Diện tích mộ viên ngoại ô phía Đông thành phố Nghi không lớn, nghe nói là nơi phong thủy cực tốt nên không xây dựng thành khu mộ chung. Những người chọn khu mộ này thường phải tiêu tốn một khoản tiền lớn, mỗi năm còn phải chi trả phí mức quản lý cao ngất ngưởng.
Nam Cẩn đến đây vào một buổi cuối tuần, đứng trước cổng khu mộ cô không khỏi cười lạnh, từ một góc độ nào đó, Tiêu Xuyên quả không hề bạc đãi cô.
Nam Cẩn không tốn quá nhiều thời gian đã có thể tìm được phần mộ thuộc về mình theo địa chỉ Lâm Nhuệ Sinh đưa.
Đỉnh núi buổi chiều tà lộng gió, khắp chốn xào xạc tiếng lá tùng kim. Ánh mặt trời chiều sớm đã lẩn khuất nơi chân trời, mây bồng bềnh như từng tầng ruộng bậc thang trùng trùng điệp điệp chạy dài vô tận, tô lên màu ráng chiều với đủ các loại màu sắc lộng lẫy.
Nam Cẩn đứng trước ngôi mộ, làn gió lướt qua thổi tung mái tóc đen dài ngang vai.
Cô đứng lặng.
Trên tấm bia đá cẩm thạch không có ảnh, chỉ có một dòng chữ đơn giản khắc từ trên xuống: “Tần Hoài chi mộ.”
Nghĩa là “Mộ Tần Hoài”.
Dưới góc trái tấm bia là một cái tên khác: “Tiêu Xuyên lập.”
Quá giản đơn.
Không có bất kỳ danh xưng nào, cũng không có lời ai vãn, chỉ có tên cô và tên anh cùng tồn tại trên tấm bia mộ nhỏ bé này.
Gió trên núi không oi bức nhưng Nam Cẩn ngột ngạt không thở ra hơi. Một cảm giác cay nóng từ môi mũi ngấm vào cổ họng cuối cùng rơi và trái tim, đâm cô đau run rẩy.
Cô vô thức nhấc tay lên sờ mặt, bấy giờ mới phát giác trên ngón tay là nước mắt.
Hóa ra thứ vừa mặn vừa đắng vừa chát chảy qua mặt và môi là nước mắt của cô.
Mộ Tần Hoài.
Tiêu Xuyên lập.
Anh lập mộ cho cô sau khi đích thân hạ lệnh cho người giết cô.
Cô là người đã từng một lần mất đi mạng sống.
Đứng trước ngôi mộ tựa như sự giao thoa giữa kiếp trước và kiếp này khiến cô không khỏi hoang mang.
Gió cuốn theo cát bụi, vô thanh vô tức xuyên qua rừng tùng và làn sương chiều bao phủ.
Nam Cẩn đứng lặng trước mộ rất lâu.
Cô từng tưởng rằng bản thân sẽ không còn khóc nữa.
Khi một lần nữa mở mắt nhìn thế giới này, khi từng lớp băng gạc được gỡ xuống khỏi khuôn mặt, khi phải nếm trải muôn vàn đau khổ, cửu tử nhất sinh để sinh hạ An An, cô từng tưởng rằng bản thân sẽ không còn khóc vì những chuyện dĩ vãng, càng không thể rơi một giọt nước mắt vì người đàn ông đó.
Nam Cẩn lau đi từng giọt nước mắt, quay lại nhìn hai cái tên được khắc trên bia mộ.
Khu mộ này không có bậc thang, mỗi ngôi mộ cách nhau rất xa, ngăn cách ở giữa là những cây tùng cao chót vót.
Ánh chiều tà nồng đậm, rừng tùng mờ mờ hư ảo, thỉnh thoảng có những đàn chim vô danh bay qua bầu trời phát ra những âm thanh nhỏ bé, chúng dang rộng đôi cánh phút chốc đã biến mất trong không trung.
Tâm trạng của Nam Cẩn chưa hoàn toàn khôi phục, thấy trời đã tối bèn nhanh chóng đi về phía cổng ra.
Cô bất ngờ bắt gặp một bóng người.
Người đó từ xa đi đến. Ánh hoàng hôn mờ tối không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy được dáng người thon dài cao thẳng. Nam Cẩn ngẩn người, trái tim đập thình thịch.
Cô không ngờ Tiêu Xuyên sẽ đến, hơn nữa anh còn lựa chọn khoảng thời gian giống hệt cô.
Lúc này trong khu mộ không còn ai khác, cô gần như không có nơi ẩn thân, còn đang lưỡng lự đã bị anh bắt gặp.
Tiêu Xuyên chẳng mấy đã đi tới trước mặt cô, con ngươi sâu thẳm hơi nheo lại, thầm lặng quan sát cô: “Luật sư Nam, sao cô cũng ở đây?” Câu nói từ tốn thấp thoáng ý nghi hoặc và tò mò.
Nam Cẩn cố gắng áp chế nhịp tim cuồng loạn, trả lời anh: “Đến đây tế bái một người bạn.”
“Vậy à?” Anh vẫn nhìn cô, “Đúng là trùng hợp thật.”
Hai người đứng rất gần nhau, chiều cao của cô tựa Tần Hoài, cho nên anh phải hơi cúi đầu nhìn cô. Đứng quan sát từ góc độ này khiến Tiêu Xuyên hốt hoảng, không khỏi làm anh ngỡ rằng đứng trước mặt mình là một người khác.
Ngọn gió buổi tối quét qua rừng tùng tạo thành âm thanh xào xạc.
Anh yên tĩnh nhìn cô, không rõ bản thân rốt cuộc đang ngẫm nghĩ điều gì hay là đang tìm kiếm thứ gì, một lúc sau mới nói tiếp: “Đợi lát nữa xuống núi cùng tôi.”
Nam Cẩn ngẩn người, nhưng anh không hề cho cô có cơ hội phản bác liền di chuyển tầm mắt, đi thẳng về phía mộ Tần Hoài.
Nam Cẩn không đi theo nhưng vô thức quay người lại nhìn thân ảnh lạnh lẽo ấy.
Cô thấy Tiêu Xuyên đứng trước mộ Tần Hoài, dáng người anh thẳng tắp, khuôn mặt nghiêng lạnh lùng trầm lặng. Anh không nói chuyện cũng không động đậy, chỉ hơi cúi đầu nhìn xuống tấm bia mộ dù trên đó chẳng có thứ gì ngoài mấy dòng chữ giản đơn. Anh trầm mặc rất lâu, lặng lẽ ngắm nhìn dòng chữ ấy.
Sắc trời mờ tối, nhiệt độ vùng núi giảm rõ rệt, không khí mang hơi thở xơ xác tiêu điều.
Bàn tay buông thõng bên người của Nam Cẩn khẽ nắm lại.
Đó là mộ của cô, đứng trước ngôi mộ là người đàn ông cô đã từng yêu, còn cô đứng từ nơi không xa lặng nhìn cảnh ấy.
Đây là một cảm giác rất kỳ quái, giống như linh hồn người đã chết lơ lửng trong không trung cúi nhìn sự tiếc nuối và tưởng niệm của người khác dành cho mình.
Thế nhưng, anh lúc này có đang tưởng niệm không?
Anh nhìn mộ cô, rốt cuộc là đang suy nghĩ những gì?
Có một khoảnh khắc Nam Cẩn thấy như cô không phải chính cô, bởi vì không ngăn được bước chân, cũng không quản được miệng mình. Đến khi bừng tỉnh mới phát hiện cô đã đứng trước mặt Tiêu Xuyên.
Cô buồn rầu nhìn ngôi mộ, bên tai là giọng nói quen thuộc đang hỏi: “Người này là ai?” Một câu hỏi không hợp thời thế biết bao, không có lập trường biết bao, nhưng âm thanh chấm dứt cô mới ý thức được giọng nói ấy là của cô.
Tiêu Xuyên không nhìn cô, một lúc sau mới trả lời sang ý khác: “Hôm nay là sinh nhật cô ấy.”
Nam Cẩn vẫn đang có chút mơ hồ, bởi vì hôm nay không phải sinh nhật cô. Cô ngẩn ngơ đứng đó, tựa như tốn rất nhiều sức lực suy nghĩ mới sực nhớ ra tất cả những thông tin về Tần Hoài đều là giả tạo, đến ngày sinh tháng đẻ cũng không ngoại lệ.
Hôm nay, đích thực là sinh nhật của Tần Hoài.
Cho nên, anh đến đây để hồi tưởng phải không?
Cô thấy nực cười nhưng không sao cười nổi, nghiền ngẫm nhìn bóng hình Tiêu Xuyên, nắm tay siết chặt lại bên người.
Bầu trời dần tối, khu mộ càng thêm tĩnh mịch cô liêu.
Gió bỗng cuộn lên.
Cô và anh đều không lên tiếng, đến đàn chim trên bầu trời cũng không còn tung tích, xung quanh quá mức tĩnh lặng.
Nam Cẩn vẫn đang hoang mang nên không phát hiện ra điều khác lạ, cô chỉ thấy thân hình Tiêu Xuyên khẽ động.
Một khắc trước Tiêu Xuyên còn đứng trước mộ bỗng cúi mạnh người, âm thanh khẽ khàng xé rách không khí sượt qua sống lưng anh rơi trên mép bia mộ. Tia lửa vụt lên cùng âm thanh va chạm sắc nhọn lạ thường.
Những tia lửa và tiếng đạn chỉ dừng một hai giây liền nối tiếp nhau bao vây mặt đất cùng ngôi mộ. Mùi khói thuốc súng nồng nặc phát tán khắp nơi kích thích dây thần kinh của Nam Cẩn, cô cuối cùng cũng phản ứng lại, bọn họ gặp mai phục.
Nói chính xác hơn là Tiêu Xuyên gặp phải mai phục.
Cô muốn tìm chỗ yểm hộ theo bản năng trước làn đạn hỗn loạn, nhưng xung quanh trống không, căn bản không thể tránh thoát.
Chính vào lúc này bỗng có một cánh tay nắm chặt cổ tay cô.
Nam Cẩn quay đầu nhìn, Tiêu Xuyên đã đứng sau cô tự bao giờ, anh đang kéo chặt cô, nghiêm giọng: “Đi với tôi.”
Cô không để ý được quá nhiều bèn thuận theo bước chân và sức mạnh của anh nhanh chóng chạy về phía khu rừng.
Bụi đất bùng lên theo từng tiếng súng. Có mấy lần Nam Cẩn dường như cảm nhận được từng trận gió bỏng rát quét qua má hoặc bên người cô.
Tiêu Xuyên kéo cô chạy rất nhanh, may mắn là hôm nay cô đi giày đế bằng nên mới có thể miễn cưỡng theo được bước chân anh.
Cô chạy điên cuồng cùng anh suốt một đường, chỉ thấy anh dường như hoàn toàn dựa vào bản năng của cơ thể để trốn tránh từng đợt nguy hiểm ập tới.
Cuối cùng cũng tìm được nơi ẩn nấp, anh giấu cô vào một lùm cây rậm rạp mới buông tay. Sau khi dừng lại Nam Cẩn phát hiện tim cô đập vừa nhanh vừa mạnh tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể vọt ra khỏi lồng ngực.
Cô không thể không tựa người vào thân cây thở dốc, nhìn vô cùng nhếch nhác, bên ta cô vang lên tiếng nói trầm ổn: “Có thể lên rồi.”
Cô vô thức ngẩng đầu phát hiện anh không phải đang nói với cô mà đang nói qua điện thoại.
Nhịp tim của cô vẫn chưa bình thường trở lại, thực ra mắt cô cũng như đang hoa lên, miễn cưỡng mở miệng hỏi: “Bây giờ làm thế nào?”
Những người đó không biết đang lẩn trốn nơi nào, do góc độ hạn chế nên tạm thời yên bình, nhưng khó đảm bảo bọn chúng sẽ không phát động đợt tấn công thứ hai.
“Cô chỉ cần trốn đi là được.” Tiêu Xuyên đáp gọn lẹ, chỉ lạnh nhạt nhìn cô.
Anh hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều so với cô, nhịp hô hấp bình ổn, sắc mặt cũng bình thản như ngày thường tựa như người ban nãy tính mạng treo mành tơ kẽ tóc không phải là anh.
Nam Cẩn không khỏi cau mày.
Nguy hiểm gần kề trước mắt, hơn nữa vừa rồi bọn chúng có vô số cơ hội lấy mạng cô, chỉ do cô may mắn mới không mất mạng. Nhưng dáng vẻ dửng dưng có anh cuối cùng cũng khiến cô lạnh mặt, không thể không nhắc nhở anh: “Bọn chúng là tới tìm anh. Chẳng lẽ anh không biết mình đang làm liên lụy đến một người vô tội?”
Cô vốn thấp hơn anh gần một cái đầu, lúc này bởi vì kinh hãi mà không còn sức lực, đến hít thở cũng khó khăn chỉ có thể nửa ngồi nửa dựa vào thân cây đằng sau nghỉ ngơi nên càng thêm yếu đuối nhỏ bé.
Tiêu Xuyên đứng trước cúi đầu nhìn cô. Gương mặt anh vô cảm, giọng nói không chứa quá nhiều cảm xúc: “Nhưng tôi cũng đã bảo vệ cô.”
“Thế này mà là bảo vệ?” Cô cười lạnh, trong mắt đều là ý cười châm biếm.
Anh không để ý đến cô mà di chuyển tầm mắt, nhìn qua khe hở giữa đám cây: “Người của tôi sắp tới rồi.”
Anh vừa dứt lời, quả nhiên từ phía xa thấp thoáng vang lên tiếng động giống những tiếng bước chân hỗn độn, cũng tựa như tiếng nói chuyện xen kẽ là những âm thanh đánh lộn và những tiếng kêu hét đớn đau.
Tình cảnh ấy chắc chắn vô cùng hỗn loạn, Nam Cẩn nghe thấy từ xa cũng đã kinh hồn bạt vía. Nhưng khi nhìn đến người đàn ông đứng ở bên cạnh chỉ chống tay khẽ nhíu mày tựa như đang chờ đợi tất cả kết thúc, đang chờ đợi kết cục bản thân đã sắp đặt, còn thương vong và cái giá phải trả không phải chuyện anh cần quan tâm. Nam Cẩn không kìm được nhếch khóe môi, thầm lặng nở nụ cười châm chọc.
Thực ra cô phải nhận ra từ sớm.
Anh vốn dĩ chính là như vậy. Đây, mới thực sự là Tiêu Xuyên.
Lắng nghe những tiếng vang kinh tâm động phách ở nơi không xa, cô ngược lại đã dần bình tĩnh, sau một hồi, dường như ý thức được vấn đề nào đó, cho nên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh: “Anh sớm đã biết có người mai phục ở đây.”
Ngữ điệu của cô vừa thấp vừa lạnh, ý vị vô cùng chắc chắn, cuối cùng cũng đã thu hút được sự chú ý của Tiêu Xuyên.
Anh quay lại liếc nhìn cô.
Anh không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nhưng cô quá hiểu anh, chỉ cần một ánh mắt cũng đã khiến Nam Cẩn biết chắc phán đoán của cô là đúng. Cô không khỏi ngây người, trái tim như bị một tảng đá đè nặng, đang từ từ rơi xuống nơi tận cùng băng giá…..
Anh sớm biết nơi này có mai phục, tự nguyện dùng bản thân làm mồi nhử ép đối phương phải hiện thân.
Anh biết rõ sẽ nguy hiểm nhưng khi gặp cô vẫn để cô ở lại.
Nghĩ đến đây, cô khó lòng tin nổi, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh.
Dường như Tiêu Xuyên dễ dàng đọc được suy nghĩ của cô, đôi mày anh nhếch lên nói: “Cô cho rằng tôi cố ý để cô cùng tôi đối mặt với nguy hiểm?” Giọng nói của anh rất bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm u tối ẩn hiện nét chế nhạo: “Hay nói cách khác, cô tưởng rằng sau khi chào hỏi tôi, bọn chúng còn có thể ngoan ngoãn để cô một mình xuống núi?”
Cô vẫn chăm chú nhìn anh, cũng nở nụ cười chế giễu: “Cho nên ý của anh là, anh không những không làm liên lụy tới tôi mà còn đang cứu tôi?”
Anh im lặng, không chút kiêng dè đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới mới nhắc nhở cô: “Ít nhất thì hiện tại cô không bị thương.”
“Có cần tôi phải cảm ơn anh không?” Cô cuối cùng bình tĩnh lại, chống vào cây đứng lên, nhìn anh cười lạnh, “Có điều tôi nghĩ, nếu như ban nãy tôi đen đủi bị người ta bắn chết, chắc anh cũng không có chút áy náy nào đâu.”
Thái độ và lời nói của cô trực tiếp mà mãnh liệt khiến Tiêu Xuyên nhíu mày.
Trên thực tế, trận chiến khốc liệt bên ngoài vẫn chưa kết thúc, nhưng anh đã dành hơn một nửa sự chú ý của mình cho cô. Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô trong im lặng như đang dò xét lại như đang suy đoán. Lúc sau mới từ tốn nói: “Sự thù địch của cô với tôi rốt cuộc là từ đâu mà đến?”
“Thù địch?” Nam Cẩn ngẩn người, tất nhiên sẽ không thừa nhận, “Tôi chỉ đang trần thuật cảm giác của chính mình, sự sống chết của những người xung quanh với anh rốt cuộc là gì?”
“Phải vậy không?” Anh cười không đồng tình, “Có lẽ cô nói phải.”
Bên ngoài khói lửa mịt mùng như vũ bão, còn nơi bọn họ dừng chân tạm thời an toàn.
Nam Cẩn ngắm nhìn gương mặt vô cảm gần ngay trước mắt, có khoảnh khắc cô dường như không phân biệt được bản thân rốt cuộc là ai.
Cho nên cô nói đúng rồi?
Bất kỳ ai bao gồm cả Tần Hoài, sống chết của bọn họ đều không can hệ đến anh, đều không thể khiến anh có nửa phần xúc động.
Tay cô bám chặt vào thân cây xù xì. Lòng bàn tay lưu lại những dấu vết nông sâu khác nhau do dùng lực quá mạnh. Rất đau, nhưng tựa hồ không có cảm giác bởi vì trong lòng cô như đang chất chứa một lò lửa rừng rực đốt cháy lục phủ ngũ tạng. Không có loại đau đớn nào bì kịp nỗi đau ấy, nó cướp đi hơi thở, cướp luôn cả giọng nói thanh âm.
Cô không biết bản thân rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì, chỉ trầm mặc nhìn anh như thế.
Đây là người cô thân thuộc nhất. Cô và anh đã từng sớm chiều bên nhau, quen thuộc hơi thở và độ ấm của nhau, quen thuộc từng ánh mắt từng thói quen của nhau.
Đây cũng là người khiến cô cảm thấy vô cùng xa lạ. Tựa như trước nay chưa từng thực sự thấu hiểu anh, mãi cho đến một lúc nào đó mới biết rằng hóa ra trái tim người này băng giá, giống như huyền thiết được ngâm trong băng, vừa lạnh vừa cứng.
Trải qua việc tìm được đường sống trong chỗ chết của năm năm trước, cô từng tưởng rằng bản thân sẽ không còn đau thương.
Thế nhưng, cảm giác bi thương nơi trái tim này là gì?
Đây là lần đầu tiên cô lờ đi tất cả cố kỵ, vô tư đối diện với anh. Khoảng cách gần đến nỗi như có thể nhìn thấy cả nếp nhăn mờ mờ nơi khóe mắt, mi tâm trên khuôn mặt anh, gần đến có thể nhìn thấy bóng hình cô phản chiếu trong đôi mắt của anh.
Cô không những quên đi cố kỵ, thậm chí còn quên mất bản thân mình là ai, chỉ cảm thấy khó chịu vô cùng, trái tim như đang bị đốt cháy, sau đó chìm nghỉm trong biển hải mênh mông lạnh lẽo.
Cơ thể như trống rỗng, cô nhìn anh lần cuối rồi quay người rời đi. Cô không ngoảnh đầu lại, cho nên không nhìn thấy cái nhíu mày của Tiêu Xuyên.
Tiêu Xuyên vẫn đứng nguyên chỗ cũ, ánh mắt dừng tại nơi cô, một thứ tình cảm nào đó vụt lướt qua gương mặt trước nay luôn bình thản không một gợn sóng.
Giây tiếp sau, bỗng có ánh lửa cực nhỏ xoẹt qua thân cây vụt đến giống như đứa trẻ con nghịch gương soi ánh mặt trời. Nhưng hiện tại mặt trời đã xuống núi, chiều tàn bao phủ khắp mọi nơi.
Mọi thứ chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Cơ thể Tiêu Xuyên di chuyển theo bản năng nhưng không phải gập người tránh né mà vươn tay, dùng tốc độ cực nhanh kéo người phụ nữ chưa phát giác ra điều bất thường, đang chuẩn bị rời đi vào trước người anh.
Tiếng đạn xuyên qua máu thịt phát ra âm thanh ngắn ngủi và nặng trĩu, sau đó là tiếng rên rỉ vang lên trên đỉnh đầu.
Nam Cẩn kinh sợ, nhưng chưa kịp quay đầu, cả người đã bị một lực mạnh xô ngã trên nền đất.
Tất cả những điều tiếp sau đều không còn liên quan đến cô.
Có lẽ do va đập, hoặc giả do nguyên nhân khác, Nam Cẩn chỉ thấy tai ù ù không nghe rõ bất cứ thứ gì, không suy nghĩ được điều gì, trong đầu dường như chỉ là một mảng trống rỗng.
Tuy chỉ duy trì mấy giây ngắn ngủi nhưng lại như đã trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, đến khi cô tỉnh lại mới phát hiện bản thân đang nằm gọn trong vòng ôm của một người nào đó.
Lưng cô dính chặt lấy anh, ngoại trừ hơi thở ấm áp quen thuộc còn có vị tanh nồng của máu, chất lỏng dính nhớp đang chảy ra khỏi lớp áo mùa hè đơn bạc…..
Trái tim đập gấp gáp, cô nằm rạp trên nền đất muốn lật người kiểm tra, miệng bất giác nói: “Tiêu Xuyên, anh……”
Có lẽ bị cô động vào vết thương, Tiêu Xuyên mím chặt cánh môi phát ra một tiếng rên rỉ, dường như phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể hít thở: “Đừng động…đợi người…đến.”
Cho nên cô ngay lập tức không dám cử động.
Rất nhanh đã có tiếng bước chân hỗn loạn từ xa chạy đến. Nam Cẩn vẫn đang nằm dưới Tiêu Xuyên, gần như không có cách nào nhìn rõ tình thế bên ngoài. Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên: “Ca, anh sao rồi?”
Đó là giọng nói của Thẩm Úc, trong lòng Nam Cẩn trầm xuống.
Cô quen biết Thẩm Úc đã lâu, sớm đã quen với kiểu cách thảnh thơi nhàn nhã của anh ấy, nào đã nghe qua ngữ điệu thân thiết và lo lắng như vậy?
Cô mơ hồ cảm thấy lưng mình ướt sũng, mãi cho tới khi có thể lật người tận mắt chứng kiến tình trạng của Tiêu Xuyên liền ngây người.
Một nửa cơ thể Tiêu Xuyên gần như nhuộm toàn màu máu, chiếc áo sơ mi màu nhạt đã không còn phân được màu sắc ban đầu, máu nóng không ngừng tuôn ra từ vết thương bên sườn trái.
Do mất máu quá nhiều nên sắc mặt anh trắng bệch. Thấy người đến, anh như yên tâm hẳn, ý thức cố chống đỡ đến hiện tại dần dần thả lỏng. Đôi môi cũng trắng nhợt mím chặt, rõ ràng vết thương đau đớn như vậy, dòng máu chảy ra mang theo cả ý thức nhưng anh không chịu nhắm mắt.
Anh được Thẩm Úc và những thủ hạ nửa đỡ nửa ôm, có người đang cấp cứu tạm thời, anh chỉ hơi nhíu mày, dùng ánh mắt nửa rời rạc nhìn Nam Cẩn đang thẫn thờ ngồi trên nền đất.
Trán anh rịn lớp mồ hôi lạnh vì đau đớn và mất máu, không nói được nửa lời. Bản thân đã gần như không có sức lực nhưng vẫn cố gắng cử động ngón tay, hình như đang chỉ vào cô.
Thẩm Úc ở ngay bên cạnh nhìn theo tầm mắt của anh, vô cùng đau lòng. Cho nên không đợi Nam Cẩn kịp phản ứng, anh ấy liền dặn dò người khác: “Đưa cô Nam cùng về.”
Khu mộ nằm ở lưng chừng núi, đường đi quanh co uốn khúc, mấy chiếc xe nối đuôi nhau phóng vụt qua. Quay trở về thành phố không ngừng vượt đèn đỏ, cuối cùng dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự.
Nam Cẩn xuống xe đứng nhìn mọi người vồn vã đưa Tiêu Xuyên sớm đã hôn mê vào trong, cô ngập ngừng đứng trước cánh cổng.
Đây là nơi cô từng ở, không ngờ hiện tại có thể trở lại nơi này.
Thẩm Úc đang đi phía trước bỗng quay người nhìn cô. Trong mắt của Thẩm Úc chất chứa một tâm trạng nào đó, như đang nghiền ngẫm, dù sao tất cả mọi chuyện xảy đến quá mức bất ngờ, còn hành động trước khi hôn mê của Tiêu Xuyên càng khiến cho người ta càng khó bề tưởng tượng.
Nam Cẩn thản nhiên nhìn anh ấy nhưng không nói gì cả, chỉ im lặng đi theo bước chân anh.
Thực ra đến bản thân cô cũng không rõ vì sao vào khoảnh khắc hiểm nguy Tiêu Xuyên lại dùng cơ thể để bảo vệ cô?
Giây trước cô còn đang chỉ trích anh máu lạnh, còn đang tuyệt vọng trước trái tim sắt đá của người đàn ông này. Nhưng một giây sau anh lại cứu cô.
Tất cả diễn ra quá nhanh khiến người ta không kịp suy nghĩ, cho nên mới càng khiến cô chấn động. Đối với anh mà nói, cô chẳng qua chỉ là một luật sư có duyên gặp mặt mấy lần, nhưng thời khắc đó anh đến mạng sống cũng chẳng cần.
Tầng hầm của biệt thự thực chất là một phòng đầy đủ mọi thiết bị y tế, Tiêu Xuyên được đưa ngay xuống đó, mấy vị bác sĩ sớm đã chờ đợi ở đây từ lâu.
Xảy ra chuyện này, mọi người không có tâm trạng để ý đến Nam Cẩn, đến những người giúp việc trong nhà cũng bận rộn chạy đi chạy lại.
Nam Cẩn ngồi bất động một mình trong phòng khách, nhìn chằm chằm vào những hoa văn tự nhiên trên sàn gỗ. Cô tuy không bị thương nhưng vô cùng nhếch nhác do ngã trên đất, quần áo giày dép đầy bùn đất, sau lưng áo thấm đẫm một mảng máu khô biến thành màu đỏ thẫm.
Không rõ bao lâu sau cô mới nghe thấy tiếng bước chân. Vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Úc đang đứng trước mặt.
Cô im lặng nhìn anh.
Sắc mặt của Thẩm Úc lúc này không tốt cho lắm, khuôn mặt anh mệt mỏi thâm trầm, nhíu mày nói với cô: “Anh ấy bảo cô vào.”
Nam Cẩn vẫn bất động như không nghe thấy lời anh nói.
Thẩm Úc chỉ nghĩ rằng cô quá kinh sợ đành kiên nhẫn nhắc lại lần nữa: “Anh ấy bảo lên tầng trên, anh ấy muốn gặp cô.”
Tiêu Xuyên không sao rồi.
Anh đã tỉnh lại.
Tựa như đã nhận được tin tức từ Thẩm Úc, Nam Cẩn nhíu mày đứng dậy.
Cô ngồi quá lâu, lúc đứng dậy phát giác đôi chân tê rần vô lực, vừa bước một bước đã gần như ngã quỵ. Cuối cùng Thẩm Úc đỡ cô. Sau khi cô đứng vững bèn rút cánh tay khỏi tay anh, nói khẽ: “Cảm ơn.”
Tiêu Xuyên quả nhiên đã tỉnh lại, bây giờ đang nằm trên giường nghỉ ngơi. Mọi người đều ăn ý rời khỏi phòng trước sự xuất hiện của Nam Cẩn.
Nam Cẩn đi đến bên giường, nhìn khuôn mặt vẫn còn trắng bệch của anh im lặng một lúc mới nói: “Cảm ơn anh.”
Tiêu Xuyên từ từ mở mắt, đôi môi mỏng mấp máy nhưng không lên lời.
Vừa phẫu thuật xong, còn mất nhiều máu, tinh thần của anh cực kỳ không tốt, đến hô hấp cũng khó khăn vất vả. Vết thương nằm dưới sườn, chỉ còn cách mấy xăng-ti-mét là xuyên qua lá phổi. Anh bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, ngược lại đã làm giảm bớt đi rất nhiều không khí áp lực. Hoặc có lẽ vừa thoát khỏi hôn mê, sức lực yếu ớt, tuy ánh mắt vẫn tối tăm nhưng sự sắc bén bớt đi không ít, nhiều thêm mấy phần êm dịu hiền hòa.
Nhưng Nam Cẩn không quen lắm với dáng vẻ này của anh. Trong ấn tượng của cô, anh chưa từng phải chịu vết thương nào nghiêm trọng đến hơi sức để nói chuyện cũng không có.
Nỗi hoang mang và bất an bất chợt dồn lên, giống như của mấy tiếng đồng hồ trước còn trong khu mộ, khi cô cảm nhận được máu anh thấm đẫm lưng cô.
Cảm giác ấy ập đến rất nhanh, nghiêng trời lệch đất, chớp mắt đã nhấn chìm cô, nhanh đến mức cô không có thời gian suy nghĩ. Mãi đến ban nãy, cô ngồi trong góc phòng khách không ai để ý, cũng không ai tới làm phiền, cô mới ngẫm ra, hóa ra nguồn gốc nỗi bất an mãnh liệt ấy chính là sợ hãi.
Cô sợ anh sẽ chết.
Nhưng hiện tại cho dùng anh đang sống, đang nằm ngay trước mặt cô, thậm chí nghe được tiếng hô hấp của anh, cô vẫn không hết kinh hoàng.
Quả đúng vừa nực cười vừa bi ai.
Không trách được người nào. Là bản thân cô dùng thời gian lâu như vậy, nếm trải nỗi tuyệt vọng cùng đau đớn như thiêu đốt nhưng chẳng thể nào hoàn toàn ôm hận người này.
Căn phòng yên tĩnh đáng sợ, Tiêu Xuyên chỉ im lặng nhìn cô. Nam Cẩn gượng gạo né tránh cái nhìn của anh, lấy ra một đồ vật từ trong túi áo, nắm khẽ trong tay mới nói: “Thứ này của anh?”
Một viên ngọc đen sáng bóng nằm gọn trong lòng bàn tay cô, nhìn chất liệu hình như được làm từ gỗ, nhưng khá nặng, hơn nữa rất mịn, vừa nhìn đã biết là đồ tốt.
Cô nhặt được ở mộ viên sau khi hai người đã thoát hiểm, nó rơi xuống vị trí của cô và Tiêu Xuyên, khi đó bên cạnh còn có một đoạn dây đen bị đứt. Cô nghĩ có lẽ là thứ trước nay anh vẫn luôn đeo trên cổ.
Ánh mắt Tiêu Xuyên đặt trên viên ngọc đen có chút rung động, sau đó mới mệt nhọc phát ra một âm tiết: “Ừ.”
Giọng anh vừa trầm vừa khô ráp như kiệt sức, anh nhắm mắt một lúc mới lại mở ra nhìn cô.
Nam Cẩn vẫn cụp mắt giống như không phát giác ra cái nhìn chăm chú của anh. Thực ra cô biết, từ khi cô bước chân vào phòng anh đã luôn dùng ánh mắt như có như không nhìn cô, không rõ trong lòng anh đang nghĩ gì.
Nếu đã là món đồ quý giá, còn luôn được Tiêu Xuyên giữ lại bên người, cô bèn chủ động nhặt nó, muốn đặt viên ngọc vào tay anh.
Tay cô vừa chạm vào tay anh, ngón tay bỗng bị anh nắm chặt.
Anh nhẹ nhàng bao bọc viên ngọc cùng ngón tay cô trong lòng bàn tay.
Nam Cẩn kinh ngạc, vô thức giãy ra, nhưng anh không cho phép, càng nắm chặt tay hơn.
Có một khắc cô ngừng giãy giụa bởi nghe được tiếng rên rỉ vì bất ngờ dùng sức động đến vết thương, cô tự giác không còn giật tay ra nữa.
Ngón tay cô dính sát với lòng bàn tay Tiêu Xuyên, cô cảm nhận được nhiệt độ man mát và hơi ẩm trong lòng tay anh. Anh không ngừng toát mồ hôi lạnh vì đau nhưng cố không để lộ ra mặt, chỉ bình tĩnh nhìn cô, con ngươi thâm thúy chứa một loại kiên trì và dò xét.
“Anh định làm gì?” Cô hạ giọng, khó tránh khỏi chút miễn cưỡng cùng gấp gáp.
Nhưng Tiêu Xuyên vẫn không nói chuyện, đôi môi mỏng hơi mím, bàn tay ấy âm thầm chiếm cứ từng tấc da thịt, cuối cùng là nắm lấy cả bàn tay cô.
Anh nắm rất chặt, viên ngọc gỗ cộm lên giữa hai bàn tay gây cảm giác khó chịu, nhưng anh dường như chẳng bận tâm, ngón tay cái vô thức ve vuốt mu bàn tay cô, sau đó nặng nề nhắm mắt.
Nam Cẩn cắn răng thử rút tay ra nhưng không ngờ anh dù bị thương mà sức không nhỏ, không cho cô nửa phần cơ hội chạy thoát.
“Tiêu Xuyên!” Cô không để tâm được quá nhiều liền gọi thẳng tên anh, “Thả tôi ra!”
Anh không đáp lại, tiếng hít thở nặng nề và bình ổn, hóa ra là anh đã ngủ rồi.
Dù sao cũng mới vừa làm xong phẫu thuật, có thể tỉnh lại trong chốc lát hoàn toàn dựa vào ý chí kiên cường của anh. Còn bây giờ có lẽ anh đã quá mệt mỏi, cho nên mới ngủ nhanh như vậy.
Rèm phòng ngủ không khép chặt, nhìn qua khe hở của cửa sổ sát đất là màn đêm vô tận, giống như tấm rèm nhung rủ xuống từ bầu trời, thấp thoáng ánh sáng lấp lánh như ánh sao, lại như ánh đèn điện yếu ớt điểm xuyết trên nền nhung lụa, giống như những chuỗi dạ minh châu chiếu sáng long lanh.。
Tiêu Xuyên đã ngủ say, bàn tay anh dần buông lỏng, nhưng Nam Cẩn tựa như quên mất phải rút tay lại, cô lơ đãng ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ.
Cô dần cúi thấp người để bản thân nửa quỳ trên tấm thảm bên giường, ánh mắt chuyển tới bàn tay đang nắm tay cô của anh.
Cô sớm đã nhận ra viên ngọc kẹp giữa bàn ta cô và anh. Cô nhận ra ngay khi nhìn thấy nó trong buổi chiều ở mộ viên.
Bởi vì nó vốn là món đồ của cô.
Năm đó một người bạn làm về gỗ tử đàn đến thăm nhà. Người đó bình thường rất bận rộn, liên tục đi nước ngoài công tác, hiếm lắm mới có dịp gặp mặt. Hình như anh ta có chuyện gấp cần Tiêu Xuyên giúp đỡ, ra tay rất hào phóng, hai người bàn bạc chưa lâu anh ta đã gửi đến cả một bộ đồ gia dụng làm bằng gỗ tử đàn.
Ngoại trừ đồ gia dụng còn tặng thêm mấy đồ vật nhỏ xinh. Tiêu Xuyên không có hứng thú với chúng nhưng cô thì ngược lại. Trong đó có một chuỗi vòng tay cô đặc biệt yêu thích. Có lẽ đó chính là ‘vừa nhìn đã yêu’ mà người ta hay nói.
Nhưng chiếc vòng đó rất lớn, rõ ràng là dành cho đàn ông, không phù hợp đeo lên cổ tay nhỏ bé của cô.
Về sau Tiêu Xuyên cho người tháo ra, chỉ lấy một viên trong số đó khảm vào dây chuyền cho cô.
“Cảm ơn!” Nhận được món quà cô cực kỳ vui vẻ, quên hết tất cả kiễng chân lên hôn má anh.
Anh khi đó dường như rất không vừa ý, cười như không cười nhếch mày nói: “Hình như đây là lần đầu tiên em chủ động hôn anh.”
Anh nói rất thẳng thắn khiến cô ngượng ngạo.
Không sai, bởi vì nguyên nhân không thể nói ra nên trong giai đoạn mới bắt đầu mối quan hệ cô đều ở thế bị động. Cô rất ít khi chủ động hôn anh, rất ít khi chủ động ôm anh, cho dù ngay cả trong những đêm khuya tĩnh mịch hai người quấn chặt lấy nhau, cô đều bất ngờ bừng tỉnh cố cưỡng ép dập tắt ham muốn của bản thân.
Lần duy nhất cô bỏ mặc tất cả để hôn anh có lẽ là vào khoảng thời gian hai tuần trước khi bọn họ chính thức chia xa.
Đêm đó cô nhiệt tình hơn bao giờ hết, cô dùng bờ môi và hơi thở gấp gáp kích thích ham muốn nguyên thủy nhất của hai người. Cô rất hiếm khi có dáng vẻ như một con cá sắp ngộp cạn ra sức giãy giụa bên bờ, không ngừng đòi hỏi nguồn sinh mệnh. Còn anh chính là người đem đến sức sống dồi trào cho cô, dùng sự mơn trớn và kích tình để cô được sống lại.
Tất cả dường như đều có dự cảm, bởi vì dự cảm sắp phải chia xa nên cô mới có thể liều lĩnh buông thả tất cả những tình cảm chân thực đè nén bấy lâu trong tâm hồn.
Quả nhiên, mười mấy ngày sau đó, Tiêu Xuyên đã phát hiện ra bí mật của cô.
Bí mật cô che giấu hai năm liền, nguyên nhân khiến cô đến bên anh, cuối cùng cũng có một ngày bị vạch trần.
Chào đón cô là phong ba bão táp như trong dự liệu. Có lẽ ngoài cô ra, không còn ai có thể chứng kiến dáng vẻ bừng bừng giận dữ của Tiêu Xuyên.
Người đàn ông trước nay luôn lạnh lùng thâm trầm, gặp bất cứ chuyện gì đều không thay đổi sắc mặt cuối cùng cũng nổi giận. Đáy mắt sâu thẳm ngưng tụ băng tuyết ngàn năm, anh như muốn bóp cổ cô đến chết trong căn phòng ngủ.
Cô không giãy giụa cũng không lên tiếng phản bác, chỉ khép đôi mắt lại như chấp nhận số mệnh, chờ đợi anh đến xử lý.
Không khí càng ngày càng ít, cổ họng và phổi đau đớn. Khi đó cô đã nghĩ bản thân sắp chết rồi.
Nhưng không.
Cô hình như nghe thấy Tiêu Xuyên giận quá hóa cười, anh hừ lạnh một tiếng rồi buông tay. Không khí trong lành ập vào trong phổi làm cô không ngừng ho khan. Cô ho đến ngập tràn nước mắt, còn anh không chút lưu tình ném cô ngã ngồi trên đất.
Tiêu Xuyên lạnh lùng không còn một tia ấm áp, đến giọng nói của anh cũng vậy, anh cúi đầu nhìn dáng vẻ vô cùng nhếch nhác của cô, từng câu từng chữ cảnh cáo: “Từ hôm nay trở đi, em đừng mong đi đâu hết. Tôi sẽ không để em rời căn phòng này nửa bước.”
Trước khi đi anh thu lại điện thoại của cô, giật đứt dây cáp của điện thoại bàn, đồng thời khóa trái cửa phòng.
Cô cạn kiệt sức lực phủ phục trên thảm trải sàn, nửa bên mặt vẫn cảm nhận được độ ấm nhưng trái tim như chìm trong vực thẳm vừa cứng vừa lạnh.
Có lẽ do động tác của Tiêu Xuyên quá mạnh làm đứt chiếc vòng cô đeo trên cổ. Đợi đến khi cô ngồi dậy đã không biết viên ngọc đó lăn đến nơi nào.
Nhưng cô không ngờ rằng hạt ngọc gỗ tử đàn lại ở bên cạnh Tiêu Xuyên.
Cô như ngỡ ngàng, lại như khó bề tin tưởng, bất giác ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nằm trên giường. Anh ngủ không sâu giấc, đầu mày nhíu lại, tiếng hít thở nặng nề do đau đớn.
Nam Cẩn nhìn anh rất lâu, như đang nhìn một người xa lạ.
Cô phát hiện bản thân không hề hiểu người đàn ông này. Khi cô cam nguyện từ bỏ tất cả vì anh, anh đã tàn nhẫn cho người giết cô. Nhưng sau khi cô cho rằng mình đã nhìn rõ sự máu lạnh vô tình của anh lại phát hiện dường như anh chưa từng quên cô.
Như ác quỷ và thiên sứ, đen và trắng, hai thái cực hoàn toàn đối lập nhau tồn tại trong một con người, khiến cô nhất thời không thể phân biệt đâu mới thực sự là anh?
Dưới nhà, Dư Tư Thừa và Trình Phong sau khi kết thúc công việc liền vội vã tới đây.
Thấy Thẩm Úc ngồi uống trà một mình trong phòng khách, Dư Tư Thừa bùng lửa giận lên tiếng trước: “Ca bị thương thành như thế cậu còn tâm trạng ngồi đây uống trà đọc báo?”
Thẩm Úc nghe vậy liếc anh ấy, không nhanh không chậm nói: “Hay cậu lên xem xem?”
“Rốt cuộc là thế nào?” Dư Tư Thừa ngờ vực, “Nghe nói Nam Cẩn cũng ở đó?”
Thẩm Úc hất cằm về phía Trình Phong: “A Phong, cậu đi đi. Chẳng phải cậu chưa gặp Nam Cẩn sao?”
Trình Phong nhếch mày: “Cô ta đang ở trên tầng?”
“Ừ.”
“Vậy tôi lên đó xem.”
Đã gần nửa đêm, Nam Cẩn rất mệt mỏi.
Trải qua tình cảnh hỗn loạn cùng nguy hiểm, sau đó phải gắng gượng chờ đợi Tiêu Xuyên làm xong phẫu thuật, bị giày vò như vậy nên khi tĩnh lặng, mệt mỏi như con sóng cuồn cuộn cuốn lấy cơ thể cô.
Nam Cẩn chỉ thấy rã rời, dù sao trước đó cô cũng đã phải hao tổn sức lực và tinh thần liên tiếp biện hộ trên Tòa suốt một ngày. Cô còn chưa kịp nghĩ xem vì sao Tiêu Xuyên không tiếc sinh mạnh cứu cô trong thời khắc quan trọng liền gục xuống bên mép giường chìm vào giấc ngủ.
Sau lưng cô đều là máu nhìn rất ghê rợn, từng cục máu đông bết vào lọn tóc xõa tung trên bờ vai nhỏ bé. Khi cô ngủ, một tay vẫn đang được Tiêu Xuyên nắm lấy, tư thế ngủ dựa giường nhìn rất không thoải mái.
Giây phút Trình Phong mở cửa phòng, đập vào mắt anh chính là cảnh tượng này.
Có hơi lạ lẫm nhưng không khó coi chút nào.
Tuy là dáng vẻ hiện tại của Nam Cẩn thảm hại nhưng càng tôn thêm vẻ yếu ớt mảnh mai của cơ thể.
Ánh đèn ấm áp chiếu bên chân cô phát ra từng vòng ánh sáng nhạt dịu dàng, tựa như từng gợn ánh sáng lăn tăn trong nước. Cô tĩnh lặng nghiêng người nằm ở nơi đó, nhịp thở nhẹ nhàng như một đóa hoa sen say ngủ.
Trình Phong ngập ngừng trước cửa phòng một chút liền quay người ra ngoài.
Đi xuống tầng một, anh không khỏi học theo lời Dư Tư Thừa vừa nói, hỏi: “Trên lầu rốt cuộc thế nào? Tôi bị làm cho mơ hồ rồi.”
Dư Tư Thừa ném cho cậu ta một điếu thuốc, bản thân ngậm một điếu, lời nói hàm hồ không rõ: “Sao cậu xuống nhanh thế?”
“Họ đều ngủ rồi.”
“Cái gì?” Dư Tư Thừa trợn mắt, quên cả châm thuốc, “‘Đều ngủ rồi’ là sao?”
Trình Phong bỏ mặc anh ấy, quay đầu nhìn Thẩm Úc: “Hai người bọn họ là thế nào?”
Thẩm Úc ném cho anh biểu cảm ‘cậu hỏi tôi tôi hỏi ai’, từ tốn uống ngụm trà, nói: “Việc này không đến lượt chúng ta lo nghĩ.”
Tuy là nói như vậy nhưng ai cũng có lòng hiếu kỳ. Sau khi Thẩm Úc đã thuật lại tình hình ở mộ viên một lượt, Dư Tư Thừa trầm ngâm hút liền mấy điếu thuốc, cuối cùng chỉ có thể rút ra một kết luận: “Ca của chúng ta nhìn trúng Nam Cẩn rồi.”
Trình Phong liếc nhìn anh ấy nhưng không lên tiếng. Ban nãy anh nhìn rõ mồn một, bàn tay của người phụ nữ đó vẫn luôn đặt trong lòng bàn tay Tiêu Xuyên.
“Các cậu nói là cô ta giống Tần Hoài?” Trình Phong bất ngờ hỏi. Ban nãy anh lên tầng nhưng chỉ nhìn được bóng lưng cô.
“Cũng không hẳn,” Dư Tư Thừa vừa hút thuốc vừa suy nghĩ, “Có lúc giống nhưng có lúc lại không giống lắm.” Anh nhả hai vòng khói mới lắc đầu như đang cảm khái: “Nói tóm lại là cô Nam Cẩn này rất giỏi, không giống những người phụ nữ bình thường.”
Thẩm Úc nghe đến đây không nhịn được cười một tiếng: “Lấy cô ta ra sao cùng đám bạn gái của cậu?”
“Cút! Mắt trọn bạn gái của tôi rất tốt!” Dư Tư Thừa cười mắng, nhưng không thể không thừa nhận: “….. Nhưng người như Nam Cẩn cũng chỉ có vị kia mới chế ngự được thôi.” Anh duỗi một ngón tay chỉ lên trần nhà.
Thẩm Úc lại cười nhưng lần này thì không phản bác. Một lúc sau anh mới đột ngột nói: “Lâm Diệu chắc cũng sắp đến rồi đấy.”
Việc Tiêu Xuyên bị tập kích và những sự việc sau đó không ai để Lâm Diệu biết, nhưng Lâm Diệu có nguồn tin tức của riêng mình, chuyện này chắc chắn không che giấu được.
Quả nhiên, mấy phút sau, ngoài cổng vang lên tiếng xe quen thuộc. Thẩm Úc và Trình Phong nhìn nhau, chỉ có Dư Tư Thừa thở dài một hơi, dập tắt đầu lọc đứng dậy chủ động đón tiếp người con gái đang vội vã xông vào.
“Sao em đến đây?” Anh cười hi hi hỏi.
Lâm Diệu vừa vội vã đến đây, hơi thở gấp gáp, trừng mắt chất vấn ba người đàn ông đang ngồi trong phòng: “Xảy ra chuyện lớn như vậy sao không ai thông báo cho em?”
“Ca đang nghỉ ngơi trên phòng, đừng lớn tiếng.” Trình Phong vừa pha trà vừa nói, “Huống hồ đây cũng là ý của anh ấy.”
Cho dù biết Tiêu Xuyên không nguy hiểm đến tính mạng nhưng Lâm Diệu vẫn phóng xe tới đây, dọc đường không biết đã vượt bao nhiêu đèn đỏ, cô vừa bực vừa lo nhưng thấy Trình Phong dùng Tiêu Xuyên ra ép thì không khỏi lạnh mặt.
Dư Tư Thừa rất vui vẻ hòa hoãn không khí, khuyên cô: “Em không cần vội, chẳng phải mấy người bọn anh đều trông coi ở đây đó sao, không sao đâu. Anh ấy không muốn cho em biết đều có nguyên nhân của anh ấy.”
“Vậy thì em càng phải đi hỏi xem rốt cuộc là nguyên nhân gì.”
Lâm Diệu lạnh lùng nhìn ba người, quay người đi lên lầu.
“Hiện tại tốt nhất cô đừng lên.” Thẩm Úc thư thả nhìn cô nói tiếp, “Có chuyện gì để mai nói.”
“Vì sao em không thể lên?”
“Bởi vì không thích hợp.”
Lâm Diệu ngẩn người, bỗng cười lạnh: “E rằng nơi này còn chưa đến lượt anh làm chủ đâu.”
Tâm trạng hiện tại của cô rất cực đoan, lời nói tất nhiên cũng sẽ không lọt tai. May là Thẩm Úc không để bụng, thần sắc anh bình thản nhìn cô: “Anh là vì muốn tốt cho cô.”
“Lâm Diệu,” Dư Tư Thừa cũng ngăn cô lại, thần sắc nghiêm túc hiếm có, “Em về đi. Đợi sáng mai ca tỉnh lại, anh sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Nếu em không đồng ý thì sao?” Lâm Diệu vẫn cười lạnh.
“Vậy thì mất vui.” Dư Tư Thừa nói, “Từ khi nào mà em cũng giống như đám phụ nữ không biết điều thế?”
Lâm Diệu nhướng mày nhắc nhở anh: “Em vốn dĩ chính là một người phụ nữ.” Cô nhìn hai người đàn ông còn lại, nói chắc như đinh đóng cột: “Mấy người có chuyện giấu em.”
Lời cô vừa dứt, căn phòng khách rơi vào tĩnh lặng sau đó Trình Phong mới lên tiếng: “Mọi người đã quen biết nhau mười năm, bọn anh đã bao giờ hại em chưa?”
Lâm Diệu ngây người.
Lời này là thật. Bọn họ đã kề vai sát cánh cùng nhau vượt qua biết bao sóng to gió lớn trong suốt mười năm, giao tình này chẳng thể dùng ngôn ngữ để hình dung, sợ rằng người ngoài cũng không có cách nào hiểu được. Cho nên dù thỉnh thoảng có xung đột nhưng rất nhanh đã được giải quyết. Mọi người đều là anh chị em trong cùng một gia đình, không có ai tính toán quá nhiều.
Tiêu Xuyên bị thương nặng, cô hận không thể đắc tội toàn thế giới nên nhất thời bồng bột lỡ miệng nói ra những lời như thế. Cô giữ bình tĩnh nhìn về phía cầu thang, tuy biết rõ ba người đàn ông có chuyện giấu giếm nhưng không muốn nghiên cứu quá sâu.
Thái độ của Trình Phong không nóng không lạnh, nhưng ít nhất anh nói đúng một câu.
Bọn họ tuyệt đối sẽ không làm hại cô.
Cho dù có che giấu nhưng cũng chỉ vì muốn tốt cho cô.
Lâm Diệu cụp mắt trầm lặng một hồi mới nói: “Được rồi, vậy em về trước đây.”
Cô đi rất nhanh, vừa lên xe liền phóng vụt đi.
Tiếng xe xa dần, Trình Phong mới quay đầu nhìn Dư Tư Thừa, như vô cùng hứng chí hỏi: “Cậu nói Nam Cẩn rất lợi hại, vậy cô ta có trên cơ Lâm Diệu không?”
Dư Tư Thừa thở phào một hơi ngồi về sofa hút thuốc, vừa nhả khói vừa liếc xéo anh ta, không nhịn được chửi thề: “Mẹ nó, tôi phát hiện ra rồi nhé, tiểu tử cậu thích ngồi xem náo nhiệt à.”
“Thì đang rảnh mà.” Trình Phong ngoắc tay ra hiệu cho anh ấy ném bật lửa qua, lên tiếng đề nghị: “Hay chúng ta cược đi, thấy sao?”
“Cược cái gì?”
“Cược phản ứng sau khi biết chuyện của Lâm Diệu.”
Nhìn nụ cười gian xảo như hồ ly tinh của hai người kia, Dư Tư thừa lắc đầu nguầy nguậy: “Quen biết hai người đúng là lỗi lầm lớn của Lâm Diệu.”
Thẩm Úc vớt trà nổi trong tách, ngước nhìn anh ấy: “Cậu thấy bất công thay cô ấy? Tâm tư của cô ấy bao nhiêu năm nay đã giấu được ai? Biết rõ là việc không có khả năng xảy ra thì nên sớm từ bỏ. Lằng nhằng lâu như thế, Tần Hoài đi rồi, giờ lại thêm một cô Nam Cẩn, cô ấy còn không chịu tỉnh ngộ về sau chỉ có tự chuốc khổ vào thân.”
Dư Tư Thừa nhàn nhã hút thuốc, nhất thời không lên tiếng.
Tầm mắt Thẩm Úc quét một vòng trên khuôn mặt anh ấy, bỗng nói: “Không lẽ cậu thích cô ấy rồi?”
“Nhạt nhẽo!” Dư Tư Thừa ném đầu lọc thuốc mắng một câu, “Tôi coi cô ấy như em gái thôi.”
Thẩm Úc không nói tin hay không, chỉ cười nhạt một tiếng: “Là huynh đệ nên tôi khuyên cậu một câu, cô ấy là bông hoa hồng dại mọc đầy gai, cậu sẽ bị đâm cho đầy thương tích đấy.”
~~ Còn tiếp ~~