Tôi giật mình, ánh mắt nhìn Dương Thành Vũ càng thêm sợ hãi, miệng ấp a ấp úng mất một lúc mới có thể nói thành tiếng.
- Dương... Dương tổng.
Dương Thành Vũ cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, sau đó anh ta lại ngước lên nhìn tôi, đôi lông mày rậm nheo lại hiện rõ sự khó chịu. Tôi nghĩ, có lẽ anh ta đang tức giận lắm, nếu bây giờ tôi bước vào, có khi nào anh ta sẽ dùng bạo lực với tôi không. Một cái tát của đêm đó tôi ra tay rất là mạnh, giờ nhớ lại vẫn cảm thấy lòng bàn tay vẫn còn chút tê dát.
- Cô còn muốn đứng đó.
Dương Thành Vũ kiên nhẫn hướng tôi nhắc lại lần nữa. Lần này, ngữ điệu của anh ta nặng nề hơn hẳn, ánh mắt cũng lạnh như băng khiến tôi áp lực, chẳng dám lề mề gì nữa mà bước vội đi vào.
Cánh cửa đóng lại, tôi biết ý đứng sát vào một góc thang máy, lòng bàn tay cầm túi xách không dưng mà đổ mồ hôi đến nhơ nhớp khó chịu. Thời tiết tháng sáu vốn đã nóng, bây giờ đứng ở trong này chịu cảnh bí bích càng trở nên nóng hơn, thậm chí phía sau lưng chiếc áo sơ mi tôi đã ướt đẫm một mảng.
Kì thật tôi không hiểu tại sao mình lại sợ Dương Thành Vũ đến như vậy. Rõ ràng anh ta chẳng làm gì tôi, gặp cũng coi như không quen, một cái nhìn cũng chẳng bố thí. Thế mà tôi lại cứ như con chuột nhắt, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đó từ xa là chạy đến mất mật. Giờ đứng ở đây nghĩ lại, bản thân bỗng dưng nhận ra, cũng chỉ có một mình tôi là người để bụng thôi.
Tự mình an ủi chính mình là vậy, nhưng tôi vẫn chẳng lấy thêm được một chút mạnh mẽ nào, suốt quá trình di chuyển từ tầng xuống dưới đầu vẫn không dám ngẩng lên. Cũng may Dương Thành Vũ coi tôi là con ruồi, từ khi tôi vào cũng nhìn cũng chẳng thèm nói chuyện.
Thang máy xuống dưới tầng một, tôi đợi Dương Thành Vũ ra khỏi mới dám bước theo sau đi ra. Vừa đặt chân ra đến sảnh lớn, bỗng nghe thấy một tiếng ầm thật lớn, sau đó là những tia chớp nhập nhằng sáng lóa chiếu xuống sân. Mưa ngoài trời rơi lộp bộp, rào rào rất lớn, gió mang theo hơi lạnh lùa vào da thịt làm tôi có một chút chật vật.
Ở sảnh lớn, những bóng điện sáng lờ mờ sau tiếng sấm cũng nhập nhằng rồi tắt ngụm, bao phủ toàn bộ mọi thứ bằng màu đen tối om, làm tôi bỗng dưng nhớ đến những cảnh kinh dị mà mình đã được đọc trong mấy bộ truyện trinh thám. Đó chính là trong bóng tối này xuất hiện một tên sát nhân biến thái, hắn giết tôi, rồi mổ nội tạng tôi đem đi bán.
Nghĩ đến điều ấy, tôi sợ hãi đến mức mị mụ đầu óc, quên luôn cả việc Dương Thành Vũ vẫn đứng ở trước mình, bước chân đi vội vàng gần như là lao người chạy. Đến khi trước mặt va phải một bóng lưng rộng lớn, tôi mới hoàn hồn trở lại lui người về phía sau, trẹo chân ngã rầm một cái xuống đất.
Tôi đau đến tái mặt, nhưng bây giờ chuyện tôi lo lắng nhất chính là sợ Dương Thành Vũ nổi giận, vì thế tôi chẳng chần chừ gì mà vội lên tiếng.
- Tổng giám đốc, tôi xin lỗi.
Mọi thứ đều tối đen như mực nên tôi chẳng thể nhìn được vẻ mặt của Dương Thành Vũ lúc này như thế nào, tức giận hay là khinh bỉ. Mãi cho đến một lúc sau, tôi mới nghe thấy anh ta nói.
- Công ty rất trọng dụng những người tăng ca làm việc. Có điều đã tăng ca thì phải làm ra kết quả, không phải là tăng ca cho có.
Tôi có thể coi đây là một lời chế nhạo của Dương Thành Vũ, có điều, lời chế nhạo này cũng quá là nặng nề rồi. Việc tôi thấp kém tôi không phải là không biết, tôi cũng đang từng ngày cố gắng đi lên, phấn đấu từng chút chứ có phải là lười biếng đâu.
Thế nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy chứ tôi cũng chẳng có gan nào dám nói, chỉ biết cười gượng đáp lại.
- Tôi biết. Cảm ơn Tổng giám đốc đã nhắc nhở.
Dương Thành Vũ ờ một tiếng:
- Từ trước đến này AN DĨNH chỉ nuôi những người tài giỏi, kẻ yếu kém chỉ làm AN DĨNH tốn tiền mà lại tốn sức, AN DĨNH có phá sản cũng không cần đến.
Nghe câu nói này, tôi chỉ có thể cứng họng, lén lén đưa mắt nhìn Dương Thành Vũ ở trong bóng tối. Tôi thầm nghĩ trong lòng, có lẽ nét mặt của anh ta lúc này vô cùng nghiêm khắc, may là trời tối nên tôi không nhìn thấy, chứ nếu tôi nhìn thấy thì sẽ không có chuyện tôi dám đối mặt với anh ta đâu. Người đàn ông này, cao ngạo mà đáng sợ như vậy, tôi vốn dĩ đụng không nổi. Bây giờ tôi chỉ muốn mình an yên làm một nhân viên nhỏ bé mà thôi.
- Tôi...
Tôi ngập ngừng nói không thành lời, chỉ sợ nói điều gì không nên lại khiến cho Dương Thành Vũ nổi giận, thành ra miệng cứ ấp a ấp úng. Thế nhưng còn chưa nói được một từ, đã bị anh ta cắt ngang.
- Cô muốn ở lại đây, tôi tất nhiên hiểu được những điều ấy. Có điều cô An này, cô có biết loại nhân viên nào khiến cho ông chủ của mình đau đầu nhất không? Chính là loại như cô ấy, có đầu nhưng không có năng lực.
- Tôi...
- AN DĨNH là một công ty nói nhỏ không phải nhỏ, nói lớn nhất cũng không phải là lớn nhất, thế nhưng lương bổng cho nhân viên thì từ trước đến nay chưa từng ai có ý kiến...
Dương Thành Vũ nói được một nửa, điện ở hành lang đột nhiên vụt sáng trở lại, tôi thấy anh ta nhìn tôi nhíu mày một cái, nghiêm giọng.
- Khóc cái gì mà khóc. Tôi đánh cô à mà cô phải khóc.
Tôi đưa tay lau nước mắt, cổ họng nghẹn ứ đến mức thở cũng thấy lồng ngực khó chịu, khóe mắt cay xè. Thế nhưng vì không muốn mình lộ rõ bản chất yếu đuối trước mặt anh ta, nên tôi đành quật cường lên tiếng
- Tôi không khóc.
Dương Thành Vũ nhìn tôi chăm chú, cả hai chúng tôi đều trầm mặc không nói câu gì. Mãi cho đến khi phía dưới sân vang lên giọng nói của người bảo vệ đi tuần phá vỡ đi cái không khí ngột ngạt, tôi mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ chạy dài.
- Tổng giám đốc Dương vẫn chưa về sao? Ngài ở lại tăng ca ạ?
Lúc này, Dương Thành Vũ mới thu lại ánh mắt, anh ta xoay người đi thẳng về phía sân rộng lớn, ở đó có người đã đợi xe từ trước. Bác bảo vệ lúc này mới nhìn sang tôi nói.
- Cô gái, cô cũng ở lại tăng ca muộn vậy à. Trời mưa vừa ngớt, mau về đi không lại không kịp đâu.
Vẻ mặt của người bảo vệ lộ rõ sự ngạc nhiên, tôi đoán ông ta có lẽ chưa nhìn thấy hết mọi chuyện nên trong lòng cũng yên tâm phần nào, khẽ cười.
- Cảm ơn bác.
Nói rồi tôi cũng xách túi chạy thật nhanh xuống dưới sân, hòa mình vào màn mưa lất phất mang theo hơi lạnh. Cũng may tôi vẫn kịp xe bus cuối cùng, nên vẫn có thể về được đến nhà trọ, nếu không thì tôi cũng chẳng biết mình phải dùng cách nào để về nữa.
Thủ đô những ngày bình thường vô cùng náo nhiệt, nhưng những ngày mưa thì chẳng khác gì một thành phố hoang vắng. Có điều, trải qua rất nhiều chuyện không vui và không may, tôi đã không còn oán giận số phận nghèo khó của mình nữa rồi. Tôi biết chấp nhận thực tại, và tôi cũng đang dần cố gắng để bản thân trở nên tốt hơn.
Những lời Dương Thành Vũ nói hồi nãy, tuy là khó nghe, nhưng lại không phải là không có lý. Trong lòng tôi vẫn đoán anh ta là người giúp tôi được vào AN DĨNH làm, phần còn lại, tôi phải tự mình mà nắm giữ lấy. Ở đâu cũng thế, ông chủ bỏ tiền, nhân viên phải hết lòng cố gắng thể hiện năng lực. Mà tôi thì.... Suốt hai tuần qua, chưa làm được cái gì nên hồn hết.
Buổi sáng, tôi mang một tinh thần nạp đầy năng lượng đến công ty AN DĨNH để làm việc. Ngày hôm qua, mặc dù đã tăng ca đến mười giờ đêm nhưng tôi cũng chỉ làm xong được một nửa công việc, còn một nửa đang làm dở thì sợ ma quá nên đi về. Bây giờ phải đứng hấng chịu cơn thịnh nộ của trưởng phòng Lê, tôi bắt đầu có một chút hối hận.
- Trần Thùy An, tối qua tôi nói như thế mà cô không nghe lọt tai một chút nào sao?
Tôi cúi đầu, nhìn đống tài liệu bị trưởng phòng Lê đáp xuống trước mặt, những tờ giấy A bên trong vì chịu lực tác động mạnh mà trở nên lộn xộn, có tờ rơi hẳn ra ngoài.
- Một bản báo cáo đơn giản mà cô làm cũng không nên hồn, thế mà còn nói cái gì mà muốn thành công, muốn được tiến triển rồi tăng lương. Cô ngoài nói cái mồm ra thì có thể thực hiện được không.
Bị mắng trước mặt rất nhiều người, khuôn mặt tôi đỏ bừng lên vì xấu hổ, thế nhưng biểu cảm của tôi ngày hôm nay đã khác hẳn so với ngày hôm qua rồi. Tôi không tức giận, cũng chẳng oán thán.
- Tôi sẽ làm lại. Nhanh nhất là buổi trưa sẽ nộp lên cho chị.
Trưởng phòng Lê hừ lạnh, chị ta cầm lấy một tập tài liệu mở ra đặt ở trước mặt tôi, cảnh tượng hệt như một cô giáo đang dạy học sinh lớp một của mình làm bài phép tính.
- Nhìn đây, đây là những tư liệu của năm ngoái. Cô làm bản báo cáo tập hợp hết lại những chi tiết quan trọng cho tôi. Cái tôi cần là bảng thống kê doanh thu, là bài báo cáo những thông tin phản hồi từ phía khách hàng, báo cáo những thông tin thương mại. Phân loại khách hàng theo tiêu chí khách hàng mua số lượng nhiều, thiết lập phương pháp tiếp cận từng loại khách hàng. Cô hiểu chưa?
Tôi gật đầu:” Tôi hiểu rồi, tôi sẽ làm luôn bây giờ.”
Trưởng phòng Lê hừ lạnh, có lẽ cô ta chán ghét những lời hứa xuông của tôi nên ngữ điệu vẫn không có một chút gì gọi là hạ nhiệt.
- Lần này cô mà không làm được nữa thì mang sách vở ra ngồi cạnh đồng nghiệp mà học đi. Tất nhiên nếu cô mà phải đào tạo lại từ đầu thì đừng mong có lương.
Cái từ “ lương” đối với tôi chẳng khác gì một vết thương chí mạng, tôi đoán có lẽ trưởng phòng biết được đó là điểm yếu của tôi nên mới không ngần ngại nhắc đến. Nhìn chị ta bây giờ sao lại giống hệt Dương Thành Vũ đến thế, đều là bản chất máu lạnh của giới tư bản.
- Cảm ơn trưởng phòng. Tôi sẽ cố gắng làm thật tốt công việc của mình.
Trưởng phòng Lê nhìn tôi như một khúc gỗ.
- Không tự mình cố gắng, dù cô có chịu làm đĩ, cũng chưa chắc có đàn ông bằng lòng chơi cô đâu.
Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, không nghĩ rằng trưởng phòng Lê lại có thể nói ra được những lời cay nghiệt đến như vậy. Mất mãi một lúc, mới có thể nói thành lời.
- Bây giờ tôi sẽ làm báo cáo luôn, đến trưa nhất định sẽ nộp lên cho trưởng phòng.
- Được rồi, nói được làm được, tôi tin tưởng cô một lần. Có điều chỉ duy nhất một lần này thôi, không có lần tiếp theo đâu.
Trưởng phòng Lê vừa dứt lời, bên ngoài cũng có người gọi báo chị ta phải lên phòng hội nghị để họp bàn về kế hoạch của sáu tháng cuối năm. Có lẽ là cuộc họp khẩn nên nhìn chị ta khá là vội vàng, nhưng dường như đối với tôi có một sự quan tâm khá “ đặc biệt” nên lúc xoay người chị ta vẫn không quên uy hiếp dặn dò tôi thêm một lần nữa.
Buổi trưa, sau mấy tiếng đồng hồ cặm cụi vắt hết óc não để làm bản báo cáo, tôi cũng hoàn thành xong công việc của mình được giao. Mặc dù tôi thấy chúng khá được, nhưng mà để so với những đồng nghiệp khác thì không thể xếp bằng, nên bản thân dù muốn cười tự mãn cũng không thể nào cười nổi. Cũng may, trưởng phòng Lê sau khi xem qua ngoài sửa giùm tôi mấy lỗi nhỏ, thì không còn ý kiến nào khác.
Nhờ vào phúc của chị ta ban cho, những ngày tháng đó về sau của tôi không còn phải làm em gái chạy vặt pha cafe với in tài liệu giúp đồng nghiệp nữa, mà đã được bắt đầu làm quen với công việc của phòng kế hoạch. Bên cạnh đó, cũng chẳng còn ai buông lời xỉa xói, gây khó dễ cho tôi, cũng có thể coi là yên bình trôi qua một kiếp.
Hai tháng tiếp theo, tôi được trưởng phòng Lê dạy rất nhiều điều để phục vụ cho công việc cũng như cho nhiều cơ hội giao tiếp với khách hàng của công ty, nên sang đến tuần thứ hai, tôi cũng được phân nhiệm vụ làm độc lập. Có thể nói trong hai tháng này tôi tiến bộ khá nhiều, đầu óc ngu ngơ đã phát triển, biết nghĩ xa hơn về việc muốn phấn đấu vươn lên.
Tiền lương hai tháng đầu như hợp đồng nhận được đều là năm triệu, tôi tằn kiệm cũng gửi được về cho mẹ một ít, còn một ít thì giữ lại để phòng thân của mình. Tháng hiện tại được làm chính thức, lương bổng ngoài triệu còn được hoa hồng chiết khấu, điều kiện hấp dẫn như vậy, tôi chỉ có thể từng ngày tự nhủ không thể để nó vụt mất khỏi tay của mình được.
Một ngày, tôi đang chăm chú làm bản kế hoạch tỉ mỉ thì nhận được điện thoại của trưởng phòng Lê gọi tôi vào phòng nói chuyện. Lúc tôi bước vào, chị ta đang chăm chú nhìn tài liệu, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên mà nói luôn với tôi.
- Chuẩn bị một chút đi, buổi chiều cô đi gặp khách hàng này cho tôi.
Nói xong chị ta đưa cho tôi một quyển tài liệu. Ở bên trong đó ghi rất chi tiết về người tôi phải gặp, đó là một tổng giám đốc của công ty nhỏ trong nội thành, có ý định muốn mua mấy căn nhà trong dự án khu đô thị hạng sang sắp tới đi vào khởi công.
- Tôi đang lót đường cho cô đi đấy, nhớ mà nắm lấy cơ hội cho tốt. Đừng có phụ lòng của tôi.
Tôi ngập ngừng:
- Trưởng phòng Lê, mạn phép cho tôi hỏi, vì sao chị lại quan tâm đến tôi như thế. Tôi với chị rõ ràng không phải là người thân quen với nhau, năng lực làm việc lại rất kém,..
Trưởng phòng Lê đặt bút sang một bên, chị ta nhìn tôi, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
- Muốn biết sao? Thật ra chẳng phải là quan tâm đặc biệt. Cô giống tôi, đều là những người mẹ đơn thân phải vật lộn làm việc, nên tôi cảm thấy đồng cảm vì chúng ta chung hoàn cảnh, thuận tiện cho cô một cơ hội coi như thử thách. Cô làm được, tôi cũng được lợi. Cô làm không được, tôi sẽ để cho người khác làm.
Đi làm đã nhiều năm, tôi ít nhiều cũng biết ở chốn công sở này có rất nhiều âm mưu đấu đá, nên sau khi nghe trưởng phòng Lê nói vậy, tôi liền cất giọng ngờ vực.
- Chị muốn... chị muốn đào tạo tôi thành người của chị.
Đối với câu hỏi của tôi, trưởng phòng Lê chỉ cười, nói.
- Cô xem phim ít thôi. Cầm lấy tài liệu về nghiên cứu, buổi chiều nhớ xử lí cho tốt. Còn nữa...( Đưa cho tôi một tệp tài liệu khác, chị ta nói tiếp)... Mang cái này lên phòng Tổng Giám Đốc giúp tôi. Tôi bây giờ phải đi gặp đối tác, nếu không sẽ muộn giờ mất.
Nhắc đến Dương Thành Vũ là tôi lại vô thức sợ hãi, thế nhưng chưa kịp từ chối thì trưởng phòng Lê đã mất hút ở ngoài cửa lớn. Cuối cùng, chẳng còn cách nào khác, tôi đành phải tự nhủ bản thân mình phải cứng rắn, sau đó lao về phía thang máy, ấn số lên tầng trên cùng của công ty.
Đến nơi, nhìn trợ lý cùng với thư ký của Dương Thành Vũ đang ngồi ở bên ngoài làm việc, trong lòng tôi đã căng thẳng càng thêm căng thẳng, một giây ngắn ngủi trong đầu xuất hiện suy nghĩ muốn đi về.
Có điều, nghĩ lại những lời mà trưởng phòng Lê nói cùng với những cơ hội chị ta châm chước cho mình, tôi không đành lòng làm trái. Bước lại phía họ, tôi nói.
- Tôi lên nộp bản báo cáo. Xin hỏi Tổng giám đốc có ở bên trong không vậy?
Vị thư kí hỏi rõ tôi ngọn ngành, sau khi nghe xong cô ta cũng gật đầu rồi dắt tôi đi đến phòng làm việc của Dương Thành Vũ rồi mới rời đi.
Nhìn cánh cửa đóng im lìm, tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm dơ tay lên gõ. Rất nhanh, bên trong liền vang lên giọng nói trầm thấp.
- Vào đi.