Có những người này gia nhập, đội ngũ càng khí thế hùng hậu kinh người. Vì lo Cơ Việt không biết ứng đối xã giao rắc rối, Tạ Lang cho nhóm Tạ Quảng bao quanh hộ tống xe Cơ Việt. Những cao nhân của giới đạo môn có lòng muốn tỉ thí với Cơ Việt một trận, sau khi gặp Tạ Lang, không biết chàng đã nói gì mà bọn họ đều từ bỏ ý định.
Thấm thoắt, thành Dương Châu đã xuất hiện trước mắt mọi người. Từ đằng xa nhìn cổng thanh cao lớn và dòng sông xuôi dòng lượn lờ trôi, Tạ Lang trầm mặc đến lạ.
Lát sau, chàng nhẹ giọng dặn dò Tạ Quảng: "Chiếu cố cho Cơ đại lang, ta đi rồi về ngay."
Lúc đội ngũ tiến vào thành, chàng lại dẫn theo vài chục kỵ sĩ, chạy đến một đỉnh núi ngoài thành Dương Châu.
Chỉ chốc lát sau, một ngôi chùa đã thấp thoáng trong tầm mắt. Ngôi chùa này tọa lạc trên đỉnh núi vô danh, phong cảnh tú lệ, xung quanh là cây cối um tùm, khiến người ta cảm giác nó chẳng nhuốm chút bụi trần.
Tạ Lang dẫn nhóm bộ khúc của mình đến cửa chùa, lấy ra một miếng ngọc bội cho một nhà sư đón khách xem thử, rồi chắp tay đứng chờ. Chỉ chốc lát, nhà sư kia quay lại, chắp tay với chàng: "Tạ thí chủ, xin mời."
Tạ Lang khẽ gật đầu, ra hiệu cho tất cả bộ khúc ở lại, một mình thong thả đi vào.
Vị cao tăng Liễu Không chàng muốn gặp mặc một bộ áo tu màu xanh nhạt, đang ngồi trên bồ đoàn tụng kinh. Chàng không hề quấy rầy, chỉ đưa mắt nhìn một vòng, sau đó thản nhiên ngồi xuống trước mặt Liễu Không đại sư.
Đại sư chậm rãi ngẩng đầu lên: "A di đà Phật, năm ngoái gặp Thập Bát lang, Thập Bát lang vẫn còn anh tuấn phóng khoáng, sáng sủa cởi mở, hệt như vị khách dạo chơi chốn nhân gian. Nay gặp lại, Thập Bát lang đã tiều tụy đi rất nhiều."
Tạ Lang không đáp lời, cầm lấy chiếc mõ bên cạnh, học theo những nhà sư yên lặng gõ mõ lóc cóc một hồi, mới chợt hỏi: "Sư thầy, thầy nghĩ thế nào về người "mọi sự như ý"?"
Liễu Không đại sư khẽ giật mình, ông nhìn Tạ Lang chốc lát, vân vê chuỗi Phật rồi mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, đúng vậy, lão nạp sai rồi. Thập Bát lang phong lưu hào hiệp, dù sao vẫn còn đương độ tuổi trẻ. Nay gặp được cô nương mình thích, cảm nhận được nổi khổ của chữ tình, cũng là chuyện đương nhiên."
Thấy Tạ Lang vẫn nhìn mình, Liễu Không lại tụng niệm kinh Phật chốc lát, từ tốn nhận xét: "Một khi có tình, thì sầu bi phiền muộn cũng theo đến."
Tạ Lang lặp lại lời này một lần, tiếp theo cười khổ: "Đúng là rất nhiều ưu phiền khổ não."
Chàng chậm rãi đứng dậy, chắp tay đi ra sau thiền phòng, đến cạnh cửa sổ, nhìn ra cảnh sắc xanh um bên ngoài, nhẹ nhàng cất giọng: "Nửa đời trước, với mọi vật trên thế gian, ta chỉ có trách nhiệm chứ chưa từng lưu luyến." Chàng nhìn về phía áng mây trôi giạt cuối chân trời, khe khẽ nói, "Nhưng hôm nay, ta lại "sa vào bể tình không tài nào thỏa mãn", tâm ý dành cho nàng cũng vô biên vô hạn."
Liễu Không đứng dậy, mỉm cười nhìn Tạ Lang, rồi quay người đi ra khỏi thiền phòng. Tạ Lang không hề gọi ông lại, nội tâm chàng biết rõ hơn ai hết, hiện giờ người thế ngoại cao nhân như Liễu Không đại sư không thể hóa giải được nỗi phiền não của mình. Nếu nói về cảm hóa Phật lý, trình độ Phật học của chàng không thua kém gì cao tăng, thế nên Liễu Không mới không nói lời nào bỏ đi như thế.
Tạ Lang quay lại ngồi xuống bồ đoàn Liễu Không ngồi khi nãy, cầm lấy mõ của ông chầm chậm gõ, khép hờ hai mắt, khẽ khàng tụng niệm.
Lúc này trong thành Dương Châu phồn hoa cũng yên tĩnh đến lạ thường.
Song không khí yên tĩnh đè nén không kéo dài bao lâu. Vừa thấy đội ngũ hùng hậu mang cờ xí của Trần Quận Tạ thị, Lang Gia Vương thị và cả quốc sư Cơ Việt chạy qua khỏi cổng thành, mọi người tức khắc bộc phát tiếng thét hưng phấn tột độ.
Ngay từ lúc sắp vào thành, hai bên rèm xe lừa của Cơ Việt đã bị người kéo ra. Đây cũng là một quy tắc định sẵn, bất kể là lấy thân phận một trong sáu vị mỹ nam của Kiến Khang, hay quốc sư của Cơ Việt, đều có rất nhiều người muốn chiêm ngưỡng phong thái của hắn. Mà trong thời đại si mê cái đẹp lộ liễu này, hắn phải có nghĩa vụ cho người ta thấy rõ dung nhan mình, và được quyền lợi hưởng thụ người đời nhìn ngắm ngưỡng mộ.
Đường phố Dương Châu người đông nghìn nghịt, dù là người qua đường đang bận bịu thế nào, hay quý tộc cao sang làm sao đều phải lùi sang hai bên, tránh đường cho xe Cơ Việt đi qua. Bởi lẽ, chuyến đi đến Dương Châu lần này, Cơ Việt là nhân vật chính.
Mà trong vô số ánh nhìn chăm chú kia, Cơ Việt mặc trường bào đen tuyền, dáng vẻ tuấn tú, khí chất lạnh lùng, cũng không hề làm mọi người thất vọng.
Thấy đôi mắt Cơ Việt liếc về phía mình, Tạ Quảng vội vàng giục lừa chạy đến gần: "Đại lang có việc gì căn dặn ạ?"
Cơ Việt đưa mắt nhìn người hai bên đường đứng chờ xếp hàng dài vô tận, lắng nghe tiếng ồn ào không ngừng truyền đến từ chỗ cổng thành, không nhịn được nén giọng hỏi: "Người cả thành Dương Châu này không có việc gì làm à?" Trong giọng nói ẩn chứa phiền não, "Họ cứ bao vây thế này đến khi nào?"
Tạ Quảng bật cười: "Đại lang không phải lo, Trần Quận Tạ thị có một căn viện cách đây không xa, chỗ ở của Đại lang đã được sắp xếp chu đáo. Chờ đến viện, Đại lang sẽ được thanh tịnh thôi. Mà cũng không trách được người Dương Châu nhiệt tình như thế, thật sự chỉ vì Đại lang và Thập Bát lang nhà ta vang danh "anh tuấn" khắp thiên hạ, cộng thêm quốc sư Bắc Ngụy và Thôi Huyền cũng thuộc hàng nhân vật tướng mạo kiệt xuất. Tóm lại lần này quốc sư Nam Bắc gặp nhau, đệ nhất danh sĩ hai bên chính diện giao phong, chính là đại sự hiếm có suốt mười mấy năm qua, nên người của thành Dương Châu đổ nhau ra phố, cản đường ngắm nhìn là chuyện thường tình."
Nhìn hàng mày Cơ Việt vẫn chau chặt, Tạ Quảng giải thích thêm: "Hơn nữa, lần này quốc sư Bắc Ngụy và đệ nhất danh sĩ Thôi Huyền đến Lưu Tống là lần đầu tiên và cũng có thể là lần cuối cùng, nên mọi người càng coi trọng."
Một bộ khúc Tạ thị bên cạnh khác khẽ cười: "Thật ra những người này vẫn còn lễ độ rất nhiều, chỉ ngắm nhìn thôi, tiếng reo hò cũng đè nén lắm rồi."
Cơ Việt thầm nghĩ: Cả con phố này ai nấy đều sắp hàng chỉnh tề, cứ nhìn ta chằm chằm với ánh mắt hau háu sáng quắc... Ta thà nghe họ thét chói tai còn hơn.
Song, Cơ Việt không biết, bên này hắn buồn bực, bên kia mấy cô nương nhà Lang Gia Vương thị càng buồn bực hơn. Bởi bọn họ phát hiện, lần này mình không hề được chú ý, gần như sự chú ý của cả thành Dương Châu đều đổ dồn vào Cơ Việt, Tạ Lang, Thôi Huyền và quốc sư Bắc Ngụy. Nhớ trước kia, bất kể bọn họ đi đến đầu cũng đều đón nhận ánh mắt kính ngưỡng vô song, nhưng hôm nay lại bị đám đông nhìn bằng ánh mắt thờ ơ như thể chê họ cản trở ánh mắt của mọi người vậy.
Khi đội Cơ Việt đến con phố chính của thành Dương Châu, hắn lập tức phát hiện ra đường phố nơi đây vô cùng thông thoáng. Hơn phân nửa con đường phía trước vốn sầm uất lại trở nên trống trải.
Đang lúc Cơ Việt nhíu mày khó hiểu, hàng trước chợt dừng lại, tiếp theo xuất hiện một người cưỡi bạch mã chạy đến.
Đối phương cực kỳ bắt mắt, gã cao lớn khôi ngô, mà bạch mã gã cưỡi cũng mạnh mẽ săn chắc. Cộng thêm bộ trang phụ người Hồ bó sát, trông cả người gã càng khí khái hơn, vừa nhìn đã biết là người Bắc Ngụy.
Trong tiếng vó ngựa lọc cọc, kỵ sĩ kia nghênh ngang chạy đến thẳng bên cạnh xe lừa của Cơ Việt, nhìn Cơ Việt còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân trong xe với ánh mắt mỉa mai. Gã chắp tay sang sảng nói với Cơ Việt: "Lang quân là Cơ Việt đúng không? Quốc sư nhà ta ở đằng trước, ngài có vài câu muốn nói với lang quân." Y giơ tay phải lên, "Cơ sư, mời."
Giọng điệu thốt ra hai chữ "Cơ sư" đậm giễu cợt, ai ai cũng nghe rõ.
Không ngờ quốc sư Bắc Ngụy lại nôn nóng muốn gặp mình như vậy, Cơ Việt nhếch cười, khe khẽ lắc đầu với các bậc tông sư đạo môn đang xắn tay áo lên định đôi co đi theo mình, rồi gật đầu nói với nhóm Tạ Quảng: "Vậy thì đi gặp một lần xem sao."
"Vâng."
Mọi người đều ở lại, chỉ có xe Cơ Việt chạy trên con đường lát đá xanh, cất lên âm thanh lảnh lót.
Nơi góc phố phía trước có mười mấy kỵ sĩ cao lớn đang vây quanh một người. Chỉ một ánh mắt thoáng nhìn từ đằng xa, Cơ Việt đã giật mình.
Vị lang quân đứng giữa đám người kia trông chỉ chừng hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, dáng vẻ khôi vĩ, mặt mày trắng trẻo, qua dáng đứng đã thấy được phong thái thần tiên. Nhưng ánh mắt y lại tang thương như thể đã ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, ấn tượng đầu tiên ánh mắt ấy mang đến chính là sự cơ trí, sau là siêu trần thoát tục và thấu đáo tường tận.
Đối phương mặc bộ đạo bào, đứng giữa ngã tư đường mà như đứng trên đỉnh mây mù lượn lờ, giống như một giây sau y sẽ hóa thành tiên bay lên trời, từ đó không còn quay về phàm trần nữa.
Xem ra, người nọ chính là Khấu Khiêm Chi, quốc sư Bắc Ngụy, người mà chỉ dựa vào sức một mình mình đã đưa đạo giáo lên đỉnh vinh quang, khiến hoàng đế Bắc Ngụy trắng trợn trục xuất nhân sĩ Phật giáo.
Xe lừa Cơ Việt dần ngừng lại. Nghĩ đến mình đã chìm nổi trong nhân thế này đã gần trăm năm, cộng thêm những năm qua thường qua lại với Tạ Lang đứng đầu danh sĩ, vô hình trung cũng thấm đẫm cử chỉ thong dong, khí khái nhã nhặn của chàng, Cơ Việt ung dung thản nhiên bước xuống, đi về phía Khấu Khiêm Chi trong vòng bảo vệ của nhóm Tạ Quảng.
Đúng lúc này Khấu Khiêm Chi quay người, lướt mắt sang người bên cạnh, rồi bỏ đi không nói một lời.
Một tiểu đạo sĩ đi đến, thi lễ với Cơ Việt, hắng giọng thông báo: "Sư tôn đã thiết lập một trận Kỳ môn Bát quái tại lòng chảo Tây Sơn Dương Châu, người bảo nếu tiểu lang có thể phá trận của người trong vòng ba ngày, sư tôn sẽ ra mặt giao thiệp lớp anh kiệt trẻ tuổi như tiểu lang..."
Nói cách khác, nếu Cơ Việt không phá được trận kia, Khấu Khiêm Chi sẽ không buồn nói với hắn câu nào. Quốc sư Bắc Ngụy này ở trên địa bàn của Lưu Tống mà cũng dám lớn lối.
Tuy nhiên, Cơ Việt không thể nào từ chối trận khiêu chiến này được. Nếu hắn đã phụng lệnh hoàng đế Lưu Tống đến đây, vậy mọi hành động cử chỉ của hắn đều đại diện cho quyền uy của Lưu Tống. Hôm nay đối thủ đã ra chiêu, vì không thể khiến hoàng đế thất vọng, khiến những người đang ngưỡng mộ phía sau thất vọng, hắn đành phải nghênh chiến.
Trong ánh mắt bất an của nhóm Tạ Quảng, Cơ Việt gật đầu, hờ hững cất lời: "Quốc sư đã bày trận thì Cơ mỗ phải tiếp vậy." Dứt lời, Cơ Việt quay lại xe lừa, bảo mọi người, "Được rồi, chúng ta về thôi."
Trên lầu các sau lưng Cơ Việt, tiểu đạo sĩ bước đến cung kính bẩm báo với Khấu Khiêm Chi: "Sư tôn, họ Cơ kia đã tiếp nhận khiêu chiếu."
Khấu Khiêm Chi gật đầu khẽ hỏi: "Thôi Huyền đâu? Mấy ngày nữa hắn mới đến Dương Châu?" Giọng y khá đặc biệt, khàn khàn như tiếng khèn nghe rất hay và rất lạ, bất cứ ai từng nghe giọng y đều sẽ tự động khắc sâu vào trí nhớ.
Tiểu đạo sĩ vội vàng thưa: "Nói là ngày mai đến ạ."