Rời khỏi phòng Tổng giám đốc, tôi trở về phòng làm việc của trưởng phòng Lê xin nghỉ một hôm cho ngày mai. Lúc biết tôi đi với Dương Thành Vũ, ánh mắt chị ta nhìn tôi có chút lóe sáng, hờ hững nói một câu đầy ẩn ý.
- Tôi còn tưởng cô lúc nào cũng yếu kém, coi chừng đã tiến bộ hơn rồi đấy.
Làm việc ở AN DĨNH gần bốn tháng, được chị ta nâng đỡ và giúp rất nhiều nên từ sâu trong lòng tôi đối với người phụ nữ này đã không còn thứ gọi là chán ghét. Mặc dù lời nói của chị ta nhiều lúc vô cùng khó nghe, nhưng tôi không thể phủ nhận một điều, chính nó là một phần cho tôi thêm tự tin và cố gắng nỗ lực.
- Anh ta bảo tôi đi cùng, tôi cũng thắc mắc tại sao lại phải là tôi. Thư kí của anh ta đâu phải là bận đến mức bù đầu đâu.
Trưởng phòng Lê nhìn tôi, chị ta nhấp môi uống cốc cafe tôi vừa mang vào, nói.
- Xung quanh Dương Thành Vũ đều là người của lão già kia, cô nghĩ cậu ta ngu đến mức dùng người bữa bãi sao. Có điều tôi cũng thật không hiểu được, cô chỉ là một nhân viên mới, sao cậu ta lại trọng dụng cô đến thế.
Tôi lặng thinh không đáp, thật ra là không biết nên đáp như thế nào. Tôi với Dương Thành Vũ mối quan hệ đâu phải là thân thiết, cũng đâu phải là bạn bè, tôi còn đang thấy khó hiểu đây.
- Cái này chị hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai. Trước nay tôi chỉ muốn an phận công việc của mình thôi.
- Nhưng bây giờ cô đã bị Dương Thành Vũ kéo lên thuyền của anh ta rồi. Trần Thùy An, thật ra tôi thấy cô không hẳn là ngu ngốc, cuộc họp hôm nay hai chú cháu nhà họ đấu khẩu như nào hẳn cô cũng biết rồi đấy.
Nhớ lại cuộc họp vừa nãy, tôi cũng ít nhiều gần như đoán ra được vấn đề. Bên ngoài rõ ràng Dương Thành Vũ nói chuyện khách sáo với chú Hai của mình, nhưng từng ánh mắt đến hành động của anh ta đều mang theo sự không cam chịu. Kiểu như bọn họ đang đối đầu với nhau, chứ không phải là hòa hợp với nhau.
- Bố mẹ của Dương Thành Vũ đều đã mất, chú Hai cậu ta nuôi dã tâm muốn chiếm hết AN DĨNH cho con trai của mình, đuổi cậu ta ra khỏi công ty. Nhưng mà cô biết đấy, cậu ta dã tâm với bản lĩnh cũng lớn lắm, nên đến bây giờ vị chủ tịch vẫn phải cắn răng mà đi từng nước cờ. Một lão già lăn lộn đầy mưu mô, một đứa cháu trai mưu mô cũng không kém, hai người đó thật chất đang đấu nhau để làm chủ. Kiểu như đánh bạc, nếu kèo này thua, Dương Thành vũ sẽ mất trắng.
Tôi nghe vậy cũng chẳng biết nên nói như thế nào, căn bản hiểu biết của tôi đối với mấy cái mức độ rắc rối như này thật không muốn phát huy. Chợt nhớ đến mối quan hệ của trưởng phòng và Dương Tư Nguyên, tôi hỏi.
- Vậy chị theo ai.
Chị ta cười với tôi.
- Đối với tôi, công việc và tiền bạc là quan trọng. Cô biết đấy, nếu rời khỏi AN DĨNH, tôi vẫn tìm được công việc ở những công ty khác, nhưng lương thì chắc chắn không bằng được ở đây.
- Nhưng tôi thấy anh ta đối với chị cũng không hẳn là quá hà khắc.
- Chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Ai có lợi đối với mình thì tôi theo, ai có nguy cơ, tôi phải nên suy nghĩ lại một chút. Tuy nhiên đấy chỉ là ý kiến của tôi, còn cô như thế nào tôi sao có thể quyết định giúp cô được.
Không khí trong phòng trở nên tĩnh mịch đi hẳn, tôi biết trưởng phòng Lê không muốn cùng mình kể chuyện này nữa nên chị ta đưa mấy bản tài liệu kêu tôi về làm nốt. Dạo này dự án đang đi vào giai đoạn giữa, công việc ngập đầu, toàn bộ phòng kế hoạch phải tăng ca nên tinh thần mọi người ai nấy đều vô cùng căng thẳng. Tôi cũng biết chị ta không phải là nhàn nhã gì nên cũng chẳng muốn hỏi sâu hơn, đưa tay nhận lấy rồi đi ra ngoài.
Có điều, tư lúc nghe xong câu chuyện liên quan đến Dương Thành Vũ, trong đầu tôi thi thoảng lại hiện lên hình ảnh anh ta ngồi im lặng trầm ngâm trong cuộc họp. Lúc ấy mọi người đều đứng về phía chủ tịch, bác bỏ ý kiến của anh ta, thậm chí có cổ đông còn nói luận về việc điều hành công ty, anh ta vẫn còn thua với chú Hai của mình.
Thật ra khi đó nghe xong kế hoạch mà Dương Thành Vũ muốn vươn tới, tôi cũng ngầm đồng ý vì ý tưởng đó là khá là hay. Thủ đô ở đây tuy là thành phố giàu nhất nước, nhưng bàn về người giàu người có thu nhập trung bình thì người trung bình vẫn chiếm nhiều hơn. Vì thế thay vì muốn xây hết là biệt thự thì xen vào đó AN DĨNH cũng nên hướng đến xây các tòa nhà chung cư, vừa có thể đáp ứng được nguyện vọng muốn mua của mọi người, cũng có thể nắm chắc trong tay mình không lỗ vốn. Nhưng mà chú Hai của anh ta thì lại không như thế.
Ngày hôm sau, đúng hai giờ chiều tôi theo Dương Thành Vũ đến công ty Quang Minh của em trai giám đốc Tần quan sát. Đó là một công ty xuất nhập khẩu nguyên vật liệu mới mở, mọi mặt hàng đều là hàng lọai I, quy mỗ cũng không phải là nhỏ.
Ban đầu, tôi nghĩ mãi không ra lý do vì sao Dương Thành Vũ vì sao lại muốn đến đây, nhưng sau khi nhận lời mời đi ăn cùng với giám đốc Tần, tôi cũng đã có thể ngờ ngờ đoán ra được mọi chuyện.
Bữa ăn này không chỉ bao gồm chúng tôi, mà còn có những người máu mặt khác trong giới quan chức của thành phố và chính phủ. Nào là chủ tịch tỉnh, người của cục công an, người của cục thuế, người của bộ nội vụ, thậm chí còn có cả bộ trưởng bộ kế hoạch. Họ nhìn qua dường như đều là người có giao tiếp của giám đốc Tần, thảo nào Dương Thành Vũ lại mất công đến như thế.
Bữa ăn hào phóng được Dương Thành Vũ đích thân mời. Lúc đi ra xe, tôi đã có ý muốn đi về, nhưng mà người đàn ông đó chỉ liếc một cái nhìn cũng đủ khiến tôi chết tâm ngay cái suy nghĩ đó. Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, theo sau gót anh ta đi đến phòng VIP của nhà hàng Phố Đông.
Bình thường, những cuộc gặp mặt hiếm có như này không thể nào thiếu rượu, mà tôi lại là người phụ nữ duy nhất đi với Dương Thành Vũ, nên đương nhiên hòa mình uống với họ từng chén lớn. Giống như lúc này, giám đốc Tần vừa đưa ly rượu mời tôi vừa cười nói.
- Vẫn là cô An là người giỏi giang. Không những xinh đẹp mà lời nói cũng thật khiến người khác muốn xiêu lòng.
Tôi hơi đờ người, bản thân đã có một ngà ngà say.
- Tổng giám đốc Tần quá khen rồi. Tôi chỉ là một nhân viên bé nhỏ, nào có được như ông nói đâu.
Nghe tôi nói câu này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều không tin, người nào người nấy đều cười phá lên những tiếng thật lớn.
- Đã ngồi ở đây với nhau thì đều là người quen, cô An còn ngại ngùng cái gì cơ chứ. Trước nay Tổng giám đốc Dương ngoài thư kí thì không dẫn theo người nào khác đi cùng, cái này chúng tôi đều biết hết đấy chứ không phải nghe ai nói đâu.
Tôi cười gượng, mặc dù không uống được nhưng Dương Thành Vũ vẫn chưa lên tiếng nên tôi chẳng dám từ chối.
- Bộ trưởng Hùng nói vậy thật oan cho tôi quá. Giám đốc Dương của chúng tôi là người thương hoa tiếc ngọc, bao bọc bạn gái rất kín kẽ nên rất ít người biết. Ngài nói lệch mối quan hệ cấp trên cấp dưới của chúng tôi, đến tai bạn gái của anh ấy thì tôi chẳng phải tự mình đẩy mình vào lửa sao.
Vị bộ trưởng tỏ ra hưng phấn, ông ta nheo mắt nhìn về phía Dương Thành Vũ, cười hỏi.
- Thành Vũ à, có thật cậu giấu người tình nhỏ như lời cô An nói không thế. Là sợ thị phi ảnh hưởng tới người yêu nhỏ sao.
Dương Thành Vũ cười cười, anh ta không trả lời câu hỏi của bộ trưởng Hùng mà gẩy tàn thuốc, quay sang tôi.
- Cô có uống được nữa không. Không uống được thì đừng cố.
Một vị quan chức nhìn thấy cảnh này đáy mắt liền nổi lên đầy hứng thú, ông ta rất tự nhiên tiến lại về phía tôi, nâng ly rượu của mình chạm với cốc của tôi, giọng nói mang theo đầy ý trách móc.
- Cô An à, mọi người cô đều uống với họ hai chén, duy chỉ có mình tôi là vẫn một chén đấy. Hay là cô chê tôi không hào phóng như họ.
Trong lòng đã khó chịu đến mức buồn nôn, nhưng tôi cũng không phải là say đến mức không biết gì. Buổi tụ tập này đối với Dương Thành Vũ khá là quan trọng, tôi là nhân viên, tất nhiên sẽ không được phép phá hỏng. Nếu phá hỏng, chắc tôi sẽ phải cuốn gói rời khỏi AN DĨNH mất.
- Thất lễ quá. Vậy tôi kính ngài một ly.
Nói đoạn tôi cũng ngửa đầu uống hết chén rượu lớn mà vị quan chức ấy rót cho mình. Dương Thành Vũ ngồi ở bên cạnh cũng chẳng có ý kiến gì hết, từ đầu đến cuối nét mặt anh ta vẫn bình thản như cũ, hệt như lời nói vừa nãy chỉ là anh ta tiện miệng mà nói, chứ không xuất phát từ lời quan tâm nào cả.
Bữa tiệc kéo dài được một nửa, phía cửa phòng được người khác mở ra, sau đó là một cô gái đi vào. Tôi nhận ra cô ta, đó là người dẫn chương trình thời sự Kinh tế h, tên là Cẩm Tú.
Cô ấy rất xinh đẹp, khuôn mặt lại được trang điểm tỉ mỉ tinh xảo. Lúc nhìn thấy Dương Thành Vũ, tôi còn bắt được trên khuôn mặt đó có một chút thẹn thùng.
- Tổng giám đốc Dương, chúng ta lại gặp nhau rồi. Đúng là có duyên phận đó.
Cẩm Tú được xếp ngồi bên cạnh Dương Thành Vũ, cô ta nâng rượu lên hướng về phía anh ta, thái độ vừa cung kính lại vừa như làm nũng. Một cô gái đẹp, một người đàn ông thành đạt, nhìn thế nào cũng cảm thấy vô cùng xứng đôi. Chỉ là, trong nháy mắt, tôi chẳng thể nào nuốt nổi cái hình ảnh ấy.
Phía bên này, Dương Thành Vũ vẫn ngả người nhàn nhã hút thuốc, thái độ không mấy mặn mà. Mãi cho đến một lúc sau, anh ta mới lến tiếng.
- Con người tôi trước nay không tin vào phật, cũng không tin vào chúa. Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, nên cái câu có duyên kia e là không hợp hoàn cảnh rồi.
Cẩm Tú hơi ngây người ra một lúc, thế nhưng bàn về giao tiếp cô ta đã quá sành sỏi, nên rất nhanh sau đó đã gỡ rối được cho mình.
- Giám đốc Dương, dù thế nào thì chúng ta cũng đã gặp lại rồi. Tôi kính rượu anh, anh không hẳn là tuyệt tình từ chối ấy chứ.
Dương Thành Vũ cười cười, anh ta nhướn người lấy ly rượu của mình uống với Cẩm Tú, xong xuôi mới lại nói tiếp.
- Được uống với một cô gái xinh đẹp làm biên tập viên như cô đây là vinh hạnh của tôi, tôi nào dám có ý chê bai gì.
Cứ thế, cuộc nói chuyện đều vòng quanh hết người này sang đến người khác, hết từ đời tư rồi đến chuyện công việc, đến khi kết thúc thì cũng đã là hơn mười giờ đêm rồi. Có điều, hình như đám người quan chức này vẫn còn muốn tiếp tục một tăng nữa, nên họ hướng đến Dương Thành Vũ ngỏ lời.
- Tổng giám đốc Dương, gần đây có một quán massage mới mở, nghe nói chất lượng dịch vụ không tồi. Thế nào, chúng tôi đang muốn rủ cậu đến đó một lần cho biết.
Đều là tác phong của dân làm ăn, tuy không ai nói toẹt ra nhưng tôi nghe xong cũng đủ hiểu bước tiếp theo họ muốn làm cái gì, vì vậy tôi muốn có ý định trốn về trước. Thế nhưng còn chưa biết nói như nào thì lại nghe thấy Dương Thành Vũ khách sáo từ chối.
- Thật ngại quá bộ trưởng Hùng, dạo gần đây tôi có đang theo thuốc lá của một bác sĩ Đông y, họ nói tôi thời gian điều trị này không nên vận động gì mạnh. Lần này thất lễ với mọi người rồi.
Dương Thành Vũ đã lên tiếng từ chối, mấy vị quan chức kia cũng không ai làm khó anh ta nữa. Họ cười xòa với nhau uống nốt ly rượu cuối cùng, sau đấy nhà ai về nhà người đó. Có điều cái cô biên tập kia lại uống say đến mức xiêu vẹo, mà ở đây chỉ có sếp tôi là người độc thân, nên nhiệm vụ cao cả kia anh ta đương nhiên không thể từ chối.
Đẩy mỹ nữ xinh đẹp cho người đàn ông tuấn tú, tôi có ngu cũng hiểu được ý của mấy vị lãnh đạo kia là gì, nên sau khi tất cả xoay người đi, tôi cũng quay sang Dương Thành Vũ, nói.
- Giám đốc, nếu không có chuyện gì thì tôi về trước đây. Ở đây có dịch vụ lái xe thuê đưa về tận nhà, anh uống rượu vẫn là không nên tự mình lái thì tốt hơn.
Dương Thành Vũ đưa mắt nhìn tôi. Dưới ánh điện sáng rực của nhà hàng Phố Đông, đáy mắt anh ta vừa lạnh lại vừa mang theo mệt mỏi, thậm chí còn vương những sợi tơ máu. Tôi thiết nghĩ mình làm đến như vậy là vượt quá mức phận sự rồi.
- Gọi một chiếc taxi lại đây.
Tôi không dám cãi lời, bước chân trên giày cao gót xiêu vẹo đi về phía dãy taxi đỗ ở bên kia lề đường, tìm một hãng có uy tín nhất chỉ về phía Dương Thành Vũ. Một lúc sau, tôi thấy anh ta đặt cái cô Cẩm Tú vào hàng ghế sau, thò tay lấy tiền trả cho tài xế rồi dặn dò cái gì đó. Đợi họ đi khuất, anh ta mới bước về phía tôi, nói.
- Tôi đưa cô về.
Tôi ngập ngừng:” Nhưng hôm nay anh uống nhiều rượu, lái xe như vậy là vi phạm luật.”
Dương Thành Vũ xoa mi tâm:” Tôi tự biết chừng mực của mình. Lên xe đi, tôi không dại đến mức đâm vào hàng phân cách đâu mà cô phải sợ.”
Sếp đã có lời, tôi không thể nào từ chối được nên chỉ có thể thuận theo mà nghe, ngồi vào hàng ghế phía sau. Ở vị trí như thế này, tôi có thể vừa vặn nhìn thấy Dương Thành Vũ qua gương chiếu hậu, vừa vặn thu lại toàn bộ hình ảnh đẹp trai của anh ta vào đôi mắt của mình. Thậm chí tôi còn phát hiện ra, đôi mắt của anh ta quả thực hút hồn người khác.
Khoảnh khắc chính mình không kiềm chế được mà trầm luân thưởng thức, Dương Thành Vũ bỗng nâng chân mày nhìn tôi từ gương chiếu hậu, đồng tử của anh ta lóe lên một ý cười rất nhỏ. Lúc ấy, trái tim trong lồng ngực của tôi đập loạn xạ, kéo theo một cảm giác vô cùng lạ lẫm mà trước nay tôi chưa hề cảm nhận được. Kể cả đối với Tuấn, chồng cũ của tôi.
- Cô không uống được rượu, sao còn cố uống?
Tôi khẽ cụp mắt:” Chẳng phải bữa tiệc nào cũng phải uống rượu hay sao. Tôi đang tập quen dần, hi vọng hôm nay không làm anh mất mặt.”
Dương Thành Vũ không để tâm đến lời nói của tôi, anh ta chú tâm lái xe đi về hướng quận . Tôi nghĩ, người đàn ông này thật sự muốn đưa tôi trở về khu trọ, có điều, sao tôi thấy anh ta chẳng hỏi đường tôi nhỉ. Chẳng lẽ đi một lần là có thể nhớ luôn được hay sao?
- Nhớ không nhầm nhà cô ở thành phố A, sao lại lên thủ đô làm.
Đây là lần đầu tiên Dương Thành Vũ nói chuyện với tôi về việc tư. Kì thật tôi cảm thấy có một chút không quen, nhưng nghĩ lại thấy anh ta không hề mang nghiêm khắc nào nên cũng không giấu giếm.
- Gia đình có chút việc, tôi không thể ở lại thành phố A nên phải sang đây.
Dương Thành Vũ nhìn tôi, đôi mắt đen láy kia giống hệt như một vùng biển đen ngòm, phản chiếu ánh điện vàng mờ mờ ở trên trần ô tô hắt xuống.
- Một thân một mình bươn chải, cô cũng có nghị lực lắm đấy.
Tôi lắc đầu.
- Không có. Điều may mắn nhất của trong suốt mấy năm qua là được nhận vào làm việc ở AN DĨNH. Tôi biết anh chiếu cố tôi, nên tôi sẽ cố hết sức, không muốn mình phụ...
Nói đên đây tôi chợt dừng lại đột ngột vì không biết nên dùng từ nào nói với Dương Thành Vũ, thành ra miệng cứ ấp úng mãi. Cuối cùng, có lẽ người đàn ông kia không muốn làm tôi khó xử, nên anh ta nói.
- So với buổi tối hôm tôi gặp cô ở sảnh, cô cũng có chút tiến bộ. Nếu cứ tiếp tục phát huy, tương lai cô sẽ là một nhân viên chuyên nghiệp quan trọng đối với phòng kế hoạch.
Nói xong, Dương Thành Vũ rút cho mình một điếu thuốc rồi đưa lên miệng hút. Đầu lọc lập lòe ánh lửa màu vàng cam lóe sáng trong bóng tối, khói trắng bay ra khiến cho khuôn mặt đẹp kia phút chốc trở nên mơ hồ, lần nữa làm tim tôi hẫng đi một nhịp.
Qủa thực tôi không thích những người hút thuốc lá, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy người đàn ông này hút, tôi lại không hề có cảm giác như thế. Phải nói như thế nào nhỉ, vừa quyến rũ vừa thu hút người khác đến hút hồn.
- Về tới nơi rồi.
Trong lúc tôi đang bối rối thì Dương Thành Vũ đã đưa tôi trở về khu nhà trọ của mình. Lần này, anh ta không giống như những lần trước quay xe đi luôn mà dừng ở đó một đoạn soi đèn cho tôi đi vào bên trong.
Đi được một đoạn, chẳng hiểu có phải do ảnh hưởng của cơn say không mà tôi vội vã xoay người lại đi về phía xe của Dương Thành Vũ, mắt nhìn thẳng vào mắt anh ta, nói.
- Tổng giám đốc, anh đi về cẩn thận. Còn nữa, chúc anh ngủ ngon.
Sau khi tôi vừa dứt lời, Dương Thành Vũ hơi dừng lại động tác gẩy tàn thuốc của mình. Anh ta nhìn tôi, khóe miệng nâng lên một chút, vẻ mặt cũng hòa nhã đi rất nhiều, đáp lại tôi. Tuy nhiên cũng rất kiệm lời.
- Ừm...