Kiều Hoa

chương 2: người cha nghiêm khắc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Bối Xu

Diễn Chi là tên tự của Sở Thận.

Hơn nữa, hai người họ có mối quan hệ cực kỳ thân thiết. Khi nàng còn bé, Sở Thận còn thay tã cho nàng.

Có thể là do tính cách của Sở Thận lạnh lùng nên dù dáng dấp hắn có tuấn mỹ nhưng cả ngày đều nghiêm mặt cũng đủ làm nàng sợ hắn. Từ khoảng nửa tháng trước, khi bị đưa đến Đoan vương phủ làm nha hoàn thiếp thân của Sở Thận, ngày nào Khương Nguyệt cũng mong ngóng đến ngày trở về. Nương thương nàng nhất, tất nhiên không nỡ để nàng chịu khổ.

Khương Nguyệt ở Thính Lan sơn trang từ bé, có Tiết ma ma, Lục Châu và Bích Tỳ hầu hạ. Nàng lớn lên trong nhung lụa, chưa từng phải học cách hầu hạ người khác. Nương tuy rất thương nàng, nhưng nhớ kĩ công ơn dưỡng dục của bà, Khương Nguyệt nỗ lực học cách hầu hạ người, không ngờ sau đó lại bị đưa đến vương phủ. Nương hi vọng nàng và Sở Thận có thể ở chung với nhau nhiều một chút.

Thấy nàng điềm đạm đáng yêu ngồi trong ổ chăn như con mèo nhỏ bị vứt bỏ, Sở Thận trầm ngâm một lát rồi mới nói “Ngày mai ta đưa nàng trở về.” Nương cũng quá hồ đồ rồi, hiện tại đã qua nửa tháng, cũng nên dừng lại thôi.

Đưa nàng trở về? Đôi mắt Khương Nguyệt sáng ngời, ẩn chứa chút chờ mong. Nàng ngồi thẳng dậy, nhưng lại nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt sáng ngời rũ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm “… Nương sẽ tức giận.” Tất nhiên nàng muốn trở về, nhưng e rằng khi trở về nương sẽ không vui.

Nương …

Sở Thận nhíu mày một cái. Theo lý, hắn là vương gia, tất nhiên phải gọi mẹ mình là mẫu phi. Nhưng nương lại nói hai từ mẫu phi kia quá xa cách, cứ gọi một tiếng nương nghe thân thiết hơn. Sở Thận biết rõ năm đó mẫu thân chịu nhiều ủy khuất, dưới gối lại chỉ có mình hắn là con trai, nên sau này hắn cung kính hiếu thuận, chuyện gì cũng nghe lời bà.

Nhưng chuyện của Khương Nguyệt lại làm hắn hơi đau đầu.

Nhắc đến Khương Nguyệt thì phải nhắc đến một sự việc vô cùng thần kì. Mười ba năm trước, Sở Thận mắc bệnh hiểm nghèo, ngự y trong cung đều không tìm ra biện pháp chữa trị, cuối cùng quốc sư Tư Uyên đưa cho hắn một hạt giống, bảo hắn tự tay gieo nó ở hậu viện, chỉ cần hạt giống đó nở hoa, bệnh của Sở Thận không cần trị cũng khỏi.

Chuyện hoang đường như vậy làm sao hắn có thể tin? Nhưng từ trước đây nay nương luôn thương hắn, tận mắt thấy hắn bệnh không dậy nổi nên dù là biện pháp gì cũng phải thử một lần. Lúc đó, Sở Thận chỉ đành nghe lời, kéo lê thân thể bệnh nặng đi gieo cái hạt giống này.

Một tháng trôi qua, bệnh của hắn không có chuyển biến xấu, cũng chẳng có biến chuyển tốt, thân thể vẫn gầy như sậy, suy nhược không chịu nổi. Ba ngày sau, bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, Sở Thận nằm trên giường hôn mê bất tỉnh. Nam tử trong hoàng thất Đại Diệu đều ốm yếu, lúc đó hoàng tự đơn bạc, dù chỉ là một thiếu niên tuổi nhưng hắn không hề sợ hãi. Chỉ là nếu hắn không qua khỏi, nương chỉ có một đứa con trai, không biết nửa đời sau bà sẽ ra sao.

Nhưng những gì xảy ra sau đó lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Sở Thận.

Hạt giống cả tháng không nảy mầm kia trong một đêm lại mọc ra cành lá có bông hoa nở rộ. Cánh hoa trắng như tuyết, tầng tầng lớp lớp, ẩn bên trong là nhụy hoa màu vàng nhạt, thân hoa đung đưa trong gió, hương thơm mê hoặc lòng người. Lúc hoa nở, Sở Thận vẫn còn nằm trên giường bệnh, lần này, mọi người đều không khỏi bất ngờ.

Đúng như lời quốc sư nói, bệnh của hắn đột nhiên tốt lên.

Chỉ có điều trong một đêm nọ, bông hoa héo úa. Sáng hôm sau, khi hạ nhân quét dọn thì thấy dưới gốc cây hoa có một bé gái nằm trong tã lót.

Hôm đó quốc sư đến Đoan vương phủ, nhận lấy bé gái từ trong tay nương, nói bé gái đó là tiểu phúc tinh của Sở Thận, sau này phải nuôi dưỡng ở Đoan vương phủ. Mặc dù chuyện đó vô cùng hoang đường, nhưng không thể phủ nhận, từ lúc nuôi bé gái đó ở trong Đoan vương phủ, thân thể của Sở Thận dần dần khá hơn, chỉ khoảng ba năm sau, hắn không còn gầy gò ốm yếu, thậm chí so với nam nhân bình thường còn khỏe mạnh hơn vài phần.

Mà bé gái xinh xắn đáng yêu lúc trước, bây giờ đã trở thành một tiểu cô nương như hoa như ngọc. Cô nương đó chính là người đang ngồi trên giường, ngước đôi mắt long lanh nhìn hắn – Khương Nguyệt.

Sở Thận nhìn tiểu cô nương ngồi trên giường, bình tĩnh nhắc lại “Ngày mai ta đưa nàng trở về.” Cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, kể từ sau khi nương bị bệnh nặng thì khăng khăng muốn hắn cưới Khương Nguyệt, còn bảo Khương Nguyệt đổi cách xưng hô, trực tiếp gọi bà là “nương”, hiện tại còn đưa nàng vào trong phủ cùng hắn sớm chiều ở chung.

Đưa nàng về? Khương Nguyệt thu ngón tay đang ngắm ống tay áo của Sở Thận lại, an tĩnh ngồi trên giường, trong lòng suy nghĩ tới suy nghĩ lui, sau đó hỏi, cảm giác hơi bất an “Diễn Chi ca ca, có phải ta chọc giận huynh rồi không?” Đến vương phủ là ý của nương, bà nói đợi một năm nữa sẽ để nàng và Diễn Chi ca ca thành thân.

Nàng vẫn luôn sống ở Thính Lan sơn trang cùng nương và mấy người Tiết ma ma. Sở Thận thường xuyên lui tới sơn trang nên nương để cho nàng đi theo hắn. Từ lúc biết nhận thức đến nay, chuyện nàng lo lắng nhất chính là Sở Thận tới.

Chỉ cần Sở Thận tới, nương lại không thương nàng nữa, nhẫn tâm để nàng đợi bên cạnh Sở Thận. Nhưng hắn cũng sẽ không cười đùa, xưa nay nàng nhát gan, cũng không dám đánh bạo đi thân cận với hắn, càng không dám khóc rống sợ chọc hắn giận.

Nhưng mà … Sở Thận lại là một đứa con trai rất hiếu thuận, hắn thường xuyên lui tới Thính Lan sơn trang.

Sở Thận hơi ngạc nhiên, không ngờ nàng lại hỏi câu đó, hắn dừng một chút mới đáp “Đừng suy nghĩ nhiều. Đã dùng bữa tối chưa?” Mấy ngày nay dù nói là nàng hầu hạ hắn dùng bữa, nhưng trên thực tế là hai người cùng ngồi xuống bàn ăn cơm. Nhưng nàng vẫn giữ quy củ như trước đây, yên lặng cúi đầu ăn như gà mổ thóc.

Nàng sợ hắn như vậy, thật ra Sở Thận cũng hiểu.

Tính tình của hắn vốn như vậy, hơn nữa mấy lần trước nương muốn hắn dạy Khương Nguyệt đọc sách viết chữ, Sở Thận bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý, tất nhiên sau đó hắn cũng tận trách dạy dỗ nàng. Khương Nguyệt chỉ là một tiểu cô nương, lại bị nương nuông chiều từ nhỏ, tâm tình vẫn còn ham chơi, đời nào lại ngoan ngoãn đọc sách viết chữ. Hắn có chút tức giận, khó tránh hà khắc một chút, sau này tiểu cô nương vốn kính nể hắn ba phần lại càng ngày càng sợ hắn rồi.

Khương Nguyệt cũng biết nương sẽ không giận nàng thật, nhưng nàng là đứa nhỏ hiếu thuận, tất nhiên mong nương thật sự vui vẻ. So với việc sợ Sở Thận, Khương Nguyệt càng để ý tâm tình của nương hơn.

Nhìn bộ dạng chần chừ của nàng, Sở Thận cũng không để ý lắm, hắn bế nàng về Chính Huy viện dùng bữa tối.

Đêm đã khuya, Sở Thận nhìn bộ dáng buồn ngủ của nàng có chút dở khóc dở cười.

“Nếu như mệt mỏi thì trở về nghỉ ngơi đi.” Nửa tháng nay để nàng làm nha hoàn coi như ủy khuất nàng rồi. Từ bé nàng đã mềm mại yếu ớt, mấy công việc hầu hạ người khác như vậy, chắc đã tốn không ít thời gian để học.

Thật ra Khương Nguyệt rất mệt mỏi, nhưng nhớ đến Thính Hà tiểu trúc vắng ngắt, nàng liếc mắt nhìn trán của Sở Thận, thầm nghĩ thôi thì trong hai sự lựa chọn cứ chọn cái có lợi cho mình hơn là được(). Nàng cắn răng, nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn, nhăn nhó cất giọng thử dò xét “Diễn Chi ca ca, bây giờ cũng đã muộn rồi, ta ở lại đây được không?” Phát hiện vị kia đang đưa mắt nhìn nàng, Khương Nguyệt tiếp tục giả bộ ủy khuất nói “Nơi đó lạnh quá, ta …”

()“Trong hai sự lựa chọn cứ chọn cái có lợi cho mình hơn là được”: Câu gốc Hán-Việt của nó là “Lưỡng hại tương quyền thủ kỳ khinh”, khi mình search gg xem thử nghĩa thì nó được dịch từ một câu tiếng Anh là “Lesser of two evils principle”. Nội dung nôm na của câu này là: Nguyên tắc ít hơn của hai tệ nạn là nguyên tắc mà khi phải đối mặt với việc lựa chọn từ hai lựa chọn vô đạo đức thì nên chọn nguyên tắc vô đạo đức nhất. Để cho phù hợp với câu từ trong truyện thì mình có đổi nghĩa một chút, nếu như các bạn tìm ra được nghĩa nào sát hơn thì hãy nhắc mình để mình sửa nhé ^^

Khoảng thời gian này vốn dĩ nàng định ngoan ngoãn làm nha hoàn, chờ đến khi nương nhớ nàng, nàng có thể trở về rồi. Nhưng một tiếng “Diễn Chi ca ca” ngày hôm nay đã gián tiếp nói nàng không chịu nổi nữa, bây giờ hi vọng Sở Thận có thể đối xử với nàng như mọi khi, đáp ứng yêu cầu nhỏ nàng của Khương Nguyệt.

Những lời này nếu do một nữ nhân bình thường nói ra thì sẽ bị chế giễu là ngả ngớn phóng đãng, nhưng Sở Thận hiểu rõ, nàng bản tính đơn thuần, trong lời nói cũng không ám chỉ ý tứ kia.

Sở Thận liếc tiểu cô nương, thấy nàng vò tay áo đứng trước mặt mình giống như một tiểu nữ nhi sợ phụ thân nghiêm khắc, cả khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn hiện rõ vẻ không an tâm, nhưng mặt khác lại giống như vô cùng nhu thuận nghe lời.

Ở trong lòng hắn, nàng vẫn là tiểu cô nương lúc nhỏ do chính tay hắn nuôi dưỡng. Nhưng hôm nay nhìn khuôn mặt đào hoa, dáng người yểu điệu, bộ ngực căng lên, nàng đã là một thiếu nữ rồi. Sở Thận nhanh chóng rời ánh mắt đi chỗ khác, không tiếp tục nhìn nàng nữa.

Lúc Khương Nguyệt còn nhỏ, mỗi khi hắn đến Thính Lan sơn trang nương sẽ kín đáo nghĩ lý do đem Khương Nguyệt cho Sở Thận chăm sóc, cùng ăn cùng ngủ với hắn. Có thể lúc đó nàng vẫn còn nhỏ, hiện giờ nam nữ khác biệt, tất nhiên hắn không thể đáp ứng. Mặt không đổi sắc, Sở Thận bỏ lại một câu “Ta gọi Thường Tả đem thêm chăn đệm cho nàng.”

Đây chính là từ chối rồi. Khương Nguyệt cũng không dám nhiều lời, chỉ nhu thuận gật đầu “Dạ” một tiếng.

Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Thận giữ đúng lời hứa đưa nàng trở về Thính Lan sơn trang.

Tối hôm qua Khương Nguyệt ngủ không ngon, lúc này ngồi trong xe ngựa lại đung đưa rung lắc nên nàng ngủ gà ngủ gật, cuối cùng không chịu được, Khương Nguyệt ngủ thiếp đi. Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang tựa vào vai Sở Thận, Khương Nguyệt hơi ngẩn người. Trong nháy mắt nàng sợ hãi đến mức tỉnh cả ngủ, lập tức ngồi thẳng dậy, không dám nhìn nam nhân kia một cái.

Năm ngoái, có một lần nàng ngủ chung với Sở Thận, sáng hôm sau tỉnh dậy thì phát hiện mình có kinh nguyệt. Từ đó về sau, nàng không ngủ chung với Sở Thận nữa. Về sau, Sở Thận càng ngày càng bận rộn, số lần hai người gặp gỡ cũng bớt đi, Khương Nguyệt tất nhiên vô cùng vui vẻ, những cử chỉ thân mật của hai người càng ngày càng ít.

Vừa rồi dựa vào người Sở Thận như vậy, không biết hắn có tức giận không. Khương Nguyệt nghiêng đầu, len lén quan sát hắn. Dù nàng biết Sở Thận là người vui buồn không lộ trên mặt, nhưng có thể từ thần sắc và dáng ngồi thẳng tắp như ngày thường của hắn đoán một chút, nàng nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Khương Nguyệt đưa tay gãi đầu một cái, tâm tình có chút buồn phiền. Xe ngựa tuy rất lớn, nhưng vẫn có chỗ làm nàng không thoải mái. Tiểu cô nương quay đầu, tay ngọc thon thon thận trọng vén một góc rèm xe lên quan sát. Đến Thính Lan sơn trang rồi.

Sở Thận xuống xe ngựa, thấy Khương Nguyệt chậm chạp chưa định xuống liền hỏi “Làm sao vậy?”

“Ta … Ta không sao.” Khương Nguyệt vốn định tự xuống xe thì đã thấy Sở Thận đưa tay cho nàng. Tay Sở Thận có khớp xương cân đối, cực kì đẹp, so với bàn tay nàng còn đẹp hơn nhiều. Nàng không suy nghĩ nhiều, đặt tay vào lòng bàn tay Sở Thận, để hắn ôm nàng xuống xe ngựa.

Vóc dáng của Sở Thận cao to, còn dáng người của Khương Nguyệt so với các cô nương cùng tuổi thì có chút nhỏ nhắn hơn. Vậy nên khi đứng trước mặt Sở Thận, Khương Nguyệt phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy hắn.

Thật ra …

Đối với nàng, Sở Thận cũng không tính là quá hung dữ. Chỉ có một lần Khương Nguyệt quên viết chữ bị hắn dùng thước đánh vài cái vào lòng bàn tay, lực đạo cũng không quá mạnh nhưng cũng đủ để nàng đau một hồi. Sau đó nương lập tức đứng ra che chở nàng, nghiêm khắc trách mắng Sở Thận một trận. Trong lòng nàng cũng có chút áy náy … rõ ràng là nàng làm sai, bị phạt cũng đáng.

Sau này đối với Sở Thận, Khương Nguyệt càng cẩn thận từng li từng tí.

Ánh nắng ban mai vàng nhạt chiếu xuống người Sở Thận, góc áo trắng theo gió tung bay càng tôn lên dáng vẻ cao lớn tuấn mĩ của hắn.

Lúc Khương Nguyệt ở Thính Lan sơn trang, lão vương phi đối với nàng luôn yêu thương hết mực, nhưng thật ra ở một vài phương diện thì bà rất nghiêm khắc nên từ nhỏ nàng rất ít khi được ra ngoài thôn trang. Tuy chưa gặp qua nhiều người, nhưng không thể phủ nhận, Sở Thận là nam nhân đẹp mắt nhất nàng từng biết.

Lục Châu và Bích Tỳ là nha hoàn thiếp thân của nàng, hai người họ cũng nhiều lần ca ngợi dung nhan của Sở Thận. Nhưng mỗi lần nàng lại gần, chưa kịp thưởng thức “sắc đẹp” của hắn, trong lòng đã sinh ra sợ hãi.

Thấy Khương Nguyệt ở vương phủ hơn nửa tháng đã trở về, tuy có sớm hơn dự liệu của lão Vương phi nhưng thấy nàng gầy rộc đi, bà lại cảm thấy đau lòng, ánh mắt lúc nhìn con trai nhà mình cũng thêm vài phần trách cứ.

Ở trong mắt lão vương phi, Khương Nguyệt cũng không kém gì con gái ruột. Bỗng dưng đưa nàng đến vương phủ, trong lòng bà cũng có chút không nỡ, nhưng nghĩ A Nguyệt đã rồi mà vẫn chẳng nảy sinh ra chút tình yêu nam nữ nào với con trai mình, ngược lại còn sinh ra sợ hãi nên bất đắc dĩ bà mới nghĩ ra biện pháp này để hai người tiếp xúc nhiều hơn một chút, cũng coi như cho nàng làm quen với vương phủ.

Bây giờ nhìn thấy đôi mắt Khương Nguyệt ngấn nước, khuôn mặt gầy đi trông thấy, cằm cũng nhọn ra làm bà đau lòng không thôi. Tuy nói là lấy thân phận nha hoàn thiếp thân tiến vào vương phủ, nhưng nếu thật sự con trai bà coi nàng là nha hoàn bình thường mà sai bảo, bà lại là người đầu tiên sốt ruột.

Thấy viền mắt của lão vương phi đỏ lên, Khương Nguyệt vội vàng tiến lên ôm cánh tay của bà, thân thiết nói “Nương, không phải con vẫn ổn sao?”

Khương Nguyệt trấn an bà được một lúc thì Tiết ma ma dẫn nàng về Lâm Nguyệt cư tắm rửa.

Lão vương phi Tần thị đã ngoài bốn mươi tuổi, năm đó ở đế đô vốn là mỹ nhân nổi danh. Do bà giữ gìn nhan sắc tốt nên dáng vẻ trông vẫn như xưa, thoạt nhìn mới khoảng ngoài ba mươi, dáng vẻ của Sở Thận phần nhiều giống bà.

Sở Thận tiến vào, cung kính chào một tiếng “Nương.”

Lão vương phi nhíu mày, tức giận nói “Ngươi chiếu cố người như vậy sao? Nhìn xem, không đến nửa tháng đã gầy như vậy, ngươi nói sau này làm sao ta yên tâm giao A Nguyệt cho ngươi?”

Sắc mặt của Sở Thận không đổi, biết rõ nương thương A Nguyệt nhất nhưng trong lòng lại âm thầm phản kháng: Rõ ràng hắn mới là con ruột của bà!

Lão vương phi đau lòng, Lục Châu và Bích Tỳ nhìn sắc mặt của tiểu như nhà mình kém như vậy, viền mắt cũng ửng đỏ. Vốn dĩ tưởng dù thế nào đi nữa, vương gia cũng sẽ nể tình Lão vương phi, nương tay với tiểu thư một chút … hiện tại, có lẽ chưa từng có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc, thật sự coi tiểu thư thành nha hoàn để sai khiến.

Hai người hầu hạ tiểu thư nhà mình tắm rửa trang điểm. Khương Nguyệt thoải mái ngồi trong thùng nước, mái tóc đen nhánh xõa xuống, thầm nghĩ: Ở thôn trang thoải mái như vậy, nàng mới không cần trở lại Đoan vương phủ đâu.

Lục Châu và Bích Tỳ thương tiếc tiểu thư nhà mình, không nhịn được hỏi thăm một phen.

Khương Nguyệt tươi cười trả lời từng câu một, hoàn toàn không có nửa điểm oán trách, chỉ kể cho hai người nghe vài câu chuyện thú vị. Dung mạo nàng xuất chúng, giờ đang tắm, khuôn mặt nho nhỏ ngập tràn ý cười, giống như một đóa sen mới nở rộ, kiều mị thanh lệ.

Lúc này Lục Châu và Bích Tỳ mới an tâm.

Lục Châu cầm khăn hầu hạ Khương Nguyệt lau người. Một thân thể băng cơ ngọc cốt như vậy, không ngờ Vương gia không có nửa điểm tâm tư, thật sự quá kì quái. Khi mặc quần áo xong, Bích Tỷ nhìn thấy mu bàn tay trắng nõn của Khương Nguyệt có một mảnh hồng hồng, nàng không nhịn được rơi lệ, vội vàng lấy thuốc mỡ bôi lên, lòng đau như cắt.

Sở Thận im lặng ngồi nghe lão vương phi trách cứ, một lúc lâu sau mới thấy Khương Nguyệt chậm rãi đi ra, ánh mắt hắn không tự chủ nhìn theo. Tiểu cô nương đã thay bộ y phục của nha hoàn, giờ trên người nàng mặc xiêm y hồng nhạt thêu hoa hạnh tinh xảo, váy dài mềm mại như nhũ thạch trắng tinh, tôn lên cái eo thon nhỏ, hiển nhiên là một cô nương yêu kiều duyên dáng. Có lẽ là vừa tắm xong, bộ dạng yếu ớt tiểu tụy cũng biến mất, giống như bông hoa héo úa gặp được nước.

Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng lão vương phi răn dạy, Khương Nguyệt không nhìn Sở Thận mà đi thẳng đến bên người bà, ngọt ngào gọi một tiếng “Nương.”

Vốn dĩ còn đang tức giận, nhưng vừa nhìn thấy Khương Nguyệt, lão vương phi bất giác nở nụ cười. Bà kéo Khương Nguyệt đến gần, cảm thấy yêu thương nàng thế nào cũng không đủ, sau đó nhàn nhạt liếc Sở Thận một cái “Ta và A Nguyệt muốn nói chuyện riêng một lát, Diễn Chi, con ra ngoài trước đi.”

Sở Thận liếc mắt nhìn tiểu cô nương một cái, vâng lời bước ra ngoài. Lúc này Khương Nguyệt mới dám ngẩng lên nhìn hắn, nàng nghĩ thầm: Xem ra nương trách mắng hắn không ít.

“Bé ngoan, để con chịu khổ rồi.” Lão vương phi để Khương Nguyệt ngồi bên cạnh, cẩn thận quan sát một phen.

Nghe vậy, Khương Nguyệt mỉm cười đáp “Nương, Diễn Chi ca ca đối xử với con rất tốt.” Đây cũng là lời nói thật lòng của nàng. Tuy nói là đến vương phủ làm nha hoàn, nhưng ngày qua ngày hắn cũng không gây khó dễ cho nàng. Lúc đầu chưa thích ứng được nên Khương Nguyệt liên tục phạm sai lầm, dù vậy hắn cũng không tức giận.

Lão vương phi biết rõ Khương Nguyệt luôn e sợ con trai mình, lời nói này của nàng đương nhiên không thể tin. Bà đau lòng quan sát thêm một lúc mới lên tiếng “Sau này thành thân, nếu Diễn Chi dám bắt nạt con, nhất định phải nói cho nương biết, nương làm chủ cho con.”

Khương Nguyệt hiểu rõ bà thương yêu mình, nhưng hai chữ “thành thân” khiến nàng phải suy nghĩ, một lúc sau mới nhỏ giọng nói “Nương, hình như Diễn Chi ca ca … không thích con.”

Từ khi Khương Nguyệt hiểu biết, nàng đã được dạy bảo sau này sẽ gả cho Sở Thận. Lúc đó còn quá nhỏ, nàng cũng không hiểu thành thân nghĩa là gì, sau này mới biết thành thân là nam nữ ở chung với nhau cả đời, cùng sống dưới một mái hiên. Suy nghĩ này dọa nàng sợ hãi đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Sở Thận rất đáng sợ, nàng không muốn đâu!

Nhưng mà nương nói, vì tính cách Diễn Chi ca ca quá mức lạnh nhạt nên không có cô nương nhà ai thích hết, nếu như nàng không lấy hắn thì sau này Sở Thận chỉ có thể ở một mình. Suy nghĩ như vậy làm nàng rất buồn bực. Tuy rằng trăm ngàn lần không muốn, nhưng nàng không nỡ để nương khổ sở về chuyện này nên đành gật đầu đồng ý.

Nhưng hôm nay nàng mới nhận ra, dựa vào thân phận của Sở Thận, làm gì có chuyện hắn không cưới được vợ? Hơn nữa, trong sách có nói, chỉ khi nam nữ thích nhau, sau khi thành thân mới có thể sống hạnh phúc.

Lão vương phi nhìn Khương Nguyệt ngồi bên cạnh, đứa bé đơn thuần này là do một tay bà nuôi lớn, cũng do bà tận lực tạo cơ hội để nàng và Diễn Chi ở cùng một chỗ. Mỗi lần Diễn Chi tới, bà sẽ giao A Nguyệt cho hắn chăm sóc, để hắn bế nàng theo, nhưng mà… sao càng nhìn lại càng khiến bà cảm thấy hắn đang nuôi con gái vậy?

Mà mỗi khi A Nguyệt nhìn thấy Sở Thận cũng sợ hãi giống như nhìn thấy người cha nghiêm khắc. Thật sự làm bà khổ não không thôi.

Nghe lời nói vừa rồi của Khương Nguyệt, ánh mắt của lão vương phi trở nên dịu dàng hơn, dường như nhớ đến điều gì đó, bà cầm bàn tay nàng, nhẹ nhàng vỗ mấy cái, dùng giọng điệu ôn nhu nhưng vô cùng chắc chắn nói “Đứa nhỏ ngốc, Diễn Chi rất thích con.”

Thích nàng sao?

Khương Nguyệt ngẩn người, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấp thoáng phía xa, nàng nhìn thấy bóng dáng nam tử áo trắng cao lớn đứng dưới gốc cây hoa hạnh. Hoa hạnh đẹp đẽ trắng nõn, còn hắn trong trẻo lạnh lùng. Dù nàng không thường ra khỏi cửa cũng biết Đoan vương Sở Thận là người ngọc thụ lâm phong có tiếng trong kinh thành, là mỹ nam hiếm có.

Nhưng dù thế nào đi nữa… chi lan ngọc thụ cũng là dùng băng tạc thành.

Sở Thận là người xuất chúng, liệu hắn có thích nàng như lời nương nói không?

Trong lúc nàng đang mải mê suy nghĩ thì người đó như cảm nhận được ánh mắt của nàng, hắn hơi nghiêng đầu, đuôi mày nhàn nhạt, ánh mắt trong suốt, Khương Nguyệt không kịp đề phòng đã chạm phải ánh mắt hắn. Nàng mím môi, nhanh chóng cúi đầu, tim đập nhanh như đánh trống.

Nàng bị dọa sợ rồi.

Lời của tác giả:

A Nguyệt: Nam chính quá hung dữ lạnh lùng, tác giả, ta nhất định không phải con ruột, cầu đổi nam chính ┭┮﹏┭┮

Tác giả: Yên tâm, rất nhanh thôi sẽ biết thế nào là nhiệt tình như lửa ╮(╯▽╰)╭

Về chuyện của Lão vương phi, sau này từ từ ta sẽ kể, nên mọi người sẽ biết vì sao bà lại yêu thương Khương Nguyệt như vậy. Đây chính là nữ chủ có bàn tay vàng!

Truyện Chữ Hay