Sau khi tôi vừa dứt lời, Huy ngay lập tức trở nên im lặng. Cậu ta xoay người nhìn tôi, vẻ mặt hiện lên vẻ hoảng hốt với bàng hoàng, dường như không tin việc tôi là người phụ nữ đã ly hôn là thật. Cậu ta lạc giọng, lắp bắp.
- Chị... Chị đang nói đùa tôi đấy à. Trò này chẳng vui chút nào.
Tôi thở dài, biết Huy vẫn không tin nên ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu ta, kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa.
- Tại sao tôi phải đùa cậu. Tôi đùa cậu để làm gì. Tôi không những đã từng li hôn, tôi còn có một đứa con gái một tuổi rồi.
- Chị.... Chị...
- Đình Huy, đến đây cậu đã biết vì sao tôi đối với cậu luôn lảng tránh rồi cậu đó. Tôi năm nay hai mươi tám, đã qua cái tuổi yêu đương cuồng nhiệt rồi. Bây giờ tôi chỉ muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để lo cho gia đình. Cậu có hiểu không?
Khuôn mặt Huy biến sắc từ xanh sang trắng, rồi tái mét lại, cậu ta nhìn tôi chăm chăm, hai tay cuộn lại nắm chặt. Tôi không nhìn ra được bây giờ trong lòng cậu ấy là cảm giác như nào, chán ghét hay uất hận, tôi chỉ biết, bản thân mình thật sự đã nhẹ lòng rất nhiều, mặc dù có thể điều này sẽ khiến cho mối quan hệ của chúng tôi không còn được như trước.
Đúng như dự đoán, sau khi tôi tuyệt tình nói ra tất cả, Huy liền trở nên im lặng. Cậu ta không lên tiếng nói chuyện rất lâu, cũng nhìn tôi rất lâu, khoảng chừng mất một vài phút khóe miệng mới cười nhạt một tiếng, dứt khoát xoay người trở về chỗ của mình.
Tôi không nhìn theo bóng dáng của Huy, ánh mắt rơi vào hộp cơm vẫn còn bốc khói được đặt ở trên bàn, tâm tình có một chút thất bại. Ở đây tôi chỉ có một mình, khó khăn lắm mới có một người cùng nói chuyện. Giờ người đó cũng quay lưng, bản thân tôi chỉ trở về như trước kia, vươn mình lên sống giữa một vòng ganh ghét, bị tất cả cô lập mà thôi.
Những ngày tiếp theo đó, không biết là do ai nói mà hầu như tất cả mọi người trong tổ đều biết tôi đã có chồng và có con gái. Mỗi ngày đến làm, tôi không những bị làm khó mà còn phải nghe rất nhiều lời khích bác với mỉa mai, thậm chí còn nhiều cái khó nghe hơn nữa.
Thật ra bản thân tôi đối với những điều này không quan tâm nhiều lắm, tôi không buồn, cũng chẳng suy nghĩ, bởi vì thời điểm này tôi đã thật sự loại bỏ Tuấn ra khỏi cuộc đời của mình rồi. Chúng tôi lấy nhau cũng không phải là tình yêu oanh liệt gì cả, quá trình sống chung phát sinh tình cảm nhưng lập trường không được vững chắc nên ly hôn, điều đó vào người khác họ cũng sẽ làm vậy thôi.
Buổi trưa, tôi đang làm việc thì lại có một đồng nghiệp nhờ mình đi mua đồ ăn vặt và thức uống. Lần này cô ta viết cho tôi một danh sách thật dài, và những yêu cầu bản thân muốn ra một tờ giấy nhớ, đặt trước mặt tôi nói.
- Tôi khá là kén ăn, cô giúp tôi nhé. À quên, trả tiền giúp tôi luôn nha. Mặc dù điều này có lẽ không phải, nhưng cô biết đấy, cùng một tổ mọi người lên quan tâm lấy nhau, như vậy sau này dễ làm việc hơn.
Người đồng nghiệp này tên là Loan, lớn hơn tôi một tuổi, là tổ trưởng của tổ. Bình thường chị ta không tham gia cùng Châu và những người khác móc mỉa tôi, thế nhưng không có nghĩa là chị ta đồng cảm và đứng về phía tôi. Người đời có câu, tẩm ngẩm tẩm ngầm mà đấm chết voi, ở đây, Loan chính là người đó. Chị ta đứng sau thêm mắm thêm muối, tôi có ngu cũng nhận ra được điều được.
Ba tháng làm việc ở công ty này, tôi luôn nhẫn nhịn, bởi vì tôi muốn mình yên ổn để làm việc kiếm tiền. Thêm nữa ở thành phố xa lạ này, tôi một mình tứ cố vô thân, nếu gây gổ với họ, thì người thiệt thòi cũng chỉ có mình tôi. Khó khăn lắm mới có được một công việc để làm, tôi không muốn vì một vài chuyện bản thân có thể nhịn xuống được mà đánh mất.
Cầm lấy tờ giấy nhớ lên nhìn một lượt, tôi khẽ cười.
- Thật ngại quá, hôm nay tôi cảm thấy không được khỏe, nên không thể giúp được chị rồi. Với cả.. ( Dừng ại một chút, tôi nói tiếp).. Việc chị bảo tôi phải quan tâm đến mọi người trong tổ, tôi không biết chị nhớ không chứ tôi thì vẫn nhớ. Đánh tài liệu, làm “ em gái chạy vặt”, giúp phân biệt bản báo cáo, bấy nhiêu đó vẫn chưa thể hiện sự hòa đồng của tôi sao?
Có lẽ đã quá quen với hình tượng mềm mỏng của tôi, nên ngay sau khi tôi dứt lời, Loan không tài nào ngờ được tôi sẽ có phản kháng. Nét mặt chị ta đần ra, sau đó là đủ các loại cảm xúc thay nhau hiện lên mặt, bao nhiêu chán ghét, bao nhiêu khinh thường, phút chốc đều thể hiện rất rõ trên mặt.
Mất một lúc, chị ta lấy lại được bình tĩnh, cười nhẹ nhìn tôi.
- An à, mọi người nhờ đến cô chứng tỏ là mọi người để ý đến cô, không phải sao?
Để ý đến tôi ư? Tôi cười lạnh, họ nào có tốt như thế. Năm lần bảy lượt thi nhau chèn ép tôi, mặc tôi không muốn đụng chạm vẫn cố khơi ra, cái này có mù tôi cũng nhìn rõ ra được. Thật đúng là một câu chuyện cười lố bịch nhất mà tôi đã từng được nghe mà.
Tôi nói.
- Cảm ơn sự ưu ái của mọi người. Có điều thời gian làm việc của chúng ta là mười tiếng, tôi lúc nào cũng muốn công việc của mình hoàn thành thật tốt, cho nên một giây cũng không muốn bỏ dở. Ba tháng nay, mỗi ngày một tiếng chạy đi mua đồ cho mọi người, tôi nghĩ như vậy đã đủ rồi.
Loan cười khẩy, lần này chị ta không thể nhịn được như trước nữa, ánh mắt nhìn tôi mang theo đầy sự khinh thường.
- Nghe qua thì thật sự nhận ra cô có chí hướng đấy. Có điều tôi cùng mọi người ở đây đều có một thắc mắc, cô kiên cường và tự tin như thế, sao cô lại không giữ nổi chồng của mình. Cô ở đây lên mặt cho ai coi.
Những lời nói của chị ta hung hăng đâm mạnh vào đầu tôi khiến tôi đầu óc tối sầm, cơn tức giận theo đó nhen nhóm nổi lên trong lồng ngực.
- Chị Loan. Việc công thì không nên lôi việc tư vào. Cái này không phải chị không biết, chị thấy lôi chuyện riêng tư của người khác ra cười nhạo là việc làm đầy vẻ vang sao?
Thấy tôi nổi điên lên, Loang càng thêm đắc ý, chị ta cười cười vuốt mái tóc ngắn của mình, nói.
- Cùng là phụ nữ, tôi thấy cô tẻ nhạt như vậy nên mới muốn khuyên nhủ cô một chút, cô nổi điên lên với tôi cái gì. Người đời có câu, phụ nữ là nơi đàn ông mỗi khi mệt mỏi đều muốn ngã vào. Còn cô thì người ta lại chạy mất dép, không phải là lỗi ở cô sao. Chồng cũ cô nhận ra, rồi đến Huy cũng nhận ra, cô còn cảm thấy chính bản thân mình bị oan ức.
Vết thương hai năm bị người khác bới lên đem ra làm trò cười, tôi tức đến mức không còn lời nào để đáp lại. Cho dù mọi thứ đã cố giấu nhẹm xuống, đã chôn thật sâu, nhưng tôi vẫn cảm nhận được vô số ánh mắt cùng những tiếng cười cợt như lưỡi dao sắc bén khoét vào.
Ở xã hội này, người phụ nữ đã li hôn, người nghèo hèn thấp kém, người có năng lực làm việc không tốt đều bị mang ra làm trò cười cho người ta tha hồ thóa mạ và khinh thường. Mà tôi lại là người hội tụ đầy đủ những thứ đó, nên họ càng quá đáng hơn.
Thời tiết tháng ở thủ đô không còn lạnh lắm, thế nhưng lúc này người tôi lại lạnh toát, lạnh từ trong ra đến ngoài, lạnh từ ngoài vào đến xương tủy.
Đồng nghiệp không một ai giúp tôi, Huy cũng không giúp tôi, mà tôi cũng chẳng đặt hi vọng vào họ. Đối với tôi mà nói, tự mình đứng lên sau những vấp ngã mới rèn được cho mình bản tính kiên cường, như thế, tôi mới không ngục gã.
Tôi cười nhạt.
- Vậy thì tôi phải cảm ơn ý tốt của chị rồi. Có điều, lần sau tôi hi vọng chị đừng có lo chuyện không phải là của mình. Thay vì ngồi dạy đời tôi phải làm như thế nào, sao chị không nghĩ cách làm sao để tháng này có tiền thưởng cao hơn.
- Cô...
Chị ta tức tối đến mức chỉ thẳng tay vào mặt tôi, hận không thể nhảy lên cào cho tôi mấy cái. Mà tôi nhìn thấy những điều này bản thân ít nhiều cũng có một chút hả hê trong lòng, tôi nói.
- Cô cô cái gì. Tôi nói rồi, tôi muốn yên ổn để làm việc, mấy người có thể bớt dùng cái chiêu trò ma cũ bắt nạt ma mới được không. Mấy người có thời gian muốn chơi, nhưng tôi thì không, tôi rất bận. Ba tháng qua, những khó khăn tôi gặp phải không phải là do chị cùng bọn họ ban tặng sao. Bất quá nếu các người còn muốn chơi, thì tôi cũng sẽ hết mình chơi cùng các người. Xã hội này là xã hội pháp trị, tôi không tin một công ty lớn như này không để ý đến thanh danh, tùy ý để cho nhân viên thích làm gì thì làm.
Tất cả mọi người ở trong phòng đều không ngờ tôi có thể nói như vậy, họ ngẩn người mấy mấy giây, có người bắt đầu sợ hãi tôi sẽ làm liều, nên rụt người trở về chỗ ngồi. Cũng có người cho là tôi nói khoác không biết xấu hổ.
Kì thật lúc này tôi cũng run lắm, nhưng tôi hết chịu đựng nổi được với cái cảnh ngày ngày bị sai khiến và bắt nạt như này rồi. Tôi đánh cược /, nếu tôi may mắn dọa được họ, thì tôi có thể yên ổn tiếp tục làm việc của mình. Nhưng nếu tôi không may mắn, tôi sợ bản thân sẽ phải chuốc thêm nhiều rắc rối, tệ hơn họ sẽ đẩy tôi xuống vực sâu, không cho tôi ngoi lên, không cho tôi vùng vẫy.
Tất cả đều im lặng đến đáng sợ, một lúc sau, tôi nhìn thấy Châu tiến lại về phía tôi, cô ta cười khẩy.
- Thật không ngờ người phụ nữ yếu ớt của tổ chúng ta lại mạnh miệng vậy đấy. Hừ, chị cho rằng chúng tôi là trẻ lên ba sao mà sợ vài ba câu nói hàm hồ...( cúi sát xuống người tôi, Châu nói tiếp)... Chúng tôi tuy chỉ là nhân viên thấp bé, nhưng một khi đã ghét ai, thì nhất định sẽ khiến cho kẻ đó không được yên ổn. Chị cũng như thế.
“ Thật sao”. Tôi cười, lần này tôi không né tránh ánh mắt đầy căm ghét của Châu nữa mà nhìn thẳng vào nó, một giây trốn tránh cũng không có:” Vậy cô nói xem, cô sẽ làm gì tôi. Tiếp tục cướp khách hàng của tôi, hay thuê người cưỡng bức tôi, hay lại gài tôi thêm một vài cái bẫy khác.”
Châu ngẩn người:” Không ngờ cô lại là người thông minh như vậy đấy. Bất quá cô bây giờ cũng chỉ là kẻ thân cô thế cô, tôi rất muốn xem cô làm xem mà vùng vẫy đứng lên được.”
Tôi hít một hơi thật sâu, hai nắm tay cuộn chặt lại thành nắm rồi mở ra, cứ thế mấy lần, cuối cùng mới nói chuyện. Tuy nhiên giọng nói vẫn không giấu đi được sự run rẩy.
- Đúng là tôi là thân cô thế cô, ở đây chỉ có một mình. Có điều đồng nghiệp Châu này, cô đã nghe câu tức nước thì vỡ bờ chưa. Thời gian tôi lăn lộn ở ngoài xã hội nhiều hơn cô, tiếp xúc với đủ thể loại người cũng nhiều hơn cô, tôi không nói là vì muốn chính mình yên ổn.
Thật ra lúc ấy tôi còn muốn nói tiếp:” Đến tổng giám đốc công ty An Dĩnh tôi còn dám đánh, dám lên mặt ra điều kiện, thì cô có là gì đối với tôi”. Nhưng mà tôi không dại, tôi biết mình nên nói gì, cần gì. Tôi vẫn cần việc làm này, tôi không muốn mất.
Cuộc nói chuyện gay gắt càng lan man không có điểm dừng, tôi lấy lại tinh thần cúi đầu làm việc, trực tiếp không để ý đến những đám người thừa hơi rảnh dỗi sinh sự với mình nữa. Với tôi, nói nhiều như vậy là đủ rồi.
Buổi tối tan làm sớm, tôi đi bộ vào chợ mua một ít đồ ăn rồi mới trở về nhà, thành phố và buổi tan tầm lại xuất hiện rào đầu mùa. Tôi không có ô, ngồi ở trạm xe bus tránh mưa nhưng chẳng tránh được. Mưa theo mỗi lúc một lớn chẳng kiêng nể gì, giống như sợ người khác không biết mùa hè đã đến.
Nước bắn vào đôi giày bệt tôi đang đi ướt đẫm, bùn đất bám vào có chút bẩn, nhìn chật vật vô cùng. Mặc dù đây là giờ tan tầm, nhưng vì mắc phải mưa lớn nên ngoài đường hầu như chẳng có ai đợi xe như tôi, tất cả bọn họ đều ngồi ở ô tô sang trọng, hoặc ngồi taxi đi về. Nhìn toàn cảnh ấy, một khắc nào đó, tôi bỗng dưng cảm thấy mình lạc lõng chẳng phân định được phương hướng, đau lòng đến kiệt quệ.
Cứ thế, tôi ngẩn người ngẩng đầu nhìn thành phố trong màn mưa, trạng thái tinh thần rơi vào mông lung không có điểm dừng. Bỗng nhiên lúc này, trước mặt tôi xuất hiện một chiếc ô tô sang trọng đỗ lại. Vốn dĩ nó sẽ chẳng có chuyện gì, nếu như không phải người ngồi ở trong đó là Dương Thành Vũ.
Hơn một tháng trôi qua, trong thâm tâm tôi cũng đã ít nhiều quên đi chuyện không dưng mà có với người đàn ông đó, nhưng tôi không ngờ được rằng, duyên phận đưa đẩy, tôi với anh ta lại lần nữa gặp lại.
Mặc dù Dương Thành Vũ chẳng thèm để tôi vào trong mắt, nhưng bị anh ta phát hiện và nhìn thấy, tôi vẫn rất là sợ hãi. Lúc đó, tôi định đứng lên rời đi, thế nhưng chẳng hiểu sao đôi chân lại cứ chôn chặt ở đó.
Ánh mắt tôi chạm với ánh mắt sắc bén của Dương Thành Vũ, tôi nhìn thấy anh ta nhíu mày đầy khó chịu, sau đó lặng lẽ đưa thuốc lá lên miệng hút. Mặc dù đèn đỏ đã chuyển xanh, nhưng chiếc xe sang trọng đấy vẫn không có ý định rời khỏi, thậm chí còn mặc kệ luôn việc ở đó cấm không được đỗ xe.
Tôi luống cuống không biết làm như thế nào, chỉ sợ Dương Thành Vũ đẩy cửa xe bước xuống, lại một lần nữa miệt thị tôi cố gắng tìm mọi cách xuất hiện trước mặt anh ta. Cũng may, bao nỗi sợ hãi đó đều không trở thành thật, bởi vì một lúc sau tôi cũng nghe thấy được tiếng xe lao vun vút đi về phía trước, tinh thần cuối cùng mới được thả lỏng.
Trở về nhà, tôi nhìn đồng hồ rồi lấy điện thoại gọi cho mẹ của mình. Mấy ngày trước làm tăng ca muộn, hễ lên đến xe bus là tôi gật gà luôn rồi, về nhà chỉ kịp lau qua người rồi ngủ, đến sáng lại đi làm, cứ như vậy một vòng tuần hoàn vòng quanh.
Đầu giây bên kia nhanh chóng bắt máy, tôi nghe thấy mẹ cất giọng hỏi mình.
- Dạo này con khỏe không? Công việc như thế nào, vẫn ổn thỏa cả chứ.
Tôi lén lau nước mắt, nụ cười méo xệch.
- Con khỏe, công việc mùa này rất bận nên con thường xuyên phải tăng ca. Nhiều hôm về hơi muộn một chút, nhưng nói chung là khá ổn.
Mẹ tôi ừ một tiếng, sau đó tôi nghe thấy bà thở dài.
- Bố con mấy nay thời tiết chuyển xấu, bệnh thoát vị nghĩa đệm của ông ấy tái phát, nhỉ hai tuần liền không đi làm nên công ty không nhận nữa. Bây giờ cứ hễ ông ấy cố gắng đi lại, là sẽ đau đến tái mét mặt mày, mẹ...
Năm đầu ngón tay cầm điện thoại của tôi siết chặt, tôi nghẹn giọng hỏi mẹ.
- Bố... Bố bị bệnh từ bao giờ. Sao hai người lại giấu con.
Mẹ tôi ban đầu có ý định không muốn nói, nhưng trước những lời chất vấn của tôi, bà dần dần cũng mới kể hết tất cả. Bà nói bố tôi bị bệnh đó lâu rồi, từ ngày nhà tôi còn bám trụ lại ở thành phố A. Nhưng vì bố mẹ không muốn tôi lo lắng nên hai người giấu đi. Mấy năm nay bệnh trở nặng, lại cộng thêm làm nhiều nên bố tôi không trụ được, bây giờ cả nhà rơi vào khốn đốn, mọi người chỉ có thể trông chờ ở tôi.
Thật ra tôi nghe xong điều ấy tôi chẳng muốn để ý, bởi vì từ khi rời lên thành phố tôi đã biết mình nên làm gì. Cái tôi lo lắng bây giờ là bệnh tình của bố, không biết ông có uống thuốc đều đặn hay không, có đi khám không, hay lại tiết kiệm.
- Mẹ, tiền tháng trước con gửi, với tiền bảo hiểm con đưa cho mẹ, mẹ lấy đưa bố đi bệnh viện lấy thuốc đi. Con ở đây rất tốt, công việc ổn định, qua một thời gian chính thức sẽ cao hơn, mọi người đừng phân biệt rạch ròi với con.