Kiếp chuyển sinh ngọt ngào

kinh đô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

「Oa..!」

Pace thốt lên.

Giọng cậu mang theo cả sự kinh ngạc lẫn xúc động.

「Sao thế Pace? Đây là kinh đô đấy. Lớn lắm đúng không?」

「Vâng. Tuyệt quá. Lần đầu tiên con thấy một thành phố lớn như thế này. Đông người thật đấy.」

Đôi môi cậu nở nụ cười tươi, đôi mắt tròn xoe chưa đầy sự hồn nhiên, tinh nghịch của trẻ thơ. Và cha cậu nhìn con trai một cách âu yếm, nắm lấy tay con để không bị lạc.

Pace rất nghe lời cha nhưng vẫn liên tục nhìn ngó xung quanh. Trông cậu đúng chuẩn người mới từ quê lên phố. Khi đến khu chợ gần quảng trường trung tâm, cậu gần như dứt khỏi tay cha để chạy đi ngó nghiêng.

Chạy đi chạy lại như chú cún con, trông cậu thật đáng yêu.

「Có vẻ hôm nay là ngày bán hàng thứ ba nhỉ.」

「Đó là ngày gì vậy ạ?」

「Là quy định đối với các thương nhân. Trừ một vài ngoại lệ thì tất cả đều phải tuân theo một lịch bán được quy định từ trước. Bảy ngày một vòng lặp. Ngày đầu tiên bán vũ khí, giáp trụ, ngày thứ hai bán vải, ngày thứ ba bán thực phẩm, ngày thứ tư là đồ gỗ. Những ngày còn lại thì là trang sức vào đồ linh tinh. Nếu không có luật này thì sẽ loạn lên mất. Đó là cách họ giữ cho thị trường luôn sôi động và hấp dẫn. Chứ không như ở quê mình chỉ toàn rau củ và gà vịt thôi.」

「A, cha ơi, đằng kia họ tụ tập làm gì kìa. Xem thử đi cha. Chắc là có cái gì đó vui lắm đấy.」

「Ha ha, giờ thì chưa được đâu. Chúng ta còn việc phải làm mà.」

Đặc biệt, thu thu hút ánh mắt của cậu bé

Là đường nâu và trái cây.

Quê hương cậu, lãnh địa Mortareon, vẫn còn rất nghèo khó. Với những ký ức từ kiếp trước của mình, Pace đã rất sốc khi biết rằng chỉ cần một lần mất mùa thôi có thể gây ra nạn nói lớn. Vậy nên cậu phải cố gắng nghiên cứu phát triển đậu, lúa mạch, phân bón thay vì theo đuổi ước mơ bánh ngọt của mình. Điều quan trọng nhất vẫn là phải có thức ăn.

Nhờ những nỗ lực đó mà gần đây họ đã có đủ năng lực để đối phó với mất mùa.

Thực tế, trong đợt mùa đông năm ngoái, nông sản các lãnh địa lân cận đều bị mất trắng và họ lâm vào cảnh khốn đốn. Rất nhiều người hoặc là chết đói hoặc là phải bán thân. Trong khi đó lãnh địa Mortareon đã vượt qua tình cảnh hiểm nghèo này mà không ai phải chết đói hay sống lưu vong. Danh tiếng của vị Nam tước theo đó cũng tăng lên một cách chóng mặt, cùng với biệt danh "phụ huynh ngu ngốc" của anh nữa.

Pace vẫn đang tiếp tục nghiên cứu cải tạo lãnh địa cùng cha.

Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu từ bỏ ước mơ của mình. Cậu vẫn luôn mong ước tạo ra những chiếc bánh ngọt ngon nhất. Vậy nên bị thu hút bởi đường và trái cây là chuyện bình thường. Điều cậu hướng tới là biết lãnh địa của mình thành một vương quốc bánh kẹo.

Tuy nhiên ánh mắt vui vẻ của cậu cũng chỉ như những đứa trẻ bình thường khác.

「Cha ơi, đó là gì thế?」

「Quả bonka đấy. Nó là loại quả chỉ có ở phương Bắc nên rất hiếm thấy ở vùng này. Nó có vị chua. Ta cũng mới chỉ ăn được có vài lần nên khi về hãy mua một ít làm quà nhé.」

「Vâng, cứ như vậy đi ạ!! (Wow, táo. Mà lại còn là táo ngon nữa. Thật xúc động khi thế giới này cũng có táo. Mình có thể làm bánh tart [note53798]. Hay là ngâm đường nhỉ? Nhưng ở đây đường lại là thứ xa xỉ và khó kiếm. Tốt nhất là nuôi ong lấy mật rồi dùng để ngâm. Mà khoan, trước tiên phải xem nó có vị gì, chua đến mức nào đã. Nếu nó có độ ngọt cao thì có thể làm được nhiều món. Đây đúng là thứ quả không thể thiếu!!)」

Cậu dường như phải cố gắng để sự phấn khích đến điên cuồng đó không bộc phát ra ngoài. Với những người lớn xung quanh, cậu chỉ là một đứa trẻ vui tươi và hiếu kỳ. Tiếng cười của cậu hòa lẫn vào tiếng ồn ào của những gánh hàng rong.

Du lịch là khái niệm không phổ biến ở thế giới này. Người nông dân bị ràng buộc bởi đồng ruộng của mình. Tuy nhiên vẫn có khái niệm về việc đi lại giữa các vùng miền, giữa các lãnh địa và thành phố. Thương nhân đến làm ăn, nông dân đến bán nông sản, lính đánh thuê, thợ thủ công và đệ tử, cùng với quý tộc. Kinh đô lúc nào cũng nhộn nhịp.

Quý tộc hạng chót, Nam tước Mortareon và con trai đang hướng đến một nơi nào đó. Hai người len qua đám đông, thỉnh thoảng tránh vài cái xe ngựa.

Nơi họ muốn đến…

Là nhà thờ của Giáo hội Thánh.

Hay nói chính xác hơn thì đó là chi nhánh nhà thờ của Giáo hội.

Giáo hội Thánh Beuvaldia là một tôn giáo bắt nguồn từ Beuvaldia, kinh đô vương quốc và được coi là quốc giáo. Như vậy ở kinh đô có một nhà thờ lớn ở trung tâm, xung quanh là các nhà thờ nhỏ hơn và nhà nguyện. Và ở mỗi nơi đó sẽ có một linh mục riêng, chịu trách nhiệm truyền đạo và gây dựng quan hệ với người dân địa phương.

Hai cha con đến một nhà thờ nhỏ nằm ở khu phía Tây.

Nhà thờ là nơi để cầu nguyện với Chúa hoặc Thần linh.

Bản thân việc cầu nguện cũng rất thiêng liêng. Điều này không hề thay đổi từ xưa đến nay, ở khắp

nơi trên thế giới. Theo những gì Pace biết thì đạo Thiên chứa, đạo Cơ đốc hay đạo Hồi cũng như vậy. Thế nên cậu cũng có những hiểu biết nhất định về nơi gọi là nhà thờ. Đó là nơi yên tĩnh và trang nghiêm, ở đâu cũng thế.

Khái niệm đó sụp đổ ngay khi Pace đến nơi.

「Anh ơi, anh có cần túi đây không? Hàng của bọn em làm cẩn thận và bền lắm. Nếu mua ngay bây giờ bên em sẽ khuyến mại mua mười tặng một đó!!」

「Anh kia, muốn mua vòng cổ đang thịnh hành ở kinh đô không? Tặng vợ anh cái này thì sù có bị phát hiện ngoại tình thì cô ấy vẫn vui vẻ đó.」

「Này cậu nhóc, ăn xiên nướng không? Ta sẽ cho cậu những miếng thịt dày và ngon nhất!」

Tiếng ồn ào đinh tai vang lên ngay khi hai cha con vừa đến. Ở nơi gọi là sân nhà thờ, rất đông người trải thảm bày hàng và la hét inh hỏi.

「Sao sân nhà thờ này thành chợ thế này?」

Pace nói thẳng.

Nhà thờ, nơi đáng lẽ phải mang bầu không khí trang nghiêm giờ còn ồn ào hơn cả chợ trung tâm. Tuy nhiên cha Pastry lại cảm thấy khó hiểu.

Hứng thú hoặc ngạc nhiên khi đến một nơi mới lạ, đó là phản ứng bình thường của trẻ con. Tuy nhiên con trai anh lại khá là bình tĩnh và hoài nghi. Đó là điều bất thường.

Dù sao thì Nam tước quyết định bỏ qua điều đó và cho rằng con trai mình đã trưởng thành. Anh trả lời câu hỏi của cậu:

「Những người bán hàng ở đây đều là những người không có quyền thương mại. Vậy nên nói đúng ra thì đây không được coi là chợ.」

「Quyền thương mại?」

「Là quyền được buôn bán hàng hóa.」

Pace cảm thấy mình mới chỉ hiểu lờ mờ nhưng cậu không hỏi thêm. Lần đến kinh đô này, cậu không muốn dính quá nhiều đến những thứ không liên quan. Hơn thế nữa, cậu muốn nhanh chóng kết thúc việc này để còn đi thử loại trái cây giống như táo kia và xem nó có thể làm được những loại đồ ngọt nào. Điều đó còn đáng quan tâm hơn nhiều.

Cậu không muốn lãng phí thời gian khi cứ liên tục hỏi cha. Điều này có thể khiến tâm trạng cha không tốt. Pace không muốn điều này.

Đủ khả năng để nghĩ được như thế này đúng là không bình thường đối với một đứa trẻ 7 tuổi.

Trong nhà thờ không có những người bán hàng ồn ào như bên ngoài, vì vậy nó có yên tĩnh hơn một chút. Khi mở cánh cửa trông trang nghiêm ra, không khí bên trong khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.

Nhà thờ được xây bằng đá, không khí lạnh lẽo ẩm thấp mang lại cảm giác linh thiêng khó tả. Nó rộng đến mức chứa được vài chục người cùng lúc. Trần nhà cao bằng một tòa nhà ba tầng.

Nhưng băng ghế dài đủ cho bốn, năm người ngồi được xếp ngay ngắn thành năm dãy và ba hàng. Tất cả chúng đều hướng về phía một cái bục.

Bục diễn thuyết, tạm gọi như vậy, là nơi các linh mục giảng đạo và chủ trì các hoạt động tôn giáo. Lý do là bởi trên bức tường phía sau bục có treo một bức tranh lớn. Bức tranh vẽ những sinh linh, hay là tinh linh, bốn người đang cầm thứ gì trông giống lửa và nước trong tay. Pace kết luận những nhân vật trong tranh là tinh linh vì họ đang bay. Người bình thường ở thế giới này không thể bay, và trong tranh không ai có cánh cả.

Khi Pace Đang nghĩ xem tôn giáo này kiếm "lợi nhuận" từ đâu, một người đàn ông xuất hiện.

「 Chào mừng đến với nhà thờ Thánh Beuvaldia của Vương quốc Thánh Praulich, phân khu Tây Kinh đô Beuvaldia. Ồ, chẳng phải đây là lãnh chúa Mortareon sao. Lần cuối gặp ngài là ở Lễ Thánh hóa của tiểu thư nhỉ.」

Pace đoán ngay người vừa mới xuất hiện là linh mục.

Thực tế đúng là như vậy. Ông là linh mục của nhà thơ này và được mọi người gọi là cha xứ. Linh mục khoảng ngoài 40 tuổi, đôi mắt thâm quầng biểu hiện rõ sự mệt mỏi kéo dài. Nếu nhìn vào cả cái bụng to cùng bộ đồ trắng với những họa tiết đen trang trí thì... đúng là một con gấu trúc.

「Lâu rồi không gặp.」

「Không. Cảm ơn ngài đã không quản đường xa đến đây. Tôi cũng đã được nghe kể về những thành tích của ngài. Gần đây ngài đã giúp lãnh địa vượt qua mùa đông. Nhà thờ cũng rất khâm phục ngài, mong ngày được Chúa ban phước.

「Ta nhờ được sự che chở của Chúa và các linh hồn. Và cả con trai ta nữa.」

Nghe nói vậy, linh mục mới nhận ra bên cạnh Nam tước có một đứa trẻ. Thân hình to lớn của Casserole khiến ông không hề nhận ra cậu. Và cũng bởi vì cậu còn rất nhỏ.

Rất ít người đưa con mình đến nhà thờ. Đặc biệt những đứa trẻ nhỏ thì cực kì hiếm. Lí do là bởi họ sợ bị mất mặt.

Thời gian cầu nguyện hay nghe thuyết giáo đối với trẻ con mà nói, cực kì nhàm chán. Ngay cả với những đứa siêu sùng đạo thì những bài diễn thuyết dài dòng khó hiểu sớm muộn cũng trở thành một sự tra tấn về cả tinh thần lẫn thể xác.

Trê con công không thể ngồi yên. Có giả thiết cho rằng thời gian chúng cảm nhận được nhanh hơn của người lớn. Nếu ngủ gật thì là thiếu tôn trọng, nêu không thể ngồi yên thì lại là vô ý thức. Thế nên khi bị người khác nói "có biết dạy con không thế?", những người có địa vị cao sẽ rất xấu hổ. Đặc biệt nếu họ là quý tộc thì ngay cả lí do con họ còn nhỏ cũng sẽ khó được chấp nhận. Vì vậy số trẻ em đến nhà thờ là rất hiếm.

「Hôm nay ngài đến đây làm gì ạ?」

「Thực ra hôm nay ta đến để làm lễ Thánh hoá cho con trai ta.」

「Vậy à…」

Giọng nói của linh mục có chút ngạc nhiên. Đối với ông, dù nhìn thế nào đi nữa thì cậu bé bên cạnh Nam trước Mortareon vẫn còn quá trẻ. Vì thế nên ông dự định sẽ làm một lễ Thánh hóa đơn giản. Nếu vậy thì chỉ cần cầu Thánh ban phước lành và mọi thứ sẽ kết thúc, không nguy hiểm với trẻ con như lễ Thánh hóa chính thức. Nhưng nếu chỉ vậy thôi thì tại sao Nam tước lại lặn lội đến tận kinh đô?

「Ta muốn làm lễ Thánh hóa chính thức cho thằng bé.」

「Vậy à. Nhưng xin lỗi, ngài định làm thật sao?」

「Tất nhiên rồi.」

「Tôi nghe nói ngài rất yêu thương con trai mình, nhưng đến mức này thì…」

Lễ Thánh hóa là một nghi thức trưởng thành. Nếu những người chưa trưởng thành cả về thể xác lẫn tinh thần thực hiện nó, người đó có thể phải chịu những tổn thương nặng nề. Đó là lý do tại sao nó còn được gọi là lễ trưởng thành. Vậy nên đa số mọi người từ bỏ dù nghi lễ này cho kết quả rất tốt nếu thành công. Thay vào đó họ lựa chọn những nghi thức đơn giản hơn.

Casserole nói rằng anh sẽ không làm vậy.

Linh mục nhìn Pace với vẻ mặt ngạc nhiên. Bàn tay ông đột nhiên bị nắm lấy và một túi da được đặt lên. Không biết năm tước lấy nó ra từ trong túi ngực khi nào.

「Đây là một chút tiền. Mong ngài nhận lấy nó.」

「Không, tôi xin lỗi... được rồi, chúng ta bắt đầu ngay thôi.」

「Cảm ơn ngài.」

Với giọng nói chẳng có tí gì gọi là "xin lỗi", linh mục nhanh chóng kiểm tra thứ đựng trong túi. Ông ta xóa vẻ hiểu lãnh chúa muốn gì khi thấy cả đống tiền bên trong. Nó có nghĩa là "làm ngay đi, đừng lề mề nữa". Từ việc linh mục quay ngoắt thái độ khi thấy tiền thì giờ ông ta giống như một con chồn. Dù giống gấu trúc nhưng giờ "chồn" mới là từ miêu tả rõ nét nhất về ông ta.

Nam tước Mortareon đưa cho linh mục 20 đồng bạc. Đó là đồng Beuvaldia hay còn gọi tắt là đồng Beauve, loại tiền được lưu hành ở kinh đô và vùng phụ cận do nhà vua phát hành. Đây là loại tiền thông dụng nhất vương quốc do có hàm lượng bạc bên trong tương đối cao.

Giá trị của mỗi đồng sẽ thay đổi hàng ngày tùy theo thị trường. Dù vậy chỉ cần một đồng Beauve ta có thể mua được năm bao lúa mình lớn. Hay để dễ hiểu thì đó là số tiền để một gia đình bình thường đủ sống trong một tháng.

Nói cách khác, đó là một khoản tiền lớn. Linh mục đã tỏ ra rất ngạc nhiên nhưng đó là điều dễ hiểu Khi thấy số tiền như vậy.

Theo quy tắc, những người làm công tác tôn giáo không được để đồng tiền làm mờ mắt. Nhưng những người trong giáo hội cũng không thể ăn hương khói và lễ vật để sống được nên trong các dịp như cưới hỏi, tang ma hay các nghi lễ khác, người ta thường trao một số tiền nhất định cho người làm lễ. Nó cũng giống như tiền công đức vậy.

Casserole cũng là một quý tộc, một thân phận phải biết cách đánh bóng nó. Không phải anh vô tư quẳng tiền của mình đi mà tất cả đều có lý do của nó.

Tóm tắt cuộc nói chuyện của linh mục đã lóa mắt vì tiền còn cố tỏ ra ngạc nhiên thì nó như thế này:

「Đừng để ai làm gián đoạn nghi thức quan trọng của con trai ta nhé.」

「Tất nhiên. Vì ngài đã cho tôi một khoản tiền lớn như vậy, tôi không thể cẩu thả được.」

Linh mục cố gắng che giấu sự giả tạo của mình bằng nụ cười.

「Vậy thì tiếp theo là khâu chuẩn bị. Mời ngài đi lối này.」

Ông ta nói rồi dẫn hai người đi về phía sau nhà thờ. Gã linh mục dẫn họ xuống tầng hầm, mở cửa một căn phòng lạ.

「Errr…!!」

Pace vô ý thốt lên với giọng điệu ghê tởm. Nhưng vẻ đáng yêu của cậu lại khiến người ta không để ý.

Căn phòng cậu được dẫn vào có gì đó khác thường.

Truyện Chữ Hay