Nhìn comment của mọi người, tôi thật sự vẫn không hiểu là mình trúng độc hay không trúng độc.
Còn có người nói Nguyên Quy Nhất phải hôn nhẹ mới có thể giải độc là cái quỷ gì, đừng có chạy chứ.
Nhưng mà xảy ra một chuyện càng lúng túng hơn.
Tôi và Nguyên Quy Nhất đang ngồi ở phòng khách, tôi ngồi trên ghế, anh ta bôi thuốc lên chân tôi.
Chẳng ai nghĩ đến khi đó người nhà Nguyên Quy Nhất bỗng nhiên trở về.
Một nhà Nguyên Quy Nhất xuất hiện ở cửa.
Tôi: “…”
Nguyên Quy Nhất: “…”
Khi đó tư thế của hai người bọn tôi tương đối lạ, tôi ngồi trên ghế, nhấc một cái chân lên, Nguyên QUy Nhất quỳ một chân trên đất.
Chính ra nói là kỳ quái cũng không biết là kỳ quái ở chỗ nào.
Nói chung.
Tôi cảm thấy rất lúng túng !
– Quy Nhất…?
Một cô gái mở miệng hỏi.
Nguyên Quy Nhất mặt không thay đổi tiếp tục giúp tôi xức thuốc, sau đó đứng lên chào :
– Cha mẹ, chị, mọi người đã về.Có thể là độc tính của vỏ sò đã triệt để ăn mòn tôi, tôi tẩu hỏa nhập ma.
Thế nhưng lúc đó tôi vẫn còn bị vị chị gái cao hơn một mét chín của Nguyên Quy Nhất làm sợ hãi.
Nói chung, lúc đó tôi vộ vàng đứng dậy, cũng chào :
– Ba, mẹ, chị !
…
Xin lỗi, lần thứ hai nhắc lại chuyện này, tui vẫn thấy mắc cỡ sao đó.
Vẻ mặt của mọi người cũng thực vi diệu.
Ngoại trừ Nguyên Quy Nhất và cha của Nguyên Quy Nhất.
Nguyên Quy Nhất lớn lên rất giống ba của anh, đều là loại hình nghiêm túc thận trọng, không có quá nhiều biểu cảm.
Thế nhưng chị gái cao một mét chín của Nguyên Quy Nhất nhìn thì đáng sợ thực ra là người rất tốt.
Mẹ của Nguyên Quy Nhất tuy rằng cũng là kiếm tu, nhưng có lẽ là phụ nữ nên không có cảm giác cường đại như ba ba Nguyên Quy Nhất.
– Chú, dì, thật ngại quá, do con quá khẩn trương !
Tôi cảm thấy xấu hổ vạn phần, vội vã giải thích, mặt nhất định là đang đỏ.
Chị của Nguyên Quy Nhất phản ứng rất nhanh, chị ấy đi đến vỗ vỗ vai tôi.
– Không có chuyện gì, không có chuyện gì, em tên là gì ?
– Hạ Thiên Dung….
Nguyên Quy Nhất cùng cha mẹ, chị gái đi qua một bên không biết là nói gì.
Khi họ quay lại, ánh mắt mọi người nhìn tôi có sự khác biệt.
Tôi : “???”
Sau đó, chị và mẹ Nguyên Quy Nhất liền nhiệt tình dò hỏi tôi.
Tỷ như tôi là người ở đâu, hoàn cảnh trong nhà như thế nào, đến lúc tôi nói tôi là pháp tu, họ lại càng nhiệt tình.
Cảm giác….họ thật tốt ha.
Trong lúc nói chuyện, tôi nhịn không được trộm nhìn ba ba Nguyên Quy Nhất một cái.
Từ lúc vào cửa đến giờ chú ý không nói một tiếng nào, hiện tại đang ngồi uống trà.
Nguyên Quy Nhất bống nhiên ghé vào bên tai tôi nói rằng :
– Chớ lo lắng, cha tôi chính là như thế, kỳ thực ông ấy rất hài lòng em.
Vậy thì tốt.
Tôi thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà câu nói của Nguyên Quy Nhất nghe kiểu gì cũng thấy hơi lạ, hài lòng với tôi là làm sao ?
Bữa trưa do mẹ và chị gái Nguyên Quy Nhất nấu, nghe nói tôi thích ăn hải sản, hai người liền sai Nguyên Quy Nhất đi mua hải sản tươi về.
– Mua của nhà Cát Viên.
Ba ba Nguyên Quy Nhất vẫn im lặng bỗng nhiên lên tiếng.
Chị Nguyên Quy Nhất che miệng nói :
– Nhà đó khá xa.
– Tươi.
Ba ba Nguyên Quy Nhất nói.
Thật là lời ít ý nhiều.
Nguyên Quy Nhất cưỡi xe đạp đi mua hải sản, tôi định đi cùng, nhưng lại bị chị gái anh ta kéo lại.
– Em với Quy Nhất là bạn cùng phòng à ?
Tôi gật đầu.
– Hai đứa không phải đi học à? – Mẹ Nguyên hỏi.
Tôi nói :
– Trường học có tổ chức chương trình, con và Nguyên Quy Nhất không muốn tham gia nên hẹn nhau đi chơi, trước là sang bên này, mấy ngày nữa thì đến nhà con.
Tôi không cảm thấy gì khác, nói thẳng.
Ba mẹ Nguyên Quy Nhất liếc mắt nhìn nhau.
Vì sao tôi lại cảm thấy lạ lạ nhỉ?
Bữa trưa có thật nhiều hải sản, hơn nữa còn siêu cấp ngon, Nguyên Quy Nhất biết tôi thích ăn mực, cố ý mua nhiều.
Mực được cắt miếng như đóa hoa, nhìn rất ngon.
Nguyên Quy Nhất gặp cho tôi một đũa cải xanh, nhàn nhạt nói:
– Không thể chỉ ăn hải sản.
He he he.