Editor: miemei
“Mami, mẹ, mẹ quá đáng lắm.” Lăng Dịch Sâm chạy bành bạch ra khỏi phòng ngủ của Viêm Bá Nghị, chạy về phòng của cậu tìm ba lô, cậu nhớ rất rõ, cậu giấu hết lì xì ở ngăn dưới cùng của ba lô, chắc chắn mami sẽ không phát hiện được đâu.
Thấy Lăng Dịch Sâm chạy ra, lm mới ngồi xuống bên giường bàn với Viêm Bá Nghị chuyện Lăng Dịch Sâm có cần đi học hay không. Hai người bàn bạc gần nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa quyết định được, Lăng Vi có chút lo lắng cho Dịch Dịch, nên đứng dậy sang phòng ngủ của Lăng Dịch Sâm xem sao. Kết quả vừa đẩy cửa vào liền thấy Dịch Dịch ôm ba lô của cậu, đã ngủ mất rồi.
Thằng nhóc thối, biết ngay là lì xì nằm trong ba lô nó mà, mấy ngày nay không đeo ba lô, mà suốt hôm nay ba lô lại không rời khỏi người, chắc chắn là có mờ ám, cô biết ngay mà.
Sau khi thay đồ ngủ, đắp chăn cho Dịch Dịch xong, Lăng Vi mới đi ra, trở về phòng ngủ của Viêm Bá Nghị. Hôm nay cũng có trò chuyện với Niệm Niệm về chuyện đi học của Dịch Dịch, quan niệm của Từ Niệm Niệm chính là hi vọng Dịch Dịch tự lựa chọn. Một đứa nhóc mới bây lớn biết lựa chọn gì chứ, vẫn là người làm mẹ như cô quyết định vậy, cô làm công tác tư tưởng cho Viêm Bá Nghị xong xuôi, liền đi tìm trường học cho Lăng Dịch Sâm, thực sự không được nữa thì mời gia sư thôi.
Ngủ đến nửa đêm, di động Lăng Vi đặt dưới gối chợt rung lên, cô mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm lấy di động ra, phát hiện là một số lạ.
Lúc này Viêm Bá Nghị cũng tỉnh rồi, khi thấy Lăng Vi do dự nên nhận hay không, thì nhẹ giọng nói: “Đừng sợ anh ở đây, muốn nhận thì nhận đi.”
Lăng Vi gật đầu, trượt qua màn hình một cái, bắt máy lên.
“Vi Vi à, là ba đây, mẹ con…… à không,, là Lý Mai, bà ấy điên rồi, ôm theo hũ cốt của Từ Văn Mậu nhảy xuống hồ rồi, bây giờ ba đang ở đồn công an, con có thể qua đây một chuyến không?”
Giọng của Lăng Văn Thiên vang lên, Lăng Vi dụi dụi mắt, ngồi thẳng người lên. Không ngờ Lăng Văn Thiên đã trở lại, lại còn trở về vào lúc này.
Nghe thấy tiếng còi cảnh sát, còn có những âm thanh chỉ tiêng đồn công an mới có. Lăng Vi nói: “Bây giờ tôi sẽ qua đó, ông đừng có gấp đã.” Trong lòng cô muốn từ chối Lăng Văn Thiên, nhưng muốn biết tin tức của mẹ ruột cô, thì chỉ có thể hỏi thăm từ chỗ Lăng Văn Thiên thôi, nếu không cũng không biết nên bắt đầu tìm từ đâu.
Giọng của Lăng Văn Thiên có vẻ thăng trầm, giọng nói u oán của ông ta lại vang lên trong loa điện thoại: “Con đến đây đi, không đến thì sẽ không kịp gặp mặt lần cuối nữa rồi.”
Chợt nghe câu nói này cứ có cảm giác lạnh sống lưng thế nào ấy, Viêm Bá Nghị nhìn Lăng Vi cúp điện thoại xong, hôn nhẹ lên trán cô, đứng dậy bắt đầu thay đồ.
“Em tự đi được rồi, dạo này anh cũng không được nghỉ ngơi đàng hoàng.” Lăng Vi cũng xuống giường đi đến tủ quần áo tìm đồ, cô không muốn để cho Viêm Bá Nghị chạy tới chạy lui vất vả, giờ đã là mấy giờ rồi.
Viêm Bá Nghị đội nón lên, nói: “Đi thôi, anh đưa em qua đó, một mình em, anh chắc chắn sẽ không yên tâm. Chúng ta đi sớm về sớm, nếu không đến sáng Dịch Dịch tìm không thấy chúng ta thì sẽ không tốt lắm đâu.
Đợi đến khi Lăng Vi đến đồn công an thì Lăng Văn Thiên vẫn đang ở trong phòng thẩm tra cho lời khai. Có người qua đường chứng minh sau khi Lý Mai gặp Lăng Văn Thiên thì nhảy hồ, còn có người nói có thể là do Lăng Văn Thiên đẩy Lý Mai xuống hồ nữa.
Lăng Vi vừa vào đến đồn công an thì đã nói cô không phải người bảo lãnh cho Lăng Văn Thiên, bởi vì trên danh nghĩa là quan hệ cha con, nên muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Cảnh sát thấy Lăng Vi nói năng, làm việc cũng không tệ, liền dắt Lăng Vi vào phòng thẩm tra, cho Lăng Vi ngồi đối diện Lăng Văn Thiên, nghe cảnh sát hỏi đáp ghi chép lời khai.
Sau khi hiểu rõ quan hệ của Lăng Văn Thiên và Lý Mai, cảnh sát lại hỏi rất nhiều vấn đề. Lăng Vi chỉ yên lặng nhìn Lăng Văn Thiên cẩn thận trả lời cặn kẽ, đối với việc Lăng Văn Thiên đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện, không phải Lăng Vi không có nghi ngờ, nhưng mà…… không tìm được sơ hở nào trong lời kể của Lăng Văn Thiên, hoặc là ông ta vô tội, hoặc là kỹ thuật diễn xuất quá tốt.
Người trong nhà họ Lăng, ai ai cũng đều là trùm diễn xuất.
Cảnh sát cầm sổ ghi chép và những thứ tìm được trên người Lý Mai, để lại Lăng Vi và Lăng Văn Thiên rồi đi ra ngoài.
Lúc này Lăng Văn Thiên mới ngẩng đầu lên nhìn Lăng Vi, ân cần hỏi han: “Ba nghe nói gần đây con gặp không ít chuyện phiền phức, vẫn ổn chứ?”
Lăng Vi cười, hai tay khoanh lại, siết chặt, nói: “Tôi rất ổn, nếu không sao lại ngồi ở đây nghe ông nói nhảm. Ông kêu tôi tới là muốn tôi bảo lãnh ông ra chứ gì, nhưng thật ngại quá, tôi đã nói rõ với cảnh sát về quan hệ của chúng ta, không thể làm người bảo lãnh.”
“Con……” Lăng Văn Thiên không nghĩ tới Lăng Vi sẽ đối xử với ông ta như vậy. Ông ta cúi đầu ủ rũ, thấp giọng nói: “Sao không hỏi chuyện của Lý Mai chút nào vậy? Tốt xấu gì bà ấy cũng là mẹ kế của con mà.”
Lăng Vi vừa nghe Lăng Văn Thiên nói thế, bật cười, nói: “Mẹ kế của tôi? Ông cũng không phải là ba tôi, ở đâu ra mẹ kế của tôi chứ? Không cần hỏi tôi cũng biết, nếu như Lý Mai không xảy ra chuyện, ông sẽ bị nhốt ở đây sao?”
Lăng Vi thật sự không muốn nói nhiều với Lăng Văn Thiên, trước kia Lăng Văn Thiên nhu nhược, nhưng Lăng Vi cảm thấy ít nhất ông ta cũng là một người đàn ông có trách nhiệm, nhưng không ngờ, thật đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài mà.
Nghe thấy tiếng thở dài của Lăng Văn Thiên, Lăng Vi không có ý định để ý tiếp nữa, cô đứng dậy muốn đi ra ngoài, bắt đầu có chút hối hận đêm khuya thế này rồi mình còn chạy qua đây làm gì. Muốn hỏi chuyện của mẹ ruột khi nào hỏi mà chẳng được, khăng khăng lúc này chạy qua làm gì, đeo túi xách lên, Lăng Vi bước nhanh ra ngoài.
“Vi Vi, Vi Vi.” Ngay khoảnh khắc Lăng Vi sắp bước ra ngưỡng cửa, Lăng Văn Thiên kêu to: “Đúng là ba đã làm chuyện có lỗi với con, nhưng đó cũng là do bất đắc dĩ thôi, ba nghe nói con cũng đã có con rồi, hẳn là sẽ hiểu cho tâm trạng của người làm cha mẹ chứ.”
Lại muốn dùng tình thân để trói buộc cô à? Không có cửa đâu. Lăng Vi xoay người lại nhìn dáng vẻ sốt ruột không biết nên nói chuyện như thế nào của Lăng Văn Thiên, bật cười: “Thực ra ông không nên đi, mà sau khi đi rồi thì không nên quay về nữa, bây giờ vội vã chạy về đây muốn làm gì? Chính ông tự biết, tôi cũng biết.”
“Ba không có giết bà ấy, ba không hề muốn bà ấy đi chết.” Lăng Văn Thiên gấp gáp gầm lên, Lăng Vi là cọng cỏ cứu mạng của ông ta, ông ta muốn ra khỏi cánh cửa này thì phải nhờ Lăng Vi. Ông ta nhất định phải khiến Lăng Vi giúp ông ta ra ngoài, ông ta thật sự không hề giết Lý Mai, nhưng Lý Mai lại ôm hũ cốt của Từ Văn Mậu nhảy xuống hồ tự sát.
Lăng Vi dừng bước, nụ cười trên mặt đã biến mất, nói với giọng điệu chưa bao giờ nghiêm nghị hơn thế: “Có thể là ông không biết, tôi đã phát hiện ra một bí mật mà cả ông và Lý Mai đều không biết đấy.” Kể từ lần Từ Văn Mậu bị trúng đạn, trong lúc vô tình cô đã xét nghiệm DNA của Từ Văn Mậu và Lăng Văn Thiên, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô rất muốn biết có phải như suy đoán của cô hay không. Kết quả……
“Bí mật gì?” Lăng Văn Thiên đứng ngồi không yên, giọng nói cũng run rẩy, lẽ nào Lăng Vi đã biết chuyện đó rồi sao? Ông ta từ từ đứng lên.
Lăng Vi lấy một tờ giấy trong túi xách ra, quăng qua đó, xoay người liền đi. Cô có thể đoán được Lăng Văn Thiên thấy nội dung của tờ báo cáo này thì sẽ có phản ứng như thế nào. Không ngờ kẻ nhu nhược yếu đuối như Lăng Văn Thiên vậy mà cũng có quá khứ phong lưu, hoặc là Từ Văn Mậu không phải con trai của Lý Mai, hoặc chính là kết quả của đoạn quá khứ mà Lý Mai và Lăng Văn Thiên đều quên mất. Từ Văn Mậu, lại chính là con trai ruột của Lăng Văn Thiên! Ha, buồn cười cỡ nào, sống chung biết bao lâu, đến lúc chết mới phát hiện ra đó chính là con trai ruột của ông ta.
“Không, không thể nào. Hu hu hu, không thể nào, Vi Vi con đừng đi, nhất định là con nhầm rồi.” Lăng Văn Thiên ở trong phòng kêu gào mãi, Lăng Vi đã đi đến cửa đồn công an, xoay người lại thấy Lăng Văn Thiên muốn chạy ra căn phòng đó, nhưng bị cảnh sát ngăn lại.
Thấy Lăng Văn Thiên cứ nhìn cô chằm chằm, tựa như cầu xin cô nói với ông ta rằng, quan hệ cha con trên tờ báo cáo đó là giả. Nhưng Lăng Vi không hề phối hợp với ông ta, cô nói bằng giọng điệu cực kỳ chắc chắn: “Là thật, tôi không gạt ông đâu. Ngay cả con trai ruột của mình ông cũng không thể gặp mặt lần cuối cùng, lại muốn giết chết người mẹ đã bỏ ra quá nhiều cho anh ta, tôi đi đây, bảo trọng.”
“Vi Vi, xin con đấy, cứu ba, cứu ba đi, ba không có giết Lý Mai, ba không có!” Cảm xúc của Lăng Văn Thiên rất kích động, mắt thấy Lăng Vi đã cất bước muốn đi ra ngoài, ông ta lại gào lên, khàn cả giọng: “Con không muốn biết mẹ con ở đâu sao, ba nói cho con biết, con giúp ba ra ngoài, ba sẽ nói cho con biết.”
Lăng Vi do dự hai giây, không hề quay đầu lại, sải bước đi ra ngoài. Vừa đi được hai bước liền thấy Viêm Bá Nghị đi tới, trong bóng tối, cô nhìn không rõ gương mặt của Viêm Bá Nghị, lúc Viêm Bá Nghị vươn tay xoa mặt cô, Lăng Vi sà vào lòng anh.
“Đi thôi, chúng ta về nhà.” Viêm Bá Nghị vỗ về lưng Lăng Vi, an ủi. Anh không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, anh cũng không muốn biết, chỉ cần Vi Vi tốt, thì anh sẽ tốt thôi. Ai dám tổn thương Vi Vi, thì sẽ phải trả giá đắt.
Lăng Vi gật đầu, đi theo Viêm Bá Nghị ngồi vào xe. Cho dù buổi tối không nên chạy nhanh, nhưng vì có thể về nhà sớm một chút, Viêm Bá Nghị vẫn tăng tốc.
Trên đường đi, Lăng Vi không nói gì, mắt thấy sắp đến tổng bộ Xích Viêm rồi, cô mới lên tiếng, chậm rãi tâm sự.
“Lý Mai chết rồi, ôm theo hủ cốt của Từ Văn Mậu nhảy xuống hồ, lúc đó Lăng Văn Thiên cũng có mặt ở hiện trường, bị người ta cho là hung thủ, đưa về đồn công an. Lúc em đến ông ta cứ luôn cầu xin em, bảo em đưa ông ta ra ngoài. Nhưng trong lòng em, chuyện Lăng Văn Thiên không liên quan đến cái chết của Lý Mai, chính bản thân em cũng không thể thuyết phục mình, cho nên em không có đưa ông ta ra. Trong lòng em, ông ta càng đáng hận hơn Lý Mai và Từ Văn Mậu, em cảm thấy ông ta càng không thể nào được tha thứ.”
Lăng Vi nói liên tục, Viêm Bá Nghị chỉ đảm nhiệm làm đối tượng lắng nghe tâm sự. Anh biết trong lòng Lăng Vi nhất định vô cùng khó chịu, nhưng lại không biết phải an ủi cô như thế nào.
Lúc lái xe về đến tổng bộ, Lăng Vi đã im lặng không nói nữa, anh dừng xe ổn thỏa, rồi kêu: “Vi Vi, đến nhà rồi, chúng ta xuống xe thôi.” Vừa quay đầu sang, thì phát hiện Vi Vi đang ôm đầu gối nức nở.
“Không phải em không muốn cứu ông ấy, em chưa từng nghĩ tới sẽ khiến bất cứ ai trong số bọn họ phải chết, cho dù em hận họ, nhưng cũng không đến mức…… Hu hu hu, em không thể, em thật sự, làm không được chuyện gì cả.”
Viêm Bá Nghị bước xuống đến bên cạnh ghế phụ lái, mở cửa xe ra, bế Lăng Vi đi về phía tòa nhà của anh. Lăng Vi vừa khóc vừa nói, vỗ về rất lâu mới dịu lại.
Sau khi Lăng Vi ngủ thiếp đi, Viêm Bá Nghị gọi điện cho thuộc hạ, cho người qua đồn công an một chuyến. Anh biết, ở trước mặt Lăng Văn Thiên, Lăng Vi chỉ muốn làm kẻ xấu, làm chút chuyện xấu xa tổn hại đến Lăng Văn Thiên. Anh cũng biết Lăng Vi không muốn Lăng Văn Thiên chịu khổ quá nhiều, cho nên anh mới xen một chân vào, giúp Lăng Vi cũng như giúp Lăng Văn Thiên.
Lúc Lăng Vi thức dậy, mặt trời đã mọc ba sào, cô vừa mở mắt liền nhìn thấy con trai đang ngồi bên cạnh giường chơi di động, một tay khác còn cầm đồ ăn vặt, miệng thì đang nhai khoai tây chiên rôm rốp.
“Úi cha, mami, mẹ dậy rồi hả.” Lăng Dịch Sâm vừa ngước lên thì thấy gương mặt phóng đại của Lăng Vi, lập tức cười lấy lòng. Hôm nay cậu có một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ, daddy nói nếu như không hoàn thành thì sẽ phạt cậu không được ăn kem. Cậu muốn ăn kem nha, chỉ có thể tốn chút sức ở chỗ mami thôi.
Lăng Vi dụi dụi mắt, ngồi dậy không nhìn thấy bóng dáng của Viêm Bá Nghị, hỏi: “Dịch Dịch, daddy con đi đâu rồi?” Đêm khuya hôm qua còn tất tả chạy đến đồn công an, hôm nay lại dậy sớm như vậy, đoán chừng nhất định chưa được nghỉ ngơi thật tốt rồi.
Lăng Dịch Sâm nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói: “Daddy ra ngoài rồi, daddy kêu con ở nhà với mami, hôm nay đừng đi ra ngoài, mami, ở ngoài có tuyết rơi kìa, chút nữa chúng ta cùng đắp người tuyết nha.”
Lăng Vi gật đầu, hôn nhẹ lên trán con trai, rồi mới xuống giường đi rửa mặt. Hôm nay cô có chuyện phải qua công ty, Viêm Bá Nghị không có ở tổng bộ Xích Viêm, Sở Phong và Mộ Bạch thì hình như đều còn ở bệnh viện với Sở Dụ, thế thì Dịch Dịch không thể ở lại đây, cô đành phải mang Dịch Dịch đến công ty thôi.
Nghĩ đến đây, Lăng Vi lại kêu Lăng Dịch Sâm vào cùng rửa mặt, nhưng Lăng Dịch Sâm lại nói Viêm Bá Nghị đã cùng cậu rửa mặt rồi. Phải ha, Dịch Dịch là người có daddy rồi nha, không còn là thằng nhóc mỗi ngày đều dính chặt mami nữa rồi, Lăng Vi vừa vui mừng, mà trong lòng lại có chút chua chua.
Viêm Bá Nghị đã đến tập đoàn Thượng Lạc từ sớm, gần đây anh vẫn luôn suy nghĩ, có nên kêu Vi Vi đến tập đoàn Thượng Lạc làm việc hay không, công ty thiết kế trang sức Thái Đạt quá nhỏ đi, sao mà có không gian phát triển như ở Thượng Lạc, nếu Vi Vi nhất định muôn làm việc, không bằng đến Thượng Lạc tốt hơn.
Tầng thượng bị nổ tung đã tu sửa lại kha khá rồi, Viêm Bá Nghị vào kiểm tra thì phát hiện, nút bấm kích hoạt bức tường giấu người đã bị lộ ra ngoài, anh gọi Mộ Bạch đến, bảo cậu ấy trang hoàng lại một chút. Văn phòng tổng giám đốc này, anh đã quyết định bỏ đi, sau này đến công ty cũng sẽ không ở văn phòng này nữa.
Mới ra khỏi phòng làm việc tổng giám đốc, muốn đi sang phòng trợ lý đặc biệt xem một chút, thì gặp Vưu Na.
Vưu Na đang ôm một đống tài liệu, muốn đi phát cho các bộ phận, khoảng thời gian gần đây, quả thực cô ta không làm hết trách nhiệm của một tổng giám sát, nhưng cũng không thể qua mặt cô ta như vậy chứ, trước tới nay bộ phận thiết kế vẫn luôn là niềm kiêu ngạo, vậy mà thiết kế thành phẩm lần này lại khiến cô ta không nhịn được cảm xúc xé toang nó, thật sự quá tệ.
“Chào, chào tổng giám đốc.” Vừa ngước lên liền nhìn thấy người đàn ông mình mong nhớ ngày đêm, Vưu Na sửng sốt không phẩy mấy giây, thấy Viêm Bá Nghị đã đi tới trước mặt, lập tức chào hỏi.
Viêm Bá Nghị biết Vưu Na ở công ty, vốn muốn né tránh, không ngờ lại gặp phải. Đối với biểu hiện của Vưu Na lúc trước, anh cũng coi như hài lòng, nếu không cũng không thể giao một tập đoàn lớn như vậy cho cô ta, nhưng khoảng thời gian này, trong hoạt động đấu thầu của Cartier lần trước, cô ta lại ác ý lên giọng với Vi Vi, anh thực sự có chút không chấp nhận được.
Thở nhẹ một hơi, Viêm Bá Nghị lạnh nhạt nói: “Ừ, mấy ngày nay Sở Dụ nằm viện, cô vất vả một chút vậy, nếu thực sự không ổn thì tôi sẽ cho người đến giúp.”
“Được, cám ơn tổng giám đốc.” Vưu Na muốn từ chối khéo, nhưng lại cảm thấy có lẽ Viêm Bá Nghị muốn phái người đến giám sát cô ta, suy nghĩ xoay một vòng, lập tức đồng ý.
Viêm Bá Nghị gật đầu, đổi hướng đi về phía phòng làm việc của Sở Dụ.
Từ lúc tập đoàn Thượng Lạc được thành lập đến nay, Viêm Bá Nghị gần như chưa từng bước vào phòng làm việc của Sở Dụ. Lúc anh có việc cần thì đều là gọi điện thoại nội bộ tìm Sở Dụ, bảo Sở Dụ lên lầu. Bây giờ Sở Dụ bị thương nằm viện rồi. Nghĩ đến lần Carrera dùng thuốc nổ uy hiếp bọn họ, rất nhiều suy nghĩ lướt qua trong đầu anh.
“Tổng giám đốc, di động của anh đang rung ạ.” Trợ lý đi theo bên cạnh Viêm Bá Nghị thấy Viêm Bá Nghị mãi thất thần ngay cả có cuộc gọi đến cũng không biết, đang lưỡng lự, vẫn là nhắc Viêm Bá Nghị một tiếng.
Viêm Bá Nghị hoàn hồn lại, móc di dộng ra, phát hiện là Dịch Dịch gọi đến. Anh vừa bắt máy, liền nghe thấy Dịch Dịch xuỵt một tiếng. Sau đó hỏi anh khi nào về.
“Dịch Dịch, chút nữa daddy sẽ về nhà ngay, con nói với mami bên ngoài có tuyết rơi, đừng ra khỏi cửa.” Chuyện này anh đã thương lượng với Lăng Dịch Sâm từ sớm, nhưng anh cảm thấy Dịch Dịch không cản được Vi Vi.
Lăng Dịch Sâm trốn ở góc tường nhìn Lăng Vi trang điểm, cậu lại hạ thấp giọng, nói: “Daddy, con không giữ mami ở nhà chờ ba nữa đâu, tại vì con cũng muốn theo mami đi làm, mami nói mami sẽ đưa con đi ra ngoài ăn đồ ngon liền đó.” Đợi daddy không biết phải đến khi nào mới về, vẫn là đi theo mami có vẻ thực tế hơn.
Lăng Vi vờ như không nghe thấy Dịch Dịch nói điện thoại ở góc tường, sau khi nhanh chóng trang điểm xong, thì bắt đầu thay đồ. Vì muốn làm cho mình không nghĩ đến quá nhiều chuyện ảnh hưởng đến tâm trạng, cô vẫn quyết định khiến cho mình bận rộn lên.
“Daddy, ba nghe thấy rồi đó, con cúp điện thoại nha, con phải theo mami đi ra ngoài rồi.” Cũng mặc kệ Viêm Bá Nghị ở đầu bên kia điện thoại có phản ứng như thế nào, Lăng Dịch Sâm ngắt điện thoại mất rồi. Cậu đói lắm rồi nha, bữa sáng cũng không ăn được bao nhiêu, chỉ đợi ăn một bữa hoành tráng thôi, bây giờ rốt cuộc cũng được ra ngoài rồi.
Lăng Vi đeo túi xách lên đi tới trước mặt Lăng Dịch Sâm, bế cậu nhóc lên, gãi gãi cái mũi nhỏ của cậu, nói: “Trời tuyết không được ăn kem, cái này mami nói trước với con rồi đó. Nếu đợi đến lúc gọi món mà quậy thì không phải là bé ngoan nha.”
Lăng Dịch Sâm ngoan ngoan gật đầu: “Vậy, mami, chúng ta sắp đi ăn gì thế, món tây hay là món ăn gia đình ạ?”
“Bây giờ không ăn gì cả, đi bệnh viện thăm anh trai của chú hài hước của con một chút, sau đó lại đi ăn món ngon.” Lăng Vi nhìn cái miệng nhỏ chu lên của con trai đầy yêu chiều, đội nón cho cậu xong xuôi, đẩy cửa đi ra ngoài.
Lăng Dịch Sâm hiểu chuyện gật đầu một cái, không ồn ào gì cả, dù sao hôm nay cũng nhất định phải ăn được một bữa hoành tráng, nếu không cậu sẽ không vui đâu, cậu không vui, thì mami với daddy cũng sẽ không vui. Bọn họ vì để cho mình cũng được vui, nhất định sẽ dắt cậu đi ăn ngon thôi. Nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Lăng Dịch Sâm dần dần khuếch rộng ra.
Lúc đến bệnh viện, Sở Phong đang thoa thuốc cho Sở Dụ, thuốc này là do chính tay Lăng Vi đưa cho Sở Phong, nói rất có ích cho vết thương của Sở Dụ.
Vừa vào phòng bệnh liền ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc, Lăng Dịch Sâm bịt mũi lại, nhảy đến trước mặt Sở Phong, cười hì hì, nói: “Chú hài hước, chú còn biết chăm sóc cho người ta nữa hả, có nhớ Dịch Dịch không?”
Sở Phong thấy Lăng Vi đến kiểm tra vết thương cho Sở Dụ, không có để ý trả lời câu hỏi của Lăng Dịch Sâm, lập tức hỏi Lăng Vi: “Chị Lăng, vết thương của anh ấy khi nào mới có thể lành lại ạ, ngón tay có cảm giác rồi, nhưng anh ấy có chút nằm không nổi nữa, cứ muốn ra viện về công ty mãi.”
Lăng Vi nghe ra ý trong đó, đây cũng coi như là lời thỉnh cầu biến tướng của sp. Nhận được ánh mắt của Sở Phong, Lăng Vi nói với Sở Dụ: “Tạm thời vẫn chưa ra viện được, nếu không vết thương của cậu không lành lại thật tốt, thì đời này cũng xong rồi.” Ặc, cô đang nghĩ có phải cô nói hơi nghiêm trọng rồi không, vì để phối hợp với Sở Phong, cũng không đến nỗi phải nói đến dọa người như vậy.
Dường như Sở Dụ hiểu ý của Lăng Vi, cười khổ nói: “Không nghĩ tới tôi cũng có lúc bị thương nằm trên giường bệnh, cô Lăng, thật phiền chị quá.”
Lăng Vi lắc đầu, lại nghe thấy Lăng Dịch Sâm nói: “Không phiền, không phiền, nếu muốn cám ơn mami con, thì cứ cho một bao lì xì lớn đi, con nhận thay mami con cho.”
Được, lại bắt đầu mở miệng ngậm miệng đều đòi lì xì rồi, Lăng Vi bế Lăng Dịch Sâm lên, bịt cái miệng nhỏ của cậu lại. Thấy Dịch Dịch trợn trắn mắt, mới ngại ngùng nói: “Dịch Dịch là vậy đó, đừng nghĩ nhiều.”
Sở Dụ gật đầu, rồi lại nhắm mắt lại. Tình trạng như bây giờ không phải là điều anh ta muốn, anh ta muốn ra viện trở về tập đoàn Thượng Lạc, Vưu Na đã trở lại nhưng không hề đến bệnh viện thăm anh ta, trong lòng Sở Dụ vẫn rất khó chịu.
Lăng Vi bỏ Lăng Dịch Sâm xuống, Sở Phong vừa muốn đi lên bế Lăng Dịch Sâm, lại thấy Lăng Dịch Sâm dẩu môi, không để ý tới anh ta. “Cậu chủ nhỏ giận à?” Sở Phong lấy mấy cây kẹo que tong túi áo ra, thăm dò đưa cho Lăng Dịch Sâm.
Lăng Dịch Sâm không nhận, cậu quay đầu qua không nhìn Sở Phong, nói với không khí: “Mami nói á, người ta nói chuyện nhất định phải trả lời, nếu không thì thật là rất bất lịch sự. Lúc nãy chú hài hước không để ý tới Dịch Dịch, chỉ không ngừng hỏi mami con, làm cho con cảm thấy chú hài hước bất lịch sự, cũng không thích con nữa. Con không thể vì nhận mấy que kẹo của chú mà tha thứ cho chú được, hừ hừ. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng ngắn, con mới không muốn cái gì cũng ngắn đâu.”
Lăng Dịch Sâm vừa nói xong, mọi người trong phòng đều “phụt” một tiếng bật cười. Sở Dụ không hay cười nói nằm trên giường cũng không nhịn được, phì cười ra tiếng.
Cục cưng họ Lăng này đúng là có bản lĩnh chọc mọi người bật cười, thấy mọi người trong phòng đều vui vẻ, Lăng Dịch Sâm cũng hài lòng. Nhưng vẫn túm lấy kẹo que trong tay Sở Phong, bóc một cây bỏ vào miệng, nói: “Đừng tưởng rằng thật sự có thể hối lộ được con, bổ sung đủ tờ đơn mua đồ ăn vặt con đưa cho chú lần trước thì con sẽ suy nghĩ bảo daddy thăng chức lên lương cho chú.”
“Khụ khụ.” Lăng Vi ho khan một tiếng, có chút chịu không nổi dáng vẻ đáng yêu lại tham tiền ham ăn như vậy của Dịch Dịch, cô ném gói thuốc cho Sở Phong, bế Dịch Dịch lên rồi đi luôn.
Đưa mắt tiễn Lăng Vi và Lăng Dịch Sâm rời đi, nụ cười trên mặt Sở Phong liền tắt ngấm. Anh ta cô đơn nhìn thuốc trên tay, ngồi xuống bên cạnh giường Sở Dụ.
“Em thích cô ấy?” Sở Dụ lên tiếng hỏi.
Sở Phong và Sở Dụ nhìn nhau, thắc mắc hỏi: “Ai?”
Sở Dụ khinh bỉ trừng Sở Phong một cái, lên giọng nói: “Lăng Vi, cũng là Monica đó, em thích cô ấy phải không?” Hai người họ là anh em sinh đôi, anh ta có thể cảm nhận được mỗi khi gặp Lăng Vi, cảm giác hồi hộp và tim đập thình thịch loạn xạ của Sở Phong.
“Không có.” Sở Phong đứng dậy bắt đầu thoa thuốc lên vết thương cho Sở Dụ, coi như là lên tiếng phủ nhận đi, bản thân anh ta cũng không biết mỗi lần Lăng Vi vừa xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của anh ta, loại cảm giác khác thường đó coi như là yêu thích.
Sở Dụ lười cãi với Sở Phong, anh ta cứ chắc chắn Sở Phong có ý với Lăng Vi. Nhưng vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Anh khuyên em bỏ tâm tư đó đi, đừng quên mất thân phận của em!”