Kiệt Xuất Trong Giới Ăn Vạ

chương 29

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Rửa rau nấu cơm đối với một người một tuần chỉ vào bếp hai lần như Tống Úc mà nói quả thực là dằn vặt, nhưng nhìn Cố Thanh Trì rửa rau nấu cơm lại là một chuyện rất hưởng thụ.

Thực vật có hình dáng phức tạp như bông cải xanh khiến người ta không biết xuống tay từ đâu, Cố Thanh Trì hai ba lần đã xử lý xong xuôi.

Nhìn Cố Thanh Trì thái thịt giống như xem biểu diễn tạp kỹ, chỉ muốn vỗ tay khen hay.

Lại là giơ tay chém xuống, cà rốt được được cắt miếng xong rồi… Hình trái tim!?

Tống Úc hơi khiếp sợ nhón một miếng cà rốt nhét vào miệng.

Trên mạng nói, bên trong mỗi người đàn ông cẩu thả đều sẽ có thiếu nữ ngây thơ, lời này thật sự không sai.

“Cà rốt này thế mà ngòn ngọt.” Tống Úc lại nhón một miếng ăn.

“Thật à,” Cố Thanh Trì ăn một miếng, cũng cảm thấy tất ngọt, “Nếu không anh cứ vậy ăn luôn đi.”

“Tôi cũng không phải thỏ.” Khi nói lời này trong miệng Tống Úc vẫn đang “rột rột” cắn miếng cà rốt, Cố Thanh Trì cười thầm trong lòng không thôi, cắt những mẩu cà rốt thừa còn lại thành hạt lựu, định bụng lát nữa bỏ vào cơm cà ri và khoai tây.

Sau khi chuẩn bị rau trộn bông cải xanh và gà nấu khoai tây xong Cố Thanh Trì kiên nhẫn nghiên cứu hướng dẫn trên hộp cà ri, nếu là phần hai người thì tách ra hai miếng nhỏ là được, Tống Úc thế mà mua một lúc ba hộp, thật sự là quá lãng phí.

Hắn không kìm được chậc chậc hai tiếng trong lòng.

Tống Úc tìm được thực đơn cà ri Katsundon, sau đó lại nói phải giảm béo, không ăn sườn lợn rán, đổi thành thịt gà thái hạt lựu.

“Này, anh đang chuẩn bị ra mắt hay làm gì, suốt ngày giảm cân vớ vẩn,” Cố Thanh Trình xắn tay áo lên, “Tay chân lèo khèo giống như bọ ngựa, còn giảm nữa.”

“Chậc! Bọ cậu…” Tống Úc nuốt chữ thô tục cuối cùng về, “Cậu mới bọ ngựa.”

Cố Thanh Trì vén tay áo lên cao nhất lộ ra cơ bắp căng đầy, “Từng thấy bọ ngựa cường tráng thế này chưa.”

“Hôm nay thấy lần đầu.” Tống Úc vỗ vỗ cánh tay hắn, cười nắc nẻ.

Còn là lần đầu tiên anh thấy rõ hình xăm trên cánh tay hắn, là một con Kỳ Lân nhảy lên, tay nghề của thợ xăm hình không tệ, tạo hình sinh động như thật, ngọn lửa phần đuôi kéo dài mãi đến chỗ bả vai.

Cũng rất ngầu.

Trước kia anh thích xem những phim xã hội đen, hồi còn trẻ cũng có một giấc mộng xăm hình, sau khi bố biết anh có suy nghĩ đó thiếu điều không bổ đôi anh ra.

“Mày có tin mày dám xăm một cái bố dám đoạn tuyệt quan hệ cha con với mày không!” Đây là nguyên văn lời nói của bố.

Bây giờ ngẫm nghĩ bố cũng rất buồn cười, giống như trẻ nít vừa lên tiểu học, hở tí là ầm ĩ đoạn tuyệt.

Nhưng trong điều kiện kinh tế lúc ấy, loại đe dọa này rất được lợi, giống như anh bị đe dọa, từ bỏ rất nhiều sở thích.

Rất nhiều sở thích bây giờ nhặt lên đã quá muộn rồi.

Tống Úc đột nhiên nhớ ra gì đó, chống bên cạnh bồn rửa hỏi: “Không phải cậu sợ tiên à, tại sao còn đi xăm hình?”

“Bố tôi bảo xăm.” Cố Thanh Trì cúi người gọt vỏ khoai tây, nhà Tống Úc ngay cả dao bào cũng không có, chỉ có thể dùng dao gọt trái cây để gọt, khá là tốn sức.

“Bố cậu bảo xăm!!” Tống Úc khiếp sợ không gì sánh nổi trợn tròn mắt, cũng là bố, nhìn bố người ta xem!

“Ôi.” Cố Thanh Trì thở dài, xoa xoa lỗ tai.

“Ông ấy không biết cậu sợ tiêm à? Còn bảo cậu xăm cái này.” Tống Úc thấp giọng hỏi.

“Thật ra bởi vì cánh tay tôi có cái bớt ở chỗ này,” Cố Thanh Trì vén tay áo lên chỉ vào ngực con Kỳ Lân, “Bố tôi nói là điềm xấu, dùng Kỳ Lân che lại, Kỳ Lân là hóa thân của điềm lành mà, phù hộ tôi có thể gặp dữ hóa lành.”

“À ~” Tống Úc kéo dài âm cuối gật gật đầu, nửa đoạn sau cũng rất có lý lẽ, nhưng những thứ như bớt, có gì mà may mắn với điềm xấu, anh hơi không hiểu rõ.

Có lẽ sống trong nghề đều tương đối mê tín, trước khi đi ra ngoài còn phải bái Quan Công?

“Vậy lúc ấy xăm hình cậu có khóc không?” Tống Úc không nhịn được trêu chọc nói.

“Không,” Cố Thanh Trì cúi đầu “xoạt xoạt xoạt” cắt khoai tây thành hạt lựu, “Có phải anh rất ngóng trông tôi khóc không?”

“Cũng không phải,” Tống Úc nghiêng người sang nhìn hắn, “Tôi chỉ rất tò mò như cậu…”

Cố Thanh Trì dừng động tác trên tay một chút, quay đầu nhìn anh.

“Kiên cường đẹp trai, khóc lên là dáng vẻ gì.” Tống Úc cười ha hả nói.

“Người kiên cường chúng tôi từ trong bụng mẹ đã không biết chữ khóc viết như thế nào.” Cố Thanh Trì làm nóng chảo dầu.

“Cậu khoác lác à,” Tống Úc nở nụ cười lườm một cái, “Nhưng bố cậu thật sự là ông bố thần kỳ nhất tôi từng gặp, khi tôi lên cấp ba nói là muốn xăm hình, bị ông ấy chửi một trận.”

“Thật hả.” Thật ra thỉnh thoảng Cố Thanh Trì cũng cảm thấy một vài ngôn ngữ, hành vi của bố hơi kỳ lạ, nhưng trước giờ hắn không nhiều chuyện đi hỏi, bố nói gì làm gì chắc chắn đều có lý do, đồng thời sẽ không hại hắn là được rồi.

Cho dù nói thế nào, trên thế giới này chỉ có một người thân là bố.

“Coi chừng dầu bắn ra ngoài, ” Cố Thanh Trì đẩy Tống Úc sang bên cạnh, sau đó bỏ khoai tây và cà rốt đã cắt vào trong nồi xào, “Bước tiếp theo là gì?”

Tống Úc cúi đầu nhìn thoáng qua thực đơn, “Thêm nước, không vượt quá khoai tây.”

“Nước nóng hay lạnh?” Cố Thanh Trì hỏi.

“Trên đó không nói, nóng lạnh có liên quan à?” Tống Úc hỏi.

“Vậy thì âm ấm đi, dễ nấu sôi, tôi sợ nấu lâu quá khoai tây vớt ra sẽ biến thành súp khoai tây.” Cố Thanh Trì dứt lời, lấy bát canh đi rót nước.

“Súp thì súp thôi, dù sao đều phải trộn với cơm ăn.” Tống Úc nói.

Cố Thanh Trì bỏ hai miếng cà ri vào nước, cười nói: “Tôi tưởng là anh ăn gì cũng rất kén chọn đấy, vẻ ngoài phải đẹp mới cho vào miệng.”

“Tôi đây chẳng phải nể mặt cậu ư,” Tống Úc khoác một tay lên bả vai Cố Thanh Trì, một tay chỉ vào hắn, “Cậu nói xem một lão đại xã hội đen như cậu, nấu cơm cho tôi, quay đầu tôi lại ghét bỏ, không phải cậu sẽ gọi một đám thuộc hạ đánh chết tôi à.”

“Nói đến cái này,” Cố Thanh Trì để cái xẻng xuống, đậy nắp nồi, một tay chống nạnh nhìn anh, “Lần trước anh đánh tôi mấy đấm tôi vẫn chưa trả lại cho anh đâu.”

Tống Úc vừa nghe lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười, “Đây đã là chuyện từ năm tháng nào rồi cậu còn nhớ rõ à.”

“Là chuyện tháng này.” Cố Thanh Trì cố gắng nín cười, nhướng mày.

“Thù dai quá,” Tống Úc bóp nhẹ hai cái trên bả vai hắn, “Tôi trịnh trọng nói với cậu tiếng xin lỗi được không?”

“Dùng sức đi,” Cố Thanh Trì chỉ chỉ bả vai mình, “Anh vừa dứt sữa à?”

Tống Úc mím môi, đè mạnh xuống một chỗ lõm ở bả vai hắn, Cố Thanh Trì ho một tiếng, đau tới nỗi đầu gối mềm nhũn, thiếu điều trực tiếp quỳ xuống đất.

Tống Úc vỗ vỗ bả vai hắn, “Còn muốn bóp không?”

“Anh cố ý hả?” Cố Thanh Trì xoa xoa chỗ vừa rồi bị ấn suýt nữa co giật, cảm thấy có lẽ là huyệt vị nào đó trên cơ thể.

Thực sự đòi mạng.

“Đây chẳng phải cậu bảo tôi dùng chút sức lực à.” Tống Úc cười sằng sặc, lúc còn định đè lên Cố Thanh Trì đã nắm chặt cổ tay, thoáng cái vặn ngược ra sau lưng.

“Á á á,” Xương bả vai của Tống Úc còn bị Cố Thanh Trì dùng cùi chỏ chống lên, hoàn toàn không có cách nào quay người lại, đau tới nỗi anh nhe răng trợn mắt nước mắt cũng sắp chảy ra, “Đau đau đau…”

Cố Thanh Trì lập tức buông cổ tay Tống Úc ra.

“Sao cậu ra tay không có nặng nhẹ vậy,” Tống Úc xoa xoa bả vai, “Suýt nữa đã bị cậu vặn trật khớp!”

“Tôi đã đủ nhẹ rồi.” Cố Thanh Trì quay người nhấc nắp nồi lên, đổ nước cốt vừa và gà xé phay đã xào chín vào trong cà ri đã nổi bong bóng, nếu hắn thật sự không có nặng nhẹ cánh tay nhỏ kia của Tống Úc chắn hẳn đã tàn phế rồi.

Tống Úc chép miệng, đi tới dùng đầu ngón tay chọc chọc cánh tay Cố Thanh Trì, nghiêng đầu nhìn hắn, “Vậy chuyện này có thể qua không? Đừng giận nữa.”

Cố Thanh Trì ngậm miệng, gượng chống đỡ không cười một tràng, hắn lớn từng này cũng chưa từng thấy có người sẽ ngây ngô nói xin lỗi người khác như thế, ấp ủ cả buổi cũng không biết tiếp lời thế nào cho tốt, trầm giọng cực kỳ bình tĩnh “Ừ” một tiếng.

“Không tẩn tôi là được,” Tống Úc xoa xoa mặt mình, nhìn chằm chằm cà ri trong nồi hỏi, “Sắp được chưa?”

“Sắp rồi.” Cố Thanh Trì cầm lấy thìa cán dài trộn hai lần, thêm nước cốt dừa súp cà ri trở nên khá là sánh, trong không khí còn tràn ngập mùi nước cốt dừa nhàn nhạt nhưng chẳng mấy chốc đã bị mùi cà ri nồng đậm át đi.

Tống Úc cúi người lại gần ngửi một cái, “Cũng rất thơm đây này, tay nghề không tệ nha.”

“Anh vẫn chưa thử đâu đã biết tay nghề không tệ à,” Cố Thanh Trì múc một muỗng súp cà ri đưa tới, “Nếm một miếng?”

Tống Úc thổi vào thìa, nhấp một hớp nhỏ, “Cậu bỏ hạ tiêu? Sao lại hơi cay?”

“Không có mà,” Cố Thanh Trì đưa nửa ngụm còn lại vào miệng, mím môi, cần hộp cà ri trên bàn lên, “Anh đã mua cà ri cay vừa được chưa!”

“Đúng không, tôi cũng không để ý,” Tống Úc cười nhìn thoáng qua hộp, “Vậy phải làm sao, cậu có thể ăn cay không?”

“Có thể.” Cố Thanh Trì tắt lửa.

“Không phải lần trước cậu nói cậu không thể ăn cay à.” Tống Úc nói.

“Tôi có thể ăn được cay hay không thường phải tùy duyên.” Cố Thanh Trì bưng bát quay người xới cơm.

“Ý nghĩa của tùy duyên chẳng phải là chiều theo tôi à?” Tống Úc vểnh khóe miệng lên.

“Anh cảm thấy đúng thì đúng.” Cố Thanh Trì mở tủ bát ra tìm hai cái đĩa Tây trắng tinh ra rửa, úp cơm trong bát ra đĩa, sau đó rải một nắm hạt vừng đen lên cơm tẻ.

“Cũng rất biết tạo hình lõm đấy, cơm có thể làm toàn bộ hình trái tim cho tôi không?” Tống Úc trêu chọc nói.

“Cầu kỳ quá.” Cố Thanh Trì rất phố hợp rút đũa ra đè đè lên cơm tẻ, nháy mắt hình trái tim đã xuất hiện.

Tống Úc không nhịn được bật cười.

Cố Thanh Trì bưng nồi lên đổ cà ri lên nửa bên cơm, cuối cùng dùng khăn giấy lau mép đĩa dính nước cà ri, động tác thành thạo giống như đầu bếp đã làm cơm Tây nhiều năm rồi.

“Vẻ ngoài này đặt ở nhà hàng tốt một chút chắc chắn có giá hơn năm mươi tệ.” Tống Úc nói.

“Đắt quá, giá vốn cũng có đến mười tệ đâu.” Cố Thanh Trì đổ cà ri còn lại lên đĩa cơm của mình.

Đáy nồi còn dính một ít gà xé phay gì đó, hắn dùng cái thìa gạt vào đĩa của Tống Úc.

Hắn thấy, dáng người của Tống Úc thuộc về kiểu hơi gầy, phải ăn nhiều thịt.

“Vậy vẫn là ăn ở nhà có lời hơn đó.” Tống Úc gắp miếng bông cải xanh lên ăn.

“Đúng rồi, lần sau nếu anh ngại phiền phức tôi vẫn có thể tới đây nấu cho anh.” Cố Thanh Trì đặt mấy bông cải xanh bên cạnh cà ri để tô điểm.

“Chẳng phải lần trước cậu nói cậu rất bận à…” Tống Úc cắn đũa cố nhịn cười, mắt vẫn không bị khống chế cong thành trăng lưỡi liềm.

“Tôi bận bịu hay rảnh rỗi cũng là tùy duyên.” Khóe mắt Cố Thanh Trì cũng đong đầy nét cười.

Tống Úc giống như một tia sáng xuyên qua cuộc sống tối tăm của hắn, ở bên cạnh Tống Úc hắn cảm thấy an toàn, yên lòng không giải thích được.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn bắt đầu chờ mong sự xuất hiện của Tống Úc, mỗi phút mỗi giây ở chung với anh đều là ấm áp, tràn ngập vui sướng.

Hắn rất ghen tị với Tống Úc, thoạt nhìn luôn không buồn không lo.

Cố Thanh Trì cho gà nấu khoai tây trong cái nồi khác vào đĩa, tiện tay rửa sạch nồi bát dùng còn thừa lại.

Tống Úc bưng thức ăn lên bàn, ngồi xuống nếm một miếng thịt gà, quả nhiên vừa mềm vừa trơn, quay đầu gọi một tiếng, “Mang hai cái thìa ra nhé.”

Cố Thanh Trì trong phòng bếp đáp một tiếng, rút hai cái thìa inox trong ống đựng đũa ra, phát hiện chỗ tay cầm còn có trang trí phim hoạt hình, một cái là con thỏ, một cái là cà rốt.

“Đúng là trẻ con.” Cố Thanh Trì tiện tay đưa cái thìa cà rốt tới.

“Năm ngoái mua kem đánh răng ở siêu thị được tặng.” Tống Úc đổi thìa trong tay với Cố Thanh Trì, “Tôi thường dùng cái này, cái của cậu là mới.”

“Bình thường anh rất ít dẫn bạn bè về nhà đúng không.” Cố Thanh Trì kéo ghế ra ngồi xuống.

“Sao cậu biết?” Tống Úc múc một miếng cơm, ăn ngon đến mức híp mắt lại.

“Đã năm ngoái rồi, thìa vẫn mới.” Cố Thanh Trì xúc một miếng cơm.

“Bình thường đều là tôi ra ngoài cọ người ta.” Tống Úc cười hì hì, gác tablet lên bàn, hai người xem một tập phim “Võ lâm ngoại truyện” hài lòng ăn xong một bữa tối.

Sau khi ăn cơm xong Cố Thanh Trì rất tự giác bưng bát đũa để trong bồn rửa ở phòng bếp.

Tống Úc đi tới nói: “Cậu để đó đi, lát nữa tôi rửa là được.”

“Thôi đi, nếu tôi không tới đây cái ống đựng đũa này của anh cũng sắp tích bụi rồi, còn rửa bát nữa chứ, ngồi chơi điện thoại đi.” Cố Thanh Trì đẩy anh ra, đeo găng tay vào.

Hắn cảm thấy đời trước mình chắc chắn là chủ quán cơm khất nợ tiền lương của nhân viên, đời này bị ông trời phạt xuống chuyên môn nấu cơm rửa bát cắt đĩa trái cây cho người ta.

“Lời nói này giống như tôi tay chân không chăm chỉ, không phân biệt được ngũ cốc, rửa cái bát tôi vẫn có thể được chứ,” Tống Úc cúi người mở tủ lạnh ra, “Cậu thích ăn quả thơm không?”

Cố Thanh Trì còn tưởng rằng quả thơm chính là lê, lúc quay người nhìn thấy thịt quả màu vàng trong hộp thì sững sờ, “Đây chẳng phải quả dứa à.”

“Là một loại dứa, nhưng ngọt hơn dứa nhiều,” Tống Úc xiên một miếng đưa cho hắn, “Cậu thử đi.”

Cố Thanh Trì dính nước rửa chén đầy tay lại lười cởi găng tay, quay đầu cắn thịt quả, híp mắt nở nụ cười, “Phải, rất ngọt.”

Tống Úc nhìn sững sờ hai giây.

Anh cực ít thấy nụ cười như thế trên mặt Cố Thanh Trì, rất đơn thuần, còn mang theo chút ngu ngốc, lần đầu tiên anh nhìn thấy ảnh chân dung trên thẻ căn cước của Cố Thanh Trì cũng là cảm giác này.

Rất vừa mắt.

Thật ra thì thông qua khoảng thời gian ở chung này, có thể cảm giác được, Cố Thanh Trì cũng không phải là một người rất khó ở chung, tính cách rất tốt tay nghề không tệ tính tình cũng được.

Nếu như là một Gay, cũng rất thích hợp làm bạn trai đấy.

(cà ri Katsundon)

Truyện Chữ Hay