Bây giờ Hoàng Thượng ban thưởng tòa nhà Phương gia cho ta, là long ân, cũng là cảnh cáo, muốn ta coi đó là bài học, đừng vì nhất thời tham lam mà lạc lối.”

Lời này giống như một dòng suối mát lạnh rót vào cái đầu đang quay cuồng của A Kiều.

Đúng vậy, Triệu Yến Bình làm tốt mọi việc, Hoàng Thượng vui vẻ cho hắn một tòa nhà lớn. Ở nhà đẹp, ngày nào đó Triệu Yến Bình lơ là bổn phận, Hoàng Thượng tịch thu tòa nhà, chém đầu Triệu Yến Bình chỉ bằng một câu nói. Mặc dù Triệu Yến Bình giao một ngàn lượng bạc mua nhà, khế nhà cũng nắm trong tay, nhưng có thể sống lâu dài trong tòa nhà hay không còn phụ thuộc vào việc Triệu Yến Bình và con cháu Triệu gia có bản lĩnh hay không, có đủ trung thành hay không.

“Chàng nhớ đừng tham.” A Kiều nắm tay Triệu Yến Bình, vô cùng nghiêm túc dặn dò, “Chúng ta có được ngày hôm nay không dễ dàng chút nào. Hoàng Thượng thưởng cho chúng ta tòa nhà tốt như vậy, bổng lộc của chàng và thu nhập của ta đủ để cho nhà chúng ta sống thoải mái dễ chịu, chàng cứ lo phá án, đừng tham quyền cũng đừng tham tiền, lỡ như có người dùng sắc đẹp dụ dỗ chàng, nếu chàng thật sự muốn thì nói với ta, ta sẽ mua nha hoàn xinh đẹp cho chàng. Nói tóm lại, chàng không được tham lam bên ngoài, phạm tội sẽ bị xét nhà và bị chém đầu.”

Triệu Yến Bình nhìn nàng một đỗi, đột nhiên hỏi: “Sao nàng không lo lắng ta sẽ tham thư pháp?”

A Kiều sững người, ngay sau đó nhận ra Triệu Yến Bình đang trêu mình nên véo hắn: “Ta đang nói chuyện nghiêm túc!”

Tham thư pháp cái gì, về điểm này, chữ của Mạnh Chiêu còn đẹp hơn hắn!

Tay của A Kiều cũng không yếu, Triệu Yến Bình hít một hơi, ngồi dậy, ôm nàng nói: “Yên tâm đi, ta không tham gì cả, ta chỉ tham nàng.”

Hắn sống hơn ba mươi tuổi mà chỉ tham hai người, một người là muội muội, một người là A Kiều.

Muội muội đã tìm được rồi, A Kiều ở ngay bên cạnh, không còn gì có thể khiến hắn làm trái lương tâm để trở thành tham quan.

Truyện Chữ Hay