Tiến sâu vào trung tâm U Minh Sâm Lâm đoàn người Chu Gia và Lâm Thần may mắn không còn tao ngộ thêm yêu thú cường đại nào, thật cũng không vì đám người Lâm Thân may mắn mà do Thần Động Phủ khí tức xua đuổi hầu hết yêu thú đi.
Cách dặm chung quanh nơi Thần cấp Động Phủ xuất thế.
Tại đây tụ họp được nhóm người, khỏi nói cũng biết là tứ đại cổ tộc và thế lực thương hội. Mỗi thế lực chiếm cho mình vị trí chuẩn bị hướng về phía động phủ, Lâm Gia nổi bật với lục sắc ý phục Thanh Long huy ấn rực rỡ, Vương gia người Bạch Hổ sấm quan uy dũng, Huyền Gia người Huyền Vũ Lam sắc phối với hắc sắc ý phục.
- Không ngờ Vương Đạo ngươi lại tự mình xuất thủ! - người lên tiếng là vị trưởng lão của Lâm Gia.
- Lâm Khoan ngươi cũng kém gì lão phu ~!! Nhưng so ra chúng ta vẫn kém ai đó nhỉ? - Vương Đạo cười lạnh mắt liếc liếc về phía đội ngũ Chu Gia.
Chu Gia đội ngũ chỉ có khoảng mười người đứng đầu là vị nữ tử vô cùng xinh đẹp tuyệt sắc giai nhân hoa ghen thua thắm liễu hờn kém duyên, nhưng đừng trông vị nữ tử này xinh đẹp yêu kiều mà đánh giá sai nàng ta, nàng là Chu Kim Liên gia chủ Chu gia thân tu vi sâu không lường được. Đội ngũ Chu Gia hiện tại tính là ít nhân số nhất do đám người Chu Vận chưa tới kịp,ngược lại đội ngũ của thương hội thì rầm rộ không ít, bên đều đem đến chiến thuyền hạng nặng kèm với nhân số trên ngàn người.
Loạt xoạt
Lâm Thần theo tỉ muội Chu gia ngự Thần Chu hướng về phía này rất nhanh, chẳng mấy lúc Lâm Thần đã cảm nhận được rất nhiều cỗ khí tức nội hàm mạnh mẽ đáng sợ.
Vèo! Thần Chu nhanh chóng hướng phía bãi đất trống hạ cánh, tỉ muội Chu gia nhanh chóng vọt xuống hành lễ.
- Bái kiến gia chủ, bọn muội đến muộn!
- Đứng lên đi, đến là tốt rồi! Các ngươi chẳng may có gặp rắc rối gì không! - Chu Kim Liên băng sơn mĩ nhân nhưng lại tỏ ra rất ôn nhu với tỉ muội Chu Vận, Chu Thiền.
- Tỉ tỉ chúng ta không may tao ngộ phải Linh Tê Địa Long, tộc nhân bị thương rất nhiều nhưng may là có Thần công tử đây ra tay nếu không bọn muội cũng xui xẻo!
Chu Kim Liên hướng mắt nhìn Lâm Thần phía sau, bất giác Lâm Thần hắn giật mình cảm nhận cỗ thần thức dò xét bản thân hắn nhíu mày đẩy lại, đùa gì chứ chơi thần thức thần hồn với anh...xì.....em gái chưa đủ tuổi đâu!
Chu Kim Liên giật mình không ngờ mình lại không thể chút xíu dò la ra sâu cạn của thanh niên này, thần hồn không tự chủ huy động bàng bạc.
- Chu gia chủ ta nhưng được Chu Vận cô nương đây mời hỗ trợ, ngươi lại dùng thần thức đối với ta? - Lâm Thần nhàn nhạt nói.
Chu Vận biết tính tình của sư tỉ mình, Kim Liên nàng ta ghét nhất là đàn ông nhất là đàn ông soái như là Lâm Thần, nàng nhanh chóng xen ngang vào.
- Sư tỉ khoan đã! Thần Lâm hắn không có ý gì xấu, đúng như hắn nói ta đã mời hắn đến giúp Chu Gia chúng ta!
- Vận muội đừng để bị hắn đánh lừa!
- Nhưng sư tỉ.....
- Không nói nhiều ta không chấp nhận!
Lâm Thần đứng như trời trồng giữa cuộc giằng co của tỉ muội Chu gia, hắn nhưng phát cáu, hắn làm gì sai? Sinh ra đẹp trai tí là có tội sao? Hắn chọc đến nhân gia sao?
- Đủ rồi! - Lâm Thần phát bực. - Nếu Chu gia chủ không chấp nhận ta gia nhập đội ngũ thì ta không miễn cưỡng, nhưng hi vọng Vận cô nương giữ lời hứa sự vụ trao đổi giữa chúng ta!
Chứng kiến Lâm Thần cứ như vầy mà xem thường Chu Gia, Kim Liên thân là gia chủ há lại để yên?
- Tiểu tử ngươi có ý gì?
- Chu gia chủ ngươi cũng quá phận rồi! Ta Thần Lâm nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất không đến mức phải nương nhờ người khác tu lưu, còn chuyện của Thần Lâm ta không đến phiên ngươi quản! - Lâm Thần đối chọi gay gắt, hắn nhưng miễn nhiễm với vẻ đẹp ma mị của Chu Kim Liên vì cớ gì hắn phải nhượng bộ.
- Ngươi.......! - Chu Kim Liên á khẩu, nàng rất muốn ra tay giáo huấn tên nam tử này nhưng di sỉ diện là gia chủ của trong tứ đại cổ tộc nên nàng cũng không tiện.
- Sư tỉ, Thần công tử nhưng là ân nhân cứu mạng ta, ngươi đừng chấp nhất hắn! - nàng không ngờ vì mình mời Thần công tử giúp đỡ mà dẫn tới gia chủ sư tỉ nổi đóa, nàng lại hướng Lâm Thần vẻ áy náy. - Thần công tử ta xin lỗi, nhưng việc ta hứa với ngươi nhất định không sai!
- Được, ta tin tưởng Vận cô nương là người có chữ tín!
Chu Vận sau đó hướng lão giả âm trầm nhắm mắt phía đám người, lão giả tử nãy đến giờ vẫn luôn mực tĩnh thần an tọa không để ý mọi thứ xung quanh, khí tức toát ra từ lão lại trầm ổn mà sâu không đáy.
- Tam Thái trưởng lão tiểu nữ có việc cầu kiến!
Lão chầm chậm mở mắt, mục nhãn của lão có màu rất khác thường là màu nâu đất rất chi là đậm.
- Vận nhi ngươi có chuyện gì?
- Tam Thái trưởng lão ta không nhớ nhầm chắc ngài có phần Uẩn Hồn Dịch Thủy?
- Ồ! Lại làm sao, ngươi cần nó?
- Tiểu nữ không có ý đó, chẳng qua tiểu nữ có vị bằng hữu cần Uẩn Hồn Dịch Thủy, trưởng lão đừng lo ta tin hắn có thứ trao đổi để ngài hài lòng!
- Ngược lại ta muốn xem là ai! - lão ôn tồn đứng dậy.
Lâm Thần theo truyền âm của Chu Vận hướng lão giả tiến tới.
- Tiền bối, là tiểu hữu!
Chu Phúc trưởng lão không dò ra sâu cạn của Lâm Thần hắn cũng không ngạc nhiên ngược lại có chút hiếu kì về thanh niên này.
- Nghe nói ngươi cần Uẩn Hồn Dịch Thủy của ta, ta là muốn xem ngươi cầm thứ gì đến đổi!
Lâm Thần thao tác làm ăn không chút rườm ra, tay vẩy vẩy lập tức cái xác to như quả núi nhỏ Linh Tê Địa Long xuất ra. Linh Tê Địa Long tuy đã chết nhưng khí tức bưu hãn của nó vẫn còn đó, vừa xuất hiện ra làm không ít người hướng phía này chú ý đến.
- Teezzz, là Linh Tê Địa Long huyết mạch quý hiếm!
- Mẹ ta tơi nó to quá, khí tức lại hung hãn như thế, đoán chừng phải độ thất gia là ít!
- Thiếu niên kia là ai? Sao hắn lại có bực tài phú kinh thế?
.................xì xầm xì xầm...........không ít người đã đánh chủ ý lên thi thể Linh Tê Địa Long, bọn họ đều nhận thức cái thất giai thi thể yêu thú trước mắt là bực nào trân quý, nhưng lại không có ai dám ra tay vì.........lão giả tên Chu Phúc kia ngay từ lúc Linh Tê Địa Long vừa xuất lão đã đẩy khí tức lên cao nhất, thân tu vi cao thâm mạt trắc hiển lộ cảnh cáo những người xung quanh.
Chu Phúc lão nội tâm cao hứng, đầu Linh Tê Địa Long trước mắt này lão lại vô cùng ưng ý. Lão ta tu luyện môn công pháp chuyên lấy địa hỏa mà tôi luyện mặc dù tại Chu gia có dư thừa hỏa linh để tu luyện nhưng lão lại thiếu nhất thổ thuộc tính, địa hỏa là kết tinh giữa hỏa và thổ bản nguyên mà sinh ra, vừa vặn đầu Linh Tê Địa Long trước mắt là trong những đại yêu nắm giữ thổ chi pháp tắc bản nguyên hơn nữa yêu hạch và huyết mạch của nó lại có nửa là Địa Long là loại trân tài địa bảo chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
- Tiểu hữu là muốn đem thi thể đầu Linh Tê Địa Long này? - lão dò hỏi, cũng khá là ngạc nhiên vì sao tên thanh niên này lại tình cờ cách có chủ đích mà sở hữu vật lão cần.
Lâm Thần có ý cười, Chu Vận thật không lừa hắn, lão giả trước mắt này đối với thi thể Linh Tê Địa Long này thập phần hứng thú, bất quá Lâm Thần phát giác không chỉ lão mà còn rất nhiều cặp mắt đang chú mục lên tài sản của hắn.
Chu Kim Liên cũng bị đầu Linh Tê Địa Long này dọa cho hết hồn, sau khi qua Chu Thiền tỉ mỉ truyền âm thuật lại nàng mới rõ ràng. Nàng thật cũng muốn đạt được đầu Linh Tê Địa Long này nhưng nàng lại biết rõ Chu Phúc Tam Thái trưỡng lão lại càng mong muốn hơn cả nàng mà lại địa vị của Tam Thái trưởng lão trong gia tộc lại không thấp.
- Tiểu hữu không sợ lão ra tay cướp sao? - Chu Phúc lão có chút ý cười.
- Ha Ha, ta tin tưởng cường giả như tiền bối lại không làm chuyện như vầy với tiểu bối như ta! - Lâm Thần miệng có chút giật, không ngờ lão cáo già này lại có ý tưởng đó, nếu thật như vậy hắn sẽ bù không được mất.
- Ha Ha Ha, tiểu tử khẩu khí cũng gan lắm! Tất nhiên Chu Phúc ta không làm sự tình này nhưng bất quá ngươi đem cái thi thể thất giai yêu thú đến đổi lấy Uẩn Hồn Dịch Thủy của ta có hay không hơi quá mức!
“ Mẹ nó thật sự là cáo già! “ Lâm Thần thầm nghĩ không ngờ lão này lại mặt dày dạn đến thế, rõ ràng đã tỏ ra dạng như chó thèm xương nhưng lại muốn chỗ tốt. “ Được ca chơi với ngươi! Để xem ai ra thịt nhiều hơn! “
- Đúng vậy! Ta nghĩ nhiêu đây đã đủ để đổi lấy Uẩn Hồn Dịch Thủy từ tiền bối! - Lâm Thần khăng mực.
- Nhưng ta lại cảm thấy không đủ đây? - lão lại dò hỏi.
Lâm Thần khóe miệng lộ rõ vẻ gian thương, tay vung cái liền thu thi thể Linh Tê Địa Long vào.
- Hàiiiii! Nếu tiền bối đã không có ý đổi thì ta đây cũng đành vậy! Nhưng ta tin chắc sẽ có nhiều người nguyện ý đem đồ vật ra đổi lắm! - Lâm Thần cố tình tăng thêm âm lượng hướng mấy con hàng đang thèm thuồng kia mà mở cửa.
Chu Phúc lão giật cả mình, lão không ngờ thanh niên này lại như thế quyết đoán, lão thầm nghĩ “ Không được, nếu để mấy tên gia hỏa kia thu Linh Tê Địa Long đến tay càng bù không được mất! “. Lão định hồi ý thì..............
Vèo! Một bóng người to cao thô ráp xuất hiện trước mặt Lâm Thần, hắn chỉ khoác sơ sài cái áo trùm đen để lộ thân cơ bắp hùng vĩ múi, Huyền Vũ huy ấn thì lại trực tiếp xăm thẳng lên ngực, rõ ràng người đến là từ Huyền gia.
- Tiểu huynh đệ! Huyền Ngôn ta muốn ngươi ra giá đi!
Không dừng lại ở đó càng là thêm nhiều người vây tới.
- Ta Vương gia cũng muốn nguyện đem bộ Địa giai đỉnh công pháp đến đổi!
- Phi, lão Vương ngươi nghĩ hay lắm! bộ địa giai công pháp đã muốn Linh Tê Địa Long, không khỏi quá tham lam đi! - tên trưởng lão Lâm gia lên tiếng. - Lâm Khoan ta thấy tiểu hữu cần Uẩn Hồn Dịch Thủy, ta bất quá lại không có nhưng ta tin cái này đủ làm tiểu huynh đệ động tâm đi!
Nói rồi hắn lấy ra đóa hóa sen bạch sắc, hương thơm ngào ngạt làm người ngửi thần hồn có chút dao động. Có người biết hàng liền vạch ra.
- Lại là U Hồn Liên! Lâm gia ra tay cũng bạo thật.
- Hừ đồ Huyền Ngôn ta muốn ai cũng đừng mong đoạt! Huynh đệ này ta cho ngươi cái Bảo Linh Đăng là món tàn khuyết Thiên giai pháp khí ta có được, dù chỉ là tàn khuyết nhưng lại hơn hẳn những phổ thông Thiên giai sơ cấp pháp khí khác! - Huyền Ngôn liền lấy ra cái lồng đèn kim sắc tỏa ra từng gợn sóng chân khí, nhìn thôi cũng đủ biết là đồ tốt.
Chu Phúc trưởng lão mộng bức, Lâm Thần cũng hơi mộng bức, hắn đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của đầu thất giai yêu thú này. Thật ra Lâm Thần vốn không ngờ rằng hắn vận chứt chó đánh chết được cái thất gia yêu thú lại có huyết thống long tộc cao quý như Địa Long nên sức ảnh hưởng không chỉ có thể dùng tiền mà đong đếm.
Chu Phúc mặt mày đen kịt, mấy tên gia hỏa này mà lại trực tiếp đào vật trong túi hắn, hắn đường đường là ngoan nhân nào chịu thua thiệt.
- Tiểu hữu, ngươi muốn Uẩn Hồn Dịch Thủy đúng không? Ta cho ngươi là được!
Lâm Thần cười tít mắt, rốt cuộc cá cũng đã cắn câu.
- Tiền bối à! Bây giờ ta lại thấy có chút không đủ a!
Lúc này thình lình có bóng người cưỡi bạch hổ xuất hiện, trùng hợp là Lâm Thần nhận ra hắn.
“ Không phải anh hùng rơm hàng rởm Vương Hổ đây sao? “
Vương Hổ bộ hùng hồn ngang ngược.
- Khoan đã! Đầu Linh Tê Địa Long này là ta đánh giết, tiểu tử ngươi cũng nghỉ đẹp lắm lại dám thừa cơ ta bị thương lại thừa cơ cướp lấy!
Lâm Thân ngạc nhiên nhìn tên ngu đang khoái trướng hô gào, tỉ muội Chu gia càng là nhìn Vương Hổ khinh bỉ.
- ĐÙ! Mặt dày cũng vừa vừa thôi chớ!