Editor: Ngốc Aki.
Tháng sáu nhuận, ngày mồng tám, đêm.
Đêm khuya càng ngắn, mọi âm thanh đều tĩnh. Trăng bạc thảm thương nhìn xuống nhân gian, tựa tiếu phi tiếu.
Hết đường trên vách đá, bóng người lay động. Núi rừng che đi dung mạo vốn có, trường kiếm ánh nguyệt quang, mang theo vẻ sương tuyết.
Gió núi thét gào, sụt sùi quỷ khốc, tiếng kim loại giao nhau bị tiếng phong thê lương giấu đi, tàn thanh trong gió phiêu chuyển.
Đây là chuyện phát sinh trong núi sâu, là trận chiến không người chứng kiến.
Gió lạnh như băng, ngưng hẳn khi một đạo thân ảnh phi xuống tuyệt nhai.
Ngày mồng hai tháng bảy, đêm.
Trên đường mòn hoang vắng, một bóng người tập tễnh bước đi.
Bóng thật dài vặn vẹo trong bụi cỏ, khi nghe thấy tiếng quạ khóc, dày đặc thê lương, người tới lại không hề để ý, chỉ là khẽ dao động. Hắn xem ra năm nay còn trẻ, khí độ phi phàm, một thân tô tú cẩm y, lộng lẫy vô cùng, trên người đeo thắt lưng đeo bội sức (đồ trang trí ở thắt lưng), cũng vô cùng quý báu. Loại người phú quý này, vốn không thích hợp với thời điểm này, đi ở nơi hoang dã này. Nhưng hắn vẫn đi tới rừng cây trước chân núi, lúc này cước bộ mới dừng lại, mặt hiện lên vẻ mê hoặc.
Quay đầu nhìn quanh, thanh niên dừng cước bộ, vẻ mặt mờ mịt mơ hồ một lát, rồi chuyển ngay lập tức, thành vẻ mặt bất an. Cắn môi, hắn vừa chắp tay, cất cao giọng nói: “Không biết cao nhân phương nào triệu kiến, Hàn mỗ cung kính bồi tiếp.”
“Ngươi chính là Băng Tâm Hàn Kiếm Hàn Kinh Hồng trong Kinh Hồng Chiếu Ảnh?” Âm thanh mang chút nhạo báng từ phía trước truyền đến, trong trẻo nhưng lạnh lùng băng đá chạm nhau. Thanh niên không biết đối phương tiếp cận mình như thế nào, kinh hãi lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn lại.
Cây tùng bách cao lớn, cành cây khô lá thưa, một người thanh y đội nón (cái nón này non rộng vành, nón tre có dán giấy dầu để đi mưa), cong đầu gối mà ngồi, dựa trên lan can cao năm trượng, cười dài quay quay cây sáo trúc, tóc dài tối đen như bó lại như thả ra, theo gió nhẹ phẩy sau lưng, dù không thấy rõ dung mạo và tuổi tác y, nhưng tư thế thanh nhã phong lưu, nhìn xa cũng làm người ta tự biết xấu hổ.
(Aki: lão họ Hư, tên…)
Đêm hôm đó, tiếng tiêu trong trẻo uyển chuyển quanh quẩn khắp không gian, giống như lấp đầy đêm cô đơn, thật lâu không thể tản đi.
Người trong giang hồ cũng biết, từ đó về sau, Hàn Kinh Hồng chưa từng tới Đãng Tuyết tiểu trúc, mà Vân Chiếu Ảnh cũng không bước vào Thùy Hồng sơn trang một bước — cho đến khi… Hàn Kinh Hồng chết vào tay Ma tiêu.
_____
Hai tháng trước giăng đèn kết hoa, chiêng trống rung trời, Thùy Hồng sơn trang vô cùng vui vẻ, bây giờ, cũng lại treo đèn.
Đèn lần này, một màu trắng thuần.
Tố y thanh niên xuống ngựa, nhìn sơn trang nơi nơi treo màn trắng, trong lòng tràn ngập cảm giác không thể diễn tả.
Hai tháng trước, khoảnh khắc chia tay kia, y còn nhớ rõ người kia đứng trước mặt mình, mang cho mình thống khổ. Trong nháy mắt, sao lại nhân sự giai phi? (mọi chuyện đều như không). Từng trải qua vô số mạo hiểm, từng bao lần sinh tử bên nhau, khi nghĩ đến ngay cả khi không còn cơ hội sống sót hắn đều có thể sống sót, vì cái gì mới hai tháng không gặp, hắn cứ thế vô thanh vô tức mà đi?
Tố y thanh niên đứng ở ngoài sơn trang, muốn cử động cũng không cách nào cử động. Nhận ra thân phận của tố y thanh niên thân phận, hạ nhân vội vàng chạy vào thông báo, qua một lát, A Đại ra đón.
Hốc mắt A Đại vẫn còn đo đỏ. Nhìn thấy lưng tố y thanh niên vẫn thẳng tắp, giống y hệt trong quá khứ lạnh như băng, lại mơ hồ như trẻ con mất đồ, con ngươi hoàn toàn không có ảnh sáng, cảm thấy đau xót.
Kinh Hồng Chiếu Ảnh luôn luôn bỉ dực song phi, gần mười năm cùng sinh cùng tử, không rời không bỏ, hiện giờ như mất đi một cánh. Biển mây mờ mịt về nơi nào, người nào kêu thét.
“Vân công tử…”
Có chút sực tỉnh, lại tựa hồ giống như vẫn còn trong mộng. Vân Chiếu Ảnh nhìn A Đại, gật gật đầu, mấp máy môi, lại không biết nên hỏi gì.
“Vân công tử, hãy vào trước thắp nén hương cho thiếu gia đi.”
Vô Trần một thân trắng thuần, đứng bên quan tài, tuy là dung nhan tiều tụy, lại khó nén quốc sắc thiên tư, chỉ có thể nói hồng nhan bạc mệnh.
Ngói không rời giếng vỡ, tướng quân khó tránh chuyện thương vong. Số mệnh của người trên giang hồ, nguyên bản cũng giống như miếng ngói cạnh giếng kia. Khi nào sinh, khi nào tử, đều không thể định đoạt. Nhưng việc này lại xảy ra với một thiên chi kiêu nữ thế này, hết sức làm người hoảng mắt kinh tâm. Khi Vân tiến vào, thấy không ít người đến lộ ra vẻ thông cảm với Vô Trần. Bọn họ cũng chỉ đứng phía sau, mới có tư cách dùng thái độ cao cao tại thượng kia thương tiếc tuyệt đại giai nhân này.
Vô Trần thờ ơ, ánh mắt buông xuống, nhìn chằm chằm đôi hài lụa trắng đeo ở chân. Khi Vân tiến vào, nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hai người tiếp xúc.
Con ngươi đen như mực một mảnh mông lung, như hơi nước, cũng giống như sương mù đọng lại. Vô số bi ai tụ tập bên trong, che đi sức sống sáng rọi. Bi thương của nàng, là phát ra từ bên trong nội tâm đau thét.
Bi ai của hai người tương tự. Nhưng ở trong mắt mọi người, là một người mất đi chí hữu, còn một người mất đi trượng phu. Nàng là thê tử của hắn, nàng là người duy nhất có tư cách danh chính ngôn thuận đứng ở chỗ này. Mà y chỉ là chí hữu của hắn, là một trong vô số người bên ngoài.
Nhìn Vô Trần đối ba nén hương, đã đi tới, Vân theo bản năng né tránh ánh mắt.
“Ngươi rốt cuộc cũng tới… huynh ấy khi còn sống thích ở cùng chỗ với ngươi nhất, ngay cả khi đã chết, sợ cũng phải đợi ngươi cầm tới ba nén hương này mới bằng lòng rời đi!”
Trong lời Vô Trần, tựa hồ cất giấu gì đó, lại như chẳng mang điều gì. Y yên lặng nhận hương, đột lên nhờ ánh nến. Nhìn quan tài gỗ đen kịt, vô luận thế nào cũng cắm không nổi.
“Có thể cho ta… gặp hắn lần cuối không?”
Vô Trần nhận hương, thay y cắm vào.
“Trần về trần, thổ về thổ, hết thảy đã xong, cần gì.”
Nhìn quan tài lần cuối, Vân Chiếu Ảnh rời đi, cũng không quay đầu lại.
___________________
Ngày mồng chín tháng bảy.
Hàng Châu. Tây Hồ. Vọng Hồ Lâu. Mưa to lần đầu tạnh.
Hắc vân phiên mặc vị già sơn
Bạch vũ khiêu châu loạn nhập thuyền.
Quyển địa phong lai hốt xuy tán
Vọng Hồ lâu hạ thủy như thiên. ()
Dựa vào cửa sổ, nơi không có gì nổi bật, một người thanh sam đang ngồi. Trên đầu của hắn đội mũ, che đi hơn phân nửa khuôn mặt hắn. Bên hông đeo một cây sáo, một cây sáo trúc tương phi. (trúc có vằn khúc) phía cuối còn buộc hai dây bạc, cây trúc tiêu vô tận lâm li.
Hóa trang dễ thấy như vậy, chỉ cần là người giang hồ, không ai không biết vị này được thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Liễu đại tiểu thư khâm điểm, khiến nàng thề không lấy chồng — Ma tiêu Hư Dạ Phạm. Nhưng Ma tiêu tuy danh chấn giang hồ, rốt cuộc cũng chỉ nổi tiếng trong giang hồ, người không phải trong giang hồ không có lệ này. Cũng bởi vậy, bên người Ma tiêu, lúc này là một thư sinh mặc hạnh bào đang an vị bên cạnh.
Người giang hồ biết Ma tiêu nổi danh cô độc, khi hạnh bào thư sinh này mang rượu đến tìm Ma tiêu nói chuyện, đã bắt đầu đánh cược khi nào tên này sẽ bị Ma tiêu ném ra khỏi lầu. Mà vị thư sinh này có vẻ hợp khẩu vị của ma tiêu, từ giờ Ngọ tới khi xách đèn, từ nói chuyện phong cảnh tới thơ từ, từ nói thơ từ tới lịch sự, lại tới thiên văn địa lý, vẫn không dừng lại, vẫn chưa hề bị ném đi.
Thẳng đến lúc hai người phải đốt đèn nói chuyện, Hư Dạ Phạm đột nhiên quay đầu nhìn về phía cửa thang lầu.
Không biết từ khi nào, khách nhân trên lầu đã đi hết, mất đi tiếng động lớn lao xao, ngoại trừ tiếng tiểu nhị lau chùi bàn, hoàn toàn yên tĩnh. Ngay tại trong cái yên tĩnh này, Phạm nghe được tiếng bước chân nhẹ như lá rụng.
Một thân trắng thuần, mặt mày tuấn tú, thanh niên văn nhược vẻ mặt lãnh đạp nhưng cao quý vô cùng từ cửa tầng lầu chậm rãi xuất hiện. Ánh mắt y đảo qua hạnh bào thư sinh, hơi dừng một chút, rồi dừng lại trên cây sáo bên hông Hư Dạ Phạm. “…Ra là Ma tiêu được người giang hồ tán dương.”
“Đâu có.” Môi dưới mũ cong lên thành nụ cười nhạt. “Thấy Vân huynh một thân bạch y, khi triển khai khinh công, tất sẽ vô câu tựa phù vân, vô tung như phiêu bình.” (không trói buộc như mây bay, không tung tích như gió thổi)
Trên mặt Vân Chiếu Ảnh chỉ có nét thản nhiên: “Các hạ trong lòng đều đã rõ, cũng hiểu ý đồ của Vân mỗ khi tới đây.”
Hư Dạ Phạm đưa tay đè lại cái mũ: “Đại khái biết chút ít.”
“Cái chết của Hàn Kinh Hồng giống như bị ngươi hạ thủ, chiếu theo thân phận của ngươi, không tới gặp, không dám thừa nhận bừa bãi.” Thanh âm của Vân lạnh như băng, không gợn sóng, khi nhắc tới cái chết của Hàn Kinh Hồng, tựa hồ giống như nhắc tới cái chết của một người hoàn toàn xa lạ, hoàn toàn không có cảm xúc dao động. Nhưng càng như vậy, càng cảm thấy tình cảm thật lớn mà y đang cố kìm nén.
Đôi mắt giấu dưới vành mũ của Hư Dạ Phạm dường như có chút suy tư nhìn y, một lát sau, cười nói: “Đúng vậy, ta làm thì ta nhận. Song ta chỉ thừa nhận gần đây có giết người, chứ không thừa nhận giết Hàn Kinh Hồng.”
Nghe ý cười trong lời y, rõ ràng là không coi giết người là việc to tát, Vân Chiếu Ảnh chăm chú nhìn y: “Giang hồ đồn đại, ngươi xuống tay tàn nhẫn nhưng không lạm sát, Vân mỗ muốn biết, Hàn Kinh Hồng có chỗ nào phải lấy cái chết đền tội.”
“Giang hồ đồn đại luôn có chỗ phóng đại, Vân huynh há dễ tin.” Hư Dạ Phạm lắc đầu. “Song, nếu ngươi muốn biết, chỗ ta thật có ký sự của Hàn Kinh Hồng khi còn sống.” Nói xong, từ tay áo lấy ra một phong thư hoàng bì, tùy tay ném ra ngoài cửa sổ bên phải. Đồng thời, tay kia cầm áo hạnh bào thư sinh, nhảy ra cửa sổ bên trái.
Vân Chiếu Ảnh không cần suy nghĩ hướng theo hoàng bì phong thư, không cần biết phong thư này có thật do Hàn lưu lại hay không, chỉ cần một tia hy vọng, y cũng không thể làm thứ này biến mất.
Cầm hoàng bì phong thư trong tay, trên phong thư còn mang nhiệt độ cơ thể người, sự ấm áp khiến y nảy sinh ảo giác, tựa hồ lại vừa nắm được nhân mạng trôi dạt. Trái tim như ngừng đập khi nghe tin tử của Hàn Kinh Hồng lại quặn đau đến nỗi làm người ta khó thở. Y nắm chặt phong thư, đặt trước ngực, cúi đầu thở dốc.
“Hàn…”
───────────────
Hoàng bì phong thư này còn được bảo quản vô cùng tốt, bên trong là mấy tờ giấy, cũng không thành tập, thật là lộn xộn, Vân tùy tay cầm lấy mở ra.
(có cảm giác anh Hàn thật … cute, viết cả nhật ký)
‘Ta nghĩ là ta điên thật rồi. Ai biết ta cũng đều nói như vậy. Vì nàng, vì yêu tinh ngay cả tên mà ta cũng không biết, Nguyệt gì đó… Ta tự hỏi ta đã cố gắng hết sức, vì nụ cười của thiên kim, ta cơ hồ đã ném đi cả tôn nghiêm, nhưng, ánh mắt nàng vì sao luôn hiện ra nét ưu sầu kia? Ta có thể khẳng định người nàng yêu là ta, nhưng vì sao nàng luôn có cảm giác không an toàn, luôn sâu kín lẳng lặng như vậy, dùng đôi mắt như khóc như oan ức nhìn ta?
Hôm nay, phụ thân cười đắc ý vô cùng, ta rốt cuộc cũng hiểu, nàng, chính là nữ nhi của Tĩnh Thân Ngọc, quận chúa của Tĩnh Nam vương phủ, khách quý của Thùy Hồng sơn trang — Nguyệt Hoa quận chúa Oánh Vô Trần.
Nguyệt Hoa, là danh hiệu của nàng, nàng chính là tuyệt đại giai nhân như trăng sáng trong mắt mọi người, Nguyệt Hoa quận chúa.
Điều này có gì không tốt? Thân phận của nàng cũng không có ảnh hưởng gì đến ta, hơn nữa lấy thân phận của nàng, với ta lại càng như hổ thêm cánh, cho dù nàng lừa gạt ta, nhưng ta cũng không tổn hao gì. Ta có thể hiểu được tâm tư của nàng, hiểu được nàng ở vị trí như thế thì cao xử bất thắng hàn (ý chỉ những người quyền cao chức trọng, không có bạn tri tâm, chỉ có sự lạnh lùng và cô độc; hoặc là nói đứng ở nơi cao không chịu nổi cái lạnh giá ở nơi đó.)
Nàng đối với thái độ thông cảm của ta là vừa kinh ngạc vừa vui sướng, không nhịn được khóc, nàng khóc thật là đẹp mắt, như lê hoa đái vũ.
Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái. (Theo Tra tuân công cụ đại toàn)
Bộ dáng của hoa và người đương nhiên bất đồng, chỉ là loại bộ dáng yếu ớt đáng thương này, bộ dáng yếu đuối này, đều là giống nhau.
Lệ đẹp như thế, yếu ớt như vậy, xinh đẹp yếu ớt đến làm cho người ta nhịn không được — muốn đập vỡ, phá hủy.
Mọi người đều cười: vì việc vui sắp đến mà cười… À, có lẽ không phải mọi người, Nhị nương sẽ không. Song, có ai thấy nụ cười của ta, đã lặng lẽ đóng băng?
Ta nghĩ, ta thật sự yêu thương nàng, cho nên mới bi thương…
Phụ thân ở phương diện này hiệu suất thật nhanh, lập tức đã liên hệ với kinh sư, dựa thanh danh của ta, có lẽ còn nhờ quan hệ với Vân, Tĩnh vương cũng nhanh truyền đến giai tấn, Vô Trần, đã là thê tử chưa quá môn của ta.
Sự tình truyền xuống dưới, mọi người đều bình tĩnh lại, Vô Trần đối với ta lãnh đạm hơn rất nhiều. Ta hỏi nàng, nàng cũng không chịu nói, nóng nảy, nàng bỏ lại một câu: “Huynh còn không hiểu sao?” rồi bỏ đi.
Nữ nhân, nữ nhân, thật là sinh vật kì quái, cái gì cũng làm không rõ, cứng rắn yếu đuối thất thường, trời ạ, cho dù đối phó với truyền nhân của Huyết Ma Ấn cũng không khó khăn như vậy, làm cho ta phiền não…
“Tòng kim dĩ vãng, thông phục tương tư, tương tư dữ quân tuyệt.”
(Theo giờ là dĩ vãng, tương tư là vội vàng, này cùng chàng dứt hết tương tư.)
Dấu vàng trên giấy tiết đào, nét chữ Vô Trần xinh đẹp nho nhã đoan trang trên giấy, tản ra mùi mực nhè nhẹ.
Trăn trở mấy bận, xác định trên giấy không có cơ quan, cũng không có ám hiệu, một lúc sau, ta mới hiểu được, ta bị người hưu. Bị thê tử chưa quá môn của ta, Nguyệt Hoa quận chúa của Tĩnh Nam vương phủ, hưu.
Nhìn tờ giấy nàng lưu lại đến ngẩn người, không biết nên có cảm tưởng gì, tâm tình rối như tơ đều dùng nhìn đến lời nhắn kia.
Ta thích loại đau đớn này. Mỗi khi vui vẻ quên đi, ta đều mở lại nhìn giấy, mở lại vết thương, làm cho tim đau thêm lần nữa.
Không biết lần thứ mấy đọc lại hưu thư kia, thấy gì cũng không rõ, lúc này mới phát hiện bầu trời tối đen.
Tuy rằng không cần nhìn, những chữ kia đã khắc sau trong lòng, nhưng ta vẫn muốn thắp nến đỏ.
Thời khắc hoa lửa nhảy lên, ta thấy được gương đồng mà Vô Trần đặt trên bàn, nổi bật trên nền ánh nến, hào quang óng ánh.
Bóng hiện trên vách tường.
Quay sang gương đồng, ta nở nụ cười, sáng ngời, chói mắt.
Đúng vậy, sáng ngời, chói mắt, mặc kệ là trong tình huống nào, biểu tình của ta đều như vậy.
Ta cười, đấm lên trên gương đồng, vô dụng dùng công lực gì, hình dạng phản trên gương đồng vẫn không đổi.
Vì sao? Ta sao lại phô ra vẻ tươi cười này, biểu hiện tươi cười đầy tội lỗi…
Hôm nay, Vân tới tìm ta …
Ngày hôm qua ở ngoài Minh Nguyệt Cư, sắc mặt của Vân vẫn là lạnh như băng, nhưng không còn ở trình độ đông chết người, cho nên đám ca cơ vũ nữ còn dám vây quanh y, mà y cũng chưa từng cự tuyệt. Rốt cuộc vẫn là nam nhân! Ai mà không tốt với nữ sắc.
Ca cơ xướng lên bài ca của Tào Tổ “trứ ý khai thì bất khẳng hương, hương tại vô tâm xử ” (ý không hương, hương không tại.) Lời ca này làm ta nghĩ đến Vô Trần, lòng không tự chủ mà đau lên. Ta không cần làm khó mình như thế. Ta muốn ánh mắt mọi người đều dừng trên người ta, vì ta là tốt nhất, chói mắt nhất.
Vân ngồi lẳng lặng, không nói một lời, chỉ là ánh mắt của mọi người đều bị y thu hút, làm cho ta có chút không vui. Cười lớn đứng lên, ta nói: “Vân, chúng ta so thêm lần nữa đi! Ngươi ra đề!”
Người xung quanh đều nhất thời hoan hô, hiển nhiên bọn họ cũng có nghe qua chuyện liên quan đến ta và Vân, đều tới góp vui. Ở bên cạnh hô hoán không ngừng.
Vân ngẩng đầu nhìn ta, bi thương trong mắt, chính là không đành lòng.
Ngươi nhìn thấy đi! Biết đi! Hiểu được tâm tư của ta đi! Chỉ là… Ngươi sao lại phải biểu hiện ra ngoài? Sao không làm bộ như không thấy?
Trong chốc lát, ta hận tài năng nhìn thấu người khác của mình.
Vô Trần vẫn không có tin tức gì, mười ba chữ kia trên giấy tiết đào khiến lòng đau đớn, chỉ cần nhìn thấy Vân, nhìn thấy dung mạo khí chất y tương tự Vô Trần, lòng sẽ lại đau, nhưng ta vẫn cố ý cũng y mỗi ngày gặp mặt, mỗi ngày thấy y, nghĩ muốn biết mình phải đến ngày nào mới tâm không còn đau.
Ngày đó, Vân đột nhiên áp đảo ta, có thể thấy được y uống nhiều rượu, ánh mắt mông lung, rượu khiến làn da trắng của y lộ vẻ quyến rũ ngoài ý muốn. Thoáng đó, ta đã nghĩ ta gặp được Vô Trần.
Băng cơ hơn tuyết, tinh nhãn như mộng.
Y nói, y thích ta…
Y là người trong hoàng thất, y có trách nhiệm và nghĩa vụ, đây là kết quả cuối cùng mà y không thể tránh được. Sớm muộn gì cũng có một ngày, y sẽ trở lại cuộc sống bình thường, cưới vợ sinh con, trải qua một đời. Dù biết như thế, ta sẽ cùng y trải qua khoảng thời gian ngắn ngủi này! Dù sao, y với ta là bằng hữu đã lâu, cũng giúp ta không ít lần. Ta vì y lưu lại chút ký ức tốt đẹp để nhớ lại, coi như là hồi báo đi…
Vân rời ta đi ba ngày, cùng Túy Điên đạo trưởng của núi Vũ Đương nói chuyện như điên, uống rượu mua vui, lại nhận được tin tức, Vô Trần về tới sơn trang.
Ra roi thúc ngựa, ngày đêm không nghỉ, sau khi làm mệt chết ba con ngựa, ta về Thùy Hồng sơn trang.
Vô Trần trầm tĩnh mà xinh đẹp, tao nhã mà tôn quý, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, sau khi thấy ta mà hóa thành xuân thủy.
“Huynh, đã rõ chưa?” Nàng hỏi ta, không chút sốt ruột bất an, như chưa hề rời ta mấy tháng.
Nhìn dung nhan đẹp đẽ của nàng, ta tươi cười:
“Ta hiểu rồi.” Ta thật sự hiểu được.
Nguyệt, kiêu ngạo nhất, cũng thân thiện nhất.
Vô Trần dường như có giác quan thứ sáu, phát giác tình cảm của Vân đối với ta, nàng lo rằng ta với Vân cũng như vậy, nên vô cùng nôn nóng. Thậm chí vì thế, về kinh sư đề nghị Hoàng thượng cho ra thánh chỉ.
Vô Trần đáng yêu, Vân đáng thương, và ta đáng cười… Thật sự hạnh phúc biết bao…’
“Ha ha ha ha…”
Trang giấy rơi rụng, đen có trắng có, phủ sạch mặt đất như món đồ bị ném vỡ.
Vân Chiếu Ảnh điên cuồng cười thành tiếng, đem vật Hàn Kinh Hồng lưu lại giày vò.
Hàn Kinh Hồng Hàn Kinh Hồng, ngươi vì sao phải để cho ta biết điều này, vì sao không cho ta an an tĩnh tĩnh mà sống nốt quãng đời còn lại?
Phải rồi… Là ngươi ở dưới cửu tuyền cũng quyết không buông tha ta. Ngươi muốn ta cùng ngươi xuống đó sao?
Ngươi biết rõ là, sau khi cho ta biết hết chân tướng… Ta…
Rất lâu trước, từng có người nói với y mấy lời: Kiên trì đến cực đoan.
───────────────
Mười ba tháng bảy. Kim Lăng.
Bên trong thành du khách như đan, bách nghệ tề chúng, nơi lộng lẫy phồn hoa tất nhiên không cần nói. Dọc theo đường sông mà đi, tới nơi tận cùng, xung quanh là nước, có hai gian tiểu ốc lịch sự tao nhã ẩn sau rừng trúc, ẩn hiện ra hồng chiêm lục ngói, tinh xảo khéo léo. Tuy là đơn giản, nhưng lại phong tình vô hạn, khiến người ta cảm thấy tục khí tiêu biến hết.
Mấy ngày không gặp, bên cạnh Ma tiêu ngoài hạnh bào thư sinh ra còn có một thiếu niên rách rưới đầy bùn đi theo, nghe đâu gọi là Nê Ba.
Một thân bạch y, thanh phúc gầy yếu, dung mạo Vân Chiếu Ảnh so với lần trước gặp mặt tiều tụy đi rất nhiều. Ánh mắt vốn lạnh như băng càng thêm lạnh lùng và hững hờ, không chỉ với thiên địa vạn vật, mà cũng vô tình với chính mình.
Mở mắt, lặng lặng nhìn ba người đến gần, trong mắt y đã mất đi hận ý mãnh liệt khi mới gặp. Nhưng không phải không hận, mà là quá mạnh liệt, đốt sạch mọi thứ, dung nhập vào trong xương, trong máu…. Trọn đời không quên.
Hư Dạ Phạm với loại ánh mắt này, thản nhiên nói. “Không nghĩ rằng ngươi một mình tới nơi hẹn. Xem ra ngươi đã xem qua di thư Hàn Kinh Hồng lưu lại.”
Không gật đầu cũng không lắc đầu, Vân Chiếu Ảnh chỉ nhìn thẳng Hư Dạ Phạm.
“Xem ra ngươi trong lòng đã quyết… Như vậy, ngươi có bằng lòng nói cho ta chuyện của ngươi và Hàn Kinh Hồng? Ta mới chỉ nghe Hàn Kinh Hồng nói qua, cũng không đầy đủ. Nếu như ngươi chịu nói cho ta biết, cũng giúp ta phán đoán.”
Có chút khó hiểu nhìn Hư Dạ Phạm, Vân Chiếu Ảnh trầm ngâm một lát, ánh mắt dừng lại trên mặt nước, cúi đầu cười. “Ta không biết ngươi muốn phán đoán gì, cũng không biết Hàn Kinh Hồng nói cho ngươi biết gì. Nếu ngươi với chuyện xưa này có hứng thú, ta sẽ nói từ đầu cho ngươi biết…”
Y bắt đầu kể, từ chén rượu luận giao với Hàn Kinh Hồng ở Thái Bạch Lâu, bao năm làm bằng hữu, đến ngày chia tay đó, mình quay về kinh, Hàn Kinh Hồng gặp gỡ Oánh Vô Trần… Sau đó… Tái xuất giang hồ, thống khổ ở thanh lâu sở quan, thổ lộ sau khi uống rượu, song phi song tê ở Nam Cương, tứ hôn ở hoàng cung, bản thân mình cự thuyệt, cùng với, cuối cùng chia ly…
Cười khẽ, Vân Chiếu Ảnh nói: “Kỳ thực, ta nào có gì lớn lao. Chỉ là coi chừng dùm một người không lưu cái tâm cho mình, cùng đợi oán giận ngày sau, tốt hơn hết là trước khi sự việc xấu thêm, mang đoạn ký ức gắn bó đó rời đi, sau đó chìm đắm chính mình trong ký ức tốt đẹp với Hàn Kinh Hồng… Chỉ là… Hết thảy cuối cùng đều trở thành hư vô.”
“Hàn Kinh Hồng, hắn, cho tới bây giờ… chưa từng yêu ta.”
Đầu vốn cao ngạo cúi xuống, Vân Chiếu Ảnh bình tĩnh nói tiếp: “Ta chỉ tự cho mình là đúng, cho đến khi nhìn thấy lá thư Hàn Kinh Hồng lưu lại mới hiểu, hắn chỉ coi ta là chí hữu. Ba tháng rời xa, ta vấn vương hắn, mà hắn đã yêu Vô Trần. So ra, thời gian gần mười năm còn kém ba tháng, thật sự là nực cười.
Hắn vì Vô Trần mà lưu luyến thanh lâu. Thổ lộ của ta lại kích thích hắn, làm hắn nhất thời sai lầm. Hắn không muốn mất đi chí hữu là ta, lại cho rằng ta là người hoàng thất, cuối cùng vẫn phải thành thân sinh con, bởi vậy mới tác thành cho ta, để lại cho ta ký ức mà nhớ lại. Nhưng ta quá cố chấp, xáo trộn kế hoạch của hắn. Đến cuối cùng, vẫn phải phân ly.
Ta không rõ hắn sao lại nhờ ngươi đưa bức thư đó cho ta, có lẽ là hy vọng ta hận hắn, không báo thù cho hắn. Hắn chẳng lẽ không biết, chuyện này với ta là vũ nhục, là đả kích. Hắn lật đổ những gì ta có trong quá khứ, phá hủy đi hồi ức trong lòng ta, cười nhào ta xuẩn, si ngốc, rồi lại không chịu trách nhiệm mà rời đi, lưu lại cho ta đống tình và hận không có nơi về. Chỉ có thể phản xạ lại chính mình.”
Lời nói vô cùng bình thản, không hề một tia cảm xúc, làm như đang nói chuyện người khác, không phải chuyện mình. Nhưng thái độ lạnh lùng này, ngược lại còn khiến người ta thấy tình cảm mãnh liệt của y. Mãnh liệt như vậy, cả đời chỉ có một, chỉ vì một người. Sau khi người nọ mất đi, tình cảm của y cũng đi theo, chỉ còn lại bụi.
Nê Ba nhìn Vân Chiếu Ảnh hờ hững tái nhợt, dung nhan thanh nhã như băng thạch, nhịn không được nói: “Hàn Kinh Hồng đã là loại người như vậy, mặc kệ đã từng cùng ngươi có ký ức tốt đẹp gì, nhưng chung quy hắn vẫn phụ ngươi. Ngươi làm sao phải khổ sở, đối với hắn nhất vãng tình thâm?”
Nhất vãng tình thâm: chung thủy, trước sau như một.
Lắc đầu, Vân Chiếu Ảnh nói: “Ta cũng không rõ, hắn đã như vậy, vì sao ta với hắn vẫn nhớ mãi không quên. Có lẽ trăm ngàn loại người, sẽ có trăm ngàn loại chuyện. Hiện tại, ta thuộc loại tình thù đều hạ màn, cho nên mới tìm ngươi, muốn chấm dứt.”
Tiến lên một bước, Hư Dạ Phạm hỏi: “Ngươi muốn chết?”
Vân Chiếu Ảnh trầm mặc một khắc, thản nhiên nói: “Có lẽ thế! Chết dưới tay ngươi, ta có thể tìm tới hắn. Ta đúng là vẫn không cam lòng, muốn hỏi lại một lần.”
Nê Ba nhịn không được kêu lên: “Ngươi điên rồi, vì cái gì lại vì một kẻ không cần ngươi mà tuẫn tình?”
tuẫn tình: chết vì tình.
“Không phải tuẫn tình.” Vân Chiếu Ảnh lắc lắc ngón tay, dường như đang dạy một tiểu hài tử. “Chính là đi không nổi nữa. Với ta mà nói, hồi ức đều trở thành thống khổ, không còn cách gì làm bạn với bốn mùa được nữa. Mà một người chung quy là một điểm trên bầu trời, đi lên đi xuống, cũng chỉ có cô tịch và tử vong. So với tịch mịch và điên loạn, chi bằng tìm hắn sớm một chút, có thể tính toán xong xuôi nợ nần trước khi hắn chuyển thế.”
Y nói càng thoải mái, Nê Ba lại càng thương tâm. Gã không quen Vân Chiếu Ảnh, sống chết của Vân vốn không có quan hệ với gã. Nhưng sau khi nghe được chuyện xưa, gã giống như nhìn thấy tính cách kiên cường, kịch liệt của Vân, cùng với nỗi tương tư, triền miên, thấm tận xương tủy.
Tình như thế, Vân như vậy, vì sao nhất định phải biến mất, nhất định phải chết đi? Gã không muốn thấy, gã có rất nhiều điều nghĩ muốn nói cho Vân. Nhưng… nếu Vân không chết, nối thống khổ của y cũng không chấm dứt. Gã cũng không nhẫn tâm nhìn Vân thống khổ.
Chết trong tay Hư Dạ Phạm, xem như là phương thức tốt nhất thành toàn cho y…. Trăm ngàn lời chuyển trong cổ họng, một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể ngẩn ngơ nghĩ, nếu Hư Dạ Phạm không giết Hàn Kinh Hồng, sự tình liệu có khác đi?
Nhẹ nhàng giơ lên sáo trúc, để sát bên môi, Hư Dạ Phạm nói: “Đã vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”
____________________
Làm vào ngày tháng ở lầu Vọng Hồ lúc đang say kỳ
(Bản dịch của Lê Xuân Khải )
六月二十七日望湖樓醉書其一
黑雲翻墨未遮山,
白雨跳珠亂入船。
捲地風來忽吹散,
望湖樓下水如天。
Hắc vân phiên mặc vị già sơn,
Bạch vũ khiêu châu loạn nhập thuyền.
Quyển địa phong lai hốt xuy tán,
Vọng Hồ lâu hạ thuỷ như thiên.
Dịch nghĩa
Mây kéo đen như mực chưa che kín núi,
Giọt mưa trong như giọt châu nhẩy lung tung vào thuyền.
Bỗng nổi gió ào ào thổi tan hết,
Mặt nước dưới lầu Vọng Hồ lại phẳng như trời.
Dịch thơ
Mây đen trút mực chưa nhoà núi,
Mưa trắng gieo châu nhảy rộn thuyền.
Trận gió bỗng đâu lôi cuốn sạch,
Dưới lầu bát ngát nước in trời.
(Bản dịch của Nam Trân)