Chuyển Ngữ Nhã Vy
Sauk hi mọi người tập hợp chuẩn bị xuất phát, Ngọc Diệu Âm mới xem như là chính thức ra mắt tổ sơ cấp.
Trong tổ có tám nam hai nữ, tùy người mà phân chia bê vác, ví dụ như nam vác lều, nữ chỉ cần mang theo hành lý của mình.
Ngọc Diệu Âm tuy có thể đuổi kịp bước chân mọi người nhưng cũng phải cố hết sức, vì không muốn liên lụy tới ai nên đành cắn răng, mãi đến lúc cực hạn, hai mắt đã biến thành màu đen suýt ngất.
Kiên trì của Ngọc Diệu Âm lại khiến những đồng đội khác không thể không bội phục cô bé kiên trì này. Vốn mọi người rất không thích Ngọc Diệu Âm, nhưng ánh mắt xem thường nhìn nàng cũng đã dần thay đổi.
Lúc Ngọc Diệu Âm chính thức được người người ưa thích là lúc nàng nướng thịt thỏ cho mọi người, rõ là cách nướng vô cùng đơn giản nhưng thịt thỏ nàng nướng lại vô cùng thơm ngon, từ xa ngửi thấy đã khiến mọi người thèm nhỏ dãi. Tổ bảy hai còn chưa nếm qua mỹ vị như thế bao giờ, đương nhiên yêu ai yêu cả đường đi lối về, đối xử với nàng cũng nhiệt tình hẳn lên,
Lâm Đa Bảo thì không ngừng cười ngây ngô, Ngọc Diệu Âm được chào đón cũng giống như hắn được chào đón mà, thế nên khiến Ngọc Diệu Âm dở khóc dở cười.
Kiên trì ngày qua ngày, mỗi ngày đều đạt tới cực hạn nhiều lần, vốn thân thể lung lay sắp đổ nhưng vẫn chưa hề ngã, mọi người kiên trì một tháng rốt cục cũng tới Bắc Hoang Địa.
Quả không hổ danh xưng, nơi đây hoang vu bốn bề, đầy đất cát vàng, bão cát phô trương thanh thế nơi hoang vu, che khuất tầm mắt của mọi người.
Ngay từ đầu mọi người đã không kịp phản ứng, mãi đến khi cát xộc đầy mũi, mọi người mới không hẹn mà tìm những thứ đồ như khăn tay bịt kín mắt, che gần kín cả mắt, chỉ chừa lại một khe hở đủ để nhìn bên ngoài, thế mới đủ thấy uy lực của bão cát.
Ở chốn này đi lại rất khó khăn, Linh Hầu rốt cục cũng ý thức được mình không thể mang theo đồng đội mà tiến thẳng vào bãi cát như vậy, an toàn của bản thân là vấn đề rất lớn, ý thức được điều này, Linh Hầu quyết định để mọi người thôi không tiến lên nữa, trước tiên vui về sau rồi tính.
Sắc trời biến đen, cát vàng bị gió cuốn lên không trung, như thiếu nữ bay múa. Nếu có người ở trong đó thì hậu quả thật không thể tưởng tượng được.
Tất cả mọi người đều âm thầm cảm thấy bản thân may mắn thoát nạn, nhưng đối với nhiệm vụ ở nơi này đã có cảnh giác vô cùng, có thể lăn lộn ở chốn này, cho dù chỉ là đạo tặc cũng không thể khinh thường, nếu không sẽ không ngoài trường hợp cả tổ bị tiêu diệt.
Linh Hầu nghĩ được điều này xong chỉ có thể buông tha cách đánh tốc chiến tốc thắng, dàn xếp tổ viên xong rồi mới quyết định.
Cầm trên tay địa đồ mua được, mọi người tụ lại một chỗ mới thấy rõ vị trí hiện tại, khu quần cư lại cách nơi đây cả trăm dặm, xem ra cũng chỉ có thể tìm nơi an toàn xây dựng đại bản doanh tạm thời.
Linh Hầu để mọi người chờ một lát, bản thân thì thi triển công phu độc môn dò xét chung quanh tìm nơi thích hợp, tốc độ nhanh như chớp giật, như mũi tên nhọn bắn phá bốn phía, ngay cả bóng dáng cũng phảng phất vô số, trong nháy mắt lóe sáng ánh mắt của mọi người.