Tô Phong ra khỏi Tụ Nguyệt cư, gã sai vặt của hắn Lương Dương liền đón đi lên: “Thiếu gia, nhưng đều nói thỏa?”
Tô Phong nói: “Chưa từng.”
Lương Dương cũng không vội, hì hì cười: “Khó được gặp phải cái đui mù, thiếu gia, ngài liền bồi nàng chơi đùa đi! Cũng không thể thu thập quá nhanh, nếu không lại muốn nhàm chán thật lâu.”
Tô Phong nhếch khóe môi: “Làm người đi tra một chút, vị Ninh cô nương này sau khi tới kinh đã làm cái gì.”
“Dạ.”
Tin tức Trạm Kinh bán băng thực mau liền truyền khắp, ngay cả trong cung cũng thu được tin tức.
Hiện tại trời càng ngày càng nóng, trong cung sủng phi tần cũng phải ở khi nóng mới có thể được đến một thùng băng, nhưng năm nay lại không chút nào gián đoạn. Bởi vì cho dù trong cung còn không có đi tiệm bán băng mua, nhưng rất nhiều phi tần có tiền hoặc là hoàng tử công chúa đã tống cổ hạ nhân đi ra ngoài mua trở về tự dùng.
Cổ Tài - kẻ cơ linh nhất Đan Di cung, giỏi về vuốt mông ngựa - không tiếc đào tiền của chính mình, mỗi một ngày đều phái tiểu nhân đến bên ngoài mua một thùng băng đưa vào cho Diêu quý phi, làm các loại thức ăn ướp lạnh.
Diêu quý phi hôm nay lại thấy Cổ Tài dọn tới một thùng băng, liền hiếm lạ: “Năm nay băng vì sao sung túc như vậy?”
Cổ Tài lập tức lấy lòng mà cười: “Năm nay nóng hơn so với năm ngoái, nhưng trong cung băng mỗi năm đều nhiều như vậy. Băng này, là nô tài hiếu kính nương nương.”
“A?” Diêu quý phi cười: “Ngươi từ nơi nào lấy tới băng? Chẳng lẽ là đến cung hầm trộm đi?”
“Ai ôi! Nương nương đây là muốn oan uổng nô tài!” Cổ Tài làm ra vẻ sợ hãi muốn chết.
“Quỷ bỡn cợt, còn tưởng làm bộ tới khi nào, không mau nói.” Lệ cô cô cười mắng một câu.
“Băng này là nô tài thác người bên ngoài mua.”
“Bán băng?” Diêu quý phi càng hiếm lạ: “Nhà ai có bút tích lớn như vậy cư nhiên bán băng. Tô gia? Quý gia? Vẫn là yêu nhất loè thiên hạ - Dực Vương phủ?”
“Đều không phải.” Cổ Tài nói: “Hình như là một cái tiểu thương hộ ngoại lai, một vị tiểu cô nương danh điều chưa biết, tên là Ninh Khanh.”
“Ninh Khanh?!” Diêu quý phi cả kinh, sau đó nhìn phía Lệ cô cô: “Ân nhân cứu mạng của Niên Nhi không phải tên này sao?”
“Đúng vậy, nương nương.” Lệ cô cô cũng là vẻ mặt kinh ngạc: “Bất quá…… Ninh cô nương kia mới mười bốn tuổi, nhỏ tuổi như vậy sao có thể làm được việc buôn bán lớn bậc này! Nếu nói là điện hạ, điện hạ cũng không biết kinh thương, không có khả năng giúp được nàng.”
Cổ Tài tò mò nhìn Diêu quý phi lại nhìn Lệ cô cô. Hắn biết điện hạ từ ngoại quốc mang về một cái ân nhân cứu mạng, nhưng khi Ninh Khanh bái kiến, hắn bị Nội Vụ Phủ phái đi lấy sa tanh, cũng chưa thấy được, chỉ biết là là cô nương họ Ninh.
Hiện tại nghe nói là cùng tên với lão bản phía sau màn của tiệm băng, cũng là lắp bắp kinh hãi, vội vàng nói: “Tiểu nhân nghe nói lão bản của tiệm băng kia Ninh Khanh cô nương luôn thích mặc hắc y hoặc là xiêm y già nua, vẫn luôn mang khăn che mặt, nghe đồn trên mặt nàng có thương tích.”
“Chính là nàng!” Lệ cô cô khẳng định nói.
Diêu quý phi gật gật đầu, khuôn mặt diễm lệ khó nén khiếp sợ: “Nguyên bản cho rằng nàng chỉ làm buôn bán nhỏ, không nghĩ tới cư nhiên hiểu được chế băng!”
“Chế băng?” Lệ cô cô cùng Cổ Tài hai mặt nhìn nhau.
“Nếu không phải chế băng, nàng từ đâu lấy ra băng?” Diêu quý phi nói: “Nàng một cái người Thiên Thịnh, vừa mới tới Thiên Thủy một tháng, không có khả năng có hầm băng! Bổn cung nghe nói trong dã sử từng viết, mấy chục năm trước ở tiểu sơn thôn nào đó có một ông lão mùa hè tạo băng, nhưng hắn tạo băng xong ngày hôm sau liền hưng phấn quá độ mà chết, cũng không lưu phương pháp hay ghi chép gì. Nguyên tưởng rằng kia chẳng qua là đồ vật quái lực loạn thần! Không tưởng là thật sự!”
“Nương nương, nếu như nàng có thể chế băng, kia chính là một bút cự phú a!” Lệ cô cô kích động nói.
Đôi mắt diễm lệ của Diêu quý phi chợt lóe, nếu như nàng có thể đem kỹ thuật chế băng này nắm vào tay, gì sầu không có tiền làm đại sự! “Cổ Tài, ngươi truyền lời cho ca ca, kêu hắn mời Chung lão y chính vào cung.”
“Nô tài tuân mệnh.”
“Lệ cô cô, đi kêu Niên Nhi tới.”
Thủy Kinh Niên gặp qua Diêu quý phi liền ra cung, đi tìm Ninh Khanh.
“Mẫu phi nói, nàng tìm tới Chung lão y chính đã về hưu, cho muội coi một chút vết thương trên mặt.” Thủy Kinh Niên cao hứng nói: “Y thuật của Chung lão y chính này có thể nói là Thiên Thủy nhất tuyệt, bất quá tuổi lớn, đã hơn tám mươi tuổi, không hề cho người ta xem bệnh. Ta trong khoảng thời gian này vẫn luôn nghĩ biện pháp dỗ ông ấy cho muội xem thương đâu! Không nghĩ tới nàng lại ra ngựa trước!”
“Nhìn hay không đều giống nhau.” Ninh Khanh nhàn nhạt nói. “Làm buôn bán như vậy, đi ra ngoài hành tẩu thuận tiện. Sẽ giảm rất nhiều phiền toái không cần thiết!”
“Cái gì nhìn hay nhìn đều giống nhau?” Thủy Kinh Niên đều thế nàng gấp đến độ đổ mồ hôi: “Trời nóng bức, muội che lại như vậy, không nóng sao? Đến lúc đó sinh rôm, lại phải trị, tội gì phiền toái như vậy?”
Ninh Khanh không đành lòng khiến hắn lo lắng, đành phải gật gật đầu: “Vậy trị một chút.”
Ngày hôm sau, Ninh Khanh liền theo Thủy Kinh Niên tiến cung.
“Ninh cô nương tới, mời vào mời vào!” Lệ cô cô tươi cười đầy mặt ra đón.
“Gặp qua Quý phi nương nương.” Ninh Khanh vừa mới hành lễ, Diêu quý phi đã tự mình duỗi tay đỡ, ôn thanh nói: “Ai, đều là người một nhà, hành lễ cái gì.”
Hàng mi dài của Ninh Khanh rũ xuống, che khuất trong mắt xẹt qua tia trào phúng.
“Nương nương, Chung lão y chính tới! Còn có Kiến Võ Hầu phu nhân tới!” Cổ Tài nói.
“Mau mời!” Diêu quý phi tự mình đứng lên.
Chỉ chốc lát sau, liền thấy một lão giả tóc hoa râm, lại tinh thần phấn chấn cùng một người dược đồng bộ dáng thiếu niên đi đến, phía sau đi theo một quý phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, mặt tròn, trông hiền từ.
“Chung lão y chính chịu tới, Đan Di cung này của bổn cung thật là bốn vách tường rực rỡ a!” Diêu quý phi cười tiến lên.
Chung lão y chính hừ nhẹ một tiếng, xem như ứng, cũng không hành lễ! Hắn là người tích cổ, lại y thuật cao siêu, ngay cả Văn Tuyên đế cùng Thái Hậu nương nương đều cung hắn, không dám làm hắn quỳ. Huống chi trước mặt chỉ là một người Quý phi! Nếu không phải năm đó thật sự thiếu Diêu gia nhân tình, hắn mới không tới!
“Gặp qua nương nương.” Quý phụ nhân kia mỉm cười tiến lên. Đúng là tẩu tử ruột thịt của Diêu quý phi, Kiến Võ Hầu phu nhân.
“Hảo tẩu tẩu, người trong nhà, mau đừng khách khí, ngồi.”
Lệ cô cô dâng lên trà tốt nhất, Thủy Kinh Niên vội vàng đẩy Ninh Khanh tiến lên, cười hì hì nói: “Lão nhân…… Khụ, lão y chính, ngài cho nàng nhìn một cái đi.”
“Thiết! Ngươi tiểu tử này đầu hiện tại còn không có tốt?” Chung lão y chính cười trừng mắt nhìn Thủy Kinh Niên.
Thủy Kinh Niên cười ha hả. Khi hắn vừa mới xuyên tới, mở mắt ra người thứ nhất nhìn thấy chính là lão nhân này! Sau đó hắn tính tình đại biến, từ một vị hoàng tử vốn văn nhã thẹn thùng trong ngoài mỹ diễm, thành một tên ngốc có khuynh hướng bạo lực!
Chung lão y chính liền kỳ quái, người này tuy rằng quăng ngã đầu óc, nhưng đầu óc cũng không có vấn đề, như thế nào vừa tỉnh liền thành tên ngốc?
Vì thế hướng Văn Tuyên đế thỉnh cầu, đem Bát hoàng tử trói về đến trong nhà, hảo hảo nghiên cứu thật lâu cũng không ra đến kết luận.
“Chung lão y chính, bổn cung lần này thỉnh ngài tới, là muốn nhờ ngài cho cô nương này coi một chút vết thương trên mặt.” Diêu quý phi nói.
“Gặp qua Chung lão y chính, gặp qua Kiến Võ Hầu phu nhân.” Ninh Khanh tiến lên hành lễ, liền cởi bỏ khăn che mặt.
Võ kiến hầu phu nhân nhìn đến mặt Ninh Khanh, cả kinh thở hốc vì kinh ngạc, đồng tình nói: “Đáng thương, cái nào sát ngàn đao làm bị thương mặt một cái cô nương như thế?”
Vấn đề này Diêu quý phi cũng muốn biết. Nhưng lúc trước nàng cũng không coi trọng Ninh Khanh, cho nên không nghĩ tới quan tâm, hiện tại lại bất đồng!
Chung lão y chính nhìn chằm chằm vết thương trên mặt Ninh Khanh, hai mắt mị mị, bởi vì vết thương trên mặt Ninh Khanh, lấy mấy chục năm kinh nghiệm của ông tới xem, là chính nàng tạo ra!
Chung lão y chính nhịn không được xem đôi mắt Ninh Khanh. Chỉ thấy nàng buông xuống mắt, lông mi thật dài che khuất cặp con ngươi kinh tuyệt liễm diễm kia, thấy không rõ đôi mắt của nàng. Nhưng chỉ cần thoáng nhìn, hắn liền biết được Ninh Khanh nguyên bản là một tuyệt sắc mỹ nhân.
Từ xưa hồng nhan nhiều bạc mệnh! Là cái gì mới có thể bức cho một nữ tử tuyệt sắc không tiếc tự hủy dung mạo, dùng đầu ngón chân đoán đều có thể đoán ra cái đại khái!
Chung lão y chính lại nghĩ đến những nữ tử bởi vì một chút mỹ mạo liền thượng quản tiến cung làm phi, cấp quyền quý làm thiếp, không khỏi âm thầm khâm phục khí tiết của Ninh Khanh, đối với Ninh Khanh nhiều vài phần thương tiếc yêu thích.
“Ninh Nhi, ngươi cứ yên tâm đi. Chung lão y chính nhất định sẽ hảo hảo cho người ta xem thương.” Diêu quý phi cười nói: “Chung lão y chính y thuật cao siêu, chỉ vì tuổi tác đã cao, mới lui cung, chỉ ngẫu nhiên xem bệnh cho Hoàng Thượng. Nếu không phải bởi vì gia gia của bổn cung cùng Chung lão y chính có quan hệ rất tốt, lão y chính cũng sẽ không tới.”
Chung lão y chính đột nhiên ngẩng đầu, cười ha hả: “Quý phi nương nương nương nói quá lời. Lão phu lần này tới nhưng cũng không phải bởi vì cùng Diêu lão nhân có cái gì quan hệ cá nhân, lão phu vì Kiến Võ Hầu phủ nhiều lần phá lệ đến khám bệnh tại nhà, sớm đều dùng hết quan hệ cá nhân! Lão phu là thật sự chịu không nổi tên tiểu tử thúi này ỉ ôi mới đến! Chẳng qua là ngài vừa vặn hôm qua tới thỉnh.”
Khuôn mặt mỹ diễm của Diêu quý phi cương một chút. Kiến Võ Hầu phu nhân xấu hổ đến đỏ thẫm mặt.
Chung lão y chính hừ nhẹ một tiếng, trong mắt xẹt qua trào phúng.
Hắn chính là nhân tinh lăn lộn cả đời ở trong cung! Cái trường hợp gì chưa thấy qua!
Hiện tại nhìn lên, Diêu quý phi nơi nào là thiệt tình quan ái nha đầu kia! Rõ ràng là muốn nha đầu này thừa ân tình của nàng ta cùng Kiến Võ Hầu phủ, nhớ kỹ bọn họ hảo!
Ninh Khanh đối Chung lão y chính rất là cảm kích, cười với Thủy Kinh Niên nói: “Cảm ơn Thủy ca ca.”
“Ha ha, cảm tạ cái gì! Ân cứu mạng của muội, còn lâu mới trả hết đâu!” Thủy Kinh cười.
Diêu quý phi hận sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Thủy Kinh Niên, chỉ cảm thấy não đau. Nàng tốn nhiều tâm tư như vậy mới giao hảo được với nha đầu này, con trai của nàng khen ngược! Cư nhiên kéo chân nàng! Được rồi, hiện tại lấy lòng không thành phản còn thiếu đâu!
Chung lão y chính nhìn một hồi lâu, mới thở dài một hơi, ngưng trọng mà nhìn Ninh Khanh: “Vết thương này…… Khó trị a! Lão phu làm hết sức, vẫn là sẽ lưu lại vết sẹo không cạn!”
Trong mắt Diêu quý phi hiện lên ý cười, trọng thương như vậy, miệng vết thương sâu như vậy, cho dù là Chung lão y chính ra ngựa, làm sao có thể trị khỏi!
“Thật sự một chút biện pháp cũng không có sao?” Thủy Kinh Niên vội la lên. Cũng không phải hắn ghét bỏ Ninh Khanh, mà là, nữ hài nào không thích đẹp, hắn không hy vọng Ninh Khanh bị người khinh thường.
“Nếu như sư phụ của lão phu ở đây nói không chừng mười phần có tám phần có thể trị khỏi.”
Thủy Kinh Niên thiếu chút nữa phát hỏa: “Ngài đều hơn tám mươi! Còn có sư phụ?”
“Tiểu tử thúi! Ai nói tám mươi hơn tuổi không thể còn sư phụ trên đời! Phi! Sư phụ của lão phu sống lâu trăm tuổi đâu!” Chung lão y chính phỉ nhổ: “Tính lên, sư phụ lão phu hiện tại hẳn là hơn một trăm ba mươi tuổi.”
“Vậy sư phụ ngài ở nơi nào?”
“Sư phụ lão phu là cái lão đạo, vẫn luôn vân du bên ngoài, không biết chạy đi đâu. Lão phu cùng sư phụ đã có năm mươi năm không thấy.”
“Năm mươi năm không thấy, nói không chừng cỏ mộ phần đều cao nửa người!” Thủy Kinh Niên nói.
“Tiểu tử thúi, thiếu đánh!” Chung lão y chính giận dữ. Quay đầu nhìn Ninh Khanh, ôn thanh nói: “Lão phu một hồi cho ngươi khai chút dược, tuy rằng không thể làm ngươi khôi phục dung mạo, xóa vết sẹo, nhưng ít ra sẽ không khủng bố như vậy, làm da mặt bình phục trở về.”
“Cảm tạ lão y chính.”
Chung lão y chính kêu dược đồng thu thập đồ vật, chuẩn bị phải đi, Thủy Kinh Niên vội vàng đuổi theo ra cùng: “Ngài còn chưa nói sư phụ ngài tên gọi là gì?”
“Ngươi thật đúng là muốn tìm sao?” Chung lão y chính nói có chút phiền muộn, “Nói thật ra, lão phu cũng không biết hắn hiện tại còn sống hay không. Cho dù hắn tồn tại, nhưng biển người mênh mang, đi nơi nào tìm? Hắn lại không chỉ dùng một cái tên! Cơ hồ là cách mấy năm đổi một cái đạo hào. Cuối cùng một lần, đạo hào hắn sử dụng là Linh Bảo Đạo Nhân.”
“Linh Bảo Đạo Nhân!” Thủy Kinh Niên niệm một tiếng: “Trừ tên này, đem tất cả đạo hào hắn từng dùng đều nói cho ta một lần đi.”
“Ngươi thực sốt ruột cô nương này?”
“Đương nhiên sốt ruột, ta muốn……” Thủy Kinh Niên nói có chút ngượng ngùng, ngây ngô cười lên, khuôn mặt mỹ lệ càng hiện diễm sắc vô biên.
“Chậc chậc, mười tháng rau cải, khởi tâm!” Chung lão y chính lắc lắc đầu, “Đó là cái hảo cô nương a!”
Chung lão y chính nói liền trầm ngâm lên, hiếm thấy cái hoàng cung dơ bẩn này ra được cái sạch sẽ như vậy, một tên ngốc có tấm lòng son, rất hợp mắt duyên của hắn, cô nương kia cũng là cái hảo cô nương, hắn muốn giúp một tay hay không? Muốn hay không?
“Những cái đạo hào đó là cái gì, mau nói a!” Thủy Kinh Niên vội la lên.
“Những cái đạo hào đó, ta đều có chút nhớ không rõ, phải đi về hảo hảo ngẫm lại.”
Chung lão y chính nói liền đi, không đi hai bước, lại quay đầu lại, thấy Thủy Kinh Niên còn đứng ngốc ở đó, giận dữ: “Đồ ngốc, còn không mau vác hòm thuốc cho lão phu!”
Hừ, tức chết hắn! Một chút cũng không hiểu giải quyết, tiểu tử thúi! Muốn giúp hắn hay không, vẫn là lại suy xét suy xét đi! Làm hắn lại nóng lòng nóng lòng, dày vò dày vò! Ai kêu hắn thiếu tấu!
“Được được được! Cho ngài vác! Cho ngài vác!” Thủy Kinh Niên không tình nguyện mà đoạt lấy hòm thuốc từ dược đồng, đi theo Chung lão y chính rời đi.
Thủy Kinh Niên cùng Chung lão y chính đi rồi, Diêu quý phi lôi kéo tay Ninh Khanh liền gạt lệ: “Ai…… Nguyên tưởng rằng y thuật Chung lão y chính cao siêu như thế, nhất định có thể chữa khỏi mặt cho ngươi! Ai biết, một hồi vui mừng công dã tràng! Đáng thương, về sau còn làm sao gả chồng!”
Ninh Khanh cười cười: “Nương nương, ta không gả chồng!”
“Đứa nhỏ ngốc, nói cái gì ngốc vậy.” Diêu quý phi nói: “Ngươi mới mười bốn tuổi! Cả đời như thế nào qua? Ngươi còn một người cô đơn! Chúng ta lại đều ở trong cung, rất nhiều chuyện đều chiếu ứng không đến.”
Kiến Võ Hầu phu nhân nói: “Cái gì, Ninh cô nương chính mình một người ở bên ngoài?”
“Đúng.” Diêu quý phi cười nói: “Lại không trưởng bối, cũng không có huynh đệ tỷ muội. Chính mình một người mang theo mười mấy hạ nhân ở cùng nhau. Nàng là ân nhân cứu mạng của Niên Nhi. Tẩu tử, ngươi rỗi rãnh giúp bổn cung nhiều chiếu cố nàng.”
“Đương nhiên đương nhiên.” Kiến Võ Hầu phu nhân vội vàng đáp ứng. “Cô nương đáng thương như vậy, tốt như vậy, ta tự nhiên phải chăm sóc giống như thân nữ nhi.”
“Nương nương, trong nhà còn có việc, dân nữ về trước.” Ninh Khanh đột nhiên nói.
“Được. Lệ cô cô, đưa Ninh cô nương ra ngoài đi.”
Ninh Khanh đi, Kiến Võ Hầu phu nhân có chút lo lắng nói: “Như vậy không tốt lắm đâu?”
“Có cái gì không tốt?” Diêu quý phi hận sắt không thành thép mà trừng mắt nhìn Kiến Võ Hầu phu nhân: “Ngươi lại không nhìn một cái nàng bộ dáng gì, hủy dung! Gả cho con vợ lẽ của ngươi cũng là nàng kiếm lời!”
Gương mặt tròn của Kiến Võ Hầu phu nhân cứng lại, ý tứ của nàng không phải là mệt Ninh Khanh! Mà là sợ người ta nói nàng ngược đãi con vợ lẽ! Cư nhiên cho con vợ lẽ nhà mình cưới cái nữ nhân hủy dung!
“Nương nương, nếu không…… Ta dứt khoát nhận nàng làm nữ nhi đi.” Kiến Võ Hầu phu nhân nói.
“Nhận cái gì nhận!” Diêu quý phi tức giận mà trừng mắt nhìn nàng: “Nhận nữ nhi, về sau còn không phải là muốn xuất giá? Nàng nếu là phải gả đến nhà người khác, chẳng lẽ còn sẽ đem kỹ thuật chế băng để lại cho chúng ta? Cái gì đều mang đi nhà chồng! Chúng ta còn nhận nàng làm nữ nhi, bạch bạch đề cao thân phận của nàng, chẳng phải là không duyên cớ vì người khác làm áo cưới?”
Kiến Võ Hầu phu nhân nghẹn một chút.
Diêu quý phi nhìn ra tâm tư của Kiến Võ Hầu phu nhân, thầm mắng một tiếng cái đồ dụng sợ đầu sợ đuôi vô! Âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi sợ cái gì? Chuyện này ca ca đều đồng ý!”
Kiến Võ Hầu phu nhân ngượng ngùng cười cười: “Đúng vậy, là lão gia đáp ứng.”
“Nếu như ngươi thật băn khoăn! Chờ nàng vào cửa sau, giúp con vợ lẽ ngươi nạp mấy phòng mỹ thiếp làm bồi thường! Nàng lại hiểu được chế băng, lại có tiền, con vợ lẽ nhà ngươi nhất định vừa lòng! Cưới nàng vào cửa cứ đặt một bên là được. Ta coi nàng a, cũng coi như là thông minh! Cho dù là gả cho con vợ lẽ, cũng là Hầu phủ thiếu nãi nãi! Chính nàng hủy dung, tâm liền hư vài phần, tự nhiên nhân nhượng con vợ lẽ nhà ngươi.”
Diêu quý phi đánh bàn tính đến vang đùng đùng.
“Đúng vậy, ngươi nói không sai.”
“Được rồi, ngươi trở về chuẩn bị đi. Cũng cho con vợ lẽ ngươi làm công tác tư tưởng. Được rồi, ngươi về đi.”
Kiến Võ Hầu phu nhân gật gật đầu, liền rời đi.
Về phương diện khác, Tô gia ——
Tô Phong đang ở trong nhà tinh tế phẩm trà, Lương Dương tiến vào: “Đại thiếu gia, nô tài đã nghe được. Ninh cô nương kia, nàng mới chuyển đến không tới hai ngày, liền cùng Bát hoàng tử ra khỏi thành. Đi một cái địa phương kêu Lý gia thôn, mua hai đỉnh núi.”
“Mua núi?” Hai mắt Tô Phong mị mị, “Trên núi có vật gì hiếm lạ?”
“Cái này…… Nô tài tra xét quá, giống như không có gì đặc biệt!” Lương Dương gãi gãi đầu.
“Thật không có?”
“Bọn nô tài đã tìm thật lâu. Thật không có gì đặc biệt.” Vẻ mặt Lương Dương khổ bức, “Còn có, nô tài kêu Lương Nhật đi nhìn chằm chằm Ninh cô nương. Phát hiện Ninh cô nương hôm nay cùng Bát hoàng tử tiến cung, sợ là đi gặp Quý phi nương nương. Liền không biết kỹ thuật chế băng này có thể rơi xuống trong tay Quý phi nương nương hay không.”
“Hừ, nhất định sẽ không!” Tô Phong thực khẳng định.
Hắn đột nhiên nhớ tới ngày đó ở Tụ Nguyệt cư, nàng nói một câu “Không làm!” Lại một câu “Ngươi cũng chưa tham chết, ta như thế nào sẽ căng chết”, vẻ dứt khoát lưu loát kia, còn có cái loại thái độ kiêu ngạo đến hơi mang khinh bỉ, liền biết, nàng tuyệt sẽ không đem kỹ thuật chế băng giao cho Diêu quý phi!
Cho dù Diêu quý phi đánh bàn tính thật tốt, đều sẽ thất bại!
Tô Phong nghĩ đến tình hình ngày ấy, trong mắt liền hiện lên tia sáng nóng lòng muốn thử. Chế băng đúng không! Nàng có thể làm được! Hắn cũng nhất định có thể làm được!
Hắn cũng không tin, có người nào, ở dưới tình huống Tô Phong hắn không đồng ý có thể ở Trạm Kinh chiếm một khối thịt mỡ to như vậy!
“Lương Dương, chuẩn bị kiệu! Bổn thiếu gia tự mình đi cái đỉnh núi Lý thôn kia nhìn xem! Bổn thiếu gia cũng không tin, nàng có thể từ tay không biến ra băng được!”