Editor: miemei
Lăng Vi nhìn đồng hồ đeo tay, muộn lắm rồi, không đi ngủ là ngày mai lại dậy không nổi nữa. Lăng Vi bế Lăng Dịch Sâm lên, vươn tay nhấc túi mua hàng, đưa cả người lẫn hàng qua căn phòng sát vách.
Nghe tiếng gào khóc thảm thiết ở bên kia tường, Viêm Bá Nghị rất hưởng thụ nhắm mắt lại. Vậy mà anh không biết sức Vi Vi mạnh đến thế, lần sau đổi cho Vi ở trên là được.
Lăng Dịch Sâm rất hối hận vì đã khoe khoang thu hoạch của cậu trước mặt Lăng Vi, chẳng qua chỉ muốn khích bác một chút rằng người ta đều có thể hào phóng như vậy, tại sao mami lại keo kiệt thế kia chứ. Kết quả…… đồ ăn vặt bị giảm một nửa, oh my god, muốn khóc cũng khóc không được.
“Mami, mami, nếu mẹ ăn mấy thứ này mẹ sẽ mập đến không ai cần đâu, đàn ông đều thích phụ nữ có vóc dáng đẹp đó, mẹ đừng biến mình thành thùng nước nha.”
“Mami, đừng mà, nếu mẹ ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy thì sẽ biến thành bà mập ú đó, đến lúc đó daddy thật sự sẽ không cần mẹ nữa đâu. Mami……” Lăng Dịch Sâm gào khàn cả giọng, muốn giựt lại đồ ăn vặt bị Lăng Vi ôm đi.
Lăng Vi mỉm cười đi ra phòng Lăng Dịch Sâm đang ở, ôm đống đồ ăn vặt đi về bên Viêm Bá Nghị.
“Đường đường là phu nhân của bang chủ bang Xích Viêm vậy mà lại giành đồ ăn vặt của con trai mình, nói ra không sợ bị cười hả?” Viêm Bá Nghị vươn tay túm một gói đồ ăn vặt qua, sau khi mở ra còn nhìn sang phía cửa một cái, xác định Lăng Dịch Sâm không có đuổi theo qua bên này, mới há miệng ra ăn.
Không có tiền đồ, Lăng Vi trợn mắt khinh bỉ. Sau khi bụng vang lên tiếng ọc ọc mới nhớ ra hình như tối nay vẫn chưa ăn cơm. Nhưng đã nửa đêm rồi, không nghĩ tới đồ ăn vặt của con trai đến đúng lúc thật.
“Vi Vi, nếu mỗi món ăn vặt của Dịch Dịch chúng ta đều ăn một chút, có khi nào nó sẽ bắt đền không?” Viêm Bá Nghị há to miệng ăn hết một gói khoai tây chiên, cảm thấy mùi vị cũng không tệ. Anh đói rồi. Buổi tối chưa ăn cơm, chuyện lớn này bị Vi Vi bỏ quên hoàn toàn. Trong đầu của anh thì đều là Vi Vi thôi, làm gì nghĩ được nhiều như thế.
Lăng Vi lắc đầu, trong lòng nghĩ có bắt đền thì cũng tìm ông daddy giàu có này đền thôi, sáng sớm ngày mai cô liền đi đến công ty, hoặc là đi tìm Niệm Niệm, trốn đi một chút. Ngày mai là lễ giáng sinh, đoán chắc Dịch Dịch sẽ đến cửa chặn người đòi lì xì. Đêm bình an đưa đòi xì xì rồi, lễ giáng sinh còn đòi nữa, thật là đủ lắm rồi nha.
Đêm bình an đã qua đi, Từ Niệm Niệm đứng trước cửa sổ nhìn về nơi xa. Khách sạn mà cô ở là do công ty sắp xếp, tiêu chuẩn năm sao coi như là sự khẳng định dành cho cô.
“Cốc cốc cốc.” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Từ Niệm Niệm biết ngay là Ngô Tiếu Tiếu đưa bữa sáng tới. Hôm qua, lúc ra khỏi tổng bệnh viện Xích Viêm, vừa đi vào khách sạn Sheraton thì phát hiện Ngô Tiếu Tiếu đứng ở đại sảnh khách sạn chờ cô. Mặc dù đã lâu không gặp, cô quản lý Ngô Tiếu Tiếu này vẫn hiểu rất rõ sở thích và thói quen của cô.
“Ở đây thế nào rồi? Chênh lệch múi giờ đã ổn định lại chưa?” Ngô Tiếu Tiếu đặt bữa sáng trên tay vào đĩa, lại làm nóng một ly sữa mới ngồi xuống bên cạnh Từ Niệm Niệm.
Từ Niệm Niệm gật đầu, ngồi thẳng người bắt đầu ăn bữa sáng. Một đêm không ngủ, chỉ đứng ở đó nhìn di động ngẩn người, quả thực có hơi đói.
Sau khi ăn một chén hoành thánh, lại nhận lấy quả trứng luộc nước trà mà Ngô Tiếu Tiếu lột cho cô, cắn một miếng lớn, nuốt xuống, mới cảm thấy no.
“Cục cưng à, cưng lại không ngủ suốt đêm hả? Mắt thâm quầng thế này làm sao lên chương trình đây.” Ngô Tiếu Tiếu nhìn quầng thâm dưới mắt Từ Niệm Niệm, còn hơi xanh xao, biết ngay Từ Niệm Niệm lại thức khuya.
Từ Niệm Niệm không nghe Ngô Tiếu Tiếu nói gì, cô vừa ăn trứng gà, vừa xem di động. Đều là lịch sử cuộc gọi đến và đi giữa cô và Dịch Khôn.
Múi giờ của thành phố Liêu và Mỹ ngược nhau, bây giờ ở Mỹ đã là buổi tối. Cô không ngờ mình nhắn tin qua, Dịch Khôn sẽ trả lời nhanh như thế, thậm chí cô còn đang nghĩ, có lẽ Dịch Khôn vẫn chưa đọc được, cũng sẽ không trả lời đâu.
“Chị hai à, tôi nói chị có nghe không đấy?” Ngô Mỹ Mỹ giơ tay gõ gõ bàn, thật là sắp ép cô ta nổi điên rồi, không biết từ đâu ngoi lên tin đồn, thế nào lại nói Niệm Niệm của cô ta lạc lối rồi chứ. Nghĩ đến hôm nay phải lên tiết mục giải trí, Ngô Tiếu Tiếu toát mồ hôi đầm đìa.
Từ Niệm Niệm hoàn hồn lại nhìn Ngô Tiếu Tiếu, gật đầu. Cô cũng muốn ngủ sớm một chút, nhưng nhắn cho Dịch Khôn hai tin nhắn, sau khi anh ta trả lời, thì không còn chút buồn ngủ nào nữa.
Tình yêu hèn mọn biết mấy, hèn mọn đến nỗi người trả giá cho tình yêu đều rơi xuống cõi bụi trần, nhưng vẫn kiên nhẫn miệt mài mà trả giá, mà yêu!
Nuốt đồ ăn trong miệng xuống, Từ Niệm Niệm lại uống một chén canh, ăn cho thật no rồi mới bắt đầu bàn chuyên công việc với Ngô Tiếu Tiếu.
Ngô Tiếu Tiếu đưa cho Từ Niệm Niệm một tờ giấy in A, trên đó đều là công ty quảng cáo và nhà đầu tư muốn bàn chuyện hợp tác với Từ Niệm Niệm. Nhìn Từ Niệm Niệm đọc một cách nghiêm túc, Ngô Tiếu Tiếu giơ tay chỉ vào một chỗ ghi rõ tính quan trọng, nói: “Tối nay có một buổi tiệc cần em tham dự, đến lúc đó phóng viên truyền thông đều sẽ tới, em chọn một phóng viên em thích, nhận phỏng vấn độc quyền là được. Chuyện sau đó đều không cần em lo, chị sẽ sắp xếp.”
Từ Niệm Niệm gật đầu đồng ý, lúc ở Mỹ, Vi Vi ở phía sau giúp cô lên kế hoạch rất nhiều, đợi Lăng Vi đi rồi thì lại có trợ lý của Lăng Vi xử lý. Bây giờ về thành phố Liêu, Ngô Tiếu Tiếu lại đến giúp cô. Từ Niệm Niệm cảm thấy vận may trên con đường sự nghiệp của cô cũng khá là tốt, chắc chắn là tốt hơn vận may trên phương diện tình cảm rất nhiều.
“Niệm Niệm, chị nhắc em này, ở đây không phải bên Mỹ, là thành phố Liêu. Lúc em ra cửa phải chú ý một chút, nếu không sẽ gặp phiền phức lớn đấy. Lời nói, cử chỉ của em đều bị người ta theo dõi, không cẩn thận một chút thôi thì sẽ mắc bẫy, nếu như bị bôi đen thì không dễ tẩy trắng lại đâu, em hiểu không?” Ngô Tiếu Tiếu nói thẳng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Từ Niệm Niệm cầm tờ giấy kia lên, xem lại một lần nữa. Chỉ vào hai chỗ được đánh dấu khác, hỏi: “Bên Cartier liên hệ với chị rồi à? Quảng cáo trang sức kỳ mới nhất muốn mời em làm đại diện?” Sao cô lại cảm thấy mọi chuyện không giống vậy nhỉ.
Ngô Tiếu Tiếu ho nhẹ một tiếng rồi mới nói: “Ặc, chị nghe Mỹ Mỹ nói em với Lăng Vi của Thái Đạt có qua nhệ không tệ, công ty của họ lại là nhà thiết kế chính Cartier chọn lần này, bảo bạn em nói chuyện đại diện quảng cáo hẳn là không có vấn đề chứ?”
Từ Niệm Niệm nhún vai: “Dĩ nhiên là có vấn đề, cậu ấy sẽ không nói giúp em đâu, mà em cũng không cần phải nói giúp. Lăn lộn trong giới giải trí bao nhiêu năm nay, em biết em nên làm thế nào, cũng hi vọng chị Tiếu Tiếu cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.” Ý của Từ Niệm Niệm chính là đừng có mà nghĩ tới Lăng Vi. Cô còn nhớ em ruột của Ngô Tiếu Tiếu đã phản bội công ty, bị Lăng Vi sa thải rồi.
Thấy vẻ mặt của Từ Niệm Niệm, Ngô Tiếu Tiếu phì cười, giơ tay chọc chọc ngực của Từ Niệm Niệm nói: “Chị đã nhắc nhở em rồi, ở đây là thành phố Liêu, không phải nước ngoài. Nếu chúng ta muốn nổi, muốn hot thì phải tìm quan hệ, kiếm đường, còn phải tuyên truyền nữa, đây chính là quy tắc của giới giải trí chúng ta. Người thật sự thanh cao, ai lại đi lội vũng nước đục này chứ? Niệm Niệm, chị xin em động não một chút đi, đừng mang quan niệm của Mỹ đến giới giải trí Trung Quốc, nếu không em sẽ chết rất thảm đấy.”
Từ Niệm Niệm né tay của Ngô Tiếu Tiếu, đi vào phòng vệ sinh súc miệng, xong rồi mới ngồi lại xuống sô pha. Cô cảm thấy bản thân cô không có giá trị gì cả, vậy mà công ty lại chịu tìm căn hộ cho cô!
“Được rồi, em hiểu ý của chị, em sẽ suy nghĩ thật kỹ con đường sau này nên đi thế nào, rốt cuộc là tiếp tục ngành người mẫu, hay là về mặt quảng cáo hoặc là diễn xuất, chị cho em chút ý kiến, đồng thời cũng phải phân tích rõ lợi và hại, suy nghĩ xem em thích hợp làm gì.” Đây là chuyện mà một người quản lý đạt tiêu chuẩn nên làm.
Ngô Tiếu Tiếu đứng dậy dọn bàn xong, cười nhạt dặn dò Từ Niệm Niệm vài câu, rồi mới vội vội vàng vàng đi khỏi. Trước khi ra cửa còn cười hỏi Từ Niệm Niệm: “Em sẽ không cho rằng chị muốn nói giúp Mỹ Mỹ nên bảo em nói mấy câu tốt đẹp trước mặt Lăng Vi đó chứ?”
Từ Niệm Niệm sửng sốt một giây, gật đầu. Dõi theo Ngô Tiếu Tiếu đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
Di động rung lên trong túi nhắc nhở cô có người gọi điện đến, lòng đầy mong chờ, cô lấy điện thoại ra, vừa nhìn thấy hiển thị cuộc gọi thì tắt tiếng đi, nhưng không nhận.
Lễ giáng sinh, ở Mỹ thì chính là năm mới, nhưng ở thành phố Liêu thì chỉ là một ngày lễ của phương tây thôi. Cho nên…… sáng sớm bạn nhỏ Lăng Dịch Sâm gọi đến hỏi thăm, cô không muốn nhận. Nhận điện thoại thì phải tổn thất một khoản lớn, có chút không thích hợp nha.
“Daddy, mami ở đâu vậy ạ?” Lăng Dịch Sâm chạy bành bạch đến trước mặt Viêm Bá Nghị, không tìm được mami, ngay cả mẹ nuôi Niệm Niệm cũng không nhận điện thoại của cậu, chỉ có thể hỏi daddy thôi.
Viêm Bá Nghị nhướn mày, nhìn gò má ửng đỏ của Dịch Dịch, hình như chạy gấp quá, bây giờ còn đang thở hổn hển. Anh chỉ vào cái hộp trên sô pha, nói: “Đây là quà mami của con chuẩn bị, nói là chúc con năm mới vui vẻ, mẹ con đi làm rồi, kêu ba chuyển lời cho con, đừng gọi điện cho mẹ, hôm nay bận lắm.”
Có quà nha, lỗ tai của Lăng Dịch Sâm tự động lược bỏ mấy câu phía sau của daddy, chỉ nghe thấy có quà là đủ rồi. Cậu chạy đến trước sô pha, giơ tay bắt đầu gỡ quà.
“Cái hộp to quá, rốt cuộc là thứ tốt gì nhỉ?” Lăng Dịch Sâm tốn sức mở hộp ra, nhìn thấy bên trong cái hộp lớn còn có một cái hộp, cậu lại vươn tay vội bóc cái hộp ở trong.
Viêm Bá Nghị có chút không đành lòng nhìn sang phía con trai, mà trong lòng lại tán thành cách làm của Lăng Vi. Tuổi còn nhỏ xíu mà cả ngày đều đòi quà với lì xì, làm sao mà được.
Lúc Mộ Bạch đi vào báo cáo công việc, phát hiện cậu chủ nhỏ đang đứng kế bên sô pha, dùng sức bóc quà, anh ta tò mò đi qua đó, muốn giúp đỡ, lại bị Lăng Dịch Sâm đuổi đi.
“Chú Mộ Bạch, hôm nay là năm mới, có chuẩn bị quà cho con không ạ?” Cậu gỡ quà có đến hỗi hơi hơi nóng, cậu dang hai tay ra, nhìn Mộ Bạch nói: “Chú Mộ Bạch, món quà cháu tặng chú chính là cởi đồ giúp cháu. Không phải ai cũng được đãi ngộ như vậy đâu nha, mau đến đây nào.”
Mộ Bạch bắt đầu thầm mắng mình làm chuyện thừa thãi, ở trước mặt Dịch Dịch, lo chuyện bao đồng chính là muốn bị ngược đãi, bị bắt chẹt một khoản nhỏ cũng chỉ là chuyện bé xíu thôi. Sợ nhất là dắt cậu ấy đi dạo phố các kiểu, nghĩ tới cái gì là muốn mua cái đó, không ngược tới khóc ròng thì chưa tính là xong đâu.
Sau khi Mộ Bạch giúp Lăng Dịch Sâm cởi áo khoác ngoài ra, lặng lặng đứng ở một bên, đột nhiên anh ta cảm thấy những ngày không có Sở Phong, ở trước mặt Lão Đại và cậu chủ nhỏ, anh ta diễn luôn cả vai của Sở Phong luôn rồi. Gần đây hình như càng ngày càng hài, Lăng Vi gần gũi với anh ta hơn một chút, cậu chủ nhỏ cũng bắt đầu từ từ ỷ lại vào anh ta. Đây là chuyện tốt, mà càng là một khảo nghiệm nữa.Sau khi Mộ Bạch giúp Lăng Dịch Sâm cởi áo khoác ngoài ra, lặng lặng đứng ở một bên, đột nhiên anh ta cảm thấy những ngày không có Sở Phong, ở trước mặt Lão Đại và cậu chủ nhỏ, anh ta diễn luôn cả vai của Sở Phong luôn rồi. Gần đây hình như càng ngày càng hài, Lăng Vi gần gũi với anh ta hơn một chút, cậu chủ nhỏ cũng bắt đầu từ từ ỷ lại vào anh ta. Đây là chuyện tốt, mà càng là một khảo nghiệm nữa.