Editor: hungtuquy
Trên mặt Ôn Nguyên Nhu có vài phần kinh ngạc, nhưng nếu tinh tế nhìn xuống, có thể nhìn thấy đáy mắt chế nhạo.
Nàng hôm nay tới, chính là để Thẩm Nhược Hàn tìm về tự tin này.
Thuận tiện lại xoát cảm giác tồn tại.
Cẳng chân run rẩy bị hắn nâng lên, cái mông dán vào cây cột có chút khó nhịn.
Cung trang to rộng dễ dàng bị hắn cởi bỏ.
Hai quả đào trắng nõn được bọc bên trong cái yếm hồng nhạt càng thêm mê người.
"Bệ hạ...!Nơi này...!Nơi này là ngự thư phòng..." Ôn Nguyên Nhu đè thấp thanh âm, hơi thở không xong nói.
Thẩm Nhược Hàn dừng một chút, đích xác, đây là nơi hắn làm việc, không phải dùng để vui bẻ cùng nữ tử.
Mà khi hắn nâng mắt thấy Ôn Nguyên Nhu đỏ bừng mặt, bộ dáng nhút nhát sợ sệt, chủ ý liền thay đổi.
Hắn đè thấp thân mình, đem nàng giam cầm ở giữa hai tay: "Trẫm trước kia nghe nói nữ sắc câu nhân còn chê cười một trận, nhưng hôm nay mới phát hiện trẫm lại sai rồi."
Lông mi Ôn Nguyên Nhu run rẩy, giống như cánh bướm động lòng người: "Bệ...!Hạ..."
Tay nhỏ trắng nõn thử đẩy Thẩm Nhược Hàn ra, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, thần thiếp đi về trước..."
Con mắt Thẩm Nhược Hàn trầm trầm, một phen bắt lấy tay nàng.
Mặt mày nhíu lại, tay nàng cùng da thịt trên người cảm giác thực không giống nhau, cực kỳ thô ráp.
Ôn Nguyên Nhu như là cảm giác được điều đó, nhanh chóng rút tay lại.
Cúi đầu, đôi tay không biết nên để ở nơi nào.
Đã từng chiếu cố người, làm rất nhiều công việc, bây giờ bắt đầu bảo dưỡng, cũng không thể giống những tiểu cô nương kiều dưỡng từ nhỏ.
"Bệ hạ......"
"Trẫm thực thích." Lời vừa dứt, Ôn Nguyên Nhu đột nhiên ngẩng đầu, thanh lệ trên mặt có chút kinh ngạc.
Nàng lại lần nữa cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ quá ôn nhu."
Lúc này đây, tay nàng thật cẩn thận đáp ở trên vai hắn, so với lúc trước lại thập phần cẩn thận.
Thẩm Nhược Hàn đối với phẫn nộ vừa rồi đã không còn, trong lòng có chút thương tiếc, nàng cùng người khác là không giống nhau.
Yếm hồng chậm rãi bị cởi bỏ, Thẩm Nhược Hàn hôn lên môi anh đào phấn nộn, bất đồng với bị động tiếp thu lần trước, lúc này đây, Ôn Nguyên Nhu hiển nhiên cho Thẩm Nhược Hàn một tia phản ứng.
Hai chân trắng nõn tự giác câu ở trên người hắn, nước bọt trong miệng không ngừng trao đổi, tay nàng dời ra phía sau lưng, duỗi nhập vào cổ áo.
Thẩm Nhược Hàn không hài lòng với tư thế như vậy, bế Ôn Nguyên Nhu đi đến long án phê chuẩn tấu chương.
Ôn Nguyên Nhu thoáng nhìn, vội vàng hướng về phía Thẩm Nhược Hàn lắc đầu, "Bệ hạ...!Này..."
Thẩm Nhược Hàn nhìn nhìn tấu chương phủ kín bàn, cũng nhíu mày.
Hắn đem nàng ôm lên long ỷ, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khóe miệng gợi lên nụ cười, cởi ra long bào trên người, lại lần nữa thay đổi tư thế, để nàng ngồi ở trên đùi hắn.
Ôn Nguyên Nhu quả thực là bị hắn làm cho kinh hồn táng đảm, dương vt thật lớn giờ phút này lại quấy rầy tinh thần nàng, nàng nhìn Thẩm Nhược Hàn, bỗng nhiên thấy chết không sờn hơi hơi nâng lên thân mình, sau đó như là cố lấy dũng khí cực đại, ngồi xuống.
Tiểu huyệt khẩn trí chỉ trong một giây đã bị lấp đầy, làm hai người đều thoải mái kêu rên một tiếng.
Thẩm Nhược Hàn nhéo nhéo eo nhỏ, đưa mặt để sát vào hai ngọn đồi, cũng không ngần ngại ngầm lấy quả hồng mai đỉnh kiều.
Ôn Nguyên Nhu cắn chặt môi, khắc chế chính mình không thể phát ra âm thanh.
Hạ thể phát ra tiếng vang bạch bạch bạch, cự vật cùng tiểu huyệt hoàn mỹ kết hợp ở cùng nhau, mật dịch văng khắp nơi, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, hết thảy đều quá mức kích thích.
Thẩm Nhược Hàn liếm láp da thịt trước ngực, hưởng thụ khoái cảm nàng mang đến cho mình, tiểu huyệt thực khẩn, dường như tối hôm qua hắn vất vả khai khẩn hôm nay lại trở lại như cũ.
Đi đến chỗ sâu bên trong, thân mình nàng cũng không tự giác mà run rẩy, từ chỗ giao hợp đem đến khoái cảm làm cả người hắn cảm thấy sung sướng.
Thẩm Nhược Hàn nâng eo nhỏ, liên tục luật động, Ôn Nguyên Nhu không chịu nổi, chỉ có thể gắt gao dán lên người hắn, ôm lấy thân thể gầy nhưng rắn chắc.
Bên miệng tràn ra từng tiếng rên rỉ yêu kiều: "Bệ hạ...!A..ha...!a...!Quá nhanh...!Quá nhanh..."
Nghe nàng rên rỉ, Thẩm Nhược Hàn lại nhanh hơn vài phần, hung hăng chọc tới chỗ sâu nhất, chọc đến Ôn Nguyên Nhu bỗng nhiên kinh hô ra tiếng, tiểu huyệt đột nhiên co chặt lên, nháy mắt liền đạt tới cao trào.
Chính là Thẩm Nhược Hàn còn chưa dừng lại, mật dịch trong suốt theo động tác thọc vào rút ra mà trào ra ngoài, Ôn Nguyên Nhu banh thẳng eo, xin tha: "Bệ...!Hạ....!Bệ hạ....!A...!Không được...!Bệ hạ..."
Liên tục không ngừng co chặt làm Thẩm Nhược Hàn nghẹn đến mức nổi điên, hắn tự nhiên sẽ không kết thúc như vậy, bỗng nhiên từ trên long ỷ đứng lên, một Ôn Nguyên Nhu quay cuồng, để mông lộ ra ngọc bối.
"Nhu nhi, đọc tấu chương cho trẫm nghe xem bên trong viết những gì?" Tiếng nói Thẩm Nhược Hàn trầm thấp, bàn tay to vuốt ve mông vểnh, đem dương cụ lại lần nữa đẩy vào bên trong thân thể nàng..