Kiêu Ngạo Thiên Hạ

quyển 1 chương 18: phi vũ thiên mang tiếc nuối! (trung)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Kỳ thật nếu cảnh vật xung quanh này chuyển thành mặt phẳng, xem Cuồng Bạo Hỏa Anh là Hỏa Anh bình thường, Sở Thiên Biến có thể nhìn thấy Phi Vũ Thiên Mang là chuyện rất bình thường.

Nhưng, hiện tại hai người đang trong rừng cây, mặc kệ cánh rừng này bị Hỏa Anh tàn phá thế nào đi nữa, cây cối có thưa thớt thế nào đi nữa thì nơi này vẫn là rừng, tùy tiện trốn sau một thân cây là có thể che lấp thân hình.

Huống hồ, Hỏa Anh đuổi theo phía sau không phải là Hỏa Anh bình thường, mà là hình thể ước to gấp lần-Cuồng Bạo Hỏa Anh.

Đang trong rừng cây, sau lưng lại là một Phi Cầm to gấp lần Hỏa Anh bình thường, tình huống như vậy, Sở Thiên Biến muốn thấy động tác của Hỏa Anh là chuyện rất khó khăn, nhưng mà hắn lại thấy được.

Sở Thiên Biến thông qua sự nắm chắt với toàn bộ rừng cây, trong quá trình di chuyển, không ngừng thay đổi vị trí, khi thấy Phi Vũ Thiên Mang xuất hiện vài lần, hắn có thể biết được vị trí tiếp theo cô xuất hiện, mà bên kia, Sở Thiên Biến học theo Thiết Bồ Tát bắt đầu lợi dụng rừng cây để che giấu thị giác.

Phương pháp này rất đơn giản, nhưng quan trọng là thao tác, lại phải để ý tới vị trí của mình, vị trí của Boss, vị trí của Phi Vũ Thiên Mang, còn phải lợi dụng Boss di chuyển để che giấu, hơn nữa còn phải nắm chắc thời gian nữ Thợ Săn ra tay để tiến hành di chuyển.

Để làm nhựng điều này, Sở Thiên Biến phải tính toán hơn phương pháp trong một bước đi, hơn nữa phải trong nháy mắt chọn ra phương án tốt nhất, nếu như đi lầm sẽ bị Phi Vũ Thiên Mang cướp quyền chủ động, mọi thứ sẽ xong xuôi.

Cho nên, khi Phi Vũ Thiên Mang kinh hãi, trong lòng Sở Thiên Biến cũng đang không ngừng kiêu khổ, chạy như thế rất hao phí tâm trí, so với việc Phi Vũ Thiên Mang chơi diều còn khó hơn.

Hai người cứ như vậy một đuổi một chạy theo, khoảng chừng một phút sau, lượng Mp của Sở Thiên Biến đã hồi phục %, hắn thấy thế liền thở ra một hơi, không lãng phí tâm trí nữa mà bắt đầu dẫn Cuồng Bạo Hỏa Anh chạy tới một nơi.

-Hắn muốn làm gì?

Phi Vũ Thiên Mang chạy phía sau lập tức cam thấy dị thường, có điều cô cũng không nghĩ nhiều, thật vất vả mới có thể buông tay công kích, cô không thể nào bỏ qua cơ hội này được.

"Sưu" "Sưu" hai mũi tên bay ra, Phi Vũ Thiên Mang nhìn thấy con só xất hiện liền âm thầm gật đầu, trận chiến này phần thắng của cô vẫn còn cao hơn một chút.

Nhưng ngay lập tức cô liền biến sắc, trước mặt cô lúc này là một cái cái động bằng cây!

Nói chính xác hơn chính là hơn cái cây nghiêng ngã tạo thành một cái lỗ, Phi Vũ Thiên Mang thấy vậy, sắc mặt liền thay đổi, lúc này cô đã biết Sở Thiên Biến định làm gì.

Hơn gốc cây này nghiêng lệch rất kỳ dị, nếu như khu rừng bình thường thì căn bản không thể nào có, nhưng đây là rừng cây đã bị Hỏa Anh tàn phá, khắp nơi đều là cây cối khô vàng, tình huống thế này xuất hiện cũng là chuyện bình thường.

Một gốc cây to lớn bị đốt tạo thành một cái lỗ, quanh thân lại có rất nhiều cây cối ngã xuống, vừa mới chắn xung quanh tạo thành một lỗ thủng chỉ đủ một người đi vào.

Một con bình thường Hỏa Anh to bằng / Ám Dạ Tinh Linh, Cuồng Loạn Hỏa Anh thì to gấp lần Ám Dạ Tinh Linh, mà nó lại là loài chim nên khi giang cánh ra lại càng thêm to.

Cho nên khi Phi Vũ Thiên Mang thấy cái động kia lập tức rõ ràng kế hoạch Sở Thiên Biến.

Lợi dụng cái động này để đánh quái!

Sở Thiên Biến ở phía trước chạy tới rồi chui vào bên trong, Cuồng Bạo Hỏa Anh thì bay vọt tới, không ngừng dùng móng vuốt tấn công thân cây, muốn đi vào nhưng vì thân thể quá to lớn nên không thể vào được.

"Phanh" !

"-" !

Sau khi Sở Thiên Biến đi vào trong, không tới giây sau, một quả cầu màu xanh biết bay ra, đánh lên người Cuồng Bạo Hỏa Anh.

Ngay khi Phi Vũ Thiên Mang chạy tới phạm vị m, đòn Phẫn Nộ thứ của Sở Thiên Biến đã bay ra, hơn nữa mỗi đòn đều tạo thành điểm tổn thương.

-Không tốt!

Phi Vũ Thiên Mang thấy thế liền kinh hãi, cô tức giận nói:

-Muốn điên cuồng tấn công? ! Tốt, để xem ai lợi hại!

Mũi tên màu trắng không ngừng bay ra, Phi Vũ Thiên Mang liên tục kéo dây cung, trong chớp mắt liên tục lần bắn ra mũi tên bay về phía Cuồng Bạo Hỏa Anh.

"-", "-", "-", "-", "-", "-" ...

"-" !"-" !"-" !"-" !

Không thể không nói, Cuồng Bạo Hỏa Anh dù sao cũng chỉ là cấp quái vật, một khi bị người xem là bia ngắm chính thức tấn công, hơn HP còn lại của nó quả thật không đủ đem, giây sau, nó chỉ còn lại một chút HP.

-%! Đáng chết! Nhân phẩm thật sự không tốt!

Phi Vũ Thiên Mang cắn răng nói, đôi mắt cô gần như sắp phun hỏa, trong giây cô liên tục bắn ra nhiều tên như thế, tuy rằng mỗi mũi tên đều là nhược điểm công kích, thế nhưng không có một mũi tên nào Bạo Kích.

Trái lại Sở Thiên Biến cho dù bình thường rất bình tĩnh, lúc này cũng không nhịn được mĩm cười:

-Đây là nhân phẩm a! đòn Phẫn Nộ có đòn tạo thành Bạo Kích.

-Đòn Bổ Đao cuối cùng nhất định phải cướp được!

Phi Vũ Thiên Mang chăm chú nhìn, đôi mắt xinh đẹp của cô hiện ra sự kiên định, cô cài tên, giương cung, buông tay, mũi tên bay ra bay về phía Cuồng Bạo Hỏa Oanh.

-Muốn cướp bổ đao!

Sở Thiên Biến ở bên trong nhìn thấy rất rõ, pháp trượng trên tay hắn không ngừng vung lên, khi hắn thấy Phi Vũ Thiên Mang vung tay bắn cung càng ngày càng lưu loát thì cũng cảm thấy chấn động, hiện tại hắn đã tạo thành % tổng số tổn thương, mọi việc đã định.

Cho dù là Phi Vũ Thiên Mang cướp được Bổ Đao thì cũng chỉ giành được % kinh nghiệm, về phần % quyền thu trang bị, cho dù là tên gà con như Sở Thiên Biến cũng hiểu được con cấp Boss này không thể nào rơi ra món trang bị được.

Nhưng Sở Thiên Biến hiểu rõ vì cái gì lúc này nữ Thợ Săn lại bắn cung càng thêm lưu loát.

Bởi vì tôn nghiêm!

Bảo vệ tôn nghiêm của một cao thủ!

-Phi Vũ Thiên Mang!

Nhớ kỹ tên của nữ Thợ Săn, Sở Thiên Biến đột nhiên nhắm mắt lại, toàn lực cảm thụ hững âm tiết của thuật Phẫn Nộ, âm thanh trầm thấp vang lên, nhưng trng nháy mắt đó hắn cảm thấy trong số âm tiết lại dung hợp lại.

"Phanh" !

"-" !

. giây!

Ngay khi mũi tên bắn trúng mục tiêu, quả cầu màu xanh biết của thuật Phẫn Nộ lại đánh trúng người Cuồng Bạo Hỏa Anh trước, ngay lập tức con Boss chỉ còn lại Hp ngay lập tức ngả xuống.

"Đông" !

Cuồng Bạo Hỏa Anh rơi xuống, ngay lập tức ngọn lửa trên người hắn cũng đã dập tắt.

Lúc này, xung quanh khu rừng từ từ xuất hiện người chơi, kỳ thật những người này một phần vì Boss chạy tới một phần là vì nhiệm vụ mà tới, nhưng khi thấy trận đấu của Sở Thiên Biến và Phi Vũ Thiên Mang, mọi người đều tập trung quan sát, cho tới lúc này bọn họ mới giật mình tỉnh lại.

Bên dưới, luồng ánh sáng trắng xuất hiện trên thân thể người, người cùng nhau thăng cấp.

-Người chơi Tuyệt Thiên Hồi thành công đánh chết Cuồng Bạo Hỏa Anh, đạt được % kinh nghiệm, cấp bậc thăng lên tới cấp.

-Người chơi Phi Vũ Thiên Mang đạt được % kinh nghiệm, cấp bậc tăng lên tới cấp.

Lúc này, có người từ xa chạy tới, Lan Ngũ Lan Lục xuất hiện phía sau Phi Vũ Thiên Mang, hai người nhìn thấy thi thể khổng lồ phía dưới liền chạy vội tới chỗ đội trưởng của mình.

-Đội trưởng, giết tốt!

-Không hổ là đội trưởng, đội trưởng uy vũ!

Lan Lục theo thói quen nịn nọt câu lại bị Phi Vũ Thiên Mang trừng mắt, nói:

-Câm miệng! Còn ngại không đủ dọa người à.

Hai Chiến Sĩ nghe vậy liền sững sốt, hai người nhìn nhau một chút, sau đó ánh mắt liền tập trung vào một bóng người, Lan Ngũ Lan Lục xuyên qua khe hở thấy được Sở Thiên Biến

Vẫn là khuôn mặt đẹp trai như trước, hắn tiến lên chăm chú nhìn xuống mặt đất, tựa hồ hết thảy xung quanh không có gì đáng để hắn chú ý, cũng không cần thiết để ý, vẻ mặt như thế nếu là trước đây, Lan Ngũ Lan Lục sẽ nhịn không được muốn xông lên đánh một trận.

Nhưng mà hiện tại, vẫn là tên Đức Lỗ Y kia, vẫn là thanh pháp trượng gấp khúc, nhưng khi Sở Thiên Biến đứng bên cạnh thi thể Cuồng Bạo Hỏa Oanh, làm ra động tác ngồi xuống kiểm tra thi thề, Lan Ngũ Lan Lục bỗng nhiên cảm thấy sau lung mình có chút ướt, mồ hôi lạnh từ từ chảy xuống...

Truyện Chữ Hay