Năm ,
Thành phố Nha Trang.
Huỳnh Minh Tuệ là một cô gái hay lo xa, luôn biết điểm dừng. Còn Lâm Ân Tú thì lại là người háo thắng, nước đến chân mới nhảy.
Huỳnh Minh Tuệ muốn cả hai chỉ đầu tư chứng khoán dừng lại ở một mức độ nhất định, nhưng Ân Tú lại một mực không chịu, quyết định lấy thêm tiền tiết kiệm và các khoản riêng tư dùng vào lúc cấp bách để đổ hết vào các mã chứng khoán.
Đến khi số tiền đã lên đến con số trên dưới hai tỉ, Huỳnh Minh Tuệ mới phát hiện ra việc chị giấu cô, mà lấy thêm tiền đi đầu tư.
Minh Tuệ cảm thấy thật sự tức giận, dường như Ân Tú chẳng có chút nào tôn trọng gì đến ý kiến của cô. Nhưng mọi chuyện vốn cũng đã lỡ rồi, không thể bắt chị bán tháo bán lỗ để lấy tiền về được nữa.
Minh Tuệ đành phóng lao thì phải theo lao cùng chị.
Năm , Ân Tú và Minh Tuệ đã cùng trải qua cái Tết thứ ba bên cạnh nhau.
Năm nay, cô quyết định sẽ theo chị về quê để cùng ăn Tết. Minh Tuệ đã chán cái cảnh phải ở một mình vào những dịp quan trọng trong năm như thế này lắm rồi.
Suy nghĩ của cô, ít nhiều gì cũng đã thoáng hơn lúc xưa rất nhiều, không còn thường xuyên thấy tủi thân hay tuyệt vọng nữa. Cũng không còn ganh tỵ với sự sum họp của gia đình Lâm Ân Tú.
Minh Tuệ quyết định sẽ trở thành một phần trong gia đình của họ, cô không muốn ép Ân Tú vào con đường lựa chọn một trong hai: Gia đình hay tình yêu.
Vì yêu chị, Minh Tuệ không muốn làm chị khó xử vì cô.
Hơn nữa, Lâm Ân Tú còn một mực muốn cô về quê cùng chị, để chiều ý Ân Tú. Minh Tuệ đã quyết tâm theo chị về nhà.
Khi qua Tết nguyên đán, cả hai bắt đầu từ Cam Ranh cùng quay lại thành phố Nha Trang mà làm việc.
Nhưng năm nay dịch bệnh Corona cũng bắt đầu bùng lên dữ dội trên toàn cầu.
Virus corona gây hội chứng hô hấp cấp tính nặng , viết tắt SARS-CoV-, là một chủng coronavirus gây ra bệnh viêm đường hô hấp cấp do virus corona.
Dịch bắt nguồn từ Trung Quốc, trong đợt bùng phát đại dịch COVID- ở thành phố Vũ Hán của Trung Quốc và bắt đầu lây lan nhanh ra toàn thế giới.
Việt Nam đứng đầu trong việc phòng chống bệnh, nhanh chóng hạn chế các chuyến bay Quốc Tế, các hoạt động vui chơi giải trí đông người ở các thành phố lớn, trong đó có Thành Phố Nha Trang vốn đông đúc khách du lịch Trung Quốc và các khách nước ngoài khác.
Và đương nhiên, sinh viên học sinh cũng không cần phải đi học. Khi Minh Tuệ và Ân Tú quay lại Nha Trang vào tầm tháng hai sau Tết. Cả hai quyết định nghỉ bán chờ tình hình dịch ổn định lại sẽ tiếp tục.
Nguồn thu nhập của quán cơm vốn cũng dựa vào sinh viên mấy trường đại học và cao đẳng xung quanh đây, nên việc họ phải tạm đóng cửa quán là điều không tránh khỏi.
Minh Tuệ cũng muốn tận dụng khoảng thời gian này để cho Ân Tú nghỉ ngơi, chị có vẻ xanh xao và ốm yếu rất nhiều. Lại hay sốt bất chợt và thường xuyên hơn trước.
Nhưng, có vẻ không như Minh Tuệ mong đợi, Việt Nam xuất hiện ngày càng nhiều nhiều ca bệnh hơn, tình hình dịch trên Thế Giới cũng càng ngày càng căng thẳng.
Đã qua tháng thứ ba rồi mà sinh viên vẫn chưa đi học lại, Ân Tú và Minh Tuệ vẫn phải tiếp tục đóng cửa quán, nhưng tiền mặt bằng vẫn phải nộp không thiếu một đồng.
Hôm nay là là đúng là ngày hẹn phải nộp tiền quý I cho chủ đất, Ân Tú và Minh Tuệ thở dài, lấy số tiền tiết kiệm trong mấy năm qua ra sử dụng.
“Tình hình dịch bệnh căng thẳng, cô có thể giảm một ít tiền mặt bằng cho con được không ạ?”
Ân Tú cất lời, giọng năn nỉ ỉ ôi với bà chủ đất. Dường như cả một quý của năm nay hai đứa chẳng bán được ngày nào. Việc gồng gánh đóng tiền mặt bằng thật sự là quá sức.
“Cô cũng thông cảm cho tụi con, cô cũng biết hai đứa khó khăn. Nhưng cô cũng không giúp gì được. Mấy đứa đóng đủ giúp cô.”
Ân Tú mặt mày méo xệch, đưa một cọc tiền dày cho bà chủ, bà ta cười “hiền” giọng thâm tình:
“Cô xem tụi con như con gái của cô vậy, nếu mấy đứa không làm nổi nữa thì trả mặt bằng lại cho cô. Cô cho cháu gái cô thuê. Không sao hết.”
Minh Tuệ tinh ý đưa ánh mắt qua nhìn bà chủ đất. Thật sự rất muốn đánh người. Cái quán công sức của hai đứa, sang không biết bao nhiêu tiền, giờ vì mấy câu thâm tình giả tạo của bà ta mà muốn lấy ngang của hai đứa.
Hơn nữa còn là ở thời điểm này, không phải là muốn ép người quá đáng sao?
Ân Tú và Minh Tuệ không phải là không có tiền, chỉ là trùng hợp họ đã đầu tư hết tiền vào chứng khoán, kể cả những khoản dự phòng. Chính vì lẽ đó cả hai của hiện tại dường như rỗng túi.
Ân Tú gượng cười:
“Dạ thôi ạ, cám ơn cô, tụi con làm tiếp được. Thưa cô tụi con về.”
Minh Tuệ cùng Ân Tú ra xe, mỗi người điều có một nỗi lo nghĩ riêng, quý này họ còn trụ được, nhưng nếu dịch còn kéo dài, họ không biết còn có thể trụ được bao lâu.
Ân Tú buồn bã chở Minh Tuệ về nhà, cả hai không ai nói với ai câu nào. Thật sự chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có lúc họ sẽ rơi vào bước đường cùng như vậy.
- HẾT CHƯƠNG -