Mặc dù buổi tối hôm đó Dương Thành Vũ nói thích tôi, nhưng những tháng ngày sau, mối quan hệ của chúng tôi cũng không tiến triển hơn thêm được tí nào. Mọi chuyện vẫn không rõ ràng, Dương Thành Vũ không nhắc lại hay quan tâm cuộc sống thường ngày của tôi, mà tôi thì cũng không đề cập đến một màn đó. Khoảng cách chúng tôi lúc gần lúc xa, những lúc nào phải đi dự tiệc hay đi tiếp khách, tôi vẫn mang mác thư kí đi cùng nên mọi người ở đó cũng chẳng ai nhận ra được. Có duy nhất trưởng phòng Lê, những lúc rảnh dỗi ngồi nói chuyện với nhau, chị ấy luôn hỏi tôi.
- Hai người vẫn cứ mơ mơ hồ hồ như thế à. Vẫn chưa đi đến giai đoạn chín muồi sao?
Tôi liếm môi, trốn tránh câu hỏi của chị ta.
- Cái gì mà chín muồi. Chị nghe ai nói thế?
- Cần gì ai nói. Tôi nhìn sắc mặt cô là biết tỏng cô đang mong cái gì muốn cái gì rồi. Tổng giám đốc đối với cô có tình ý, tôi đoán cô cũng có ý với anh ta, ân oán trước kia hai người là cái gì bỏ được thì bỏ hết đi. Năm nay cậu ta cũng ba mươi bốn rồi, chẳng còn trẻ trung nữa đâu.
Trưởng phòng Lê vừa nói vừa nhìn tôi chăm chú. Ánh mắt của chị ta rất sắc, chỉ cần nhìn một cái là có thể thấu hết được tâm tư của tôi như thế nào, nên tôi có muốn giấu nhẹm đi cũng không thể.
- Thật ra tôi thấy rất mơ hồ. Tôi với anh ta... Yêu chẳng phải yêu, người tình cũng không phải người tình,..
- Cô cũng biết người đàn ông như cậu ta quá xuất sắc, cho nên được người ta để ý đến đã là may mắn lắm rồi, còn lại những chuyện khác đừng nên quan tâm hoặc can thiệp quá nhiều. Dương Thành Vũ trong tương lai có thể nắm toàn bộ AN DĨNH, việc tiếp xúc với nhiều loại thành phần là điều không tránh khỏi.
- Thì đó chính là lý do tôi cảm thấy chúng tôi không thể. Chị cũng biết một người con gái chẳng cần một người quá giàu, chỉ cần một người yêu thương, hiểu mình là đủ rồi. Dương Thành Vũ có tất cả, nhưng anh ta quá cứng ngắc, quá lãnh đạm, chúng tôi không có khả năng. Bây giờ anh ta ở bên tôi có lẽ là do cảm giác lạ lẫm, sau này chán, tự khắc anh ta sẽ đá tôi thôi.
Trưởng phòng Lê im lặng nhìn tôi, một lúc sau mới lại lên tiếng.
- Vậy nên tôi mới bảo cô, nhân lúc còn ở bên cậu ta thì câu lấy một cái nhà, sau đó đón bố mẹ với con lên đây sống. Với cả cũng không nên hạ thấp bản thân, bởi vì khối người muốn được như cô bây giờ mà không có khả năng ấy.
Chị ta vừa nói xong, phía ngoài có người đẩy cửa đi vào. Tôi ngoảnh đầu, nhìn thấy Dương Thành Vũ trên tay cầm theo văn kiện thì có một chút sửng sốt, môi mấp máy, trong đầu suy nghĩ không biết anh ta có nghe thấy điều gì không. Cũng may người đàn ông này không tỏ thái độ gì với tôi, thế nhưng với trưởng phòng Lê thì hình như có, bởi vì tôi nhìn thấy anh ta ném phịch tập tài liệu xuống mặt bàn, nghiêm khắc nói.
- Một bản báo cáo cũng không làm nên hồn. Tôi không cần biết chị làm như thế nào, nhưng ngày mai tôi muốn nhìn thấy nó xuất hiện trong phòng của tôi.
Nói đoạn Dương Thành Vũ quay sang nhìn tôi, anh ta nhíu mày.
- Còn em nữa, công việc của em chưa đủ nhiều hay sao mà xuống dưới này buôn chuyện. Buôn với ai không buôn, buôn với chị ta có ngày hư người. Về phòng.
Tôi đưa mắt nhìn trưởng phòng Lê cười gượng, chị ta cũng chẳng buồn bực vì lời nói kia của Dương Thành Vũ nên xua tay đuổi tôi.
- Thôi cô đi về đi, hôm nào rảnh lại nói chuyện. Tôi bây giờ cũng phải làm việc rồi.
- Vậy được. Tối nay chị rảnh không, tôi mời chị ăn cơm.
Trưởng phòng Lê lắc đầu.
- Buổi tối còn phải đưa con bé đi về bên nhà nội đó nên không được rồi, để lần sau khi.
Nhà nội chị ta cũng ở nội thành, thấy bảo khá giàu có, nhưng cách sống của họ cũng không hợp với chị ta cho nên hôn nhân với ông chồng cũng từ đó mà đổ vỡ. Tôi nghe nói trưởng phòng Lê đã ly hôn nhiều năm rồi, mấy năm qua cũng không phải là không có người theo đuổi, chỉ là chị ta không muốn tin tưởng vào đàn ông mà thôi.
Có những lúc chị ta khuyên tôi nên nắm bắt lấy Dương Thành Vũ, tôi cũng bảo chị ta nên tìm cho mình, nhưng đáp lại tôi lại chỉ là nụ cười nhạt. Chị ấy nói.
- Tôi không cần đàn ông, nhưng cô thì cần đấy. Nhìn cái vẻ mặt phóng đãng của cô bảo sao cũng nhiều người thích.
Lúc ấy tôi tức đến nghẹn họng, thật sự chỉ muốn đứng dậy đẩy cửa đi quách ra bên ngoài, tách xa cái người đàn bà này ra một chút. Nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, biết chị ta chẳng có ác ý gì nên bản thân tôi cũng cố gắng nhẹm xuống mọi thứ, tiếp tục cuộc nói chuyện.
Trở về tầng của Tổng giám đốc, tôi sửa soạn tài liệu cùng với báo cáo một chút rồi mang vào phòng cho Dương Thành Vũ. Lúc này ở bên trong vị chủ tịch đã đến từ bao giờ, ông ta đang ngồi nhàn nhã ở bàn uống nước chè, đối diện chính là cháu trai của mình. Mặc dù hai người bọn họ chẳng có hành động gì quá đáng, nhưng thật sự mà nói bầu không khí hiện tại không dễ chịu một chút nào.
Khói từ cốc cafe trước mặt bốc lên nghi ngút, Dương Thành Vũ liếc mắt nhìn sang tôi, có lẽ anh ta cũng đoán được bộ dạng sợ hãi của tôi như thế nào nên đưa tay.
- Đưa đây cho tôi.
Tôi luống cuống gật đầu, ở đối diện, Dương Chí Thành cầm cốc trà lên uống một ngụm, từ tốn đánh giá tôi, sau đó mở miệng.
- Còn tưởng lý do vì sao cháu đột ngột chuyển thư kí mới, hóa ra là lấy việc công để làm việc riêng. Cô gái này được đấy, đã tính đến chuyện đi xa hơn chưa.
Ngữ điệu của Dương Chí Thành mang đầy sự quan tâm giả tạo, người khác không biết được tâm tư của ông ta như thế này chỉ cần nghe lần đầu nhất định sẽ mặc định ông ta là kẻ tốt.
- Thành Vũ, cháu năm nay cũng đã lớn tuổi, cũng nên tính chuyện tìm lấy một người bạn đời. Chú biết đối với cháu công việc rất là quan trọng, nhưng chung thân đại sự cũng không thể làm ngơ. Các cổ đông đều là những người kì cựu, ai cũng đều chứng kiến cháu từ một đứa trẻ lớn lên thành đạt như bây giờ, chú cũng chỉ là muốn tốt cho cháu thôi.
Dương Thành Vũ gật gù, anh ta ngả người về phía sau ghế sofa, trả lời lấy lệ.
- Vâng, cháu trẻ người non dạ không hiểu sự đời, còn chú là người hiểu biết nhìn xa trông rộng, suy nghĩ thấu đáo quyết đoán, chú dạy bảo rất đúng.
Nói đoạn anh ta dừng lại, mắt nhìn vào nụ cười của chú mình, nói tiếp.
- Tính cháu vốn xốc nổi, chỉ sợ không cẩn thận đụng vào người khác thì chết cũng không có chỗ chôn thân. Cho nên việc này vẫn cần chú hai chỉ bảo nhiều hơn rồi. Có điều, từ trước đến nay cháu làm việc luôn nhằm vào lợi ích chưa không phải là con người, có tức giận chửi bới thì qua vài ngày cũng sẽ quên ngay, không ôm trong người quá lâu để rồi sinh tức mà chết.
Dương Thành Vũ vừa dứt lời, bầu không khí trong phòng lại càng thêm ngột ngạt, nụ cười trên môi Dương Chí Thành ngay lập tức tắt ngúm. Ông ta nói.
- Thành Vũ, dự án xây dựng khu đô thị phía Bắc, nếu làm như ý định của cháu thì lợi nhuận công ty thu về không đáng được bao nhiêu. Cháu đã làm nhiều công trình, chú không nghĩ lần này cháu có thể mắc sai lầm.
- Cháu đã nghĩ rất kĩ, đã tính toán thiệt thua xác xuất như thế nào nên chú hai đừng lo. Cái chú cần lo bây giờ chính là đứa con trai của chú kìa, cháu nghe nói tối qua cậu ta đi quán bar cắn thuốc, bị cảnh sát tập kích bất ngờ. Không biết chú đã bảo lãnh cho em nó ra chưa.
Vẻ mặt của Dượng Chí Thành càng trở nên xám xịt, ông ta tức tối uống cạn chén trà trước mặt, tôi đoán là lão muốn chửi người lắm rồi nhưng vì không muốn thẳng thắn tạo ra xung đột với cháu trai nên bèn nói.
- Trẻ người non dạ. Nó cũng ba mươi rồi mà tính vẫn lông bông. Nhiều khi chú muốn để hai anh em làm cùng nhau để cháu có thể thay chú dạy dỗ nó.
- Cháu nào có bản lĩnh đấy. Chú hai biết đấy, một Tổng giám đốc cỏn con như cháu quyền hạn không nhiều, vẫn là chú nên tự mình dành thời gian dạy dỗ lại Tư Nguyên. Đừng có nên hao tâm tổn trí vào những cái khác làm gì, dù sao thì tình cảm gia đình vẫn là trên hết. Chú nói có đúng không?
Qủa nhiên đúng là Dương Thành Vũ, nói câu nào, tàn nhẫn câu đó. Mà một khi đã nói thì xác định đối phương chỉ có thể tức giận ôm hận trong lòng. Bảo sao ngày hôm qua người đàn ông này nói với tôi, trước nay cũng chỉ có mình anh ta đi uy hiếp người khác, chứ chưa có ai có bản lĩnh uy hiếp anh ta.
Phía bên này, Dương Chí Thành cũng cáo già không vừa, ông ta ngồi hàn huyên với cháu trai mấy câu rồi mới rời khỏi phòng giám đốc trở về phòng của chủ tịch, ý tứ vô cùng thăm dò. Đợi ông ta đi khỏi, Dương Thành Vũ lúc này mới quay sang nói với tôi.
- Bản báo cáo này của em tạm chấp nhận được. Có điều hình như em vẫn chưa cải thiện được tiếng Anh nhỉ.
Tôi xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt của Dương Thành Vũ. Thật ra mỗi ngày tôi đều dành thời gian đi học cùng với học onine, nhưng vì đầu óc không thuộc hẳn vào dạng thông minh nên mọi thứ đều tiến bộ rất chậm. Đến bây giờ cũng chỉ là cải thiện được từ vựng chuyên ngành và nói bập bẹ. Thật ra nếu để tôi giao tiếp với khách hàng nước ngoài, tôi nghĩ mình không làm được.
- Chuyện đó, tôi có đăng kí một lớp học, vẫn theo họ từ mấy tháng nay.
- Ừm, cố gắng là tốt. Tôi không phải ngày nào cũng theo đuôi em để sửa giúp em được.
Tôi đáp lại một tiếng dạ với Dương Thành Vũ, sau đó xoay người muốn bước đi ra ngoài. Đúng lúc ấy, người đàn ông đó đột ngột đứng dậy đi về phía tôi, anh ta nhìn tôi một lượt, không nói không rằng nghiêng đầu cúi người hôn lên môi tôi một cái thật nhẹ, rồi nói.
- Tối nay tôi có việc, không ở cùng với em được.
Tôi cắn môi, hai má đỏ bừng. Dương Thành Vũ chẳng để ý nhiều, anh ta buông tôi ra, sau đó cầm lấy tài liệu trở về bàn của mình tiếp tục xử lý những dự án quan trọng. Tôi nói.
- Nội dung hợp đồng dự án khu đất phía Bắc không còn vấn đề gì nữa, bộ phận tư pháp cũng đã duyệt xong điều khoản, bản mới nhất tôi cũng đã gửi vào mail của anh rồi.
Dương Thành Vũ gật đầu, anh ta rất nhanh liền mở mail, nhìn thấy mọi thứ đều không có gì đáng để suy nghĩ nữa thì bèn nói.
- Được rồi. Làm rất tốt. Có điều em đừng quên lời tôi nói, kín miệng một chút.
Ngữ điệu vô cùng bình thường, nhưng lại mang theo sự uy hiếp cũng như răn đe ở trong đó khiến cho tôi có một chút buồn bã. Thật ra điều đó không hẳn là sai khi đặt lên người Dương Thành Vũ, nhưng chúng tôi mập mờ như vậy, tôi như nào, anh ta đâu nhất thiết cần phải đề phòng tôi như thế. Bởi vì dù có ra sao, người tôi muốn đi bên cạnh cũng chỉ có duy nhất chính là anh ta.
Thời gian trôi đi rất nhanh, Tết âm lịch chỉ cũng chỉ còn vài ngày nữa là là tới. Nhận được thông báo lịch nghỉ Tết là mười ngày, tôi sướng đến mức ứa cả nước mắt, định bụng muốn lấy điện thoại ra gọi về cho bố mẹ thì đúng lúc này Dương Thành Vũ từ thang máy đi ra, anh ta gõ lên mặt bàn làm việc của tôi, nhàn nhạt nói.
- Vào trong phòng một lúc.
Khoảng thời gian qua, quan hệ của chúng tôi có thể nói đã chuyển biến tốt hơn một chút. Cụ thể chính là nhiều khi tôi với Dương Thành Vũ sẽ cùng nhau đi ăn hải sản, ăn nướng BBQ, và tất nhiên những chuyện kia cũng không phải là ít.
Đẩy cửa bước vào trong phòng, anh ta nói với tôi.
- Tết này em định về quê à? Quê nhà em ở đâu.
Tôi gật đầu:” Ở tỉnh N, cách nơi này khoảng gần km.”
- Đừng về nữa. Ngày tết tôi cần em cùng tôi đi thăm mấy lãnh đạo tỉnh ủy và trung ương, dự án xây dựng khu đô thị vẫn còn cần sự giúp đỡ của họ.
Dương Thành Vũ ngước mắt lên nhìn tôi, ngữ điệu anh rất bình thản và nghiêm túc khiến cho tôi cứng họng muốn nói cũng không nói được gì. Tết đến, người người nhà nhà muốn được về đoàn tụ với gia đình và con cái, mà tôi bây giờ thì lại không được về. Chuyện này, nghe thế nào cũng cảm thấy không được thích hợp.
Tôi nói.
- Cái này... Tổng giám đốc, bố mẹ tôi chỉ có một mình tôi là con gái, hai người họ đều đã già cả rồi, con gái tôi cũng còn rất nhỏ nên tôi muốn Tết này được về với mọi người. Xa nhà bao nhiêu năm, tôi...
- Tôi đã đánh tiếng với bộ trưởng Hùng ngày mùng sẽ đến nhà ông ta, cùng với cả nhà của thủ tưởng Trình. Trần Thùy An, dự án này rất quan trọng, em không phải không biết.
- Nhưng mà gia đình còn quan trọng hơn. Tiền đúng là quý báu thật, nhưng anh có biết cảm giác được ở bên người thân của mình mới quý báu như thế nào không. Lúc tôi mệt mỏi nhất, tôi rất muốn về nhà. Anh sinh ra đã nhìn người bằng con mắt trên cao, anh đâu biết cảm giác một gia đình ngồi quây quần bên bữa cơm tất niên là như thế nào. Anh vốn dĩ chưa một lần được như thế, nên anh lúc nào cũng nghĩ nó không đáng để vào mắt.
Cảm xúc đến quá nhanh, tôi vừa nói vừa nước mắt ngắn nước mắt dài, tiếng nức nở cũng thoát khỏi cổ họng. Tôi uất ức, tôi nhớ bố mẹ, tôi mệt mỏi, muốn trở về nhà của mình để ngả đầu vào lòng họ để nhớ lại những tháng ngày tuy cơ cực nhưng một nhà ba người gần nhau.
Thấy tôi khóc, Dương Thành Vũ nhíu mày, anh ta bất giác nhẹ giọng hơn.
- Em khóc cái gì, tôi có đánh em đâu mà em khóc. Phụ nữ ba mươi tuổi rồi mà không có bản lĩnh, dùng nước mắt em nghĩ ai cũng thương hại em sao?
Tôi chán chả muốn đôi co với Dương Thành Vũ nữa, mà người đàn ông ấy suy nghĩ một hồi như thế nào bèn nói.
- Nếu em muốn ở cùng với bố mẹ và con gái thì đón họ lên đây. Đó là cách duy nhất tôi có thể thỏa thuận với em. Còn không thì em có thể xin từ chức, sau đó về quê ăn Tết với bố mẹ.
Từ chức. Dương Thành Vũ lại có thể nói được những lời này trong khi biết anh ta vốn dĩ đã biết tôi cần công việc ở AN DĨNH như thế nào. Không bằng cấp, không gì cả, được vào AN DĨNH là may mắn của tôi, bây giờ rời AN DĨNH, tôi biết đi đâu, biết làm việc ở đâu. Quay trở lại làm người giúp việc gia đình, hoặc là đi làm công nhân ở những công ty may.
- Em nghĩ xong chưa.
Biết mình chẳng còn sự lựa chọn nào nữa, tôi cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu với Dương Thành Vũ, ngoan ngoãn nghe lời. Mà người đàn ông kia thì khỏi phải nói, anh ta nhìn tôi lãnh đạm gật đầu, cười một cái như không cười, sau đó nghĩ như thế nào bèn lôi ra một phong bì trong hộc bàn đưa cho tôi.
Anh nói.
- Hình như sinh nhật em qua rồi nhỉ. Qùa đây, hơi muộn.
- Trong đó có gì thế.
- Một tờ giấy, đối với tôi là vô dụng nhưng đối với em có lẽ có giá trị đấy.
Dương Thành Vũ không trực tiếp nói thẳng mà cứ mập mờ mập mờ khiến cho tôi càng tò mò, không nhịn được liền đưa tay cầm lấy. Lúc nhìn phong bì bên ngoài, tôi nghĩ không biết anh ta tặng cái gì mà lại kẹp vào đây như này. Nhưng sau khi nhìn thấy tờ giấy đỏ trong đó, tôi chỉ biết đưa tay lên bụm miệng, nước mắt nóng hổi chảy dài.
Đó là bằng tốt nghiệp đại học của tôi. Tôi đã nghĩ cả đời mình có lẽ sẽ không bao giờ có cơ hội được chạm vào nó nữa, không ngờ người đàn ông này lại âm thầm giúp tôi làm lại, giúp tôi có một hồ sơ đầy đủ trọn vẹn.
- Em đúng là nhiều nước mắt nhỉ.
Dương Thành Vũ lên tiếng mỉa mai tôi. Anh nhăn mày tỏ rõ sự khó chịu, mà tôi lúc này vừa vui vừa sướng nên mặc kệ anh ta muốn nói ra sao thì ra.
Lúc sau, người đàn ông ấy lại nói tiếp.
- Bằng loại khá, học lực cũng khá, trường cũng tốt, mà đầu óc em thì không tốt một chút nào hết.