Chán nản, Lâm Thần càng tiến sâu vào U Minh Sâm Lâm, trên đường đi chém giết không ít yêu thú nhất giai để phát tiết. Bỗng thình lình nhóm người xuất hiện trước mặt Lâm Thân, tráng hán mặt mày thân thiện dẫn đầu theo là tên tiểu đệ. Lâm Thần nhướng mày, trầm giọng quát.
- Chuyện gì? Ta nói trước đến mà mà không đánh cướp thì cút đi, ca đang phiền muộn vì không có ai đánh cướp ca đây!
Mộng bức, tuyệt đối mộng bức, thanh niên bị làm cho choáng váng. Bọn họ thật sự là thổ phỉ chặn đường đánh cướp Lâm Thần, nhưng chưa kịp dọa nạt đã bị đánh phủ đầu.
- Ngươi nói người đang chờ bị cướp!
- Đúng vậy! Việc gì sao! - Lâm Thần bộ dạng chán nản, sợ lại bị nhầm nên thôi.
- Tốt! Cướp đây đầu hàng rồi giao tiền ra!
- Phốc! Ôi con mẹ nó đây là cướp sao! - LÂm Thần bị chọc cười ra nước mắt.
- Hỗn tiểu tử, ngươi cười cái gì, không phải đang chờ cướp sao, nhanh mau giao tiền bạc trên người đây ta tha cho! - thanh niên mặt nhăn mẹo mọ như cái thúng, mẹ nó hắn lần đầu đi cướp mà gặp quái đản đến thế.
- Ôi! Chết cười ca mất, mẹ nó cái câu thoại, chẳng lẽ thế giới này không có người biết nghệ thuật ăn cướp sao?
- Ngươi lại cười có tin không lão tử liền lột sạch ngươi!
- Dừng.. dừng! Các ngươi còn nói nữa ca đây chết vì cười mất, thật mất mặt mà? Đến! - LÂm Thần dạng cố nhịn cười, phẩy tay bảo.
- Ngươi xem thường bọn ta! Bọn ta hoành hành tại khu vực này suốt năm, ngươi là người đầu tiên dám xem thường bọn ta. - thanh niên tức giận lao vào, khí thế bộc phát ra tên cầm đầu có tu vi Tinh Khí tinh, hai tên tiểu đệ thì có với tinh.
- Hô, ngược lại có chút thực lực nha! - Lâm Thần bỉnh thản nhìn tên đang lao tới, không nhanh không chậm dời chân tay hóa chưởng đập xuống đất. Tức thì mặt đất vỡ ra tạo thành cái hố nhỏ, nhục thân man lực Lâm Thần cường đại khỏi bàn cải, xương cốt cơ bắp kinh mạnh được lực lượng lôi đình tẩy rửa qua vô cùng cứng cáp, cái chưởng này mà va chạm lên người thì ít nhất phải có tu vi Ngưng Khí trung cấp hộ thân khí mới chống nỗi.
Ba tên kia, bị dọa cho té đái, bọn họ sao cảm thấy hôm nay xui xẻo như vậy, ra đường ăn cướp bị khinh thường lại còn gặp cường giả. Tức thì liền quỳ xuống van lạy, bộ dạng thành tâm rất chuyên nghiệp.
Lâm Thần vừa định ra tay tiếp thì sững sờ. Hắn cảm thấy buồn chán không thôi, vừa mới thể hiện tí thực lực bọn chúng liền bị dọa cho mất sạch tiết tháo. Lâm Thần ngẩng mặt lên than thở: “ Ôi lão thiên ta ơi, thời thế nhân sinh thay đổi cả rồi, người có tướng mạo dữ dằn lại đi làm ăn lương thiện, kẻ có tướng mạo hiền hòa lại đi ăn cướp đã vậy liền không có chút xíu chuyên nghiệp, bị dọa phát liền tiết tháo mất sạch”
Hắn thật sự bắt đầu cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, đàn tính ra đường trang bức chút, ai dè chưa được bao nhiêu liền bị lão thiên cho trang bức. Bực bội, Lâm Thần thật sự cảm thấy bực bội. Đã vậy ca đành khai sáng cho các ngươi thế nào gọi là “ Ăn cướp chi đạo chân chính “ đi.
- Đứng dậy! Ta hỏi các người hành nghề được bao lâu rồi, đánh cướp được bao nhiêu vụ?
- Dạ thưa đại nhân,bọn ta đã đươc năm, còn số vụ thì chưa tới vụ.
- Ta thảo, thật mất mặt, ta hỏi các ngươi hành nghề liền kém cỏi như vậy có thẹn với “ tổ tông đánh cướp “ hay không? HẢ có hay không cảm thấy xấu hổ? - Lâm Thần chợt vẻ cao minh quát ầm lên.
Mẹ cha người, có ai đi đánh cướp còn ra vẻ cao thượng như người không, còn cái gì “ tổ tông đánh cướp “, mẹ nó nghe như muốn thượng thiên a!
Lâm Thần làm ra vẻ buồn chán thất vọng, tay phẩy hướng đám thah niên nói:
- Đến! Gặp ta coi duyên số của các ngươi, ca dẫn các ngươi đi cướp, ca cho các ngươi thấy thế nào mới gọi là đánh cướp chi đạo!
Lâm Thần nói liền quay người đi, cái kia thanh niên mộng bức, ngươi nha trông thế nhưng ra dáng vị công tử thiếu gia nói ra liền đi ăn cướp. Nhưng người bọn họ cũng không dám hướng Lâm Thần ý kiến, lẳng lặng theo sau. Mãi đến khi gặp được tên trông có vẻ như công tử nhà giàu đi lịch luyện, Lâm Thần bước ra chặn đường hắn lại.
Tên công tử đó như dạng tiểu bạch kiểm vừa thấy đối phương chặn đường liền xuất hiện sợ hãi.
- Ngươi muốn cái gì?
- Xin thông báo ngươi đang bị đánh cướp, ca chỉ cướp tiền không cướp sắc càng là không cướp tính mạng, ngươi ngoan ngoãn hợp tác thế nhưng là đôi bên vui vẻ không ai nợ ai!
- Phụt! - tên côn đồ mộng bức thầm mắng. - Ngươi nha lần đầu ta thấy có người đi ăn cướp mà xuất ngôn bá đạo như, còn ra vẻ liêm chính dạng!
Ai ngờ đâu người tính không bằng trời tính, tên đó bị dọa cho sợ đái ra cả quần liền vứt xuống túi không gian quay người bỏ chạy, không lấy chút phản kháng cứ thế chạy mất.
Lâm Thần: “...”
tên côn đồ: “...”
Mẹ nó ngươi liền bị câu dọa cho sợ sao, tiết tháo, tiết tháo ở đâu, đã thế còn làm vũng thật không biết người nhà của ngươi thật dám để ngươi ra ngoài lịch luyện nha, thật không biết sống chết!
Lâm Thần ngoài vẻ có chút ngạc nhiên nhưng liền trấn tĩnh, bộ dạng cao ngạo nhìn về phía tên côn đồ.
- Các ngươi liền đã rõ năng lực của ca? Phải biết điều quan trọng nhất của đánh cướp là thần thái, thần thái đó có hiểu hay không?
- Vị... vị tiểu ca, không đúng, đại ca có thể giải thích rõ ràng hơn được không? - tên vò đầu không hiểu thứ Lâm Thần vừa nói.
- Haiz, thật mất mặt, nói chuyện với các ngươi ta thà nói với đầu gối còn hơn! Đã thế liền hôm nay ca khai quang cho các ngươi, tiếp dẫn các ngươi vào con đường “ đánh cướp chân chính “.
LÂm Thần từ đâu lấy ra cái mắt kính đeo lên, tay cầm roi chỉ bảng giơ giơ, bộ dáng chẳng khác gì giáo sư trên giảng đường.
- Trước hết, ca nói về “ đánh cướp chi đạo “, mọi vật vạn sự trên thế gian đều có mục đích và đạo lí của riêng nó. Đánh cướp cũng như thế, đánh cướp theo người đời nghĩ đều là công việc hèn mọn vô lương tâm nhưng cái họ nói chỉ là phần nổi của cả tòa núi chìm.
- Lại nói tiếp đánh cướp thật ra đồng dạng như hành động ban phát của cải vậy liền lấy của kẻ giàu chia cho kẻ nghèo, còn nếu thấy bản thân thật nghèo thì có thể tạm bỏ túi. Hơn nữa hành động đánh cướp còn giúp cho người bị cướp bảo toàn được tánh mạng, có câu “ thất phu vô tội,hoài bích có tội “ như vậy chẳng khác chúng ta đang làm hành động nghĩa hiệp, nhân tội thay cho đối phương.
Nói đến đây LÂm Thần mắt hướng về trời, trút ngụm hơi dài như nói ra được nỗi lòng, tay che lên trán biểu lộ sự đau khổ bi thương.
- Đã thế hành động nghĩa hiệp vậy lại mấy ai phát giác được, chỉ có ca cõi tĩnh mịch. Hôm nay gặp các ngươi âu cũng là duyên phận, ta liền truyền lại “ đạo đánh cướp “ này lại cho các ngươi, mong rằng các ngươi đi theo con đường này có thể phát huy thâm thúy tinh hoa của nó!
- OA, thật vĩ đại..
- Không ta sẽ nghe theo “ đánh cướp chi đạo “, ta liền thay mọi người nhận mệnh...
- Hic... hic, hóa ra bấy lâu nay huynh đệ ta đã đi sai đường, ta...ta nguyện sửa đổi.
- ding, kí chủ thành công xây dựng hình tượng [ Đấng sáng thế ], thưởng điểm kiến tạo.
LÂm Thần bộ dạng hèn mọn miểm cười đắc ý, thật lợi hại cho cái kĩ năng liền [ Truyền thụ ] vừa thể hiện ra phần đả bại ý chí mục tiêu.
Lâm Thần cũng không hơi đâu đi chú ý tên côn đồ đang ảo mộng kia nữa liền nhặt lên không gian túi, bỏ đi. Tên hoa phục công tử thế nhưng lại là cái dê béo nha, Lâm Thần thu hoạch được vạn trung phẩm tinh thạch, bộ Hồn kĩ và cái lệnh bài chữ Ôn.
- Ôn Gia? Lẽ nào là Ôn Gia bát phẩm gia tộc cái kia tại Viên Đô thành? Không nghĩ tới mèo mù lại vớ cá rán, đang băn khoan có hay không cải trang chút ai dè liền đưa đến cửa.
LÂm Thần nghĩ nghĩ chút liền đổi ra từ cửa hàng cái “ Bách Biến Trang “: có thể cải biến khí tức, dung mạo, % đối phương dưới Thần Cấp đều nhận không ra.
LÂm Thần thấy thế nhưng lòng nhỏ máu, hơi tiêu mất vạn điểm bảo sao cho không đau lòng, nhưng nghĩ tới hiệu quả thực tế mang lại nên đành thôi phiền muộn.
Làm Lâm Thần ngạc nhiên là tên hoa phục công tử khi nãy lại là Tinh Thần tinh võ giả, hắn tên Ôn Ngọc Khang, thân phận lại là con trai của trưởng lão trong tộc. Lâm Thần ngược lại cảm thấy hứng thú với Hồn KĨ, hắn nhưng Võ kĩ liền đã có Bá Vương Thương nhưng hồn kĩ thì thật nhập môn còn chưa tới.
- Ding,kí chủ phát hiện hồn kĩ Kim Không Ba ( không hạn lượng đẳng cấp): vận dụng thần hồn lực lượng ngưng thành kim châm vô hình cách không gây sát thương đối với mục tiêu bằng % thần hồn lực của bản thân. ( lưu ý sử dụng tiêu hao hết, sẽ bị suy yếu, chỉ thích hợp cho người có thần hồn lực hùng hậu).
- Ding, chúc mừng kí chủ phát hiện lần đầu Không hạn lượng đẳng cấp kĩ năng vô cùng trân quý, thưởng vạn điểm kiến tạo.
- Gắt, gắt, thật sự quá gắt! Cái mẹ nó vận khí nghịch thiên, ca ra đường tùy tiện liền vớ cái Hồn Kĩ thế mà nó “ bé đẹo “! Lão Thiên a, liền đánh ca cái coi ca đang tỉnh hay mơ.
Vừa dứt lời, thế nhưng tiếng động ngang trời - RẦM, tia lôi đình xẹt ngang trời, Lâm Thần bị dọa cho nhảy lên, hắn bực bội chỉ chỏ mắng mỏ.
- Mẹ nó cái Lão Thiên chết bầm, ca thế nhưng là người vui tính liền nói đùa, ngươi con mẹ nó muốn ám sát ca, ca nhưng là nhân vật chính có tiên hay không ca bảo Vi Túc nó tát chết ngươi!
Mặc cho Lâm Thần nổi đóa, lôi vân không ngừng cuồn cuộn, lôi đình lập lòe réo đì đùng trên trời. Lâm Thần mộng bức, hắn không ngờ lỡ mồm cái liền bị trời tru diệt, hắn hận a, nhất định là Lão Thiên ganh tị với sắc đẹp của hắn, ganh tị với tài năng của hắn.
- Ủa? Mà không đúng! Dường như lôi vân không phải vì ta mà đến. - Lâm Thần liền thở dài nhìn về phía xa nơi lôi vân đang hội tụ.
- Ta phi, thế nhưng lại là lôi kiếp nha, nhưng là vì cái gì xúc động nó! - Lâm Thần từng trải qua lôi kiếp nên khá mẫn cảm, hắn nghĩ nghĩ rốt cuộc cái gì mà xúc động lôi kiếp.
Phải biết để xúc động lôi kiếp trừ khi có cường giả tấn cấp Hóa Đạo hoặc yêu thú thăng ngũ giai. Nhưng còn loại mà Lâm Thần đã từng trải, có bảo vật hay cái vô cùng đáng sợ xuất thế dẫn tới lôi kiếp hóa long tru diệt. Lâm Thần là bởi vì vô tình gọi ra hồn Ma Thần Minh Vương nên tao ngộ Long lôi kiếp, nhưng lôi kiếp lúc này thật không thể so sánh bằng không có cường đại như vậy. Chợt Lâm Thần lóe lên.
- Đúng rồi! LÀ nó đích thị là nó, chẳng phải tại Tiên Liên hồ có đầu tứ giai đỉnh yêu thú sao, chẳng lẽ tích tụ đầy đủ liền muốn thăng cấp rồi!
Nghĩ nghĩ hồi Lâm Thần theo thói quen hắn luôn chuẩn bị kế hoạch rất hoàn hảo, luôn tính ra những trường hợp biến cố nhất, bởi nên hắn vô cùng tự tin chưa từng thất bại trong mục đích nào. Lâm Thần chợt nở nụ cười viên mãn, nụ cười tà mị thế nhưng là dấu hiệu cho biết hắn đã nghĩ ra liền không may cho người bị Lâm Thần tính kế.
Lâm Thần trực tiếp phóng người đi về hướng Tiên Liên hồ, tay lại mò ra lọ đan dược trực tiếp nốc sạch sẽ vào, tức thì có lực lượng vô hình không rõ từ Lâm Thần toát ra.
- Hảo hảo! Hôm nay các ngươi gặp ca liền cho xui xẻo, động đến đồ ca muốn liền lấy mạng ngươi đến đổi lấy đi!
Thân hình Lâm Thần thoắt cái biến mất về phía lôi vân.
Anh em cho mình sr hôm qua không đăng truyện nha bận ôn thi ấy mà! cáo lỗi luôn tuần sau có thể sẽ không đầy đủ đăng kịp do thi cử nên mình sẽ bù đủ số lượng sau!