Edit: Cơ Hoàng
Mã Hâm thật sự vui vẻ, lúc trước là ông nể mặt Uông Thủy Liên nên mới cho Lâm Bạch Dư một nhân vật có lời kịch, cũng không kỳ vọng nhiều về Lâm Bạch Dư. Dù sao thì nàng vẫn chỉ là một học sinh trung học, không có một chút kinh nghiệm diễn xuất nào. Hơn nữa, bộ phim này của bọn họ là phim thần tượng, ngay cả diễn viên chính cũng chỉ có diễn xuất đạt tiêu chuẩn đại học. Một vai phụ không có kỹ thuật diễn, người xem cũng không so đo gì. Nhưng Lâm Bạch Dư đã khiến đạo diễn Mã Hâm bất ngờ. Chưa cần biết diễn xuất của nàng ra sao, chỉ cần xem lễ nghi cung đình đạt chuẩn như vậy là đủ nhìn ra cô gái kia rất coi trọng bộ phim này, cũng từng luyện tập chuyên môn.
Đạo diễn thích những người có thái độ làm việc nghiêm túc như vậy nhất. Mã Hâm đã quyết định bộ phim tiếp theo nhất định phải cho cô bé này một nhân vật, hơn nữa không phải nhân vật có cũng được không có cũng không sao như bây giờ. Phải cho cô bé này một nhân vật phụ quan trọng mới được. Không có kỹ thuật diễn xuất cũng không sao, ông có thể tự dạy dỗ cô bé, dù sao thì phim thần tượng cũng không cần quá nhiều kỹ thuật diễn xuất.
So với tâm trạng vui vẻ của Mã Hâm, Lý Hàn lại cực kỳ khó chịu. Lý Hàn là sinh viên năm ba của trường điện ảnh, rất kiêu ngạo về xuất thân của mình. Cô ta cực kỳ khinh thường mấy người có xuất thân diễn viên quần chúng không chính thống như Chu Dĩnh. Cô ta cho rằng "Thường Nhạc quận chúa" chính là bậc thang để cô ta tiến chân vào giới giải trí. Cho rằng mình có được vai diễn trong "Thường Nhạc quận chúa", chắc chắn sẽ được công ty giải trí nhìn trúng, rồi sẽ ký hợp đồng với mình. Sau đó được công ty nâng đỡ, cô ta sẽ nhận được nhiều vai diễn hơn, càng ngày càng được người xem đón nhận, nổi tiếng khắp Chủng Hoa quốc.
Nhưng mà, hiện thực tàn khốc đã tát cho cô ta một cái thật đau. Không có ai nhận cô ta, không có công ty “Nhìn xa trông rộng” nào ký hợp đồng với cô ta cả, ngược lại bọn họ còn ký hợp đồng với Chu Dĩnh xuất thân diễn viên quần chúng kia. Chuyện này làm sao Lý Hàn có thể chịu được?
Cô ta cực kỳ ghen ghét Chu Dĩnh, nhưng do không tiếp xúc nhiều với Chu Dĩnh nên không thể trút giận lên người cô được. Đúng lúc Lâm Bạch Dư là do Chu Dĩnh dẫn vào đoàn phim, lại có quan hệ tốt với Chu Dĩnh, thế nên cô ta liền trút hết tất cả sự bất mãn xuống đầu Lâm Bạch Dư. Cô ta muốn dùng diễn xuất và trình độ chuyên nghiệp để áp chế Lâm Bạch Dư, để nàng nhìn ra không phải con chó con mèo nào cũng có thể làm diễn viên.
Lý Hàn tính kế xong hết rồi, cô ta sẽ biểu hiện ra thực lực nghiền áp Lâm Bạch Dư ngay trong cảnh quay đầu tiên này. Ả sẽ lấy diễn xuất kém cỏi của Lâm Bạch Dư làm nổi bật sự chuyên nghiệp và kỹ năng diễn xuất của mình, khiến đạo diễn nhìn ra ưu điểm của ả, được đạo diễn thưởng thức... Nào ngờ rằng lễ nghi cung đình mà cô ta đã nỗ lực luyện tập lại kém chuẩn hơn cả Lâm Bạch Dư! Lý Hàn hừ một tiếng: Lễ nghi chuẩn thì sao? Diễn xuất mới là thứ quan trọng nhất.
“Rốt cuộc Quận chúa cũng tới, chúng ta có người để dựa vào rồi.” Lý Hàn cười ha hả nói.
Mã Hâm ngồi sau màn hình nhíu mày, đây vốn là lời kịch của Lâm Bạch Dư, nhưng lại bị Lý Hàn đoạt. Có điều ông vẫn không hô ngừng, vì nếu trong trường hợp không gây ảnh hưởng hiệu quả quay phim thì loại hành vi đoạt lời kịch và đoạt màn ảnh này vẫn được chấp nhận. Đương nhiên không được đoạt phần diễn của vai chính và vai phụ quan trọng, chuyện này chỉ xuất hiện ở những vai diễn nhỏ và vai diễn quần chúng mà thôi. Mã Hâm cũng muốn xem thử Lâm Bạch Dư sẽ phản ứng như thế nào.
Lâm Bạch Dư không hô lên là Lý Hàn đoạt lời kịch của mình gây ảnh hưởng đến hiệu quả quay phim. Nàng chỉ yên tĩnh đứng ở một bên, giống như một cung nữ chân chính, không để mất quy củ. Điều này làm Mã Hâm càng thích nàng thêm một chút.
Nữ chính dẫn các thái giám cung nữ vào nhà, Lâm Bạch Dư rời khỏi màn ảnh trong chốc lát. Đến khi nàng xuất hiện, trong tay còn bưng một ly trà: “Quận chúa, trời nóng miệng khô, người uống ngụm trà giải giải khát trước đi.”
Phần này tuyệt đối không có trong kịch bản, nữ chính thầm kinh ngạc, nhưng không nghe thấy đạo diễn kêu 'cut', cô cũng là người thông minh, thuận thế nhận lấy chén trà, nhướng mày nói: “Ngươi cũng nhanh nhẹn đấy. Tên là gì vậy?”
Lâm Bạch Dư: “Nô tỳ Xuân Hoa.”
Hành động đột nhiên của Lâm Bạch Dư khiến Lý Hàn tức giận đến nỗi cắn răng, vội vàng nói: “Nô tỳ Thu Cúc.”
Hai nam diễn viên khác cũng vội vàng trả lời: “Nô tài Tiểu An Tử.”
“Nô tài Tiểu Trúc Tử.”
Lần này tình tiết đã trở về, nữ chính nói lời kịch theo kịch bản: “Về sau các ngươi sẽ đi theo ta, chúng ta có phúc cùng nhau hưởng, có nạn cùng chịu. Muốn đầu có đầu, muốn mạng có một mạng.”
Bốn người cùng kêu lên: “Nô tỳ (nô tài) không dám!”
...
Mã Hâm vừa lòng mà vỗ tay, khen: “Phản kích không tệ, đúng là một cô bé thông minh.”
“Hơn nữa diễn xuất cũng rất linh hoạt.” Giọng nói truyền đến từ sau lưng.
Mã Hâm quay đầu lại, thấy diễn viên diễn vai Hoàng Thượng đứng ở sau lưng mình đang nhìn màn hình.
“Thầy Trương.” Mã Hâm chào một tiếng. Tuy rằng tuổi của diễn viên tên Trương Du Sâm này ngang với Mã Hâm, nhưng địa vị ở giới giải trí còn cao hơn cả đạo diễn Mã Hâm. Hắn gia nhập giới giải trí từ khi còn nhỏ, đóng nhiều bộ phim điện ảnh, phim truyền hình được nhiều người yêu thích. Nhưng đúng lúc Trương Du Sâm đang ở đỉnh cao sự nghiệp thì đột nhiên buông bỏ sự nghiệp trong nước, ra nước ngoài học tập diễn xuất. Sau đó hắn vẫn luôn ở nước ngoài làm kịch bản, mãi đến một năm trước mới về nước.
Mà bộ phim đầu tiên mà hắn nhận cũng chính là bộ "Thường Nhạc quận chúa" này. Tuy rằng hoàng đế mà Trương Du Sâm diễn tràn đầy dấu vết của kịch bản, nhưng phối hợp với kỹ thuật diễn khoa trương của các diễn viên trẻ tuổi lại tạo thành cảm giác cực kỳ hòa hợp. Có lẽ đây cũng là lý do khiến Trương Du Sâm lựa chọn đóng phim thần tượng.
Trương Du Sâm gật đầu, nâng cằm nhìn về phía Lâm Bạch Dư: “Cô bé này không tồi, diễn xuất tốt hơn so với cô gái đoạt lời kịch của người khác kia. Anh đào được ở đâu đấy?”
“Chu Dĩnh dẫn tới đây. Cô bé được nghỉ đông, muốn tìm chuyện gì đó để làm, đúng lúc cảm thấy hứng thú với việc quay phim nên chạy tới.” Mã Hâm cười nói.
“Chu Dĩnh? Cô gái kia cũng không tồi.” Trương Du Sâm cũng có chút ấn tượng với Chu Dĩnh, gật đầu khen ngợi.
Mã Hâm hạ nhỏ giọng, nói: “Uông Thủy Liên cũng đề cử cô bé Lâm Bạch Dư này cho tôi.”
“Uông Thủy Liên?” Ánh mắt Trương Du Sâm lóe lên, cũng nhỏ giọng nói, “Cô bé này có xuất thân không bình thường hả?”
“Ai biết được!” Mã Hâm buông tay, “Tôi chỉ biết làm đạo diễn cho tốt, quay phim hay là được.”
Trương Du Sâm hiểu ý, cười nói: “Đúng vậy, tôi cũng chỉ cần diễn tốt vai hoàng đế của tôi là đủ.”
Hai con người này ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng đều biết rõ người kia sẽ tạo mối quan hệ tốt với cô bé mới vào giới giải trí cái gì cũng không biết kia.
Quay xong một cảnh, Lâm Bạch Dư cũng thu hoạch vô số con mắt hình viên đạn của Lý Hàn. Nếu có thể hiện thực hóa, có lẽ Lâm Bạch Dư đã bị bắn thành cái tổ ong.
“Lý Hàn là người như vậy đấy. Cô ta không chấp nhận được người khác tốt hơn mình, đừng để ý.” Nữ chính Chu Tiêu chủ động bắt chuyện cùng Lâm Bạch Dư, “Người này có chút ảo tưởng, cậu cứ mặc kệ cô ta là được.”
Chu Tiêu là bạn cùng trường của Lý Hàn, cực kỳ hiểu biết phẩm tính của cô ta. Lúc trước, khi Chu Tiêu được chọn làm nữ chính, mà Lý Hàn chỉ được một vai phụ nhỏ bé, cô ta liền bắt đầu khó chịu với Chu Tiêu. Thậm chí ở trường cô ta còn đồn bậy về Chu Tiêu, nói Chu Tiêu dùng thủ đoạn không chính đáng mới có được vai chính. Có điều, rất nhiều người trong trường đều biết nhân phẩm của Lý Hàn với Chu Tiêu, nên cũng không ai tin lời Lý Hàn nói.
Lâm Bạch Dư cười thân thiện với Chu Tiêu: “Mình biết rồi, cảm ơn cậu.”
“Diễn xuất của cậu thực không tồi. Tôi là Chu Tiêu, còn cậu? Cậu tên là gì?” Chu Tiêu vươn tay phải tới trước mặt Lâm Bạch Dư.
Lâm Bạch Dư bắt tay: “Tôi tên Lâm Bạch Dư, rất vui được làm quen với cậu.”
Cứ như vậy, trừ Chu Dĩnh ra, Lâm Bạch Dư có thêm một người bạn tên Chu Tiêu ở đoàn phim "Thường Nhạc quận chúa". Chu Tiêu lại dẫn Lâm Bạch Dư làm quen với nhóm diễn viên chính của mình, khiến Lâm Bạch Dư kết bạn được với một nữ chính khác tên Văn Duyên Bình và đám người bọn họ. Có điều, ngoại trừ Trương Du Sâm, thái độ của những người khác cũng chỉ lạnh nhạt với Lâm Bạch Dư.
Suất diễn của Lâm Bạch Dư khá tập trung, chỉ quay hết một tuần là hoàn thành. Trước khi rời khỏi, Mã Hâm cho Lâm Bạch Dư một bao lì xì dày.
“Tiểu Lâm, cháu để số điện thoại lại cho chú. Khi nào có vai diễn thích hợp, chú sẽ gọi điện thoại liên hệ với cháu.”
“Cháu cảm ơn đạo diễn Mã.” Lâm Bạch Dư ngoan ngoãn lễ phép khiến Mã Hâm cực kỳ vừa lòng.
Chu Tiêu với Trương Du Sâm cũng tới tạm biệt Lâm Bạch Dư, cả hai người đều trao đổi số điện thoại với nàng.
“Tiểu Lâm, chờ tớ đóng máy xong, chúng ta cùng đi dạo phố nhé!”
“OK.”
“Tiểu Lâm, nhớ thường xuyên liên lạc với tôi đấy!” Trương Du Sâm cười ha hả nói, thái độ hiền hòa làm các diễn viên khác hâm mộ không thôi. Ai bảo người ta có một tay nghề thư pháp mà ngay cả Trương Du Sâm cũng phải khen ngợi không ngừng cơ chứ!
Trương Du Sâm yêu thích thư pháp, đây là chuyện mà người trong giới đều biết đến. Trong quá trình đóng phim, lúc rảnh rỗi hắn sẽ lấy giấy và bút mực mà mình luôn mang theo bên người ra để luyện tập thư pháp, điều chỉnh tâm trạng.
Lần nọ, đúng lúc hắn đang luyện tập thì Lâm Bạch Dư đi qua, Trương Du Sâm cứ thế kéo Lâm Bạch Dư tới. Hắn vốn định khoe với người bạn nhỏ trình độ thư pháp của mình tốt ra sao, kết quả lại bị Lâm Bạch Dư chỉ ra vài chỗ thiếu sót. Trương Du Sâm kinh hãi biết được Lâm Bạch Dư giỏi thư pháp, bảo nàng viết mấy chữ. Từ đây về sau, mỗi lần Trương Du Sâm luyện chữ đều sẽ gọi Lâm Bạch Dư đến, nhờ nàng chỉ điểm cho mình.
Lâm Bạch Dư lên tiếng: “Trình độ thư pháp của thầy Trương đã tốt lắm rồi, về sau luyện tập nhiều một chút, chắc chắn sẽ hình thành một trường phái riêng cho mình.”
Trương Du Sâm nghe vậy thì cực kỳ vui sướng, tặng một bộ văn phòng tứ bảo mới mà mình đã chuẩn bị tốt cho Lâm Bạch Dư làm quà tạm biệt: “Về sau nếu có viết chữ thì nhớ lưu trữ lại cho tôi.”
(Văn phòng tứ bảo gồm bút, mực, giấy và nghiên mực.)
Lâm Bạch Dư cười: “Vâng, chờ ngài đích thân tới chọn.”
Nàng cực kỳ thích món quà mà Trương Du Sâm tặng. Tuy rằng nàng đã tự mua bút lông mực nước, nhưng chắc chắn chất lượng sẽ không tốt bằng đồ mà Trương Du Sâm tặng.
Lâm Bạch Dư trở về nhà một mình. Phần diễn của Chu Dĩnh chưa quay xong, còn phải đi theo đoàn phim đến chỗ khác quay ngoại cảnh, trong thời gian ngắn chưa đóng máy được. Về đến nhà, sắc trời cũng đã tối sầm xuống. Lâm Bạch Dư quyết định nấu một bát mỳ đơn giản, nhưng lại bị bà Từ kéo đến nhà bọn họ.
“Lưu ca, anh đi công tác về rồi à?” Lâm Bạch Dư chào hỏi Lưu Tử Đống đang ngồi ở trên sô pha xem TV.
“Anh về lâu rồi, tại Tiểu Lâm cả ngày đi sớm về trễ, không nhận ra anh về lúc nào thôi.” Lưu Tử Đống cười nói, “Nghe nói em với Chu Dĩnh đến phim trường điện ảnh làm diễn viên hả? Thế nào? Có vất vả không?”
“Không vất vả đâu, thú vị lắm ạ.” Lâm Bạch Dư trả lời một câu rồi đi vào phòng bếp phụ giúp bà Từ, lại bị bà Từ đuổi ra ngoài, “Con vất vả cả ngày rồi, đừng làm gì nữa. Cứ ngồi nói chuyện phiếm với Lưu ca của con đi, lát nữa thôi là ăn cơm được rồi.”
Lâm Bạch Dư chỉ đành trở lại phòng khách ngồi xuống sô pha, Lưu Tử Đống ném cho nàng một quả lê đông lạnh. Lâm Bạch Dư cắn một miếng, thật lạnh, nhưng cũng rất ngọt.
“Này nhóc, nghe nói giới giải trí đen tối lắm, em phải cẩn thận đấy. Nếu gặp phải chuyện gì thì đừng có nhịn, cứ nói với anh. Tuy rằng Lưu ca này không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn còn đánh nhau giúp em được!”
Lâm Bạch Dư nghe vậy mà ấm lòng: “Cảm ơn Lưu ca.”