Editor: Cơ Hoàng
Lê Bân Úy chính là vị công tử trẻ tuổi mà Lâm Bạch Dư và Liễu Nguyệt đã gặp ở rừng mai. Sau khi thích khách rời đi, hắn đã đợi ở trong rừng một lúc lâu, vẫn không thấy chủ nhân của giọng nói kia tiến vào cánh rừng. Lúc ấy hắn đã bắt đầu nghi ngờ, đợi thêm một hai phút chỉ là để chứng thực phỏng đoán của mình. Lê Bân Úy kiến thức rộng rãi, trong đám thuộc hạ cũng có người biết khẩu kỹ. Tuy nhiên, kỹ thuật của thuộc hạ hắn kém hơn người cứu hắn một chút, không thể phát ra giọng nói của mấy nam nhân một cách sống động như vậy. Lê Bân Úy muốn kết bạn với vị kỳ nhân này, nhưng có vẻ đối phương không muốn bị vướng thêm phiền toái, nên không ra mặt. Lê Bân Úy cần phải chữa thương với xử lý chuyện kế tiếp nên cũng rời đi. Hiện giờ miệng đã vết thương đã được băng bó, chuyện này đã có những người khác điều tra, Lê Bân Úy lại càng muốn làm quen với vị kỳ nhân đã cứu hắn.
Cùng lúc đó, trong phủ đệ hoa lệ nào đó ở kinh thành, một nam nhân có gương mặt giống với Lê Bân Úy và Thái Tử hai phần đang tức giận đến nỗi đập vỡ một bộ trà cụ bạch ngọc giá trị ngàn vàng.
“Một lũ ngu xuẩn! Chẳng phải các ngươi đều tự xưng là thân thủ bất phàm sao? Vài người đi cùng nhau mà không giết nổi một người? Vậy mà các ngươi còn thu nhiều tiền của ta như vậy!”
Nam tử áo đen đứng ở dưới tay người kia chính là thủ lĩnh của đám hắc y nhân từng tấn công Lê Bân Úy hồi sáng. Người áo đen không phải thuộc hạ của nam tử đó, nghe nam tử trách cứ xong, sắc mặt hắn rất khó coi, cười lạnh lùng: “Bởi vì các ngươi không cung cấp cho chúng ta tư liệu rõ ràng của mục tiêu ám sát. Các ngươi không hề nói cho bọn ta biết Ngũ hoàng tử là một cao thủ.”
“Chuyện này...” Nam tử, cũng chính là Tam hoàng tử Lê Bân Dục trợn mắt một cái, càng tức giận hơn, “Là do hắn che dấu quá sâu, ta cũng không biết võ công của hắn lại mạnh như vậy.”
Gương mặt Lê Bân Dục dữ tợn: “Ta cho các ngươi thêm tiền, các ngươi lại phái sát thủ lợi hại hơn ám sát hắn đi, nhất định phải giết chết hắn cho ta.”
Trong mắt hắc y nam tử hiện lên sự khinh bỉ. Còn chưa điều tra rõ ràng về đối tủ của mình đã làm ra hành động nóng vội như vậy, loại người này mà cũng muốn đẩy ngã Thái Tử tự mình thượng vị sao? Ha hả, thì ra trong cái đám được gọi là hoàng tử này cũng có kẻ ngu xuẩn như vậy.
“Chúng ta cự tuyệt mối làm ăn này.” Hắc y nhân nói, “Hiện giờ chẳng những Ngũ hoàng tử đã cảnh giác, mà phía Thái Tử cũng tham dự vào chuyện này rồi. Ta không muốn hủy diệt toàn bộ tổ chức của chúng ta.”
Hắc y nhân xoay người: “Tiền đặt cọc ta sẽ trả lại gấp đôi.”
Nói xong không để ý tới Tam hoàng tử nữa, lập tức rời đi.
“Khốn nạn!” Tam hoàng tử tức giận đến nỗi ném cái ly duy nhất còn tồn tại trên bàn về phía hắc y nam tử. Có điều tốc độ của hắc y nam tử quá nhanh, đã ra khỏi phòng từ sớm. Cái ly kia rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang trong trẻo, chia năm xẻ bảy.
Một bàn chân bước vào từ ngoài cửa, dừng ở trên mảnh nhỏ, không hề để ý mảnh nhỏ dưới chân, sau đó, chủ nhân của cái chân cũng xuất hiện. Đây là một người trẻ tuổi khiến cho người ta cảm thấy vô cùng kỳ lạ, ngũ quan của hắn rất tinh xảo, nhưng tổ hợp với nhau lại khiến gương mặt hắn trở nên cực kỳ bình thường. Sắc mặt người trẻ tuổi này tái nhợt như tuyết, đối lập rõ ràng với bộ quần áo màu đen trên người. Có vẻ như thân thể của hắn không tốt, rất mảnh khảnh, giống như chỉ cần một trận gió lớn là có thể thổi bay hắn đi.
“Ly Lạc, ngươi tới đúng lúc lắm. Huyết Y Lâu đã từ bỏ ám sát Lê Bân Úy, ngươi tìm một tổ chức sát thủ khác, liên hệ bọn họ giúp ta. Dù phải mất bao nhiêu tiền, cũng phải giết chết Lê Bân Úy cho ta.” Lê Bân Dục nghiến răng nghiến lợi nói. Nguyên nhân khiến hắn muốn giết Lê Bân Úy như vậy, trừ việc Lê Bân Úy một lòng trợ giúp Thái Tử, là trợ thủ đắc lực của Thái Tử ra, thì còn vì một nữ nhân. Nữ nhân này chính là chân ái của Tam hoàng tử.
Chuyện xảy ra vào mười hai năm trước, khi đó Thái Tử còn rất trẻ, địa vị cực kỳ vững chắc, có rất nhiều nữ nhân đều chọn hắn là mục tiêu. Mặc dù vị trí Thái Tử Phi đã bị người khác chiếm giữ, nhưng chỉ cần trở thành nữ nhân của Thái Tử, sau này hắn đăng cơ, ít ra bọn họ cũng có thể bắt được vị trí phi tử. Sau đó lại sinh được thêm đứa con trai, con trai có thêm chí tiến thủ một chút, không chừng danh hiệu nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ cũng có thể rơi xuống đầu mình. Chân ái của Tam hoàng tử cũng có ý tưởng như vậy. Đối với Tam hoàng tử thì ả là chân ái, nhưng với ả thì lại không phải. Ả vừa quyến rũ Tam hoàng tử, nhưng mục tiêu lại vẫn luôn là Thái Tử. Nữ nhân đó dùng thủ đoạn xấu xa tính kế Thái Tử, nhân lúc Thái Tử đến nhà của một người có công lớn nào đó dự tiệc, người nhà của ả mua chuộc hạ nhân của gia đình có công lớn kia, khiến Thái Tử trúng ám toán. Nữ nhân kia chạy đến hiến thân cho Thái Tử, xong việc lại ra vẻ vô tội bị cưỡng bách, muốn mượn cơ hội này tiến vào Dục Khánh Cung của Thái Tử. Nhưng mà, lúc ấy Lê Bân Úy vẫn là thiếu niên bé bỏng phát hiện Thái Tử không ổn, đồng thời đã đánh tan âm mưu của nhà nữ nhân kia. Thiếu niên nhỏ lúc ấy còn vô cùng đơn thuần, thân cận, tôn trọng ca ca của mình nên đã cực kỳ tức giận vì nữ nhân kia dám ám hại Thái Tử. Sau khi cứu được Thái Tử, hắn đã bắt một người ăn mày trên đường ném lên giường nữ nhân kia. Cuộc đời nữ nhân kia xem như đã huỷ hoại, gia tộc cũng từ bỏ ả. Vì mặt mũi gia tộc cùng với những cô gái khác, ả bắt buộc phải lựa chọn cái chết. Ả hận Lê Bân Úy đã phá hủy kế hoạch của mình, nên đã để lại tin tức cho Tam hoàng tử là Lê Bân Úy hãm hại ả, đổ tất cả lỗi về âm mưu của ả và gia tộc lên đầu Lê Bân Úy cùng Thái Tử. Tam hoàng tử yêu cực đoan mù quáng, cực kỳ hận Lê Bân Úy, tiếc là hắn vẫn không có cơ hội giết Lê Bân Úy. Mãi đến khi biết vị thư sinh thần bí xuất thân giang hồ như Ly Lạc thì hắn mới tìm được tổ chức sát thủ Huyết Y Lâu nổi danh nhất trong chốn giang hồ, bỏ tiền mua lần ám sát này.
“Có hai, ba tổ chức sát thủ tốt hơn Huyết Y Lâu, nhưng điện hạ, Huyết Y Lâu đã rút dây động rừng, sợ là ba nhà kia sẽ không nhận ủy thác trong lúc đầu sóng ngọn gió này.” Ly Lạc đi đến, ngồi xuống cạnh Tam hoàng tử. Hắn là người duy nhất trong số thuộc hạ dám cùng ăn cùng ngồi với Tam hoàng tử.
“Đáng giận, coi như lần này hắn may mắn.” Tam hoàng tử không cam lòng mà đá chân bàn.
“Điện hạ không nên đặt quá nhiều sự chú ý ở trên người Ngũ hoàng tử, giết hắn chúng ta cũng không có lợi được bao nhiêu.” Ly Lạc muốn uống nước, nhưng thấy trong phòng đã không còn trà cụ ly nước, thu hồi tầm mắt.
“Ta biết kẻ địch quan trọng nhất là Thái Tử, nhưng ta tức không chịu được. Lan Nhi còn nằm dưới đất chờ ta báo thù cho nàng ấy nữa!” Tam hoàng tử lộ ra dáng vẻ cực kỳ thâm tình.
Ly Lạc hơi rũ mí mắt xuống, che lại sự khinh thường trong mắt. Phủ Tam hoàng tử có nhiều nữ nhân nhất, nhiều hơn cả nữ nhân trong hậu cung của Thái Tử, giả vờ si tình cái gì? Thật làm người ta ghê tởm.
“Không, Thái Tử chỉ là địch nhân thứ hai của chúng ta. Địch nhân quan trọng nhất của chúng ta là vị kia.” Ly Lạc dựng thẳng một ngón tay chỉ lên trên.
“Cái gì?” Tam hoàng tử lắp bắp kinh hãi, “Sao phụ hoàng lại có thể là địch nhân của chúng ta được?”
“Điện hạ phải biết rằng, không có bất kỳ ai tình nguyện trao quyền thế cho những người khác, đặc biệt là người cao cao tại thượng như Hoàng Thượng. Người ngẫm lại thái độ của Hoàng Thượng đối với Thái Tử mười năm trước, rồi thái độ hiện giờ của Hoàng Thượng đối với Thái Tử thế nào?”
“Ta không phải Thái Tử.”
“Bởi vì hoàng đế không liệt người vào danh sách người thừa kế ngôi vị hoàng đế.”
Những lời này tạo thành sự đã kích rất lớn đối với Tam hoàng tử, hắn không khỏi nổi giận: “Ly Lạc, đừng coi sự dung túng của ta đối với ngươi trở thành thứ để ngươi có thể tùy ý làm càn.”
Ly Lạc lạnh nhạt ngồi đó, không có một chút sợ hãi.
Tam hoàng tử không khỏi nhụt chí, hiện giờ chưa thể động tới người này được. Chờ hắn, chờ hắn bước lên vị trí kia, hắn chắc chắn sẽ bắt Ly Lạc giả giá đắt vì hành vi hôm nay.
Trên mặt Tam hoàng tử chợt lóe lên vẻ âm độc rồi nhanh chóng biến mất, nhưng vẫn bị Ly Lạc nhìn ra. Ly Lạc cười khinh miệt, Tam hoàng tử ngu xuẩn này mà ngồi được trên ngôi vị hoàng đế, chẳng khác nào bầu trời có thể đổ mưa máu!
Rời khỏi thư phòng của Tam hoàng tử, Ly Lạc chậm rãi đi trở về sân của mình. Hắn ở tại một viện nằm sâu nhất trong phủ của Tam hoàng từ, đây là do chính Ly Lạc yêu cầu. Trừ một nô bộc câm chuyên làm việc vặt vãnh ra, không có người thứ ba dám đi vào sân của hắn. Đã từng có một tên quản sự vương phủ ỷ vào việc muội muội mình trở thành người của Tam hoàng tử, không để Ly Lạc ở trong mắt, cũng không để ý tới sự cảnh cáo của hắn, tự tiện xông vào tiểu viện của Ly Lạc. Nào ngờ trong sân cái tiểu viện vừa nhỏ vừa đơn sơ này lại giăng đầy cơ quan, quản sự cứ thế bị đâm thành con nhím, chết tươi. Muội muội của hắn vì báo thù nên đã nói bậy về Ly Lạc ở bên gối Tam hoàng tử mà bị Tam hoàng tử ghét bỏ. Sau đó cô ta lại bị các nữ nhân khác trong hậu viện ức hiếp, sống mà người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Ly Lạc đi theo một quy luật nhất định mà bước vào phòng của mình. Cửa sổ nhà được mở ra, trên cửa sổ có một con bồ câu đậu lại, đang vùi đầu ăn hạt thóc. Ly Lạc tiến lên, vươn đôi tay trắng nõn xinh đẹp như đồ sứ kia bắt lấy bồ câu, gỡ một tờ giấy trên chân nó xuống.
Xem qua tờ giấy, Ly Lạc nắm mạnh tờ giấy bị kẹp giữa hai ngón tay này một cái, tờ giấy hóa thành tro tàn. Ly Lạc nhấc bút lên, nhanh chóng viết xuống một tờ giấy khác rồi buộc nó vào chân của bồ câu, nhẹ nhàng vỗ đầu bồ câu. Bồ câu đã ăn uống no đủ lập tức giương cánh bay cao, nhanh chóng biến mất ở chân trời.
Ly Lạc nhìn bồ câu đã bay xa trên không trung, khóe miệng nhẹ cong lên, để lộ một nụ cười mỉm. Trong thoáng chốc, khuôn mặt hắn không hề bình thường nữa, mà biểu hiện ra một loại xinh đẹp đến rung động lòng người...
... ...... ...... ...... ...
Lâm Bạch Dư đang ăn bữa sáng thì Chu Dĩnh tới gõ cửa. Hôm nay là lễ khai máy "Thường Nhạc quận chúa", tất cả các diễn viên chính phụ đều phải tham gia. Mặc dù có rất nhiều vai phụ, vắng một hai người cũng sẽ không bị phát hiện, nhưng không ai dám trốn, cũng không có ai muốn trốn. Lễ khai máy sẽ mời các phóng viên tới tham gia, dù mục đích của những phóng viên này chỉ có đạo diễn, nhà làm phim cùng với diễn viên chính, nhưng lỡ như họ may mắn được phóng viên tóm lại phỏng vấn thì sao?
“Chu Dĩnh tỷ, chị ăn sáng chưa?” Lâm Bạch Dư hỏi.
“Chưa, chút nữa chị tới quán của trương thúc mua hai cái bánh bao, ăn trên đường.” Chu Dĩnh nói.
“Vậy thì ăn cùng em đi. Em nấu cháo, đủ cho hai chị em mình ăn.” Lâm Bạch Dư nói. Từ sáng sớm hôm nay nàng đã bắt đầu nấu cháo, cháo ngũ cốc với gạo kê, rượu gạo và hạt ngô, đồ ăn kèm là dưa chua. Lúc bà ngoại còn sống đã làm một bình nước để muối đồ chua cực lớn, đến nay đã được hai mươi năm. Đồ ăn được muối chua cực kỳ ngon miệng.
“Em còn có tâm trạng để nấu cơm hả?” Chu Dĩnh mở to hai mắt nhìn.
“Sao mà không có tâm trạng được? Hôm nay chỉ là lễ khai máy thôi, đã quay phần diễn của chúng ta đâu, có gì mà phải căng thẳng chứ.” Vẻ mặt Lâm Bạch Dư mờ mịt.
“Phục em rồi.” Chu Dĩnh bội phục mà dựng thẳng một ngón tay cái, tâm trạng căng thẳng nghe xong lời nói của Lâm Bạch Dư cũng đã bình phục hơn rất nhiều, “Vậy thì cho chị một bát cháo đi, lâu rồi không được ăn dưa chua của nhà em, rõ thèm.”
Lâm Bạch Dư nhướng mi: “Chị tự lấy đi.”