Editor: Trà Xanh
Nam nhân phung phí tiền bạc thì nên làm gì?
Nhất định nên bị mắng.
Nhưng nếu nam nhân ngày thường tiết kiệm, chỉ khi mua đồ cho thê tử mới xài phung phí, vậy thê tử sẽ mắng hắn phá của hay sao?
Dù sao A Kiều không nỡ mắng, tuy có một phút xúc động muốn trách hắn vì quá tiếc bạc nhưng Triệu Yến Bình cứ ôm chặt nàng, hôn đến nỗi tay chân nàng mềm nhũn, thì thầm bên tai rằng hắn kiếm tiền là để cho nàng tiêu. A Kiều không giận nữa, ngược lại rất vui vì mình gả cho một nam nhân tốt.
Triệu Yến Bình tuyệt đối không phải là một trượng phu biết nói lời ngon tiếng ngọt, hắn chỉ tặng quà mỗi năm một lần nhưng tấm lòng này khiến A Kiều ngọt ngào cả năm.
Bạc đã xài rồi, đồ đã mua về, A Kiều do dự tới lui vẫn từ bỏ ý định đem vật liệu ra tiệm thêu kiếm tiền. Tranh thủ thời gian nghỉ trưa rảnh rỗi mỗi ngày, nàng trốn trong phòng bí mật may yếm cho mình.
Vật liệu quá quý giá, A Kiều vô cùng cẩn thận từng đường kim mũi, chỉ một cái áo nho nhỏ mà nàng làm hết ba ngày, làm xong A Kiều còn tiếc không dám mặc. Còn đang cho con bú nên rất dễ bị dơ, quà tặng đẹp đẽ và quý giá như vậy, A Kiều quyết định chờ ngày nàng cảm thấy mình bình phục, có thể vô tư ân ái với Triệu Yến Bình thì mặc cho hắn xem.
Ngày tháng , Triệu Yến Bình bắt đầu nghỉ lễ Đoan Ngọ ba ngày.
Bên trong phủ cũng cho hạ nhân nghỉ một ngày. Hiện tại trong nhà Triệu gia có năm hạ nhân, A Kiều sắp xếp để Quách Hưng và Thúy Nương ra ngoài chơi vào ngày , quê của Xuân Trúc và Đông Trúc ở gần kinh thành nên để các nàng về nhà ăn lễ ngày , tới ngày sẽ để Bách Linh hầu Liễu thị được nghỉ.
Đối với sự sắp xếp của A Kiều, Quách Hưng rờ trán, cảm thấy mình không cần nghỉ. Ngày thường hắn không làm gì nhiều, ngoại trừ lúc quan gia và phu nhân muốn hắn làm việc vặt, hắn sẽ trông cửa, quét sân, công việc nhẹ nhàng đâu cần nghỉ ngơi. Thúy Nương cũng không muốn nghỉ, nàng sợ mình đi chơi thì cả nhà quan gia không có cơm ăn.
A Kiều cười nói “Em nấu bữa sáng xong rồi đi, đến chạng vạng lại về nấu bữa tối, chúng ta tự lo bữa trưa.”
Thúy Nương vẫn không muốn đi.
A Kiều chớp mắt nhìn nàng “Nếu hai anh em không biết đi đâu chơi, vậy đến tiệm thêu và cửa hàng son phấn đi, mỗi dịp lễ tết thì hai cửa hàng đều rất bận, các ngươi có thể giúp một tay.”
Thúy Nương hiểu ngay lập tức, phu nhân đang cho ca ca cơ hội đi gặp Thu Nguyệt tỷ tỷ!
Lúc này, Quách Hưng không muốn ra ngoài cũng bị Thúy Nương kéo đi.
Trong giai đoạn này, cứ cách khoảng một hai canh giờ là tiểu Sơ Cẩm đòi bú. A Kiều muốn cho hài tử bú nên không ra ngoài được. Nàng không đi, Liễu thị và Triệu Yến Bình ở nhà với nàng, buổi trưa để Triệu Yến Bình chăm hài tử, mẹ chồng và nàng dâu đi vào bếp nấu cơm trưa, đều là món ăn Giang Nam.
Tới buổi chiều, mặt trời không còn chói chang, Triệu Yến Bình ẵm tiểu Sơ Cẩm đi dạo trong sân với Mạnh Chiêu. Tiểu hài tử cứ ở suốt trong phòng cũng không tốt, A Kiều và Liễu thị bảo nha hoàn dọn ghế ra đặt dưới bóng cây, vừa nhìn Triệu Yến Bình dỗ hài tử vừa hóng mát. Thấy sắp có muỗi, A Kiều bàn bạc với bà mẫu chuẩn bị làm túi nhỏ đựng ngải cứu khô và cây ngải đặt bên cạnh hai anh em để khỏi bị muỗi cắn.
Đang trò chuyện, Quách Hưng và Thúy Nương quay về.
Quách Hưng đi thẳng về đảo tọa phòng, Thúy Nương vui vẻ đi vòng qua bức tường ngăn, lớn tiếng thông báo tin vui “Phu nhân, Thu Nguyệt tỷ tỷ đồng ý gả cho ca ca của ta!”
Triệu Yến Bình nhìn phía đảo tọa phòng.
A Kiều ngạc nhiên vẫy tay với Thúy Nương, bảo Thúy Nương kể những gì đã xảy ra ở cửa hàng son phấn.
Thúy Nương đi vào bếp lấy một băng ghế nhỏ đặt bên cạnh A Kiều, ngồi xuống bắt đầu kể chuyện, nói rằng hai anh em đến tiệm thêu trước, thấy không có việc gì nên đi đến cửa hàng son phấn, phát hiện cửa hàng son phấn mới thuê một tiểu nhị, thiếu niên lang môi hồng răng trắng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, vô cùng nhiệt tình với Thu Nguyệt, Thu Nguyệt vừa nói vừa cười với hắn. Thúy Nương nhìn thấy ca ca khó chịu, sau đó vắng khách, khi các tiểu nhị tụ tập ăn cơm, Quách Hưng đột nhiên gọi Thu Nguyệt ra ngoài, hai người ở phía sau tầm nửa canh giờ. Lúc quay lại, Thu Nguyệt tiếp tục làm việc tựa như không có gì xảy ra, còn Quách Hưng cười như một kẻ ngốc.
Hoá ra Thúy Nương không biết phần quan trọng nhất!
A Kiều bảo Thúy Nương kêu Quách Hưng đến.
Khi Quách Hưng ngượng ngùng đi theo sau muội muội vòng qua bức tường ngăn, phát hiện chẳng những phu nhân và thái thái, Xuân Trúc, Đông Trúc và Bách Linh đều có mặt, ngay cả quan gia đang ẵm tiểu thư cũng nhìn chằm chằm hắn bằng ánh mắt sắc bén. Quách Hưng lập tức đỏ mặt, màu da hắn ngăm đen, lúc này vừa đen vừa đỏ, xấu hổ đến mức khiến người ta thương xót cho hắn.
A Kiều mỉm cười bảo bọn Xuân Trúc lui ra trước, nhân tiện dẫn theo Mạnh Chiêu vì cậu không thích hợp để nghe điều này.
Không có ba đại nha hoàn, Quách Hưng thoải mái hơn, A Kiều hỏi hắn làm cách nào để cầu hôn thành công. Quách Hưng cúi đầu, nói mơ hồ: “Ta nói ta muốn cưới nàng, lúc đầu nàng nói tuổi chúng ta không hợp, ta không quan tâm. Nàng lại nói về quá khứ của nàng, ta vẫn không quan tâm. Nàng nói nàng không sinh được hài tử, ta cũng không quan tâm. Cuối cùng nàng kêu ta viết chứng từ, hứa rằng trong tương lai nếu nàng muốn rời đi thì ta sẽ viết thư hòa ly. Ta viết chứng từ, nàng đã đồng ý.”
Thúy Nương bĩu môi “Nói có vài câu mà hết nửa canh giờ?”
Quách Hưng trừng mắt liếc muội muội, nhất định còn làm gì đó nhưng làm sao hắn nói được? Muội muội chẳng thông minh tí nào, cái gì cũng hỏi.
Liễu thị cúi đầu nở nụ cười.
A Kiều không muốn Quách Hưng xấu hổ, kịp thời giúp đỡ hắn: “Thu Nguyệt kêu ngươi viết chứng từ vì sợ sau này ngươi đổi ý hoặc là thích cô nương trẻ tuổi khác, lén lút sau lưng nàng. Ccó chứng từ này, nếu nàng bị ngươi làm tổn thương thì có thể dễ dàng rời đi.”
Quách Hưng hiểu rõ, hắn đã hứa với Thu Nguyệt, lúc này lại quỳ xuống, cam đoan với phu nhân và quan gia rằng hắn không phải là loại nam nhân hay thay lòng đổi dạ.
Triệu Yến Bình bảo hắn đứng dậy, nghiêm mặt nói “Nếu ngươi muốn cưới nàng, tương lai thật sự làm ra chuyện như vậy, đừng trách tại sao Triệu gia ta không dung thứ cho ngươi.”
Quách Hưng nói không dám, quan gia là quan ngũ phẩm nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ gian xảo, hắn là một hạ nhân, làm sao dám làm bậy? Cho dù hắn có gan, hắn cũng không có tâm tư đó. Hắn thích Thu Nguyệt, không cần biết Thu Nguyệt sinh được hay không, hắn sẽ bảo vệ Thu Nguyệt cả đời.
Hắn không có bề ngoài tuấn tú như quan gia, cũng không có năng lực như quan gia, hắn chỉ là một hạ nhân, Thu Nguyệt đẹp như vậy, lại đồng ý gả cho hắn, Quách Hưng chết cũng không nuối tiếc.
A Kiều hỏi hắn “Về chuyện hôn sự, các ngươi muốn làm lớn hay là…?”
Quách Hưng gãi đầu, đỏ mặt nói: “Thu Nguyệt nói, không cần quan gia và phu nhân tốn kém, chỉ cần các ngài đồng ý, thỉnh quan gia viết hôn thư cho chúng ta, nàng trực tiếp dọn đến đây sống với ta.”
A Kiều cảm thấy, Thu Nguyệt từng làm ngựa gầy, nếu hôn sự làm quá phô trương sẽ khiến người khác dị nghị hỏi thăm, bị người ta biết quá khứ của Thu Nguyệt thì lại không hay, chi bằng ở trong viện nhà mình đãi hai bàn tiệc rượu, mời Lý quản sự và nhóm Giang nương tử đến, cả gia đình chủ tớ làm chứng cho hai người.
Quách Hưng dập đầu lạy hai vợ chồng Triệu Yến Bình và A Kiều ba cái.
Mạng của hai anh em họ là do quan gia cho, Thu Nguyệt là do quan gia mang về, phu nhân lưu lại. Mọi việc dựa vào quan gia và phu nhân, Quách Hưng mới cưới được người trong lòng.
Tuy rằng không cần làm lớn nhưng vợ chồng son mới cưới cũng nên mặc đồ cưới. A Kiều kêu Giang nương tử đến, bảo Giang nương tử chọn hai xấp vải tốt trong tiệm thêu để may đồ cưới cho Quách Hưng và Thu Nguyệt.
Hôm đó Giang nương tử đo kích thước của Quách Hưng, sau đó đến cửa hàng son phấn đo cho Thu Nguyệt, quay về sắp xếp thợ may vá, nửa tháng sau đã may xong trang phục cho tân lang và tân nương.
A Kiều cố ý chọn ngày lành vào cuối tháng , ngày Triệu Yến Bình được nghỉ làm việc.
Vào lúc hoàng hôn, cửa hàng son phấn đóng cửa sớm một canh giờ, Lý quản sự và tiểu nhị mới được tuyển dụng cùng đưa Thu Nguyệt đến. Quách Hưng tạm thời ở trong đảo tọa phòng không xuất hiện, Đông Trúc kéo Thu Nguyệt vào phòng nàng để trang điểm và thay quần áo. Trong viện Triệu gia treo lồng đèn đỏ thẫm, hai cái bàn đã được bày sẵn, Thúy Nương và Bách Linh bận rộn ở trong bếp, sẵn sàng dọn đồ ăn bất cứ lúc nào.
A Kiều tính giờ lành, bảo Đông Trúc dìu Thu Nguyệt đội khăn voan đỏ đi ra.
Quách Hưng cũng mặc áo cưới, trên ngực cài đóa hoa đỏ thẫm, tươi cười đón tân nương tử. Sau khi lạy trời đất, mọi người hộ tống hai vợ chồng đến phòng của Quách Hưng để làm lễ nhà mới, mở khăn voan và uống rượu hợp cẩn, sau đó mọi người quay lại trong viện, chia làm hai bàn ăn tiệc.
A Kiều cười tươi rói đánh giá cặp vợ chồng mới cưới, ánh mắt liếc qua Triệu Yến Bình, phát hiện Triệu Yến Bình đang nhìn nàng, đôi mắt đen láy chứa đựng ẩn ý khiến cả người nàng nóng lên.
Tim A Kiều nhảy lên, nhanh chóng cụp mắt xuống.
Triệu Yến Bình bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Sau khi tan tiệc, Quách Hưng đưa Thu Nguyệt về phòng, Lý quản sự và tiểu nhị rời đi, bọn nha hoàn dọn dẹp tiệc trong viện.
Triệu Yến Bình đi tắm trước, A Kiều ngồi trong phòng cho nữ nhi bú. Tiểu Sơ Cẩm buổi tối rất ngoan, bú trước khi ngủ, đêm khuya thức dậy bú một lần, sau đó đến rạng sáng mới bú nữa.
Triệu Yến Bình tắm xong về phòng, A Kiều còn chưa cho bú xong, hắn ngồi bên cạnh, trên mặt như có một lớp mây mù.
Ngày thường nàng sẽ không đỏ mặt vì điều này, vì ngày thường Triệu Yến Bình không nhìn khi nàng đang cho hài tử bú.
Tiểu Sơ Cẩm cuối cùng đã bú no.
A Kiều kéo áo xuống ngay lập tức.
“Ta sẽ cho bé ợ, nàng đi tắm đi.” Triệu Yến Bình bế nữ nhi, cụp mắt nói.
A Kiều gật đầu, đến tủ quần áo lấy trung y mới, nhân dịp Triệu Yến Bình không chú ý, nàng bí mật lấy cái yếm trị giá tám lượng ra.
Đêm nay A Kiều tắm rất cẩn thận, nàng sinh nữ nhi đã được hai tháng, tự cảm giác khôi phục lại tình trạng như trước, ăn ngon ngủ ngon, không có bất kỳ khó chịu gì. Trong lòng cảm giác như thế, có thể nhìn thấy dáng người cũng hoàn hảo như lúc đầu, chỗ nên bằng phẳng thì bằng phẳng, nên lồi lõm thì lồi lõm.
Bước ra khỏi thùng gỗ, A Kiều lau khô người, mặc cái yếm tám lượng bạc trước, rồi mặc áo ngủ bằng vải sa mỏng màu đỏ.
Mỗi khi trời nóng, A Kiều đều mặc sa mỏng, không phải cố ý muốn quyến rũ hắn.
Mặc xong quần áo, A Kiều rờ mái tóc dài còn hơi ướt của mình, hối hận không có gương trong phòng.
Nàng tùy tiện dùng tay vuốt, gọi Đông Trúc vào dọn dẹp, một mình đi vào đông phòng.
Tiểu Sơ Cẩm đã ngủ, Triệu Yến Bình đặt nữ nhi vào giường gỗ nhỏ của bé, bốn góc giường được treo túi đựng ngải cứu do A Kiều làm.
A Kiều tắm chậm, Triệu Yến Bình cầm sách ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng bước chân, Triệu Yến Bình ngẩng đầu, thấy tiểu thê tử mặc bộ áo ngủ màu đỏ. Áo ngủ bằng sa mỏng rất xứng với tên gọi, chỗ cần che thì che hết nhưng lại ẩn ẩn hiện hiện, đặc biệt là A Kiều trắng như vậy, nàng có lẽ mát mẻ nhưng Triệu Yến Bình càng nhìn càng nóng.
A Kiều vội vàng ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lược chải đầu.
Triệu Yến Bình cầm sách nhưng đôi mắt đen láy cứ nhìn chằm chằm nàng.
A Kiều có thể nhìn thấy hắn trong gương, nghiêng đầu lén cười.
Chải đầu xong, A Kiều bò lên giường đất, thấy Triệu Yến Bình vẫn ngồi bất động, A Kiều vừa cởi áo ngủ, vừa thản nhiên liếc hắn “Chưa ngủ hả?”
Khi tiểu thê tử mới bước vào, Triệu Yến Bình nhìn chân nàng, khi nàng bò lên giường đất, Triệu Yến Bình nhìn vòng eo của nàng, bây giờ áo ngủ của nàng hở một nửa, Triệu Yến Bình đột nhiên phát hiện, nàng mặc vật liệu mà hắn tặng bên trong.
Trên nền màu đỏ thẫm, một con chim xanh giương cánh bay lượn, đầu cụp xuống, cái đuôi năm màu lướt qua một bên gò bồng đảo.
Triệu Yến Bình nắm chặt quyển sách trong tay.
Thật ra hắn không hiểu về chất liệu, trừ khi là sự khác biệt rõ ràng giữa tơ lụa và vải bố. Hôm đó đến cửa hàng tơ lụa chỉ chọn đồ đắt tiền, nhưng chất liệu này được A Kiều mặc trên người thật mượt mà, phác họa từng đường nét của nàng, Triệu Yến Bình rốt cuộc hiểu được sự yêu thích của quan lớn và quý nhân đối với hàng thêu và tơ lụa nổi tiếng.
Quyển sách bị chủ nhân ném lên bàn, đèn dầu vẫn còn tiếp tục cháy trong lặng lẽ, tiếp tục cung cấp ánh sáng mờ nhạt cho chủ nhân.