Kiều Hạ Xuân Ba Lục

chương 5

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Ngốc Aki.

Aki: Cũng biết phần sau sẽ xảy ra chuyện gì rồi đó, ờ, nhưng mà báo trước là edit vẫn chưa đâu với đâu đâu.

Tạ tội trước vậy. Cũng chả biết có ai đọc mấy lời ca cẩm này không…..

“Này này, nghe nói Kinh Hồng Chiếu Ảnh tái xuất.”

“Đúng vậy! Ba tháng, hai người một chút tin tức cũng không có, tất cả mọi người đều cho là bọn họ bị Bích Huyết Cung bắt đo — nghe nói bọn họ lần trước đem Phi Thiên Ngô công trấn cung chém thành mười tám khúc nướng ăn, còn lấy đi hai viên Thiên Ngô Chu có thể trách bách độc. Bích Huyết Cung chủ tức giận đến nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên,(tức đến chết đi sống lại.) hướng trời mà thề nhất định phải trả thù.”

“Phi thiên ngô công là thịt đã ngàn năm, còn có thể ăn được sao? Không nên nói bậy. Thật ra thì ta nghe nói, Vân Chiếu Ảnh bị bắt đến Miêu Cương thành phò mã, Hàn Kinh Hồng vì cứu bạn bằng hữu, cũng đi đến đó — các ngươi đừng quên, năm đó Nguyệt Nhã quận chúa vì Vân Chiếu Ảnh mà náo loạn cả Trung Nguyên. Năm năm không gặp, tiểu công chúa năm đó hẳn là đã trổ mã xinh đẹp.”

Cùng với sự xuất hiện của Kinh Hồng Chiếu Ảnh, phường trà tửu quán yên lặng ba tháng lần nữa náo nhiệt hẳn lên. Khách nhân đông gia trường tây gia đoản vì đề tài này mà hưng phấn không thôi. Mà người đặt cược trên hai người đó, càng quan tâm tung tích tiếp theo của hai người.

Từ lúc hai người trên đường đi gặp phải truyền nhân Huyết Ma ấn Thái Sử Tử Ngâm, đại đánh một hồi, cho đến hai người lại thành công phá hủy sơn môn của Tê Phượng sơn trang, đề tài chuyển chuyển không ngừng, cuối cùng đều chuyển tới “Bọn họ hiện tại ở nơi nào?”

───────────────

“Xuân quang hảo, công tử ái nhàn du, túc phong lưu.

Kim an bạch mã, điêu cung bảo kiếm, hồng bị cẩm sức xuất trường thu.

Hoa tế tất, ngọc hàm đầu, tầm phương trục thắng hoan yến, ti trúc bất tằng hưu.

Mỹ nhân xướng, yết điều thị cam châu, túy hồng lâu.

Nghiêu niên thuấn nhật, nhạc thánh vĩnh vô ưu.”

(cái này ta chịu, ta chịu, thơ ấy à….)

Bạch y thanh niên ngồi một bên uống rượu. Bộ dáng y thanh dật, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng vẻ mặt đạm mạc, phong thái cao hoa, lạnh như băng khiến người ta chưa tới gần đã đông cứng. Nhóm nữ ca kỹ tuy là có kinh nghiệm, cười tươi như hoa, nhưng đối với một tòa băng sơn như vậy, vẫn là không thể nào xuống tay.

“Vân, ngươi mang bản mặt như thế, sao thưởng thức mỹ nhân? Ngươi làm Bích Cơ các nàng không dám tiếp cận đó.” Hàn Kinh Hồng tả ôm hữu ấp, cười đến sáng người chói mắt, dễ dàng chao đảo chúng nữ phương tâm, lại chỉ đổi lấy một cái nhìn xem thường của Vân Chiếu Ảnh. Y im lặng đứng lên.

“Ta đi nghỉ trước.”

“Này này, đừng có mà không hiểu phong tình như thế! Các nàng thấy đúng không?”

“Hàn thiếu hiệp nói đúng, Vân thiếu hiệp…” Một đám không biết từ thế nào kết bằng hữu với Hàn Kinh Hồng, muốn giữ lại Vân Chiếu Ảnh, lại gặp phải ánh mắt lạnh như băng của y quét qua, mỗi người cười gượng.

Vân hừ hừ, không vui đi ra ngoài. Không hiểu tại sao Hàn ở cùng với đám người kia như cá gặp nước, Hàn của trước kia…

Không khỏi âm thầm nhíu mày thở dài — không nói đến việc so đấu, không đề cập lạc thú giang hồ, cũng không nói chuyện sáng sớm. Lưu luyến tần lâu sở quán, bức tranh hàng hoa chu, suốt ngày nói nói, lộ vẻ cao dương xuân mộng, tình chàng ý thiếp — Hàn của bây giờ, vẫn là Hàn của trước kia sao?

Có khi đem chuyện phân tích tới thông suốt thật không phải chuyện tốt, nếu không phát hiện cảm tình của mình với Hàn khác thường, lúc này liệu có đố kỵ đau đớn và bất lực như vậy?

Tại tiền thiên thượng, nam cùng nữ nguyên bản không thể đứng ngang hàng.

Khoanh tay đứng ở trong viện, xiết chặt bàn tay nhìn lên trăng, cay đắng chua sót chậm rãi thấm vào tấm lòng bất lực. Vân đột nhiên cũng muốn say thật say.

Tửu tỉnh tịch mịch ẩm tiểu vũ, hựu lạc tương tư túy đại mộng… (tỉnh rượu thấy mưa rơi, say lại lạc mộng tương tư.)

Ha hả ha hả…

Im lặng cười khổ, đột nhiên cảm thấy phía sau khác thường, Vân Chiếu Ảnh quay đầu.

Hàn Kinh Hồng khoanh tay dựa cửa, lẳng lặng nhìn y.

Tim lại bắt đầu đập bất quy tắc, Vân nhìn Hàn chậm rãi đi tới.

Bầu không khí giữa hai người lúc đó, trong nháy mắt, như thoát ly khỏi quỹ đạo, mê ly bất định, tại khi Hàn Kinh Hồng dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vân.

Hắn vươn tay, để trên hai má của Vân. Vân kinh ngạc nhìn hắn, cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay hắn cùng hai má lạnh băng của mình.

“Thanh lãnh, cao ngạo, xinh đẹp, tịch mích, đây là khí chất đặc biệt của người trong hoàng thất sao?” Giọng của Hàn rất trầm, có chút mê man không rõ. Dưới ánh trăng, mặt của hắn rất trắng, nhìn kỹ rồi thấy không hẳn vậy, trong suốt là bởi vì sắc tâm tình nhiều, không thứ gì có thể chiếm cứ.

Dưới ánh mắt này, Vân Chiếu Ảnh tim đập nhanh, nói không ra lời. Y có vô số lời muốn hỏi, muốn nói, nghĩ muốn nói hết, nghĩ muốn…

Hàn đột nhiên cười, nụ cười sáng ngời khiến sương mù vây quay như giải phóng. “Vân! Ngươi nhẫn tâm bỏ lại ta nghe bọn họ nói hoài sao? Không có ngươi làm bia đỡ đạn, ta cũng chả muốn phong tình tới một lần!”

Lời đến bên môi lại nuốt xuống, Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Đi thôi.”

Kế tiếp hơn mười ngày, vẫn là như cũ. Nghe nói Kinh Hồng Chiếu Ảnh lưu luyến thanh lâu, vô số tay ăn chơi chen chúc mà đến. Hôm nay vị này thỉnh ngày mai vị kia thỉnh, tranh nhau ùng kết giao với nhân vật phong vân trên giang hồ bảng. Vì thế trên dưới Trung Nguyên, nơi nào có quốc sắc thiên hương thì có sắc nghệ song toàn, chỉ nghe hai tiếng Kinh Hồng Chiếu Ảnh là trong lòng tự rõ.

Vốn tưởng rằng với tính nết cao ngạo của Vân Chiếu Ảnh, bị nhiều tục nhân như vậy vây quanh, hơn phân nửa là phất tay áo rời đi, Hàn Kinh Hồng cũng không dám nói y sẽ bồi mình bao lâu, tính kế đại khái đi đến chỗ nào rồi đánh một hồi. Không ngờ lần này tính nhẫn nại của Vân Chiếu Ảnh phi thường tốt, tuy trằng mỗi ngày đều bày ra mặt xú, tóm lại là ngồi trong góc mà không khác nghị. Chính là mỗi lần ánh mắt tiếp xúc, Vân đều phải thiên khai tầm mắt, nhìn Hàn có chút nghi hoặc.

───────────────

“Tùng trúc thúy la hàn, trì nhật giang sơn mộ, u kính vô nhân độc tự phương, thử hận bằng thùy tố.

Tự cộng mai hoa ngữ, thượng hữu tầm phương lữ, trứ ý văn thì bất khẳng hương, hương tại vô tâm xử…”

(đừng nhìn tại hạ, thơ khó dịch mà, hu hu…)

Phòng khách từ chỗ nào truyền đến tiếng ca ẩn ẩn của ca kỹ, Vân Chiếu Ảnh nghiêng đầu, nhìn thấy trong mắt Hàn Kinh Hồng như hiện lên một tia quang mang kỳ lạ, nghe được liền có chút ngây ra. Người bên cạnh hắn cũng không phát giác ra sự khác thường, nói chuyện vui vẻ, hắn sốt ruột gật đầu, sau đó bắt gặp ánh mắt chính mình.

Song phương hai mắt chạm nhau, lần này người tránh đi trước cũng là Hàn Kinh Hồng. Vân Chiếu Ảnh lại cảm thấy cay đắng, không biết mình vì sao mỗi ngày đều đi cùng Hàn, nhìn hắn tả ôm hữu ấp phong lưu đắc ý. Chẳng lẽ nhìn nhiều sẽ thoát khỏi ý nghĩ xằng bậy của chính mình sao?

Chỉ là càng thấy nhiều sẽ càng thấy hậm hực, cảm thấy có bao nhiêu xấu xí — y là hận không thể đem toàn bộ người cười vui với Hàn đưa ra tận cửa, đem ca kỹ cạnh Hàn gạt xuống dưới, làm cho thế giới này chỉ còn mình với hàn. Các người không biết Hàn thật sự, dựa vào cái gì có thể đứng cạnh hắn cười nói vui vẻ!

Cắn môi, lại nhìn về phía Hàn Kinh Hồng, hô bằng kêu hữu, phân tạo xạ phúc, nụ cười trên mặt vẫn sáng ngời. Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người hắn. Bởi vì hắn là tốt nhất, chói mắt nhất.

Chỉ là đằng sau cái sáng ngời chói mắt kia là hắc ám tối tăm khuấy mãi không tan, không hề giống với nụ cười chói mắt của Hàn Kinh Hồng ngày xưa, không phải không còn tiêu sái, mà là bị lạc phương hướng, trống rỗng như không tìm thấy mục tiêu mà buông tha tất cả.

Vân thở dài, cùng lức ánh mắt bi thương lại có chút không đành lòng bị Hàn Kinh Hồng bắt gặp. Hàn Kinh Hồng đã thấy. Hàn Kinh Hồng chớp mắt, đột nhiên cười ha hả: “Vân, chúng ta đã lâu không so tài, hôm nay khó có cơ hội, nhiều bằng hữu ở đây như vậy, không bằng chúng ta so tài một hồi đi.”

Người xung quanh đều hoan hồ, bọn họ đương nhiên có nghe qua chuyện Kinh Hồng Chiếu Ảnh so đấu không ngừng thắng bại bất phân, đều vào góp vui. Ở một bên hô hoán không ngừng.

Vân Chiếu Ảnh ngạo mạn đứng lên, ném cho Hàn Kinh Hồng ánh mắt lạnh như băng, sửa sang lại ống tay áo. “Ta không đấu với tửu quỷ.” Nói xong quay người bỏ đi.

“Này, tiểu tặc đứng lại –” Hàn Kinh Hồng vừa cười vừa quát, đuổi theo. Lại không biết do uống quá mức hay bị ai đó đẩy, dưới chân loạng choạng, khi đuổi tới gần, đột nhiên nhằm hướng Vân Chiếu Ảnh mà ngã.

Vân Chiếu Ảnh nghe được phía sau âm thanh khác thường, quay thân lại, không ngờ đón ngay thân hình Hàn Kinh Hồng đang ngã đến. Lần này xuất kỳ bất ý (quá bất ngờ) phản ứng đều chậm, tình thế cấp bách chỉ có thể chuyển phương hướng để tránh ngã ra đất, khi bị Hàn đụng vào, hai người lùi vài bước, ngã trên ghế thái sư. (ghế gỗ, giống như tràng kỉ.)

Lưng của Vân Chiếu Ảnh đụng phải tay vịn, đau đến sắc mặt trắng nhợt, nắm lấy tay Hàn cũng mất chính xác. Cả người Hàn Kinh Hồng đều ở trên người Vân, sau lưng lại đụng ngay tay vịn, Vân than nhẹ, nửa câu cũng không nói được.

Mọi người không nghĩ Kinh Hồng Chiếu Ảnh lại biến thành khôi hài như vậy, vội vây lại giúp hai người. Còn chưa kịp tới gần, Vân Chiếu Ảnh đã một cước đá văng Hàn Kinh Hồng, trên khuôn mặt tú lệ một mảnh xanh mét. “Được lắm, Hàn Kinh Hồng, ngươi muốn phân thắng bại phải không? Đến đây đi!”

Một trong tam đại thức Diệt Nhật của Vân – Đào Diệt Nhật đột nhiên phát ra, một chưởng Phiên Quyển Vân Đào. Chưởng khí phất ra chia làm ba, lại chia thành chín, trùng điểm phá không, như là bát hư nhất thực. Nhưng vừa đón nhận một chưởng, đều làm cho tám hư chiêu kia hợp lại làm một. Vân Chiếu Ảnh lấy chưởng nổi danh, cửu chưởng hợp lực, uy lực kinh người. Hàn Kinh Hồng tốt xấu gì cũng nếm qua đau khổ, không dám sơ suất, thân hình vội vàng lùi lại chạy đi. Đám ngươi vây quanh bị cuốn vào phạm vi của chưởng do Vân phát ra, chỉ cảm giác khí lực mạnh mẽ đánh tới, như sóng lớn bùng lên liên miên không dứt, phóng một lần đều mạnh hơn một lần. Bọn họ công lực sao so được với Hàn, vị Vân căm phẫn mà ra tay, tựa như con thuyền nhỏ nơi biển lớn, đẩy từ tây sang đông, đẩy từ nam sang bắc.

Một phòng tràn đầy tiếng kêu thảm thiết kiêm bàn ghế bị phá hủy cũng chẳng ngừng nổi cước bộ của Vân Chiếu Ảnh, thấy Hàn Kinh Hồng bắn người lên xà ngang, y cũng đuổi theo. Mọi người đau đớn vô cùng, nào có sức lực ngăn cản, lại nghe trên xà nhà tiếng quyền cước va chạm liên tiếp vang lên. Nhớ tới truyền thuyết về Kinh Hồng Chiếu Ảnh, vội nhịn đau hướng ra ngoài.

Mấy tiếng nổ âm vang, xà ngang chính thức gãy. Cả tòa nhà lậu chậm rãi đổ xuống.

Người trong phòng khóc cha gọi mẹ loạn cả lên, chỉ hận cha mẹ sao chỉ sinh ra hai cái chân. Một đám chạy ra bên ngoài, tựa như tận thế, chỉ sợ chậm một bước là bị chôn sống. Khi tất cả mọi người chạy ra ngoài cửa, còn đâu hơi sức xem còn ai không lao ra, chỉ thấy tòa nhà lắc lắc lắc lắc lắc lắc lắc lắc ── rung rung sắp ngã.

Sau khi tỉnh lại, cứu được mình một mạng, Kinh Hồng Chiếu Ảnh sớm đã không thấy đâu, bà chủ xanh mặt trừng mắt tìm bọn họ. Mọi cách giải thích không kết quả, đáp ứng bồi thường xong, đoàn người đều nghiến răng nghiến lợi hận Kinh Hồng Chiếu Ảnh.

Danh sách truy bắt Kinh Hồng Chiếu Ảnh lại nhiều thêm một nhóm người.

Một tửu quán nhở ngoài thành, hai thanh niên thương tích đầy mình đang buồn thiu uống rượu. Một người một ly, kêu liên hồi, vuốt ve má; người mặc dù không tỏ vẻ gì, nhưng nhìn y nhíu mày, vẻ mặt kiên nhẫn đỉnh điểm, hiển nhiên cũng không dễ chịu.

Lúc lâu sau, bạch y thanh niên mở miệng trước.”Lần này tính ai thắng?”

“Có thể nói sao?” Người kia nhìn đối phương cùng thảm trạng của chính mình, nhe răng trợn mắt. “Sau này không cần vật lộn như thế nữa, rất không phẩm chất. Chúng ta đánh nhau từ mười bốn tuổi đến bây giờ, có khi nào phân thắng bại.”

Bạch y thiếu niên hừ hai tiếng. “Làm sao so với số lần ngươi đến thanh lâu.”

Hàn Kinh Hồng nghe vậy không khỏi cười lớn. “Vân! Ta không so cái này với ngươi, rất không có tinh thần thượng võ. Mặt lạnh nhà ngươi mà muốn so với ta, xem biểu hiện của mọi người thì biết – ngươi, tuyệt không có cửa thắng!”

『 ba 』 Một tiếng dùng ngón tay ngắt lời Hàn Kinh Hồng, mắt Vân Chiếu Ảnh đầy ngạo mạn cười. “Chẳng qua vì ta không hứng thú với các nàng đấy.”

“À ~~” Hàn Kinh Hồng chớp mắt, cẩn thận đánh giá bạn hữu, vốn định đâm chọc chút, lại đánh giá tới lui ngũ quan thanh nhã tú lệ của y, không thể không thừa nhận. “Cũng phải. Bằng không lúc trước sao Nguyệt Nhã lại vì ngươi đại náo Trung Nguyên.”

Nhắc tới chuyện năm đó, Vân Chiếu Ảnh liếc Hàn Kinh Hồng một cái, không thèm nói, tiếp tục uống rượu.

Lại là một lúc lâu không nói gì. Thấy Vân Chiếu Ảnh càng uống càng nhanh, như là muốn cạn bình ở quán, Hàn Kinh Hồng đành buông chén rượu xuống. “Ngươi có tâm sự?”

Ánh mắt lạnh băng. “Ngươi cũng biết uống rượu là để giải sầu là có tâm sự?”

Cười hì hì làm như không nghe thấy. “Nói đi, có tâm sự gì nói cho Hàn ca ca nghe, Hàn ca ca của ngươi kinh nghiệm nhân sinh phong phú, cam đoan có thể giúp ngươi giải quyết.”

Vân suýt nữa thì sặc một ngụm rượu. Trừng mắt nhìn bản mặt dày cui của Hàn một lúc, lại uống một ly. “Ở Thùy Hồng sơn trang ta có hỏi ngươi vì sao uống rượu không?”

“Không có.”

“Ta có hỏi ngươi vì sao mỗi ngày ở thanh lâu không?”

“Không có.”

“Ta có hỏi ngươi vì chuyện ai mà bi thương không?”

“… Không có.”

“Như vậy đó.” Vân Chiếu Ảnh hạ kết luận.”Uống rượu!”

“Hảo.”

Phía đông hửng ánh hồng, hai người uống rượu một ngày một đêm cuối cùng cũng dẫn nhau trở về khách điếm.

(thực ra cái lời kể chuyện đâu cần phải đầy gợi ý như thế chớ =))))))))

“Quân ca thả hưu thính ngã ca, ngã ca kim dữ quân thù khoa. Nhất niên minh nguyệt kim tiêu đa, nhân sinh do mệnh phi do tha. Hữu tửu bất ẩm nại minh hà! Ha ha ha ha…” ()

Hai cái tửu quỷ nghiêng ngả lảo đảo đẩy cửa, một chân đá, rồi đóng cửa lại, binh binh lách cách không biết đụng phải bao đồ vật, cuối cùng cũng tới được giường.

Gần giường trong gang tấc, đệm chăn mềm mại làm người ta chỉ muốn ném đầu xuống. Đang muốn dấn thân, không biết dưới chân vướng cái gì, vai lưng đập vào nhau, lại lần nữa ngã lên nhau. Nghĩ tới lúc ở trong thanh lâu, Vân từng bị mình áp đảo, lưng đập vào tay ghế, Hàn Kinh Hồng theo bản năng đỡ lấy thắt lưng của Vân vừa di chuyển, mình ở dưới làm đệm.”Ai nha ── đau!”

Vân Chiếu Ảnh té trên người hắn, nửa ngày không có động tĩnh.

“Này, ngươi không phải ngã nên xỉu rồi chứ?” Rên rỉ đẩy người phía trên.

“Hàn Kinh Hồng.” Vân Chiếu Ảnh cúi đầu gọi một tiếng. Y rất khi gọi toàn bộ tên gọi của Hàn, thanh âm rất thấp, có chút khàn khàn. “Ta có lời phải nói cho ngươi.”

Tiếng của y vẫn rốt ổn định, nghe không ra điều gì cả, Hàn Kinh Hồng không hiểu y muốn nói gì, nhưng không xua tan nổi không khí này. Hắn ho khan vài tiếng, cười nói: “Ngươi muốn nói ngay bây giờ?”

“Đúng.” Vân chậm rãi ngẩng đầu, vẻ sơ lạnh cao ngạo luôn hiển trên mặt, rượu khiến da thịt trắng nõn càng thêm mị cảm.

Tinh mâu như mộng, điên đảo chúng sinh.

“Hàn Kinh Hồng, ta thích ngươi.”

Hàn Kinh Hồng nhìn thẳng vào y, bàn che khuất đi ánh sáng, thấy không rõ trên khuôn mặt lạnh lùng kia rốt cuộc mang biểu tình gì.

“Ngươi… uống quá nhiều rượu?”

“Ta và ngươi đều hiểu rõ, rượu từng ấy không làm ngã chúng ta. Ta, cũng như người, thần trí đều thanh tỉnh.” Vân Chiếu Ảnh hít một hơi sâu, nói rõ ràng lần nữa. “Ta thích ngươi!”

Không muốn để Hàn mở miệng nói chuyện, Vân Chiếu Ảnh cúi đầu hôn hắn.

Trong nụ hôn nồng mùi rượu, môi cùng môi tiếp xúc, giống như là tuyệt vọng mà gặm cắn. Nhắm chặt mắt, trường tiệp khẽ run, lông mày cau lại. Răng nanh trắng như tuyết cắn trên môi đối phương mà hút, đầu lưỡi thử dò xét trên đôi môi khép kín, trái tim tê dại vừa đập vừa vừa nặng.

Một đêm uống rượu tuy không thể làm say hai người, nhưng chỉ cần có cảm giác say là có thể thúc giục làm những chuyện thường ngày không làm. Tay Vân Chiếu Ảnh luồn vào vạt áo của Hàn Kinh Hồng, có chút vụng về xé rách, nôn nóng mà không biết tự giải quyết như thế nào.

Đôi môi đóng chặt nhất thời hơi hơi mở ra, đầu lưỡi xâm nhập, lại bị đối phương kịch liệt dây dưa ngụ ở trong. Vân Chiếu Ảnh kinh ngạc mở mắt ra, Hàn đã nghiêng người, đem vị trí hai người đổi lại. Chỗ bị thương ở lưng Vân lại đụng vào mặt đất, khẽ rên lên, tràn ngập tình dục.

“Ngươi…” Hàn Kinh Hồng mở miệng muốn nói, nhưng Vân Chiếu Ảnh không muốn nghe hắn nói gì, vung tay lên, kéo đầu hắn xuống, hôn tiếp. Y cũng không dám mở mắt ra, sợ mở mắt ra, sẽ bị Hàn nhìn thấy đáy mắt đầy tuyệt vọng và thất thố, sợ không còn dũng khí tiếp tục.

Hàn thở dài, cũng không mở miệng. Đôi môi giao quấn, rất nhanh cũng sẽ không thể thỏa mãn dục vọng đang ngày càng tăng. Bạch y như tuyết bị giải khai, tầng tầng trên mặt đất, giống như cánh hoa rụng dần. Môi Hàn ở trên cần cổ trắng muốt mà cắn, Vân cúi đầu rên rỉ, hai tay đặt trên tấm lưng rắn chắc của Hàn mà không ngừng di chuyển, như điên cuồng vuốt ve, đột nhiên ngừng lại ba vết cào trên lừng, mơ mơ hồ hồ suy nghĩ hình như có gì không đúng, nếu là chính mình bày tỏ, vậy thì chủ động cũng phải là…

(Vân ca ca, huynh mơ gì đó?)

Tâm tư thất thần ấy tan thành mây khói khi tay Hàn hướng về giữa hai chân tìm nơi riêng tư. Có chút khó chịu thở ra, vội vàng bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của Hàn, cố gắng hồi tưởng lại bức xuân cung thượng đồ gì gì đó, nhưng đầu ngón tay thô ráp của Hàn ở trước ngực y linh hoạt khiêu khích, cùng với đầu lưỡi và răng nanh, không mệt mỏi như ở khắp nơi, đánh gãy suy nghĩ, trong đầu trống rỗng.

“Từ từ… Không được.”

Hàn ngẩng đầu, ngón tay ở bên dưới xuẩn động cũng không hoãn lại, không viết vì rượu hay vì tình, trên mặt hồng hồng. Hắn nói: “Người không có kinh nghiệm không có tư cách nói không được.”

“Ngươi!” Hằng năm so đo thành thói quen, khiến Vân không hề suy nghĩ mà mở miệng. “Đến so thì với biết.”

“Hảo.”

“A…” Cảm giác dị vật xâm nhập mang đến đau đớn như xé rách, sắc mặt Vân tái nhợt, cắn chặt môi, nhưng vẫn không ngừng được rên rỉ đau đớn. Mồ hôi từ trán chảy xuống, làm ướt cả mái tóc dài, thân mình cứng đờ, làm cho Hàn đang tiến một nửa trong cơ thể y cũng không nhịn được kêu khẽ. “Thả lỏng đi…”

Hai người đều là lần đầu tiên, tất cả đều là lý luận suông, dựa theo lý thuyết mà làm, nhưng thực tế cùng lý luận luôn sai biệt, thuộc về nhân lực thì không thể khống chế.

“Aha… Ta…” Miễn cưởng mở mắt, tinh mâu vốn mê ly như mộng, như phủ tầng hơi nước, càng thêm mê mị lòng người. Hàn thấy thật áy náy, dục vọng nơi hạ thân tựa hồ lại căng lên, thầm nghĩ hoàn toàn lọt vào trong cơ thể Vân, khiến y vì mình mà khóc thét chói tai, nhìn bộ dáng lạnh như băng của y dưới thân mình tan vỡ.

“Rất đau sao?” Nhẹ vỗ về ở thắt lưng mềm mại của Vân, nghĩ muốn làm dịu đi vẻ cứng ngắc, lại không đạt hiệu quả. Thấy y cắn chặt mội, lộ vẻ sầu thảm, không khỏi nói: “Lúc này dừng lại…”

“Đừng.” Cảm thấy Hàn đã muốn rời khỏi, Vân vội vàng đưa hai chân vòng quanh hắn, không cho hắn rời đi. Sau lần này, có trời mới biết lần say y còn dũng khí hay không. “Không có việc gì… Đừng bận tâm tới ta…”

“Nhưng ngươi….”

“Ta nói không có việc gì!” Vân thở sâu.

“Xác định?”

Tinh mâu tràn ngập sương mù hung hăng trừng lớn, người phía trên chỉ im lặng cười khẽ. Cười đến chấn động thân mình, từ chỗ mẫn cảm trên da của Vân mà truyền đến, khiến Vân không khỏi nhíu mày.

Nâng thắt lưng và mông của y lên, nửa thân dưới mạnh mẽ đẩy tới, đem một nửa dục vọng còn lại toàn bộ tiến thẳng vào thân thể Vân. Vân cứng đờ, ngón tay gắt gao bám chặt lưng Hàn, âm thanh đau đớn đều bị cặp môi Hàn nuốt lấy.

“Là ngươi nói đó…” Hắn thở hổn hển, môi tham lam dính chặt lấy môi Vân, đem mọi sự nhẫn nại ném sang một bên, bắt đầu kiên định mà kịch liệt luật động. Bất đắc dĩ cong cả thân mình, lại thấy nơi riêng tư khô chặt, cường hãn mà va chạm khiến nội màng co rút thật nhanh, ra vào càng thêm khó khăn. Rồi lại khư khư cố chấp, nhìn khuôn mặt Vân càng ngày càng đỏ, ánh mắt mù mịt hơi nước tràn ngập tình dục.

Vân thống khổ giãy giụa thân mình, càng làm dục vọng của Hàn xâm nhập vào cơ thể. Gần như vô thức đòi lấy, nụ hôn mang theo cả ôn nhu lẫn thống khổ làm cho Hàn hô hấp thật mạnh, cảm giác hai người thân mình kết hợp thành một thực chân thật, tiếng rên rỉ trong miệng cứ chực phát ra. “A…”

Hàn buông lỏng đôi môi đang giao triền, môi tựa quá gần, có thể nghe tiếng thở dốc, thân thể luật động không ngừng nghỉ, ngược lại còn cố ý thở dốc nhanh hơn, khiêu chiến cực hạn kiềm chế của Vân. Hô hấp bị tốc độ giao hợp đánh gãy, tiếng rên rỉ cũng không thể kìm nén, Vân không khỏi vùi mặt vào cổ Hàn, cảm giác da thịt cùng mồ hôi ẩm ướt lẫn nhịp đập của động mạch.

Càng không ngừng xâm chiếm, xâm nhập nóng rực vào chỗ hẹp, vĩnh viễn chỉ muốn thân thể của người lạnh như băng kia vì mình mà dãn ra. Ở ngay dưới thân mình nhẹ nhàng thở dốc, không thể nói là đắc ý hay thỏa mãn, dần dần, ngay cả tâm thần mình cũng rối loạn. Tương giao ánh mawtss mê ly, giao quấn đến thực cốt mất hồn, khoái cảm khó khống chế làm cho hắn không khỏi kêu lên, cắn một cái lên bả vai trắng nõn của Vân.

───────────────

Ngoài cửa sổ đã thấy mưa rơi, không phải mưa hạnh hoa chỉ làm ướt áo, mà là mưa tầm tã muốn thắng cả hoàng hôn. Tiếng mưa rơi như vỡ đánh trên cửa sổ, đánh trên lá, từ trời xuống như ngân xà vũ điệu, lại thêm tiếng sấm, toàn bộ thế giới đều như chiều tối đến sớm.

Lười đi đóng cửa sổ, mặc cho mưa ngoài cửa sổ làm ướt hết bày trí cạnh dó, khi có hơi nước mưa bụi phi tới đây, có chút lạnh trên da thịt lõa lồ.

Kéo chặt chăn quanh thân mình, hai người đều không nói gì — hay đúng hơn, không biết nói cái gì.

Sự im lặng bị phá vỡ, Hàn Kinh Hồng rốt cuộc mở miệng: “Vân…”

“Hử?” Thản nhiên lên tiếng, tựa hồ bình tĩnh không gợn sóng, bàn tay dưới chăn đã xiết chặt.

Hàn Kinh Hồng xoay người, nhìn hắn mồ hôi ẩm ướt, tóc đen dính lên trán, con ngươi đen láy mông mông lung lung, vẫn chưa phục hồi tinh thần từ tình dục, hơi thở gần lại.

Vân Chiếu Ảnh không nhìn hắn, nhưng nét đỏ ửng trên mặt còn chưa mất, trông càng tươi đẹp. Thấy chính mình càng dựa vào gần, trường tiệp còn ẩm ướt khẽ rung lên, rốt cuộc nhịn không được ánh mắt của chính mình, quay đầu lại quát lên: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Chúng ta quan hệ đến mức này còn hung hãn như vậy.” Hàn líu lưỡi, thấy Vân thẹn quá hóa giận, cười nói: “Trước đại hội trùng dương, chúng ta có nên đi thăm Nam Cương một chuyến?”

===========

() Trích từ bài:

BÁT NGUYỆT THẬP NGŨ DẠ

TẶNG TRƯƠNG CÔNG TÀO

Hàn Dũ

Tiêm vân tứ quyển thiên vô hà,

Thanh phong xuy không nguyệt thư ba.

Sa bình thuỷ tức thanh ảnh tuyệt,

Nhất bôi tương thuộc quân đương ca.

Quân ca thanh toan từ chính khổ,

Bất năng thính chung lệ như vũ.

Động Đình liên thiên Cửu Nghi cao,

Giao long xuất một tinh ngô hào

Thập sinh cửu tử đáo quan sở,

U cư mặc mặc như tàng đào.

Hạ sàng uý xà thực uý dược,

Hải khí thấp trập huân tinh thao.

Tạc giả châu tiền chuỳ đại cổ,

Tự hoàng kế thánh đăng Quỳ Cao.

Xá thư nhất nhật hành vạn lý,

Tội tòng đại tịch giai trừ tử.

Thiên giả truy hồi lưu giả hoàn,

Điều hà đãng cấu thanh triều ban.

Châu gia thân danh sứ gia ức,

Khảm kha chỉ đắc di Kinh Man.

Phán ty ty quan bất kham thuyết,

Vị miễn chuỳ sở trần ai gian.

Đồng thời bối lưu đa thượng đạo,

Thiên lộ u hiểm nan truy phan.

Quân ca thả hưu thính ngã ca,

Ngã ca kim dữ quân thù khoa.

Nhất niên minh nguyệt kim tiêu đa,

Nhân sinh do mệnh phi do tha…

Hữu tửu bất ẩm nại minh hà ?

Dịch thơ:

Ngân hà mất, mây trời cuốn sạch,

Gió trên cao, sáng bạch sóng trăng.

Nước im, cát lặng, bóng yên,

Cùng nâng chén rượu, ông nên cất lời.

Tiếng ca ông nghe chua lại đắng,

Khi nghe xong, khó chặn lệ trào.

Động Đình rộng, Cửu Nghi cao,

Giao long lặn ngụp, bào hao vượn chồn.

Chín phần chết mới hòng đến gặp,

Kẻ ẩn mình như rắp trốn đời.

Giường: ngại rắn, món: ngại xơi,

Sặc mùi ẩm thấp, tanh hôi rùng mình.

Tối hôm trước thình thình tiếng trống,

Vua đăng quang, trọng dụng Cao Quỳ.

Xá thư cấp tốc gửi đi,

Mấy tên tử tội đến kỳ đặc ân.

Kẻ lưu đày thành dân lương thiện,

Xoá vết nhơ, triều chính sáng trong.

Châu nêu, nha xoá tên ông

Rồi điều ông thẳng đến vùng Kinh man

Tư pháp quan yếu lời, bé miệng,

Nhận đòn roi, đành chuyện trần đời !

Bọn ta toàn đến núi đồi,

Đường về kinh khuyết xa vời khó mong…

Ông ca xong, tới phần tôi nhé,

Lời ca tôi chắc sẽ khác ông.

Cả năm có một đêm trong,

Đời ta do mệnh, chẳng mong ở người.

Có rượu chẳng uống cho rồi !

Truyện Chữ Hay