Cảm ơn như thế nào?
Khương Nguyệt chớp chớp mắt, hoàn toàn không ngờ Sở Thận sẽ hỏi như vậy. Nàng yên lặng nhìn khuôn mặt anh tuấn của Sở Thận, thầm nghĩ: Một nam tử tuổi luôn tỏ vẻ đứng đắn, nhìn như ông cụ, khiến người khác cảm thấy sợ hãi, sao giờ lại mở miệng trêu chọc nàng chứ?
Khương Nguyệt cong khóe môi, cười nói: “Ta nghe Thường Tả nói nhiều ngày nay Diễn Chi ca ca làm việc vất vả, để ta bóp vai cho huynh đi.” Trước đây ở sơn trang, nàng thường theo học Tưởng ma ma, tay nghề cũng không tồi. Tưởng ma ma còn khen nàng thông minh, xoa bóp rất thoải mái.
Dứt lời, Khương Nguyệt chạy từng bước nhỏ đến phía sau Sở Thận, đặt tay lên bờ vai dày rộng của hắn. Nàng không ngại ngùng, vừa xoa bóp vừa nhỏ giọng hỏi: “Diễn Chi ca ca, thế này được chưa?”
Hắn chưa bao giờ thấy nàng ân cần như thế này, lại nhớ đến ngày ấy nàng nói không sợ hắn, có vẻ là thật.
Có điều, từ trước đến nay hắn không thích được người khác hầu hạ, đa phần đều tự mình làm, bây giờ lại không hề bài xích mà hưởng thụ sự phục vụ của nàng. Hắn đã từng nhìn thấy nàng bóp vai cho nương, tuổi còn nhỏ mà biết săn sóc hiếu thuận, chẳng trách nương thích nàng. Nương chỉ có một nhi tử là hắn, nhưng lại không chịu cùng hắn ở Đoan vương phủ mà dọn đến Thính Lan sơn trang ở. Tuy rằng hắn cũng thường xuyên đến thăm nhưng vẫn không bằng người bên cạnh. Có A Nguyệt, hắn rất yên tâm để nàng thay hắn bầu bạn với nương.
“Ừm, dùng lực một chút.” Sở Thận gật đầu, không khách khí nói. Có điều nàng là một tiểu cô nương, sức lực không lớn, lúc xoa bóp cho nương thì lực đạo coi như vừa vặn, đến hắn lại giống như gãi ngứa.
Khương Nguyệt nghe thấy lập tức dùng thêm sức. Đáng tiếc sức nàng nhỏ, một lúc sau đã thở hồng hộc.
Xoa được thêm nửa phút nữa, Khương Nguyệt cau may lắc lắc cổ tay, nhỏ giọng lẩm bẩm vài câu. Nàng vốn chỉ định biểu hiện một chút, không ngờ Sở Thận lại hưởng thụ như vậy.
Tay nàng tê lắm rồi.
Quả thật, Sở Thận hơi hưởng thụ, khóe miệng giương lên tạo thành một độ cong nhàn nhạt, đôi con ngươi trước giờ luôn thanh lãnh thâm thúy bỗng trở nên ôn hòa. Nàng đứng phía sau hắn, trên người không nồng nặc mùi son phấn như các nữ tử khác mà thoang thoảng mùi quả trám, ngây ngô non nớt giống hệt nàng, khiến người ta cảm thấy tươi mát lại thoải mái. Nàng tuy hơi yếu đuối nhưng sẽ không khiến người khác bực bội, trại lại còn khiến họ có cảm giác muốn bảo vệ.
Trước kia, hắn coi nàng như em gái nên mới nghiêm khắc, giờ dần thay đổi cách nhìn nhận nên thái độ cũng hòa hoãn hơn. Việc hắn làm không phải không có chút hiệu quả nào, ví dụ như bây giờ đi, nàng đang ngoan ngoãn bóp vai cho hắn. Tuy lực đạo có hơi nhỏ nhưng cũng làm Sở Thận rất hưởng thụ.
Nếu là trước kia, Sở Thận sẽ tìm cho nàng một phu quân phẩm mạo đoan chính nhưng vẫn không quá yên tâm. Như bây giờ cũng tốt, hắn tự tin mình có thể cho nàng sống một cuộc sống không cần lo lắng thứ gì, chẳng qua… Sở Thận có chút không an lòng.
Khương Nguyệt thấy Sở Thận cụp mắt, tim đập lỡ một nhịp: Chẳng nhẽ do mình ngừng xoa bóp nên hắn không vui?
“A Nguyệt, nếu như có một ngày…” Sở Thận chậm rãi cất tiếng.
Khương Nguyệt lập tức nâng cao cảnh giác “Hửm?” một tiếng, đôi mắt mở to đợi hắn nói tiếp.
Sở Thận nhìn tiểu cô nương ngốc nghếch bên cạnh, không nỡ nói ra lời kế tiếp. Hai người dựa sát vào nhau, thân mình nàng trườn đến, vài sợi tóc đen cọ cọ lên mặt hắn, vương mùi hương nhè nhẹ. Sở Thận nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cảm giác mềm mại giống như không xương vậy.
Nàng được nuông chiều từ bé, không thể chịu khổ.
Khương Nguyệt thấy Sở Thận nắm lấy tay mình, muốn rút ra nhưng lại không dám. Nàng lặng lẽ quan sát biểu cảm của hắn, cảm giác có gì đó không đúng. Nàng muốn hỏi, nhưng không biết phải hỏi thế nào: “Diễn Chi ca ca…”
Giọng nói của nàng mềm mại ngọt ngào, khiến cả người lâng lâng. Sở Thận chỉnh đốn lại, nghiêm túc nói: “Về sau phải biết suy nghĩ một chút, đừng quá tin lời người khác nói.”
Hả? Sao biến thành dạy dỗ nàng rồi? Khương Nguyệt mơ hồ, cho rằng Sở Thận chê mình ngốc, gật đầu theo trong vô thức. Cho dù vậy, Khương Nguyệt vẫn thấy Sở Thận hôm nay cứ là lạ, cụ thể như thế nào thì không thể nói thành lời.
Hoàn thành việc cảm ơn rồi mà Sở Thận dường như không có ý định buông tha, lấy quyển “Sử ký” đưa cho nàng đọc. Tuy nàng không thích đọc sách nhưng không dám làm Sở Thận phật ý, ngoan ngoãn ngồi trên giường yên tĩnh đọc sách. Mỗi lần nàng nhìn chiếc giường này lại nhớ đến sự việc xấu hổ kia, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hây hây.
Nàng quay đầu nhìn Sở Thận, thấy hắn yên lặng cúi đầu, dường như chẳng quan tâm chuyện gì.
Nàng ngồi trên giường đọc sách. Quyển “Sử ký” này không nhạt nhẽo vô vị như “Nữ giới” hay “Nữ tắc”. Dù Khương Nguyệt không thích đọc sách nhưng cũng đọc được kha khá. Quyển sách này Sở Thận đã đọc qua. Sở Thận là người yêu sách, thích sưu tầm những quyển sách quý, bởi vậy bên trong vương phủ có cả một tòa Tàng thư các, có điều Khương Nguyệt chưa đến bao giờ.
Khương Nguyệt nhìn chữ viết trên sách, tất cả đều là lời nhận xét của Sở Thận. Chữ viết của Sở Thận phóng khoáng, mạnh mẽ, rất có khí phách. Còn nàng do một tay Sở Thận dạy dỗ nên dù trông nét mềm mại hơn nhưng nhìn chung vẫn có chỗ tương tự.
Kể từ khi nàng biết ghi nhớ, trong đầu toàn hình bóng hắn… Về sau nàng lấy chồng sinh con, từ một tiểu cô nương biến thành bà lão, đều có hắn tham gia. Trước kia nàng không thích Sở Thận nhưng bây giờ nghĩ lại, cảm thấy bản thân mình thật may mắn.
Gả cho Sở Thận tốt hơn gả cho bất kì nam nhân nào khác.
Khương Nguyệt không nhịn được ngẩng đầu trộm ngắm hắn vài lần. Lúc đầu Sở Thận không phát hiện, cơ mà một lúc sau, hắn hơi ngẩng đầu, đôi mắt phượng bình tĩnh nhìn nàng khiến nàng có cảm giác bị bắt thóp. Khương Nguyệt nhanh chóng cúi đầu, chột dạ đọc quyển sách trong tay, lỗ tai hơi nóng lên.
Sở Thận không chỉ để nàng ở lại đọc sách cùng mình mà còn muốn dùng bữa với nàng. Đồ ăn ở đây càng phong phú tinh xảo hơn so với Thưởng Ngọc Hiên. Món canh trân châu phỉ thúy, đạp tuyết tìm mai gì gì đó, tên rất dễ nghe nhưng chẳng qua chỉ là rau xanh cùng đậu phụ. Do đọc sách hết một buổi sáng nên Khương Nguyệt hơi đói bụng, ăn nhiều hơn một bát. Nàng sờ cái bụng no căng của mình, thẹn thùng bủa vây.
Buổi chiều lại tiếp tục đọc sách làm Khương Nguyệt thấy hơi khó chịu, có điều trước mặt Sở Thận, nàng giận cũng chẳng dám nói, ngoan ngoãn cúi đầu đọc sách như cô vợ nhỏ.
Chập tối, Sở Thận mới để nàng về.
Lúc đó, Khương Nguyệt mệt rã rời, vừa nghe tiếng Sở Thận như được đại xá, nhanh chóng trở về Thưởng Ngọc Hiên. Mệt mỏi cả một ngày, buổi tối Khương Nguyệt ôm Tiểu Bảo ngủ rất ngon, tâm tình vô cùng sung sướng.
Trong khi Khương Nguyệt nhàn nhã hưởng thụ cuộc sống ngày qua ngày thì trong cung xảy ra chuyện lớn. Thái tử điện hạ bị người khác hạ độc, hiện giờ sống chết không rõ, tình hình vô cùng nguy cấp.
Chuyện này không liên quan gì đến Khương Nguyệt. Nhưng, Đại Diệu chỉ có đúng một hoàng tử, thái tử đã mà không có con nối dõi, nếu hoăng thệ, người được lợi nhất chính là Đoan vương Sở Thận.
Sau khi điều tra theo dấu vết để lại, tra ra được người hạ độc thái tử là một cung nữ trong Đông cung. Cung nữ kia khi bị hành hình nói người đứng sau là Đoan vương, rồi cắn lưỡi tự sát. Người đã chết, chứng cứ lại không có. Kỹ xảo này quá mức thấp kém, mọi người đều biết Đoan vương Sở Thận không thể nào là người ngu dốt như vậy, nhưng không tìm thấy chứng cứ khác.
Hoàng thượng vẫn luôn rất yêu thương Sở Thận, không thua kém gì nhi tử của mình. Nhưng đến cùng, cháu trai vẫn không thể bằng con trai. Vì để lấp kín miệng lưỡi thế gian, ông nhốt Sở Thận vào Vu Uyển.
Vu Uyển là nơi để nhốt vương hầu quý tộc chưa định tội. Thời thế bây giờ thái bình thịnh trị, Đoan vương Sở Thận bị nhốt ở trong khiến dân chúng thổn thức không thôi.
Khương Nguyệt nghe xong, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch. Nàng nhớ đến sự khác thường của Sở Thận hôm qua, thầm nghĩ: Chẳng nhẽ hắn đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra?
Nàng không quan tâm đến chuyện trong cung, chỉ biết Sở Thận hành động đoan chính, từ nhỏ đã dạy nàng cái gì nên làm cái gì không nên làm. Bảo người như Sở Thận hạ độc thái tử? Nàng không tin.
“Khương tiểu thư, vương gia dặn nô tài đưa người về sơn trang.” Chu Toàn tiến đến bẩm báo.
Đưa nàng về sơn trang? Khương Nguyệt biết Sở Thận đang bảo vệ mình, cơ mà giờ nàng mà về sơn trang, chẳng phải Sở Thận sẽ đơn độc một mình sao? Tuy nàng hơi ngốc nhưng cũng biết Vu Uyển là nơi nào. Nơi đó cực kì quạnh quẽ, hạ nhân không có mấy người. Sở Thận thân là vương gia, lại luôn luôn tự phụ, sao có thể ở nơi đó?
“Chu Toàn, ngươi nói xem… vương gia sẽ không sao chứ?” Khương Nguyệt nhìn Chu Toàn, nói, “Nói thật.”
Nàng biết Sở Thận rất lợi hại, nhưng đến cùng cũng chỉ là vương gia. Nếu bị định tội hạ độc thái tử thật, e hoàng thượng sẽ không tha thứ cho hắn. Nàng lo lắng và cũng biết bản thân chẳng thể làm gì cho hắn.
“Việc này, ai sáng suốt đều nhìn ra được là mượn đao giết người. Nhưng thái tử điện hạ là hoàng trữ(), cho nên… hơi khó giải quyết.” Chu Toàn bình tĩnh đáp. Vốn hắn muốn cùng vương gia đến Vu Uyển, nhưng vương gia lại sai hắn bảo vệ Khương cô nương, có thể thấy được vị trí của Khương cô nương trong lòng vương gia quan trọng mức nào.
()Hoàng trữ: Người được xác định sẽ kế vị ngôi vua.
“Cái kia…” Khương Nguyệt mấp máy môi như muốn hỏi thêm gì đó.
“Khương tiểu thư yên tâm, Cố công tử là bạn thân của vương gia. Giờ vương gia gặp nạn, Cố công tử đã sớm đi điều tra rồi. Thanh giả tự thanh. Nô tài tin vương gia nhất định sẽ không sao.”
Đúng rồi! Còn có Cố Ý Thâm. Tóm được tia hi vọng, Khương Nguyệt hỏi Chu Toàn: “Ta muốn gặp Cố Ý Thâm, ngươi có thể giúp ta không?”
Dáng vẻ của Khương Nguyệt làm Chu Toàn khó xử: “Nô tài đã đồng ý với vương gia sẽ đưa cô nương về sơn trang, cô nương người……”
“Ta biết mình không làm được gì nhưng ta không thể trơ mắt nhìn Diễn Chi ca ca chịu khổ. Ngươi giúp ta hẹn Cố Ý Thâm, được không?” Thính Lan sơn trang là nơi an toàn nhất, bởi thế nên Sở Thận muốn đưa nàng về đó. Hiện giờ tội danh chưa chứng thực, hoàng thượng không thể đụng đến người trong phủ. Có điều, nếu lúc này nàng rời vương phủ, chỉ sợ sẽ mang tai tiếng.
Chu Toàn thấy Khương Nguyệt bướng bỉnh không thay đổi ý định, đành gật đầu đồng ý.
Khương Nguyệt nghe xong, sắc mặt hòa hoãn hơn, lại nghĩ đến lão vương phi ở sơn trang nhất định đang rất lo lắng. Lão vương phi chỉ có một nhi tử là Sở Thận. Sở Thận từ nhỏ trầm ổn hiểu chuyện, chưa từng làm bà lo lắng bao giờ, nay xảy ra chuyện lớn như vậy, khẳng định lão vương phi rất bất an.
Khương Nguyệt vội vàng viết một phong thư, phái người đưa đến sơn trang, trấn an lão vương phi.
Ngay hôm sau, Khương Nguyệt đã gặp được Cố Ý Thâm. Đi cùng hắn còn có Tuyên Ninh công chúa Sở Tương. Thời điểm này bọn họ còn có thể đến vương phủ, đủ thấy lòng thành của bọn họ lớn mức nào.
Cố Ý Thâm nhìn có vẻ phong lưu, nhưng bản chất thì đứng đắn. Hắn cứ tưởng, với tính tình được nuôi ở khuê phòng của Khương Nguyệt, chắc chắn sẽ sợ tới mức khóc lớn. Sở Thận che chở nàng như vậy, chắc chắn sẽ đưa người về thôn trang tránh nguy.
Ai mà ngờ được, Khương Nguyệt lại muốn gặp hắn.
“Tiểu tẩu tử đừng lo. Đường huynh không làm chuyện đó đâu. Chờ sự việc sáng tỏ, nhất định phụ hoàng sẽ thả người.” Sở Tương an ủi đôi câu. Thủ đoạn vụng về như vậy, làm sao phụ hoàng có thể không biết?
Khương Nguyệt gật đầu, quay qua Cố Ý Thâm, nói: “Cố đại ca, huynh có thể đưa ta đi gặp huynh ấy không?” Nàng không thể làm gì cho hắn. Việc duy nhất nàng có thể làm là ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn. Nàng không thông minh như Cố Ý Thâm, điều tra rõ sự việc từ đầu đến cuối, trả lại trong sạch cho Sở Thận, nhưng cũng không thể cứ chờ đợi như vậy.
Cố Ý Thâm và Sở Thận chơi với nhau từ bé. Hắn biết, dưới tình huống này, mình không nên đồng ý với Khương Nguyệt. Việc hắn nên làm là bảo vệ vị hôn thê của bạn tốt, sau đó cứu bạn mình ra. Nhưng thấy Khương Nguyệt không hề sợ hãi, còn muốn chịu hoạn nạn cùng Sở Thận, thật sự đã làm hắn ngạc nhiên.
Tuy rất khó để trà trộn vào Vu Uyển nhưng cũng không phải hắn không có cách. Cố Ý Thâm hơi đau đầu, cảm thấy chuyện này làm hắn rối rắm không thôi. Nếu đồng ý, chỉ sợ đến lúc đấy bạn tốt sẽ không tha cho hắn. Hay là không đáp ứng? Tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu nhìn mình thế này, hắn làm sao có thể không mềm lòng.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, Cố Ý Thâm bất đắc dĩ gật đầu.
Khương Nguyệt liên tục nói lời cảm ơn.
Nghe Cố Ý Thâm và Sở Tương dặn dò xong, Khương Nguyệt cải trang thành nha hoàn. Trước khi đi, Tiết ma ma và hai tiểu nha hoàn rất lo lắng, nàng phải khuyên can trấn an một hồi mới có thể ra khỏi vương phủ. Trước giờ đồ đạc của nàng rất nhiều, nay ra ngoài chỉ mang theo một cái nải nho nhỏ, bên trong đựng quần áo cùng chút bạc, sau đó theo Cố Ý Thâm lên xe ngựa đi Vu Uyển.
Sở Tương là công chúa nên chỉ có thể đưa đến cửa. Khương Nguyệt theo Cố Ý Thâm đi vào, an tĩnh cúi đầu. Bên ngoài có mấy chục người canh gác, bảo vệ rất nghiêm ngặt. Khương Nguyệt nghĩ đến người mấy ngày trước còn cùng nàng đọc sách, nay lại bị nhốt ở đây, không khỏi có chút đau lòng.
Sở Thận như trăng thanh gió mát, làm sao có thể chịu nổi loại vũ nhục này?
Vu Uyển không phải nơi người nào cũng có thể vào, nhưng Cố Ý Thâm là đệ tử duy nhất của quốc sư, mà địa vị của quốc sư ở Đại Diệu có tầm ảnh hưởng rất lớn, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, Cố Ý Thâm sẽ là đời quốc sư kế tiếp, không thể đắc tội. Nhóm thủ vệ không dám cản.
Khương Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi vào, Khương Nguyệt phát hiện Vu Uyển còn quạnh quẽ hơn so với tưởng tượng của nàng. Y như tên gọi, nơi này cỏ hoang um tùm, nhìn rất hoang vu, nhiều ngôi nhà đổ nát, trông dơ hầy không ngôn từ nào tả xiết.
Hai người đi dọc đường mòn rải đá, xung quanh là lá vàng rụng xuống phủ đầy mặt đất. Sâu tận bên trong mới có nhà nhìn giống nhà ở một chút. Mấy gian nhà vây quanh một cái sân cỏ dại mọc um tùm. Trên sân có hai cây táo lớn. Đương tiết trời thu, táo chín xum xuê khắp cây.
Sắp được nhìn thấy Sở Thận, Khương Nguyệt cảm giác bước chân mình càng lúc càng nặng, đôi tay siết chặt bao đồ trước ngực, chậm rì rì đi theo Cố Ý Thâm.
Cố Ý Thâm đi trước, sải bước vào nhà. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp quét xung quanh căn nhà, thầm nghĩ: Tuy hơi đơn sơ nhưng vẫn sạch sẽ. Cố Ý Thâm đưa mắt nhìn nam tử trên ghế, thấy hắn cúi đầu đọc sách, bộ dáng nhàn nhã, một chút cũng không giống người đang bị giam cầm mà như đang ở trong thư phòng của mình.
Vẫn tràn đầy hứng thú đó chứ. Cố Ý Thâm nghĩ thầm.
“Vu Uyển này không phải là nơi dành cho ngưởi ở. Diễn Chi, ngươi xem ta có tốt không, thấy ngươi quạnh quẽ tịch mịch, ta đặc biệt mang theo một tiểu nha hoàn đến đây hầu hạ ngươi.” Môi mỏng của Cố Ý Thâm nhếch nhẹ.
Sở Thận không thèm ngẩng đầu, nghe tiếng Cố Ý Thâm thôi đã trầm giọng nói: “Không cần.”
“Không cần hả?” Cố Ý Thâm bước đến, nói, “Việc này không thể điều tra rõ ràng trong một ngày được, chẳng biết ngươi sẽ bị giam bao lâu đâu. Không có người hầu hạ làm sao sống được?”
Giống như nghĩ tới gì đó, Sở Thận ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên người Khương Nguyệt phía sau Cố Ý Thâm. Hôm nay Khương Nguyệt mặc trang phục màu xanh của nha hoàn, búi tóc đơn giản, không cài trang sức xa hoa nào nhưng lực hấp dẫn không hề giảm.
Sở Thận sửng sốt, quả thật rất bất ngờ.
Trong lòng Khương Nguyệt rất bất an. Sở Thận có ngạc nhiên, cơ mà trong đó lại chẳng lẫn một chút vui sướng nào.
“Đưa nàng về.” Sở Thận chỉ nhìn thoáng qua, nghiêng đầu nói với Cố Ý Thâm.
Quả nhiên! Khương Nguyệt cắn môi, hôm nay nàng tới đã quyết tâm không về rồi.
Khương Nguyệt thấy khuôn mặt bình tĩnh của Sở Thận giờ tái nhợt xanh xao, trông hơi dọa người. Trước kia nàng sợ hắn chẳng qua là do hắn vẫn luôn lạnh như băng, không hề có biểu tình gì. Hiện giờ hắn không giống như đang mừng mà là tức giận.
Cố Ý Thâm quay đầu liếc Khương Nguyệt một cái, gương mặt anh tuấn lộ rõ ý cười, ôn hòa nói: “Ta và Diễn Chi ca ca nhà ngươi có chuyện cần nói. Ngươi ra ngoài chơi lúc đi, tiện thể hái mấy quả táo ăn cũng được.”
Khương Nguyệt hơi bất mãn với giọng điệu như dỗ dành trẻ lên ba của Cố Ý Thâm. Nhưng, nghĩ họ cần nói chuyện quan trọng. Khương Nguyệt đành gật đầu, sau đó ra ngoài.
Nàng khép cửa lại, xoay người nhìn đám cỏ dại hoang vu trong viện, cảm thấy việc này đến quá đột ngột. Thân ở địa vị cao giống như đi trên băng mỏng. Trước kia nàng chưa bao giờ quá quan tâm Sở Thận. Nay ngẫm lại, quả thật mình đã bị Sở Thận nuôi thành tiểu kiều hoa không rành thế sự, việc gì cũng không cần lo.
Khoảng mười lăm phút sau, Khương Nguyệt thấy Cố Ý Thâm đi ra. Sự thấp thỏm trong lòng nàng chưa tan hết. Nàng bước từng bước nhỏ tới, quan sát Cố Ý Thâm, nói: “Cố đại ca, Diễn Chi ca ca, huynh ấy…”
Cố Ý Thâm cúi đầu nhìn nàng, cười sảng khoái nói: “Phiền ngươi chăm sóc hắn nhé.”
Không đuổi nàng đi sao? Phản ứng đầu tiên của Khương Nguyệt là sửng sốt, sau đó mặt lộ ra vẻ vui mừng, liên tục gật đầu, nói: “Được. Ta biết Diễn Chi ca ca nhất định không có chuyện gì.”
“Ừm.” Cố Ý Thâm gật đầu, dặn dò vài câu rồi mới ra ngoài.
Khương Nguyệt nhìn theo Cố Ý Thâm rời đi, thấy thân hình cao lớn của hắn càng lúc càng xa, lúc này mới quay đầu nhìn cánh cửa khép hờ. Nàng siết chặt tay nải trước ngực, chậm rãi vào phòng. Mới vừa rồi có Cố Ý Thâm ở cạnh, nàng đã sợ, bây giờ Cố Ý Thâm rời đi, chỉ còn lại nàng cùng Sở Thận thì càng thêm sợ hãi.
Khương Nguyệt hít sâu một hơi, đi đến bên cạnh Sở Thận, thấy sắc mặt hắn lạnh nhạt, không giống vừa rồi, nhỏ giọng gọi: “Diễn Chi ca ca.”
“Nàng có sợ chết không?” Sở Thận không ngẩng đầu, thấp giọng hỏi.
Khương Nguyệt sửng sốt, cắn môi, nói đúng sự thật: “Sợ.” Ai mà không sợ chết chứ? Huống hồ nàng chỉ là một cô nương.
Sở Thận nghe xong liền ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh thâm thúy, giọng điệu lạnh thấu xương: “Vậy nàng còn đến làm gì?!”
“Ta…” Khương Nguyệt mấp máy môi, không biết nên làm gì, tay nhỏ nắm chặt quai nải. Trước kia, Sở Thận mà nói chuyện với nàng như vậy, nàng đã sớm khóc nhè. Nhưng hôm nay ngoại trừ hoảng hốt thì không có dấu hiệu sẽ rơi lệ. Nàng lẳng lặng nhìn thẳng vào đôi mắt Sở Thận, quật cường mở miệng nói: “Ta muốn ở cạnh huynh…”
Nàng sợ chết, nhưng nếu có hắn bên cạnh, nàng sẽ không sợ hãi nữa. Nàng chỉ nghĩ hắn một mình ở chỗ này quá quạnh quẽ. Bản thân vô dụng, không thể giúp hắn cái gì, chỉ có thể ở bên hắn. Nếu nàng giống Thẩm Bảo Toàn hoặc Ôn Thanh Họa, có lẽ sẽ thông minh nghĩ ra nhiều cách… nhưng nàng không phải. Cái nghĩ được, chỉ có cái này.
Khương Nguyệt cắn môi, ngẩng đầu nhìn Sở Thận, thấy biểu tình của hắn lạnh băng, giống như sắp bùng nổ. Trước kia nàng sợ nhất là hắn hung dữ với nàng, nhưng hiện tại… Khương Nguyệt nắm chặt tay, trong lòng đã sớm chuẩn bị tốt.
Mặc kệ hắn mắng nàng như thế nào, hung dữ với nàng ra sao, nàng cũng không đi.
Nàng muốn ở cạnh hắn cho đến khi hắn hồi phủ.
Hồi lâu chưa thấy động tĩnh gì, Khương Nguyệt muốn phá tan bầu không khí an tĩnh quái dị này. Nhưng ngay sau đó, nàng thấy Sở Thận đứng lên, vươn tay ôm người vào lòng.
Tác giả có lời muốn nói: ·
Tình cảm thăng tiến get √