//Pavami: Vừa đi làm vừa chuẩn bị nhập học nên ra chương có hơi lâu tí.//
「Thằng bé bị cướp bắt mất á?」
Cái đêm khói lửa chiến trận đã qua. Trong khi Shitsu đang bận xử lí hậu quả thì tin dữ này ập đến.
「À… bị bắt, đuổi theo là trẻ con… không, cậu ấy trông thì là trẻ con nhưng, ờ, cái này…」
「Tôi không hiểu cái gì cả. Bình tĩnh nói đi xem nào!!」
「Chuyện là…」
--------------------------------------------------
Trong khi hàng chục tên cướp đang hoảng loạn, hai kĩ sĩ xông đến. Tiến thoái lưỡng nan, vừa đông vừa hỗn loạn, chúng giờ chỉ còn là mục tiêu của hai người.
Chúng đã bị rơi vào gọng kìm. Nếu chú ý đằng trước thì sẽ bị đâm từ phía sau, nếu quay lại phía sau thì kiếm phía trước sẽ chém tới. Hơn 30 tên đã bị hạ gục.
「Lũ cướp kia, hạ vũ khí xuống và đầu hàng đi. Nếu không bọn ta sẽ không nương tay đâu. Ta nhắc lại, hạ vũ khí xuống và đầu hàng đi.」
Tiếng của Casserole vang vọng trên chiến trường. Những tên vẫn còn cố kháng cự bị chém không thương tiếc. Chúng lần lượt bỏ vũ khí xuống, giơ tay đầu hàng. Quân của lãnh chúa Mortareon đã bảo vệ được dân chúng.
Những người đàn ông reo hò trong chiến thắng. Đàn bà và trẻ con đáp lại bằng niềm hân hoan khi hoạn nạn đã qua. Tất cả đều say sưa trong chiến thắng tưởng chừng như không thể.
Trong khi đó, lãnh chúa và dân quân vẫn còn nhiều việc phải làm. Họ thu gom vũ khí của lũ cướp, trói chặt những tên còn sống lại với nhau. Việc này mất khá nhiều thời gian.
Vũ khí, tiền bạc và quần áo của lũ cướp được chia cho những người có công trong việc bảo vệ làng chính và hợp tác với dân quân. May mắn là không có ai chết nhưng số người bị thương nhiều không đếm xuể. Có người bị chém mất ngón tay, người bị mất một bên mắt. Đáp lại sự cống hiến của họ, việc ban thưởng là lẽ đương nhiên.
Bọn cướp bị dồn vào một chỗ, có người canh gác. Những người khác thì tập trung trước cửa nhà lãnh chúa. Bây giờ đã đến giai đoạn xử lí sau trận chiến.
「Tiếp theo, Grassage từ Sarsden.」
「Có mặt.」
「Đánh bại một tên, đóng góp cho việc bảo vệ tiền tuyến. Phần thưởng là một cây giáo và một đồng bạc.」
Tiếng hoan hô vang lên xung quanh. Sarsden là tên của làng chính, được coi là “thủ đô” của lãnh địa Mortareon. Chỉ có ba làng mà chọn ra thủ đô thì khá kì lạ. Ngôi làng được phong làm “thủ đô” đơn giản là vì nó nằm ở chính giữa lãnh địa.
Grassage là người phụ trách tuyến của Pace. Ông đóng vai trò tiên phong và là người gián tiếp hỗ trợ lãnh chúa bằng tên lửa theo lệnh của cậu.
Nhận được một cây giáo là bằng chứng cho việc được công nhận chiến công của mình và thêm một đồng bạc làm tiền thưởng. Điều này khiến những người xung quanh vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
「Tiếp theo, Marcallo và Luminito từ Sarsden.」
「Dạ, dạ」
「Sao lại gọi hai người cùng lúc nhỉ?」
Hai cái tên tiếp theo khiến đám đông xôn xao. Đó là hai đứa trẻ còn chưa đến tuổi trưởng thành.
Hơn nữa lại là hai tên quậy phá có tiếng trong vùng.
「Hai đứa đều thể hiện rất tốt không thua kém gì người lớn. Ta ban cho mỗi đứa một thanh kiếm và một bao lúa mạch cho cả hai. Nhận lấy đi. Khi về nhà nhớ khoe với gia đình nhé.」
「Yeah!!」
「Pháo đá của siêu quậy cũng có ích đấy chứ.」
「Ừ. Những nếu mà nhắm vào ta như lần trước thì ta sẽ không tha đâu.」
Mọi người xung quanh cười vang.
Bình thường không ngày nào là chúng không bị ăn mắng. Nhưng hôm nay chúng đã trở thành anh hùng. Tuy nhiên vì là lần đầu tiên được khen nhiều như vậy nên hai đứa chỉ cảm thấy xấu hổ.
Trong lúc còn đang đỏ mặt, một người bạn thân gọi chúng.
「Hai cậu làm tốt lắm.」
「He he he, dù không được như Pace nhưng bọn này cũng rất giỏi đấy.」
「Ừ. Các cậu tuyệt lắm.」
「Nếu cậu đã ở đây rồi thì giúp bọn tớ một tay đi. Chỉ mình bọn tớ thì không khiêng nổi thứ này được.」
Bao lúa mạch được thưởng nặng đến nỗi ngay cả người lớn còn gặp khó. Xét về cân nặng thì nó bằng cả Marc và Lumi cộng lại. Dĩ nhiên hai đứa đã chao đảo thì một đứa chắc chắn là không thể.
Vì thế nên chúng mới nhờ giúp đỡ. Tất nhiên chúng muốn tự tay mang chiến lợi phẩm về nhà hơn là để người ta vác hộ. Pace là bạn của chúng nên không có lí do gì để từ chối. Cả ba cùng nhau khiêng bao lúa đi. Những người xung quanh cũng tự hào như thể đó cũng là vinh quang của họ.
Đích đến của chúng là nhà Marcallo. Đó cũng là nhà của Countreau, bố Marc, đồng thời cũng là một hầu cận của lãnh chúa. Do việc xử lí hậu sự chưa xong nên ở nhà hiện tại chỉ có vợ, con gái và con trai của ông. Với Marc thì đó là mẹ, chị gái và em trai.
Mẹ cậu thường cứ mở miệng ra là giáo huấn, nhưng hôm nay bà rất vui vì con trai về nhà an toàn. Bà ôm chặt lấy con thay vì đánh đòn như mọi ngày.
「Con về rồi.」
「Con về rồi, mẹ vui lắm. Có bị thương gì không? Mẹ lo lắm đấy có biết không?」
Con ổn mà. Mẹ xem này, con được lãnh chúa thưởng cho kiếm đấy, cả lúa mạch nữa. Nhà mình với nhà Lumi chia nhau, tuyệt thật đấy.
「Anh Marc giỏi quá!」
「Giỏi lắm.」
Marc tự hào đeo thanh kiếm mới nhận được vào hông, vỏ kiếm lê đất, ưỡn ngực tự hào. Việc lập được công danh và thăng tiến là khá điển hình. Và thanh kiếm kia là điều mà rất nhiều người hằng mong ước.
「Mẹ chỉ cần con không bị thương là được rồi. Bố bảo đứa trẻ ngốc này đã gây phiền phức cho lãnh chúa, phải không?」
「Không không, Marc và Lumi đều rất xuất sắc. Chắc chắn trong tương lai sẽ là những nhân tài không thể thiếu của lãnh địa chúng ta. Phần thưởng này hai cậu ấy xứng đáng nhận được. Cô hãy cho cậu ấy ăn no nhé.」
「Vâng, tôi sẽ nấu một bữa thật ngon.」
Bao lúa được chia ra một nửa cho nhà Marc. Để việc phân chia không bất công, Pace nghĩ ra một cách. Sau khi Marc chia xong, cậu để Lumi chọn phần của mình. Nếu làm vậy sẽ không bên nào phàn nàn cả.
Công việc của lãnh chúa có rất nhiều điều liên quan đến phân xử.
Ai làm ít việc hơn, nhà ai dùng máy xay nhiều hơn, nhà ai được chia ít củi hơn. Hầu hết mâu thuẫn đều phát sinh từ sự mất cân bằng lợi ích. Việc giải quyết chúng hưởng trách nhiệm của lãnh chúa, và Pace đã cho mọi người thấy một phần của nó. Mẹ của Marc và những người khác rất ngưỡng mộ cách chia này vì nó làm giảm cảm giác bất công. Nếu có kiến thức từ thế giới hiện đại, ai cũng có thể nghĩ ra được.
Phần lúa mạch còn lại được mang đến nhà Lumi. Lần này đến lượt Lumi bị gia đình ôm ấp. Vì ông nội Lumi từng là cựu hầu cận nên ông rất vui với trận chiến và chiến công đầu tiên của cháu mình. Nhìn ông vừa khóc vừa ôm cháu, người ta chỉ thấy rằng ông đang làm quá.
「Làm tốt lắm. Đúng là cháu của ta. Mới tí tuổi đã giúp được lãnh chúa. Ta tự hào quá.」
「Úi, á, đau ông ơi, gãy xương cháu mất. Gãy rồi~」
「Ừm ừm. Vậy ta có thể yên tâm về tương lai nhà mình rồi. Phải mở tiệc mừng thôi.」
Đúng lúc này, những người được thưởng rượu xuất hiện.Câu chuyện về công lao của bọn trẻ bị gạt đi, bữa tiệc bắt đầu. Trong khi mọi người còn đang say sưa, mấy đứa trẻ trừ Pace lén rời đi.
Dù sao chúng vẫn chỉ là những đứa trẻ nghịch ngợm. Việc lẻn ra ngoài đối với chúng chỉ là chuyện vặt. Lí do rất đơn giản: Chúng quá mệt mỏi với cơn bão lời khen cứ liên tục ập tới.
Vui thì vui nhưng không quen thì mệt. Từ xưa đến nay luôn vậy.
Hai đứa đi kéo theo hai thanh kiếm lệt xệt trên đất nhưng vẫn cố nắm chặt.
Đích đến của chúng là nhà gian tạm thời của lũ cướp.
Muốn nhìn kĩ đối thủ mà mình đã chiến đấu trong trận đánh đầu tiên trong đời, Đó là mong muốn của Marc.
Dù chỉ là cướp nhưng chúng đã khiến quân Bá tước phải vất vả. Nếu giao chúng cho Bá tước Laetesh chắc chắn sẽ nhận được tiền thưởng. Đối với Bá tước tức mà nói, Khi phải chọn giữa “đánh đuổi lũ cướp” và “đánh bại lũ cướp” thì đương nhiên vế sau sẽ có lợi hơn. Tiền thưởng nhận được nhiều hay ít phụ thuộc hoàn toàn vào khả năng đàm phán của Nam tước Mortareon, nhưng nếu có thêm tên thủ lĩnh thì ít nhất tiền cũng đủ để bù đắp chiến phí và thiệt hại của hai ngôi làng kia. Nếu chúng còn hoạt động ở nhiều nơi khác nữa thì giá trị của mỗi cái đầu còn cao hơn nhiều lần. Và nếu để hết công lao cho Bá tước thì phần thưởng sẽ lớn hơn nữa. Nhân tiện trừ thủ lĩnh, Những tên tay sai có vẻ đang bị tra khảo để lấy thông tin. Chúng sẽ bị bán làm nô lệ và có một số phận bi thảm. Hầm mỏ, phòng thí nghiệm, chiến trường,... Dù đến đâu thì chúng cũng không thể sống quá nửa năm.
Người biết rõ kết cục này mà vẫn làm cướp thì là loại người như thế nào? Ai cũng tò mò, và độ hiếu kì của trẻ con thì cao hơn người lớn.
Hai đứa đi về phía kho, bỗng nhiên nhăn mặt lại. Mùi máu, mùi cơ thể của lũ cướp không tắm rửa trong nhiều tháng, Mùi thối của phân vào mùi khai của nước tiểu. Chúng hòa quyện vào nhau tạo nên một cái mùi khó tả, khiến cho khứu giác nhạy cảm của trẻ con phải khó chịu.
「Thối quá.」
「Đúng thật.」
Làng nào cũng có một nhà kho. Nó dùng để chứa nông cụ và những thứ khác để tránh mưa nắng. Đó là nơi chứa đồ chung của làng và được sử dụng theo lượt. Vì mục đích chỉ là để đồ nên nó được xây rất đơn giản. Tường ghép bằng ván, gió lùa qua lạnh buốt, nền đất cứng ngắc. Không thể nào nơi đó lại dành cho người ở được.
「Hai đứa làm gì đấy? Nguy hiểm lắm. Đừng đến gần.」
「Bọn cháu chỉ đi xem xung quanh thôi.」
「Ờ, rồi. Đừng có vào trong là được.」
Chui qua khe hở ở góc khuất, hai đứa trẻ lẻn vào trong kho.
Những tên cướp bị trói nằm lăn lóc trên sàn. Chúng nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ vừa xuất hiện.
Bị những gã đàn ông đầy máu và sát khí nhìn vào, Marcallo và Lumimito không khỏi sợ hãi. Dù là siêu quậy nhưng chúng rõ ràng bị áp đảo bởi bầu không khí tạo ra từ những kẻ đã giết người. Dù vậy, Marc vẫn cố tỏ vẻ ngầu trước Lumi đang sợ hãi lùi về phía sau.
「Nào nào nào, chẳng có gì to tát đâu.」
Marc cố gắng giấu đi nỗi sợ để chứng tỏ mình là một người đàn ông. Cậu cố gắng tỏ ra mạnh mẽ để trấn an Luminito.
Gắng gượng để đôi chân không run lập cập, chúng lại gần những tên cướp.
Chúng không hề biết mức độ nguy hiểm của hành động này. Mà dù có biết thì việc lao đầu vào mấy trò dại dột đã trở thành thói quen của chúng.
「Này, cậu nhóc.」
Một giọng nói trầm đục, như rên rỉ, như xoáy vào trong óc. Cả người cậu run lên.
「Thanh kiếm của cậu, làm sao cậu có được nó?」
Người nói câu đó là Helm. Trong mắt hắn, thanh kiếm đó không hề hợp với một đứa trẻ.
「Không, không có gì đáng sợ cả.」
「Nào đừng nói linh tinh nữa. Cậu có thanh kiếm đó ở đâu?」
「Bọn tôi đánh bại các ông, đây là phần thưởng.」
「Vậy à.」
Helm trước đây từng chỉ huy một nhóm lính đánh thuê, vậy nên đầu óc hắn không hề tầm thường. Về sức mạnh và ý chí, ai cũng phải công nhận hắn. Hắn muốn trốn thoát. Hắn đã vứt bỏ lòng tự trọng từ lâu. Hắn muốn sống sót bằng mọi giá dù có phải nằm gai nếm mật, để có thể đối diện với những người từng giúp đỡ hắn.
Hắn đang rất nghiêm túc. Trong khi vẫn còn người canh gác bên ngoài, hắn không thể làm gì dại dột. Nhưng nếu biết cách lợi dụng hai đứa trẻ kia, hắn sẽ thoát được. Hắn nghĩ như vậy.
Và rồi hắn nảy ra một ý tưởng.
「Cậu nhóc, cho ta mượn thanh kiếm đó nhé.」
「Đừng có mơ. Ai lại cho ông mượn cơ chứ.」
「Cho ta mượn đi. Trước đây nó là của ta. Nó có một sức mạnh ẩn bên trong. Ta sắp bị hành quyết rồi nên ta muốn cậu biết cách sử dụng thật sự của nó.」
「Cách dùng thật sự?」
「Ừ. Nếu biết cách, cậu sẽ dùng được phép thuật.」
「Thật á!!」
Phép thuật. Trên thế giới rất ít người dùng được năng lực này. Tùy theo cách dùng, nó có thể mang sức mạnh tương đương cả trăm người. Và những người dùng được phép thuật bét nhất cũng làm được phó kị sĩ (tức là người được cưỡi ngựa). Nếu muốn vươn lên từ thường dân, đó là con đường ngắn nhất. Ai cũng khao khát sức mạnh này. Hơn nữa, việc đứa bạn thân của mình mới trở thành pháp sư cách đây vài tuần đã khiến Marc càng sốt ruột.
「Nghe cho kĩ. Cầm thanh kiếm và tưởng tượng nó đang cháy lên.」
「Nh-Như thế này à?」
「Này, đừng nghe hắn!」
Một cách vụng về, Marcallo rút kiếm khỏi vỏ và giơ lên cao.
Cậu có rất ít kinh nghiệm sống. Xung quanh cậu chỉ có những người lớn nghiêm khắc, tốt bụng. Cậu quá non nớt để nhận ra ý đồ của kẻ xấu.
「Rồi. Cậu làm rất tốt đấy. Ngầu lắm.」
「Hehe, thật à.」
「Này, dừng lại đi.」
Luminito cố gắng ngăn cản. Nhưng nếu có thể ngoan ngoãn nghe lời người khác, Marc đã không là một đứa trẻ ương bướng.
「Bây giờ hãy niệm chú. Nhưng nó rất nguy hiểm nên không thể để bạn cậu nghe được. Nào, ghé tai đây. 」
Marc vừa mới được người lớn khen. Giờ đến cả cướp còn khen cậu nên mũi cậu vểnh lên như Pinocchio. Cậu không chút nghi ngờ ghé tai lại gần. Hắn cười.
Cậu không nhận ra đó là một nụ cười giả dối.
「Thần chú đó là gì vậ… ughhh!!」
Khoảng cách bị thu hẹp lại. Cậu cầm thanh kiếm trong khi không chút phòng bị. Ngay khi lại gần, tên cướp vặn người cắt đứt dây trói bằng kiếm của cậu Tay vừa được tự do của hắn đấm mạnh.
Đột ngột bị đấm vào bụng, Marc nôn hết những thứ vừa ăn ra, ngã sụp xuống cắm mặt vào bãi nôn. Thanh kiếm rơi ra lập tức bị Helm nhặt lên.
「Gyaa!!」
Cậu bé kiêu ngạo bị đấm giữa bụng. Lumi cũng bị chém. Đáng nói là Luminito không phản ứng như một đứa trẻ. Lưỡi kiếm của Helm sượt qua cán thanh kiếm nó đang rút ra. Vì thế nó thoát được vết thương chí mạng nhưng vẫn bị chém bay đi, máu nhuộm đỏ từ ngực xuống ống quần.
「Cái gì trong đấy thế?」
「Chết tiệt, nhanh lên.」
Tiếng ồn ào đã vọng ra bên ngoài. Tên thủ lĩnh nhìn đồng bọn đang bị trói một lượt nhưng hắn không có thời gian để quan tâm đến chúng. Những người canh gác bên ngoài lập tức lao vào, và ngày càng nhiều người đến vây quanh nhà kho.
Hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài chạy trốn.
Nhưng hắn không phải kẻ sẽ cứ thế mà chạy.
「Đừng có mà cản đường tao. Nếu không đầu thằng oắt này sẽ rơi đấy!!」
Hắn nhấc Marc lên bằng một tay, tay còn lại cầm kiếm kề vào cổ cậu. Dân làng thấy hắn bắt trẻ con làm con tin, không dám ngăn cản và để hắn chạy mất. Đến lúc này, sự lúng túng trước tình huống đột xuất của người nông dân mới được bộc lộ. Đó âu cũng là điều bình thường khi phải lựa chọn giữa bắt cướp và tính mạng đứa trẻ.
Nhưng có người không nằm trong sự bình thường ấy. Ngay sau khi nghe tin, Pastry lập tức phi đến nhà kho. Khuôn mặt cậu trở nên căng thẳng sau khi nghe tin hai đứa bạn bị cuốn vào vụ này.
Cậu quát tháo những người lớn đang bối rối xung quanh.
「Mọi người làm cái gì đấy? Vào cấp cứu cho Lumi ngay. Ưu tiên cầm máu. Để lại sẹo cũng được. Nếu không thể cầm máu theo cách bình thường thì lấy lửa đốt vết thương. Làm ngay không cậu ấy chết đấy.
「Vâng vâng!!」
「Tôi nghe tin rồi. Hắn chạy hướng nào?」
「Về phía đông…」
May quá. Tôi sẽ đuổi theo hắn. Báo lại với cha tôi và Shitsu, ngay!」
Vừa nói Pastry vừa chạy khỏi nhà kho. Cậu leo lên con ngựa đang buộc ở bên ngoài, cưỡi nó chạy về phía đông với kĩ năng điêu luyện. Nhà kho có chỗ dành cho ngựa nhưng họ đã chuyển chúng ra ngoài để nhốt lũ cướp. Hiện tại bên ngoài chỉ còn một con.
Pace nhận ra lí do và thúc ngựa chạy nhanh nhất có thể.
Mọi người ngẩn ra nhìn bóng ngựa đang chạy về phía đông. Sau một hồi, họ như bừng tỉnh và chạy đi báo cho lãnh chúa.
--------------------------------------------------
「Chuyện này…」
「To chuyện rồi…」
Casserole và Shitsu như bị tạt một gáo nước lạnh vào niềm vui chiến thắng. Tin dữ này thổi bay cả cơn buồn ngủ của hai người sau đêm dài thức trắng để xử lí hậu quả.
Những người canh gác nhận được lệnh rằng “không được vào trong, chỉ giữ an ninh bên ngoài”. Họ không ngờ trẻ con sẽ lẻn vào, và khi muốn đuổi theo thì cái lệnh kia lại cản họ.
Dù vậy điều đó là sự chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất là lũ cướp có pháp sư. Họ cũng đã tính đến việc đốt nhà kho khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát. Không thể nói bên ra lệnh không có lỗi gì. Đó là một sai lầm chết người khó cứu vãn.
Không, nên nói rằng tên cướp đã lợi dụng hai đứa trẻ quá tốt.
「Phía đông đặt đầy bẫy nhỉ.」
「Đó là nơi cậu chủ phụ trách. Mấy cái bẫy đó hiểm lắm. Có những sợi dây ngụy trang bằng cách nhuộm đen lại, những cái hố mà thụt xuống thì xác định là mất chân.」
Phía đông là nơi Pastry phụ trách phòng thủ. Tất nhiên cha cậu và Shitsu biết cậu đang làm gì và thỉnh thoảng đến kiểm tra. Nhưng vì không phải nơi mình phụ trách nên họ không thể nắm hết được.
「Vậy thì chúng ta có thể đuổi kịp.」
Chiến thuật ban đầu là nếu địch đi theo hướng đông thì chỉ cần câu giờ, trong lúc đó tiêu diệt vài tên đi lẻ. Dù không có cơ hội dùng đến nhưng hiện tại mấy cái bẫy đó đang làm tốt nhiệm vụ níu chân tên cướp. Nếu không biết mà cứ thế lao vào thì chắc chắn sẽ dính bẫy. Pastry biết rõ địa hình nên mới đuổi theo.
Vì vậy việc bắt kịp được hắn không khó. Những Casserole và Shitsu đang lo chuyện khác.
「Tôi sẽ đuổi theo con tôi. Shitsu, cậu ở lại củng cố phòng thủ.」
「Không được đâu tướng quân. Tên này khá mạnh. Để tôi đi còn ngài phòng thủ thì tốt hơn.」
Điều họ quan tâm là đứa trẻ bị bắt cóc và Pastry. Xét về mức độ, họ lo cho đứa bị bắt nhiều hơn. Với người dùng được cả kiếm và phép thuật, việc thua trong một trận đấu tay đôi là khá thấp. Đó là lợi thế to lớn của việc dùng được phép thuật. Tuy nhiên cậu bé bị bắt không phải pháp sư. Nếu không cẩn thận, cậu ta có thể bị giết vì làm vướng chân tên cướp.
「Tôi hiểu rồi. Nhưng một mình cậu thì quá nguy hiểm. Đem theo vài người nữa đi.」
「Vậy thì tất cả những ai chưa uống rượu mau theo tôi. Ai đến muộn thì cứ việc đuổi theo.」
「Được rồi, cẩn thận đấy.」
Shitsu cởi bỏ bộ giáp nặng nề và chạy đi. Vì không có ngựa nên sẽ rất mất thời gian. Không, cơ bản là người không thể chạy nhanh bằng ngựa. Nhưng anh vẫn phải chạy.
May thay, việc theo dấu tên cướp khá dễ. Những chiếc cọc bung ra, những sợi dây ngổn ngang, những hố bẫy đã sập, những mảnh vải vương vãi. Những dấu vết đó liên tục xuất hiện. Shitsu cảm thấy nếu mình không biết về đống bẫy này thì cũng sẽ gặp khó khăn y chang như vậy.
「Nhóc ơi~」
Shitsu gào lên. Tiếng gào như có thể át đi tất cả những âm thanh hỗn loạn trên chiến trường. Cậu bé anh đã dõi theo từ lúc lọt lòng. Anh coi cậu như con. Anh mong cậu an toàn trở về. Anh mong nhanh chóng đuổi kịp cậu.
Nhưng đôi khi sự thật phũ phàng lại tát một cái thật mạnh vào kì vọng của con người.
Những gì Shitsu thấy khi đã mệt đứt hơi…
…khiến chân anh khựng lại.
Những dấu vết cho thấy rõ ràng có một trận chiến.
Máu, rất nhiều máu vương vãi khắp nơi.
Giữa một vũng máu lớn, có thứ mà anh biết rất rõ.
Thanh kiếm mà bạn anh đã chọn cho con trai mình.
Khi thấy nó gãy làm đôi, Shitsu tưởng tượng ra tình huống tệ nhất.
Anh cố lấy lại bình tĩnh và gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Nhìn quanh, anh thấy một con ngựa chết cách một quãng xa. Chân và cổ bị gãy. Có lẽ nó đã vấp phải bẫy của Pastry, ngã lộn nhào và gãy cổ chết. Bên cạnh, một con ngựa khác đang buồn bã bên xác đồng loại.
Có hai con ngựa, hơn nữa có dấu vết của đánh nhau. Như vậy suy ra cậu bé đã đuổi kịp tên cướp và hai bên giao chiến. Nếu không có ai ở đây, chắc chắn chúng đã đi đến nơi khác. Không biết là đã đi đâu.
「Anh Shitsu, đợi chúng tôi với~」
Từ phía làng, cuối cùng cũng có vài người đuổi kịp.
「Đến muộn quá đấy. Hình như cậu ấy và tên cướp đã đánh nhau ở đây. Không biết sau đó họ đi đâu mất rồi.」
Nhóm Shitsu đang ở về phía đông của làng. Như vậy Pastry có thể đã đi xa hơn về ba phía đông, nam hoặc bắc. Shitsu đã dùng Nhìn xa nhiều nhất có thể nhưng vẫn không thấy gì.
「Chết thật, nó chạy đâu mất rồi!!」
Trường hợp xấu nhất, tên cướp có thể là một pháp sư, không chỉ bắt cóc thằng bé mà còn cả lãnh chúa kế nhiệm. Và hắn có thể đã giết hai đứa rồi.
Không thể không nghĩ đến điều đó.
Họ chia nhau ra tìm kiếm. Những người đến sau cũng nhanh chóng nhập cuộc.
Sau một tiếng lùng sục, kết quả vẫn là không thấy gì.
「Anh này, có lẽ nên về báo lại với lãnh chúa thôi.」
「...Đành vậy.」
Lòng Shitsu quặn lại. Chỉ vì sơ suất của họ mà tên cướp trốn thoát, hơn nữa còn bắt cả con tin theo. Dù họ đã chuẩn bị hết mọi thứ nhưng vẫn nhận về kết cục bi thảm. Họ tự cắn rứt chính mình.
Họ cúi đầu đi về làng. Shitsu lê đôi chân nặng trĩu đến dinh thự. Con đường anh đã đi không biết bao nhiêu lần, giờ xa xôi lạ thường.
Có người ở đó đang chờ anh.
「A, cậu Shitsu về rồi à.」
Một cậu bé với mái tóc bạch kim và đôi mắt màu nâu đỏ: Pastry Mir Mortareon.