Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

chương 33

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Trì vào phòng ngủ của Tống Úc.

Vừa vào cửa đã cảm nhận được sự ấm áp, có lẽ là vì tất cả trang trí đều dùng màu sắc tương đối hài hòa, rèm cửa là ca-rô màu be, không kéo ra.

Đèn bàn trên tủ đầu giường là màu vàng ấm, đèn áp tường cũng thế.

Trên mặt đất trải thảm lông, hắn nhìn thấy Tống Úc đi chân trần trên thảm lại cởi dép ra, khi giẫm lên giống như giẫm trên bông, ngưa ngứa, nhột nhột.

Trong căn phòng có một chiếc giường lớn một bàn đọc sách và một tủ quần áo to đùng làm bằng gỗ, giường và tủ quần áo đều chiếm chỗ nửa căn phòng, tủ quần áo được giấu sau cánh cửa trượt, hiện lên thiết kế hình chữ “凹”, ở giữa có kính chạm đất, hai bên treo đầy quần áo, đều phân loại dựa theo màu sắc khác nhau.

Khiến người ta có cảm giác đang shopping.

Vóc dáng của Cố Thanh Trì cao hơn Tống Úc mấy centimet, bả vai cũng rộng hơn một chút.

Tống Úc chọn một chiếc áo len rộng rãi ướm thử trên người hắn, “Chắc không chênh lệch bao nhiêu đâu, thích cái này không?”

Cố Thanh Trì gật gật đầu, sờ lên quần áo của Tống Úc cảm xúc cũng khác biệt, còn mang theo mùi thơm thoang thoảng, chắc là mùi nước giặt quần áo.

Cố Thanh Trì đưa tới trước mũi hít hà, “Mùi chanh, có phải anh thích đồ vị chanh không? Nước hoa cũng mang theo ít mùi chanh.”

“Mũi cũng rất thính,” Tống Úc chỉ chỉ giường, “Ngồi đi, tôi đi lấy thuốc khử trùng cho cậu.”

Cố Thanh Trì ừ một tiếng.

Bộ đồ bốn cái trên giường Tống Úc đều là màu trắng, hắn sợ làm bẩn, bèn ngồi xếp bằng trên mặt thảm, thảm có màu xám tro nhạt, bẩn một chút cũng không nhìn ra được.

(bộ đồ bốn cái thường chỉ bốn đồ trên giường gồm: đôi vỏ gối, vỏ chăn, ga trải giường)

Tống Úc ôm hộp thuốc đi vào cửa, nở nụ cười, “Sao đấy, cậu định ngồi thiền ở đây à!?”

“Vỏ chăn của anh đều là màu trắng mà, lát nữa ngồi bẩn rất khó giặt, tôi vừa đánh một trận với người ta, quần giống như lăn qua bùn.” Cố Thanh Trì dựa lưng vào mép giường, ngẩng đầu cười nói.

“Không sao, bẩn thì bẩn thôi, vốn là phải giặt rồi,” Tống Úc ném hộp thuốc lên giường, một chân xếp bằng trên giường, chân kia giẫm trên thảm, “Lại nói, dù sao cũng không phải tôi giặt, bỏ vào máy giặt quần áo mặc sức cuộn cuộn là được rồi.”

Tống Úc vỗ vỗ nệm, Cố Thanh Trì xoa xoa gáy rất ngượng ngùng ngồi lên.

“Cởi quần áo đi! Sao tôi còn phải vận công trị thương cho cậu à?” Tống Úc giơ cái kẹp trong tay lên gõ gõ vào mép hộp.

“À!” Cố Thanh Trì nhanh chóng giơ tay cởi áo, quay lưng ngồi xuống.

Tống Úc cuối cùng cũng nhìn rõ vết sẹo sau lưng hắn, dài khoảng hơn mười centimet, từ phía bên trái xương sống kéo xuống dưới, rất kinh dị, giống như là bị người chém một đao từ phía sau, nhìn thình huống khôi phục đoán chừng là chuyện rất lâu trước đây.

“Vết sẹo trên lưng cậu làm sao mà có?” Tống Úc vặn chai lấy một cục bông cồn ra.

“Bị người chém.” Cố Thanh Trì nói thật.

“Tại sao muốn chém cậu?” Tống Úc dịch chuyển về phía trước một chút, một tay vịn xương bả vai Cố Thanh Trì.

“Thì đánh nhau thôi, lưu manh mà, thấy ngứa mắt là đánh, cần gì lý do.” Hai tay Cố Thanh Trì bóp bắp chân của mình.

“Cố chịu tí nhá, da cậu đã trầy xước rồi, sẽ hơi đau.” Tống Úc nói.

“Không sao.” Cố Thanh Trì cúi đầu, thật ra chút chấn thương ấy hắn cũng đã gần như không thấy đau, chắc hẳn miệng vết thương còn không sâu bằng lần trước chai bia rạch rách cánh tay.

“Tôi có thể hỏi cậu là lưu manh bang phái nào không,” Tống Úc nhẹ nhàng chấm vào vết thương của hắn, “Là loại thu phí bảo hộ đó à?”

“Không phải đâu,” Cố Thanh Trì cười đến mức run rẩy, Tống Úc vỗ một phát sau lưng hắn, hắn khó khăn dừng cười, “Là đòi nợ giúp người khác.”

“Du côn của công ty đòi nợ à?” Tống Úc hơi giật mình, thảo nào hắn có thể thoáng cái biến ra nhiều tiền như vậy.

“À, coi như du côn đi, nhưng cũng không thể coi như công ty đòi nợ chuyên biệt,” Cố Thanh Trì nói, “Ông chủ của chúng tôi mở trung tâm giải trí, người dưới quyền có rất nhiều, rất hỗn loạn, tôi cũng không hiểu cụ thể quy trình cho vay tiến hành thế nào, chỉ lo đòi nợ về giúp người ta, có đôi khi gặp phải người khó chơi, thì phải tốn chút sức lực.”

“Vậy bố cậu biết cậu làm nghề này không? Chuyện nguy hiểm thế này chẳng lẽ ông ấy không lo lắng à?” Tống Úc hỏi.

Cố Thanh Trì cũng ngại nói nghề này chính là bố bảo hắn tham gia, bèn nói tránh đi: “Vậy hết cách rồi, tôi lại không có văn hóa gì, tiền kiếm được cũng không đủ nuôi sống bản thân tôi, làm nghề này nhanh có tiền, như lần trước nhận đơn hàng kia, một lần đã có thể lấy được mười nghìn tệ, ông chủ của chúng tôi đưa tiền cũng rất sảng khoái.”

Tống Úc nghe xong cảm thấy nghẹn ngực kinh khủng, chóp mũi hơi cay.

Anh chưa từng tiếp xúc với loại người này, có lúc trong tin tức nhìn thấy những công ty đòi nợ kia vẩy dầu đỏ lên cửa nhà người ta hoặc là dùng vũ lực đe dọa, cảm thấy loại người này có lẽ là sự tồn tại vô cùng tàn bạo và vô lại.

Nói thật, anh cũng rất xem thường loại người này, cả ngày không làm việc đàng hoàng mà chơi bời lêu lổng.

Trong lời nói của Cố Thanh Trì lộ ra sự bất đắc dĩ và thấp kém thật sự rất khiến người ta đau lòng.

Anh rất muốn chửi người.

Cố Thanh Trì thật sự ngốc kinh khủng.

Ông chủ đưa tiền sảng khoái, cậu lấy chính mạng sống của mình đi liều mà người ta có thể khó chịu à!

Nếu như xảy ra chuyện gì đoán chừng kiếm chút tiền này cũng không đủ trả tiền thuốc men.

Một cái mạng, chỉ đổi mười nghìn tệ.

Hèn chi lần trước khi Mắt Lé đưa tiền lại tức giận bởi vì một câu nói của anh.

Bây giờ anh rất muốn dữ tợn mắng tỉnh Cố Thanh Trì, nhưng lại không đành lòng đâm thủng chút vui sướng còn sót lại trong đáy lòng hắn.

Trong thế giới của Cố Thanh Trì, đưa tiền sảng khoái có lẽ cũng đã là chuyện đáng được ăn mừng.

Trái lại cẩn thận ngẫm nghĩ, trước kia nhất định hắn cũng từng bị lừa mới có thể hiểu được tâm trạng của người bị lừa, cho nên hắn mới có thể cố chấp phải trả lại ba mươi nghìn tệ kia như vậy.

Với hắn mà nói, trung thực rất quan trọng.

“Cố Thanh Trì, cậu muốn làm gì tôi không ngăn được cậu, nhưng nếu cậu lại giống như lần trước máu me khắp người đứng trước mặt tôi, tôi chắc chắn sẽ không cứu cậu, biết chưa!?” Tống Úc chọc mạnh vào xương cột sống của Cố Thanh Trì để cảnh cáo, “Tự giữ kỹ cái mạng nhỏ của mình đi!”

Cố Thanh Trì gật đầu một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm, “Biết rồi.”

“Ngoại trừ chuyện dám làm việc nghĩa như hôm nay.” Tống Úc cười nói.

Khóe miệng Cố Thanh Trì vểnh lên.

“Vừa nãy tôi lo lắng quá cũng quên cảm ơn cậu,” Tống Úc cắt băng gạc dán lên lưng Cố Thanh Trì, “Cảm ơn cậu đã cản cú đập kia giúp tôi.”

“Không có gì, mạng của anh đáng tiền hơn tôi.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc cau mày, vỗ một cái sau lưng hắn, “Mạng ai cũng đáng tiền như nhau! Cậu đừng tự xem thường mình được không!? Dù là nhặt ve chai ở trên đường, nếu xảy ra chuyện gì, người nhà của họ cũng sẽ lo lắng buồn lòng, mạng sống của mọi người đều quý giá như nhau biết không?”

Cố Thanh Trì cúi đầu xuống, không dám nói lời nào.

Đây là lần đầu tiên từ khi lọt lòng tới nay có người nói cho hắn biết, mỗi một sinh mạng đều quý giá như nhau, đều phải được quý trọng.

Hắn vẫn luôn xem mình như con thú bị nhốt trong lồng, phải ra ngoài biểu diễn, thì ra ngoài biển diễn, phải trở về nhà nằm thì về nhà nằm, có thể sống tiếp đó là may mắn, sống không được nữa cũng không sao, dù sao mỗi ngày trôi qua đều chẳng phải cuộc sống mà mình muốn.

Trước khi gặp được Tống Úc, hắn thậm chí cũng không cảm thấy mạng của mình nằm trong tay mình.

Trên thế giới sao lại có người tốt như Tống Úc.

Tốt đến mức hắn đã không tìm được từ ngữ hay nào để miêu tả cái tốt của anh.

Tống Úc bôi ít thuốc tiêu sưng cho hắn, thu dọn hộp thuốc, phủi tay, “Xong rồi, buổi tối lúc tắm rửa cậu chú ý một chút, đừng đụng vào vết thương.”

Cố Thanh Trì vuốt vuốt chóp mũi, vành mắt đỏ hoe xoay người, cúi đầu cố lấy dũng khí nói: “Tôi có thể ôm anh một cái không?”

Tống Úc ngẩn người, để hộp thuốc sang bên cạnh, dang hai cánh tay ra.

Cố Thanh Trì lập tức nhào tới ôm lấy anh, cằm vượt qua bả vai anh, lỗi tai cọ lỗi tai.

Hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi thơm của dầu gội đầu trên đầu Tống Úc.

Tống Úc giơ tay xoa xoa vết sẹo sau lưng hắn, “Tiếp theo có phải cậu muốn biểu diễn cảnh khóc cho tôi xem không?”

Cố Thanh Trì bật cười hít mũi một cái, “Người kiên cường chúng tôi trước giờ không khóc, cho dù cảm động cũng không khóc.”

Tống Úc xoa xoa sau gáy hắn, tóc Cố Thanh Trì đã không đâm tay như khi sờ vào lần trước, sờ lên mềm mại, “Tôi vẫn nói câu đó, có khó khăn gì thì nói với tôi, tôi có thể giúp được, nhất định dốc hết toàn lực giúp cậu.”

“Cảm ơn anh.” Cố Thanh Trì siết chặt cánh tay, cọ cọ bên tai anh.

Cảm ơn ông trời đã cho tôi gặp được người tốt như anh.

Cố Thanh Trì đã lớn từng này vẫn là lần đầu tiên ôm người khác, khi ôm Tống Úc, cảm giác như ôm một chùm sáng, rất ấm áp, xương cốt toàn thân cũng sắp bị nóng mềm ra.

Tống Úc cảm giác được cánh tay vòng sau lưng mình nới lỏng, cũng buông thõng hai tay.

Lúc hai người tách ra Tống Úc kìm lòng không đặng liếc nhìn bụng Cố Thanh Trì.

Trời !

Được đấy Cố Thanh Trì!

Đường eo này! Tỉ lệ này! Cơ bụng này!

Dáng ngươi quả là đẹp hơn cả huấn luyện viên ở phòng tập thể thao!

Tống Úc vẫn cảm thấy cơ ngực của huấn luyện viên quá khoa trương, giống như đệm hai tấm thép, đã mất đi mỹ cảm, như Cố Thanh Trì rất đẹp.

Cố Thanh Trì cảm nhận được ánh nhìn của anh, nở nụ cười, chỉ cơ bắp bụng dưới của mình: “Anh có không?”

Tống Úc vừa nghe lời này sao có thể nhịn, dù sao cũng là người làm thẻ năm ở phòng tập thể thao! Mặc dù một tuần chỉ đến hai ba lần…

Anh lập tức hóp bụng dưới vén áo lên.

Cố Thanh Trì duỗi tay véo eo anh một cái, “Nén ra phải không!?”

Tống Úc không phòng bị, một hơi thở phun ra ngoài lập lức sáu múi biến thành mặt phẳng.

Cố Thanh Trì cười như điên không ngừng, Tống Úc cũng vươn tay véo hông hắn một cái, cơ bụng cũng không biến mất.

“Cậu luyện thế nào vậy?” Tống Úc gập đầu gối, hai tay đặt lên trên, chống cằm trên mu bàn tay, ánh mắt vẫn trôi trên người Cố Thanh Trì.

“Đánh quyền, có một phòng đấm bốc trên lầu trung tâm giải trí của lão Tào mở, mấy người quen thuộc chúng tôi thường xuyên sẽ tới chơi, bên trong cũng có một vài thiết bị thể dục.” Cố Thanh Trì vừa nói vừa mặc áo vào.

“À, được rồi,” Tống Úc rũ mắt, “Buổi chiều cậu có sắp xếp gì không?”

“Về quán mạt chược, hai hôm nay bố tôi không ở nhà.” Cố Thanh Trì nói.

“Ừ, thế buổi tối cùng nhau ăn cơm, đừng quên.” Tống Úc nói.

“Sẽ không.” Cố Thanh Trì đứng dậy lại quay đầu nói, “Áo này ngày mai tôi giặt rồi trả lại cho anh.”

“Tặng cậu đấy,” Tống Úc nghĩ ngợi lại bổ sung, “Tôi không chê cậu đã mặc, chỉ đơn thuần tặng cậu mặc, tôi mặc hơi rộng.”

“Ờ,” Cố Thanh Trì nở nụ cười, “Cảm ơn.”

“Cảm cái rắm, mau phắn đi,” Tống Úc đổ nhào lên giường, ôm điện thoại, “Đi ra ngoài khép cửa lại giúp tôi, tối gặp nhá.”

“Ừ, tối gặp.” Cố Thanh Trì thuận tay đóng cửa phòng lại giúp anh.

Sau khi Cố Thanh Trì đi khoảng mười phút, nhịp tim của Tống Úc mới chậm rãi hạ xuống.

Không biết tại sao, vừa rồi Cố Thanh Trì nói muốn ôm một cái đáy lòng anh bỗng nhiên giật một cái, căng thẳng đến nỗi tay cũng hơi run.

Đời này vẫn chưa từng ôm với người đàn ông nào như thế đâu.

Nữ càng không có!

Bây giờ hồi tưởng lại vẫn hơi xấu hổ.

Sau đó nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.

A.

Phiền chế người rồi!

Dáng người Cố Thanh Trì vì lông có thể đẹp đến vậy!

(vì lông = vì sao)

Tống Úc lăn hai vòng trên giường, nhấn mở vòng bạn bè Wechat của Cố Thanh Trì.

Vẫn là ảnh chụp chung lần trước với Giao Hàng.

Chất lượng cảnh giống như làm nhòe, cũng không ngăn được vẻ đẹp trai.

Nhìn chằm chằm ảnh chụp không lâu, Tống Úc nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Trong mơ Cố Thanh Trì để trần hai tay đứng trước mặt anh, chỉ bụng dưới của mình hỏi: “Anh có không?”

Tống Úc ngồi ở mép giường, ngửa đầu nhìn hắn, lắc đầu.

“Thấy thèm phải không,” Cố Thanh Trì tiến lên một bước, bắt lấy bàn tay anh nhấn lên cơ bụng của mình, khóe miệng nhếch lên cười nói, “Cho anh sờ sờ?”

Tống Úc dọc theo bụng hắn sờ đến đường eo, cảm xúc mịn màng rắn chắc, cuối cùng lại dùng đầu ngón tay chọc chọc.

Cứng rắn.

Cố Thanh Trì đột nhiên nắm lấy ngón tay anh, cúi người kề sát tới trước mặt anh, “Tống Úc, có phải anh thích tôi không?”

Tống Úc bị anh mắt lạnh như băng lại mang theo chế giễu của Cố Thanh Trì dọa cho tỉnh.

Tim đập loạn.

Anh che ngực thở dài, mãi mới hòa hoãn lại.

Trước tiên không nói Cố Thanh Trì có thích anh hay không, dù chỉ nghe thấy anh là đồng tính, chắc cũng phải bị dọa đến nỗi lông tơ dựng đứng né xa ba thước.

Giống như bạn thân trước kia của anh.

Ngoài miệng nói không sao đâu, tao lại sẽ không để ý đến xu hướng tính dục của mày, cuối cùng lại vẫn cắt đứt liên lạc với anh.

Trừ người thân bên cạnh và bạn bè anh cho rằng có thể tin được, Tống Úc chưa bao giờ nhắc đến xu hướng tính dục của mình với những người khác.

Anh không biết có nên nói chuyện này cho Cố Thanh Trì không.

Cứ vậy bỗng dưng nói với người ta một câu, “Tôi là đồng tính, cậu còn bằng lòng làm bạn bè với tôi không?”

Cố Thanh Trì không xem anh như đồ thần kinh mới là lạ.

Nói không chừng sẽ còn phỏng đoán lung tung rằng anh nói câu này có mục đích gì.

Cố Thanh Trì có cho rằng anh đang xin giao du không?

Không không không, với cái đầu óc kia của Cố Thanh Trì chắc là không nghĩ đến cái này, đoán chừng sẽ chỉ sững sờ tại chỗ há hốc mồm không biết nói gì.

Anh thậm chí đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ há hốc mồm của thẳng nam sắt thép Cố Thanh Trì khi nghe được câu này.

Anh chưa từng nghĩ đến việc phát triển chút gì đó với Cố Thanh Trì, lúc trước bằng lòng cho Cố Thanh Tri vay đơn giản là cảm thấy người này trông rất đáng tin cộng thêm một chút xíu thông cảm.

Sau đó cũng chưa từng chủ động tiếp cận hắn, nhưng mấy lần chìa tay này có xen lẫn một vài yếu tố khác, anh cũng không ngẫm lại.

Vấn đề trong mơ kia của Cố Thanh Trì anh không biết trả lời như thế nào.

Nếu nói không có, gương mặt đó của Cố Thanh Trì gần đây cứ lắc lư trong đầu anh, nếu nói có, nhưng mình cũng không nghĩ đến việc muốn tiến thêm một bước giao du với cậu ta.

Cảm giác cứ thế này rất tốt.

Còn có một nguyên nhân có lẽ là… Muốn phát triển cũng không phát triển được.

Cái thằng ngốc Cố Thanh Trì kia.

Sao có thể nói cho hiểu!

Ôi.

Đâu đầu.

Chạng vạng tối sau khi Mắt Lé đến quán, mở miệng đã nói buổi sáng có người đến quán gây chuyện đập phá quán.

Buổi sáng khi Cố Thanh Trì gọi điện cho Mắt Lé cũng chưa nói cho cậu ta biết là nguyên nhân gì, Mắt Lé cũng không hề đoán được người đập phá quán chính là vị đại lão trước mắt này.

Cố Thanh Trì nghe cậu ta thao thao bất tuyệt nói, trong lòng đang cười thầm.

“Sau đó quản lý của bọn em còn nói muốn đến thành phố Z mở rộng thị trường mới, thị trường bên này đã bị người bôi xấu rồi, hỏi em có đi hay không.” Mắt Lé nói.

“Vậy mày muốn đi không?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Anh đã ở đây em đi làm gì chứ! Chưa quen cuộc sống ở đó, một mình em đến chẳng phải bị người ta bắt nạt à,” Mắt Lé chớp mắt vài cái, “Ở đây không phải còn có anh bảo kê ư.”

“Vậy quán gì đó gì đó của mày sẽ đóng cửa hả?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Đóng cửa là chuyện sớm hay muộn, đợi chuyển đến thành phố Z chắc hẳn sẽ chuyển nhượng hết, em nghe nói tiền thuê nhà còn hơn tháng là đến hạn rồi, đoán chừng sẽ đến lúc đó,” Mắt Lé thở dài, “Lại phải đổi công việc mới rồi.”

Cố Thanh Trì nhìn cậu ta một cái, không nói gì, hắn có thể đoán sơ được ý của Mắt Lé.

Quả nhiên Mắt Lé chủ động mở miệng: “Anh, em có thể đi theo anh không?”

Cố Thanh Trì không lên tiếng.

Mặc dù Mắt Lé có cha mẹ có bà hội, nhưng cũng không tốt hơn hắn là bao, bố của Mắt Lé là ma cờ bạc, mẹ đi làm trong nhà máy ở quê không biết ngày đêm tiền kiếm được cũng không đủ cho ông ta thua, bà nội lại có bệnh tiểu đường, phải tiêm insulin mới có thể kiểm soát đường máu.

Mỗi tháng Mắt Lé cố định phải gửi về nhà một nghìn năm trăm tệ, nộp hơn sáu trăm tiền thuê nhà, còn lại mới là chi tiêu cậu ta thực sự có thể dùng.

Cố Thanh Trì rất ít bảo cậu ta tham gia chuyện đòi nợ cũng bởi vì Mắt Lé có người nhà phải chăm sóc, cậu ta không thể xảy ra chuyện.

“Có thể không?” Mắt Lé đụng đụng cánh tay Cố Thanh Trì lần nữa.

“Không được,” Cố Thanh Trì nhéo nhéo bả vai cậu ta, “Tao cũng không định làm nữa.”

“Hả??” Mắt Lé khá là giật mình, “Tại sao?”

“Hả cái rắm,” Cố Thanh Trì dựa trên sofa móc khóa kéo mang tính trang trí bên hông quần áo, “Chỉ là không làm thôi, không có tại sao.”

“Vậy sau đó anh làm gì?” Mắt Lé chen tới dựa vào hắn, “Có thể dẫn em theo không!?”

“Tao cũng không biết, vẫn chưa nghĩ ra,” Cố Thanh Trì vỗ vỗ bả vai Mắt Lé, “Nhưng chắc chắn sẽ không bỏ mặc mày.”

Buổi tối cậu mợ đóng cửa hàng sớm, về nhà chuẩn bị một bàn thức ăn ngon để chiêu đãi Cố Thanh Trì.

“Tiểu Úc à, con nhanh gọi điện cho Thanh Trì đi, hỏi xem nó tan làm chưa.” Mợ bưng cá chép chua ngọt đi ra từ phòng bếp.

Từ sau khi cậu và mợ kể lại sự tích anh dũng của Cố Thanh Trì sinh động như thật, mợ càng thích Cố Thanh Trì hơn rất nhiều, ấn tượng đối với nghề giữ trật tự đô thị này cũng khác biệt, trong hai tiếng đã giục mấy lần rồi.

Tống Úc cũng lười giải thích nhiều, đáp một tiếng rồi gọi điện cho Cố Thanh Trì.

“Cậu ra ngoài chưa?” Tống Úc hỏi.

“Tòa nhà thứ mấy, tôi quên rồi.” Cố Thanh nói.

“Vào cửa Nam rẽ phải tòa nhà thứ sáu, cửa có cái cây rất lớn,” Tống Úc sợ Cố Thanh Trì không tìm được, đứng dậy nói, “Hầy tôi xuống đón cậu.”

“À, tôi hỏi chú gác cổng xem.” Cố Thanh Trì nói.

Tống Úc không cúp điện thoại, đi xuống cầu thang trực tiếp canh giữ bên cạnh vườn hoa, “Không phải buổi sáng chúng ta vào từ cửa Bắc à, cửa Nam ở hướng khác, cậu tìm được không?”

“Tôi tìm được mà.” Cố Thanh Trì cười đứng sau lưng Tống Úc, nhấn tắt điện thoại, vỗ vỗ sau lưng anh.

Tống Úc xoay người, nhìn sững sờ hai giây.

Cố Thanh Trì cắt tóc, còn cạo râu, tóc cắt rất ngắn, gần giống như lúc tiêm ở bệnh viện, cái kiểu sờ lên còn hơi đâm tay.

Bên trên tai trái cạo hai đường thẳng song song dài hơn hai tấc.

Không biết tại sao, bỗng nhiên anh nhớ đến nụ cười kỳ lạ và vấn đề kỳ lạ của Cố Thanh Trì ở trong mơ.

“Nhìn tôi chằm chằm làm gì?” Cố Thanh Trì tiến lên, một tay khoác lên bả vai Tống Úc, tay kia chỉ vào cửa nói, “Là nhà này à?”

“À, đúng rồi.” Tống Úc hoàn hồi, che ngực một cái cũng ngại lại liếc nhìn hắn.

Nhịp tim tại sao lại nhanh vậy!!!

“Buổi chiều anh ở nhà làm gì?” Cố Thanh Trì tìm chuyện để nói thuận miệng hỏi một câu.

“… Ngủ một giấc.” Tống Úc rất bất lực nói.

Truyện Chữ Hay