Chuyển ngữ Phạm Hải Yến Beta Nhã Vy
(kinh hỉ: ngạc nhiên và vui mừng)
“Ngọc Diệu Âm, thú con mang theo đâu?”
“ Ở đây, tổ trưởng sư phụ, huynh chờ một chút, muội lấy cho huynh.”
Ớ mà, sao lại không thấy túi thú rồi, mình rõ ràng để nó trên lưng mà. Ngọc Diệu Âm bắt đầu bối rối, lại không biết mình đã đánh mất hổ thảo nguyên con từ lúc nào rồi.
Nhưng mà ném đi đâu mới được chứ, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện Linh Hầu và Phạm Vạn Thông vừa nói, ba người bọn cướp đã có thể trong lúc đánh nhau mà trộm đồ vật trong ngực Linh Hầu và Phạm Vạn Thông đi thì cái thứ mình treo sau lưng hẳn là bị lấy đi càng dễ dàng.
Ngọc Diệu Âm xấu hổ đứng trên đường, nhiệm vụ lần thứ nhất của chính mình cứ như vậy mà thất bại chấm dứt, trong lòng khó chịu nói không nên lời.
Thảo nào tổ trưởng sư phụ nói săn thú nguy hiểm trùng trùng, không nói đến riêng việc săn thú, dọc đường đi cướp tới liên tiếp, với mỗi người cũng không phải việc dễ dàng gì, nếu cả đường cứ bị vơ vét như vậy, cuối cùng đến cái móng ngựa cũng chẳng còn.
“Tổ trưởng sư phụ, ấu thú con mang không thấy đâu nữa rồi!”
Nhìn hai mắt Ngọc Diệu Âm lã chã chực khóc, Linh Hầu đương nhiên không đành lòng trách cứ. “Được rồi, ba người kia kỹ thuật ăn cắp cực kì cao minh, ta và Phạm huynh đệ đều không thể phát hiện đối phương lấy trộm, hai người đương nhiên cũng không cách nào ngăn cản.”
Ngọc Diệu Âm nghe Linh Hầu nói xong càng đau lòng “Nhưng muội đánh mất hổ thảo nguyên, nhiệm vụ của chúng ta, vậy nhiệm vụ lần này chúng ta không thể hoàn thành rồi.”
Linh Hầu trấn an Ngọc Diệu Âm, cuối cùng không thể không cam đoan mình sẽ nghĩ cách vân vân, tâm tình Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo mới tốt lên một chút.
Đương nhiên Linh Hầu đặc biệt trấn an Ngọc Diệu Âm là có mục đích, khi trở về trung tâm săn thú, lấy chiếc nhẫn trong vạt áo Ngọc Diệu Âm trở về, sau đó để trên người mình, khiến người khác không biết được thủ pháp của mình càng thêm ổn thỏa.
Khi bốn người trở lại đại bản doanh mới phát hiện sáu người kia đều đã trở về.
Sáu người đang đợi, nhìn thấy đội tổ trưởng trở về vốn rất vui mừng, muốn xem…lại thấy bốn túi ấu thú cũng bị mất liền chần chờ, không có ai nhắc đến túi ấu thú nữa.
Ngọc Diệu Âm xem tình hình này liền biết ấu thú của sáu người đều không ngoại lệ bị đoạt trên đường. Ngọc Diệu Âm lần nữa xác nhận quan điểm của mình, nguy hiểm nhất khi đi săn thú không phải là thú dữ mà là con người. Nếu mình về sau có năng lực săn thú một mình, nhất định không thể săn bắt vượt qua phạm vi năng lực mình có, nếu không sẽ chỉ còn chút hơi thừa, cuối cùng cũng chỉ làm người khác bận rộn thôi.
Tổ trường nhìn biểu tình của tất cả mọi người, trong lòng rất vui sướng nói: “Vẫn may là tất cả mọi người rất thống nhất phối hợp đem ấu thú cho ta giữ, lúc này chúng ta may mắn đều đem chúng trở về.”
Linh Hầu vừa nói vừa đem chiếc nhẫn trữ thú ra, mang toàn bộ ấu thú bên trong ra kiểm kê lần nữa.
Ngoại trừ Linh Hầu, tất cả mọi người đều vui mừng hoan hô, lần tìm được số lượng lớn ấu thú, trước đây chưa bao giờ được thế này, nhiều người kích động đến rớt nước mắt.
Lần thu hoạch này, nhiệm vụ săn thú mười năm của tổ bảy mươi hai có thể nói là toàn thắng, tất cả đều có thể hoàn thành, hơn nữa còn nhiều như vậy, đây có cả thảy hơn trăm con thú con.
Mọi người bắt đầu biểu đạt sự kích động, toàn bộ đều đi lên vây quanh tổ trưởng, tung hê huynh ta lên không, tiếp được sau đó lại tung lên, cuối cùng ôm thật chặt tổ trưởng.