Kiếm Vương Triều

quyển 1 chương 34: cơ duyên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nam Cung Thải Thục khiếp sợ.

Độ nghiêm khắc của trình độ khảo thí nhập môn có liên quan tới nội tình của tông môn, Thanh Đằng kiếm viện và Bạch Dương Động đều là thánh địa tu hành, nên độ khó khảo thí nhập môn cũng không khác biệt nhau bao nhiêu.

Khảo thí "Vạn Tuyến Dẫn" của Thanh Đằng kiếm viện cũng tương tự với thạch bàn này, nhưng cô đã phải mất cả nửa canh giờ mới thông qua được.

Thế mà chỉ chưa tới mười hơi thở, nếu hắn quả thật có thể thông qua. . . thì chắc chắc sẽ phá kỷ lục được ghi vào sử sách của Bạch Dương Động và Thanh Đằng kiếm viện.

Đám đệ tử Bạch Dương Động cũng giống hệt cô, ai cũng bật kêu lên kinh ngạc.

Tô Tần nhíu mày, hoàn toàn không thể nào tin được, chẳng lẽ tên thiếu niên đường phố này quả thực là người có thiên phú kinh người nên mới được đặc biệt chiêu nạp vào?

Đinh Ninh bình tĩnh nhìn y, hắn không cho tên Nhị sư huynh này cơ hội nói gì cả, hắn giơ thẳng cánh tay ra, mở bàn tay.

Ánh mắt mọi người tập trung vào lòng bàn tay hắn.

Những tiếng hít hơi và kinh hô không ngừng vang lên.

Đồng tử Trương Nghi co lại, mày nhíu chặt lo lắng, nhưng lập tức chuyển thành vui vẻ.

Nam Cung Thải Thục hoàn toàn sửng sốt.

Kẻ vẫn luôn phản đối dữ dội nhất - Thẩm Bạch đứng sau lưng Tô Tần, từ lúc biết thân thế của Nam Cung Thải Thục thì không dám ngẩng đầu lên nữa, giờ sắc mặt càng thêm trắng bệch, hít thở phập phồng.

Trong lòng bàn tay Đinh Ninh , năm viên Thạch Châu nằm lặng lẽ.

Ai cũng nhìn thấy rất rõ, trong năm viên châu đó, có một viên hơi to hơn bốn viên còn lại một chút.

Nhờ có một viên to hơn đó, mà mọi người thấy rõ được sự nhỏ hơn của bốn viên kia.

Mặc dù không phải cả năm viên đều chính xác, nhưng chỉ cần lấy được ba viên, là đã vượt qua khảo nghiệm rồi.

Theo ghi chép trước giờ của Bạch Dương Động, thì kỷ lục là thời gian nửa nén hương.

Biểu hiện của Đinh Ninh làm tất cả mọi người đều khiếp sợ, thậm chí còn có người cho rằng, Đinh Ninh cố ý lấy sai một viên, chính là để cho họ dễ dàng nhìn cho rõ.

Tô Tần không hề biến đổi sắc mặt, nhưng trong lòng chấn động không ngừng.

Ánh mắt y nhấp nháy.

Bàn tay y nhanh như điện đưa ra, nhận lấy năm viên châu trong tay Đinh Ninh, đầu ngón tay khẽ chạm nhẹ vào lòng bàn tay Đinh Ninh.

Đinh Ninh cảm nhận được rất rõ một luồng khí từ đầu ngón tay Tô Tần dũng mãnh tràn vào tay hắn, chạy nhanh một vòng kinh mạch trong người hắn.

Hắn hiểu dụng ý của Tô Tần, nên ra vẻ không phát hiện ra điều gì.

Trong lòng Tô Tần càng tăng thêm lãnh ý.

Y không cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường.

Không có khí tức khác thường, có nghĩa Đinh Ninh chưa phải là tu hành giả đã có cảnh giới nhất định.

"Năm lấy được bốn, vòng này ngươi qua."

Hắn nhìn thoáng qua năm viên Thạch Châu trong tay, chuyển cho tên đệ tử đứng cạnh, ý bảo tên đệ tử kia thu lại Niên Luân Lưu Thủy Bàn, sau đó chỉ vào binh tượng, chậm rãi nói: "Đây là Cảm Tri Tượng, cảm nhận được thiên phú, có một số người tuy có thể hoàn toàn tĩnh lặng được nội tâm, nhưng ngũ khí trong người với Thiên Địa Nguyên Khí trời sinh vô duyên, không cảm nhận được sự tồn tại của ngũ khí trong cơ thể và Thiên Địa Nguyên Khí. Không có thiên phú này, không thể trở thành tu hành giả."

"Binh tượng này dùng Nhục ngọc đặc biệt chế thành, trong ngọc thạch có ẩn chứa Nguyên Khí và những thứ tương tự với ngũ khí trong cơ thể chúng ta, nhưng dễ cảm nhận được hơn."

Tô Tần lạnh lùng nhìn Đinh Ninh, nói tiếp: "Tiểu kiếm trong tay ngọc binh tượng là rỗng, chỉ cần ngươi cảm nhận được nguyên khí bên trong ngọc binh tượng, cảm nhận được sự chuyển động của nó, là có thể khiến cho Nguyên Khí chảy ra khỏi thân kiếm."

"Chỉ cần có thể làm cho Nguyên Khí bên trong chảy ra, là hợp cách?"

"Đúng vậy."

Đinh Ninh mỉm cười: "Chỉ cần vượt qua cửa này nữa, là có thể chính thức vào sơn môn tu hành?"

Tô Tần khẽ nhíu mày, gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Đinh Ninh cũng không nói thêm, tiến lên nửa bước, nắm ngọc binh tượng vào trong tay.

Nếu hắn đã quyết định một bước qua cửa, thì không cần phải lo nghĩ thêm gì nữa.

Chung quanh im lặng trở lại.

Chuyện này đối với hắn quá mức đơn giản.

Hắn cảm nhận được nguyên khí bên trong ngọc binh tượng đang chảy xuôi như một dòng sông.

Tay hắn khẽ động, điều chỉnh hướng chảy của dòng sông, khiến dòng sông chảy về phía cửa ra duy nhất.

Một tiếng xùy nhỏ.

Phía trước thanh tiểu kiếm trong tay binh tượng nguyên khí tỏa ra ánh sáng rực rỡ, như một chiếc cầu vồng vô cùng đẹp mắt.

Những người chung quanh đều ngừng thở.

Trương Nghi sửng sốt, y biết Đinh Ninh sẽ qua cửa rất nhanh, nhưng y không thể ngờ rằng lại nhanh đến vậy.

Nam Cung Thải Thục ngơ ngác nhìn Đinh Ninh, như muốn nhìn cho ra manh mối từ gương mặt bình tĩnh như không của hắn.

"Ta vốn biết thiếu niên này không tầm thường, nhưng thật không ngờ lại không tầm thường đến thế."

Trong đạo quán cao nhất của Bạch Dương Động, hai lão nhân đều lâm vào khiếp sợ. Đỗ Thanh Giác hít sâu, quay sang nói với Tiết Vong Hư.

Tiết Vong Hư do dự nói: "Có phải đã từng tu hành rồi hay không?"

"Không thể nào." Đỗ Thanh Giác lắc đầu: "Ta đã ở chung với hắn mấy canh giờ, nếu ngay cả ta cũng không cảm nhận ra được dị thường của hắn, thì chỉ còn nước hắn là một tông sư như Triệu Tứ và Bạch Sơn Thủy."

Tiết Vong Hư lắc đầu, ông ta đương nhiên biết chuyện đó là không có khả năng.

"Nhưng thân thể hắn có vấn đề rất lớn." Đỗ Thanh Giác nói tiếp.

Tiết Vong Hư giật mình: "Vấn đề gì?"

"Là Dương Kháng Tảo Suy Chi Thể, ngũ khí quá vượng."

Hai tay Tiết Vong Hư run lên, "Vậy. . ." Ông ta vốn đã quyết định, nhưng giờ lại đổi ý.

"Có vấn đề gì đâu?" Đỗ Thanh Giác hiểu tâm tư của Chưởng môn sư đệ, ngạo nghễ nói: "Sắp xếp cho hắn tu hành chung chỗ với Trương Nghi, Tô Tần là được rồi."

Tiết Vong Hư tuy cũng rất hiểu sư huynh mình, nhưng lần này lại có chút không hiểu, "Nhưng mà. . ."

"Tư chất của hắn đáng giá cho Bạch Dương Động chúng ta đặt cược, hay ngươi sợ lãng phí nhiều tài nguyên cho hắn?" Đỗ Thanh Giác cười nhạt lắc đầu, "Mà dù có lãng phí thật, thì quá lắm cũng chỉ như người khác thôi, còn hơn là phải dành cho người khác. Về phần Tô Tần. . . Ta biết ngươi không ưa y, ta cũng vậy, nhưng tư chất y quả thực là không tệ, hơn nữa ngày xưa sư tôn đã từng nói, một người muốn trưởng thành nhanh thì phải tìm ra một ít người tạo áp lực cho hắn. Tô Tần chính là một lựa chọn tốt."

Tiết Vong Hư trầm ngâm một lát, nhẹ gật đầu, cảm khái: "Sư huynh, mấy năm nay tuy cảnh giới tu vi của ta luôn trên cơ ngươi, nhưng nhuệ khí của ngươi ta lại luôn không thể nào với tới".

"Vậy thì có tác dụng gì, cuối cùng cũng đâu thể bảo vệ được Bạch Dương Động."

Đỗ Thanh Giác cười tự giễu, ngạo ý trong mắt biến mất, cũng cảm khái, "Ta phải đi đây, vất vả ngươi rồi. Nhưng vậy cũng tốt, tính tình ngươi dễ chịu hơn ta, không thích tranh giành, sẽ đi được dài xa. Bạch Dương Động không có ta, nhưng có ngươi là đủ."

Tiết Vong Hư nhìn Đỗ Thanh Giác, nghĩ tới mấy năm qua sư huynh đã cũng mình vượt qua bao mưa gió, bây giờ sắp đi xa, ông cảm thấy nghẹn ngào.

"Mạng hắn tuy không tốt, nhưng gặp được chúng ta, coi như có duyên, có cái gì cho được thì cho hắn nhiều một chút, phải nhiều hơn cái con bé được tiện nghi kia." Đỗ Thanh Giác quay đầu, nhìn ra cửa sơn môn.

Ở nơi đó, hoàn toàn tĩnh mịch.

Sắc mặt Tô Tần trắng bệch.

Y và Trương Nghi là đệ tử ưu tú nhất của Bạch Dương Động mấy chục năm qua, vậy mà lúc nhập môn, hắn cũng phải mất tới thời gian nửa nén hương mới cảm nhận được nguyên khí trong binh tượng.

Ngọc binh tượng này chỉ Bạch Dương Động mới có, ở bên ngoài tuyệt đối không thể nào có được mà bảo là rất ra luyện tập trước.

Vậy mà Đinh Ninh, ngay trước mặt y và tất cả mọi người, lại chẳng khác gì tạo thành Thần Tích, chưa tới thời gian mười hơi thở, đã cảm nhận được Nguyên Khí, làm cho kiếm trong tay ngọc binh tượng phóng ra đủ màu.

"Các vị sư huynh sư tỷ, ta có thể đi vào, bái kiến sư trưởng được chưa?"

Đinh Ninh chắp tay hành lễ với Tô Tần, Trương Nghi và tất cả mọi người, nhẹ nhàng hỏi.

Trương Nghi nở nụ cười, chắp tay hoàn lễ, nghiêm túc đáp: "Sư đệ, mời."

Truyện Chữ Hay