Editor: Trà Xanh
Ba người Triệu Yến Bình hầu như đi xuyên đêm, chỉ tám ngày đã đến thành Kinh Châu.
Vào thành thì đã chiều, người và ngựa đều mệt. Triệu Yến Bình bảo Đái Xương và Lý Nghiêm, hai tiểu lại đi theo phụ tá, vào khách điếm nghỉ ngơi. Hắn rửa mặt, uống bình trà, cầm công văn của Đại Lý Tự, đi thẳng đến phủ nha của Kinh Châu phủ.
Hơn nửa canh giờ nữa là hết giờ làm việc, Lục tri phủ xác nhận công văn của Triệu Yến Bình, biết Triệu Yến Bình chỉ là một tiểu quan thất phẩm của Đại Lý Tự, mà năm ngoái tả thiếu khanh chính tứ phẩm Thái Kỳ của Đại Lý Tự tự mình tới điều tra cũng không thể phá án, không khỏi hơi khinh thường Triệu Yến Bình, cũng suy đoán rằng Đại Lý Tự thật ra đã từ bỏ vụ án này, cử Triệu Yến Bình tới đây chỉ để xác nhận nghi phạm trong nhà lao có phải là hung thủ hay không mà thôi.
Đối với sự sắp xếp này của Đại Lý Tự, Lục tri phủ rất bất mãn. Hắn bắt được hung thủ, nhân chứng và vật chứng đều vô cùng rõ ràng, chỉ vì hung thủ kiên quyết không chịu thừa nhận bảy vụ án trước đây là do hắn làm, hắn mới sử dụng hình phạt nặng để ép hỏi. Đám người ở Đại Lý Tự chỉ là vết mực, mỗi năm không lật được vài vụ án oan thì sợ bị phê bình là quan kinh thành vô dụng, nhất quyết đòi xét duyệt và kiểm điểm lại.
Tuy bất mãn, nhưng để tỏ ra mình tôn trọng Đại Lý Tự, Lục tri phủ vẫn đưa Triệu Yến Bình đến nơi giam giữ tử tù.
Hung thủ mà Lục tri phủ bắt được tên là Ngụy Chí Thành, khi hắn bị người báo án phát hiện, hắn vừa mới cưỡng hiếp một phụ nhân trẻ tuổi. Các bá tánh báo án đã bắt hắn, sau khi quan phủ tiếp quản đã phát hiện phụ nhân đó là hàng xóm của Ngụy Chí Thành, đã chết, còn tìm thấy một ấm trà có chứa dầu cây trẩu và một cây mồi lửa bị Ngụy Chí Thành vứt bỏ trong bụi cỏ xung quanh người chết.
Đây là bằng chứng được Lục tri phủ liệt kê trong hồ sơ vụ án.
Lời khai được chia làm hai phần, một phần là lời biện hộ ban đầu của Ngụy Chí Thành, nói rằng hắn chỉ muốn thiêu chết một mình phụ nhân. Sau đó phủ nha sử dụng biện pháp tra tấn, Ngụy Chí Thành mới thú nhận rằng bảy người trước đó đều do hắn giết chết, giết người lớn vì muốn cướp tiền của họ, giết hài tử là vì hài tử xúc phạm hắn.
Lư thái công nghi ngờ Ngụy Chí Thành bị đánh nên phải nhận tội, hai trong số ba người đã chết được xác định là hộ nghèo, tuy gia đình Ngụy Chí Thành không giàu có, nhưng nếu Ngụy Chí Thành có chút đầu óc sẽ không mạo hiểm đi cướp hộ nghèo, nên chọn hộ có tiền để ra tay.
“Hắn là Ngụy Chí Thành, nếu Triệu bình sự muốn thẩm vấn, có thể đến đây bất cứ lúc nào.” Dừng lại trước một gian nhà lao, Lục tri phủ chỉ vào tù nhân nằm trên chiếu bất động bên trong. Tù nhân đó đầu bù tóc rối, cánh tay và cổ chân lộ ra máu me bê bết. Nhìn thấy có người tới, hắn cuộn mình chặt hơn, tròng mắt đỏ hoe lộ rõ vẻ sợ hãi.
Triệu Yến Bình liếc thẳng hắn, xoay người nói với Lục tri phủ: “Đại nhân có việc bận thì cứ đi.”
Lục tri phủ cười đầy ẩn ý, dẫn theo tùy tùng rời đi.
Triệu Yến Bình yêu cầu cai ngục mở cửa, hắn đi vào một mình, ngồi xổm trước mặt Ngụy Chí Thành.
Ngụy Chí Thành rụt đầu vào ngực, không dám nhìn hắn.
Triệu Yến Bình nghiêm giọng nói: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ không tra tấn ngươi. Ta họ Triệu, là quan viên của Đại Lý Tự ở kinh thành, Đại Lý Tự xét duyệt các vụ kiện trong thiên hạ, nếu có vụ án bị oan sẽ được sửa lại. Ngươi đã cưỡng hiếp và giết Đàm thị, bằng chứng rất rõ, nhưng chỉ chịu tội đã giết một người. Nếu ngươi thú nhận ngươi không phạm tội, thay hung phạm nhận thêm bảy mạng người, bá tánh toàn Kinh Châu sẽ trút toàn bộ hận thù lên người của ngươi. Ngươi chết thì hết mọi chuyện, cha mẹ và thê nhi của ngươi còn sống, chẳng lẽ ngươi muốn để bọn họ mỗi ngày bị người đời chửi mắng và đòi đánh như chuột chạy qua đường?”
Khi Ngụy Chí Thành nghe đến đây thì đột nhiên gào khóc.
Hắn hối hận, hối hận không nên bị sắc đẹp dụ dỗ, hối hận không nên giết người để bị người ta phát hiện, hại chết người khác cũng hại chết chính mình, ở trong lao tù chịu nhiều đau khổ còn liên lụy người nhà.
Nếu có thể sống lại, Ngụy Chí Thành nhất định sẽ không phạm sai lầm.
Hắn khóc thật lâu, Triệu Yến Bình vẫn ngồi xổm bên cạnh kiên nhẫn chờ.
Sau khi khóc đủ, Ngụy Chí Thành giải thích mọi chuyện với Triệu Yến Bình.
Hắn mê sắc đẹp của Đàm thị, nghĩ rằng giết Đàm thị thì có thể đổ lỗi cho hung thủ đã liên tục giết bảy người ở Kinh Châu. Hắn thừa nhận đã giết Đàm thị, nhưng bảy người kia thật sự không phải do hắn giết, bởi vì cai ngục tra tấn hắn, hắn chịu không nổi, dù sao giết vài người thì cũng là tội chết, không biết cũng nhận để khỏi bị hành hạ.
—
Triệu Yến Bình ra khỏi nhà lao, Lục tri phủ cũng xong việc, hắn muốn mở tiệc chào đón Triệu Yến Bình nhưng Triệu Yến Bình khéo léo từ chối, trực tiếp đến bộ phòng của phủ nha.
Đám bộ khoái của phủ nha chuẩn bị về nhà, bị Triệu Yến Bình ra lệnh hợp tác điều tra, các bộ khoái lộ vẻ bất mãn. May mắn thay, Triệu Yến Bình chỉ chọn ba bộ khoái làm việc ở phủ nha ít nhất tám năm, người lớn nhất là tuổi, trẻ nhất cũng gần .
Triệu Yến Bình đưa ba người tới tửu lầu, hắn cũng đói bụng, chuẩn bị vừa ăn cơm vừa hỏi han.
Có rượu và đồ ăn ngon miễn phí, ba bộ khoái vui vẻ hợp tác, Triệu Yến Bình hỏi điều gì thì bọn họ đều trả lời hết.
Lần này Triệu Yến Bình đến đây có rất nhiều chuyện cần làm, kiểm tra xương cốt của những người chết, điều tra người nhà của ba người chết mà danh tính đã được xác nhận, xem có điểm chung nào hay không, còn cần điều tra địa điểm phát hiện bảy người bị giết, thậm chí cần yêu cầu người nhà của Ngụy Chí Thành xác minh hành động của Ngụy Chí Thành vài năm qua, hoàn toàn loại trừ hắn là hung thủ mặc dù Triệu Yến Bình đã tin Ngụy Chí Thành.
Nhưng hôm nay đến Kinh Châu quá muộn, không thể làm nhiều chuyện cùng một lúc, Triệu Yến Bình chỉ muốn tranh thủ ăn cơm để tìm hiểu về bảy vụ án từ chỗ bọn bộ khoái.
Ba bộ khoái đều đã tham gia điều tra từng vụ án đốt xác chết, mỗi người góp một lời kể mọi chuyện, hung thủ gian xảo cỡ nào, chưa từng để lại dấu vết, còn nói hung thủ ngày càng lão luyện. Trong ba vụ án đầu tiên, bởi vì quần áo của người chết không thiêu hủy hoàn toàn, hoặc người chết bị kéo nên đánh rơi đồ trên người, nên phủ nha xác nhận được danh tính của người chết. Bốn vụ án sau không có dấu vết để lại. Người bị thiêu cháy hoàn toàn, quần áo bị đốt thành tro, cho dù vài bá tánh nghi ngờ người chết là người thân mất tích của mình, bọn họ cũng không nhận ra khi nhìn thấy một khối thi thể đen như mực, thà tin rằng người thân của mình chỉ bị mất tích và còn sống đâu đó.
Kinh Châu phủ rộng lớn như vậy, mỗi năm đều có một nhóm người mất tích vì nhiều lý do khác nhau, bởi vậy khó xác định bốn xác chết cháy đen.
Triệu Yến Bình vừa hỏi, ba người nghĩ đến điều gì thì nói ra, Triệu Yến Bình không quấy rầy, vừa uống rượu vừa lắng nghe.
Bảy vụ án gần như giống nhau, Triệu Yến Bình lại hỏi: “Thông thường hung thủ giết người liên tục kiểu này bởi do bản thân từng chịu kích thích tương tự, cho nên mới chọn một loại người để ra tay. Có ba người trong bảy nạn nhân này đã được xác định là hai nam một nữ, nam là người lớn tuổi, hài tử tuổi, lão phụ tuổi, tạm thời chưa phát hiện mối liên hệ giữa bọn họ hay sao?”
Ba bộ khoái đều gật đầu, vì vậy nên vụ án khó điều tra, nếu ba nạn nhân có kẻ thù chung thì mục tiêu rất dễ đặt ra.
“Nhưng bảy vụ án này thật ra có một điểm chung.” Triệu Yến Bình nhìn ba người nói, “Bọn họ đều bị lửa thiêu chết.”
Ba bộ khoái nhìn nhau, không hiểu rõ ý của Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình chậm rãi giải thích: “Nếu hung thủ đốt xác chỉ vì không muốn quan phủ xác định danh tính của họ, hắn có thể tìm một nơi vắng vẻ để chôn, hoặc là ném xuống dòng sông chảy xiết ở hạ lưu, như vậy tiện hơn việc thiêu người, bởi vì thiêu người sẽ bốc khói, hắn cần xác định người bị thiêu hoàn toàn, không còn da thịt nguyên vẹn, nên hắn cần ở lại bên cạnh xác chết, khói đặc cuồn cuộn rất dễ bị phát hiện.”
“Kinh Châu có nhiều núi và nhiều nước, chôn người không để lại dấu vết và vận chuyển bằng đường thuỷ xuống hạ lưu sẽ an toàn hơn thiêu hủy xác chết, hắn cố tình dùng lửa đốt, hoặc là hắn có niềm đam mê đặc biệt đối với lửa, hoặc là hắn ngày thường làm việc có liên quan đến lửa, cho dù hắn bị phát hiện đốt cháy bất cứ thứ gì cũng không bị nghi ngờ, hoặc là chính hắn trải qua một vụ án có liên quan đến lửa, ví dụ như hắn đã mất đi thứ gì đó trong vụ cháy, chỉ có dùng lửa trả thù thì hắn mới thỏa mãn.”
Triệu Yến Bình phân tích rõ ràng.
Có phân tích của riêng hắn, cũng có ý tưởng giải quyết vụ án do Lư thái công cung cấp trước khi hắn xuất phát.
Nghe hắn nói vậy, bộ khoái gần tuổi nói: “Ta nhớ ra rồi, năm ngoái sau khi xác chết bị thiêu, Đại Lý Tự cử người tới điều tra vụ án, vị đại nhân đó cũng nói tương tự, yêu cầu chúng ta đi điều tra Kinh Châu và các lò nung trực thuộc trong huyện và các xưởng gốm, nhưng kiểm tra vài lần không tìm thấy gì. Ngoài ra còn điều tra các vụ án cháy xảy ra ở địa phương trong mười năm trước vụ đốt xác đầu tiên, vị đại nhân đó rất chăm chỉ, bận rộn ngày đêm, lúc trở lại kinh thành thì gầy đi nhiều so với khi vừa đến.”
Hắn đang nói về Thái Kỳ, Đại Lý Tự tả thiếu khanh hiện tại.
Lư thái công cũng kể cho Triệu Yến Bình quá trình điều tra của Thái Kỳ.
Triệu Yến Bình cau mày nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cuối cùng hỏi: “Trong thành có bao giờ phát sinh hoả hoạn mà không báo án hay không? Trong nhà bá tánh bị hư hại, có người chết hoặc bị thương nhưng cố tình không đi phủ nha báo án?”
Ba bộ khoái nhìn nhau, tình huống này có lẽ cũng có, nhưng nếu chưa báo án, bọn họ đi đâu nghe ngóng? Kinh Châu thành không phải là thôn nhỏ hoặc trấn nhỏ, nơi này rất lớn, trừ khi nó xảy ra gần nhà. Hơn nữa, điều Triệu Yến Bình hỏi không phải là chuyện của mấy năm gần đây, mà là bảy tám năm trước, thậm chí lâu hơn.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai có thể trả lời Triệu Yến Bình.
Nhã gian yên tĩnh hồi lâu, cho đến khi một bộ khoái không nhịn được đã ngáp một cái.
Triệu Yến Bình đứng dậy, rót một chén rượu kính ba người: “Vụ án này liên quan đến sự an nguy của toàn bộ bá tánh ở Kinh Châu thành, xin chư vị sau khi trở về thì ngẫm lại, hoặc hỗ trợ hỏi thăm một chút, nếu chư vị có thể cung cấp manh mối giúp phá án, chẳng những tạo phúc đức cho bá tánh địa phương, mà quan phủ cũng sẽ thưởng tiền bạc cho chư vị.”
Ba bộ khoái nghe nói có thể đi về nên đều vui vẻ đồng ý.
Triệu Yến Bình mở cửa nhã gian, cùng ba người đi xuống lầu.
Trời đã đen kịt, trên đường phố hầu như không còn bóng người, đám bộ khoái vội vàng ai về nhà nấy.
Triệu Yến Bình đi về khách điếm một mình.
Một vầng trăng tàn treo trên bầu trời, ánh trăng soi bóng dáng cô đơn của hắn trên con đường lát đá xanh.
Mấy ngày nay, Triệu Yến Bình bận rộn lên đường. Bây giờ đã đến Kinh Châu, hôm nay đã làm những việc cần làm, cuối cùng rãnh rỗi chút, hắn có thời gian nhớ người nhà ở kinh thành.
Muội muội ở Tuyên Vương phủ không thể lui tới, mẫu thân mỗi ngày bận rộn chăm sóc hoa cỏ, còn có A Kiều mới cưới.
Triệu Yến Bình nắm chặt tay.
Vì họ, hắn phải phá được vụ án này!